Trên đời sao lại có những cái tấu xảo như thế này?
Triệu Sĩ Nguyên đã ước định với các đại môn phái các nơi đúng đêm rằm tháng tám phát động chiến dịch tiêu trừ bè đảng của Vô Tình cung tại các địa phương.
Tào Duy Ngã cũng định vào đêm rằmg tháng tám, huy động toàn lực lượng đến Câu Lậu Sơn đột kích Câu Lậu Thiên Phủ.
Song phương cùng có sự ức đoán như nhau, là gặp Trung thu giai tiết, ai ai cũng bày cuộc rượu thưởng trăng.
Dĩ nhiên trong lúc vui, người ta phải lơi cảnh giác phần nào. Nếu phát động cuộc tập kích vào thời gian đó thì có nhiều hy vọng chiến thắng đối phương hơn bất cứ lúc nào.
Bởi binh pháp cho rằng xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị, là chiếm tiên cơ.
Luận về tình thế, thì sự tấu xảo này gây bất lợi cho các môn các phái nhiều, bởi cách của Triệu Sĩ Nguyên mất phần chủ động.
Phàm trong mọi cuộc chiến, kẻ chủ động bao giờ cũng có ưu thế hơn bên thụ động.
Cho nên nghe Tào Tú Nga tiết lộ điều đó rồi, Triệu Sĩ Nguyên đâm lo ngại, chàng lo ngại nặng nề, chứ không phải như những lần trước, chỉ phớt qua là có giải đáp thỏa đáng ngay.
Trầm tư một lúc, chàng hỏi:
– Cái kế hoạch của lệnh tôn. Nga muội có hiểu tận tường chăng?
Tào Tú Nga lắc đầu:
– Gia phụ hành động luôn cẩn mật, biết được cái điều tiểu muội vừa tiết lộ đó, kể cũng là khó khăn lắm rồi đó, tam ca! Đừng mong hiểu sâu vào kế hoạch.
Nàng sợ Triệu Sĩ Nguyên buồn, nên hỏi tiếp với vẻ lo lắng:
– Tam ca có trách tiểu muội kém cỏi chăng?
Bỗng Triệu Sĩ Nguyên có ý nghi ngờ, chàng vội hỏi:
– Làm sao Nga muội biết được ngu huynh đi theo con đường này mà đón chận?
Tào Tú Nga nhíu đôi mày thở dài:
– Tam ca không tin được tiểu muội à? Tại sao?
Triệu Sĩ Nguyên thoáng đỏ mặt:
– Nga muội đừng nghĩ ngợi xa xôi! Ngu huynh không có ý gì khác đâu. Chẳng qua, ngu huynh muốn hiểu thêm về hành động của Vô Tình cung, càng hiểu nhiều chi tiết, càng để hoạch định kế sách đối phó hữu hiệu.
Tào Tú Nga hoàn toàn biến đổi thành con người khác hẳn ngày trước, nàng biết rõ câu nói của Triệu Sĩ Nguyên không thành thật, chàng nói thế là để an ủi nàng thôi.
Nhưng nàng không hận, điềm nhiên tiếp:
– Tam ca đã phá hoại cái kế hoạch của Vô Tình cung tại Thiếu Lâm tự, khi Vô Tình cung hay được, thì sự đã rồi. Bởi không ai biết được hành tung của tam ca, nên không đề phòng kịp lúc. Mà không có đề phòng thì làm gì có kế hoạch đối phó với tam ca! Như vậy làm sao tiểu muội biết tam ca đi về phương hướng nào mà đón chận?
Rồi nàng hỏi:
– Tam ca làm thế nào qua mắt được bọn trinh sát của Vô Tình cung?
Triệu Sĩ Nguyên nghĩ, sự việc đã qua rồi, có thuật lại cho Tào Tú Nga biết cũng vô hại.
Chàng cho nàng biết việc Châu Thiên Nhậm dùng quan tài chở chàng đến Tung Sơn, đến đó rồi chàng mới xuất hiện.
