Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 117 - Có Thể Trường Sinh

trước
tiếp

Ca, đệ sẽ kiên cường, ca cũng phải kiên cường mà sống. Đệ không muốn vài năm, đệ muốn vài chục năm, đệ muốn chúng ta cùng nhau sống đến già, cùng nhau sống đến chết.” Kỳ Trạch lau khô nước mắt, cầm tay Kỳ Tễ lên nắm chặt: “Chúng ta là huynh đệ.”

Kỳ Tễ ngẩn ra, chậm rãi mỉm cười, gật gật đầu, nói: “Được, chúng ta cùng nhau sống đến già, cùng nhau sống đến chết.”

Cho dù chỉ có một tia khả năng, cậu cũng sẽ cố gắng sống tiếp.

Giống Sử Tiền Trì và ba cô gái kia, Kỳ Tễ từ sau khi dùng thuốc xong cũng thường xuyên bị Từ Phúc kiểm tra máu. Ban đầu Kỳ Tễ chỉ là lạnh lùng chống đỡ, nhưng tới lần thứ ba, phát hiện ánh mắt Từ Phúc ngày càng trở nên khác lạ, cậu liền để ý.

“Sao vậy, chẳng lẽ thuốc trường sinh bất tử của ông vẫn chưa cải thiện thành công, trong cơ thể ta vẫn sinh ra máu độc?” Cậu châm chọc một câu, thật ra vốn không tin vào đan dược của Từ Phúc, có khác nhau chỉ là cậu chết sớm hay muộn mà thôi.

Ánh mắt Từ Phúc nhìn cậu kỳ lạ, vuốt chòm râu trầm ngâm, rất lâu sau mới nói: “Gần đây ngươi có cảm giác gì không?”

“Không.” Kỳ Tễ trả lời có lệ.

Trên thực tế, từ sau khi dùng thuốc xong, trong thân thể liền nóng bừng, nhưng cậu không muốn nói với Từ Phúc. Trong đầu cậu thậm chí từng có suy nghĩ giết chết Từ Phúc, nhưng mà người này rất khó tiếp cận, nếu có chút sơ sót, cậu và Kỳ Trạch sẽ càng thêm nguy hiểm.

“Thật sự không có? Không đúng.” Từ Phúc lắc lắc đầu, sau đó cười: “Ngươi không muốn biết tình trạng thân thể của ngươi sao?”

“Cần phải biết sao?” Kỳ Tễ không chút để ý.

“Đồ nhi, vi sư cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không cần mang ý đối địch sâu như vậy. Vi sư nói cho ngươi biết, thành phần máu độc trong máu của ngươi vô cùng, vô cùng ít, hơn nữa nửa tháng này cũng không có dấu hiệu gia tăng, ngươi có biết việc này có nghĩa gì không?”

Kỳ Tễ yên lặng nhìn chằm chằm Từ Phúc, giống như đang xác nhận lời ông ta nói là thật hay giả.

Từ Phúc thấy biểu cảm của cậu liền biết cậu không chống đối như trước nữa, vì vậy tiếp tục nói: “Điều này chứng minh, đan dược của ta đã phát huy tác dụng, có thể khiến ngươi thật sự trường sinh bất tử!”

Đưa ra kết luận này, bản thân Từ Phúc cũng có chút không thể tin, hai viên đan dược cuối cùng này đúng là ông ta đã cải thiện, nhưng hiệu quả của thuốc như thế nào ông ta thật sự không dám chắc chắn. Hiện giờ biết chính mình đã cải thiện thành công, ông ta mới là người khiếp sợ nhất!

“Lời ông nói là thật?” Kỳ Tễ bỗng nhiên kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Từ Phúc không giống như đang gạt cậu, nhưng điều này thật sự quá khó tin.

Một giây trước cậu còn tưởng rằng bản thân sống không lâu, giây tiếp theo liền biết chính mình có thể trường sinh bất tử, cái cảm giác này thật sự không ai có thể cảm nhận được.

Cậu hiện giờ lại lo lắng cho Kỳ Trạch, so với cậu có thể trường sinh bất tử thì mấy chục năm tuổi thọ của Kỳ Trạch quả thực quá ngắn ngủi. Đúng rồi, chỗ Từ Phúc chắc là vẫn còn một viên đan dược…

Kỳ Tễ lập tức ngừng suy nghĩ, cậu tuyệt đối không thể để Từ Phúc nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Đương nhiên là thật, vi sư gạt ngươi thì có lợi ích gì? Được rồi, ngươi có thể trường sinh bất tử, mau trở về báo tin tức tốt này với đệ đệ ngươi đi.” Từ Phúc đuổi Kỳ Tễ ra ngoài, Kỳ Tễ cũng không có thời gian để ý tới sự khác thường của Từ Phúc, nhanh chóng trở về chỗ ở của mình.

Cậu nói chuyện này với Kỳ Trạch, Kỳ Trạch lúc đầu không tin, nhưng nghĩ đến Từ Phúc quả thật không cần phải lừa gạt bọn họ, cũng dần dần tiếp nhận.

“Ca, ca lần này thật sự là trong họa tìm được phúc.”

