Côn Luân

Chương 86 - Thấp Tang Hữu A [1]

trước
tiếp

Không bao lâu sau, mọi người đều tản đi hết, cả lôi đài rộng lớn còn trơ trọi mỗi Lương Tiêu, vầng tịch dương đã tụt hẳn xuống trời tây, màu chiều trầm nặng, hồ nước xanh thẳm, không gian ngậm đầy hơi lạnh thấu xương.

Lương Tiêu thẩn thờ đứng yên chốc lát rồi bẻ lấy một mảnh gỗ, thi triển khinh công băng qua mặt hồ đến Lạc Nhạn phong. Đinh ngọn chìm trong sương mù bảng lảng, dưới chân núi, chỗ giáp ranh với bờ nước mọc rất nhiều dâu dại, lá xanh to bản bông bềnh như mây.

Lương Tiêu ngồi một lúc dưới gốc cây rồi lại đứng dậy, bổn chôn đi đi lại lại, tự nhủ: “Chuyến này Hiểu Sương vào đó, có khi không quay ra được mất. Không phải tại Hiểu Sương không muốn ra, mà tại Hoa Vô Xuy lắm mưu ma chước quỷ, lòng dạ tàn độc, rất có thể sẽ ngăn cản muội ấy. Phong Liên cũng vào cốc, nếu Hiểu Sương không ra, ta sẽ mượn cớ tìm Phong Liên để xông vào trong cung. Nhưng ta đã từng quả quyết không vào cốc, nay mà nuốt lời thể nào cũng bị chê cười. Nghĩ ngợỉ một hồi, gã ngồi xuống gốc cây như cũ, định ngủ nhưng lòng phập phòng quá, không tài nào chợp mắt được. Tiếng đàn nhạc huyên náo đằng Thất Tinh cốc văng vẳng vọng lại, chắc hẳn quần hào đang yến ẩm, khiến Lương Tiêu càng thấy cô quạnh. Gã bèn nhảy lên ngồi trên một tảng đá to, ngước mắt nhìn trời. Muôn ngàn tình tú đang nhấp nháy, trông như những viên bảo thạch trắng trên nền sẫm thăm thẳm của đêm.

Lương Tiêu đã ngắm sao không biết bao nhiêu lần, mỗi lần ngắm lại thấy lòng chộn rộn một cảm xúc khác nhau. Đêm nay, dưới thảm sao lung linh, không hiểu sao tâm hồn gã chìm đắm trong nỗi ưu tư khó tả.

Thời gian dần trôi, tiếng huyên náo tắt dần, gió thêm hơi giá, lùa mạnh vào áo và tóc Lương Tiêu. Gã bỗng đứng bật dậy đi đi lại lại, được một lát lại ngồi xuống ngắm sao trời, song không bao lâu gã đâm chán, lại đứng dậy đi đi lại lại.

Thoạt tiên thời gian bò ì ạch, một khắc mà lâu như hàng tháng hàng năm, nhưng sau nửa đêm, sao đạt về tây, thời gian bắt đầu chạy nhanh khôn tả, chẳng mấy chốc sao mai đã ló ra. Nghĩ buổi lê mình đang tới gần, Lương Tiêu bỗng sợ hãi lạ tùng, chỉ muốn níu giữ biển sao dạt dào kia để đêm dài vĩnh viễn không đi mất. Nhưng gã càng muốn níu giữ, trời càng mau sáng, ánh sao nhạt nhòa dần, phương đông rạng ban mai, dưới mây hồng loe lóe một vông sáng lóa, báo hiệu triêu dương sắp trồi lên. Đúng lúc đó, phía hồ có tiếng động âm âm vọng lại, Lương Tiêu mừng quýnh, hộc tốc chạy xuống sát mí nước, nhưng nhìn ra chỉ thấy một vùng tăm tối lặng tờ, nào có bóng ai, gã lại lu xìu: “Phải chăng muội ấy không ra?”. Ý nghĩ u ám vừa nhen nhóm, gã đã mau chóng gạt phắt: “Vẫn tờ mờ đất, muội ấy đâu đã ra được? Lương Tiêu cả Lương Tiêu, ngươi nôn nóng quá đấy”.

Gã đăm đăm ngó mặt hồ thẫm màu một lúc rồi lần thẩn quay về chỗ gốc cây, ngồi xoay lưng lại phía mặt trời. Không gian tịch mịch đến nỗi Lương Tiêu tưởng nghe thấy cả tiếng tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp, càng đập càng nhanh, càng đập càng nặng.

Dần dần, đường viền của những cành cây ngọn lá trở nên rõ rệt, vạn vật thức giấc trong tươi mới tinh khôi, sơn cốc vang lừng tiếng chim lảnh lót. Lương Tiêu không dám nhìn ra hồ, chỉ căng tai hầu bắt lấy từng động tĩnh nhỏ nhất, nhưng trước sau toàn nghe tiếng cá đùa giỡn dưới làn nước trong.

Trời đã sáng bạch, ánh nắng rực rỡ trải khắp mặt đất. Lương Tiêu không kiên nhẫn nổi nữa, bật dậy nhìn xuống hồ. Mặt nước mênh mông trống trải, chỉ có đôi chim yến lướt qua, đuôi xòe như cái kéo, cánh nhẹ tựa lá vàng dát mỏng, nhưng chúng cũng mau chóng bay biến sau lớp sương mờ giăng giăng. Lương Tiêu ôm đầu, ủ rũ ngồi xuống tảng đá to, ruột gan còn cào hoang mang: “Sắp tới giờ tị, Hiểu Sương mà vẫn bặt tăm thì tức là sẽ không ra nữa. Muội ấy chẳng bao giờ bội ước, tình thế này chắc hẳn là do bị ngăn cản, không thoát thân được”. Hai mắt Lương Tiêu cay xè, lệ tuôn ròng ròng. Hiểu Sương trong cung, gã lại không thể vào, hồ nước kia bỗng chốc trở thành vũ trụ hồng hoang cắt chia đỏi người. Đúng lúc Lương Tiêu sắp tuyệt vọng, đột nhiên nước hồ khua động, liền đó là tiếng ca dịu dàng êm tai:

Cây dẫu đẹp mọc nơi ấm ướt, Lá sum suê xanh mướt quanh cành.

Cặp chàng quân tủ tinh anh, Lòng vui không kể ngọn ngành được đâu.

Lương Tiêu giật mình, chậm chạp ngẩng đầu lên. Một chiếc thuyền con nhẹ nhàng rẽ màn sương mù đang nhạt dần dưới ánh nắng ấm áp, lướt ngang mặt hồ xanh biếc để tới chỗ gã. Hiểu Sương đứng đằng đuôi thuyền, tay khua mái chèo, mỉm cười hát tiếp:

Nơi ẩm ướt cây dâu xòe tần, Lá mỏng mềm xinh xắn làm sao.

Gặp chàng quân tử thanh tao, Lòng nàỵ vui sướng xiết bao hỡi chàng.

Cây dâu mọc nơi mang hơi ẩm, Lá ken dày xanh thăm tốt tươi.

Gặp chàng quân tử tót vời, Nhu tình chan chứa chưa với đã đầy.

Bao rung động thơ ngây tha thiết, Chứa dám ngỏ người biết hay không.

Tương tư chi giữ trong lòng, Bao gỉờ nguôi nỗi nhớ mong bây giờ!

Năm xưa khi cùng Hiểu Sương đi chữa bệnh cứu người, Lương Tiêu đã từng đọc cuốn Kinh Thi, vẫn còn nhớ bài này tên là Thấp tang, kể về một người con gái sung sướng gặp được ý trung nhân của mình ở bãi dâu. Lương Tiêu nghe mà si dại, bất giác lầm nhẩm theo:

Gặp chàng quân tử tót vời, Nhu tình chan chứa chưa với đã đầy.

