Danh Môn Độc Sủng

Chương 35 - Chàng Ca Sĩ Dưới Gầm Cầu Vượt*

trước
tiếp

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

# Style của vợ chồng thần tiên thay đổi #

Hãy xem tôi là kẹo mạch nha: Đôi vợ chồng thần tiên bị người ngoài hành tinh bắt cóc hả? Tôi vô cùng đau lòng cho họ khi xem đến lúc họ bị đạo diễn đuổi xuống xe, tôi cứ ngỡ họ sẽ không có biện pháp sinh tồn nào chứ. Nhưng mà, mọi chuyện lại phát triển theo ngoài dự đoán của tôi đó!

Hãy xem tôi là kẹo que: Chắc chắn là đã bị bắt cóc rồi. Dẫu sao, Hi Hi nhà tôi như tiên nữ, tôi cần phải yên tĩnh suy ngẫm lại cuộc đời này.

Hãy xem tôi là kẹo: Mọi người có xem đoạn hoạt động giúp đỡ vợ chồng thần tiên không? Tôi nghe đồn là fan ở khu vực gần đó đang giúp đỡ họ đó, tiếc là tôi không ở gần chỗ đấy.

Giá đỗ: Đúng là có hoạt động này, chúng tôi đã xuất phát rồi.

Ánh mắt của Phùng Vân Hi thuần khiết như dòng suối, cô nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Hiên: “Hu hu, tôi đói, tôi rất muốn ăn, tôi chưa ăn gì từ sáng đến giờ rồi.”

Có thể được Phùng Vân Hi nhìn như vậy, đúng là…

“Được được được, cô muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy đi. Tôi đi chụp ảnh với fan đây.”

Anh quay phim nhìn đồng hồ rồi nghĩ thầm: còn chưa đến mười một giờ nữa.

Chưa đợi mọi người ra quyết định thì đã có nhiều người cầm mâm đến chỗ họ, cô gái đi đầu chuyên nghiệp nói: “Chúc mừng mọi người, mọi người là vị khách thứ 999 của phố ăn vặt của chúng tôi. Vì vậy, mọi người có thể ăn thử miễn phí tất cả các món.”

Bingo, tất cả họ đều là fan của Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên đến đây để giúp đỡ thần tượng nhà mình.

Ngoại trừ anh quay phim ra thì còn có một người có trách nhiệm nặng nề phải trông chừng nghệ sĩ tuân theo quy định của tổ tiết mục. Vì thế, lập tức có người lên tiếng: “Không được, quy định của tổ tiết mục là….”

Cô gái cầm đầu hừ nhẹ: “Tổ tiết mục của các người có quy định là không thể nhận sự giúp đỡ từ fan nhưng có quy định nào nói là không được ăn thử không?”

“Nhưng các bạn bảo là vị khách thứ 999 mới được ăn thử miễn phí. Vậy, có hai người thì ai là người khách thứ 999 đây?”

“Ban nãy tôi còn chưa nói xong mà, vị khách thứ 999 của phố ăn vặt được dẫn theo một người ăn thử.”

“…”

Thì ra, tất cả quy định của phố ăn vặt này đều được định ra cho Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên.

Chu Hạo Hiên: Không cần phải chụp ảnh chung để kiếm tiền nữa rồi, vui quá đi~

Phùng Vân Hi kéo Chu Hạo Hiên đi: “Được rồi, chúng ta vẫn nên thu tiền rồi đi ăn thôi, tôi biết nên kiếm tiền như thế nào rồi.”

Nếu hai người họ ăn thật thì trên mạng sẽ ném đá họ đến chết luôn. Những nghệ sĩ khác đều tuân theo quy củ mà hoàn thành nhiệm vụ, họ cũng không thể làm vậy được. Thật ra, nếu chỉ Phùng Vân Hi không hiểu tiết mục này thì không sao nhưng bên cạnh cô là Chu Hạo Hiên, nếu cả hai cùng phá vỡ quy định thì trên cư dân mạng sẽ nổi giận mất.

Fan đến đưa thức ăn khóc ròng: “Nữ thần, chị không yêu chúng em sao? Chúng em đã bỏ hết việc để chạy lại đây giúp đỡ chị đó.”

“Sự chia xa ngắn ngủi bây giờ của chúng ta là vì lần gặp tốt hơn. Chốc nữa, khi chị kiếm đủ tiền thì sẽ đến phố ăn vặt, mọi người nhớ để giành đồ ăn cho chúng tôi nhé. Chúng tôi sẽ nhanh quay trở lại để ăn thôi.” Nói xong, Phùng Vân Hi còn gật gật đầu: “Chị sẽ kiếm tiền nhanh thôi, khi nào chị về thì sẽ khao tất cả mọi người.”

