Editor: Hắc Thiên
Beta-er: Nhạc Dao
Vì giữa trưa đoàn làm phim mới chính thức bắt đầu quay nên Phùng Vân Hi cũng không vội vã, cô rửa mặt thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Dù sao thì lát nữa cũng phải mặc trang phục đóng phim nên bây giờ cô có thể mặc đồ thoải mái.
Dưới lầu đã chuẩn bị bữa sáng, đủ mọi chủng loại, còn có bữa sáng kiểu phương Tây nữa, ai muốn ăn gì thì cứ lấy.
Chu Hạo Hiên đã dậy từ sớm, cậu định đi tìm Phùng Vân Hi nhưng cảm thấy sáng sớm đã tìm người ta như vậy là không đúng nên đành thôi. Mắt thấy Phùng Vân Hi xuống, cậu kéo cô qua một bên nói chuyện: “Cô biết ban nãy tôi nhìn thấy ai không? Là Hoàng Thành đó!”
Nếu không phải hôm nay Chu Hạo hiên dậy từ lúc trời còn tờ mờ sáng thì sẽ không thể phát hiện ra Hoàng Thành.
Mặt Phùng Vân Hi trầm xuống: “Cậu nói ai cơ?”
“Chắc cô không biết Hoàng Thành đâu, anh ta là quản lý của Tô Duệ. Lúc đầu tôi còn nghĩ mình nhìn lầm cơ, sau khi nhìn thêm vài lần thì mới chắc chắn chuyện này.”
Chu Hạo Hiên tiếp tục nói: “Anh ta đi ra từ nhà bên đó. Không biết anh ta tới đó làm gì nhỉ?”
Nhà của chủ nhân của căn nhà ba tầng mà đoàn làm phim thuê sát bên chỗ họ cho thuê.
Tâm trạng tốt đẹp của Phùng Vân Hi liền trôi theo gió: “Sao cậu gặp được anh ta vậy?”
“Tôi nhớ chủ nhà có một đứa con gái, hôm qua cô bé ấy có tìm tôi xin chữ kí. Trùng hợp là hôm nay tôi nhìn thấy cô bé đi xuống từ một chiếc xe bảo mẫu và Hoàng Thành theo sau. Có lẽ nào Hoàng Thành định nâng cô bé lên không? Nhưng tôi thấy có vẻ sai sai.” Chu Hạo Hiên tự lẩm bẩm với bản thân.
Từ lần tham gia chương trình kia, cậu cảm giác được Phùng Vân Hi cực kỳ ghét Tô Duệ nên cậu cũng không ưa Tô Duệ luôn.
Chu Hạo Hiên là công túa nhỏ nghĩa khí như vậy đấy, người mà anh em của cậu ghét thì cậu cũng không đội trời chung với kẻ đó.
Phùng Vân Hi luôn cảm thấy việc này chỉ để che đậy cho âm mưu nào đó nhưng tạm thời cô không thể nghĩ ra được vì sao Hoàng Thành lại đi ra từ căn nhà kế bên.
Tâm trạng vui vẻ vào sáng sớm của cô đã bay theo làn gió mà nhân viên còn nói là cô đóng rất đạt vai tiên nữ trong quảng cáo Phiêu Hương Nhị Oa Đầu vừa mới tung ra hôm nay nữa đó.
Phùng Vân Hi vội vàng ăn sáng rồi đi trang điểm.
Chỗ này không có nhiều phòng nên một người một phòng hóa trang là chuyện không tưởng. Vì vậy, tất cả mọi người đều phải hóa trang chung với nhau.
Trước khi trang điểm, Phùng Vân Hi gọi điện thoại cho Tiếu Lỵ để hỏi thử cô nàng có muốn đến giúp cô trang điểm không, cô còn nói thêm là nếu cô ấy tới thì sẽ không ảnh hưởng gì đến đoàn làm phim cả. Đồng thời, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến lịch trình của Tiếu Lỵ vì cô sẽ trả lương cho Tiếu Lỵ.
Tiếu Lỵ do dự hỏi một câu: “Chu Hạo Hiên có ở đấy không?”
Phùng Vân Hi còn tưởng Tiếu Lỵ cảm thấy không tự nhiên khi có Chu Hạo Hiên ở đây nên cô nàng sẽ không tới, cô hơi thất vọng trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy diễn vai nam phụ số hai.”