Bao rung động thơ ngâỵ tha thiết, Chứa dám ngỏ chàng biết hay không, Tương tư chỉ giữ trong ĩòng, Bao giờ nguôi nỗi nhớ mong bây giời Gã ngâm mãi, ngâm mãi, thần hồn ngơ ngẩn, thuyền cập bờ mà cũng quên cả tiến ra đón.

Hiểu Sương buộc thuyền cẩn thận, đoạn xách một hộp cơm to sơn đỏ uyển chuyển bước lại. Cô đã thay đổi y phục, áo dài màu lam chấm gối, áo cánh trắng bó eo, tóc búi gọn gàng thắt dái lụa mềm trắng lóa, trông y như một sơn nứ yêu kiều, Cô mỉm cười với Lương Tiêu:

– Tiêu ca ca, muội ra muộn một chút, chắc huynh đói lắm rồi.

Cô đặt hộp cơm xuống, mở nắp, thức ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt. Lương Tiêu thấy tim thắt lại một cách vô cớ, gã ngập ngừng hỏi:

– Muội chuẩn bị cơm canh làm gì? Ta không đói, can chi muội phải vất vả như vậy?

– Vất vả gì đâu. À, đêm qua huynh mất ngủ phải không?

Lương Tiêu ngạc nhiên:

– Sao… sao muội biết?

Hiểu Sương bật cười:

– Muội là đại phu, trông khí sắc của huynh thì biết chứ sao.

Lương Tiêu lúng túng bê hộp cơm lên ăn, chợt nhận ra Hiểu Sương đăm đăm nhìn mình, gã bỗng đỏ mặt ngượng nghịu:

– Tại sao muội lại nhìn ta?

Hiểu Sương tủm tim:

– Tiêu ca ca, nếu muội nhìn huynh cả đời như thế, huynh có sợ không?

Lương Tiêu ngẩn người, gác đôi đũa xuống, bật cười bảo:

– Trời ơi! Mười năm không gặp mà muội trở nên tinh quái quá thể. Còn biết đùa bỡn nữa cơ đấy.

– Không phải là muội trở nên tinh quái, mà Tiêu ca ca ngô nghê hơn xưa mất rồi, ngơ ngơ ngác ngác, y như một con nghé.

Lương Tiêu nhảy dựng lên:

– Gớm quá, giờ lại còn chửi xéo ta nữa?

Gã quẳng hộp cơm, nhảy phắt tới bế bổng Hiểu Sương lên quay tít. Cô gái hơi bất ngờ trước cách biểu lộ tình cảm bột phát ấy, vội can:

– Này, đừng xoay nữa, muội chóng mặt lắm, bệnh nó tái phát bây giờ. Lương Tiêu sực tỉnh:

– Đáng chết, ta quên bẵng cái bệnh của muội.

Gã vội dừng lại, hấp tấp xòe chưởng định truyền chân khí cho cô. Hiểu Sương giữ tay gã, cười khẽ rồi cắn môi nói nhỏ:

– Huynh thật thà quá! Muội lừa huynh đó, muội khỏi bệnh lâu rồi. Lương Tiêu ngạc nhiên lùi lại mấy bước, cảm giác hoan hỉ ngập lòng khiến gã quên bẵng việc trách Hiểu Sương đùa mình. Đột ngột gã chộp tay cô, cười vang:

– Lần này không lừa người ta nữa chứ?

Hiểu Sương chúm chím:

– Lần này không lừa người ta nữa.

Lương Tiêu mỉm cười. Chàng nàng vui vẻ nắm tay nhau dạo bước trong sơn cốc, kể nỗi hàn ôn. Đang đi, họ gặp một cái đầm, nước trong leo lẻo. Hiểu Sương dừng chân bên bờ đầm, soi mình xuống nước. Nhận ra tóc mai đã lẫn vài sợi bạc, cô thần người, lòng bỗng nhói đau. Lương Tiêu đoán được tâm tư Hiểu Sương, nhân thấy hoa tươi đang nở rộ, bèn hái mấy bông màu tím gài vào tóc mai cô. Hiểu Sương vùi mặt vào ngực gã, bỗng bật khóc sụt sùi, Lương Tiêu ôm nàng trong tay, chẳng biết an ủi thế nào cho phải. Hiểu Sương khóc hồi lâu mới ngẩng mặt lên, lau nước mắt:

– Tiêu ca ca, muội không muốn rời xa huynh nữa.

Lương Tiêu cúi nhìn cô:

– Huynh cũng không muốn rời xa muội một giờ một khắc nào nữa. Câu nói ấy, họ đã thầm nhẩm trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần suốt những tháng năm qua, lúc này, nó bỗng bật ra tự nhiên và thẳng 388

thắn lạ lùng. Hai người cầm tay nhau, mắt nhìn mắt, tâm ý tương thông, không cần phải giãi bày thêm.

Im lặng đôi hồi, Hiểu Sương lại thở dài:

– Mấy năm nay, muội đã gắng hết sức, tóc có sợi bạc rồi mà vẫn không làm được việc gì nên hơn, thật ngán ngẩm…

Lương Tiêu ngạc nhiên:

– Muội đi khắp trời nam bể bắc, cứu được bao nhiêu người, tại sao lại nói là không làm được gì nên hồn?

– Huynh tính, cho dù một ngày muội cứu được mười người thì một năm giỏi lắm mới được hơn ba ngàn người, mười năm cũng chỉ chừng ba vạn người, huống hồ thực tế một ngày rưỡi muội cứu chưa được mười người, chưa kể có nhiều bệnh muội không chữa nổi. Tóm lại, muội chưa hoàn thành nổi một nửa lời phát nguyện trước Quan Âm đại sĩ năm nào.

Lương Tiêu trầm ngâm:

– Thường có câu: một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Sức một cá nhân dẫu lớn đến đâu cũng là hữu hạn mà thôi. Hiểu Sương này, muội đã truyền y thuật cho Bính nhi, tại sao không mở hẳn một học đường dạy thêm hàng ngàn đồ đệ nữa, rồi đồ đệ ấy sẽ bồi dưỡng đồ tôn, đồ tôn lại đào tạo đệ tử của chúng, cứ thế mãi, tre già măng mọc, chẳng phải sẽ cứu được ức vạn người hay sao?

Hiểu Sương ngỡ ngàng reo lên:

– Tiêu ca ca nói phải lắm! Vậy sắp tới chúng ta dựng căn nhà, chọn vài đứa trẻ thông minh để dạy dỗ chúng.

Lương Tiêu cười cười:

– Xây xong học đường, trước cửa phải treo đôi câu đối nữa.

– Câu đối gì?

Lương Tiêu nghiêm túc nói:

– Vế bên phải là Gót sen giẫm Biển Thước, vế bên trái là Tay ngọc đấm Hoa Đà [2]

Hiểu Sương lườm gã, gắt:

– Cái tội bất kính với tiên hiền đã quá lắm rồi, lại còn nói móc muội là hạng phụ nhi đanh đá nữa.

Lương Tiêu cười:

– Đừng trách cứ vội, bên trên ta còn muốn đề một tấm hoành phi, – Vậy à, – Hiểu Sương tò mò. – xấu tốt gì huynh cũng cứ nói thử xem.

Lương Tiêu nhìn thật sâu vào mắt cô:

– Đó là: Diêm vương chịu thua.

Hai người cùng phì cười. Cười ngớt, Lương Tiêu lại bảo:

– Đã có câu đối ở cửa thì cũng phải có thần canh cửa. Phải rồi, ta với Hoa Sinh mỗi tên gác một bên, đứa học trò nào ương bướng, ta sẽ đá bốp vào mông nó, Hiểu Sương trách:

– Khéo đùa, trẻ con làm sao chiu nồi một cú đá của huynh? Ôi, nói là nói vậy thôi, chứ Tiêu ca ca bản lĩnh cao cường đời nào chịu đến canh cửa cho muội. Miếu nhỏ chẳng đám thờ Bụt to, cứ tạ an từ chối trước cho lành.

