Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 46 - Chương 46

trước
tiếp

Cao Húc nhìn thẳng hai tròng mắt thê tử, kể đại khái tình hình chiến đấu năm đó chính mình biết, thực khách quan, không có nửa phần thiên vị lảng tránh.

Kỷ Uyển Thanh không nghi ngờ lời hắn nói.

Với cách làm người của hắn, tuyệt đối sẽ không dung tha chuyện này, càng đừng đề thay đối phương lừa gạt chính mình thê tử.

“Đến tột cùng có gì kỳ quặc?” Kỷ Uyển Thanh dừng nước mắt, lẩm bẩm hỏi.

Đã có kỳ quặc, tức là có người tính kế. Lấy kết quả suy ngược ra quá trình, đơn giản có ba khả năng, ngoại trừ hy vọng Đại Chu chiến bại, cũng chỉ có thể là có người hy vọng Kỷ Tông Khánh chết hoặc là Sở Lập Tung chết.

Nghe lời Cao Húc nói, thực rõ ràng giờ phút này hắn vẫn chưa thể điều tra rõ chân tướng. Một quốc gia Hoàng Thái tử có thực quyền có thế lực, tra xét ba năm cũng không thể tra ra manh mối, thực rõ ràng là có người nhân cơ hội xóa sạch sẽ chứng cứ.

Người này chắc chắn là Đại Chu triều, bởi vì quân địch không có năng lực xóa sạch hoàn toàn đến như vậy.

Bởi vậy khả năng có người hy vọng Đại Chu chiến bại có thể bài trừ.

“Có người hy vọng cha thiếp chết?”

Lời này tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, bàn tay Kỷ Uyển Thanh nắm chặt thành quyền: “Đến tột cùng là ai?”

Cao Húc than nhẹ, biết nàng khó chịu, hắn cũng không khuyên, chỉ kéo nàng ngồi xuống mép giường, lấy khăn lụa lau sạch sẽ nước mắt trên mặt nàng.

Trên thực tế, mấy năm nay điều tra cũng không phải không có chút hiệu quả nào, thủ hạ của Cao Húc sờ soạng thật lâu, hiện đã có bóng dáng chỉ về phía một đảng Kỷ hậu.

Điều này giống với suy đoán lúc trước của Cao Húc. Nhưng chuyện trọng đại thế này, không có chứng cứ vô cùng xác thực hắn sẽ không ra tay, cũng sẽ không nói ra ngoài miệng.

Lỡ như hiện tại nói ra suy đoán, tương lai lại phát hiện không phải, vậy không duyên cớ chọc thê tử phẫn hận.

Chỉ là hắn không mở miệng, Kỷ Uyển Thanh lại nói, nàng trầm tư một lát, buột miệng thốt ra: “Chẳng lẽ là, Hoàng hậu?”

Theo nàng biết, có thể có năng lực này, còn không thiếu động cơ, ngoại trừ một đảng Hoàng hậu Lâm Giang Hầu, lại không có người khác.

Kỷ Tông Khánh có dự kiến trước, sau khi phong hậu không bao lâu đã sớm giữ khoảng cách với Lâm Giang Hầu phủ, sau đó hợp tình hợp lý bảo trì trung lập.

Chỉ là đối mặt một cổ thế lực lớn như vậy, hơn nữa vẫn là quân quyền, Kỷ Hoàng hậu sẽ cam tâm bỏ qua sao? Phải biết rằng, mọi người đều họ Kỷ, Kỷ Tông Khánh chính là đường huynh của bà.

Tất nhiên là không cam lòng.

Bà nghĩ cách mượn sức Tĩnh Bắc Hầu phủ, đáng tiếc cũng không có kết quả.

Sau đó Ngụy Vương, Trần Vương dần dần lớn lên, Kỷ Hoàng hậu nhanh chóng quật khởi, lúc này bà có tự tin, nhưng lại bị cự tuyệt lần hai, sinh lòng không vui là khẳng định.

Theo Kỷ Uyển Thanh biết, vì chính kiến không hợp, Tĩnh Bắc hầu phủ và Lâm Giang hầu phủ mặt ngoài có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

Kỳ thật, bắt đầu từ hai ba năm trước khi phụ thân qua đời, quan hệ hai nhà đã ngày càng căng thẳng. Đương nhiệm Lâm Giang Hầu nhiều lần qua phủ khuyên bảo, mà Hoàng hậu tuy không thể ra cung, nhưng cũng viết không ít thư tình ý chân thành.

Đáng tiếc phụ thân không lay động chút nào, đối phương bị cự tuyệt nhiều lần, quan hệ lẫn nhau đã vô cùng vi diệu, sau đó ngoại trừ mặt mũi bên ngoài, đã hoàn toàn không lui tới.

