Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 146 - Chương 146

trước
tiếp

Editor: Vy Vy 1505

Tân đế đăng cơ, ngay sau đó chính là đại điển lập hậu.

Hoàng hậu của Cao Húc không hề nghi ngờ chính là Thái tử phi Kỷ thị, hắn chọn ngày gần nhất, hai mươi tháng mười sắc lập thê tử hắn thành trung cung Hoàng hậu.

Đại điển lập hậu cùng chuẩn bị với đại điển nhường ngôi, tuy thời gian gấp, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ.

Hoàng hậu đại lễ phục màu xanh lá đậm, cổ áo và cổ tay, vạt áo là màu đỏ, trên đó dùng chỉ vàng thêu rồng, thân áo thêu địch văn tinh xảo, tổng cộng một trăm bốn mươi tám đôi, giữa địch văn có hình tròn luân hoa, hai bên đan xen.

Áo trong, địch y, che đầu gối, một tầng tiếp một tầng phủ thêm, lại có trang sức ngọc bội lớn nhỏ vân vân.

Giờ Tý Kỷ Uyển Thanh đã thức dậy, lăn lộn ước chừng đến bình minh mới khó khăn lắm sửa sang lại thỏa đáng.

Kế tiếp, nên mang mũ phượng.

Đại lễ phục nặng trĩu, Kỷ Uyển Thanh khom người cũng không có phương tiện, chỉ phải đứng, bên cạnh để ghế vuông, Hà ma ma đứng lên trên, thật cẩn thận tiếp nhận mũ phượng, mang lên cho chủ tử.

Mũ phượng chín rồng bốn phượng. Con rồng ở giữa ngậm châu lớn, còn lại ngậm châu nhỏ; châu ngọc tổng cộng bốn mươi viên, châu hoa lớn nhỏ mười hai cây; còn có dải châu rũ xuống, hoa điền, hồng ngọc bích ngọc vân vân.

Toàn bộ mũ phượng bảo quang lộng lẫy, chế tác phức tạp khiến người xem lóa mắt.

Kỷ Uyển Thanh lại cảm giác đầu trầm xuống, phảng phất lùn thêm mấy tấc, nàng trợn mắt thở ra một hơi, quả nhiên trầm trọng như trong tưởng tượng.

Nặng thì nặng, lại cực đẹp.

Kỷ Uyển Thanh sai cung nhân nâng tới gương đồng lớn nhìn lại, trong gương mỹ nhân địch y mũ phượng, uy nghi phi thường, tư sắc cực kỳ nghiên lệ, cho dù vì phối hợp đại điển, trang dung đoan trang uy nghiêm là chủ, mắt đẹp ba quang lưu chuyển như cũ khó nén thần phi.

Nàng vẫn chưa chú ý này đó, chỉ tinh tế đánh giá một phen, thấy không có chỗ nào không ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẫy lui gương đồng.

“Nha, a a!”

An nhi đã tỉnh, ầm ĩ muốn tìm mẫu thân, hôm nay là ngày trọng đại, nhũ mẫu không dám quấy rầy, càng không dám làm tiểu chủ tử khóc nỉ non, chỉ phải nhanh chóng làm người bẩm báo chủ tử.

Kỷ Uyển Thanh phân phó nhũ mẫu bế con trai tới, trẻ mới sinh đều không muốn xa rời mẫu thân, tiểu tử này thức dậy không thấy nàng sẽ khóc nỉ non thật lâu.

An nhi vỗ tay nhỏ vào nội thất, rèm cửa được vén lên, tham đầu tham não bé rõ ràng sửng sốt.

Kỷ Uyển Thanh trang điểm long trọng, khác biệt với ngày thường, nhưng An nhi vẫn lập tức nhận ra mẫu thân, bé oai đầu nhỏ tò mò xem xét, “Ê ê a a” duỗi tay muốn ôm.

“An Nhi ngoan, hôm nay nương không thể bế con.”

Thật vất vả mặc vào địch y, không thể lăn lộn, Kỷ Uyển Thanh nhéo nhéo tay con trai, lại điểm điểm hố trên tay nhỏ.