Lương ĩĩêu lắc đầu:

– Bản lĩnh của ta chỉ toàn những thứ nghe qua thì đao to búa lớn, nhưng thực chất chằng có tác dụng gì cả.

Gã nói mà mắt hằn lên đau đớn. Hiểu Sương bắt gặp cũng buồn theo, lại hỏi:

– Muội học y là mong cứu người, còn huynh, huynh Inuốn làm gì với ngần ấy kiến thức toán học võ học?

Lương Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói:

– Nếu không trách ta thiếu thực tế thì ta muốn hoàn thành bốn tâm nguyện.

– Tầm nguyện gì?

Lương Tiêu ngửa mặt nhìn trời, chậm rãi buông từng từ:

– Làm cho thù hận cùng tiêu tan. Quét khỏi cõi đời mọi bạo tàn. Nắn sửa Hoàng Hà thôi lũ lụt. Chiến tranh dập hết tạo bình an.

Hiểu Sương nghĩ thầm: “Muốn khắc phục lũ lụt thì kể còn có thể cố gắng thử xem, chứ ba tâm nguyện kia thực không tài nào hoàn thành nồi”. Sắc mặt cô u ám hẳn đi. Lương Tiêu lại nói:

– Ta đã bảo là thiếu thực tế rồi, muội còn tưởng thật u?

Hiểu Sương gượng cười, nói lảng đi:

– Trên đỉnh Lạc Nhạn phong có một tiểu đình tên là Tụ Tiên đài.

Đứng trên đó nhìn xuống, tầm mắt bao quát được một khoảng không gian rất rộng lớn, kể cũng là một thắng cảnh của Quát Thương sơn, chúng ta lên xem đi.

Lương Tiêu tán thành.

Họ sánh vai lên núi. Hai bên đường đi, kỳ hoa dị thảo trải dày, thi thoảng lại gặp thác đổ trắng xóa, tùng xanh mọc nhô ra trên vách cao. Gần tới đỉnh, thấy thấp thoáng một góc mái đỏ, Hiểu Sương giơ tay trỏ:

– Tụ Tiên đài kia kja!

Đúng lúc ấy, trong đình vẳng ra tiếng cầm tiêu song tấu, tiếng cầm sôi nổi như mẫu đơn nở rộ trong vườn, khoe muôn màu sắc tươi mới; tiếng tiêu hiền hòa như dòng suối chảy êm dưới đá, không vương khói lửa nhân gian.

Lương Tiêu cụt hứng than:

– Chán thế, có người đến trước rồi chứ lị.

Hiểu Sương ghé tai Lương Tiêu thì thầm:

– Tiếng đàn là của bà nội, còn tiếng tiêu là của sư phụ muội. Chắc hẳn hai lão nhân gia lên đây bằng lối khác.

Hơi thở cô thơm như tan, Lương Tiêu thấy tê cả má, bỗng mỉm cười nghĩ: “Hoa Vô Xuy và Liễu Tình hợp tấu cầm tiêu, Công Dương tiên sinh mà biết thì sẽ có cảm giác gì nhỉ? ‘’. Hiểu Sương lại hỏi:

– Tiêu ca ca, mình lên nữa không?

Lương Tiêu lắc đầu:

– Cao nhân hợp mặt trên Tụ Tiên đài, bọn hậu sinh chúng ta đừng nên phá hứng của các vị.

Biết gã vẫn còn nhiều mắc mứu trong lòng, không muốn gặp mặt ai cả, Hiểu Sương cũng thuận theo.

Tiếng cầm tiêu kết hợp rất đồng điệu, một lúc sau, đàn dứt tiêu ngưng, Hoa Vò Xuy cười hỏi:

– Các vị thấy ta và đạo trưởng diễn tấu thế nào?

Liễu Tình thở dài:

– Hổ thẹn quá! Tài đàn của Hoa thư thư thật vô song, Liễu Tinh tự phô cái xấu ra rồi.

Cửu Như cười:

– Mặc dù không dễ cảm nhận, nhưng quả thực hai vị diễn tấu đều hết sức tinh thục. Khúc vừa rồi đấy, đủ dài đủ ngắn, đủ cương đủ nhu, âm điệu phong phú khác hẳn thói thường.

Công Dương Vũ cảm thán:

– Lão hòa thượng phẩm bình xác đáng lắm, bản hòa thanh này thực nhiều ý vị.

Ông thở dài vẻ còn nuối tiếc, Thích Thiên Phong bỗng ngáp to, làu bà làu bàu:

– Ý vị gia vị cái khỉ gió, lão phu nghe mà buồn ngủ dip cả mắt. Thôi mới chả đàn, tịch tang huýt huýt, chối tai chết đi được, chẳng bằng tìm mấy ả kỹ nữ dưới chân núi lên hát vài tiểu khúc cho náo nhiệt Đỉnh núi lặng đi, rồi giọng Lăng Thủy Nguyệt ngượng ngùng:

– Đúng là đàn gảy tai trâu, ông làm tôi mất mặt quá.

Thích Thiên Phong hừ mũi:

– Ở, lão phu không biết thưởng nhạc, lão phu chi biết đánh nhau thôi. Các người chẳng cần phải giờ mấy cặp mắt cá chết ấy ra lườm ta, Chỗ này không lưu được lão gia, tự khắc có chỗ khác, ta đi tìm Lương Tiêu tỉ thí võ công cho yên chuyện, Lương Tiêu nghe mà phát hoảng, vội ôm Hiểu Sương nhao mình lên cao mấy trượng, bám vào một gờ đá, treo lơ lửng trên đấy. Thích Thiên Phong ào ngay qua như cơn gió, chạy xuống đường núi bên dưới, ngoặt qua khúc quanh rồi biến mất. Lương Tiêu thấy lão đi xa hẳn mới thở phào nhẹ nhõm, Hiểu Sương mỉm cười;

– Đêm qua sư phụ mất bao công khuyên giải điều hắn lẽ thiệt, cuối cùng ông bà cũng thuận lời, quay lại sum hợp một nhà. Đúng là đại hỉ sự.

Công Dương Vũ ngang tàng phóng túng bấy lâu, chẳng ngờ đến cuối đời lại ép mình về thói thường. Một con người ngông nghênh bất cần là thế mà cũng không cưỡng nổi sự già lão về tinh thần. Lương Tiêu càng nghĩ càng bùi ngùi, chợt bảo:

– Theo ta, ông bà muội sở dĩ bất hòa hoàn toàn là vì hiểu nhau quá rõ, chứ chẳng vì lẽ gì khác cả.

Hiểu Sương thắc mắc:

– Nghĩa là sao?

– Hai vị đều rất tinh tế mẫn tiệp, giỏi dò đoán tâm ý đối phương, vốn dĩ tâm đầu ý hợp mới sáng tạo được một pho kiếm pháp tuyệt vời đến mức chẳng ai chiến thắng nổi như thế. Chỉ hiềm, là người tất sẽ có mặt này mặt khác, chỗ tương đồng thì chẳng cần nói làm gì, nhưng một khi nhiều điểm không hợp tính quá sẽ khó lòng tránh khỏi tranh cãi, tranh cãi nhiều lại dẫn đến mâu thuẫn. Hai lão nhân gia thừa hiểu các ưu khuyết của nhau, khổ nỗi cả hai đều tự phụ, biết rõ con người đối phương mà không chịu nhún nhường, hiểu lầm mỗi ngày một sâu sắc. Lâu dần thành ra mỗi người một ngả.

Hiểu Sương nghĩ một lúc rồi cười bảo:

– Chúng ta may mắn hơn nhỉ! Vì Tiêu ca ca thông minh còn muội ngốc nghếch.

Lương Tiêu lắc đầu:

– Muội không ngốc, nhưng muội biết gò bản thân mình để nhường nhịn ta.

Hiểu Sương nhoẻn cười tự nhủ: “Huynh thì cũng có kém gì, đường đường là đại toán gia, đại tướng quân, lại từ bỏ vinh hoa phú quỹ, theo muội đi làm nghề y”. Cô ngả đầu vào ngực Lương Tiêu, lòng êm đềm khôn tả.