Kỷ Tông Khánh quân sự tương đương lợi hại, chinh chiến sa trường nhiều năm, thực lực dưới trướng mạnh mẽ, Kỷ Hoàng hậu không chiếm được, thậm chí còn phải nhìn thế lực này rời vào tay địch thủ.

Bà ta sẽ nghĩ cách huỷ hoại nó sao?

Kỷ Uyển Thanh ngước mắt, trông mong nhìn Cao Húc, muốn hắn chứng thực: “Điện hạ, là bà ta sao?”

Hoàng hậu có động cơ mưu hại cha con Kỷ Tông Khánh, mà vừa khéo là, Sở Lập Tung là tâm phúc của Đông Cung, thân tín của Thái tử.

Vừa lúc một mũi tên bắn hai con điêu.

“Thanh Nhi, năm đó dấu vết bị người cố tình hủy diệt, hiện giờ cũng không có bất luận chứng cứ gì có thể chứng thực Khôn Ninh Cung chính là chủ mưu.” Tuy Cao Húc trực giác Kỷ Hoàng hậu không thoát được quan hệ, nhưng hắn thực lý trí.

“Khi đó Hoàng hậu Lâm Giang Hầu cũng không có năng lực có thể kéo dài viện quân hai ngày.” Cái này mới là trọng điểm.

Chỉ tiếc, tràng chiến dịch kia ngoại trừ một ít quân bên trong thành coi giữ người bệnh may mắn còn sống, không còn ai có thể nói ra gì hữu ích.

Bản thân Kỷ Tông Khánh bị thương nặng, chờ viện quân đầu tiên tới, ông nỗ lực nhấc lên một hơi, lập tức hôn mê bị nâng trở về thành cứu trị. Chờ ông lại mở mắt, ngoài thành đã toàn quân bị diệt, Sở Lập Tung dẫn dắt viện quân từ tướng lãnh đến quân tốt không còn ai sống sót, lúc viện quân lần thứ hai đến, cả thành đã bị chém giết hầu như không còn.

Vì sao Sở Lập Tung và viện quân dưới trướng ông ấy tới trễ hai ngày đã thành một vấn đề khó hiểu, sau đó cũng trực tiếp làm cho ông ấy bị định tội cố tình trì hoãn cứu viện.

“Chẳng lẽ có người tư thông ngoại địch?”

Tuy Kỷ Uyển Thanh không thông quân sự, nhưng cũng rất dễ dàng nghe ra, hình như Thát Đát có hiềm nghi.

Nàng miễn cưỡng kiềm chế bi thương, ngưng thần trầm tư một lát: “Chẳng lẽ là quân đội Thát Đát ngăn trở đại quân của Sở Lập Tung, làm cho ông ấy tới muộn tiếp viện?”

Giả thiết như vậy mới có thể nói được thông. Thát Đát phụ trách cầm chân viện quân, nhân tiện kết thúc diệt khẩu, mà Đại Chu thông đồng với kẻ địch sẽ phụ trách truyền lại tin tức và xong việc lau đi dấu vết.

Tuy thần sắc Cao Húc ngưng trọng, nhưng nghe vậy cũng không nhịn được ánh mắt lộ ra tán thưởng, Kỷ Uyển Thanh một nữ tử khuê các, lại có suy luận nhạy bén như thế, làm người nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Lúc trước cô cũng phán đoán như vậy. Chẳng qua, trạm canh gác quân ta vẫn không phát hiện bất luận dấu vết gì quân đội Thát Đát lui tới.”

Nếu thê tử có thể nghe hiểu, Cao Húc cũng không dấu diếm: “Vài ngày sau, cô lại an bài người xem kỹ lộ tuyến khi viện quân đi qua, cũng không phát hiện dấu vết giao chiến không lâu.”

Cổ đại giao chiến, trạm canh gác rất quan trọng. Bọn họ không đánh nhau, chỉ chuyên môn phụ trách hoạt động trong khu vực được chỉ định, nhìn thấy bất luận cái gì gió thổi cỏ lay, trước tiên truyền về đại quân bên ta, làm cho thống soái lĩnh quân có thể làm ra chuẩn xác phán đoán, cùng với kịp thời điều chỉnh phương hướng.

Sở Lập Tung mang theo mấy vạn binh mã đến tiếp viện, nếu muốn bảo đảm ngăn lại ông ấy, trong tình huống bình thường, mặc dù chiếm cứ địa lợi, cũng cần có quân đội số lượng không ít mới được.

Mấy vạn đại quân mang giáp đi ra ngoài, bụi đất bay đầy trời, trạm canh gác của Đại Chu không có khả năng không phát hiện chút nào.

