Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: bonus nhân dịp boss Gấu đi du hí tránh nóng ????
———————————
Lâm Gia rất đói mà sườn xào chua ngọt trên bàn lại rất thơm, cô muốn ăn nhưng lại không dám.
Dì Trương không ăn cùng bàn cho nên phòng ăn chỉ có mình cô và Khương Nguyên.
Một mình đối diện với Khương Nguyên lạnh như băng, Lâm Gia rất lo lắng, nhất là khi nhìn thấy món sườn xào chua ngọt trước mặt anh lại càng làm cho cô khẩn trương hơn.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, bàn tay cầm đũa cũng không dám vươn tới.
Lúc ăn cơm Khương Nguyên luôn im lặng, Lâm Gia lại không dám nói chuyện trước mặt anh, trong lúc đó cả phòng ăn ngoài tiếng chén đũa va chạm trong thì chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Sau khi nghe tiếng “Rầm” từ phía đối diện đến lần thứ ba, Khương Nguyên đặt chén đũa xuống, chuyển đĩa sườn xào chua ngọt sang phía đối diện.
Anh nói: “Cậu chỉ nhìn chằm chằm nó rồi nuốt nước miếng là có thể nếm được mùi vị sao? Muốn ăn nó.”
”Oa!” Lâm Gia rất vui mừng khi nhìn thấy món sườn xào đang trong phạm vi của mình, lập tức kêu lên một tiếng nhỏ, cuối cùng cũng yên tâm mà cầm đũa ăn.
Khương Nguyên chớp mắt, nhìn thấy cô đang cống hiến hết mình cho món ăn, hình như cô còn không nghe thấy anh nói, anh lại cầm đũa không lên tiếng nữa.
Sau khi ăn xong, Khương Nguyên vẫn im lặng như cũ, anh nhìn Lâm Gia ăn hai bát cơm và đĩa sườn xào trước mặt, thỏa mãn vuốt bụng của mình, đôi mắt to tròn cười thành hính bán nguyệt, xoáy nhỏ bên khóe môi trái dường như cũng có mùi thơm của sườn heo chua ngọt.
Anh nói: “Ăn no chưa?”
Lâm Gia ăn uống no nê, cảm giác tủi thân lúc trước đã bị quét sạch, ngay cả Khương Nguyên ở đối diện cũng vừa mắt hơn.
Nghe anh hỏi cô nhanh chóng trả lời: “Ăn no rồi! Còn ăn rất no!”
Có lẽ vì được ăn no nên gương mặt mập mạp trẻ con của Lâm Gia hiện lên màu hồng khỏe mạnh, Khương Nguyên thực sự cảm thấy dễ thương.
Trong khoảng khắc, anh thay đổi tư thế ngồi dựa lưng vào ghế, trong mắt có sự ưu việt trời sinh, “Ăn no xong chúng ta nói tới chuyện cậu ở đây hai mươi ngày.”
Đây có phải ảo giác của cô không, Lâm Gia nghĩ Khương Nguyên vừa hỏi cô có ăn no chưa với Khương Nguyên bây giờ không cùng một người, cô rất vất vả mới tìm được chút dịu dàng trên người anh mà chớp mắt một cái đã trở nên nghiêm túc như vậy, cô không ý thức được mà khẩn trương theo, “Được.”
Khương Nguyên thấy cô ngồi nghiêm túc như vậy, xoáy nhỏ bên môi cũng không thấy nữa, miệng cô mím chặt lại thậm chí còn hơi run, nhận mình làm cô sợ nên anh điều chỉnh lại giọng nói: “Cậu không cần lo lắng như vậy.”
Vào lúc này Lâm Gia giống như đứa trẻ đang chờ giáo viên nói chuyện, thử hỏi có học sinh nào đứng trước mặt giáo viên mà không lo lắng chứ “Không sao, cậu cứ nói đi.”
Nói nhanh lên một chút để cô còn lên tầng gọi cho anh trai.
Khương Nguyên thấy cô nói như vậy, ngạc nhiên một chút, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Được.”
Lý do Lâm Gia xuất hiện ở đây là do anh ba Lâm Vũ không đáng tin cậy của cô. Nữ thần mà anh ta theo đuổi nhiều năm đã đến Nhật Bản để nghiên cứu sinh, và nói với anh ta rằng nếu như anh ta nguyện ý đi theo sẽ đồng ý đính hôn với anh ta, vì thế anh ta không do dự mua vé máy bay. Nhưng khi về đến nhà thấy cặp mắt to trong suốt kia của em gái bảo bối, anh ta đột nhiên phát hiện ra một BUG lớn.
Nếu như anh ta đi, vậy em gái sắp nghỉ hè phải làm sao?