Đúng lúc ấy, từ chân núi có một bóng người chạy vù lên. Lương Tiêu trông thân pháp linh hoạt, tưởng Thích Thiên Phong quay lại, nhưng khi nhìn rõ mặt mới nhận ra là Vân Thù. Gả ta lộ vẻ hoảng hốt rõ rệt, chẳng hề lưu ý gì đến xung quanh, vừa chạy thật lực vào đình vừa gọi ầm ĩ:

– Sư phụ, sư mẫu, các vị tiền bối, có chuyện không ổn rồi!

Công Dương Vũ cau mặt bảo:

– Cuống cái gì, trời sụp có hảo hán đỡ mà.

– Vâng ạ! – Vân Thù xấu hổ đáp, rồi mau chóng nhắc đến việc chính. – Đồ nhi vừa được tin: Trấn Nam Vương Thoát Hoan đang dẫn mấy vạn binh mã tiến vào vùng núi Quát Thương, hướng thẳng về phía Thiên Cơ cung.

Ai nấy giật nảy mình, Lăng Thủy Nguyệt hỏi dồn:

– Vân hiền điệt, liệu có nhầm lẫn gì không?

Vân Thù thở dài:

– Không hề nhầm lẫn. Quân Thát tiến tới rất nhanh, thế như sét đánh không kịp bưng tai.

Tất cả im bặt, không khí lặng ngắt, cuối cùng Hoa Vô Xuy lên tiếng:

Lương Tiêu gật đầu:

– Lão ấy đã đầu nhập dưới trưởng Thoát Hoan, nhưng không hiểu vì sao đến nay mới hành động.

Vân Thù nói, đầu mày nhiu nhíu vẻ tư lự:

– Dễ đoán thôi mà. Mấy năm trước chư vương Mông cổ liên tục khiêu chiến khuấy đảo triều đình nhà Nguyên, bọn Thát chẳng thể lưu tâm xử lý các sự vụ ở phương nam. Hiện nay các phiên vương đã bị Thổ Thổ Cáp đánh dẹp, bọn Thát mới có lúc rảnh tày, và việc đầu tiên chúng tiến hành là đối phó với nghĩa quân phương nam. Chỉ lạ một nỗi, vì sao chúng biết thủ phủ của nghĩa quân là ở Thiên Cơ cung?

Lương Tiêu lạnh lùng nói:

– Có gì là lạ? Vì cái sướng khoái nhất thời của bản thân mà ngươi phóng tay thả hai tên lạt ma đi, chúng ra ngoài kia gặp đồng bọn, quân Thát lại không biết ư? Hơn nữa, chúng trà trộn vào đây được thì người khác cũng trà trộn được. Chỉ e lúc này đối phương đã dò biết hết hư thực ra sao rồi.

Vân Thù tím mặt lại, định phản bác, Thích Thiên Phong đã cao giọng:

– Dào ôi, các ngươi cãi vã làm khỉ gì? Hãy xem lão tử đoạt lấy một chiếc thuyền chiến, dẹp tan uy phong của chúng nó đây!

Nói là làm, không để Lăng Thủy Nguyệt kịp ngăn cản, Thích Thiên Phong đã nhao mình ra như cơn gió, thi triển Thừa phong đạo hải đến gần thuyền chiến của quân Nguyên. Đám binh lính đều sửng sốt, cùng gào thét vang trời.

Thích Thiên Phong định nhảy lên đầu thuyền, chợt một trận mưa tên từ phía cửa khe vỏ sò hất ra xối xả. Thích Thiên Phong thét lớn, quạt chưởng gạt bay làn tên, chân khí hao hụt khiến lão phải hạ thấp độ cao, chệch khỏi mũi thuyền. Làn sóng tên thứ hai đổ ào tớỉ, Thích Thiên Phong xòe song chưởng chống đỡ, lức này chân đã chạm mặt hồ. Khi loạt tên thứ ba đến nơi, hai chân Thích Thiên Phong đã nhúng hẳn xuống nước, mất thăng bằng nên chân tay chới với, trừng ngay một mủi tên vào đùi. Quân Nguyên vẫn trút tên ào ào, tiếng hò hét càng rầm rộ. Thích Thiên Phong đang luống cuống, chợt ai đó túm chặt lấy lưng áo lão lôi tuốt về sau hẳn mấy trượng, lúc ngẩng lên lão mcd nhận ra đó là Lương Tiêu.

Lương Tiêu, tay trái nắm Thích Thiên Phong, tay phải múa kiếm đánh bay tên bắn, thành thử không rảnh tay nào ném gỗ làm bàn đạp để trở về bên Thiên Cơ cung. Gã đang bối rối thì nghe Hoa Sinh thét: “Này!”, đoạn chú bẻ một thanh lát lôi đài, vận Đại Kim cương thần lực phóng mạnh ra.

Thanh lát bay xoay đi trên mặt hồ, chỉ nháy mắt đã đến dưới chân Lương Tiêu. Gã trở mình điểm mũi chân lên, Hoa Sinh liền ném ra tấm vát lát thứ hai. Cứ thế, lúc lên lúc xuống, khi Hoa Sinh ném đến thanh thứ mười sáu, Lương Tiêu đã nhấc được Thích Thiên Phong về lôi đài. Lăng Thủy Nguyệt mừng ứa nước mắt, luôn mồm nói:

– Lương công tử, đa tạ đa tạ!

Bà đỡ Thích Thiên Phong, nhổ mũi tên giúp lão, vừa xót xa vừa bực tức, chỉ muốn mắng cho mấy câu, nhưng không sao mở lời được, nước mắt cứ chảy ròng ròng. Thích Thiên Phong xuất kích thất bại, đã đủ ngượng đủ buồn, nay thấy vợ khóc thì cuống quýt nói:

– Lão thái bà, tại sao lại khóc? Ta chỉ trúng mỗi một mũi tên, vả còn cách ruột già xa lắm. Tên bắn kiểu này có mười mũi nữa cũng chẳng hề hấn gì.

Lăng Thủy Nguyệt phát cáu:

– Lão đầu tử đáng chết, tôi làm bạn với ông bốn mươi năm thì thấp thôm đủ bốn mươi năm. Tại sao ông không chịu an phận một chút cho tôi khỏi lo, đặng sống thọ thêm dăm năm nữa?

Thấy Lăng Thủy Nguyệt kích động đến nỗi không buồn che giấu cảm xúc của mình trước bao nhiêu người, Thích Thiên Phong chỉ dám lắp bắp mấy câu rồi thôi.

Chuyến này, chưa bẻ gãy uy phong của địch nhân mà tuyệt đinh cao thủ của mình đã bị thương, quần hào đều mất tinh thần. Đúng lúc ấy, từ phía quân Nguyên có một con thuyền nhỏ trôi ra, trên thuyền là một viên tướng, đầu đội thiết khôi, mình vận giáp da. Hắn gọi lớn:

– Huynh đệ cũ là Thổ Thổ Cáp cầu kiến Lương Tiêu!

Hai viên sĩ tốt khua mái chèo tăm tắp, chỉ thoáng chốc đã đưa thuyền đến giữa hồ.

Lương Tiêu cau mày, Liễu Tình khuyên:

– Việc này lạ lùng quá đỗi, e rằng có âm mưu, ngươi không nền xuống thì hơn.

Cửu Như bàn:

– Âm mưu gì mặc kệ nó. Lương Tiêu, cơ hội này hiếm có đấy, kẻ kia đã tự dẫn xác đến, cứ bắt lấy hắn rồi dùng làm con tin buộc quân Nguyên phải lui binh.

Lương Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn ngoảnh sang bảo Hiểu Sương:

– Ta đi một lát rồi về.

Hiểu Sương gật đầu:

– Huynh cẩn thận nhé!