Ai ngờ, Tiếu Lỵ không hề do dự đáp lời: “Chờ mình, mình qua ngay đây.”
Tiếu Lỵ: Vì ngăn cản Chu Hạo Hiên quấn lấy Phùng Vân Hi thì vào đoàn làm phim đã là gì.
Nếu Chu Hạo Hiên biết được suy nghĩ của Tiểu Lỵ thì sẽ ngơ ngác luôn ấy chứ.
Trang điểm cho Phùng Vân Hi khá rườm rà, phải làm trong vòng mấy tiếng mới xong. Nếu chờ Tiếu Lỵ đến mới bắt đầu thì sẽ không kịp nên cô đã nhờ thợ trang điểm giúp cô đánh phấn nền và làm tóc trước, phần còn lại chờ Tiếu Lỵ đến làm.
Tuy trang điểm cho nam chính và nam phụ số hai cũng phiền toái nhưng mà không rườm rà bằng Phùng Vân Hi nên chỉ cần làm một lát là đã xong.
Sau khi Chu Hạo Hiên hóa trang xong, cậu liền viện cớ là muốn hái rau trong vườn, cậu sẽ trả tiền cho chỗ rau mình hái rồi đi thẳng tới nhà bên.
Khi cậu vừa mới vào đến sân thì đã nghe thấy chủ nhà vui vẻ nói rằng cô con gái nhỏ của họ sắp thành minh tinh rồi.
Chu Hạo Hiên: Có phải mấy người đã hiểu sai về minh tinh không vậy? Không phải chỉ quay vài đoạn phim thì sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng đâu.
Vẻ mặt của họ hơi mất tự nhiên khi thấy Chu Hạo Hiên nhưng Chu Hạo Hiên không nói gì cả, sau khi cậu hỏi bọn họ về rau trong vườn thì liền rời khỏi.
Chờ cậu đi rồi, gia đình này mới thở phào nhẹ nhõm: “Liệu cậu ta có phát hiện ra chuyện gì không nhỉ?”
“Phát hiện gì chứ? Cậu ta chỉ hỏi về việc hái rau dưa trong vườn thôi. À, quản lý Hoàng nói là chỉ cần đưa thứ đó cho anh ta, sau khi anh ta nhìn thì còn phải trở về nữa.” Cô con gái lập tức phản bác. Vất vả lắm cô ả mới thuyết phục được người nhà cho quay phim, nếu họ thay đổi chủ ý thì cô ta sẽ không thể quay phim được.
Phùng Vân Hi đã trang điểm xong phần cơ bản nên cô liền về phòng gọi cho Hứa Chu, nói hết chuyện đã xảy ra cho Hứa Chu.
Hứa Chu phủ định chắc nịch: “Không thể nào, Tô Duệ đang quay phim ở bên này, quản lý của gã cũng đi theo mà.”
Hứa Chu vốn rất cẩn thận, anh ta còn dò la cả lịch trình của Tô Duệ.
“Ai cho anh biết lịch trình này?”
“Văn phòng thám tử tư!”
Phùng Vân Hi mím môi: ” Anh Chu, anh thử đổi văn phòng thám tử tư khác xem sao. Chu Hạo Hiên chắc chắn rằng bản thân không nhìn lầm, cậu ấy nói đã nhìn rất nhiều lần nên có thể cam đoan đó là quản lý của Tô Duệ – Hoàng Thành.”
Đúng lúc này, Chu Hạo Hiên gõ cửa: “Vân Hi, tôi thăm dò tin tức về rồi đây.”
Phùng Vân Hi vẫn để điện thoại rồi bảo cậu vào.
“Bọn họ nói con gái của họ sắp trở thành minh tinh. Vả lại, họ rất hoảng hốt khi nhìn thấy tôi.”
Dĩ nhiên Hứa Chu cũng nghe được những lời này, anh dặn dò Phùng Vân Hi phải cẩn thận rồi bảo rằng anh sẽ nhờ một văn phòng thám tử tư khác điều tra chuyện này.
“Vân Hi, cô yên tâm. Nếu Tô Duệ dám bắt nạt cô thì tôi sẽ quăng meme* nát mặt gã luôn.”
*Meme: Tương tự như stickers trên Facebook.
