Con Dâu Diêm Gia

Chương 52 - Cô Gái Ở Gốc Cây Điệp

trước
tiếp

Lăng Khả Khả nghe Hồng Hạnh nói thì mắt trợn ngược lên,tức giận nhìn cô, cô ta không thể ngờ Hồng Hạnh bình thường nhìn quê mùa, cục mịch nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng sắc sảo,lý lẽ chuẩn xác như vậy, Lăng Khả Khả định nói thêm gì đó, nhưng thoáng thấy bà Hai đang từ xa đi đến, cô ta liền nguýt Hồng Hạnh một cái rồi bỏ đi, Hồng Hạnh nhìn theo bóng lưng cô ta, ngao ngán lắc đầu, chưa gì mà mới có mấy canh giờ đã đắt tội với hai vị tiểu thư của Diêm gia rồi, không biết ngày tháng sau này cô ở đây có dễ dàng hơn không, mong sau có thể nhanh chóng tìm ra xác của bé Sáu,để hoàn thành tâm nguyện rồi trở về nhà, không hiểu sao cứ bước vô Diêm phủ là thấy ngột ngạt, bức rứt rất khó chịu, có thể là do chưa quen, nhưng dẫu sao cũng nên trở về nhà là tốt nhất, đang miên man suy nghĩ, Hồng Hạnh không biết bà Hai đã đứng cạnh cô từ bao giờ.

_ Đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?

Hồng Hạnh đột ngột nghe tiếng bà Hai hỏi thì giật cả mình, cô quay sang mỉm cười chào bà,bà Hai từ xa đã thấy Lăng Khả Khả bỏ đi, trong lòng cũng đoán được ít nhiều sự việc, bà sống ở Diêm gia bao lâu nay, ai là thần ai là ma bà nắm rất rõ trong lòng bàn tay, huống chi sự việc hôm trước chính cô ta đi tọc mạch với bà Cả, xém chút nữa là đã khiến bà không kịp đi cứu Hồng Hạnh, người như cô ta bà sợ Hồng Hạnh không đối phó được.

_ Ta thấy Lăng Khả Khả vừa từ chỗ con đi qua, hai đứa có xảy chuyện gì không?

_ Dạ không! Chỉ chào hỏi nhau thôi ạ

Bà Hai nghe Hồng Hạnh nói thì gật đầu cho qua, bà biết cô cũng không muốn sinh thêm chuyện, nên mới không muốn nói với bà, vậy cũng tốt, bớt một chuyện hơn là thêm một chuyện, bà Hai mỉm cười rồi tiếp tục đi về phòng.

Hồng Hạnh cũng quay người lại nhắm hướng nhà bếp mà đi tới, ở trong phòng cô Doãn Đình Đình đã ngang nhiên bám chặt lấy cậu Hai rồi, về đó chẳng khác nào làm kì đà cản mũi, trong Diêm gia chỗ cô cảm thấy thoái mái nhất chính là nhà bếp, ở đó vừa có việc làm, lại vừa được ăn, mọi người lại thân thiện với cô, ít ra là vì cô mang danh mợ Hai Diêm nên cho dù có không vừa lòng họ cũng không dám công khai chống đối, với gia nhân trong nhà thường tập trung ở đó tám chuyện, đi đến đó biết đâu cô lại nghe ngóng được điều gì liên quan đến bé Sáu thì sao, nghĩ tới nghĩ lui đi đến nhà bếp là một việc làm đúng đắn nhất trong lúc này.

_ Ê tụi mày…mấy hôm nay có nghe tiếng khóc phát ra từ “chỗ đó ” không?

Hồng Hạnh vừa đi tới gần cửa sổ đã nghe thấy chị Lan giọng run rẩy cất lên

_ Chị nói chỗ cây Điệp đối diện cửa phòng bà Cả hả? Sợ lắm bà ơi! Đêm nào tui cũng nghe rên la thảm thiết lắm, mấy đêm liền tui đâu có dám đi qua đó đâu, có việc gì là tui nhờ thằng Tửng đưa đi dùm không à…

Nói đoạn chị Năm làm bếp quay sang hỏi người thanh niên đang đứng gần bà, anh ta trông cao lớn và khỏe mạnh, Hồng Hạnh đoán đó là anh Tửng mà bà vừa nói tới, Hồng Hạnh mới vô Diêm gia không bao lâu, nên có những người hầu cô chỉ biết mặt chứ chưa nhớ tên. Anh Tửng nghe nhắc đến tên mình cũng quay qua góp thêm mấy câu, nhưng vẻ mặt lại không có vẻ đồng tình với điều mà mấy bà ấy nói

_ Mấy bà tối ngày tự hù mình không à, tui tối nào cũng đi ngang đó mà có nghe thấy gì đâu, đúng là đàn bà con gái, ai cũng nhát gan hết sức

_ Mày nói hay lắm, bữa nào nó ra nó chặn đường mày tới lúc đó tè ra quần nha con

Mấy bà nói xong câu đó thì bật cười ha hả, anh Tửng thì xì một tiếng, rồi đứng lên đi, vừa ra tới cửa thì thấy Hồng Hạnh đang đứng đó, nên lên tiếng chào cô

_ A mợ Hai..! Mợ Hai xuống đây làm gì,ở đây dơ dáy bẩn thỉu lắm, không hợp với thân phận của mợ đâu..!