Họ nhìn sâu vào mắt nhau một khắc, rồi Lương Tiêu nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, lướt ra giữa hồ. Hai thuyền tiến lại gần nhau, một trong hai tên lính tung mỏ neo móc thuyền của Lương Tiêu cố định vào thuyền mình.

So với năm xưa thì tướng mạo Thổ Thổ Cáp chẳng thay đổi mấy, chỉ khác là bộ râu quai nón dày rậm hơn, ánh mắt dử dằn hơn. Hai người chằm chằm nhìn nhau, Thổ Thổ Cáp trỏ ngón tay xuống đầu thuyền:

– Ngồi đi!

Lương Tiêu gật đầu. Hai người ngồi đối diện, Thổ Thổ Cáp đưa bì rượu sữa ngựa:

– Mời!

Lương Tiêu đón lấy, bật nắp uổng. Họ cùng im lặng đến khi bì thứ tư cạn trơ. Thổ Thổ Cáp quăng hết bì rỗng xuống hồ, mỉm cười bảo:

– Lương Tiêu, nếu ngươi định bắt ta làm con tin thì bây giờ là lúc thích hợp nhất đấy.

Lương Tiêu lắc đầu:

– Hãy nói trước đi, ngươi đến đây nhằm mục đích gì?

Thổ Thổ Cáp không trả lời thẳng vào câu hỏi:

– Cha mẹ anh em của Tam cẩu Nhi, Dưang Tiểu Tước và Vương Khả đều đã được thu xếp ổn định, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Ngươi cứ yên tâm.

– Rất tốt, – Lương Tiêu đáp gọn.

Thổ Thổ Cáp bỗng buồn hẳn đi, lại kể:

– Hồi giao chiến với các phản vương ở Mạc Bắc, Nang cổ Ngạt bị đại quân của chúng vây hãm, lương cạn binh hết nên đã tự vẫn.

Đầu mày Lương Tiêu run run, mãi gã mới nói được:

– Da ngựa bọc thây, kể cũng tròn chí làm trai.

Họ lại im lặng. Thổ Thổ Cáp lấy tiếp hai bì rượu sữa ngựa, ném cho Lương Tiêu một bì. Hai người ngửa cổ tu cạn, uống hết bì ấy lại sang bì khác. Nhân mã hai bên không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy uống ưng ực mãi không thôi, đều thắc mắc đầy một bụng.

Sau tuần rượu thứ ba, Thổ Thổ Cáp cất giọng sang sảng:

– Chuyện xưa đá kể hết, giờ bàn vào việc chính.

– Xin mời, – Lương Tiêu đáp.

Thổ Thổ Cáp thủng thẳng nói:

– Thiên Cơ cung là sào huyệt của nghĩa quân miền nam, Trấn Nam Vương đã muốn đập tan từ lâu nhưng tới nay mới tổ chức tấn công được. Một là vì mấy năm trước bận chinh phục An Nam và Chiêm Thành. Hai là vt cung này có lắm cơ quan bẫy rập, Mình tiên sinh dự trù phải tổ chức được mấy vạn tinh binh mới đánh phá nổi, do đó cần thời gian chuẩn bị lực lượng.

Lương Tiêu hỏi xen:

– Mình tiên sinh là Minh Quy ấy hả?

– Còn ai vào đây nữa – Thổ Thổ Cáp nói. – Bây giờ ông ta là quân sư của Trấn Nam Vương. Chư vương tây bắc đã bị dẹp hết, Oa Khoát Đài Hãn Hải Đô cũng đã khép nép xưng thần, cho nên thánh thượng điều ta xuống nam để trợ giúp Trấn Nam Vương diệt trừ dư nghiệt loạn đảng Nam triều, Lương Tiêu lạnh nhạt nói:

– Uy danh các hạ làm chấn động càn khôn, vang lừng đương thế, thực đáng chúc mừng.

Thổ Thổ Cáp nghe ra hàm ý bêu riếu, bèn nhăn mặt bảo:

– Lương Tiêu, ngươi đừng mai mỉa ta. Kể về tác chiến sa trường, ta kém xa ngươi. Nhưng lần này có Mình tiên sinh phác kế hoạch, Trấn Nam Vương và ta đã chuẩn bị chu đáo hết rồi mới đến, chỉ ngày một ngày hai là sẽ phá được ThiỂn Cơ cung, Sư Tầm, Long Nha kể rằng bọn Vân Thù cũng đang ở đây, trận chiến hôm nay là khó tránh khỏi rồi.

Lương Tiêu im lặng hồi lâu, chợt thở dài:

– Ngươi nói tiếng Hắn lưu loát hơn xưa nhiều.

Thổ Thổ Cáp không rõ ý Lương Tiêu ra sao, lại ngần ngừ bảo:

– Ta không nói chơi đâu, sớm thì đêm nay, muộn thì sáng mai, Thiên Cơ cung sẽ bị công phá. Riêng ngươi, chỉ cần ngươi ngỏ một lời thôi, Thổ Thổ Cáp này nguyện đem hết công lao phú quý ra đảm bảo tính mạng cho. Nhiều năm nay ta chinh đông phạt tây vì thánh thượng, lập được vô vàn chiến tích, tiếng nói trong triều không phải là nhỏ.

Lương Tiêu xua tay:

– Ngươi tử tế lắm. Duy có điều này ngươi nên biết, phần lớn bản lĩnh của ta bắt nguồn từ Thiên Cơ cung. Làm người trên đời không nên quên gốc, ăn quả phải nhớ kẻ trông cây. Nay Thiên Cơ cung gặp nạn, Lương Tiêu sẽ quyết chiến tồn vong với nó, chẳng đời nào lo thoát thân một mình đâu.

Nói đến câu cuối, giọng gã đanh và vang như tiếng đá vàng va nhau.

Thổ Thổ Cáp nín lặng hồi tâu rồi đứng lên:

– Được, Lương Tiêu, nếu ngươi muốn bắt ta làm con tin thì xuất thủ đi.

Hai tên binh sĩ phía sau nghe thế phát hoảng, cùng tuốt phắt đao ra, Thổ Thổ Cáp giơ tay cản, trầm giọng bảo:

– Không được vọng động.

Hai tên ngơ ngác, lại tra đao vào vỏ.

Lương Tiêu mỉm cười, cũng đứng lẻn:

– Ngươi lấy lễ huynh đệ tiếp đón ta, Lương Tiêu này cũng lấy lễ huynh đệ đáp lễ ngươi. – Gã phất tay áo chấn gãy mỏ neo, nói rành mạch. – Giã biệt từ đây, hẹn ngày gặp lại!

Thổ Thổ Cáp rùng mình, mắt loáng ánh ] ệ, hắn chắp tay cúi mình, giọng khê đặc:

– Được, giã biệt từ đây, hẹn ngày gặp lại!

Hai người đều là hạng quyết đoán, điều cần nói đã nói hết, ai nấy quay thuyền về bên mình.

Lương Tiêu nhảy lên lôi đài, Thích Thiên Phong giậm chân:

– Tại sao không bắt hắn về đây?

Ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc, Lương Tiêu lắc đầu:

– Thực lòng tạ lỗi với các vị, nhưng đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Dầu sao tại hạ cũng đã quay lại, tức là đã sẵn lòng đồng tử đồng sinh với các vị để bảo vệ Thiên Cơ cung.

Cận Văn cười khẩy:

– Ngươi thương lượng với bọn Thát để quay lại làm gian tế, bán rẻ Thiên Cơ cung thì có…

– Câm đi! – Vân Thù bỗng quát lên.

Cận Văn nghe thét im thít. Vân Thù ngước mắt nhìn trời, trầm giọng nói:

– Văn nhi, con hãy nhớ cho kỹ. Hắn, tuy là đại địch, là kẻ thù của chúng ta, nhưng không phải loại tiểu nhân gian hiểm. Nhứng việc để hèn ti tiện, kẻ nào khác có thể làm, nhưng hắn không bao giờ làm.

