Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
Gấu Bụng Bự: tim t mém rớt ra ngoài vì cứ tưởng bộ CARKV bị mất huhu
– —————–
Nghiêm Duệ đi xuống từ thang cuốn nhìn thấy Khương Nguyên còn nghĩ rằng anh là anh trai của Lâm Gia, nhưng từ trong ánh mắt lạnh lùng đấy anh lại như nhìn thấy cảm xúc khác.
Anh ta hình như không lớn lắm so với Lâm Gia, kéo cổ tay cô, rồi không dấu vết để cô ra phía sau mình với cử chỉ bảo vệ. Giống như nhìn anh trở thành kẻ thù.
Nghiêm Duệ mỉm cười nhẹ nhàng đưa danh thiếp của mình ra, giải thích nói: “Xin chào, tôi là Nghiêm Duệ, nhân viên của trung tâm mua sắm Lăng Quang. Cậu chắc là anh trai của Lâm Gia? Hôm nay em gái cậu ở trong trung tâm bị lạc mất người nhà, nhân viên của chúng tôi ở bãi đỗ xe ngầm đã tìm được em ấy nhưng em ấy không nhớ rõ số điện thoại nhà mình cho nên tôi đang định đưa em ấy về nhà.”
Khương Nguyên nhận danh thiếp trên tay anh, liếc mắt nội dung phía trên, mắt cũng không đổi rồi nói: “Nghiêm Duệ? Tôi biết rồi. Xin vui lòng cho tôi biết tên nhân viên đã tìm thấy Lâm Gia, gia đinh chúng tôi sẽ biểu đạt sự cảm ơn đối với nhị vị và trung tâm Lăng Quang, mức độ cảm ơn sẽ không làm cho nhị vị thất vọng đâu.”
Nghiêm Duệ ngẩn ra, anh không nghĩ tới thiếu niên mới mười mấy tuổi này vừa mở miệng là muốn dùng tiền để tỏ lòng biết ơn, quả nhiên là gia cảnh giàu có. “Tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm rồi. Đây là việc chúng tôi phải làm, chúng tôi cũng không có ý nghĩ kể công với cậu.”
Khương Nguyên cất danh thiếp khóe môi cong lên độ cong rất nhẹ, trong mắt lại có sự tinh ranh lão luyện không giống như tuổi tác của mình, “À, tôi hiểu. Chúng ta sẽ giải thích rõ với trung tâm, đây là do nhà chúng tôi tự chủ động không phải là do yêu cầu của các người, vì vậy anh không cần cảm thấy có gánh nặng, chỉ cần thoải mái nhận là được rồi.”
Nghiêm Duệ nghẹn lời, đứa trẻ này đang nghĩ gì vậy?
“Thời gian không còn sớm, hôm nay cảm ơn Nghiêm chủ quản. Sáng mai sẽ có người mang quà cám ơn của chúng tôi đến Nghiêm chủ quản.” Khương Nguyên nói xong quay đầu nhìn Lâm Gia, “Đi thôi.”
Lâm Gia không biết hai người nói chuyện gì, chỉ nghe được Khương Nguyên nói đi về nhà, Cô cực kỳ vui sướng, giơ tay bé nhỏ chào Nghiêm Duệ, cười tủm tỉm nói: “Anh Nghiêm Duệ hẹn gặp lại nhé, em phải về nhà!”
Trông thấy Lâm Gia tươi cười, Nghiêm Duệ nói theo bản năng: “Không còn sớm nữa, nếu không anh đưa em ra cửa nhé.”
Khương Nguyên cũng không quay lại, “Nghiêm chủ quản dừng chân, tài xế nhà chúng tôi đã đợi ngoài cửa trung tâm.”
Thấy hai người cũng không quay lại mà đi vòng qua đầu bên kia của thang cuốn để xuống tầng, Nghiêm Duệ xoa xoa thái dương, bỗng nhiên bật cười. rõ ràng chỉ mới gặp mặt lần đầu, mà địch ý từ tên nhóc này ở đâu mà lớn như vậy.