Hồng Hạnh nghe anh Tửng nói thế thì cười xuề xòa, tay ngoắc ngoắc ra dấu như không có gì, cô dùng giọng tự nhiên hết cỡ nói chuyện với anh

_ Mấy anh đừng có nói vậy, tui hồi trước cũng sống nghèo khổ, mấy cái chỗ này còn sạch chán so với ở dưới quê tui á chứ, mấy anh đừng có kể cả với tui làm gì, có việc gì cần tui phụ không? Ở trên nhà chán quá

Mấy bà bếp đang nói chuyện nghe tiếng Hồng Hạnh thì ngưng nói nữa, vội đi ra xem cô cần gì, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên khi thấy mợ Hai nhà họ Diêm lại thân thiện,cởi mở hết sức, họ tuy không dám sai cô làm việc nhưng nghe cô than chán thì cũng vui vẻ mời cô vô bếp, họ làm việc còn cô đứng nhìn, lâu lâu lại bắt chuyện nói thêm vài câu, không khí trông bếp khá là vui vẻ, thoải mái

_ Mợ Hai tối nay không có gì đừng ra ngoài nha, nhất là chỗ phòng bà Cả

_ Suỵt …bà Năm đừng nói lung tung mất công có chuyện bây giờ…

Bà Lan thấy bà Năm cao hứng,định nói cho Hồng Hạnh nghe chuyện lúc nãy họ đang nói dỡ thì vội lên tiếng ngăn lại

_ Dạ không sao đâu, mấy dì có gì thì nói cho con biết với, con mới vô Diêm gia, còn lạ nước lạ cái, sợ nhiều khi làm phật ý người lớn trong nhà, mấy dì biết được gì thì cứ chỉ bảo, con xin nghe hết ạ

_ Đó bà thấy chưa! Mợ Hai hiền lành biết điều thế mà bà cứ lo …

Bà Năm quay sang liếc xéo bà Lan một cái rồi lại tiếp tục câu chuyện, nhưng lần này giọng của bà nhỏ hơn và nói kiểu rùng rợn hơn

_ Mợ không biết đó thôi…năm nào vào tháng này,ở chỗ cây Điệp đối diện phòng bà Cả đều có tiếng khóc

_ Tiếng khóc?

Hồng Hạnh giả vờ ngạc nhiên, mặt dù lúc nãy cô đã nghe được đến chỗ này rồi, nhưng vì không muốn bà Năm bị cụt hứng nên làm ra vẻ tò mò.

_Phải đó mợ, giờ Tuất hằng đêm là bắt đầu nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, cho đến giờ Dần luôn, nghe ghê lắm, mợ đừng có ra ngoài vào giờ đó, mất công lại thấy mấy thứ xui xẻo nha…

Bà Lan thấy Hồng Hạnh có vẻ hứng thú với câu chuyện liền nói chen vào, giọng bà ta nghe giống như đang cố tình làm cho câu thêm rùng rợn hơn, Hồng Hạnh nghe xong thì lại cảm thấy tò mò, vừa mới trải qua mấy chuyện kinh hoàng trong mộng cảnh, bây giờ về Diêm gia lại sắp có chuyện khác ly kỳ hơn, số cô đúng là luôn gắn liền với mấy thứ đó nhỉ…

_ Mợ Hai….thì ra mợ ở đây, làm em tìm mợ nãy giờ hà, cậu Hai đang đợi mợ ở trong thư phòng á,cậu kêu em dẫn mợ tới đó,..mình đi thôi mợ

Hồng Hạnh đang nghe chuyện nữa chừng thì phải rời đi, cảm giác có hơi luyến tiếc, cô đành ngậm ngùi nhìn mấy bà bếp rồi sau đó đi theo Tiểu Thúy đến thư phòng.

_Tiểu Thúy …! Em có nghe chuyện có tiếng khóc trong đêm chưa?