Tuy nói đỡ cho Lương Tiêu, nhưng Vân Thù không hề liếc mắt về phía gã lấy một lần.

Nghe vậy, chẳng ai dám xì xào bàn ra tán vào nữa. Cận Văn hằn học nhìn Lương Tiêu, đoạn lẳng lặng lui xuống. Lương Tiêu không ngờ Vân Thù lại lên tiếng giải vây cho mình, cứ đứng ngẩn ra, cảm giác trong lòng rất khó tả. Công Dương Vũ gật đầu:

– Phải đấy, đại địch đã đến trước mắt, đừng để trúng kế li gián của bọn chúng.

Lương Tiêu sực tỉnh, buồn bã nghĩ thầm: “Có khi Thổ Thổ Cáp giờ kế li gián thật chứ chưa biết chừng, Nhưng dù sao mặc lòng, người đời có thể vô tình vô nghĩa, chứ ta quyết không vô nghĩa vô tình. Chí ít hắn đã nói thực, trận chiến hôm nay là không tránh khỏi, bắt hắn cũng chẳng có tác dụng gì”.

Tất cả lặng lẽ quan sát. Chỉ lát sau, tiếng trống trận rền vang, chiến thuyền của quân Nguyên ùn ùn đổ ra khỏi cửa khe, lừ lừ tiến về phía Thể Nguyệt cốc, binh sĩ đầu thuyền đã căng cung nỏ lên tên sẵn sàng, đầu mũi tên lấp lóa dưới ánh mặt trời. Hoa Vô Xuy bỗng nói:

– Chúng ta rút khỏi lôi đài cả đi. Thanh Uyên, con cùng nhân thủ các nhà mai phục trong thạch trận, trấn giữ lối vào. Nhứng người khác theo ta rút về cung.

Hoa Thanh Uyên vâng lệnh. Khi tất cả rời lôi đài thì quân Nguyên cũng đã tới gần, bắn tên rất rát.

Vào tới cung, mọi người đều lộ vẻ lo lắng, Vân Thù bỗng nói:

– Sư mẫu, chiến thuyền đang phong tỏa cửa cốc, đằng sau lại không còn đường lui, Thiên Cơ cung đến rơi vào tuyệt lộ mất thôi.

Hoa Vô Xuy lắc đầu:

– Không sao, đủ Minh Quy có dẫn đường, chúng ta vân còn cách đối phó. Mấu chốt điều khiển nằm trong này cả, cứ để bọn Thát vào trận, ta sẽ điều khiển các cơ quan, cải biến đường hướng trận pháp để bọn chúng tiến không lối lui không đường, mất mạng luôn ở đó. Trong cốc hiện có lương thảo đủ dùng hai mươi năm, ngoài ra vẫn đều đặn trông trọt chăn nuôi, xem bọn Thát thi gan với chúng ta được đến bao giờ.

Vân Thù thở dài:

– Mong rằng được như lời sư mẫu.

Gã lui sang bên, mặt mày buồn bã.

Đến nửa đêm, ngoài cốc quân Nguyên hô lên ầm ĩ, tiếng hô vọng cả vào cung, không ai chợp mắt nổi, cứ thấp thôm lắng nghe động tĩnh. Tinh mơ hôm sau, Hoa Thanh Uyên phái người về báo rằng quân Nguyên vẫn chưa vào thạch trận. Hoa Vô Xuy có vẻ lo ngại, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, Công Dương Vũ ngồi lặng trên ghế, cau trán trầm tư. Lương Tiêu, Vân Thù, Cửu Như, Liễu Tình, Lăng Thủy Nguyệt đều đăm chiêu suy nghĩ, ngay cả Thích Thiên Phong cũng yên tĩnh khác thường. Đến chừng giờ thin, quân Nguyên bỗng hò la vang dội, sau đó có tiếng động đoành đoành như sấm nổ. Ai nấy giật nảy mình, Vân Thù và Lương Tiêu đồng thanh:

– Chúng đến rồi!

Hoa Vô Xuy dừng bước, mặt lạnh như băng, người run lên. Công Dương Vũ từ tốn đứng dậy, nắm lấy tay bà.

Liền đó là một tiếng động rền vang, rồi liên tiếp ba tiếng tương tự, cuối cùng là một âm thanh cực kỳ ghê gớm, tựa như vật gì đang sụp đổ. Diệp Chiêu chạy ào vào sảnh, mặt tái nhợt, run run báo:

– Hỏng rồi, bọn Thát đã dùng hỏa pháo bắn vỡ bánh xe Thiên Toàn.

Hoa Vô Xuy lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, mắt đờ trệ, mặt cắt không còn hột máu.

Vân Thù nhảy bật dậy, cả quyết nói:

– Cứ xông ra đánh một trận còn hơn là ngồi lặng chờ chết. – Gã khoa tay. – Ai là hảo hán, hãy ra cùng ta!

Quần hào đều rộ lên tán đồng và chạy theo, các đại cao thủ cũng vội vã đi cùng. Thích Thiên Phong bất chấp vết thương, khập khiễng đứng dậy, nhưng Lăng Thủy Nguyệt ngăn lại.

Quần hào tay khiên tay đao, hùng hổ lao ra khỏi thạch trận. Quân Nguyên đã dàn chiến thuyền thành khối thành hàng vững chãi như thành trì. Cả bọn vừa nhô ra khỏi cốc, quân Nguyên lập tức trút tên như mưa, khiên sắt mau chóng nứt vỡ hết, đây đó bắt đầu nhốn nháo những tiếng la thảm thiết.

Lương Tiêu, Vân Thù, Cửu Như, Hoa Sinh và Công Dương Vũ đội tên xông đến gần thuyền. Sư đồ Cửu Như mỗi người vác một súc gỗ lớn, vận kình quét ngang, những chiến thuyền bị quét trúng đều vỡ tan tành. Sư đồ Công Dương Vũ thì xuất song kiếm tung hoành giữa trận giặc, không ai đương cự nổi. Lương Tiêu một mình một kiếm xông thẳng lên thuyền địch, lao đến dãy hỏa pháo sắt đúc, ánh tím chcfp nháng trên tay, tiếng kim loại chạm nhau rổn rảng, chỉ một đường kiếm đã xả đôi cả pháo sắt lẫn pháo thủ. Lương Tiêu hủy được một khẩu pháo, liền chạy vòng tránh tầm mưa têri nhảy lên một chiến thuyền khác. Thiên Phạt kiếm gặp người chém người, gặp pháo chém pháo, sau một đợt ánh tím rực sáng rồi tắt ngấm, một khẩu pháo nữa lại bị vô hiệu hóa.

Lương Tiêư mau chóng phá hủy hết năm khẩu pháo sắt, chợt nghe phía sau rộ lên những tiếng gào thảm thiết, gã ngoái đầu nhìn lại thì thấy quần hào lớp chết lớp bị thương nằm la liệt, máu chảy nhuộm đỏ mặt hồ. Công Dương Vũ cũng trúng một mũi tên, đang được Vân Thù vừa chiến đấu vừa dìu lùi lại, sư đồ Cửu Như dẫu có binh khí nặng cũng chỉ đánh nát được các chiến thuyền ở gần bờ. Quân Nguyên rút kinh nghiệm, kìn kín đổ thuyền ra nhưng chỉ dừng ở ngoài xa, tản thành hình rẻ quạt xả tên vào bờ. Kình tiễn rào rào như mưa, tưởng chừng không bao giờ ngưng lại được. Cửu Như vừa vũ động súc gỗ gạt tên vừa thét gọi Lương Tiêu:

– Tạm rút lui thôi.

Lương Tiêu thở dài, tung mình nhảy xuống chiến thuyền, thuận thế rạch một kiếm trong không trung, kiếm khí lan tới đâu, chiến thuyền bửa đôi tới đó. Đoạn gã dồn sức tấn công để mờ đường máu ra khỏi trùng vây, đạp nước chạy lên bờ, bảo vệ những người bị thương lui vào thạch trận.