Hơn nữa tuy đường nhỏ kia ở giữa chiến hỏa, nhưng nếu không có người đặc biệt quét tước ngụy trang, đại chiến qua đi không mấy ngày chắc chắn có dấu vết để lại.

Nếu Thát Đát muốn quét tước chiến trường, như vậy binh mã mang đến nhất định phải càng nhiều, bởi vậy liền càng không hợp lý.

Việc này không thể giải thích được, xong việc dấu vết còn lại bị người cẩn thận xóa sạch sẽ, hiện tại muốn biết được sự thật và chứng cứ đã khó hơn lên trời.

Cao Húc nói rất có đạo lý, Kỷ Uyển Thanh cũng không hy vọng bởi vì nàng chủ quan mà thô bạo phán đoán kẻ thù giết cha giết huynh.

Nàng nhất định tìm ra người chủ sự chân chính phía sau màn, nghiền xương thành tro, an ủi phụ huynh trên trời có linh thiêng!

Chỉ là hiện giờ nàng và Cao Húc giống nhau, lâm vào khốn cục, một khang hận ý doanh ngực, lại không biết nên phát tiết nơi nào.

“Điện hạ, chúng ta thật có thể điều tra ra chân tướng sao?”

“Có thể!”

Cao Húc chắc chắn, cho dù như thế nào, hắn nhất định điều tra rõ việc này: “Mấy năm gần đây, đã tìm được một chút manh mối.”

Hắn không nói rõ ràng, hiển nhiên Kỷ Uyển Thanh không nghe hiểu, nàng cũng không truy vấn, chỉ đau khổ nhớ lại, suy tư chính mình có nơi nào có thể giúp một tay.

“Điện hạ.”

Kỷ Uyển Thanh bỗng nhiên nhớ tới một người, vội nắm chặt tay Cao Húc, ngửa đầu nhìn hắn: “Hay là thiếp viết thư hỏi Đông Xuyên Hầu phủ Vương bá phụ? Vương bá phụ là đồng chí của phụ thân, rất thân cận, có lễ ông ấy biết gì đó.”

Đông Xuyên Hầu, họ Vương tên Trạch Đức, là đồng chí kiêm bạn tốt của Kỷ Tông Khánh, xưa nay quan hệ hai nhà không tệ, năm đó thiếu chút nữa liền kết thông gia.

Không sai, đối tượng ba năm trước Kỷ Uyển Thanh thiếu chút nữa đính hôn đúng là Đông Xuyên Hầu phủ thế tử Vương Cật. Hai đứa trẻ thanh mai trúc mã, quan hệ không tệ.

Sau khi Kỷ Tông Khánh qua đời, Vương Trạch Đức muốn kiên trì hôn ước, ông ấy tỏ vẻ chờ Kỷ thị tỷ muội ra hiếu liền tiếp tục định ra việc hôn nhân. Chỉ tiếc, Vương phu nhân không muốn một bé gái mồ côi làm con dâu, lấy chết tương bức, hơn nữa Kỷ Hoàng hậu lăn lộn như vậy, việc hôn nhân này mới hoàn toàn thất bại.

Dưa hái xanh không ngọt, mẹ chồng chán ghét, cứng rắn gả qua chiếm không được chỗ tốt, Kỷ Uyển Thanh cũng không chấp nhất. Chẳng qua Vương phu nhân không ra gì, nhưng Vương Trạch Đức vẫn đối xử tốt với Kỷ gia tỷ muội.

Lúc trước, phu thê Kỷ Tông Khánh trước sau qua đời, trước linh đường cữu cữu tranh thủ quyền quản lý tài sản riêng cho hai tỷ muội, người duy nhất mạnh mẽ hát đệm cũng chỉ có Vương Trạch Đức. Sau đó giữ đạo hiếu ba năm, ông ấy cũng nhiều lần sai ma ma bà tử đến phủ thăm hỏi.

Kỷ Uyển Thanh là người thực biết cảm ơn, cho dù không thể gả vào Vương gia, nàng vẫn rất cảm kích Vương Trạch Đức như cũ.

“Trước kia nghe phụ thân nói, ông ấy và Vương bá phụ đóng quân lân cận, thường thường kề vai chiến đấu, Tùng Bảo dịch chắc Vương bá phụ cũng ở không xa.”

Vẻ mặt thê tử ẩn mang mong đợi, phảng phất trong bóng đêm gặp được duy nhất một tia sáng, đột ngột có phương hướng rồi lại sợ hãi thất vọng, Cao Húc không đành lòng, thấp giọng dò hỏi: “Đông Xuyên Hầu Vương Trạch Đức?”