Đôi vợ chồng Lâm thị từ năm ngoái đã hẹn với vợ chồng Khương gia đi du lịch vòng quanh trái đất, vừa mới đi tháng trước dự kiến phải đến lễ mừng năm mới trở về.
Tuy Lâm Song cũng được nghỉ hè nhưng từ lúc anh đi đến lúc Lâm Song trở về, phải có ít nhất 20 ngày trống ở giữa, 20 ngày này phải làm sao?
Vì vậy Lâm Vũ chỉ còn hai lựa chọn: Một, mang theo em gái đi Nhật Bản; hai, để em gái bảo bối ở nhà một mình.
Với cá tính sĩ diện của Lâm Vũ, mang em gái để theo đuổi gái là không có khả năng, thế nhưng để em gái ở nhà một mình cũng không được. Vì vậy đã nghĩ mãi, liền nghĩ đến Khương Nguyên.
Cha mẹ cậu đã mang theo cha mẹ tôi đi, thì cậu phải chăm sóc em gái tôi không phải sao?
Lâm Vũ đã dùng logic như thế để bắt cóc Khương Nguyên, đồng thời đe dọa anh nếu không đồng ý sẽ nói ra nhược điểm của anh, đến lúc đó, đừng mong có thể sống tốt.
Khương Nguyên phản kháng liên tục mà không được, Lâm Gia đã bị tống tới rồi.
”Trong 20 ngày Lâm Vũ đi Nhật bản, Lâm Song chưa về thì cậu sẽ ở nhà tôi. Về phần một số lưu ý của cậu thì Lâm Vũ đã nói cho dì Trương, nếu như cậu muốn yêu cầu thêm gì thì cũng có thể nói với dì Trương.” Khương Nguyên nhìn Lâm Gia đang ngớ ra ở đối diện, hơi nhíu mày, giọng điệu cao hơn một chút, “Đương nhiên, nhà của tôi không có nhiều quy củ như nhà cậu, cậu không cần lo lắng về chuyện này.”
Lâm Gia chợt hoàn hồn, giống như không nghe thấy nửa câu sau anh nói, cô chớp mắt ngây thơ, “Nhưng anh ba không phải đi Nhật Bản, rõ ràng anh ấy đến Việt Nam mà.”
Khương Nguyên nhíu mày: “Việt Nam?”
Lâm Gia nói: “Anh ba nói ước mơ của anh ấy là đến Việt Nam để học trồng cây chuối, sau đó học tập kỹ thuật trồng trọt của bọn họ, khi trở về sẽ xây dựng một nơi chỉ trồng loại chuối đặc biệt này.”
”Cây chuối?” Đôi mắt nhẹ trong của Khương Nguyên cuối cùng cũng dao động, “Đừng nói với tôi là cậu tin những lời hoang đường của anh ta đấy nhé.”
“Tôi tin!” Lâm Gia cố sức gật đầu, rất tin tưởng đối với những gì Lâm Vũ nói, để cho Khương Nhiên cũng tin mình, cô mở tấm ảnh cây chuối mà Lâm Vũ gửi đến cho mình trong điện thoại ra, “Cậu xem! Anh ba nói, chính là loại chuối này.”
Khương Nguyên cũng liếc vào tấm ảnh trong điện thoại của cô, kết quả cũng không làm cho anh thất vọng, phía trên thực sự là ảnh một cây chuối phổ biến bình thường.
Anh liếm môi rồi hỏi tiếp: “Anh ta đã nói gì với cậu?”
Lâm Gia cất điện thoại và nói với vẻ nghiêm túc: “Anh ba còn nói, đây là ước mơ của anh ấy, cha mẹ cũng không thể hiểu được giấc mơ của anh ấy, nhưng tôi muốn ủng hộ anh ấy cho nên chuyện anh ấy đi Việt Nam sẽ không nói cho bất cứ ai, kể cả anh cả… A nguy rồi!”
Nói được một nửa, Lâm Gia che miệng lại, mắt to sợ hãi nhìn về phía Khương Nguyên, không xong rồi anh ba đã nói đây là bí mật của hai người, anh cả cũng không thể nói, mà cô lại nói cho cậu ta biết mất rồi, phải làm sao bây giờ!
Khương Nguyên nhíu mày, thấy sự sợ hãi và bất an của cô khi tiết lộ bí mật, trong lúc đó anh không biết cô đang giả vờ hay ngốc thật.
Lâm Gia lo sợ nhìn anh, thấy anh chỉ nhìn cô mà không nói lời nào, tim cô đập loạn lên, may mắn anh rời mắt rất nhanh.