Quần hào trở về cung kiểm điểm nhân số thì thấy đã ngót mất ba phần mười, những người sống sót hầu như đều bị thương, Công Dương Vũ và Hoa Sinh cũng trúng tên, Công Dương Vũ bị thương tương đối nặng, nhưng tính khí ông quật cường, dù máu chảy ướt áo vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không để người khác dìu đỡ. Hiểu Sương và Triệu Bính tất tả lấy thuốc và băng ra cứu chữa cho mọi người.

Thích Thiên Phong đang bổn chôn chờ đợi, thấy Công Dương Vũ về thì phì cười:

– Lão đồ gàn, ngươi cũng bị thương à? Hay quá, hay quá!

Lăng Thủy Nguyệt cáu kỉnh gắt:

– Lúc này mà ông còn nói được những lời ấy ư?

Thích Thiên Phong cũng phát tức:

– Tại bà cả! Nếu bà để ta tham chiến thì đảm bảo bọn Thát chỉ có nước vãi đái quỳ lạy xin tha, còn lão đồ gàn, dẫu võ công dở tệ thật đấy, nhưng cũng chẳng đến nỗi bị thương nặng thế này.

Công Dương Vũ nghe mà giận sôi, cười khẩy bảo:

– Tên họ Thích kia, ngươi chỉ giỏi leo lẻo cái mồm, vừa rồi tại sao ta l chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu cả? Hừ, cao – thủ – đảo – Linh – Ngao, thực ra chỉ là cái giống cao thủ rùa rút cổ!

Lời nói hệt như đổ thêm dầu vào lửa. Thích Thiên Phong nhảy dựng lên, đùng đùng la hét:

– Khốn kiếp, ngươi tưởng ta muốn ngồi suông ở đây lắm đấy à? Được rồi, bây giờ hai chúng ta đều bị thương, chẳng ai lợi thế hơn ai cả. Lại đây tỉ thí mau, đứa nào không nhận lời thách thức mới là con rùa rút cổ.

Công Dương Vũ phất tay áo, cười nhạt:

– sẵn sàng phụng bồi đến cùng.

Lăng Thủy Nguyệt thấy Lương Tiêu đứng ngay gần đấy, vội nài:

– Lương công tử, xin can giúp.

Lương Tiêu cười buồn, chống kiếm đứng xen vào giữa hai người. Thích Thiên Phong rú rít:

– Lương tiểu tử, ngươi giúp bên nào?

Lương Tiêu nói:

– Tiểu tử chả giúp bên nào, đại địch đang ở ngay ngoài kia, hai vị tiền bối lại ĩỗi rãi đến mức tranh cãi với nhau à?

Thích Thiên Phong bình sinh chỉ coi trọng mỗi chuyện thắng thua, tự nhủ hiện đang bị thương nặng, chẳng địch nổi Lương Tiêu, đành tức giận hừ một tiếng rồi hậm hực ngồi xuống. Công Dương Vũ thấy đối phương đã lui, cũng chẳng muốn thúc ép, vả chàng vết thương dội lên đau quá, ông đành ngồi xuống điều tức.

Đến giờ mùi, quân Nguyên lại điều hòa pháo tới, nhưng không vào gần bờ, chỉ đứng ngoài xa oanh kích Thiên Xu và Thiên Toàn. Lương Tiêu xông ra ba lần, đều bị mưa tên đầy lui. Cuối giờ thân đầu giờ dậu, Thiên Xu sụp xuống giữa nhứng tiếng nổ đùng đoàng. Chúng nhân Thiên Cơ cung nhìn ra, nước mắt đầm đìa. Hoa Vô Xuy cũng đánh mất sự điềm tĩnh thường thấy, run rẩy khóc nức lên:

– Tầm huyết bốn trăm năm của tổ tiên bị hủy hoại chi trong một ngày, đám con cháu bất hiếu chúng ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?

Ai cũng buồn thảm. Sưy tính hồi lâu, Vân Thù nói:

– Nếu cả ba bánh xe Thiên Cơ đều bị hủy thì uy lực của Lưỡng nghi ảo trần trận cũng suy giảm, quân Nguyên lại được Minh Quy chỉ dẫn thì sẽ vào cung rất dễ dàng. Hiện thời chúng ta chỉ còn cách đột phá vòng vây mà ra thôi.

Công Dương Vũ cười nhạt:

– Kế cái kiểu gì thế? Bọn Thát đang đứng bít lấy cửa khe, phận chúng ta hiện như cua trong giỏ rồi.

Lăng Thủy Nguyệt thở dài:

– Xông ra được bên ngoài thì sẽ dễ ứng phó hơn. Hiện tại con trai lão thân là Hải Vũ đang neo tám chiếc thuyền lớn ngoài cửa sông Tiền Đường, chúng ta đột phá vòng vây ra rồi sẽ dong thuyền vượt biển quân Thát chẳng làm gì được đâu.

Mỗi người một ý, lao xao bàn tán, tranh luận mãi cũng không đi đến kết luận nào cả. Ở ngoài xa, tiếng pháo cứ nổ inh tai, đá bắn vẫn dội liên miên vào bánh xe Thiên Cơ. Hoa Vô Xuy đã nín khóc, bà cắn chặt môi, mặt nặng như đá đeo.

Lương Tiêu trước sau không nói một lời, ngẫm nghĩ hồi lâu, gã chợt vòng tay nói với Hoa Vô Xuy:

– Hoa tiền bối, nếu vãn bối đoán không lầm thì trong cung vẫn còn một đường ra khác.

Hoa Vô Xuy lạnh lùng nhìn gã, Hoa Thanh Uyên khẽ nhíu mày. Quần hào vốn đang tuyệt vọng, nghe thấy câu đó lập tức phấn chấn tinh thần, mọi ánh mắt dồn cả vào Hoa Vô Xuy, nhưng bà ta dửng dưng phủ nhận:

– Thiên Cơ cưng nằm giữa bốn mặt núi, làm gì có đường ra nào nữa.

Lương Tiêu kiên nhẫn nói:

– Thiên Cơ cung các đời đều có bậc trí giả, không thể không lường trước cục diện hôm nay. Trong cung nhất định có thiết lập đường rút lui.

Hoa Vô Xuy im lặng, nét mặt không biểu lộ gì. Hoa Thanh Uyên vụt tiến lên, khẽ nói:

– Mẫu thân…

Hoa Vô Xuy đanh giọng cắt ngang:

– Thanh Uyên, con không nhớ tới lời giáo huấn của các bậc tổ tiên khai sáng Thiên Cơ cung à?

Hoa Thanh Uyên run rẩy cúi đầu:

– Con nhớ, sách còn nguời còn, sách mất người mất.

Hoa Vô Xuy dịu nét mặt, gật đầu:

– Nhớ là được rồi. Bốn trăm năm nay, Hoa gia ta trước sau vẫn gìn giữ kho tàng thư tịch đồ sộ kia, chưa từng để thất lạc một quyển nào. Đứng trước nguy cơ, chỉ còn một cách là liều chết bảo vệ sách vở, không thể vứt đấy mà đào tẩu được.

Nghe câu này, ai cũng hiểu quả thật Thiên Cơ cung có lối thoát hiểm, nhưng Hoa Vô Xuy lại đặt bảo điển cao hơn tính mạng, thà phơi thây trong chiến hỏa cũng không chịu bỏ sách thoát thân. Bọn lục lâm hào kiệt bắt đầu dao động, có kẻ nói:

– Hoa gia các người muốn tử thủ với đống sách thì mặc kệ các người, nhưng tại sao lại giở trò chết trôi lôi chết đuối, bắt bọn ta phải tuẫn táng theo như thố?

Được lời như cởi tấm lòng, nhiều kẻ khác nhao nhao tán đồng, song cũng có người bất bình sỉ và những tên nhụt chí. Tuy nhiên người đó lại góp ý:

– Còn người là còn của. Sách còn mà người mất cũng chẳng có tác dụng gì. Chi bằng bảo toàn cái thân mình rồi từ từ ứng phó với bọn Thát.