“Nương muốn ra cửa, con ngoan ngoãn nghe lời đừng khóc nỉ non, có biết chưa?”

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười thương lượng với con trai , An nhi ngây thơ mờ mịt, cũng không biết hiểu hay không, chỉ gật gật đầu nhỏ.

“An Nhi của nương thật ngoan.”

Mẫu thân hôn, bé “Khanh khách” cười, hai tay nhỏ phì dùng sức chụp chụp, nhũ mẫu nhân cơ hội đặt bé trên giường nệm, tiếp nhận cháo thịt bằm đút một muỗng, dời đi lực chú ý.

Kỷ Uyển Thanh nhanh chóng nhân cơ hội ra cửa, thời điểm không còn sớm, cũng không thể lại trì hoãn.

Nguyên bộ nghi thức Hoàng hậu trưng bày ở hậu điện Thanh Ninh Cung, nàng bước lên lễ xe kim long thải phượng, thái giám truyền xướng cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương khởi giá!”

Đội nghi thức thật dài vây quanh phượng giá, không nhanh không chậm đi điện Thái Hòa.

Trong ngoài Điện Thái Hòa đen nghìn nghịt đứng đầy người, huân quý văn võ, tôn thất triều thần, theo phẩm cấp từ lớn đến nhỏ đứng trang nghiêm, từ bên trong điện Thái Hòa, một đường dài đến bên ngoài quảng trường lớn.

Địa phương cực lớn người rất nhiều lại lặng ngắt như tờ, thái giám thi lễ xa xa thấy lễ xe Hoàng hậu chạy tới, giương giọng nói: “Tấu nhạc!”

Cát nhạc tấu vang.

Phượng giá dừng lại trước điện Thái Hòa, Kỷ Uyển Thanh được nâng xuống xe, bước lên bậc thang, lộ trình kế tiếp cần một mình nàng tiếp tục, đám người Lê Hoa buông tay lui ra.

Kỷ Uyển Thanh đứng ở trước cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn lại, Cao Húc đang ngồi trên bảo tọa bằng vàng điêu khắc rồng trên bảy tầng thềm ngọc, mặt mang mỉm cười nhìn nàng.

Hắn thực khắc chế, nhưng chung chăn chung gối hồi lâu, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn áp lực ý mừng.

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười, bước vào đại điện.

Nội các thủ phụ Vương Thụy Hành là chính sử sắc phong, Lễ Bộ Thượng Thư Triệu An là phó sử sắc phong, một người cầm thánh chỉ sắc phong tuyên đọc, một người cầm kim sách, kim bảo.

“Trẫm tuân theo trời đất càn khôn, hóa hiệp gia bang, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ứng dụng làm theo, làm gương cho trăm họ. Được hoàng khảo ban hôn cho Thái tử phi Kỷ thị, tú dục danh môn, đoan trang thục duệ, huệ chất lan tâm. Nay phong trung cung mẫu nghi thiên hạ. Trẫm lấy kim sách kim bảo lập nàng làm Hoàng hậu, khâm thử.”

“Thần thiếp cung lãnh thánh chỉ, tạ ngô hoàng thánh ân, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Kỷ Uyển Thanh đôi tay nâng qua đỉnh đầu, tiếp thánh chỉ, lại tiếp kim sách kim bảo, mới đứng dậy.

Vương Thụy Hành, Triệu An lập tức thối lui, lãnh điện huân quý triều thần trong ngoài điện Thái Hòa quỳ xuống.

“Thình thịch thình thịch” tiếng quỳ xuống đất như hải triều, từ trong đại điện kéo dài đến ngoài đại điện.

Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu, Cao Húc đã từ trên bảo tọa đứng lên, xuống thềm ngọc đi nhanh về phía nàng.

Nàng đi nhanh hai bước, cùng hắn mười ngón giao nắm, ánh mắt trước sau không rời.

Hai người nhìn nhau cười.

Cao Húc xoay người, cùng thê tử bước lên đài cao, chậm rãi bước qua bảy tầng thềm ngọc, hai người sóng vai đứng trên đài cao.

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

……

Tiếng hô như sóng biển, một đợt tiếp một đợt, vang vọng toàn bộ trong ngoài điện Thái Hòa.

