Bên ngoài quán cà phê, cảnh sắc tươi đẹp, bên trong quán, không khí đọng lại/.
“Ha ha.”
Mặc Khuynh Thành nở nụ cười, đẹp đến làm cho Từ Lập quên mất lúng túng vừa rồi.
“Nha đầu Khuynh Thành, dáng vẻ Phàn Trần chính là vậy, cháu đừng để ý.”
“Đạo diễn Từ, cháu hiểu.”
Phàn Trần cau mày, tại sao anh nghe không hiểu bọn họ đang nói gì?
Mặc Khuynh Thành trở về vấn đề chính, “Phàn Trần, anh muốn hợp tác âm nhạc với tôi?”
“Tôi muốn ra đĩa nhạc cho cô.” Nhắc tới việc này, ánh mắt linh hoạt của Phàn Trần, lóe sáng mê người.
“Ra đĩa nhạc?”
“Nói chính xác là cùng nhau làm ra.”
“Phàn Trần, năng lực của tôi, không thể làm được…”
Mặc Khuynh Thành do dự, có thể được Phàn Trần mời, là một loại khẳng định đối với mình, nhưng mà…
“ là cô hát?”
“Đúng.”
“ là cô sáng tác?”
“Đúng.”
“ thì sao?”
“Đúng.”
“Vậy cô do dự cái gì?”
“…” Mặc Khuynh Thành bị Phàn Trần hỏi liên tiếp đến choáng váng, cô vô ý bên ngoài anh có thể nghe ra là cô hát, ngoài ý muốn chính là mấy cái này nổi lên, cho nên có thể để cho anh khẳng định năng lực của mình, cô, thật sự có tốt như vậy sao?
Câu nói kia trong đáy lòng bật thốt lên, gặp phải ánh mắt cổ quái của Phàn Trần, “Cô nghi ngờ tôi?”
“Không, không phải vậy, chẳng qua là…”
“Chẳng qua là cô không tin vào bản thân đúng không?”
“…” Mặc Khuynh Thành lúng túng cúi đầu, tự ti trong lòng bị bại lộ.
Không sai, tự ti, loại suy nghĩ này mình sẽ có, thật buồn cười.
Từ Lập nghe nửa ngày, nghe cũng hiểu, không thể tin nói: “Nha đầu Khuynh Thành, không thể nào, cháu không tự tin? Trời ạ, đây tuyệt đối là tin tức rất lớn nha! Nếu là không phải cháu bị nhìn trúng, ta mới phát hiện được không thể tin được đó!”
“Nếu như cô không tin mình, vậy hợp tác giữa hai chúng ta liền thôi đi.”
Phàn Trần buồn bực nhìn Mặc Khuynh Thành không lên tiếng, không chừa một chút tình cảm nào.
Từ Lập nóng nảy, kéo cánh tay Phàn Trần, “Phàn Trần, cậu đừng vội, nha đầu Khuynh Thành chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, chuyện lớn như vậy khẳng định cần có người lớn quyết định.” Sau đó quay đầu gọi Mặc Khuynh Thành: “Nha đầu Mặc Khuynh Thành, cháu ngược lại nói gì đi chứ!”
Mặc Khuynh Thành chợt đứng lên, trên mặt nghiêm túc chưa từng có, cúi một cái rất sâu.
“Thầy Phàn, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa, xin cho tôi một cơ hội.”
Cặp mắt Phàn Trần nhìn cô chăm chú, không biết nghĩ cái gì.
“Phàn Trần, cậu xem nha đầu Khuynh Thành đã như vậy rồi, cậu vẫn còn so đo với trẻ con sao!”
“Thầy Phàn, xin cho tôi một cơ hội.” Mặc Khuynh Thành mở miệng một lần nữa.
Giọng nói lạnh nhạt của Phàn Trần vang lên, “Không nên gọi tôi là thầy Phàn.”
Thân thể mềm mại của Mặc Khuynh Thành chấn động, chẳng lẽ bản thân cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội này sao?
Phàn Trần lại tiếp tục nói: “Gọi tôi là Phàn Trần, còn có, chúng ta hợp tác thôi.”
Nói xong, đứng dậy ra khỏi quán cà phê.
Từ Lập kích động nâng Mặc Khuynh Thành dậy, “Nha đầu Khuynh Thành, thật tốt quá, Phàn Trần đồng ý rồi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập còn kích động hơn so với mình, trong lòng cảm động không ngừng, “Đạo diễn Từ, cảm ơn ông.”
Gương mặt Từ Lập không vui, “Nha đầu Khuynh Thành, lần sau không cần nói cảm ơn nhiều như vậy, quan hệ hai chúng ta, không cần nói những lời khách sáo này.”
“Vâng.”
Sau đó Từ Lập nghĩ, lời nói có chút thành khẩn: “Nha đầu Khuynh Thành, ta biết trong lòng cháu có chuyện gì đó, ta chỉ muốn nói, cháu là một cô gái tốt. Có lẽ lần đó cháu chỉ muốn chặn Tô Thụy, trời xui đất khiến, cháu thành Ngọc Diện công tử, cơ duyên giống như trùng hợp hát cả nhạc phim, nói rõ ràng duyên phận giữa chúng ta cũng không cạn.”
“Nha đầu Khuynh Thành, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên đi, cháu là một mầm non tốt, cho dù khả năng diễn còn non nớt, cũng có ưu thế, cho nên cháu không nên tự ti.”
“Có lẽ cháu không biết, cháu diễn Ngọc Diện công tử, ánh mắt của cháu hấp dẫn cỡ nào, cháu ca hát, vừa kéo người nghe lọt vào trong đó.”
“Cháu chính là cháu, phải nhưng không thay đổi, trước kia trải qua đau khổ, cũng chỉ là chỉ cần nghĩ cháu tốt hơn, trong mọi hoàn cảnh, đừng khiến cho chút cản trở liền đánh bại cháu.”
…
Từ Lập nói rất nhiều, cũng làm cho Mặc Khuynh Thành được lợi không nhỏ.
Cô đem bản thân giới hạn ở một vòng luẩn quẩn, chỉ có loanh quanh Tô Thụy và Văn Tư Tư, chỉ vì trả thù. Nhưng lại bỏ quên một vấn đề, trả thù xong rồi, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cô tự ti, nguồn gốc do bị phản bội.
Cô không trách Tô Thụy, trong lòng vẫn luôn rõ ràng, anh ta cũng không yêu cô, nhưng mà anh ta lại cho cô hi vọng, khiến cho cô đi lại giữa thiên đường và địa ngục.
Cô vốn nghĩ, có phải chỉ cần mình cố gắng nhiều thêm một chút, anh liền sẽ thấy cô rất là tốt?
Nhưng toàn bộ, đều là tự mình đa tình.
Cho đến thời khắc rơi xuống nước kia, cô có ý buông thả trước nay chưa từng có.
Cứ như vậy, có lẽ mình yêu, chẳng qua là không cam lòng thôi.
Đi ra khỏi quán cà phê, Mặc Khuynh Thành cảm thấy bầu trời xanh như vậy, không khí thật mát mẻ.
“Đạo diễn Từ, hôm nay cảm ơn người.”
Từ Lập vừa định nói không cần, lại thấy trong ánh mắt của cô mang theo vẻ chân thành, nở nụ cười, “Mặc Khuynh Thành, lời cảm ơn này ta tiếp nhận, sau này không nói nữa.”
“Vâng, đạo diễn Từ.”
—lời nói với mọi người—
Trong cuộc sống sẽ gặp phải đủ loại chuyện, không biết mọi người có thể vì một lần thất bại mà mất lòng tin không?