Côn Luân

Chương 87 - Nguyệt Chiếu Đại Giang[1]

trước
tiếp

Lương Tiêu nhìn khắp mặt mọi người, chậm rãi nói:

– Sách là vật vô tri, còn con người có ý thức. Sách vở trên thế gian này đều do người viết cả. Hơn nữa, nếu thiếu người đủ hiểu biết để nghiền ngẫm và lĩnh hội, thì cho dù có ức vạn quyển cũng chỉ là giấy lộn mà thôi. – Gã dừng lại ở Hoa Vô Xuy, mắt sáng quắc. – Mất sách thì đã sao? Mất Thiên Cơ cung thì đã sao? Chỉ cần giữ được tính mạng con người thì trí tuệ của Thiên Cơ cung sẽ được lưu truyền và nối dài mãi mãi.

Cả đời bảo vệ Thiên Cơ cung, chưa bao giờ Hoa Vô Xuy nảy ra suy nghĩ như Lương Tiêu, nay nghe gã lý giải về sách và con người, bà bỗng thấy môi miệng khô rang, không đối đáp nổi câu nào. Công Dương Vũ thở dài bảo:

– Vô Xuy à, Lương Tiêu nói có lý đấy, người còn sách còn, người mà mất, sách cũng chẳng nguyên vẹn được đâu.

Hoa Vô Xuy liếm liếm môi, tinh thần bỗng dưng suy sụp, bà tựa vào Công Dương Vũ, khóc nức nở.

Ngoài kia, tiếng hò hét của quân Nguyên càng thêm vang dội. Hắc cảnh hạc Dương Lộ lảo đảo chạy vào, nửa người đầy máu còn cắm hai mũi tên. Y hớt hải báo:

– Bọn Thát sắp vượt qua thạch trận rồi.

Lương Tiêu nhướng mày:

– Ta đi cản bước chúng, – đoạn xách kiếm lao ra.

Vân Thù và mấy tên Hồng đai quân cũng chạy theo. Hoa Vô Xuy ngừng khóc, vẻ mặt hết sức phức tạp, cuối cùng bà nghiến răng bảo quần hào:

– Theo ta lại đây!

Đến trước một vách đá trơn nhẵn, Hoa Vô Xuy nhích một tảng đá lớn, để lộ một cái cần sắt to lạ thường đã lốm đốm gì. Hoa Vô Xuy kéo mạnh cho cần sắt chìa ra rồi nói với Cửu Như:

– Xin nhờ thần lực của đại sư.

Cửu Như bước tới gần, lay cái cần rồi xoay mấy vòng. Vách đá phát ra một tràng lịch kịch rồi từ từ rút lên, để lộ một cánh cửa sắt chu vi ba trượng nặng chừng ngàn cân. Cửu Như lại đảo tay xoay cần thêm vài lần, cửa sắt cũng rút theo lên, phô bày một miệng hang đen ngòm, gió lạnh buốt xương từ trong lòng hang hù hù thốc ra. Ai nấy him mắt nhìn, thấy bên trong lờ mờ nhiều bậc thang chạy ngược lên cao, chưa rõ là đưa tới chỗ nào.

Hoa Vô Xuy buồn bả nói:

– Mặt đạo này dẫn thông ra ngoài cốc, do gia phụ là Nguyên Mậu công kiến tạo. Thoạt đầu ta còn nghĩ người cẩn thận quá mức, tự nhiên vẽ vời làm gì chẳng biết:. Bây giờ ngẫm lại mới thấy gia phụ nhìn xa trông rộng hết mực, không hề gò mình theo những luật lệ sẵn có trong cung. – Bà ngoảnh lại ngó quần hào. – Thôi, mời các vị!

Công Dương Vũ cau mày:

– Muội không đi à?

Hoa Vô Xuy cười thảm:

– Muội mà cũng bỏ của chạy lấy người thì thật không phải đạo với liệt tổ liệt tông.

Hoa Vô Xuy chưa dứt lời, chẳng ai bảo ai, Công Dương Vũ và Hoa Thanh Uyên cùng từ hai mé trái phải tiến lại điểm luôn vào huyệt đạo của bà. Tự nhiên bị chông con đồng thời khống chế, Hoa Vô Xuy vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, nhưng á huyệt cũng đã bị Công Dương Vũ phong bế, bà không kêu gào la mắng gì được nữa.

Hoa Thanh Uyên khom mình vái một vái:

– Con xin tạ tội. Nếu cần ở lại thì con sẽ ồ, chứ mẫu thân tuổi hạc đã cao…

Công Dương Vũ trợn mắt mắng:

– Nói thối như rắm! Có đi thì tất cả cùng đi, nhược bằng không đi thì cứ ở lại hết.

Hoa Vô Xuy phát cáu: “Lão nhà nho xấu xa, điểm huyệt chưa đủ lại còn thừa cơ chửi bóng chửi gió ta nữa”. Bà thầm sỉ vả chông thậm tệ.

Hoa Thanh Uyên toát mồ hôi, lắp bắp:

– Nhưng mà…

Công Dương Vũ ngắt lời:

– Ngươi là cha ta hay ta là cha ngươi? Già trẻ gái trai, có bao nhiêu người gọi lại đây hết đi!

Hoa Thanh Uyên vốn thiếu chính kiến, lại nghe giọng cha gay gắt nên cũng không dám cưỡng, đành vâng dạ rồi vội vàng quay ra gọi mọi người.

Trong lúc ấy ở nơi cửa cốc, Lưỡng nghi ảo trần trận đã biến thành phản thịt vạc dầu. Sĩ tốt Nguyên triều ùn ùn kéo ra khỏi thạch trận, tên bay chi chít như châu chấu, đao thương tua tủa như rừng cây. Quanh Lương Tiêu, xác chết càng lúc càng đày, đồng mình thưa dần mỗi lúc. Gã múa tít kiếm, máu bắn tơi bởi. Chém mãi, giết mãi dù đã quen chinh chiến sa trường, Lương Tiêu cũng không tránh khỏi cảm giác mệt lử, cánh tay dần dần tê bại. Đúng lúc đó, Hoa Thanh Uyên chạy ra tới nơi, gọi lớn:

– Lương Tiêu! Vân Thù! Mọi người rút lui hết rồi, các ngươi cũng đi luôn thôi.

Quần hào nghe vậy bèn lần lượt lui về sau, quân Nguyên lập tức bám sát. Bọn Vân Thù vừa chống trả vừa rút lui, chẳng mấy chốc đã tới gần mặt đạo. Hoa Thanh Uyên chi huy các xạ thủ của Thiên Cơ cung bắn nỏ phòng ngự hai bên cửa hang để tạo hàng rào an toàn cho mọi người đi vào. Lương Tiêu thấy vậy, lại gắng triển khai đợt phản kích, xông thẳng vào giữa đội hình địch, chém chết hai tên Bách phu trưởng, đánh tan những kẻ đang lảng vảng trong tầm tay. Cuối cùng, khi định rút vào mặt đạo theo mọi người, gã chợt nghe Hoa Mộ Dung kêu lên hãi hùng:

– Vẫn lang!