Hắn và nàng vai sóng vai, nắm tay quan sát toàn bộ thiên hạ.

Kết thúc buổi lễ, Đế hậu nắm tay lên xe, cùng về nội đình.

Kỷ Uyển Thanh đã phong hậu, đương nhiên ở Khôn Ninh Cung, tẩm điện các đời Hoàng hậu Đại Chu.

Cao Húc sớm hạ lệnh, làm Phủ Nội Vụ nắm chặt thời gian, bốn phía sửa chữa Khôn Ninh Cung lại một lần, có thể đổi đều đổi, phải chỉnh lý chỉnh sức thỏa đáng trước đại điển lập hậu.

Kỷ Uyển Thanh đánh giá một phen, thấy hành lang, bình phong, cửa sổ vân vân một mực mới tinh, lu bằng sứ men xanh trước hành lang là mới làm, hoa lá cỏ cây đều là mới trồng, một chút cũng nhìn không thấy dấu vết chủ cũ.

Đi dạo một vòng, nàng thực vừa lòng, cười khanh khách nói: “Thực không tệ.”

Cao Húc đuôi lông mày khóe mắt mang ý cười, nắm tay thê tử về chính điện: “Đêm qua nàng không ngủ bao nhiêu, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi, bữa tối lại dậy.”

Phu thê trở về nội điện, con trai béo của bọn họ đang ngủ ngon lành trên nhuyễn tháp.

An nhi còn nhỏ, cùng cha mẹ ở một chỗ, phòng bé ở Tây Noãn Các, chờ đến sáu tuổi, mới dời đi hoàng tử sở.

Cao Húc bế con trai đặt trên giường, chờ thê tử cũng cởi áo nằm xuống, hắn xả chăn gấm đắp cho hai người.

Kỳ thật đêm qua hắn cũng không ngủ được, nhưng hắn mới vừa đăng cơ không lâu, hận không thể phân thân, định nắm chặt thời gian xử lý chút chính vụ quan trọng, không thể cùng vợ con nghỉ ngơi.

“Cũng chỉ trong khoảng thời gian này bận rộn chút, chờ thêm một đoạn thời gian sẽ tốt hơn nhiều.”

Kỷ Uyển Thanh hiểu lý lẽ, nhưng cũng không trở ngại nàng lộ ra đau lòng, Cao Húc vội thấp giọng an ủi: “Nếu ta mệt mỏi, tất nhiên sẽ nghỉ ngơi.”

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, hắn thần thái sáng láng hơn hẳn dĩ vãng.

Kỷ Uyển Thanh không biết nên nói như thế nào, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt, làm phu quân an tâm.

Một cái hôn nhẹ nhàng dừng trên trán nàng, sau đó mới là rất nhỏ tiếng bước chân đi xa.

Kỷ Uyển Thanh xác thật mệt, tuy lòng có vướng bận, nhưng vẫn dính gối liền ngủ, mãi đến trước bữa tối Hà ma ma nhẹ giọng gọi, nàng mới mở mắt thanh tỉnh.

“Ma ma, giờ nào?”

“Hồi nương nương, đã là giờ cuối giờ Thân.”

Đã nhiều ngày thời tiết không tệ, nhưng dù sao mùa đông sớm muộn rét lạnh, Hà ma ma đỡ chủ tử đứng dậy, nhanh nhẹn hầu hạ mặc quần áo.

Kỷ Uyển Thanh vừa mặc quần áo rửa mặt, vừa phân phó: “Đừng đánh thức An Nhi, để con ngủ nhiều một lát.”

Tiểu tử này hôm nay thiếu mẹ ruột làm bạn, không cao hứng không chịu ngủ trưa, hiện tại rất mệt, tiểu hài tử nên ngủ đủ giấc.

Hà ma ma lên tiếng, chờ chuẩn bị thỏa đáng, bà liền đi theo chủ tử vòng qua bình phong, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

“Ma ma, làm sao vậy?”

Trong lúc Kỷ Uyển Thanh vấn tóc, Hà ma ma vẫn luôn hỗ trợ chuẩn bị, nàng phát hiện nhũ mẫu hình như muốn nói lại thôi, liền vẫy lui cung nhân, cười nói: “Ma ma có chuyện gì, chẳng lẽ còn không thể nói với con sao?”