“…”
Chu Hạo Hiên đóng vai sư huynh thầm mến Phùng Vân Hi, hình tượng trong phim của cậu ta là lạnh lùng xa cách. Sau khi cậu thay trang phục rồi nói câu này, Phùng Vân Hi sợ cậu ta không diễn nhập vai được mất.”Hay là, cậu đổi quần áo khác đi?”
“Trong kịch bản, tôi chỉ mặc hai bộ quần áo, cộng thêm một bộ tôi chỉ mặc khi trở nên ác độc, giờ thay thì không thích hợp cho lắm.”
Chu Hạo Hiên nói xong còn nhìn bộ quần áo trên người mình: “Nhìn tôi đẹp trai lắm phải không? Cô giúp tôi chụp vài tấm hình đi, tôi muốn đăng lên Weibo.”
Tiếu Lỵ được Miêu Tiểu Trân dẫn đến phòng của Phùng Vân Hi. Chu Hạo Hiên không biết Tiếu Lỵ sẽ đến, Phùng Vân Hi cũng quên nói cho cậu biết nên cậu ngẩn ra khi thấy cô rồi đỏ mặt hỏi: “Cô đến thăm tôi sao?”
Tiếu Lỵ trả lời rất dứt khoát: “Làm thợ trang điểm.”
“Trùng hợp quá, khi nãy Vân Hi nói rằng bộ đồ này của tôi không đẹp, cô giúp tôi hoá trang lại với.”
Phùng Vân Hi: “…” Ủa, thế ban nãy là ai còn nhờ cô chụp hình rồi đòi đăng lên Weibo vậy?
Tiếu Lỵ không để ý đến cậu mà ôm cánh tay Phùng Vân Hi rồi nói: “Tớ muốn ở cùng với cậu.”
Dù sao thì hai người họ cũng đã quen ở cùng nhau nên Phùng Vân Hi gật đầu không chút nghĩ ngợi.
Sau đó, hai người cùng nhau đi hoá trang.
Chu Hạo Hiên thều thào: “Chắc chắn cô ấy muốn gây sự chú ý với tôi. Xin chúc mừng, cô ấy đã thành công rồi.”
Miêu Tiểu Trân đứng bên cạnh: “…”
Giữa trưa, lúc chuẩn bị bấm máy thì Phùng Vân Hi mới trang điểm xong. Sau đó, ai ai cũng bị loé mắt trước vẻ đẹp của cô. Lúc đầu, Lâm Chính Hào còn muốn nhờ Tiếu Lỵ làm thợ trang điểm chính của đoàn làm phim nhưng lại bị cô ấy từ chối bằng một lý do vô cùng chính đáng.
“Họ có đẹp bằng Vân Hi không?”
“…”
Tuy bộ đồ đỏ rực tôn lên vẻ quyến rũ của cô nhưng ánh mắt lại thuần khiết như đứa trẻ. Vết bớt hoa đào trên trán sau khi trang điểm đã nâng sắc đẹp của cô lên một tầm cao mới.
Quả không ngoa khi nói nhan sắc Phùng Vân Hi vẫn như thuở mới vào nghề.
Thật ra, Tiếu Lỵ rất giỏi. Chỉ cần có Tiếu Lỵ, lúc nào Phùng Vân Hi muốn thì cô vẫn sẽ đẹp như thuở ban đầu.
Vì sắp đến giờ quay phim nên chẳng còn ai ở lại chỗ họ ở, ngoại trừ đầu bếp do Lâm Chính Hào đem đến, nhưng họ cũng đang ngủ trưa.
Chủ nhân của ngôi nhà ba tầng là một đôi vợ chồng trung niên. Bọn họ có hai người con – người con trai lớn đã cưới vợ và một đứa con gái nhỏ.
Đôi vợ chồng thấy người ở nhà bên cạnh đều đã đi ra ngoài nên rón ra rón rén trở về ngôi nhà cho thuê.
Người đàn ông dặn dò vợ: “Nếu như bị người khác bắt gặp thì bà cứ bảo là bà về lấy đồ thôi. Đừng sợ, đây là nhà của chúng ta mà.”
Sau đó, hai người đi thẳng vào phòng của Phùng Vân Hi.