Chu Hạo Hiên: “…Tôi vẫn chưa thích ứng được với việc cô đột nhiên nghiêm chỉnh lại.”

Phùng Vân Hi không để tâm đến cậu, cô thở dài thườn thượt: “Nếu anh Chu ở đây thì tốt biết mấy. Anh ấy có thể tạo một tiệm dán màn điện thoại tại chỗ luôn.”

Hứa Chu đang xem chương trình: “…”

Lẽ nào, ở trong lòng Phùng Vân Hi, anh ta chỉ biết dán màn điện thoại thôi sao?

Kết quả là, Phùng Vân Hi vẫn để Chu Hạo Hiên tiếp tục chụp ảnh với fan. Fan đứng ở đây có xem chương trình, họ biết chụp ảnh sẽ tốn mười tệ nhưng khi họ vừa mới lấy tiền ra thì Phùng Vân Hi đã từ chối: “Mọi người cho tôi mượn một cái mâm là được rồi.”

Chu Hạo Hiên: “…” Mới chụp có vài tấm hình mà cậu đã không đáng giá nữa rồi sao? Từ mười tệ xuống còn mượn một cái mâm QAQ

Khi Chu Hạo Hiên cầm cái mâm được Phùng Vân hi dắt xuống gầm cầu vượt, cậu ngơ ngác một hồi lâu rồi hoảng sợ lùi về phía sau, trốn sau lưng anh quay phim: “Tôi nói cho cô biết, tôi có thể chụp ảnh chung với người khác nhưng đừng cho tôi đi ăn xin. Sau này, tôi còn phải đóng phim thần tượng nữa đó, tôi muốn đóng vai sếp tổng bá đạo một lần, cô không thể đánh nát con đường đóng phim của tôi như vậy được.”

Chính xác, ước mong lớn nhất của Chu Hạo Hiên chính là diễn vai sếp tổng bá đạo. Chỉ là, ngoại hình của cậu quá mức thanh tú, không ai giao cho cậu loại vai này cả.

Nếu hôm nay cậu ăn xin ở dưới gầm cầu vượt thì cậu không thể mường tượng ra được con đường đóng phim của mình sẽ thành như thế nào luôn.

Phùng Vân Hi không quan tâm đến cậu, cô nhìn quanh gầm cầu vượt. Sau đó, cô tìm được người mà cô muốn tìm – chàng ca sĩ dưới gầm cầu vượt.

Phùng Vân Hi thấy chàng ca sĩ dưới gầm cầu vượt này cũng được tính là một hiện tượng mới của ngành sản xuất ca nhạc. Chàng trai này vừa nhìn là đã biết có khí chất của người làm việc lớn.

Thật ra, ngành sản xuất âm nhạc không dễ kiếm tiền như vậy. Nhưng cậu ta lại kiếm được rất nhiều tiền từ ca hát. Tuy dung mạo của cậu thuộc loại hoang dã nhưng sự kiêu ngạo toát ra từ xương vẫn không che dấu được.

Chàng trai cầm đàn guitar ngồi bệt dưới đất, trước mặt có một cái chén. Phùng Vân Hi đi tới nhìn cái chén kia, ừ, hơi nhỏ, không đựng được bao nhiêu tiền, hên là cô đã nhanh tay lẹ mắt mượn một cái mâm.

Phùng Vân Hi ngồi xổm bên cạnh cậu: “Người anh em còn nhớ tôi không?”

Cậu ngước mặt lên, nhìn thoáng qua cô: “Nhớ, cô là người hôm trước đã cho tôi 100 tệ. Hôm nay cô đến là vì muốn tôi đệm nhạc nữa sao? Mặc dù tôi không có dịch vụ này nhưng vì cô rất xinh đẹp nên tôi sẽ tạm chấp nhận yêu cầu này vậy.” Nói xong, cậu chỉ vào cái chén trước mặt Phùng Vân Hi.

Phùng Vân Hi: “…” Thì ra, marketing cũng đã thịnh hành về mảng ca hát ở dưới gầm cầu vượt rồi ư?

“Không phải đâu, cậu nghe tôi nói đã…”

“Không cần nói, kiên quyết không giảm giá.”

Phùng Vân Hi cúi đầu, thở hắt ra: “Một trăm tệ thì nhằm nhò gì. Được rồi, cậu không cần biết tôi là ai, cậu chỉ cần cho tôi mượn cây đàn guitar của cậu rồi tôi sẽ đưa cho cậu một trăm lẻ một tệ!”