_ Mợ Hai đang nói tiếng khóc của cô gái chỗ cây Điệp hả

Hồng Hạnh vừa đi vừa thăm dò từ tiểu Thúy, nó đã ở đây lâu rồi thì chắc chắn sẽ biết chút ít, ai ngờ nó trả lời y như mấy bà bếp kể, Hồng lại cảm thấy phấn khích hơn

_ Thế em có biết sự thật đằng sau chuyện đó không?

_ Mợ ơi mợ, biết em rồi đó, em nào có gan mà đi tìm hiểu mấy chuyện này, buổi tối xong việc là em trốn trong phòng đâu dám ra ngoài đâu, nhưng em có biết một chuyện

Tiểu Thúy lại kích thích sự tò mò của Hồng Hạnh, cô liền đi gần sát bên nó để nghe ngóng

_ Em nói cái này mợ đừng có nói lại với ai nghe…?

Hồng Hạnh đang nóng lòng mà tiểu Thúy cứ úp úp mở mở thật khó chịu, cô giục nó

_ Em cứ nói nhanh đi, cứ vòng vo hoài không là tối nay tôi bắt em mang trà qua cho bà Cả nghen

Tiểu Thúy nghe Hồng Hạnh doạ thì bay hết hồn vía, nó liền nhăn nhó, mếu máo năn nỉ cô

_ Em lạy mợ mợ ơi, đừng bắt em đi ngang chỗ đó, em mà thấy cái thứ đó chắc em chết giấc luôn á mợ ơi

Hồng Hạnh thấy tiểu Thúy khóc lóc thì lại đâm ra buồn cười, con nhỏ này nó nhát gan như vậy mà cứ bày đặt tỏ ra mờ ám, mới hù một cái đã sợ xanh mặt, Hồng Hạnh vẫn giả vờ nghiêm túc nói với nó

_ Vậy thì nói nhanh đi

_ Dạ..dạ…dạ…em nói…..em nói…em nghe người ta đồn cô gái đó là con của vú Dương đó mợ…có người thấy vú Dương hay ra đó cúng bái thắp nhang, nhưng hay đi rất khuya,đợi cả nhà đi ngủ hết bà ta mới ra đó cúng, em chỉ biết có vậy thôi à….mợ ơi mợ đừng bắt em dâng trà cho bà Cả nha mợ…em xin mợ á…

Hồng Hạnh nghe tiểu Thúy nói xong thì trầm ngâm suy nghĩ, tiểu Thúy thấy nó cứ van xin mà cô không trả lời, nó tưởng cô nhất quyết bắt nó đi dâng trà thật thì chuẩn bị khóc lên,vừa hay khi giọt nước mắt đầu tiên của nó chuẩn bị rơi xuống thì đã tới cửa thư phòng, người ra mở cửa không ai khác chính là cậu Hai Diêm nhà chúng ta, Hồng Hạnh chuẩn bị đặt chân vô cánh cửa thì khủy tay bị tiểu Thúy giữ lại,nó làm khuôn mặt đâu đớn, miệng vẫn không ngừng kêu cô

_Mợ ơi mợ…mợ đừng bắt em đi dâng trà nha…mợ thương em nha …mợ ơi mợ..

_ Thôi …thôi…tôi chỉ đùa với em thôi mà, làm gì mà bù lu bù loa hết cả lên

Tiểu Thúy nghe Hồng Hạnh nói vậy,nó vừa mừng vừa ức, mợ nó chỉ đùa mà làm nó sợ chết khiếp đi được,mợ đùa không có vui tí nào

Hồng Hạnh nói xong thì kéo tay lại bước vô trong, tiểu Thúy cũng lẽo đẽo theo sau, ai ngờ nó vừa vô chưa tới chỗ,đã bị cậu Hai đuổi ra

_ Tiểu Thúy vô đây làm gì..?

_ Dạ em theo hầu mợ..

_Không cần mợ em có tôi lo, đi làm việc khác đi

Nó cảm thấy hơi quê quê, đi theo hầu mợ mà cũng bị đuổi ra, bây giờ nó lại không biết phải làm gì, nó mà cứ đứng sớ rớ ở đây khéo bị vú Dương thấy lại mắng cho một trận, thôi thì chạy xuống bếp xem có gì để làm không, không chừng lại có gì ngon ngon bỏ vào miệng, nghĩ tới đó nó liền lao nhanh xuống bếp, đã lâu rồi không thăm bà Năm với bà Lan, vừa gặp nó hai bà đã kéo nó lại, bắt nó tường thuật lại khoảng thời gian trước đi du ngoạn cùng cậu mợ Hai, tiểu Thúy thông minh,nó chỉ kể qua loa vài chuyện thông thường, có cả chuyện cậu nó tài giỏi quá án,giải oan cho một người quen, còn mấy chuyện kì bí khác nó lại không hở miệng lấy một lời…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.