“Như vậy em đã lừa anh về việc em sắp lấy chồng sao?”
Thường Tiểu Niệm nhún vai:”Em không lừa anh, quả thực hôm nay em lấy chồng”.
Mộ Cẩn Thiên cưỡi xít xoa:”Từ khi nào em biết đùa như vậy? Nhưng mà hôm nay anh thấy rất vui, anh cứ nghĩ em sẽ bỏ mặc anh”.
Thường Tiểu Niệm lấy đôi nhẫn cưới đã được chuẩn bị sẳn rồi đưa cho anh:”Đeo cho em đi”.
Mộ Cẩn Thiên nhận lấy rồi đeo vào tay cô, cô cũng làm tương tự như vậy. Và lúc này, ánh trăng dần sáng tỏa hơn, cô đứng dưới trăng, nhón chân hôn lên môi anh, Mộ Cẩn Thiên thuận ý choàng eo cô, cả hai đắm đuối trao nhau nụ hôn dưới trăng đầy ngọt ngào và lãng mạn.
“anh có bằng lòng làm chồng của em hay không? Dù cho em có xấu xí….bệnh….?”
“Anh đồng ý, anh đồng ý, anh chỉ muốn được làm chồng em, bây giờ, hiện tại gà tương lai đều muốn làm chồng em”
“Em yêu anh..”.
“Anh cũng yêu em”.
Mộ Cẩn Thiên xúc động nghẹn ngào ôm chằm lấy cô gái mà anh đã yêu ngay giây phút đầu tiên gặp gỡ, cô gái dù có cứng động, quật cường đến đâu anh vẫn yêu, anh sẽ dùng cả thanh xuân để yêu cô. Dùng cả cuộc đời này để che chở cho cô.
Thường Tiểu Niệm đã chuẩn bị sẳn tất cả. Ngày hôm nay cô thực hiện kế hoạch cướp rễ vô cùng hoàn hảo.
– —
“Đàm Hy, con cứ bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà con…!”
Cả không gian yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng khóc của Đàm Hy. Quan khách bây giờ cũng đã đi về hết.
Ông Đàm khẽ vỗ về con gái ngưng khóc.
“Con làm sao có thể bình tĩnh, rồi người ta sẽ nói gì con đây, cô dâu bị bỏ rơi ngay tại lễ cưới của mình sao? Quá xấu hổ..”
“Anh thông gia, con trai của anh làm chúng tôi vô cùng thất vọng?”
Mẹ Đàm lên tiếng than thở, ba anh:”Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, để tôi gọi điện kêu nó về nói chuyện rõ”.
Ba anh điện thoại cho anh liên tiếp mấy cuộc, nhưng tất cả đều không nghe, mãi đến một lúc mới có người gọi lại:”Ba, con cần nói chuyện rõ với ba và mọi người “.
“Ba cũng có chuyện cần nói với con, mau về đây ngay lập tức cho ba?”
“Con đang trên đường về”.
Sau khi về đến nhà, Mộ Cẩn Thiên cùng cô đi vào, nhưng trước khi vào trong anh lặng qua nói với cô:”Đừng sợ, có anh ở đây che chở cho em”
“Em không sợ đâu, Thường Tiểu Niệm em chết còn không sợ mà”.
“Anh biết em kiên cường”
Hai thân ảnh xứng đôi vừa lứa đi vào tay trong tay không buông, Đàm Hy ngước lên nhìn cô một cái, đôi mắt câm phẫn như muốn cào cáu cô.
Cô thấy chứ! Nhưng chỉ cười một cái xem như chọc tức.
“Chào bác trai, chào mọi người”.
“Cô là…?”
“Cháu là Thường Tiểu Niệm”
Ba anh:”Là con gái của Bạch Song?”
“Vâng ạ?”
Ba anh nhớ đến chuyện của mấy năm về trước, vụ việc mà em trai của mình, Mộ Kiên Thành đã giết chết vợ của Thường Bạch Song. Vậy mà con gái của ông ấy lại là đối tượng yêu của con trai ông. Nhưng mà ông có nghe nói, con gái của Thường Bạch Song rất được tôn sùng, rất có tài năng, nếu đi đôi với Cẩn Thiên nhà ông thì xứng đôi quá còn gì?