Trong lòng Hà ma ma có chuyện, đang do dự nên nói hay không, kỳ thật bà che giấu thật sự không tệ, chẳng qua bà hiểu biết chủ tử do chính mình nuôi lớn, chủ tử cũng đồng dạng hiểu biết bà, liếc mắt một cái liền biết.

Nếu Kỷ Uyển Thanh hỏi, bà đơn giản nói thẳng.

“Nương nương, hiện giờ bệ hạ đăng cơ, nương nương phong hậu, tất nhiên là chuyện vui, chỉ là……”

Kỷ Uyển Thanh nghiêng thân nhìn nhũ mẫu, cũng không đánh gãy, chỉ nghiêm túc nghe.

“Ngài và bệ hạ tất nhiên tình nghĩa cực sâu, chỉ là, chỉ là hiện giờ bệ hạ đã là ngôi cửu ngũ, hậu cung……”

Kỷ Uyển Thanh nghe đến đó, đã hiểu, bà nói chính là vấn đề phi thiếp.

Ý cười của nàng không nhịn được hơi hơi thu liễm.

Cao Húc cũng không phải là một nam tử trọng nữ sắc, phu thê tâm ý tương thông, hắn chủ động hứa hẹn cũng không phải không thể giống như phụ thân nàng.

Phụ thân nàng cả đời chỉ có một nữ nhân là mẫu thân nàng.

Đại hôn gần hai năm, nàng rõ ràng Cao Húc làm người, lời nói ngàn vàng, đặc biệt đối với vợ con người nhà, càng là nói thì sẽ làm.

Nếu nàng quyết định tin tưởng hắn, sẽ không sinh lòng nghi ngờ ám quỷ, lo lắng sốt ruột chuyện chưa xảy ra.

Chẳng qua, tình thế hiện giờ đã xảy ra biến hóa lớn.

Nàng ẩn ẩn sầu lo, Cao Húc là hoàng đế, điều kiện bên ngoài cho phép hắn chỉ có một thê sao?

Nếu tình thế như nước thủy triều, hắn có thể kiên định không đổi sao?

Rốt cuộc trong mắt nam nhân cổ đại, đây là quyền lợi, cho dù không thích không cần, cũng có thể để hai người ở hậu viện, xem như mặt mũi.

Chiếu thư nhường ngôi được ban ra, Kỷ Uyển Thanh không ngừng một lần hiện lên ý niệm này, chỉ là nàng sẽ trước tiên điều chỉnh chính mình, cự tuyệt ảnh hưởng từ chuyện chưa chắc sẽ phát sinh.

Chẳng qua, lo lắng âm thầm xác thật đè dưới đáy lòng.

Hiện tại nhũ mẫu nhắc tới, nàng trầm mặc không nói, tươi cười cũng phai nhạt.

Hà ma ma thấy thế đau lòng, chỉ là không thể không tiếp tục nói, khẽ cắn môi: “Nương nương, chỉ sợ tam cung lục viện sẽ thêm người.”

Tuy chủ tử của bà lý trí, nhưng sau khi trao tấm lòng lại nhiệt tình như lửa, bà sợ Kỷ Uyển Thanh sẽ bị tổn thương, do dự làm dự phòng, sau này có thể giảm bớt thương tổn.

“Nương nương, nếu một ngày kia……” Hà ma ma dừng một chút, trịnh trọng nói: “Ngài nên nghĩ cho tiểu chủ tử.”

Kỷ Uyển Thanh có một lát hoảng hốt.

Trong nháy mắt nàng suy nghĩ rất nhiều, khi đại hôn trong lòng phòng bị, sau đó phu thê tâm ý tương thông, hắn kiên định hứa hẹn, mang thai sinh con, ngọt ngào viên mãn.

Suy nghĩ cuồn cuộn như nước, cuối cùng nàng ngước mắt, trả lời một câu: “Ma ma, con tin tưởng bệ hạ!”

Ngắn ngủi một câu tuy nhẹ, lại nói năng có khí phách.