Lương Tiêu ngoái cổ nhìn. Vân Thù đang bị mấy trăm tên lính Nguyên vây chặt, vai, lưng và đùi, mỗi nơi đã trúng hai mũi tên, đồng đội xung quanh đều chết cả. Vân Thù một mình một kiếm nghênh địch, thân pháp mỗi lúc một nặng nề.

Hoa Mộ Dung thảng thốt cầm kiếm lao ra khỏi mặt đạo. Hoa Thanh Uyên chưa kịp ngăn cản, Lương Tiêu đã nhảy phóc đến, túm lấy vai nàng đầy nhu kình sang. Hoa Mộ Dung mất tự chủ bay ngược vào mặt đạo, căm hận mắng:

– Tên họ Lương kia, ngươi định thừa nước đục thả câu đấy à?

Lương Tiêu bị người đời sỉ vả đã nhiều, vả đang lúc nguy cấp nên cũng chẳng hơi đâu mà biện mình, Thu xếp xong Hoa Mộ Dung, gã múa kiếm xông thẳng vào trận địch, mở một đường máu tới sau lưng Vân Thù.

Vân Thù điên cuồng tả xung hữu đột, hai mắt đỏ ngầu, tóc tai rối tung, nhác thấy bóng người loáng động bên cạnh, chẳng buồn nhận rõ địch bạn, gã phóng kiếm đâm luôn một nhát. Lương Tiêu chắn kiếm đỡ:

– Ta đây!

Vân Thù hơi tỉnh táo lại, ngơ ngẩn nói:

– Ngươi đấy à?

Lương Tiêu gật đầu:

– Cùng nhau phá vây.

Vân Thù không tin nổi, dẫu nằm mơ gã cũng chẳng ngờ lại có lúc mình sát cánh chiến đấu với kẻ kình địch lớn nhất trong đời.

Quân Nguyên tràn đến mỗi lúc một đông, các tay cung nỏ kết thành trận thế, xả tên rào rào về phía họ. Lương Tiêu đâm ngã một kẻ, đoạt lấy thanh đơn đao của hắn, ngoảnh ra thấy Vân Thù vẫn đang lơ ngơ, gã thét:

– Còn đứng ngẩn ra đấy à? Ta thủ, ngươi công.

Vân Thù bấy giờ mới hoàn hồn. Trông tay kiếm tay đao của Lương Tiêu xoay vun vút như hai vầng trăng tròn đánh bạt hết các làn tên, gã thấy hào khí dâng lên dào dạt trong lông ngực, bèn hú dài, lao ra xuất kích. Hai người áp lưng vào nhau, Vân Thù huy kiếm mờ đường, Lương Tiêu múa kiếm đao chắn tiễn, một tiến một lui như bóng theo hình, chỉ chốc lát đã tới gần mặt đạo. Lúc này Hoa Thanh Uyên và bọn xạ thủ Thiên Cơ cung không địch nổi cung cứng nỏ mạnh của quân Nguyên nên đã ẩn vào trong đường hầm.

Đang lúc giao đấu, chợt nghe phía xa vang lên những tiếng rú liên tiép, Lương Tiêu ngước mắt tìm thì thấy có năm đệ tử Thiên Cơ cung đang bị một toán lính Nguyên vây hãm bên bìa rừng. Chỉ một chớp mắt, lại hai người nữa gục ngã, ba người còn lại vẫn vật vã khổ chiến. Vân Thù vung kiếm định chạy lên, nhưng vết thương trào máu ra khiến gã kiệt sức. Lương Tiêu trầm ngâm một thoáng rồi bảo:

– Ngươi rút trước đi.

Vân Thù cười nhạt:

– Ngươi đã dám liều, dễ ta là hạng hèn nhát chắc?

Lương Tiêu nghiêm nghị nói:

– Ngươi có vợ con, còn ta thì không, sống và chăm sóc vợ con cho tử tế, thế là được rồi.

Vân Thù bất giác ngoái ra sau, chạm ngay phải ánh nhìn chứa chan nước mắt và khuôn mặt lo âu của Hoa Mộ Dung. Khi gã quay mặt lại thì Lương Tiêu đã vượt qua đám đông, lao vút về phía ba tên đệ tử Thiên Cơ cung. Máu nóng bừng bừng trong người, Vân Thù định đuổi theo Lương Tiêu thì thấy Hoa Mộ Dung, Hoa Sinh và Cửu Như đang nhất tề lao ra, gã đành quay lại đón họ. Bấy giờ quân Nguyên cũng vòng qua Lương Tiêu, ồ ạt lao về phía mặt đạo. Vân Thù biết rằng bảo vệ đường lui là nhiệm vụ quan trọng hơn hết, nên quay lại đâm ngá mấy tên lính Nguyên, rồi hiệp đồng với nhóm Cửu Như cùng chém tan hơn một trăm tên khác để trấn giữ cửa vào.

Khi Lương Tiêu đến nơi bìa rừng, ba đệ tử chỉ còn sống sót hai nhưng đều bị thương nặng cả. Gã định đưa họ quay về thì quân Nguyên đã phong kín đường lui, tèn bắn rào rào như mưa, bắn rát đến nỗi những người trong mặt đạo không tài nào ngẩng đầu lên được. Nhân cơ hội đó, một toán bộ binh Nguyên triều vận giáp sắt, tay cầm binh khí sắc bén mau chóng băng qua giữa hai hàng xạ thủ, lao về phía mặt đạo. Hàng rào phòng ngự xem chừng không trụ được lâu nữa. Lương Tiêu quyết đoán rất nhanh, túm ngay một tên đệ tử, thét lớn rồi lăng mạnh tay ra, tên đệ tử bay vọt qua đầu bọn lính Nguyên, rơi xuống trước cửa mặt đạo, Hoa Sinh vùng bước tới đón lấy hắn, Cửu Như múa gậy đánh bạt các mũi tên, hai thầy trò liên thủ với nhau, tiến lên một thoáng, đỡ được người là lập tức lui về. Lương Tiêu túm lấy tên đệ tử còn lại, làm theo cách cũ, lần này thì Liễu Tình và Vân Thù nhào ra, Liễu Tình đón người, Vân Thù gạt tiễn, cuối cùng cứu được cả tên đệ tử thứ hai.

Phong Liên cầm khiên cản mưa tên, len ra khỏi cửa hang, cao giọng gọi:

– Sư phụ, về mau đi!

Hiểu Sương ở phía sau đám đông, mở to mắt nhìn Lương Tiêu, mặt tái nhợt như ngâm nước. Lương Tiêu ngó quanh, thấy không còn ai mắc nạn nữa, lại nhìn đám bộ binh đông đảo, gã nhướng mày, múa kiếm chém ngã hai tên, đoạn hít một hơi thật sâu, thét lớn:

– Vân Thù, hạ cửa sập xuống đi.

