“Nếu em ăn hết chỗ này, tôi sẽ mua mèo cho em!”
“..” Cô lắc đầu
“Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ bớt vô sỉ!”
“..” Lại lắc đầu
“Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ không hôn em!”
“..” Cô im lặng
“Nếu em ăn hết chỗ này tôi nhường em đánh thắng!”
“..” Lại im lặng
“Nếu em ăn hết chỗ này, tôi cõng em quanh bệnh viện!”
“Tôi mới không cần!” Cô phàn nàn
“Nếu em ăn hết chỗ này tôi sẽ làm tất cả những cái trên?”
“Được đó tôi ăn, nhớ giữ lời! Tôi ghi âm lại rồi đó!”
“..”
Thừa Hạ với lấy tô cháo trong tay anh, đưa lên miệng tu ừng ực.
“Còn ai vô sỉ hơn em không?”
“Có anh đó! Anh truyền cho tôi!”
“Lúc nào?”
“Vừa nãy anh hôn tôi!”
“..” Vô sỉ cũng có thể lây truyền hay sao?
“Tôi ăn xong rồi, tôi đi ngủ!”
Thừa Hạ lau miệng, lại trùm chăn nằm ngủ, 11 giờ rồi chứ ít gì.
“Ăn rồi cứ để đây đã!”
Thừa Hạ kéo áo anh đang định chèo lên giường mình.
“Anh làm gì?”
“Đi ngủ?”
“Xuống, anh xuống mau cho tôi!”
“Sao nữa? Anh muốn ngủ cùng bạn gái yêu!”
Cô đập mặt, thật bó tay.
“Anh đứng ra ngoài kia, bát không rửa à?”
“Sao? Em không cho tôi ngủ bắt tôi rửa bát? Việc đấy cho người hầu làm đủ rồi?”
Cô một lần nữa ném bộp cái gối vào mặt anh
“Hầu cái đầu anh ở đây chỉ có tôi với anh, anh không rửa thì ai?”
“Em..?”
“Tôi là bệnh nhân..!”
“Ý tôi không phải nói em!”
Cô nũng nịu, đập giường.
“Anh bảo yêu tôi mà bắt nạt tôi, nói nhường mà có nhường đâu?”
“..”
“Lời của anh không đáng tin!”
“Em.., thôi thôi được rồi, tôi làm, vừa lòng em chưa?”
Cô lại tiếp tục đập giường
“Anh hỏi tôi vừa lòng chưa như kiểu tôi bắt anh làm ý!”
“Thế không phải à?”
Mặt cô giận dữ, cô chỉ muốn bắt nạt anh một tí, anh không thể nhẹ nhàng nhường cô mà làm à
“Anh…!.. Anh mà dùng giọng đó nữa thì anh về nhà luôn đi, tôi ở đây một mình! Yêu cũng chỉ biết mắng mỏ, phàn nàn, chẳng dịu dàng gì, đáng ghét!”
Cô bĩu môi, phụng phịu.
“..” Anh không ở bên cũng bị chửi, giờ ở cạnh cũng bị chửi, thế là thế nào? :))
Tần Gia Phong thấy vẻ mặt cô như vậy thì bật cười, tay xoa xó đầu cô, cô lên trán cô, ánh mắt cưng chiều.
“Thôi được rồi, chiều em, được chưa?”
“Anh bỏ tay ra, tôi giận rồi!”
“..”
“Lại gì nữa?”
“Anh lại dùng giọng điệu đấy với tôi! Tôi chỉ thích nhẹ nhàng, không thích mắng mỏ”
“Tôi đâu có mắng mỏ em.!”
“Anh vừa rồi chính là như thế đấy! Không cần anh nữa! Anh về luôn đi.. À không rửa bát xong hẵng về nhá!”
“..”
“Thôi, đừng giận, tôi sai, tôi không nhẹ nhàng với em, tôi không biết cách đối xử với phụ nữ, vì tôi xa cách họ, em có thể không cần tôi nhưng tôi lại rất cần em!”
“Thế mới đúng chứ, thôi đi rửa bát đi, nha!”
Cô vỗ vai anh, vẻ mặt như phó thác điều gì đó quan trọng. Mà thực tế thì tổng giám đốc của Tập đoàn Tần Thị làm chân rửa bát trong bệnh viện, ai mà tin nổi?
Anh rửa bát xong, cô đã thiếp đi, cuộn tròn trong chăn như con mèo, ngủ say, tĩnh lặng, ngoan ngoãn, không như lúc tỉnh. Anh tự nhủ
“Sau này tốt nhất không nên đấu võ mồm với cô ấy nữa, thua thảm hại còn gì là danh tiếng nữa!”
Vừa mới nằm được nửa người ở trên giường, đã thấy cô lật người đến sát mép, chân hất tung chăn, rơi xuống đất.
“..”
Anh lại bật dậy, đắp chăn cho cô, kéo người cô quay lại chỗ cũ,
thấy cô đã lật người, nằm đối mặt với anh, tay không an phận vòng qua cổ anh, chân gác qua eo.
“Cái tư thế quỷ quái gì thế này?”
Tay cô tiếp tục hoạt động, bộp bộp vào mặt anh, nói mớ
“A.. da mịn nè, tiểu thịt tươi, soái ca..”
Tần Gia Phong nhìn cô cười sảng khoái, chảy cả nước miếng vào bộ vest 100 vạn của anh, lấy tay tự trấn an mình.
“Chỉ là một bộ quần áo, chỉ là một bộ quần áo, không đáng, không đáng!”
Anh quay lại nhìn con mèo nhỏ đang cười khoái chí, véo mũi cô
“Aa.. đau.. cái tên biến thái lưu manh kiaa, dám véo tao! Biến nhanh không tao cho một trận bây giờ!”
“Mình tạo nghiệp gì thế này.?!”
Cuối cùng, sau 2 tiếng quậy phá, cô cũng chịu nằm im trong lòng anh, nhưng cảm thấy nó không hợp, anh ngồi dậy, đắp chăn cho cô, tiến đến cửa sổ gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Hạo Phi.”
“Dạ thưa tổng giám đốc, đã xử lý gọn lẹ đám người gây chuyện kia rồi ạ, chỉ 1 phút cho bọn họ phá sản luôn, Tần Gia chúng ta là ai chứ?”
“Tốt, được rồi cúp máy đây!”
“A… còn còn, ngày mai có cuộc họp của ban chủ tịch về kế hoạch phát triển của dự án Mirst, ngài có tham gia không ạ?”
“Không tham gia!”
“Vậy còn buổi hội thảo các doanh nghiệp lớn của thành phố?”
“Không đi!”
“Buổi gặp mặt giao lưu..”
“Hủy hết cho tôi! Anh không làm được tiếp tục tăng ca đi! Làm tốt vào thư kí Hạo!”
“..”
“Tút.. tút.. tút..”
Hạo Phi chưa kịp xin xỏ anh đã cúp máy, để lại một thanh niên vô tội chăm chỉ ngày ngày làm việc của công ty, sửa soạn văn kiện, sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc, vậy mà giờ nhận lại được câu “hủy hết cho tôi!”. Công bằng ở đâu?
Anh ta vừa đọc văn kiện, thở dài nhìn đống giấy tờ dài một núi đang đợi phê duyệt
“Giám đốc ơi, liêm sỉ của anh ở đâu?”.