Trẻ con bây giờ, đều kiêu ngạo như vậy sao.
Khương Nguyên vừa kéo Lâm Gia ra khỏi trung tâm, vừa lấy điện thoại ra gọi điện, “Chú Trình, cháu là Khương Nguyên. Vừa rồi làm phiền chú ạ, cháu tìm được người rồi. Vâng làm phiền chú rồi ạ. Vâng chờ cha mẹ cháu về nhất định sẽ đến gặp chú, cám ơn chú Trình.”
Lâm Gia nhắm mắt đi theo đuôi Khương Nguyên, thấy anh đang gọi điện thoại, muốn nói lại thôi chỉ nhìn anh mãi cho đến khi anh cúp điện thoại mới phát hiện ra ánh mắt của cô.
“Nhìn cái gì?” Khương Nguyên hỏi.
Khóe miệng Lâm Gia trễ xuống phía dưới, nhẹ nhàng nói: “Khương Nguyên, tay đau quá.”
Khương Nguyên nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện ra mình đang kéo tay cô. Nhanh chóng buông ra, nhưng sợ cô sẽ lạc mất lại để cô cầm ống tay áo anh “Nắm chặt một chút, mấy người dì Trương đang chờ chúng ta ở bên ngoài.”
“Dì Trương ở bên ngoài?!” Lâm Gia nghe thấy, mắt sáng lên, hai khóe xoáy bên môi trần đầy niềm vui, “Dì Trương không sao, thật tốt quá! Mình sợ không gặp được dì Trương nữa.”
Ngu ngốc, cuối cùng là ai không thấy.
Lúc này Khương Nguyên không muốn nói nhiều với cô nữa, đang muốn nhìn đi chỗ khác, bỗng nhiên nhìn thấy ngón trỏ của cô dán một miếng băng cá nhân, anh nhíu mày cầm tay cô lên, “Làm sao đây?”
“Bị con cua chọc.” Lâm Gia nhanh chóng trả lời.
“Con cua?”
“Đúng. Mình bị ngã xuống con cua đỡ mình nhưng mà vỏ của nó quá cứng.” Lâm Gia muốn mở miệng vết thương ra cho Khương Nguyên nhìn nhưng lại nhớ tới chị gái băng bó cho cô dặng không thể để nước thấm vào, cô khó khăn nói “Lúc nãy chảy máu, chị ý bảo hôm nay không được mở ra cũng không được dính vào nước, chờ mai vết thương tốt hơn mình cho cậu xem được không?”
“Ai muốn xem.” Khương Nguyên lạnh lùng nói, động tác thả tay cô xuống lại rất nhẹ nhàng “Đi nhanh lên.”
Dì Trương và tài xế đang chờ ở cửa chính, nhìn thấy hai người Lâm Gia đi ra, dì Trương lập tức tới ôm Lâm Gia, vừa cẩn thận kiểm tra người cô.
“Ôi Gia Gia, con làm cho dì Trương lo lắng! Sợ lắm đúng không, để dì Trương nhìn xem có bị thương ở đâu không? Ôi, cháu đã đi đâu vậy! Làm dì lo muốn chết!”
Mũi Lâm Gia ê ẩm, cọ đi cọ lại trong lòng dì Trương, cọ cả nước mắt ra, “Hu hu, cháu đi tìm dì Trương, nhưng không tìm được. Ở F68 cũng không có xe, không thấy chú Lưu, tất cả mọi người đều nhìn cháu làm cháu rất sợ!”
Dì Trương nghe cô nói như vậy, khổ sở tự trách, “Là dì Trương không tốt, dì Trương phải trông con thật kỹ.”
Khương Nguyên vỗ vai dì Trương, “Về nhà rồi hãy nói.”
Thời gian giằng co lâu như vậy, cuối cùng cũng về nhà.
Vừa mệt vừa đói tinh thần Lâm Gia uể oải, mơ mơ màng màng ngủ ở trên xe, đến nhà cũng không tỉnh lại, được dì Trương đưa lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Chăm sóc cho Lâm Gia xong, dì Trương vội vàng xuống tầng để nấu ăn, trong phòng khách Khương Nguyên đang chờ bà.