Khương Nguyên nhẹ nhàng đứng dậy, giọng nói không thấy cảm xúc gì, “Quên đi. Hai mươi ngày này, tầng hai là của cậu. Không có việc gì thì không nên đi linh tinh.”
Dù sao cũng chỉ có 20 ngày, mặc kệ cô giả vờ hay ngốc thật thì hai mươi ngày sau cũng không liên quan gì tới anh.
Khương Gia chỉ có một đứa con là Khương Nguyên, mẹ Khương Nguyên sau khi kết hôn vẫn không có thai, bà thấy bạn tốt của mình cứ đẻ từng đứa từng đứa một, hai vợ chồng đã ước ao như nào. Khi bước vào tuổi trung niên, đó là độ tuổi không thích hợp sinh đẻ nữa, hai người cũng đã chuẩn bị tâm lý cả đời không có con..
Nhưng điều không ngờ tới là khi họ quyết định từ bỏ thì lại có Khương Nguyên.
Để bảo về hai mẹ con bình an, Khương Tiên Niên không biết đã mời bao nhiêu chuyên gia từ trong và ngoài nước, mất rất nhiều công sức để đảm bảo thai phụ sinh đẻ thuận lợi.
Khi Khương Nguyên sinh ra, hai vợ chồng vô cùng cưng chiều, chỉ là một thời gian họ phát hiện, đối với trẻ nhỏ phải chơi với những đứa trẻ khác mới tốt.
Trước khi Khương Nguyên lên hai tuổi, để thể hiện sự quan tâm và tầm quan trọng của đứa bé này, hai vợ chồng đã tự thay tã cho bú rồi đưa ra ngoài chơi, đều tự tay họ làm, trước khi sinh con Khương tiên sinh và Khương phu nhân, chủ yếu dựa vào bảo mẫu và vệ sỹ.
Mà thời điểm bọn họ bùng phát là vào buổi tối hai người bấm ngón tay tính toán, phát hiện ra họ đã không đi du lịch từ khi có bầu Khương Nguyên đến bây giờ đã là ba năm.
Cảm giác bị mất tự do này làm cho hai vợ chồng Khương gia không muốn như thế nữa, đặc biệt con họ lại là con trai, không thể cưng chiều quá được. Cho nên bọn họ đã ném Khương Nguyên vào trường mẫu giáo, cũng không quay về mà bay đến thành phố S để gặp bạn bè đi chơi.
Nhưng vào lúc này thì vợ chồng Lâm thị có Lâm Gia, có thể nói mỗi bước đi của Lâm Gia thực sự là trên trời dưới đất không tìm được ai dễ thương bằng, cho nên Lâm Chấn Hoa không thể rời khỏi con gái mình dù chỉ một giây, việc đầu tiên thức dậy mỗi ngày là đi dép vào rồi xem con gái dậy chưa, ngay cả khi nói đến con gái mình, giọng điệu mang theo sự đắc ý và khiêu khích.
Hai vợ chồng Khương gia lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Gia giống như một búp bê tuyết, mới biết được hóa ra trẻ con có thể trắng trẻo mềm mại đến như vậy. Hai vợ chồng vô cùng sung sướng nên không đi du lịch nữa mà ở luôn tại Lâm Gia hai tháng, bỏ quên luôn đứa con trai hai tuổi đang chờ bọn họ về.
Sau 2 tháng vui chơi, bọn họ lưu luyến không rời từ Lâm gia trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy con trai nhà mình đang ngồi trên nhà chơi tàu hỏa, các bộ phận linh kiện chất đống lung tung trên sàn, hai người lập tức nhớ đến công chúa nhỏ Lâm Gia mặc váy mềm nhũn gọi họ ” Dì Dì” “Tô Tô”, càng cảm thấy đứa trẻ mà mình mong chờ rất lâu cũng chỉ như vậy.
Từ khi Khương Nguyên biết nhận thức, tên người thường xuyên được ba mẹ anh gọi không phải “Con của chúng ta”, mà là “Lâm gia”, “Gia gia”, “Tiểu gia gia”, “Bảo bối Gia”. Khi học tiểu học anh đã từng nghi ngờ rằng minh được họ nhặt về còn Lâm Gia mà chưa từng được gặp mặt kia mới là con gái ruột của bọn họ.
Cha không đau mẹ không thương có lẽ là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tính cách lạnh nhạt của Khương Nghiên.
Lâm Gia rất tò mò vì đối với dì Khương và chú Khương nhiệt tình đáng yêu như vậy sao lại có một Khương Nguyên lạnh lùng như thế.
Nhưng cô không thể gọi điện hỏi dì Khương, cũng không thể gọi điện thoại hỏi mẹ, Khương Nguyên không cho cô cơ hội khám phá vấn đề này, mặc dù cô với anh sống cùng nhau, nhưng không có cơ hội để hai người gặp mặt nhau
Sau hơn một tuần ở Khương Gia, dì Trương là người đi theo cô mỗi ngày, về phần Khương Nguyên, cô chỉ gặp vào buổi tối đầu tiên.
Dì Trương nói thành tích Khương Nguyên rất tốt, nhưng anh vẫn thấy không đủ, còn đi học một số lớp đào tạo ở bên ngoài, mỗi ngày đều dậy sớm đi học.
”Buổi tối cháu cũng không nhìn thấy cậu ấy.” Lâm Gia vừa nói vừa nhìn vào những bông cải xanh.
Dì Trương giải cứu những bông cải xanh trong tay cô, nhét một bó hành nhỏ mua buổi sáng để cho cô nghịch ngợm, “Cậu ấy thường đến thư viện vào buổi tối, đến tận khi đóng thư viện mới về.”
”Hóa ra như vậy.” Lâm Gia suy nghĩ gật đầu, một cành hẹ với một cọng hành lá bị bẻ gãy, nước rỉ ra rơi trên tay cô, mùi hành lá trở nên cay nồng đậm đặc.
Lâm Gia kịp phản ứng, một tay ném cọng hành còn lại vào trong bồn, ngửi mùi trên tay, cô nhăn mày nhăn mũi lại, “Ho khan một cái! À, thật là khó ngửi!”
Dì Trương cười cô: “Rửa sạch tay là được.”
Lâm Gia nghe theo, dùng ba lần nước rửa tay, sau khi rửa xong đưa tay lên mũi ngửi vẫn còn mùi “À, vẫn còn mùi”.
Dì Trương bắt đầu nấu cơm, Lâm Gia ở đây không tiện, Vì vậy bà nói theo: “Cháu đi ra ngoài xem tivi đi, chờ dì Trương nấu cơm xong thì mùi sẽ biến mất.”
”Thật không? Vậy quá được rồi!” Lâm Gia cười lộ ra núm đồng tiền nhỏ, rồi lau tay vào chiếc khăn nhỏ mà dì Trương đưa cho cô, và chạy đến phòng khách “Cháu đi xem ti vi!”
Dì Trương thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cô liền mỉm cười yêu mến, Ở chung một thời gian bà cảm thấy tiểu thư Lâm Gia này thật sư như một đứa trẻ.
Lâm Gia vui vẻ ra mở ti vi, chuyển sang kênh phim, bên trong đang chiếu một bộ phim hài trong nước.
Máy điều hòa trung tâm trong phòng bật rất lạnh, Lâm Gia co rúm lại trên ghế sofa, trên đùi đang đắp một chiếc chăn mềm hình con thỏ, chỉ xem TV được mấy phút, bàn tay giấu trong chăn bắt đầu không an phận.
Cô liếc vào trong phòng bếp, rồi lặng lẽ rút tay ra, lén cúi đầu xuống, dùng sức ngửi trên tay, ai, mùi của nước rửa tay đã không còn nhưng mùi của hành lá vẫn không hết.
Cô lau hai lần lên cái chăn con thỏ, Lâm Gia nhịn xuống ý nghĩ muốn ngửi mùi vị trên tay lần nữa, lực chú ý đã không còn tập trung trên TV nữa.
Không biết chuyện gì xảy ra, mùi vị hành lá lúc có lúc không từ đậm tới nhạt, Lâm Gia cảm giác tay mình sắp biến thành cọng hành.
Vì vậy, len lén ngửi một chút, ngửi một chút, lại ngửi một chút.
Lâm Gia ngửi muốn đỏ mắt, xong rồi, tay cô sẽ không biến thành hành lá chứ, cô đã xem TV lâu như vậy mà sao vẫn còn mùi!
Cô hoang mang lo sợ, trong tiềm thức muốn tìm dì Trương cầu cứu, ai biết vừa nhảy xuống sô pha, quay lại đã thấy Khương Nguyên đứng ở trên cầu thang, vẻ mặt không thay đổi nhìn cô.
”Khương Nguyên, sao cậu lại ở đây?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương mẹ: Năm ấy mùa đông tuyết rất nhiều, lúc dì đi ngang qua đống rác đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non…
Lâm gia: Oa, thật vậy csao? Trong đống rác có tiếng trẻ con sao? Sau đó thì sao?
Khương mẹ (nhìn Khương Nguyên): Sau đó dì liền nhặt nó về…
Lâm Gia (hậu tri hậu giác):… Khương Nguyên, cậu là bị nhặt được sao?
Khương Nguyên (chống cái trán):… Mẹ, được rồi.