Nháy mắt, chợt nghe thấy phía sau có tiếng hít thở đột nhiên tăng mạnh, Kỷ Uyển Thanh cả kinh quay đầu lại, thấy một bóng dáng cao lớn vàng kim đứng trước bình phong, đĩnh bạt tuấn mỹ, uy nghi hiển hách.

Đúng là Cao Húc.

Hắn nhìn bên này, mắt đen thâm thúy rực rỡ lung linh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Rất khó hình dung ánh mắt hắn giờ phút này, có mừng như điên, có lưu luyến, có tình ý thật sâu, mãnh liệt nước cuộn trào như sóng triều, giống như trong khoảnh khắc sẽ bao phủ nàng.

“Đi xuống đi.”

Cao Húc môi mỏng khẽ mở phun ra một câu, khi nói chuyện ba bước cũng làm hai bước, đã đến trước mặt thê tử.

Hắn mở cánh tay, mạnh mẽ ôm chặt nàng.

“Bang bang” tim đập một chút tiếp một chút, hữu lực mà vững vàng, hắn ôm ấp rộng lớn cường tráng, làm Kỷ Uyển Thanh dị thường an ổn.

“Bệ hạ,……”

Nàng mới vừa ngẩng mặt, liền đón nhận che trời lấp đất hôn nồng nhiệt, môi hắn cực nóng, đuôi lông mày, con ngươi, chóp mũi, phấn má, nhất nhất xẹt qua, cuối cùng dừng trên môi anh đào phấn nộn.

Mút vào liếm láp, nụ hôn này dị thường thâm nhập mà hung mãnh, lúc bắt đầu Kỷ Uyển Thanh còn có thể đáp lại, sau đó quân lính tan rã, bị ấn trên bàn trang điểm ngửa đầu thừa nhận.

Thật lâu, hai người mới thở hổn hển tách ra, Cao Húc động tình, ấn chặt người trong lòng ngực một lát, mới hoãn một chút.

“Thanh Nhi nói rất đúng!”

Giọng Cao Húc vẫn có ám ách, tay khẽ vuốt khuôn mặt thê tử, hắn cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt thủy nhuận của nàng.

“Ta đã từng nói với nàng, ta không cho rằng tam thê tứ thiếp là chuyện tốt, đây là lời từ đáy lòng, nửa điểm không giả.”

“Ta cũng từng đáp ứng nàng, cuộc đời này cũng không phải không thể như phụ thân nàng.”

“Thanh Nhi, ta tuyệt không nuốt lời.”

Cao Húc là Hoàng Thái tử, nếu hắn không gặp gỡ Kỷ Uyển Thanh, chỉ cưới một nữ tử tầm thường hiền lương, nhiều nhất thì tôn trọng nhau như khách với đích phi, sau khi hắn đăng cơ nói không chừng sẽ nạp mấy phi thiếp, tràn đầy hậu cung.

Đúng như Kỷ Uyển Thanh nghĩ, với nam tử cổ đại quyền cao chức trọng, đây là một loại thể diện, ngươi tình ta nguyện, mọi người vui mừng, không có gì không tốt.

Hắn không động tình, sẽ đi theo quỹ đạo bình thường của một hoàng đế.

Nhưng chuyện đời không có nếu.

Hắn gặp gỡ Kỷ Uyển Thanh, động tâm động tình, bề ngoài ôn nhuận bình tĩnh của hắn che giấu một tình cảm nóng cháy, không động thì vậy, động rồi sẽ sóng to gió lớn.

Tình yêu thâm nhập cốt tủy.

Hai người kiếp này có duyên có phận, tim hắn có người, cho dù thê tử hiền huệ, hắn cũng cự tuyệt thay đổi, nàng không ngại, hắn để ý.

Nếu động chân tình, liền sẽ để ý phân lượng chính mình trong lòng người yêu, hắn không muốn chạm vào người khác, càng để ý ý nghĩa sau lưng hành động hiền huệ của nàng.

Kỷ Uyển Thanh chưa từng có hành động gọi là “hiền huệ”, tuy rất ít đề cập lời trong lòng, nhưng ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, nàng cười khanh khách, lời nói lại rất kiên quyết.