Ai nấy đều ngẩn ra, Lương Tiêu nhắc lại:

– Hạ cửa sập xuống!

Lúc này, đằng trước mặt đạo đã nhưng nhúc đến hơn một ngàn tên lính Nguyên, Chúng la hét dậy đất, một phần tấn công Lương Tiêu, một phần bắn tên chiu chít vào mặt đạo. Quần hào dần dần không đương cự nổi, có người đã rú lên vì trúng tên. Vân Thù nhìn Lương Tiêu, mặt trắng bệch, bàn tay đặt tên chốt cửa. Chỉ cần kéo cái chốt này xuống thì cánh cửa ngàn cân sẽ hạ theo, người bên ngoài chẳng có cách nào mở được. Phong Liên đang kêu gọi Lương Tiêu, bỗng ngoái đầu bắt gặp cử động của Vân Thù, cô hét lên:

– Tên họ Vân kia, ngươi mà dám hạ cửa, ta làm ma làm quỷ cũng quyết không tha cho ngươi đâu!

Hoa Sinh cũng luống cuống gọi:

– Đừng đóng cửa! Mỗ… mỗ ra giúp Lương Tiêu.

Chú cúi thấp đầu định chui ra, nhưng một trận mưa tên rất dày quét ập tới đã cản bước chú lại. Trong khoảnh khắc trùng trình đó, một bàn tay nhỏ bỗng đặt lên vai Hoa Sinh. Chú ngoái đầu. Hiểu Sương đang đứng ngay phía sau, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đôi môi rụn run. Lúc ấy, Hoa Sinh cũng nhận ra rằng ánh mắt của tất cả mọi người đang đổ dồn vào cô gái.

– Hạ cửa!

Lương Tiêu lại quát, thanh âm lộ rõ sự nóng nảy lo lắng. Lúc này xung quanh gã lúc nhúc lính Nguyên, tên bay rào rào, đao thương tua tủa, muốn giết cũng không sao giết xuể. Hiểu Sương nhìn Lương Tiêu, đôi má nhợt nhạt, toàn thân bỗng run lên. Khó khăn lắm cô mới ngoảnh đầu đi được, đoạn nói với Vân Thù, giọng đã khàn đặc:

– Xin cô phụ hạ cửa xuống.

Phong Liên nổi giận:

– Sư mẫu điên rồi! Sư phụ còn chưa quay về… Đồ đàn bà bần tiện, ngươi… ngươi không phải là sư mẫu của ta nữa. Được lắm, không một ai trong các người biết lo cho Tây Côn Luân, vậy ta sẽ đi, ta sẽ cứu chàng.

Phong Liên định lao ra thì một mùi hương lạ lùng xộc vào mũi. Cô chỉ kịp thấy trời xoay đất chuyển, rồi ngã vật ra đất.

Hoa Sinh ngạc nhiên:

– Hiểu Sương, ngươi…

Hiểu Sương choáng váng, phải dựa vào Hoa Sinh mới đứng nổi. Cô cất tiếng mà không nhận nổi giọng mình, nó yếu ớt và thì thầm như đến từ đâu đó chứ không phải từ cổ họng ra:

– Hạ cửa!

Vân Thù nhắm nghiền mắt, ấn tay kéo chốt. Cánh cửa nặng nề đóng sầm xuống, cơn mưa tên lao đến trượt kèn kẹt bên ngoài mặt sắt. Hiểu Sương trân trối nhìn ánh sáng cuối cùng lịm tắt dưới khe cửa, muôn vàn ánh sáng trong tím cũng theo đó tan biến, bóng tối vô tận trùm lên nhận chìm tn giác, cô từ từ khuỵu xuống rồi ngã lăn ra, không hay không biết gì nữa. Lương Tiêu thấy cửa đã đóng, lòng cũng yên tâm hơn, bèn tập trung tinh thần thi triển tuyệt kỹ Nhân kiếm tương ngự. Gã di chuyển rất linh hoạt, giao đấu vớỉ đám lính Nguyên trên các hành lang, giữa các đình đài, Thiên Phạt kiếm hút no máu người, tỏa ra ánh tím cực kỳ tà dị.

Chẳng bao lâu, lính Nguyên đã hè nhau vác gỗ đến chỗ cửa sập. Lương Tiêu biết chúng định phá cửa, bèn bay ngược vào giữa làn tên đến trước cửa hang, người và kiếm hợp nhất, chém súc gỗ thành ba đoạn. Quân Nguyên rủa xả ầm ĩ, tên bắn đổ tới rào rào, Lương Tiêu không tránh kịp, trúng một mũi gần nách, đau thấu tận xương. Gã nghiến răng đánh phá trùng vây, dần dà lùi lên Linh Đài, đấ hết hai mươi tám bộ Hỗn thiên nghi xuống dưới, quân Nguyên trúng đòn gào rú thảm thiết. Nhưng chỉ một lát sau, chúng đã ồ ạt kéo lên Linh Đài, Lương Tiêu bèn tung mình nhảy xuống, xoay xở tránh sang được Xung Hư lâu, Xuân Thu lư, đến Dược Vương đình thì trúng một mũi tên nữa, khí lực suy giảm rõ rệt. Gã tự nhủ càng cầm cự được chừng nào hay chừng ấy, cốt để quân Nguyên không rảnh tay tông cửa, vì vậy gắng gượng cắn răng khổ chiến.

Cứ thế, Lương Tiêu giết liền mấy đại tướng, trước sau không để quân Nguyên ngơi nghỉ lúc nào mà phá cửa. Chỉ hiềm mãnh hổ nan địch quần hồ, dù vỗ công vô địch thiên hạ, nhưng sức lực con người là hữu hạn, khó lòng đối chọi lại hàng ngàn hàng vạn quân. Lính Nguyên dồn đến mỗi lúc một đông, Lương Tiêu yếu sức dần, chống đở rất chật vật. Chừng giờ ngọ, từ phía đông chợt có tiếng hú dài vọng lại, quân Nguyên bỗng dưng nhốn nháo, Lương Tiêu thừa cơ thoát ra khỏi vòng vây, tung mình lên xà nhà dõi mắt trông. Gã kinh ngạc nhận ra Tiêu Thiên Tuyệt trong bộ áo đen phần phật gió đang cùng Trung Điều Ngũ Bảo di chuyển tới gần. Ngũ Bảo đều cầm binh khí, liên thủ với Tiêu Thiên Tuyệt để mở ra một đường máu.

Trông thấy Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt hỏi to:

– Tiểu nha đầu và tiểu hòa thượng đâu?

Lương Tiêu phải nghĩ một lúc mới hiểu lão đang nhắc đến ai, bèn trả lời bang giọng nhát gừng:

– Đi cả rồi.

Tiêu Thiên Tuyệt cau mày:

– Trong cốc chỉ còn mình ngươi thôi à?

– Phải, – Lương Tiêu đáp.

Gã dứt lời cũng là lúc Tiêu Thiên Tuyệt và Trung Điều Ngũ Bảo tái nơi. Hồ Lão Nhất cười ha hả:

– Đại ca chưa chết à? Lạ quá lạ quá!