“Không sai, Thanh Nhi, lúc ấy Vương Trạch Đức đúng là đóng quân gần Tùng Bảo.”

Cao Húc thật đúng là từng chú ý Đông Xuyên Hầu, bởi vì đúng như Kỷ Uyển Thanh nói, lúc ấy ông ta là một trong những tướng lãnh lưu thủ Tuyên phủ, phi thường tiếp cận Tùng Bảo.

Tuyên phủ là cứ điểm phía bắc quan trọng nhất Đại Chu triều, một khi bị phá, kinh thành nguy rồi. Nơi này trọng binh đóng giữ, cũng là mục tiêu quân địch công kích nặng nhất.

Mà Tùng Bảo là cứ điểm quan trọng nhất của Tuyên phủ, muốn công kích Tuyên phủ, chắc chắn phải chia quân công kích Tùng Bảo, nếu không rất dễ dàng bị quân coi giữ Tùng Bảo từ sau đánh bất ngờ trong khi tấn công Tuyên phủ.

Tùng Bảo là yết hầu trọng địa, giao cho Kỷ Tông Khánh kiêu dũng thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, mà mấy tướng lãnh còn lại cộng thủ Tuyên phủ.

Xưa nay Thát Đát tác chiến dũng mãnh, lần đó dốc quân lực cả nước đột nhiên tấn công biên giới, binh lực lớn chưa từng có, ép tới phòng tuyến phía bắc Đại Chu triều không thở nổi. Tùng Bảo binh lực ít, bị nhốt hồi lâu, đã cầu viện nhiều lần, Tuyên phủ cắn răng chia quân, gấp rút tiếp viện Tùng Bảo.

Viện binh đúng là Sở Lập Tung dẫn dắt, mà đám người Vương Trạch Đức tiếp tục lưu lại thủ Tuyên phủ.

Trận đại chiến này thực thảm thiết, Đại Chu triều tổn thất không ít tướng lãnh, bên Tuyên phủ người sống sót đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, Vương Trạch Đức là một trong số đó. Ông ta mất đi cánh tay phải, sau khi lành thương không thể tiếp tục chinh chiến, chỉ phải lưu lại kinh thành.

Nếu Cao Húc muốn điều tra chân tướng năm đó, không thiếu được ra tay từ các tướng lãnh còn sống, hắn đã từng cẩn thận điều tra Vương Trạch Đức, cũng phái người chặt chẽ chú ý hơn nửa năm.

Bởi vì việc Sở Lập Tung viện quân đến trễ, các tướng lãnh còn sống cần cẩn thận nói hết chuyện mình biết, Cao Húc tự mình xem xét phân tích, lời khai của Vương Trạch Đức hợp tình hợp lý, không một tia nghi ngờ.

Sau đó điều tra theo dõi cũng tất cả bình thường, Vương Trạch Đức làm người hào sảng rộng lượng, rất có phong độ quân tử. Chú ý hơn nửa năm, bởi vì cũng không có gì dị thường, mà nhân thủ của Cao Húc cần cấp bách điều khiển, cho nên triệt trở về.

Vương Trạch Đức có thể nói, đại khái năm đó đã nói hết, chỉ là nhìn ánh mắt Kỷ Uyển Thanh đầy mong đợi, Cao Húc cũng không phủ định, chỉ thấp giọng đáp: “Được, vậy nàng cứ viết thư hỏi xem sao.”

Kỷ Uyển Thanh một khắc cũng không thể chờ, giương giọng gọi Trương Đức Hải mang tới giấy bút, vội vàng chấm mực, múa bút thành văn.

Tay nàng run rẩy, viết mấy tờ giấy đều phế đi, Cao Húc cầm tay nàng đang nắm bút: “Nàng đừng hoảng sợ, nhớ lấy mọi chuyện còn có cô.”

Giọng hắn trầm ổn, kiên định như lập trường của hắn, hốc mắt Kỷ Uyển Thanh nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên giấy.

Cao Húc giơ tay lau nước mắt cho nàng, lại tự mình thay đổi một tờ giấy, mới buông ra.

Tay hắn thực ấm áp, bóng dáng cao lớn đứng bên người nàng kiên định bất di, sau này cho dù như thế nào, ước chừng Kỷ Uyển Thanh cũng sẽ không quên giờ phút này hắn chống đỡ.

Tay nàng rốt cuộc ổn định hơn nhiều, ngưng thần viết một phong thơ.

Kỷ Uyển Thanh cũng không để người của Cao Húc truyền tin, gọi Hà ma ma tới, nói bà lập tức sai người truyền ra cung, giao cho Kỷ Vinh, làm Kỷ Vinh đưa đến Đông Xuyên Hầu phủ, cũng tự tay giao cho Vương Trạch Đức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.