***
Cửu Thiên Kiếm kể về người phàm Trần Vân may mắn nhận được báu vật đã mất tích vạn năm của Yêu tộc – Cửu Thiên Kiếm. Sau đó, nhờ Cửu Thiên Kiếm mà hắn ta đã vào được kiếm phái đứng đầu giới tu tiên.
Bành Dao Tịch là yêu nhưng nàng lại ẩn mình ở kiếm phái vì một lời đồn đại trong Yêu tộc rằng một vạn năm sau, Cửu Thiên Kiếm đã bị thất lạc sẽ xuất hiện ở kiếm phái. Một vạn năm sau, nếu ai có được thanh kiếm ấy thì sẽ xưng bá bốn phương.
Bành Dao Tịch vốn định sau khi tìm được người kia thì sẽ nhờ hắn giúp Yêu tộc đã bị Thần giới chèn ép. Nếu như y dám phản kháng thì nàng sẽ cướp Cửu Thiên Kiếm. Ai dè, nàng và Trần Vân đã yêu nhau trong hành trình tìm kiếm người kia. Cuối cùng, nàng biết được Trần Vân là người giữ Cửu Thiên Kiếm nên đã vui vẻ ngỏ ý dẫn hắn về Yêu tộc nhưng Trần Vân lại từ chối. Sau đó, người – yêu đại chiến xảy ra, Bành Dao Tịch và Trần Vân ngược tâm lẫn thân vì đạo nghĩa.
Cảnh quay đầu tiên là lúc Phùng Vân Hi đang ở trong sơn động vô tình thấy được truyền thuyết về Cửu Thiên Kiếm, rồi nàng quyết tâm phải làm nội gián ở giới kiếm phái. Chu Hạo Hiên trong vai đại sư huynh phản đối nhưng không thành công, y bèn đưa cho nàng vũ khí phòng thân rồi tiễn nàng lên đường.
Đối với đoạn này, Lâm Chính Hào chỉ có một yêu cầu: “Khởi đầu tốt đẹp thì sẽ được thông qua.”
Phùng Vân Hi cũng chỉ có một yêu cầu: “Đạo diễn Lâm, xin anh đừng cho những người không liên quan vào phim trường.”
Cô chỉ đề phòng bất trắc thôi, vì cô luôn cảm thấy Hoàng Thành đến đây tuyệt đối âm mưu. Nếu không, anh ta đến một thị trấn nhỏ như này để làm gì chứ?
Bàn về Hoàng Thành, kiếp trước anh ta đúng là cặn bã của cặn bã. Anh ta sẽ đối xử cực kỳ tốt với cô khi cô còn giá trị lợi dụng. Sau này, Tô Duệ trở nên nổi tiếng, anh ta cũng trở mặt, nói cô không xứng với Tô Duệ.
Lâm Chính Hào: “Không ngờ cô lại nghĩ là loại người như vậy. Sao tôi – một đạo diễn sắp vang danh quốc tế có thể dùng những người không phận sự được chứ!”
Chu Hạo Hiên đi lại nói: “Đạo diễn Lâm, chốc nữa có phải không cần kêu ngừng, tôi cứ bước thẳng ra đó là được rồi không?”
Lâm Chính Hào: Σ( ° △°|||)︴, anh ta quên béng về Chu Hạo Hiên luôn.
Tác giả có lời muốn nói: Buổi sáng tốt lành~
Đoạn kịch nhỏ:
Phùng Vân Hi: Tôi không muốn nói chuyện với Tô Duệ, không những thế, tôi còn muốn ném cho cậu ta một Tôn Ngộ Không.
Tô Duệ: Nhận lấy Tôn Ngộ không rồi ném cho Chu Hạo Hiên.
Chu Hạo Hiên: Mệt quá đi @Thẩm tiên sinh.
Tin nhắn trả lời tự động: Thẩm tiên sinh đang bận tạo niềm vui bất ngờ cho vợ, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp.
Chu Hạo Hiên: Đóng cửa thả Tôn Ngộ Không, éc éc éc~
Tôn Ngộ Không: Nếu tôi biết mình phải ở chỗ Chu Hạo Hiên thì chi bằng tự tử cho rồi.
Chu Hạo Hiên:…
Tôn Ngộ Không: Yêu quý mạng sống, hãy rời khỏi Chu Hạo Hiên.
Thật ra, Chu Hạo Hiên là một người đàn ông trầm lặng đó.