“Rất quyết đoán, tôi thích cô rồi đó. Nói đi, cô định hát bài gì, tôi đàn cho cô!”

“…”

Phùng Vân Hi nói tên một bài hát rồi gọi Chu Hạo Hiên lại đây: “Cậu muốn hát hay cầm mâm xin tiền?”

Chu Hạo Hiên: “…” Cô đang bắt nạt người không biết hát là tôi đây ư QAQ

Trong lúc này, mọi nguời cũng vây quanh lại gầm cầu vượt.

Phản ứng của người đang xem đến khúc này trên TV rất đa dạng.

Hứa Chu lập tức tắt TV, anh ta không muốn thừa nhận đó là gà nhà mình đâu.

Sau khi quay xong tiết mục này, mấy cái biệt danh thần tiên tỷ tỷ hay tiên nữ không nhiễm bụi trần gì đó cũng sẽ biến mất hết thôi. Còn nữa, anh ta chắc chắn vợ chồng thần tiên sẽ đổi tên thành vợ chồng hài hước luôn.

Bên Thẩm Tử Mặc, vài người chơi mạt chược, số người còn lại thì nói chuyện phiếm. Khi xem đến đoạn này, tất cả mọi người đều dừng hết mọi hoạt động lại, nhìn chằm chằm vào TV.

Khi giai điệu uyển chuyển vang lên, cả người Phùng Vân Hi đều bị chấn động. Đây không phải là bài hát tẩy não của vài năm sau sao? Cô quay đầu lại, ánh mắt nhìn chàng trai đã khác hẳn với lúc đầu.

“Tôi thử âm thanh trước đã.” Chàng trai thấy nhiều người vây quanh cộng với camera là đã biết cô gái này chính là một minh tinh. Vì vậy, cậu muốn đàn với trạng thái tốt nhất.

Bài hát tẩy não tên là Con vịt nhỏ, đây là bài hát thành danh của một ca sĩ dưới gầm cầu vượt. Cậu hát bài hát này rất nhiều năm rồi tình cờ gặp được một người đang săn lùng ngôi sao mới. Sau đó, cậu nổi tiếng khắp toàn quốc vì bài hát Con vịt nhỏ kia. Còn về độ hot của bài hát này ấy hả? Bài hát này hot đến độ dù cậu ta không sáng tác thêm bài hát nào nữa thì cũng đủ tiền sống sung sướng đến suốt đời.

Nhất định phải kéo chàng trai tài năng này về công ty của mình!

Giọng hát của Phùng Vân Hi rất êm tai, nó mang đến cảm giác kỳ ảo cho người nghe, dường như có thể chạm vào linh hồn của họ, khiến người nghe rung động.

Mọi người chưa bao giờ nghe Phùng Vân Hi hát nên khi nghe cô hát, họ liền bị kinh diễm không thôi.

Chỉ có một người không vui vì điều này, đó chính là Chu Hạo Hiên.

Chu Hạo Hiên: Không phải chúng ta đã nói là sẽ nghe mọi người ca hát và cùng nhau ăn trái cây lúc đi karaoke sao?

Người vây xem cổ vũ nhiệt liệt, chỉ trong chốc lát mà Chu Hạo Hiên đã thu được một mâm đầy tiền xu.

Sau khi hát xong một bài, Phùng Vân Hi để lại số điện thoại cho chàng trai đệm đàn cho cô rồi nói: “Đây là số điện thoại của quản lý của tôi. Nếu cậu gọi anh ấy thì anh ấy sẽ giúp cậu.”

Cô mượn điện thoại của cậu trai rồi gọi cho Hứa Chu.

Hứa Chu: “Anh không muốn nói chuyện với em.”

Phùng Vân Hi: “Anh Chu, chẳng lẽ tình cảm anh dành cho em chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

Hứa Chu: “Anh vừa mới xem tiết mục kia, anh chỉ có thể nói với em là bây giờ chỉ có mình em nên em có thể lách luật. Vậy nên, lúc này không có đạo diễn tổ tiết mục nào đi theo em hết.”

“…”

Nếu đã được lách luật thì sao anh quay phim nghiêm túc dữ thần vậy?

Sau khi cúp điện thoại, Phùng Vân Hi kéo Chu Hạo Hiên ra ngoài: “Chúng ta đi ăn trước đã rồi tôi dẫn cậu đi quét mặt*.”

(Quét mặt ở đây là kiểu nhận dạng như dấu vân tay ấy.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.