Trên bầu trời Đế Đô, mây đen cuồn cuộn, gió to nổi lên thổi bay lá cây, đập vào cây cối, hận không thể thổi đi được, thời tiết chợt biến đổi, khiến lòng ngươi bàng hoàng.
Ngoài cổng Nhất Trung, các phóng viên đã chờ mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi phải trực tiếp tìm chỗ để ngồi xuống, bọn họ nghĩ, hôm nay sợ là vô công mà trở về rồi.
“Loại học sinh như Mặc Khuynh Thành, sao trường học không khai trừ cô ta ra, đơn giản là làm hạ tiêu chuẩn của Nhất Trung xuống.”
Tiếng nói đột nhiên phát lên, giống như là con đường trong đêm trước một ngọn đèn sáng, đốt sáng lên hi vọng trong lòng các phóng viên.
“Đúng vậy, lúc học lớp 10 đã ỷ vào gia thế của mình, bám sau lưng Tô Thụy, cũng không chịu để ý tới bạn thân của mình với Tô Thụy có đang yêu nhau hay không, lần trước ngã từ trên cầu thang xuống, còn tưởng rằng đã thay đổi tốt hơn rồi, ai ngờ, vẫn còn không biết xấu hổ như vậy!”
“Người ta gọi là bên ngoài một mặt sau lưng một mặt, điểm này chúng tôi sẽ không học theo, chỉ là Văn Tư Tư đáng thương, quen biết một người bạn như vậy, giành bạn trai giành nhạc đệm, ai, quá lương thiện rồi.”
Một phóng viên đã không chịu được đi lên trước, nở nụ cười, hỏi: “Vị bạn học này, mọi người đang nói người diễn “Nghê Quân” Mặc Khuynh Thành sao?”
“Đúng…” Mới vừa nói một chữ liền bị bạn học bên cạnh kéo lại.
Phóng viên vừa nhìn vậy, trăm phần trăm là thật!
“Bạn học này, tôi là bên tạp chí Minh Huy, đây là thẻ công tác của tôi, mọi người không cần sợ hãi, tôi chỉ muốn hỏi mọi người mấy chuyện.”
Thấy thẻ công tác, cậu bạn kia mới yên tâm nói: “Ngại quá, tôi cho là anh là người xấu.”
“Không sao không sao, có ý cảnh giác là tốt rồi, như vậy mới không bị lừa gạt dễ dàng.” Phóng viên này cười nói, mặc dù cậu bạn học này có mái tóc đỏ, nhưng có thể là đi học ở Nhất Trung, chắc chắn sẽ hư hỏng đâu.
Lời này nếu nói ra khỏi miệng, còn không cho hiệu trưởng Nhất Trung trực tiếp đứng ra.
“Anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi, bọn tôi còn phải trở về trường học.”
“Sẽ không làm trễ nãi bao nhiêu thời gian của các cậu đâu, tôi chỉ hỏi một chút, bình thường Mặc Khuynh Thành ở trong trường học là một người như thế nào?”
Cậu bạn tóc đỏ kia cũng chính là Tống Đạt, cúi xuống trao đổi ánh mắt với đồng bạn Mễ Phong, lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy do dự, không biết mình nên nói hay không nên nói.
Phóng viên này thấy vậy, lập tức không ngừng cố gắng, “Bạn học, cậu cũng biết trên mạng đang lan truyền dữ dội như vậy, chúng tôi cũng nên cho mọi người một công đạo, sự thật chính là sự thật, một ngày nào đó sẽ bị phơi bày ra, các cậu sao không làm một công dân chính trực, nói cho mọi người biết sự thật đi.”
“Vị phóng viên này, không phải là chúng tôi không muốn, mà là gia thế của Mặc Khuynh Thành không tệ, chúng tôi chẳng qua là một gia đình bình thường, đến lúc đó nếu như bị cô ta biết được, rất có thể chúng tôi sẽ bị khai trừ.”
Mễ Phong tiếp lời của Tống Đạt, “Không sai, cha mẹ vất vả để cho chúng tôi đến Nhất Trung học tập, nếu bị khai trừ như vậy, không phải là phụ lòng với nỗi khổ tâm của cha mẹ sao?”
Phóng viên thấy được nguyên nhân bọn họ do dự, bảo đảm nói: “Các cậu yên tâm, đến lúc đó sẽ dùng tên giả, sẽ không ai biết là các cậu nói.”