Quần hào thầm khen phải, những tiếng la ở phản đối thưa thớt dần.

Hoa Vô Xuy bỗng hừ mủi, giọng nham hiểm:

– Bọn Thát là do các ngươi dẫn vào, định phủi tay mà đi ư? – Bà quét ánh mắt lạnh băng khắp mặt mọi người, đột ngột dừng lại ở Lương Tiêu, hằn học nói. – Nếu ngươi không cõng rắn cắn gả nhà thì dẫu Tống triều có diệt vong, Thiên Cơ cung chúng ta cũng chẳng bị liên đới đến nỗi phải ló ra can dự việc đời rồi rước họa vào thân.

Lương Tiêu nghẹn lời, bụng bảo dạ: “Ta đánh thành phá trận, quả thực đều dùng đến kiến thức của Thiên Cơ cung, chẳng chối cãi vào đâu được cả”. Hoa Vô Xuy hừ một tiếng, lại dời ánh mắt sang Vân Thù, xẵng giọng bảo:

– Còn ngươi nữa, nếu ngươi không ngoan cố đối địch với bọn Thát thì đời nào dẫn đến cục diện hôm nay?

Vân Thù cúi đầu nín lặng.

Thảm cảnh Thiên Cơ cung sụp đổ ngay trước mắt khiến Hoa Vô Xuy đổi hẳn tâm tính, cảm thấy kẻ nào trong thiên hạ cũng đều đáng băm vằm mổ xẻ. Thình lình, bà bật lên một tràng cười dài, tiếng cười đanh ác khiến ai nấy sởn tóc gáy. Cười dứt, bà nghiến răng, rít lên đầy thù hận:

– Các ngươi đừng hòng nghĩ đến việc trốn thoát, tất cả an phận ở lại đi.

Quần hào lại xôn xao, có kẻ hậm hực:

– Hoa Vô Xuy, tại sao bà nói vậy? Chúng ta đến phó hội là do nể mặt Vân đại hiệp chứ không phải vì coi trọng thể diện của Thiên Cơ cung nhà bà. Bà dựa vào cái gì mà cầm chân chúng ta ở đây chịu chết?

Hoa Vô Xuy cười nhạt:

– Chỉ mình lão thân biết mặt đạo thoát hiểm, cho dù các ngươi có giết lão thân cũng đừng mơ thoát nạn.

Quần hào phẫn nộ dồn cả lại. Đệ tử Thiên Cơ cung liền đứng chắn trước mặt Hoa Vô Xuy để bảo vệ bà. Đôi bên bỗng chốc trở thành thù địch. Lăng Thủy Nguyệt cau mày bảo:

– Hoa muội tử cứ cho tà những kẻ khác đáng chết đi, nhưng còn phu phụ ta? Chúng ta có lỗi gì với muội?

Hoa Vô Xuy vẫn trơ trơ:

– Thế thì sao? Cháy chết cả cá dưới đầm, thư thư hãy tự trách mình đã đến không đúng lúc đi.

Lăng Thủy Nguyệt cay đắng thở dài:

– Muội nói phải lắm. Đã tới đây rồi, ta không hối hận, Vả chàng ta và Thiên Phong đều đã đến tuổi gần đất xa trời, chết cũng chẳng tiếc gì nữa. Nhưng tôn nhi của muội thì sao? Nó hãy còn nhỏ mà cũng phải chết theo muội ư?

Hoa Vô Xuy rùng mình, đưa mắt nhìn Hoa Kính Viên, lòng bỗng sắt lại, cao giọng nói:

– Nhỏ đến đâu vẫn là con cháu của Thiên Cơ cung. Sách còn người còn, sách mất người mất!

Đám con cháu các gia tộc chợt thấy trong mình sục sôi nhiệt huyết, đều đồng thanh phụ họa:

– Sách còn người còn, sách mất người mất.

Bầu không khí u ám ngập tràn sơn cốc.

Đúng lúc ấy, lại có tiếng động rầm rầm, cuối cùng đã tới lượt bánh xe Thiên Cơ bị bắn gãy nát. Quần hào đều hoảng hốt, mặt mũi thất thần, thi nhau siết chặt binh khí, một kẻ thét vang:

– Nếu còn lần chần ở đây thì không kịp nữa, chúng ta cùng nhau bắt lấy mụ già gian manh kia ép mụ phải chỉ ra mặt đạo.

Khá đông người hưởng ứng. Hoa Vô Xuy chỉ cười nhạt.

Bạch Bất Ngật đứng bật dậy, mặt đỏ bầm, trỏ những người la hét bạo động, mắng:

– Tiên sư mười tám đời tổ tống nhà các ngươi, đã mang tiếng hắn tử trong trời đất, chết thì chết chứ sợ gì? Chó má thực, Bạch mỗ nghĩ sao mà đi huynh đệ bằng hữu với cái lũ vô dụng đớn hèn các ngươi kia chứ!

Giả Tú Tài dõng dạc hưởng ứng:

– Bạch nhị ca nói chí phải. Làm việc gì cũng nên đến đầu đến đũa, trước khi tới cứu viện Thiên Cơ cung, chúng ta đã sẵn sàng hi sinh rồi cơ mà, cớ gì gặp vận nước sôi lửa bỏng lại thành ra nhụt chí như vậy?

Kim Thúy Vũ cũng tán đồng:

– Đúng đấy, cái hào khí khi đối địch với Lương Ttêu, các ngươi bỏ đâu mất rồi? Lấy đông hiếp ít thì ai cũng nghênh ngang hảo hán, tại sao vấp phải khí thế rầm rộ của bọn Thát là co vòi lại, không bằng cả hạng nứ nhi như ta thế?

Trì Tiễn Ngư tiến hẳn lên khỏi hàng, nghiêm nghị nói:

– Nếu các vị muốn động thủ với Thiên Cơ cung thì phải bước qua xác họ Trì này.

Đến đây, quần hào bắt đầu chia làm hai phe, trông bề ngoài tưởng chừng có hai luồng ý kiến rạch ròi, thực chất trong lòng mỗi người đều đầy bản khoăn mâu thuẫn. Đúng lúc đó, tiếng hò hét vang động khác thường bên ngoài cho thấy quân Nguyên đã bắt đầu xông vào Lưỡng nghi ảo trần trận. Ba bánh xe gãy khiến các pho tượng ngừng hoạt động, uy lực của trận pháp do đó giảm hẳn, chưa kể quân Nguyên còn được Minh Quy chỉ đường dẫn lối, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua mà thôi.

Lương Tiêu cau mày:

– Cái phương châm “Sách còn người còn, sách mất người mất” ấy thật hoang đường quá đỗi.

Hoa Vô Xuy hừ một tiếng:

– Ngươi sợ chết mặc ngươi, nhưng không được phép lãng nhục tổ huấn của Thiên Cơ cung.

Lương Tiêu thở dài:

– Tiền bối đọc nhiều hiểu rộng mà lí giải cứng nhắc quá, vì thế chí biết khư khư ôm cơ nghiệp tổ tiên để lại chứ không hiểu được cái tình thần của Thiên Cơ cung.

Hoa Vô Xuy nổi giận:

– Ta sống ở nơi này đả mấy chục năm, lẽ nào không hiểu bằng ngươi chắc?

Lương Tiêu lắc đầu:

– Với cách nghĩ ấy thì tiền bối có ở đến cả trăm năm cũng chi uổng công. Vẫn bối xin hỏi, tiền bối đã tính ra Thiên Cơ Thập Toán chưa? Tính được đến Nguyên ngoại chi nguyên chưa?

Kể về toán học thì Lương Tiêu đang là thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi Hoa Vô Xuy nghe tới đây cũng phải nín bặt.

Chú thích:

[1] Cây dâu đẹp mọc ở nơi ẩm ướt

[2] Hoa Đà, Biển Thước là hai danh y của Trung Quốc cổ đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.