Lương Tiêu vỡ mắng:

– Năm cái tên bảo bối các ngươi còn sống mới là lạ đó.

Hồ Lão Thập cười bảo:

– Lần trước lão tử bị đại ca chơi khăm, thật tức chảy máu mũi, lần này bất luận thế nào đại ca cũng không chơi khăm nổi lão tử đâu.

Lương Tiêu không nói gì, nhưng lòng thấy ấm áp khác thường. Hồ Lão Bách hỏi:

– Tính đến chỗ này thì dọc đường lão tử cũng giết được ít nhất một vạn tên rồi. Còn đại ca, giết được mấy mạng?

Lương Tiêu trố mắt:

– Bốc phét vừa chứ, nói giết một vạn người bằng giấy còn tạm tin được.

Hồ Lão Thiên chêm vào:

– Đại ca thật sáng suốt, lão tử mới giết có vỏn vẹn ba ngàn, hắn làm sao đã giết nổi một vạn!

Hồ Lão Vạn chế giễu:

– Hồ Lão Thiên, ngươi lại ba hoa. Lâo tử mới giết được bốn ngàn, làm sao ngươi giết nổi ba ngàn, Hồ Lão Nhất nhổ toẹt một cái:

– Các ngươi đều không bằng ta, lão tử giết được một vạn lẻ một tên, hãy còn nhiều hơn Hồ Lão Bách một tên.

Hồ Lão Bách ngạc nhiên:

– Lạ quá, Hồ Lão Nhất giỏi đếm số từ bao giờ thế, tính chi li từng tên một kia à?

Hồ Lão Nhất cười khả khả:

– Lão tử đếm ngàn đếm vạn, từ xưa tới nay chưa biết sai là gì!

Năm huynh đệ vừa đua nhau khoác lác vừa gắng sức đánh chém mờ dường. Tiêu Thiên Tuyệt thì không nói một lời, chỉ xuất thủ tấn công, lão không có binh khí riêng, nên lúc tay không giết địch, lúc đoạt binh khí của bọn lính Nguyên, bất kể binh khí gì rơi vào tay lão đều có thể đả thương người. Trung Điều Ngủ Bảo luốn tay chém giết suốt từ ngoài cốc vào, đã sớm cảm thấy mệt mỏi, đấu hồi lâu thì dần dần không trụ nổi nữa. Bỗng một loạt tên ập tới, Hồ Lão Vạn trúng một mủi vào đầu gối, không kìm được bật kêu thét, Hồ Lão Thiên trông thấy vội nhào tới đỡ lấy hắn, nào ngờ một loạt tên nữa lại hất tới, Hồ Lảo Thiên bị Hồ Lão Vạn giữ rịt, không lắc mình tránh được, tưởng chừng sắp bị tên găm chi chít cả đôi, chợt nghe sau lưng có tiếng gió, Tiêu Thiên Tuyệt đã lướt tới, túm lấy lưng cả hai lôi tuốt sang một bên.

Hồ Lão Thiên thoát chết trong gang tấc, ngẩng đầu lên mừng rỡ:

– Đa tạ Tiêu đại gia.

Tiêu Thiên Tuyệt chẳng nói chẳng rằng, chỉ mím môi, mắt sáng quắc, vẻ mặt hét sức cổ quái. Lúc này có hai tên lính Nguyên vung thương xông tới, Tiêu Thiên Tuyệt đột ngột xoay mình, bật song chưởng nắm lấy hai cây thương giã ngược xuống, hai tên lính không kịp thốt lên một tiếng, mất mạng ngay tại trận.

Lúc Tiêu Thiên Tuyệt xoay đi, Hồ Lão Thiên mới trông thấy lão đã trúng hai mũi tên vào lưng. Hắn phát hoảng, tưởng mình hoa mắt bèn dụi lấy dụi để rồi nhìn lại thì thấy rõ ràng hai mũi tên đang rung rung đuôi trên lưng Tiêu Thiên Tuyệt. Họ Tiêu bị thương nặng, gắng gượng đâm chết hai tên lính xong thì bước chân cũng loạng choạng, chợt một mủi tên nữa xồ tới, xuyên thấu ngay ngực trái lãc. Tiêu Thiên Tuyệt thấy mắt tối sầm, bất giác giật lui ba bước.

Trung Điều Ngũ Bảo đều gầm lên phẫn nộ, mắt ai nấy ngầu máu, bất luận bị thương hay không đều lao đến đứng quây quanh Tiêu Thiền Tuyệt, vũ động binh khí, múa may chắn đỡ như mất trí. Tiêu Thiên Tuyệt bị thương, cảm giác trong lòng Lương Tiêu vô cùng phức tạp, nhất thời không quyết định nổi có nên tương trợ hay không. Ngần ngừ một thoáng, gã hô:

– Lên gác! – đồng thời túm lấy Hồ Lão Vạn, lùi tuốt sang Thiên Nguyên các.

Bốn Bảo kia gắng hết sức bảo vệ Tiêu Thiên Tuyệt, vừa đấu vừa lui, dần dần cũng rút được vào bên trong. Tòa lầu các này cao tới chín tầng, cửa sổ mở ra tám mặt, tọa lạc ở trung tâm Thiên Cơ cung cũng là nơi Lương Tiêu thường đến học toán năm nào.

Bọn Lương Tĩêu vào được gác cũng như chiếm được địa lợi, quân Nguyên chưa dám xông lên ngay, chỉ bắn tên lia lịa vào trong. Bảy người lùi tuốt lên tầng trên cùng, tạm thời thoát khỏi tầm tên của quân Nguyên. Tiêu Thiên Tuyệt ngồi xuống nhắm mắt, nhịp nhở gấp hơn bình thường. Hồ Lão Thiên quẳng bình khí, sụp xuống đất khóc:

– Tiêu đại gia! Con thật là giống chó má, là quân khốn kiếp không bằng rác rưởi! Còn người tấm thân ngàn vàng, tại sao lại vì con và Hồ Lão Vạn mà làm tổn hại bản thân mình?

Hắn vừa nói vừa vung tay tự tát lia lịa, bốn Bảo kia cũng khóc rống lên.

Tiêu Thiên Tuyệt mở mắt, hừ một tiếng:

– Khóc cái gì mà khóc? Đứa nào còn khóc nữa, lão phu quẳng xuống lầu.

Lão đã nói vậy, Ngũ Bảo chẳng dám trái lời, đều nuốt nước mắt, đờ dẫn nhìn Tiêu Thiên Tuyệt. Lão già hít một hơi, máu trào mạnh ra khỏi ngực, miệng cũng ho ra máu. Trung Điều Ngũ Bảo thấy thế, lại bật khóc rưng rức. Tiêu Thiên Tuyệt xẵng giọng:

– Cấm khóc! – Lão đua mắt nhìn Hồ Lão Thiên, lạnh lùng nói. – Ai bảo ngươi là chó má khốn kiếp không bằng rác rưởi? Hừ, ký đanh đệ tử [1] của Tiêu lão quái mà là chó má, thì hỏi người đời còn ai không chó má nữa đây?