Cao Húc nhạy bén, sớm biết tâm ý thê tử, dưới lời nói nhẹ nhàng có dị thường quật cường kiên trì.

Kỳ thật hắn rất cao hứng, cho dù chưa bao giờ nói ra.

Nhưng mà, chính bởi vì thê tử mẫn cảm kiên quyết, sau khi chiếu thư nhường ngôi được ban ra, hắn muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng, để tránh trong lòng thê tử lo sợ, bất an sầu lo.

Đáng tiếc gần đây phu thê không đề cập đề tài này, đang êm đẹp Cao Húc nói lên cũng không thích hợp, như vậy bận rộn, mấy tháng đi qua.

Mãi cho đến hôm nay.

Cao Húc về phòng đều là không thông truyền, vừa đến gần bình phong, hắn liền nghe thấy Hà ma ma nói.

Hắn không che giấu hành tung, nhưng ma xui quỷ khiến, hắn dừng lại bước chân.

Chủ tớ hai người nói chuyên tâm, cũng không chú ý tới hắn.

Khi Kỷ Uyển Thanh trầm mặc, Cao Húc không tự giác ngừng thở, sau đó nàng nhẹ giọng lại kiên định phun ra câu kia: “Ma ma, con tin tưởng bệ hạ!”

Trong nháy mắt, Cao Húc là mừng như điên, cho dù là một khắc nắm chắc đế vị, hắn cũng không gợn sóng như thế.

Hắn thậm chí rối loạn hơi thở, bại lộ hành tung.

Anh hùng chí ngắn, nhi nữ tình trường, hắn nội liễm, nhất thời thế nhưng không biết nên như thế nào biểu lộ chính mình tâm ý, mới có thể hoàn toàn trấn an thê tử.

“Thanh Nhi, nàng tin tưởng ta sao?”

Cao Húc lời nói vạn phần trịnh trọng, mắt đen không hề chớp, gắt gao nhìn chằm chằm mắt nàng: “Cuộc đời này ta quyết không phụ nàng, nếu có kiếp sau, cũng như thế!”

“Thiếp tin! Thiếp tin!”

Kỷ Uyển Thanh còn có gì không rõ, nàng chớp chớp rơi xuống nước mắt, đây là hỉ cực mà khóc.

“Bệ hạ, thiếp cũng quyết không phụ chàng!”

Nàng nghẹn ngào nói, chui vào trong lòng hắn, chôn mặt thật sâu ở hõm vai hắn.

“Tốt!”

Cao Húc hiếm thấy hốc mắt nóng lên, hắn hít sâu một hơi áp xuống, ôm chặt lấy người trong lòng.

Hai người ôm nhau thật lâu mới miễn cưỡng kiềm chế tâm tình kích động, nhẹ giọng nói chuyện.

“Bệ hạ, vậy, nếu có tấu chương đề nghị tuyển tú thì sao?” Kỷ Uyển Thanh lo lắng âm thầm diệt hết, nhưng nói lên cái này vẫn nhăn mày.

“Không cần để ý.”

Thê tử tươi sống linh động, thần thái sáng láng làm độ cong trên môi Cao Húc gia tăng, hắn cúi đầu hôn hôn, mới nói: “Trẫm nạp phi hay không, không dung người khác khoa tay múa chân.”

Hắn không phải Xương Bình Đế.

Cao Húc ôn nhuận chỉ là biểu tượng, là một quân vương cường thế, tất cả thần tử bao gồm đảng bảo hoàng, đều không thể ảnh hưởng bất luận quyết định gì của hắn.

Cao Húc cũng không để vấn đề này ở trong lòng: “Thanh Nhi đừng nhớ thương, ta sẽ xử lý thỏa đáng.”

Kỷ Uyển Thanh vừa nghe liền hiểu, phu quân lơ đãng để lộ ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, càng làm cho người mê muội, nàng vừa lòng rất nhiều, lại ngưỡng người lên hôn hôn.

“Được.”

Nàng ý cười doanh doanh, vui sướng từ trong ánh mắt như muốn trút xuống, hắn mỉm cười, môi mỏng nhẹ nhàng về phía trước, khắc trên ánh mắt ba quang lưu chuyển sáng như sao trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.