“Cậu chủ.” Dì Trương cho rằng anh muốn nói chuyện với bà dù sao cũng là do bà đã lạc mất Lâm Gia, nếu như hôm nay Lâm Gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không chỉ cả Lâm gia xử lý bà như nào mà ngay cả Khương gia cũng không bỏ qua cho bà.
Dì Trương cúi đầu, khẩn trương xoa tay mình, “Cậu chủ, tôi…”
Khương Nguyên đứng dậy từ ghế salon đi về phía cầu thang, mặt mũi cũng rất mệt mỏi “Dì Trương, Lâm Gia đã về rồi, chuyện chiều nay không nói nhiều nữa. Dì cũng thấy hôm nay cô ấy không được tốt lắm, đừng nhắc lại chuyện tồi tệ này với cô ấy. Qua đêm nay coi như đã qua rồi, không có lần sau nữa..”
Dì Trương không hề nghĩ tới anh sẽ nói cho qua chuyện này, làm cho bà gật đầu không ngừng “Vâng, vâng, tôi hiểu rồi.”
“Còn nữa.” Khương Nguyên vừa bước lên cầu thang vừa nói, “Không cần chuẩn bị cơm cho tôi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Nhưng cậu chủ…” dì Trương muốn khuyên anh ăn một chút, dù sao chiều nay anh cũng tìm người lại như vậy, nhưng thấy tinh thần anh mệt mỏi rã rời bà nuốt lại lời nói xuống “Tôi biết rồi.”
Đợi Lâm Gia rửa mặt mũi xong xuôi, đầu óc tỉnh táo một chút thì lại không ngừng kêu đói, Cô chạy nhanh xuống dười tầng ngồi trong phòng ăn chờ dì Trương mang đồ ăn ra.
Dì Trương nghĩ chắc cô đói lắm rồi nên không làm món phức tạp, chỉ làm chút mì rau xanh với hai quả trứng gà nhanh chóng bê lên.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Gia hùng hục ăn mì, dì Trương cảm thấy Khương Nguyên nói đúng, chỉ cần con bé về là được rồi, những chuyện không tốt nên cho qua, việc gì phải nhắc lại.
Bát mì nóng hôi hổi, Lâm Gia ăn thỏa mãn mà thở dài: “Ăn ngon quá!”
Dì Trương giúp cô thu dọn bát đũa, nghe vậy cười nói: “Gia Gia ăn ngon là tốt rồi.”
“Dì Trương làm đồ ăn đều ngon!” Sau khi Ăn uống no say Lâm Gia mới phát hiện ra không thấy Khương Nguyên, “Ơ, Khương Nguyên thì sao? Cậu ấy không ăn ạ?”
Dì Trương nói: “Lúc nãy cậu chủ tìm cháu khắp nơi nên cậu ấy hơi mệt, bây giờ không muốn ăn đã lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
“Vâng ạ, Khương Nguyên là người đầu tiên tìm được cháu.” Lâm Gia như có điều suy nghĩ, nhớ tới quà tặng cô mua cho Khương Nguyên, cô đứng dậy vội vàng chạy lên lầu.
Dì Trương nghe tiếng động từ trong bếp nhìn ra, thấy bóng lưng vội vàng của cô, nhịn không được lắc đầu, “Đứa trẻ này.”
“Cốc cốc cốc —— Khương Nguyên, Khương Nguyên cậu đang ngủ sao?”
Là tiếng của Lâm Gia.
Khương Nguyên đang gửi tin cho người ở công ty ngày mai qua trung tâm Lăng Quang, nghe tiếng gõ cửa, anh từ từ đứng dậy mở cửa.
Sau khi tắm cả người Lâm Gia mang hương vị ngọt ngào đứng ở cửa, mắt to ngước lên nhìn anh.
Không hiểu sao anh lại đột nhiên nhớ tới cái ôm tại trung tâm kia, lúc cô dán vào người mình cũng là vị ngọt như này, mang theo sự mềm mại không thể tin được của cơ thể.
Mặc dù nghĩ đến hình ảnh như vậy trong đầu nhưng trên mặt Khương Nguyên không xuất hiện một giấu vết nào: “Có chuyện gì.”
Anh vừa tắm rửa xong, trên tóc vẫn còn đang nhỏ nước, chiếc khăn trắng lớn vẫn còn đang treo trên cổ anh, chiếc ao len cổ rộng đang lỏng lẻo trên người. Có lẽ vì vừa từ phòng tắm ra nên mang theo hơi nóng, lúc này Lâm Gia cảm thấy ánh mắt Khương Nguyên cũng có lúc mềm mại ấm áp như vậy.
Không biết vì sao, tim bắt đầu đập nhanh hơn, trên mặt cũng nóng hơn.
Theo bản năng che mặt, Lâm Gia hơi sợ hãi giọng nói cũng hơi thay đổi “Hu hu, Khương Nguyên hình như mình bị sốt.”
Khương Nguyên cau mày đưa tay ra sờ lên trán cô, một lát sau giãn mày ra, “Không sốt.”
“Không sốt sao?” Lâm Gia sờ trán của mình, lành lạnh, hình như không bị sốt. Nhưng sao mặt của cô lại nóng như vậy.
Khương Nguyên nghĩ cô khó chịu, nói thêm: “Chắc buổi chiều cậu toát mồ hôi lại bị khí lạnh trong trung tâm thương mại nên cảm lạnh,. Chút nữa bảo dì Trương cho uống thuốc cảm lạnh để đề phòng.”
Lâm Gia ngây ngô gật đầu, “Được được.”
Khương Nguyên thấy cô đứng đó, lại nhìn tới túi quà trong tay cô, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Chuyện gì? À à, có có!” Lâm Gia nhớ tới mục đích chủ yếu mà mình lên tầng, cô giơ tay và đưa túi quà cho Khương Nguyên “Cái này cái này!”
Được cô đưa thẳng túi quà trước mặt mình nhưng Khương Nguyên không nhận luôn, anh duỗi người dựa vào cạnh cửa, nhíu mày hỏi cô: “Cho tôi? Vì sao.”
Lâm Gia nghĩ đến khung ảnh bị vỡ kia hơi sợ hãi cúi đầu nói “Xin lỗi, mẹ mình nói không được phép mà động vào đồ của người khác là không lịch sự, mà với cậu mình không chỉ động còn làm vỡ.”
Khương Nguyên không trả lời, nhìn cô cho đến lúc cô ngẩng lên nhìn anh.
Thấy anh nhìn như vậy, Lâm Gia nói xong, lại nghĩ đến anh cả có nói lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt đối phương, mới làm cho đối phương nhìn thấy thành ý của mình.
Vì vậy cô nhìn Khương Nguyên với ánh mắt tràn ngập áy náy và sự chân thành “Xin lỗi Khương Nguyên, mình không có cách nào trả lại khung ảnh đã vỡ kia cho cậu, nhưng mình tìm được một cái không khác lắm để bồi thường cho cậu, Khương Nguyên cậu đừng giận mình nữa được không.”
Khương Nguyên vẫn không nói gì, nhưng anh bị ánh mắt sợ hãi của Lâm Gia nói không ra lời.
Lâm Gia không biết tại sao chỉ thấy anh không nói gì, đưa tay ra kéo áo để thu hút sự chú ý của anh “Khương nguyên, Khương Nguyên cậu có nghe thấy không, cậu còn giận mình không, chúng ta làm hòa nhé?”
Nhìn vào bàn tay nhỏ bé kia, Khương Nguyên dừng hai giây, sau đó giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô nhận cái túi quà kia, trong giọng nói vẫn mang theo sự cứng ngắc không thay đổi, “Đã biết. Tôi phải nghỉ ngơi, không có chuyện gì nữa thì cậu cũng đi nghỉ sớm đi.”
“Nhưng Khương Nguyên…” Lâm Gia đang muốn hỏi như vậy là đã làm hòa chưa hay vẫn còn giận thì Khương Nguyên đã lui về sau đóng cửa phòng lại. Lâm Gia nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khẽ nói lên một tiếng ” à” rồi xoay người xuống tầng.
Trong phòng, Khương Nguyên đang cầm khung ảnh, bên trong không có ảnh, trước mắt anh lại hiện lên khuôn mặt có thể cười bất cứ lúc nào của Lâm Gia.
Ba thế hệ Khương gia đều là thương nhân, trùng hợp đều là những doanh nhân rất thành công, ngay cả mối quan hệ giữa người với người đều tràn ngập không khí thương nghiệp hóa. Từ nhỏ Khương Nguyên đã biết, ánh mắt người ngoài nhìn anh không chỉ nhìn đơn giản như vậy, bọn họ là đang quan sát đang suy nghĩ xem anh có đáng giá để bọn họ nói chuyện hay đầu tư vào không.
Cho dù có là họ hàng hay thân thích của Khương gia cũng như thế.
Rõ ràng người chú này đang khen ngợi anh nhưng Khương Nguyên biết rằng phía sau cái khích lệ đấy có cất giấu mục đích hay ý nghĩa khác hay không, có khi có người cô nào đấy quan hệ tốt với mẹ nhưng xoay người một cái anh lại nghe bà ta đang nói xấu với những người khác về mẹ. Vào những dịp gặp nhau hàng năm Khương Nguyên cảm thấy rất mệt mỏi.
Thấy nhiều những gương mặt giả dối lời nói và hành động không đi đôi với nhau, Khương Nguyên cảm thấy rất chán nản, Vì vậy anh bắt đầu không thích nói chuyện, không thích giao tiếp hay làm quen với người khác. Bởi vì chỉ cần anh càng lạnh lùng thì người tới tìm anh sẽ bớt giả tạo hơn.
Nhưng Lâm Gia lại không giống như thế, tâm trạng của cô, tâm tư của cô tất cả đều hiện lên trên mặt. Anh có thể dễ dàng nhìn thấu.
Chỉ là lúc mới bắt đầu đơn giản như vậy lại làm cho anh nghĩ rằng phức tạp.
Cơ ngơi của Lâm thị so với Khương gia chỉ có hơn chứ không kém, Khương Nguyên không tin sự chênh lệch như vậy là do hoàng cảnh trong gia đình, anh trưởng thành với tính cách thâm tàng bất lộ mà Lâm Gia vẫn còn giữ được tính tình trẻ con hết sức ngây thơ.
Nhưng hôm nay Lâm Gia ỷ lại rồi ôm còn gọi tên anh như vậy, rồi dùng ánh mắt chân thành nhìn anh, trong mắt cô gần như không vướng chút tạp chất nào.
Đã bao lâu rồi không nhìn được ánh mắt như thế, không giả tạo và ngụy trang, chỉ có chân thành, nói xin lỗi rất thật lòng thật tâm muốn anh không giận nữa, muốn làm hòa với anh.
Ngay từ đầu anh đã không tin nhưng bây giờ phải thừa nhận, Lâm Gia tinh khiết như giọt nước lại đơn thuần, đôi khi lại nở nụ cười mềm mại ấm áp như hoa cúc ngày xuân.
Chỉ là, quá ngu ngốc.
Khương Nguyên đi tới bàn đọc sách, đặt khung ảnh trống sang phía bên phải, thở phào nhẹ nhõm, bên môi nở nụ cười dịu dàng.
May mà còn không ngốc đến mức bị người ta lừa gạt.
Anh đưa tay ra vỗ vào mép khung ảnh, giống như gõ vào đầu Lâm Gia, được rồi, xem như cậu còn biết nhận lỗi miễn cưỡng đồng ý với cậu.
Hi vọng những ngày tiếp theo, cậu sẽ ngoan hơn một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương Nguyên: Chú ý “Miễn cưỡng”, mọi người chú ý chú ý, tôi là miễn cưỡng đồng ý chứ tuyệt đối không có lén hài lòng đâu nhé.