Hồ Lão Thiên vội lấp tiếm:

– “Vâng vâng, Hồ Lão Thiên nói sai rồi.

Tiêu Thiên Tuyệt nhìn cả năm người, chợt thở dài:

– Xưa nay ta đối xử với các ngươi quá nghiêm khắc…

Hồ Lão Nhất phụ họa ngay:

– Nghiêm sư mới có cao đồ!

Tiêu Thiên Tuyệt trừng mắt:

– Cứ cho lão phu là nghiêm sư, các ngươi cũng chẳng xứng mặt cao đả đâu.

Trung Điều Ngủ Bảo đều ngượng chín người.

Tiêu Thiên Tuyệt dịu giọng:

– Các ngươi đã là ký danh đệ tử của ta thì việc ta cứu các ngươi là đương nhiên thôi. Vả chăng, xét cho rốt ráo cũng tại láo phu trước đây chưa dạy dỗ các ngươi tử tế, khiến các ngươi khó tự bảo toàn khi gặp đại địch, hôm nay lão phu trúng ba mũi tên này, kể cũng như báo ứng.

Trung Điều Ngũ Bảo khóc ồ ồ:

– Tĩêu đại gia võ công tuyệt tuân, quyết không thể có mệnh hệ gì được.

Tiêu Thiên Tuyệt lắc đầu:

– Võ công cao đến đâu thì cũng là máu thịt con người, nhất định sẽ có lúc phải chết. Nay dùng sự sống của ta đổi lấy hai cái mạng cho các ngươi, ta cũng không có gì phải hối hận. Chưa kể… – Ánh mắt lão bỗng nhuốm nỗi thể lương, – lẽ ra ta nên chết từ mười nãm về trước rồi, sống đến nay kể đã là quá đủ.

Trông thần thái Tiêu Thiên Tuyệt, Lương Tiêu bỗng thấy lòng xúc động.

Tiêu Thiên Tuyệt trầm ngâm một lúc rồi nhìn khắp mặt Trung Điều Ngũ Bảo:

– Các ngươi theo ta bấy nhiêu năm, trước sau vẫn không có danh phận rõ ràng. Đến lúc này, còn muốn làm đồ đệ của Tiêu Thiên Tuyệt nữa không?

Đúng là cầu được ước thấy, Trung Điều Ngũ Bảo liền đồng thanh:

– Muốn!

Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Thiên Tuyệt nở một nụ cười:

– Được, hôm nay lão phu xóa bỏ hai chữ “ký danh”. Từ nay về sau, các ngươi đều là đồ đệ tốt của ta.

Bao nhiêu năm qua, Trung Điều Ngũ Bảo luôn mong ước trở thành nhập thất đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt, ngờ đâu lúc được thu nạp cũng là lúc sư phụ lâm chung, cả bọn vừa hoan hỉ vừa đau xót, nước mắt nước mũi chan hòa.

Tiêu Thiên Tuyệt ngước mắt trông Lương Tiêu:

– Tiểu nha đầu và tiểu hòa thượng thoát thân thật rồi chứ?

Lương Tiêu lặng lẽ gật đầu. Tiêu Thiên Tuyệt nói:

– Tốt lắm! Lão phu binh sinh ân oán rạch ròi, chưa bao giờ nợ nần ai. Năm xưa nợ họ ơn cứu mạng, hôm nay cuối cùng cũng đã trả xong.

Đôi mắt chợt ngời sáng, Tiêu Thiên Tuyệt phá lên cười ha hả. Lão là người rất coi trọng ân nghĩa, sau khi được Hoa Sinh và Hiểu Sương cứu mạng, lão bèn kín đáo bám theo hai người. Bao nhiêu năm nay, nhóm Hiểu Sương hành thiện giang hồ mà không bị ai hãm hại cũng như không gặp một việc rủi ro nào đều là nhờ Tiêu Thiên Tuyệt âm thầm xử írí. Mới đây Hoa Hiểu Sương tình cờ tái ngộ thầy trò Liễu Tình, lại biết tin Lương Tiêu về nên hai bên rủ nhau cùng xuôi nam. Đến gần vùng núi Quát Thương, Tiêu Thiên Tuyệt đinh ninh chẳng còn nguy hiểm nào rình rập nữa nên không đì theo mà trú chân bên ngoài tìm nơi uống rượu. Đúng lúc ấy, Trung Điều Ngũ Bảo nghe ngóng được tin tức Lương Tiêu nên cũng dò dẫm đến tìm gã. Tiêu Thiên Tuyệt bèn gọi mấy huynh độ họ lại, cùng trọ đợi bên ngoài. Mới được một ngày, nghe tin quần Nguyên đánh phá Thiên Cơ cung, Tiêu Thiên Tuyệt lập tức dẫn Trung Điều Ngũ Bảo vào cốc để giúp Hiểu Sương và Hoa Sinh thoát thân, ngờ đâu lại gặp ngay Lương Tiêu, Tiêu Thiên Tuyệt cười chưa dứt, hơi thở đã yếu hẳn, sắc mặt mỗi lúc một xám xịt. Lão nhìn Lương Tiêu, bình thản hỏi:

– Chẳng phải ngươi căm hận ta lắm đó sao? Bây giờ muốn giết lão phu thực dễ như trở bàn tay, tại sao còn chưa động thủ?

Trung Điều Ngũ Bảo phát hoảng, lập tức đứng dàn hàng ngang che cho Tiêu Thiên Tuyệt. Hồ Lão Nhất cảnh cáo:

– Đại ca! Ngươi mà động đến một sợi lông chân cửa Tiêu đại gia thì lão tử không xưng đệ gọi huynh gì với ngươi nữa đâu.

Tiêu Thiên Tuyệt quát:

– Ai khiến các ngươi đa sự? Cút! Cứ để hắn lại đây!

Trung Điều Ngủ Bảo không dám cãi lời, đành mếu máo lùi sang một bên, nhìn Lương Tiêu với ánh mắt khẩn cầu. Lương Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói:

– Thôi, Tiêu Thiên Tuyệt! Ân oán giữa chúng ta coi như đến đây thôi.

Tiêu Thiên Tuyệt cười nhạt:

– Lúc chả ai bảo thì đùng đùng đòi giết, giờ cho xuống tay thì lại ngần ngừ. Tiểu tử nhà ngươi hành sự thật quái gở.

Lương Tiêu cũng cười nhạt:

– Lão quái vật nhà ngươi chẳng phải cũng rất quái gở hay sao?

Tiêu Thiên Tuyệt nhíu đôi mày lưỡi mác, gật gật đầu:

– Nói đúng lắm, ta là lão quái vật, ngươi là tiểu quái vật.

Lương Tiêu gật đầu:

– Nói đúng lắm, ngươi là lão quái vật, ta là tiểu quái vật.

