Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 65 - Hãm Hại

trước
tiếp

“Chúng con kể từ giây phút này đã thành vợ chồng, dù cho ba có ngăn cản cũng vô dụng, cô không thể ép mình lấy một người con không có tình cảm, ba hãy nghĩ cho cảm giác của con”.

Mộ Cẩn Thiên nắm chặt tay cô, từng câu từng chữ anh nói ra đều vô cùng chân thật và nghiêm túc.

Ba anh chỉ đáp lại bằng nụ cười:”Ba hiểu con mà”

Rồi qua sáng gia đình Đàm Hy, đầu cúi thấp:”Thành thật xin lỗi gia đình anh chị, con trai chúng tôi hôm nay nó đã sai, nhưng người sai nhất chính là tôi, tôi đã ép con tôi lấy Đàm Hy, trong khi nó không hề yêu, buổi đính hôn xem như hủy hỏ, thành thật xin lỗi gia đình rất nhiều”.

Ba Đàm Hy giận dữ:”Ông Mộ, ông nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ? Ông có biết con gái tôi hôm nay đã mất mặt trước nhiều quan khách như vậy không? Rồi sau này ra đường nó làm sao ngẩng mặt mà đi, rồi người ta sẽ nói gì, nói là con tôi bị chồng bỏ rơi ngay tại lễ cưới sao?”

Mộ Cẩn Thiên dù có lạnh lùng bao nhiêu, nhưng đứng trước hoàn cảnh này, anh đã vứt bỏ đi sự lạnh lùng đó, cúi đầu:”Xin lỗi bác trai, bác gái, xin lỗi Đàm Hy, cô cũng biết chúng ta không hề yêu nhau, ngay từ đầy không ý định lấy nhau, cô cứ yên tâm, nếu như có ai nói gì về cô, cô cứ nói với tôi, tôi làm chủ cho cô”..

Đàm Hy đứng bậc dậy, tay lau nước mắt, gương mặt được trang điểm bây giờ trở nên nhem nhuốc, khó nhìn:”Mộ Cẩn Thiên, anh nói chuyện thật thú vị làm sao? Còn cô, tại sao cô lại có thể làm điều bỉ ổi như vậy? Cướp chồng người khác không thấy xấu hổ hay sao?”

Thường Tiểu Niệm nhìn Đàm Hy, đáp cực gắt:”Cướp chồng? Hai từ đấy tôi nên để miêu tả cô mới đúng thì phải, ban đầu anh ấy có nói yêu cô không? Có chấp nhận lấy cô không? Hoàn toàn không, anh ấy yêu tôi, tôi cũng vậy, chỉ là chưa đến thời điểm nghĩ đến hôn nhân, cho nên ngày hôm nay, anh ấy và cô lấy nhau là điều vô lí”.

“Cô….”

“Cộng thêm việc, tôi muốn đánh bại cô, một người gian xảo chưa từng có”.

“Năm đó, cô hết lời sỉ nhục tôi, nói tôi là đứa con hoang, đến khi lớn rồi, khi cô nhận ra tôi, cô cũng nói tôi như vậy, vậy cô nghe cho kĩ đây, tôi không phải con hoang, năm đó tôi không nói ra không phải vì tôi sợ cô, mà là vì tôi không muốn cãi nhau với chó hoang”.

“Cô nói ai là chó hoang hả?”

“Chính cô đó”.

Thường Tiểu Niệm rơi nước mắt, chỉ cần nhắc đến mẹ là cô không kiềm nỗi xúc động:”Cô còn có ba, có mẹ, vậy mà cô có xem họ là ba mẹ không? Đừng nói tôi không biết, cô xem họ chẳng là gì cả”.

Đàm Hy nghe cô nói gần như chính xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.