Tống Đạt nghe được lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh cũng đã nói như vậy rồi, vậy anh cứ hỏi đi.”
“Tôi muốn biết, những chuyện trên mạng có phải là thật vậy hay không, bình thường Mặc Khuynh Thành là một người như thế nào?”
“Là thật, lần đó đạo diễn Từ tới trường học chọn vai diễn Ngọc Diện công tử, lúc ấy đã chuẩn bị chọn Tô Thụy, nhưng mà Mặc Khuynh Thành chen chân vào, tôi cũng không cảm thấy diễn tốt như thế nào, nhưng mà đạo diễn Từ lại chọn trúng cô ta…”
Tống Đạt nói một tràng, hơn nữa Mễ Phong bên cạnh thỉnh thoảng thêm dầu thêm mỡ, để cho các phóng viên từng người từng người đều xông tới.
Thế mà toàn bộ âm mưu trên mạng này đều bị người khác phá nát.
Chỉ thấy Weibo Từ Lập đăng một bài, lập tức được đẩy lên top.
Từ Lập: Đây là video ban đầu chọn Ngọc diện công tử, còn có cảnh quay trong quá trình chụp.
Liễu Vĩnh cũng đi theo đăng một bài: Đây là đoạn ghi âm bài hát, của Văn Tư Tư và Mặc Khuynh Thành, các người so sánh một cái, cũng biết tôi có lừa hay không.
Hai bài weibo, thay đổi cả cục diện.
Bất kể trên internet lúc trước nói thế nào, Mặc Khuynh Thành cũng không có lấy chứng cớ tuyệt đối ra ngoài, vẫn trầm mặc, khiến cho lời đồn đãi càng ngày càng mãnh liệt, cho dù mấy bài weibo sau đó, cũng không có cho ra một đáp án chính xác.
Mọi người liền cho là, đám người Từ Lập chẳng qua là giúp Mặc Khuynh Thành lấy trong sạch, một trận tạc đạn lớn ở lúc bất ngờ không kịp đề phòng, liền rơi xuống.
Mà mấy phóng viên ở trước cổng Nhất Trung, lúc lấy được tin tức xong, sắc mặt khó coi nhìn Tống Đạt và Mễ Phong, vội vã rời đi, lưu lại hai người mơ hồ không hiểu chuyện gì.
Đỏ bừng như xưa: Tôi cũng biết, Mặc Khuynh Thành là vô tội, là đám Hắc Tử các người bày ra, không ưa người khác nổi tiếng có phải hay không!
Hòa thượng ta năm nay vừa mới hai mươi: Bần tăng cũng đã sớm nói, thí chủ được phật quan phổ chiếu!
Lạc đà nhỏ: Công tử rốt cục cũng rửa sạch được oan khuất, thật đáng mừng!
Ăn hàng không ăn bánh bao: Công tử rốt cục cũng rửa sạch oan khuất, thật đáng mừng!
Bánh nếp tròn: Công tử rốt cục cũng rửa sạch oan khuất, thật đáng mừng!
…
Nhìn bình luận giống nhau liên tiếp không ngừng, Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp cảm động, liền bị một tiếng khóc bên cạnh hù dọa.
“Ô ô ô, cảm động quá, Khuynh Thành, mình thay đổi suy nghĩ, vòng tròn trải trí này vẫn còn chỗ tốt, cậu xem, nhiều người ủng hộ cậu như vậy, ô ô ô…”
“…” Chị cả à, cậu cảm động như vậy để cho mình phải làm sao bây giờ?
Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ đem khăn giấy đặt xuống trước mặt Lê An An, nhẹ giọng nói: “Cậu khóc gì vậy, không phải nói bản thân là hán tử sao, mình cũng đâu có khóc.”
Lê An An rút một cái khăn giấy, tùy ý lau hai cái, hùng hồn nói: “Lão tử đây là đang mừng thay cho cậu, cậu này là không có tim không có phổi!”
“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của bản công tử, vị gia này, ngài nghĩ làm thế nào?”
“Cậu, nhanh chóng phát một bài chốt, phải biết cảm ơn, đây là những người hâm mộ đầu tiên của cậu, còn trải qua phong ba lớn như vậy, lưu lại đều là đáng tin cậy!”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ, nói: “Cậu đi theo mình.”
Lê An An theo sau lưng cô ra cửa, đi tới cuối hành lang.