Tiêu Thiên Tuyệt ngẩn người, rồi bật cười, cười ha hả. Đột nhiên, tiếng cười tắt ngấm, hai mắt trợn tướng, lão rút phắt mũi tên khỏi ngực trái rồi phóng tay ném ra. Lúc này một tên lính Nguyên mới tới hành lang, vừa ló đầu qua cửa sổ dò xét thì bị mũi tên đâm phập vào ngực, lăn tòm xuống gác. Mũi tên xuyên hẳn qua người hắn, kình lực còn chưa giảm, lao tiếp vào một tên Thiên phu trưởng bên dưới, găm cứng hắn xuống đất. Quân Nguyên rú lên, kinh sợ lùi hết ra.

Phóng xong mũi tên sấm sét, Tiêu Thiên Tuyệt cất tiếng cười dài, nhưng cười chưa dứt, cần cổ đã cứng đơ, rồi cứ ngồi thế mà tịch. Quân Nguyên xúm đông xúm đỏ quanh gác, đều nhớn nhác khiếp sợ vì mũi tên lúc lâm chung của Tiêu Thiên Tuyệt, lại nghe tiếng khóc rộ lên váng trời trên đỉnh gác, nhất thời chưa ai dám lên.

Chợt một cỗ kiệu tám người khiêng rẽ đám lính thoăn thoắt tiến vào. Một người nhảy xuống khỏi kiệu, mình bận khôi giáp dát vàng khảm bạc trông hết sức sang trọng. Một viên Thiên phu trưởng hớt hải chạy lại quỳ tâu:

– Bầm Trấn Nam Vương, Lương Tiêu và mấy tên phản tặc đều ở trên đỉnh gác, đang ngoan cố chống trả, mong đại vương ra quyết định.

Trán Thoát Hoan nổi chẳng chịt gân xanh, chuyến này hao binh tổn tướng mà chưa bắt nổi một tên phản tặc nào. Cứ nghĩ tới lúc phải phục mệnh với triều đình, hắn lại nổi trận lôi đình, bèn trừng mắt nhìn Thiên Nguyên các, hằn học nói:

– Phóng lửa đốt lầu, ép chúng xuống.

Thiên phu trưởng ngập ngừng:

– Nhưng Mình tiên sinh có dặn là không được dùng hỏa công.

Thoát Hoan quắc mắt nhìn hắn:

– Lão ấy là Trấn Nam Vương hay ta đây, hả?

Thiên phu trưởng giật thót, cập rập ra lệnh. Hỏa tiễn bắt đầu phóng vun vút về phía Thiên Nguyên các. Chỉ thoáng sau, cả tòa thư lâu đã bắt cháy rần rật, kèo cột nổ lép bép.

Lửa đang bốc cao, chợt một bóng người len qua đám đông hốt hoảng chạy vào. Người này áo vàng râu trắng, chính là Minh Quy. Lão xộc đến trước mặt Thoát Hoan, thảng thốt hỏi:

– Vương gia, vì sao phóng hỏa đốt lầu?

Chẳng là Minh Quy đang ở đằng thạch trận chỉ huy quân ra vào, bỗng thấy lửa bốc lên phía Thiên Nguyên các mới kinh hoàng chạy tới xem sao. Thoát Hoan đang cơn tức giận, nghe vậy thét trả:

– Bản vương phải báo cáo với ngươi mới được hành sự đấy à? Hừ, đến lúc này vẫn không bắt nổi một tên phản tặc nào, ngươi bảo ta ăn làm sao nói làm sao với triều đình. Ba quân nghe lệnh! Đốt sạch cái Thiên Cơ cung khốn nạn này để bản vương xả giận.

Minh Quy khiếp đảm, chưa kịp can gián thì hàng ngàn mủi hỏa tiễn đã thi nhau bật ra, lao về những đình đài lầu các khác. Lửa được hướng gió nên chỉ thoáng chốc, cả Thiên Cơ cung đã bị thần Hỏa nhấn chìm.

Minh Quy thẩn thờ trông ánh lửa rực trời. Mấy chục năm nay, lão lao tâm khổ tứ tìm cách đoạt lấy Thiên Cơ cung từ tay Hoa Vô Xuy, thậm chí không ngại luồn cúi ngoại tộc, dẫn quân về tấn công hầu đạt được ước nguyện, nào ngờ đến thời khắc cuối cùng, tất cả lại bị đốt thành tro bụi. Lão vừa đau đớn vừa căm phẫn, trông lửa cháy rực trời mà còn cào gan ruột, thình lình nghiến răng quỳ thụp xuống, trầm giọng nói:

– Mong vương gia niệm tình Minh Quy đã theo hầu bao năm mà mau chóng hạ lệnh dập lửa, cứu lấy sách vở bên trong.

Thoát Hoan cười khẩy:

– Bản vưững đã quyết việc thì chẳng bao giờ đổi ý. Ngươi cứ ngoan ngoãn chỉ huy binh sĩ đi, đốt mấy căn nhà vài ba cuốn sách thì đáng kể gì đâu…

Minh Quy ngửng phắt đầu lên, mắt ngập đầy oán độc. Thoát Hoan rợn người, buột hỏi:

– Ngươi định làm gì?

Hắn lui lại, nhưng Minh Quy đã nhảy chôm lên, đồng xuất song chưởng đánh trúng ngay ngực hắn. Song chưởng chứa đựng toàn bộ kinh lực của lão, chấn nát gần hết xương cốt Thoát Hoan. Vị Trấn Nam Vương ngã khuỵu xuống, miệng ộc đầy máu, hắn chưa kịp lần tay tuốt kiếm thì đã bị Minh Quy nắm cố ýặn ngoéo sang phải. Thoát Hoan gãy xương cổ, hai mắt tối sầm, không kịp hự lên tiếng nào đá nằm ẹp xuống đất như đống bùn.

Thấy Minh Quy giết chết Thoát Hoan, đám binh sĩ vô cùng sửng sốt, liền đó đao thương loang loáng nhất tề vung lên. Minh Quy gầm lớn, múa chưởng chặt chém, chỉ thoáng chốc đã tiêu diệt mười mấy tên lính, nhưng cũng bị một mũi tên xuyên thấu nội phủ. Lão đại triển thần uy, huy chưởng đánh chết một tên lính Nguyên rồi lảo đảo tiến tới. Mới được mấy bước đã thấy đằng lưng đau nhói, rồi một thanh trường mâu đâm phập vào lưng, Minh Quy lật chưởng chặt gãy thân mâu rồi điên cuồng chạy thẳng tới Thiên Nguyên các, đầu không ngoảnh lại, đao thương mâu tiễn rào rào đuổi theo. Họ Mình chưa chạy tới nơi đã bị thương nặng đến mức không gượng nổi nữa, lão ngã sấp xuống đất.