Nhưng chàng dấu mọi diễn tiến tại Tung Sơn sau khi chàng đến đó.
Tào Tú Nga thích thú quá, luôn luôn cười nụ nghe chàng thuật.
Về phần Triệu Sĩ Nguyên, biết được Vô Tình cung đặt hệ thống trinh sát quanh chàng, chàng cảm thấy mình bị ràng buộc nhiều, bởi chàng có khác gì bị địch trói lỏng tay chân? Sự hoạt động của chàng phải khó khăn hơn trước nhiều.
Nếu chàng để lộ một sơ hở nhỏ, là cầm như đại kế phải hỏng từ trong trứng.
Chàng thở dài.
Tào Tú Nga hấp tấp hỏi:
– Tam ca có điều chi lo nghĩ?
Triệu Sĩ Nguyên buông lửng lờ:
– Chẳng có chi!
Nàng hỏi:
– Tam ca nghĩ sao nếu tiểu muội trở về cung tìm mọi cách khám phá kế hoạch của gia phụ?
Triệu Sĩ Nguyên chớp mắt kêu ạ một tiếng, nhưng không nói gì.
Tào Tú Nga phấn khỏi:
– Tiểu muội xin đi ngay bây giờ!
Thốt xong nàng quay mình, chạy nhanh vào khu rừng.
Nhìn theo bóng nàng, Triệu Sĩ Nguyên nhếch nụ cười khổ, một phút sau, chàng tiến về phía thị trấn.
Dọc theo đường, Tứ Khuyết có lưu ám khí, chàng tìm bọn họ không khó khăn lắm.
Triệu Sĩ Nguyên có bảo Tứ Khuyết dẫn luôn Diễm Hồng và Thúy Lục vào thành, song hai nàng không chịu đi theo, sau khi được giải huyệt rồi cả hai cũng đi luôn, chẳng rõ về phương trời nào.
Bởi sợ trong khách sạn có tai mắt của Vô Tình cung, Triệu Sĩ Nguyên ngưng ngay mọi hoạt động, ăn xong chàng đóng cửa tắt đèn, hành công điều tức.
Triệu Sĩ Nguyên dùng pháp truyền âm bảo Tứ Khuyết ở tại phòng làm cách nào hấp dẫn bọn trinh sát của địch, nếu quả thật có bọn chúng trong khách sạn, để cầm chân bọn đó cho chàng xuất ngoại hành sự.
Ra khỏi phòng rồi chàng nhận thấy quả có người đang nấp nơi chỗ kín đáo, giám thị bọn chàng. Chàng có công lực cao phát hiện ra chúng, lại dễ ẩn tránh, còn chúng trái lại chẳng hề hay biết là chàng đã rời phòng ra đi.
Theo ám hiệu do Bang chủ Cái Bang là Nhật nguyệt tinh hoàn Châu Nghiêu Văn cho chàng biết từ trước, chàng tìm đến cư sở của bọn Cái Bang trong thành không khó khăn lắm.
Không lâu sau, chàng đến một tòa cổ tự, vào luôn trong đại điện thấy bải tám đệ tử Cái Bang nằm la liệt trên mặt nền ngủ say như chết.
Triệu Sĩ Nguyên nắm áo một người cao niên, xách lên, mang luôn ra ngoài, chạy đến một nơi vắng vẻ, cách ngôi cổ tự khá xa, buông lão hành khất xuống đường.
Bị xách lên, mang đi như vậy mà lão hành khất vẫn ngủ mê mang mãi đến lúc đó lão mới tỉnh giấc.
Nhìn quanh quẩn thấy nơi mình nằm chẳng phải là ngôi chùa, lão ta kinh hãi vụt đứng lên lại phát hiện ra một thiếu niên anh tuấn ở cạnh mình, lão càng khiếp hãi hơn.
Thấy lão hoảng hốt, Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười, thốt:
– