Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
– ————
“Khương Nguyên?” Trong hoàn cảnh mờ tối, Lâm Gia và Khương Nguyên gần sát với nhau, cô hơi sợ tối nhưng có Khương Nguyên bên cạnh nên tất nhiên không sợ “Cậu muốn xem phim à? Xem phim gì, mình tìm cho cậu. Anh ba đã dạy mình rồi, để mình làm cho.”
Khương Nguyên cầm tay cô, ôm hai tay của cô vào tay của mình, anh hỏi: “Mấy ngày nữa, chúng ta đón dì Trương đến đây được không?”
“Tốt quá!” Lâm Gia nghe xong rất vui, nhưng lúc sau giọng lại hạ xuống, “Nhưng trong nhà đã có chú Ngụy và Lisa, mình muốn dì Trương đến cũng không muốn bọn họ phải đi.”
“Hình như cậu cũng không thích bọn họ mà.” Khương Nguyên nói xong, chỉ hơi dùng chút lực đã kéo Lâm Gia vào trong lòng, anh cẩn thận dùng từ để tránh không làm tổn thương cô “Bọn họ cũng không thích cậu như dì Trương.”
Giống như anh đoán, nói đến đây, tâm trạng của Lâm Gia trở nên chán nản.
Cô cụp mắt xuống, hai tay chống trước gò má, nhưng vẫn nằm gọn trong lòng Khương Nguyên, giọng nói rất nhỏ không ngọt ngào như bình thường, cô hỏi Khương Nguyên: “Khương Nguyên, cậu nói xem mình ngốc lắm à?”
Ngay cả Khương Nguyên lúc cô mới đến nhà cũng thấy cô khác với người bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên hai người nói đến chuyện này.
Dưới ánh sáng mờ ảo cùng âm thanh phát ra trong phòng, Khương Nguyên ôm Lâm Gia nghe cô kể ra những chuyện khó khăn ở trong lòng cô từ trước đến nay.
Mẹ của Lâm Gia lúc đẻ cô ra thì bị khó sinh, bà được đẩy từ phòng chờ sinh vào phòng phẫu thuật, mọi người đã khóc không còn sức lực nữa, may mắn phẫu thuật đúng lúc, mẹ con bình an, chỉ là Lâm Gia bị khó thở ở trong tử cung quá lâu cho nên não hơi bị tổn thương.
Bác sỹ chủ trì đã rất uyển chuyển nói với vợ chồng Lâm thị, tình trạng tổn thương không thể nói trước được, có thể sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng mọi người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, con gái hai người sẽ không thể giống với những đứa trẻ khác.
Có thể đối với người khác mà nói thì đây là cú sốc nhưng đối với Lâm Chấn Hoa thì không phải.
Ông thích con gái, từ lúc biết vợ mang thai con gái ông đã quyết định sẽ giành tất cả yêu thương cho con bé. Lúc Tiêu Mai lên cơn đau đưa vào phòng chờ sinh ông đã yêu cầu luật sư chuẩn bị văn bản thỏa thuận, chuyển một nửa cổ phần trong công ty cho Lâm Gia, chỉ chờ cô sinh ra thì văn bản này lập tức có hiệu lực.
Lâm Gia là cô công chúa được sinh ra theo đúng nghĩa ngậm thìa vàng, cô vừa ra đời một giây đã có tài sản vô tận.
Nghe bác sỹ nói xong, Tiêu Mai còn bị trầm cảm sau sinh một thời gian, nhưng Lâm Chấn Hoa từ đầu đã không để chuyện này trong lòng.
Con gái của Lâm Chấn Hoa ông, từ nhỏ đã không thể giống với những đứa trẻ khác, con bé sẽ nhận được toàn bộ yêu thương của ông, tiền tài của ông, địa vị của ông, một cô công chúa như vậy sao có thể giống đứa trẻ khác?
Sau một tháng, tình trạng tâm lý của Tiêu Mai ngày càng tốt hơn, bởi vì bà thấy con gái trong tã lót càng ngày càng đáng yêu hơn, bà nghĩ con gái mình không thể thông minh hơn những đứa trẻ thì có sao, chỉ cần con bé vui vẻ bình an sống hết đời này, cần gì khác nữa đâu?
Lâm Gia cũng không phụ mong đợi của bọn họ, mặc dù đi và nói chậm hơn một chút so với những bạn khác, nhưng cô hoạt bát đáng yêu, ngây thơ tốt bụng không kém gì những người khác, cho dù đi đến đâu cũng là bảo bối nhỏ làm mọi người yêu thích, lúc thức dậy cười với khóe xoáy ngọt ngào trên môi.
Khi cô lớn lên, sự chiều chuộng của vợ chồng Lâm thị giành cho cô không hề giảm, nhưng dần dần hai người rất ít khi mang cô đến chỗ đông người, hay các bữa tiệc, mãi cho đến khi vào năm học cấp hai, đã ba năm cô không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người rồi.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, vợ chồng Lâm thị kỷ niệm hai mươi lăm năm kết hôn, hai người tổ chức đám cưới bạc hoành tráng ở nhà, ngày đó rất nhiều người đến dự.
Lâm Gia mặc một chiếc váy dài công chúa màu hồng cầm tay Lâm Vũ đi xuống tầng, mọi người đã lâu không gặp tiểu thư nhà Lâm gia, thấy cô lớn lên càng trắng hồng đáng yêu, đôi mắt to lúc nào cũng cười giống như trăng khuyết, làm cho mọi người ai cũng yêu.
Lâm Gia ban đầu đi theo Lâm Vũ, nhưng cô thấy đĩa bánh gato trên bàn hết rồi nên tự mình chạy xuống phòng bếp muốn lấy thêm ít nữa.
Lúc đó trong phòng bếp đang rất lộn xộn, Lâm Gia không biết ai đang làm gì,chỉ tiện tay kéo một người để hỏi lấy bánh gato ở đâu.
Người kia tiện tay chỉ nói cô đi tìm Joe người phụ trách bánh kem.
Joe mới đến Lâm gia làm việc chưa lâu, vì Lâm Gia nói muốn học làm bánh nên Lâm Chấn Hoa mời một nhà làm bánh có chút danh tiếng về để dạy riêng cho Lâm Gia.
Lâm Gia rất thích Joe, bởi vì anh làm được bánh ga tô hình còn thỏ, còn dùng bơ để làm thành cầu vồng. Cũng vì cô thích nên Lâm Phong đã đồng ý tài trợ cho cửa hàng bánh của anh ta.
“Joe, em muốn một miếng bánh gato.” Lâm Gia nhìn những chiếc bánh gato nhỏ đã được nướng và trang trí xong, ánh mắt vui sướng phát sáng lên.
Joe mặc dù có tên tiếng anh, nhưng anh ta là người thành phố S, khi anh ta bận thì toàn nói những ngôn ngữ mà Lâm Gia không hiểu.
Cô không biết Joe đang nói cái gì, nhưng bánh ga-tô thơm ngào ngạt bên kia có sức hút quá lớn, Vì vậy cô không nhịn được đưa tay ra lấy.
Lúc đó Lâm Gia chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, không cao lắm, đôi giầy cao gót nhỏ dưới chân không được vững, nên lúc cô ghé vào bàn để lấy bánh không chú ý làn váy chạm vào túi bột mì đang để dưới sàn nhà, cô cố sức bước về phía trước thì làn váy kéo theo túi bột mì ngã xuống.
“Á!” Vỗ đống bột ở chân, Lâm Gia ngồi xuống để dựng túi bột mì bị đổ lên, nhưng không biết sao, cô ngồi xuống thì đám bột mì lại đổ hết ra.
Lúc này Joe lao tới, thấy tình hình bừa bộn trước mặt thì lập tức muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy là Lâm Gia anh ta nhịn xuống: “Có sao không? Lên tầng thay quần áo đi.”
Lâm Gia bị anh ta đẩy ra khỏi bếp, nhưng nghĩ đến chuyện mình làm sai thì phải nói xin lỗi, cô quay lại trở lại.
Mà trong phòng bếp Joe đang chỉ huy những người khác dọn đống bột mì trên đất, anh ta lớn tiếng quát một người làm khác: “Sau này không được để đứa đần đó vào trong bếp của tôi!”
Người làm nói: “Tiểu thư cũng không cố ý.”
Joe điên tiết nói: “Nhưng nó bị ngốc! Nó chỉ biết làm phiền công việc của tôi!”
Lâm Gia chưa bao giờ bị mắng, nên càng không biết đồ đần trong miệng Joe là như nào, cô trốn trong góc tường, lần đầu tiên cảm thấy khổ sở nhưng lại không biết sao lại khổ sở.
Cả buổi tối Lâm Phong phải xã giao giúp cho Lâm Chấn Hoa, nên uống hơi nhiều, anh lấy lý do về phòng thay quần áo mới tạm thời được nghỉ ngơi.
Cũng không nghĩ lại nhìn thấy Lâm Gia mặc một chiếc váy màu hồng đầy bột ngồi trước cửa phòng anh, đầu chôn trong cánh tay dáng vẻ đáng thương như động vật bị người ta vứt bỏ.
“Gia Gia?”
Nghe tiếng của Lâm Phong, Lâm Gia ngước lên, khuôn mặt hiện lên sự ngọt ngào mà bây giờ mờ mịt không hiểu, trong mắt đều thể hiện sự bất lực.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh cả, đần độn là gì? Em là đồ ngốc à?”
Vẻ mặt của Lâm Phong từ kinh ngạc rồi trở nên u ám chỉ mất mấy giây.
Sau này Lâm Gia cũng vẫn không hiểu ý nghĩa của từ đó, cô chỉ biết từ đêm đó Joe không xuất hiện nữa, nhưng đám người làm nhìn cô như quái vật, ngay cả cháu gái người làm vườn hay chơi với cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.,.
“Mình đã hỏi cô ấy rất lâu, thì cô ấy mới nói cho mình biết, vì chuyện của Joe hôm đấy nên cha và các anh đã rất giận, rất rất giận. Mình chưa từng thấy cha và anh cả có vẻ mặt đáng sợ như thế.” Lâm Gia nói.
Cho dù trí thông minh của Lâm Gia không được tốt, nhưng nhận thức của cô không kém gì người khác, thậm chí còn nhạy cảm hơn.
Cô cũng biết được cái từ đần này cha mẹ và các anh đều không thích nghe, ý nghĩa của nó nghĩa là ngu si, ngu xuẩn kém thông minh.
Cô không thể nhớ được mình biết ý nghĩa của nó ở đâu, nhưng khi cô nghe những từ này phản ứng đầu tiên của cô là không thể để cha mẹ và các anh mình nghe thấy.
Lâm Gia bẩm sinh là người lạc quan, sự hoạt bát và ánh sáng của cô không một người nào có thể thay thế cũng như bắt chước được, giống như những ký ức đau buồn và khổ sở kia sẽ mãi trong trí nhớ của cô không thể quên được, cũng là điều duy nhất trong suốt mười bảy năm cuộc đời.
Khương Nguyên nghe cô nói xong tất cả, cảm thấy mình quá tàn nhẫn, chỉ vì muốn hiểu thêm về cô mà để cho cô tự vạch trần vết sẹo của mình, quá ích kỷ.
Vẻ mặt của Lâm Gia lúc này như đèn sáng trong đêm, rõ ràng trong nhà nhiều người như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn bất lực.
Cô co rúm vào trong lòng Khương Nguyên, muốn dựa vào anh hơn nữa, “Khương Nguyên, cậu có nghĩ mình ngu ngốc không?”
Mặc dù cô biết đấy không phải lời khen, thậm chí còn ảnh hưởng đến thái độ của người khác với cô, vì vậy cô chưa bao giờ hỏi anh cũng không dám nói cho anh biết. Nhưng bây giờ không giống thế, Lâm Gia tin anh và muốn nghe anh nói.
Từ đầu Khương Nguyên không hề nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy vai Lâm Gia, chặt đến mức cô hơi khó thở.
“Khương, Khương Nguyên à…”
“Cậu là bảo bối của mình.”
Giãy giụa muốn được thở Lâm Gia nghe thấy thế ngẩn ra “Cái gì?”
Khương Nguyên thả lỏng tay ra, anh cúi xuống hôn vào má cô, trong đêm tối bốn mắt nhìn nhau “Cậu không hề ngốc, cậu rất tuyệt vời. Cậu là công chúa xinh đẹp, là mỹ nhân tốt bụng, trí thông minh của cậu tỏa sáng lên vì sự hồn nhiên hòa đồng vui vẻ của cậu. Lâm Gia à, cậu không cần tự ti, không bao giờ được như thế, bởi vì cậu là công chúa Lâm Gia, là bảo bối của Khương Nguyên, là Lâm Gia độc nhất vô nhị.”
Lâm Gia không hiểu anh nói tỏa sáng là như nào nhưng anh nói cô là bảo bối của anh, là Lâm Gia độc nhất vô nhị, cô thật sự rất vui, cô biết Khương Nguyên không giống với người khác.
“Ừ, Khương Nguyên là tốt nhất!” Lâm Gia vùi vào trong lòng Khương Nguyên, bím tóc đuôi ngựa lắc lắc phía sau như con sóc nhỏ vui sướng.
Khương Nguyên cười theo cô, “Ừ, chỉ cần cậu vui vẻ thì mình cũng vui theo.”
“Cái gì… Ô.”
Lâm Gia đang muốn hỏi làm sao để cho anh cũng vui vẻ, ngước lên thì đã bị anh hôn.
Môi mỏng của Khương Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve, giằng co không muốn buông cô ra, anh ôm lấy thắt lưng mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa, bắt chuẩn đúng lúc cô cười cuốn lấy lưỡi của cô, vừa mới thưởng thức một chút, cô gái nhỏ trong lòng đã lập tức đẩy anh ra.
Lâm Gia che miệng, không dám tin nhìn Khương Nguyên, “Sao cậu lại cắn lưỡi mình! Sao lại cắn?”
“Chuyện này làm mình vui vẻ.” Ý cười trong mắt Khương Nguyên còn sáng hơn ánh mặt trời ngoài kia, anh đưa ngón trỏ lên ý nói Lâm Gia không được lên tiếng “Không được nói cho người khác biết, nếu không mình sẽ bị anh của cậu ném ra ngoài.”
Từ trong phòng chiếu phim đi ra, Lâm Gia bị Khương Nguyên trêu chọc đỏ cả mặt, cô cảm thấy xấu hổ, nhất là khi nghe Khương Nguyên đi phía sau nói “Nhớ sau này phải làm mình vui vẻ hơn nữa.” Cô càng xấu hổ hơn.
Cô chạy thật nhanh xuống tầng, còn Khương Nguyên mặt sung sướng đi sát phía sau, lúc đang muốn xuống cầu thang anh nghe tiếng Lâm Phong gọi anh từ phòng chiếu phim.
“Khương Nguyên.”
Anh dừng lại thấy Lâm Phong hình như đã đứng đấy lâu rồi, anh nghiêng người dựa vào lan can ở cầu thang, chờ Lâm Phong nói “Lâm đại thiếu cũng thích nghe lén?”
Lâm Phong từ chối cho ý kiến, chân bước tới chỉ có mấy bước đã đến nơi, anh nhìn Khương Nguyên, lúc nói chuyện giọng vẫn nặng về không thay đổi: “Tôi mong rằng những lời cậu nói với Gia Gia không phải chỉ nhất thời.”
Khương Nguyên cau mày: “Tất nhiên không phải.”
Lâm Phong không nói gì, khóe miệng nhếch nhẹ lên như không tin.
Lúc anh chuẩn bị xuống thì quay đầu lại nói: “Cho dù có đúng hay không thì không được có hành động thân mật với Gia Gia, nhất là đang ở nhà.”
Khương Nguyên nhíu mày, không nghĩ tới cái này anh ta cũng nghe thấy.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Phong nói đã sắp xếp cho Lâm Gia quay về trường cũ, còn Khương Nguyên thì anh không quan tâm.
Lâm Gia nghe xong lập tức nhíu mày: “A, em không được đến trường cùng với Khương Nguyên à?”
“Đừng lo lắng.” Lâm Phong nghiêng đầu hỏi Khương Nguyên: “Cần tôi sắp xếp cho cậu không?”
Khương Nguyên: “Không cần.”
Lâm Phong: “Được.”
Lâm Gia: “Hai người đang nói gì đấy?”
Lâm Phong gắp cho cô miếng thăn bò mà cô thích, ánh mắt yêu chiều nhìn cô: “Đang nói thứ hai để Khương Nguyên đến trường với em.”
“Thật không! Tốt quá rồi!” Lâm Gia hoan hô một tiếng, mắt cười thành hình trăng khuyết.
Lâm Vũ người có tội đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, đến cơm tối anh ta cũng không muốn xuống ăn, nhưng Lâm Phong không thể bỏ qua dễ dang cho anh ta như vậy.
Khoảng chín giờ tối, Lâm Gia tắm xong nhào lên chiếc giường quen thuộc của mình, lăn qua lăn lại trong chiếc chăn mềm quen thuộc như muốn chào hỏi với nó “Này, chị về rồi đây”.
Lăn lộn một lúc, Lâm Gia bị sự thoải mái trên giường chỉ muốn ngủ luôn, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ.
“Gia Gia! Gia Gia!”
Ngay lúc Lâm Gia sắp bước chân vào cánh cửa của Chu công thì Lâm Vũ đột nhiên gõ cửa.
“Haiz ~ anh ba à.” Hôm nay sáng ngồi máy bay, chiều lại đưa Khương Nguyên đi quanh nhà, Lâm Gia còn không được ngủ trưa, lúc này rất buồn ngủ rồi, không nói được gì vừa mở cửa vừa ngáp.
Lâm Vũ bây giờ không nghĩ được nhiều, kéo Lâm Gia xuống phòng Lâm Phong ở tầng ba “Gia Gia à, Gia Gia giúp anh ba của em đi, em không giúp anh ba thì anh ba chết chắc!”
Mặc dù lúc tối anh ta có xuất hiện, nhưng Lâm Phong đã ra tốt hậu thư, tối phải chủ động xuất hiện trước mặt anh nếu không tự gánh lấy hậu quả.
“Gia Gia ngoan của anh, lúc nữa gặp anh cả, em chỉ cần nói với anh ấy tối nay em muốn nói chuyện với anh ba, sau đó anh sẽ đưa em về phòng ngủ ngay lập, có được không em?”
Lâm Gia đang mê man chưa kịp nói gì thì nghe thấy giọng nói của Khương Nguyên.
“Sao anh không trốn đi?”
Hai anh em nghe thấy tiếng đồng loạt quay đầu nhìn Khương Nguyên đứng ở cầu thang, Lâm Vũ ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?!”
Lâm Gia buồn ngủ dụi mắt, mềm nhũn nói: “Khương Nguyên.”
Khương Nguyên đi lên bậc thang đứng cạnh Lâm Gia, thấy Lâm Gia buồn ngủ, anh không trả lời câu hỏi của Lâm Vũ mà quay ra nói: “Nếu anh đã sợ anh của mình như thế, thì trốn ra ngoài mấy tháng đi, chờ hết giận hãy quay về.”
“Cậu thì biết cái gì! Trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm. Gia Gia, chúng ta đi thôi.” Lâm Vũ lườm anh, kéo Lâm Gia đi.
“Anh không có tiền hả?” Khương Nguyên theo sau hỏi.
Lâm Vũ dừng lại một chút nói, “Biết rồi còn hỏi!”
Khương Nguyên mím môi, lặng lẽ bước nhanh hơn nắm lấy tay Lâm Gia.
Lâm Gia nghiêng đầu che miệng cười với anh.
Khương Nguyên thấy cô lén lút dễ thương, đang muốn cúi người hôn, đúng lúc này lại thấy Lâm Vũ lẩm bẩm nói ở đằng trước: “Hộ chiếu cũng ở trong tay anh ấy, ngừng tất cả thẻ của tôi, lòng dạ thật độc ác mà.”
Nghe xong, trong lòng Khương Nguyên có ý định, mỉm cười như có âm mưu bên trong.
Lâm Vũ dựng sẵn tâm lý vài lần lúc đứng trước cửa phòng Lâm Phong, kéo tay Lâm Gia cầu nguyện hết lần này đến lần khác. Khương Nguyên thấy, lôi kéo tay Lâm Gia cầu khẩn. Khương Nguyên thấy anh ta như vậy không nhịn được giơ tay gõ cửa cho anh ta.
“Mẹ cậu!”
Lâm Vũ trừng mắt đang muốn mắng Khương Nguyên mấy câu, thì giọng của Lâm Phong vang lên.
“Vào đi.”
Xong đời rồi.
Lâm Vũ hít thật sâu, nở nụ cười vô cùng chân thành, mở cửa phòng đẩy Lâm Gia cùng vào.
“Anh à, hihihi!” Anh ta đứng phía sau Lâm Gia, rụt cổ không dám duỗi thẳng “Em đang nói chuyện với Lâm Gia nên tới muộn, xin lỗi anh.”
Lâm Phong nhìn anh ta, thấy mặt Lâm Gia rất buồn ngủ, anh nhẹ giọng nói: “Gia Gia mệt rồi, em về ngủ đi, để anh nói chuyện với anh ba.”
“À… à, không em có chuyện muốn nói.” Nếu không phải Lâm Vũ nắm tay cô phía sau thì thiếu chút nữa Lâm Gia đã gật đầu đồng ý.
“Gia Gia muốn nói gì?” Lâm Phong kiên nhẫn hỏi.
“Em…” Lâm Gia đã quên mất vừa rồi Lâm Vũ dặn mình nói thế nào, đang muốn quay lại để Lâm Vũ nhắc thì Khương Nguyên đang đứng ngoài cửa lại đi vào.
“Cô ấy muốn nói chúc anh ngủ ngon.”
Khương Nguyên nói, đi tới ôm vai Lâm Gia, nhìn vẻ mặt oán hận của Lâm Vũ, sự châm biếm trong mắt anh cũng viết hết lên trên mặt.
Anh kéo Lâm Gia đến bên cạnh mình nói với Lâm Phong: “Nói ngủ ngon xong rồi, em đưa Lâm Gia về phòng trước.”
Ánh mắt Lâm Phong lướt qua ba người họ rồi hiểu ngay, anh gật đầu nói với Lâm Gia: “Gia Gia nói xong rồi thì để Khương Nguyên đưa em về phòng nhé.”
Đầu óc Lâm Gia đang mê man, cô rất buồn ngủ mà mùi hương gỗ trên người Khương Nguyên càng làm cô buồn ngủ hơn nữa.
“Ôi, Gia Gia…”
Lâm Vũ đang muốn ngăn bọn họ thì Khương Nguyên khiêu khích cười với anh ta: “Bọn em đi trước, hai người cứ nói chuyện nhé, anh ba.”
Anh ba? Anh ba?! Tên nhóc này dám gọi anh là anh ba!
“Anh ba là để cậu gọi à!”
Lâm Vũ chỉ muốn xắn tay lên đánh anh, nhưng giọng nói của Lâm Phong phía sau giống như đang bóp chặt vào họng anh ta.
“Ngồi xuống.”
Hai chữ, ngắn gọn mạnh mẽ.
Lâm Vũ nhất thời yên tĩnh lại, thành thật mà ngồi xuống ghế salon dài.
Lúc đóng cửa lại Khương Nguyên nghe thấy Lâm Vũ nói: “Anh cả à, em sai rồi, thật sự sai rồi…”
Lâm Gia hình như nhận ra chuyện gì, hỏi Khương Nguyên: “Anh ba không bị sao chứ?”
“Không chết được.” Nhưng cũng bị lột da.
Dù sao cũng phải để anh ta ăn chút vị đắng, không thì lần sau lại làm ra những chuyện không đáng tin cậy như kia.
Tâm trạng Khương Nguyên rất tốt, nói xong cúi đầu thấy khuôn mặt mềm mại đang nhìn anh của cô, không nhịn được cúi xuống hôn đến khi Lâm Gia mơ màng mới thôi.
“Đi thôi về phòng ngủ.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Gia: Xin lỗi anh ba, em quên mất
A, đếm ngược thời gian thôi các bảo bối! người lớn của hai nhà sắp về rồi đính hôn thôi