Cảm giác đau đớn về thể xác bỗng tan biến, thần trí cũng dần dần lạc vào cõi mê man, Minh Quy cố giương mắt, nhưng máu ngập tràn đã che mờ nhãn quang, đột nhiên bên tai lão vang lên thanh âm trong trèo của một nữ hài:

– Quy ca ca! Huynh lại vào Thiên Nguyên các đọc sách đấy ư? À, muội hỏi này, vì sao chúng ta phải bảo vệ đống sách ấy?

– Tiểu Xuy, thư tịch ở đây là do tổ tiên đổi bao xương máu để nâng niu giữ gìn. Ông nội từng dạy, sách còn người còn, sách mất người mất. Vì thế bất kể Hoa gia hay Mình gia, dù chỉ sống một ngày cũng phải thề chết bảo vệ sách vở…

“Sách còn người còn, sách mất người mất”. Minh Quy bỗng thấy trí óc tỉnh táo lại, lão cựa quậy lết về phía Thiên Nguyên các, hai tay xua bắt vào hư không, tựa hồ muốn gạt hết lửa đi để moi bới một thứ gì. Lão vừa cử động, tiếng la ở xung quanh lại rộ lên, những mũi binh khí trắng lóa nhất tề đâm tới, Minh Quy giật nảy người, lập tức chìm lỉm dưới rừng gươm đao.

Bấy giờ, phía xa lại có tiếng vó ngựa rộ lên, Thổ Thổ Cáp cưỡi chiến mã chạy nước kiệu vào. Một tên Bách phu trưởng tiến ra nghênh đón, mặt xám như chàm đổ, khó nhọc bẩm cáo:

– Trình đại tướng quân! Minh Quy âm miíu thí chủ, Trấn Nam Vương tuẫn nạn vì đất nước. Tiểu nhân không làm tròn chức mệnh hộ giá, mong đại tương quần trách phạt.

Thổ Thổ Cáp không nói năng gì, lạnh lừng nhìn lướt thi thể Thoát Hoan rồi dõi mắt về phía Thiên Nguyên các. Lửa bốc ngùn ngụt, chỉ thoáng chốc đã liếm tới tầng cao nhất. Đột nhiên, trên đó bỗng vang tiếng hát:

Cây cỏ xanh xanh, bạn từ xa tới, hoa rộ khắp núi, trăng sáng ngập trời.

Ánh xuân rạng tươi, chỉ ngời một thoáng, tình ta sâu lắng, giữ mãi ngàn đời

Mây trắng chơi với, chỉ trong chớp mắt, tình ta bền chặt, muôn thu tốt lành.

Cây cỏ xanh xanh, khách từ xa tới, lòng như nắng mới, rộn ràng reo vui, Giai nhân cười tươi, thiếu niên vui vẻ, khách là ai thế, nói để người hay:

Sừng sững phía tây, Côn Luân hùng vĩ!

Giọng ca hùng hồn hào sàng, trong tích tắc, đám binh lính tựa hồ đều gặp ảo giác, tự nhiên trông thấy một dãy núi hùng vĩ lạ thường trải dài từ đông sang tây vươn lên giữa ánh lửa rực trời.

Hát xong, người nọ cất tiếng cười dài, lại có năm tiếng hú hòa theo, thanh âm vút cao, hào khí ngời ngợi. Thổ Thổ Cáp ngồi trên ngựa, im lặng như đá, đột ngột cất cao tay. Tiếng hú vừa dứt, sáu bóng người lập tức bung ra khỏi đỉnh gác, kéo theo một dảí tím rực rỡ. Thổ Thổ Cáp nghiến chặt răng, mắt thoáng nét đớn đau. Cuối cùng hắn đánh mạnh tay xuống. Hàng ngàn mũi tên nhất loạt bật ra, bắn về phía mấy bóng người…

Mặt trời đã lặn hẳn, khói sóng buông dày, nước Tiền Đường cuồn cuộn chảy ra biển lớn, nơi cửa sông có mấy cánh buồm trắng giương cao, mỗi lá buồm thêu hình một con đã long [3] vàng kim, nắng tàn lông qua lần vải khiến những cánh buồm ngả sắc đỏ lòm. Hiểu Sương đứng trên bờ sông, trân trân nhìn ra nơi xa, sau lưng cô là đệ tử và con cháu các gia tộc trong Thiên Cơ cung. Một lúc lâu sau, trên nền trời chiều xuất hiện mấy bóng người. Hiểu Sương thót tim, chân bủn rủn như muốn khuỵu ngã. Những bóng người càng lúc càng rõ dần. Hoa Sinh toàn thân bê bết máu me, bước chân chậm chạp, đang ẵm một người trên tay. Vân Thù cầm trường kiếm, tập tễnh bước bên cạnh. Đằng sau họ là Cửu Như, Thích Thiên Phong Công Dương Vũ, Hoa Thanh Uyên và Tần Bá Phù, mỗi người dìu một người nữa. Nhìn năm người được đìu, Hiểu Sương nhận ngay ra Hồ gia huynh đệ Trung Điều Ngũ Bảo. Cả năm cùng lết đi một cách cực nhọc, hiển nhiên bị thương rất nặng.

Hiểu Sương định chạy lên, nhưng không nhấc nổi chân, muốn khóc mà không ra nước mắt. Hoa Sinh lê bước đến trước mặt cô, đặt người trên tay xuống. Không gian lặng ngắt tưởng chừng nghe được cả tiếng kim rơi. Hiểu Sương cúi mình ôm con người thân yêu ấy lên, run rẩy vuốt ve gương mặt lạnh giá, Mười năm nay, đã bao nhiêu lần cô mơ đến gương mặt này. Cô ước mong đây chỉ là một cơn ác mộng, khi choàng tỉnh sẽ gặp đêm đen thăm thẳm và êm đềm như chưa có gì xảy ra, Hiểu Sương ngước mắt, mơ hồ nhìn mọi người. Hoa Sinh quỳ trên hai chân, khóc trong cơn nấc nghẹn, tay đấm từng chặp xuống đất bùn, Hiểu Sương đã bắt gặp chú tiểu khóc rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy chú khóc lóc thảm thiết đến thế. Triệu Bính cũng ngã khuỵu xuống, miệng méo xệch, mặt đầm đìa nước mắt. Trung Điều Ngũ Bảo khóc rưng rức. Vân Thù ngửa mặt trông trời, trống gì nhỉ? Ông nội cúi đầu nhìn đất, nhìn gì đấy? Cửu Như đại sư hết sức điềm tĩnh, nhưng sao vẻ mặt không mảy may tỏ lộ hân hoan? Thích đảo chủ nửa khóc nửa cười, bộ dạng thật kỳ quặc. Hoa Hiểu Sương cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ với những cảnh tượng và tâm trạng ấy, tựa hồ cô đang đứng ở một nơi cách biệt nào ngó lại vậy. Ngoài con người cô đang ôm trong lòng, hình như cô không còn liên quan với bất cứ ai, bất cứ việc gì nữa.