“Tiểu Trạch, đệ hãy nghe ta nói, chỗ Từ Phúc vẫn còn một viên thuốc trường sinh bất tử, chỉ cần chúng ta lấy được là có thể mãi mãi sống bên nhau.” Kỳ Tễ hạ giọng, cậu đã sớm không xem Từ Phúc là sư phụ mà đối đãi nữa, bởi vậy đưa ra quyết định này không chút khó khăn nào, hiện giờ trong lòng cậu chỉ nghĩ đến Kỳ Trạch, hy vọng Kỳ Trạch có thể mãi sống cùng cậu.

Kỳ Trạch hơi ngẩn ra, lo lắng nói: “Nhưng mà ông ta đã biết công hiệu của thuốc này, chắc chắn sẽ dùng nó, không đời nào chờ chúng ta tới trộm.”

“Từ Phúc trời sinh đã đa nghi, gần đây đã kiểm tra cho ca ba lượt, vẫn chưa thể hoàn toàn xóa tan nghi ngờ trong lòng ông ta, ca cảm thấy, ông ta bây giờ vẫn chưa dùng viên thuốc kia.” Kỳ Tễ nhíu chặt mày nói: “Có điều chờ lâu một chút cũng không sao, lỡ như qua mấy tháng, cơ thể của ca mới bắt đầu xảy ra thay đổi…”

“Sẽ không đâu, ca, ca chắc chắn có thể trường sinh bất tử.” Kỳ Trạch cắt ngang lời cậu nói, đưa ra quyết định: “Ca, chúng ta đi trộm đi. Nếu sống cùng nhau sống, nếu chết thì cùng chết!”

“Được.” Kỳ Tễ nở nụ cười.

Thế nhưng muốn trộm đan dược chỗ Từ Phúc là việc rất khó khăn, Từ Phúc gần như quanh năm không ra khỏi phòng luyện đan, bọn họ muốn ra tay cũng không tìm được cơ hội. Cuối cùng, Kỳ Tễ quyết định dùng kế dụ hổ rời núi, một người dụ Từ Phúc đi, hơn nữa kéo dài thời gian, một người khác đi trộm đan dược.

“Ca sẽ dụ Từ Phúc rời đi, đệ đi trộm đan dược.” Kỳ Tễ biết, ở cùng Từ Phúc so với trộm đan dược thì nguy hiểm hơn, Từ Phúc đa mưu túc trí, chỉ cần vô ý thôi là sẽ phát hiện sự khác thường của bọn họ. Kỳ Trạch tâm tư đơn thuần, cơ bản không phải đối thủ của Từ Phúc.

Kỳ Trạch lo lắng, nói: “Vậy, ca, ca phải cẩn thận một chút.”

“Ca sẽ cẩn thận, đệ cũng phải cẩn thận một chút.” Kỳ Tễ vỗ vỗ vai cậu, nhưng dùng cách gì để dụ được Từ Phúc ra ngoài thì vẫn phải nghĩ cho thật kỹ.

Lại một lần, Kỳ Tễ bị Từ Phúc gọi tới phòng luyện đan, muốn kiểm tra máu của cậu.

Kỳ Tễ giống như vô tình, hỏi: “Sư phụ, không phải người nói máu độc trong máu của con rất ít, rất ít sao? Tại sao vẫn phải tiếp tục kiểm tra máu?”

“Đương nhiên cần, đứa nhỏ này, thân thể chính là của ngươi. Cho dù hiện giờ không sao nữa, cũng khó bảo đảm về sau không xảy ra vấn đề, sao nào, chê sư phụ phiền sao?” Từ Phúc vừa kiểm tra vừa đáp, sau khi phát hiện độc tố vẫn không tăng lên, ông ta thở phào một hơi.

“Sao lại chê sư phụ phiền chứ? Đồ nhi sợ làm chậm trễ thời gian của sư phụ mà thôi. Sư phụ, không biết sau khi người uống thuốc thì tình trạng có giống với đồ nhi hay không?”

Từ Phúc ngẩn ra, dừng động tác trong tay, giống như có chút đăm chiêu, nhìn Kỳ Tễ: “Con muốn biết cái gì?”

Kỳ Tễ bình tĩnh nói: “Sư phụ quan tâm đồ nhi, lại không để đồ nhi quan tâm sư phụ sao? Đồ nhi nghĩ như thế này, nếu hai thầy trò chúng ta đều có thể trường sinh bất tử, có phải sẽ tìm cơ hội quay về Đại Tần một chuyến? Con muốn gặp cha mẹ con, cũng muốn đi tìm một ít máu phượng hoàng. Có được máu phượng hoàng, đến lúc đó vẫn phải xin sư phụ luyện chế thêm mấy viên đan dược, đồ nhi hy vọng tiểu Trạch và cha mẹ cũng có thể cùng nhau trường sinh bất tử.”

Từ Phúc thu lại ánh mắt, nói: “Chuyện này vi sư sẽ suy xét, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng, đồ nhi cáo lui trước.” Kỳ Tễ kính cẩn nghe theo, lui ra ngoài, cậu hơi nhướng mày, xem thái độ của Từ Phúc, rõ ràng là vẫn chưa dùng viên đan dược kia.

Có điều đây đã là lần kiểm tra thứ tư rồi, độc tố trong máu của cậu vẫn không gia tăng, Có lẽ Từ Phúc sẽ nhanh chóng dùng đan dược. Kỳ Tễ nắm chặt tay, phải tranh thủ thời gian tiến hành kế hoạch lấy trộm.

Sau khi trở về, Kỳ Tễ bàn bạc với Kỳ Trạch, xác định thời gian là lần kiểm tra máu tiếp theo, cũng chính là năm ngày sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.