Bọn đàn bà con gái đều bật khóc, nhưng cố nén để không thành tiếng nức nở, riêng Phong Liên đứng thẳng đừ, mặt trơ trơ nhưng ánh mắt đầy oán độc. Cô nhìn xoáy vào mặt từng người tựa hồ muốn khắc sâu diện mạo họ.

Tay Hiểu Sương trượt dần từ mặt Lương Tiêu, rỡ qua môi, xuống đến cổ. Một ngày một đêm vừa qua, cô đã khóc cạn nước mắt, bây giờ muốn khóc mà không sao khóc nổi. Có thể từ nay về sau, cô không còn biết thế nào là khóc, cũng như không biết thế nào là cười nữa, sẽ câm lặng đi suốt quãng đời còn lại giống như con người cô đang ôm trong lòng đây. Ngón tay vô thức trượt xuống, chợt dừng lại nơi ngực Lương Tiêu. Hiểu Sương bỗng giật nảy mình, hai mắt mở to. Cô đã từng bắt mạch khám bệnh cho hàng vạn bệnh nhân, khả năng chẩn đoán tinh nhạy và chính xác hơn bất kỳ đại phu nào trên đời. Khả năng ấy đang mách bảo cô, sâu trong tâm mạch Lương Tiêu dường như vẫn còn một chút hơi ấm, tuy ngắt quãng, rời rạc, nhưng thủy chung không lịm tắt.

Hiểu Sương bừng tỉnh, kêu lên thất thanh:

– Tiêu ca ca, muội nhất định sẽ cứu sống huynh, nhất định sẽ cứu sống huynh…

Cô ôm choàng lấy Lương Tiêu, khệ nệ ẵm gã chạy dọc bờ sông về phía một con thuyền treo buồm trắng, bước chân càng lúc càng nhanh, tiếng kêu mỗí lúc một lớn, một gấp gáp:

– Muội nhất định sẽ cứu sống huynh, nhất định sẽ cứu sống huynh…

Mọi người đều sững sờ, rồi ai nấy bình bịch chạy theo cô.

Chẳng biết lâu hay chóng, Hoa Sinh mới ngẩng đầu lên. Dãy thuyền buồm đã biến mất nơi cửa sông, không rõ đi về phương nào. Bốn bề trống trải hiu quạnh, chỉ có tiếng dế mèn thi thoảng nỉ non trong đám cỏ úa bên mí nước.

Cửu Như tu một ngụm rượu, thở dài hỏi:

– Con tỉnh rồi à?

Hoa Sinh lắc đầu:

– Sư phụ ơỉ, con không biết mình đang tỉnh hay đang mê man, chỉ biết trong lòng đau khổ lắm. – Ngừng một lúc lâu, chú hỏi. – Lương Tiêu đâu, Lương Tiêu còn sống hay đã chết?

Cửu Như chép miệng:

– Bần tăng cũng không rõ hắn còn sống hay đã chết. Chết rồi mọi sự đều kết thúc, còn nếu sống, chẳng lẽ con định nhằng nhẵng theo chân phu thể người ta cho đến hết đời hay sao?

Hoa Sinh bần thần hồi lâu, nước mắt chảy dài, chú nói:

– Sư phụ, con thấy chán nản quá, tại sao trên đời có nhiều nỗi bất hạnh trái ngang như vậy? Nếu con không trưởng thành thì tốt biết bao nhiêu, chẳng cần nghĩ ngợi băn khoăn, chẳng cần bận tâm suy tính, chỉ lo ăn thịt uống rượu và đánh đẫy giấc cho qua tháng ngày mà thôi. Không phải rơi nước mắt, chẳng vướng cảnh phân li, cũng chẳng cần trông thấy gì hết cả.

Cửu Như rầu rầu nhìn đồ đệ một lát, đoạn thở dài:

– Con lăn lộn trong chốn hồng trần đã mười mấy độ xuân thu mà còn mông muội thế ư? Chuyên đời vốn dĩ là như vậy đấy. Nếu con biết cách nhìn, muôn vàn diện mạo chúng sinh, bao nhiêu cảnh tượng khác thường đều phơi ra lồ lộ, chúng có thể khiến người ta khóc, nhưng cũng có thể giúp người ta cười. Còn nếu con không biết cách nhìn thì thế gian rộng lớn, chúng sinh đông đảo nào có nghĩa lý gì, tất cả chỉ là hư không trống trải, thậm chí không bằng hư không trống trải nữa kia.

Hoa Sinh rùng mình. Chỉ trong tích tắc, những điều mắt thấy tai nghe suốt mười mấy năm cũ lướt vùn vụt qua trí óc khiến chú ýáng vất. Chú ngơ ngẩn hồi lâu rồi từ từ đứng dậy, ngắm vầng trăng tròn trăn trên trời, lòng bỗng yên tĩnh lạ lùngí tưởng chừng có ném tảng đá nghìn cân xuống cũng không thể khiến chút sóng nào xao động.

Cửu Như chăm chú quan sát thần sắc đồ đệ, đột ngột đứng dậy chắp tay:

– Thiện tai! Thiện tai!

Hoa Sinh cũng chắp tay đáp:

Bi hỉ lại qua hỉ tựa bi,

Lệ rơi lã chã miệng hi hi.

Bổ đề phủ bóng nhà sư ngốc,

Mưa dội núi xanh bùn chảy đi.

Cửu Như thở dài:

– Thiện tai, thiện tai! Con đã nhập đạo nhưng chưa được sâu, thôi để bần tăng tặng con một bài kệ nữa:

Lên đã cao mà chẳng tới đâu,

Tuỵ rằng có tới cũng không lâu.

Cao rồi vẫn phải lên cao nữa,

Mới biết đất trời khó tóm thâu.

Hoa Sinh không để ý nghe. Cửu Như chưa đọc xong, chú đã phất tay áo, xoay mình sải bước về phía Tây, vừa đi vừa cười lớn, trong tiếng cười không còn nghe ra tâm trạng vui hay buồn nữa. Cửu Như buột miệng tán thưởng:

– Hảo hòa thượng! Giỏi lắm!

Lão đưa mắt nhìn cho đến khi đồ đệ khuất dạng hẳn mới quay đi, cầm hồ rượu tu cạn chỗ còn lại, đoạn buộc nó vào thắt lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cầm gậy gõ mặt đất, cười lớn:

Đi!

Quạ xám lướt qua vùng mây rối,

Hơi men ngây ngắt nhớ quê hương.

Hãy cười,

Cười lên một tiếng tan u tịch,

Trăng ngát mặt sông dõi đoạn trường.

Lão vừa ngâm vừa ung dung cất bước về hướng đông.

Vầng trăng non đỉnh trời lông bóng nước lấp lóa, mấy con quạ đêm vỗ cánh len lỏi qua những đám mây, chẳng rõ chúng sẽ bay về phương xa nào nữa.

Chú thích:

[1] Trăng tràn mặt sông.

[2] Ký danh có nghĩa là dự bị, còn khi được công nhận chính thức thi gọi là nhập thất đệ tử hoặc đích truyền dệ tử.

[3] Cá sấu Dương Tử.

Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.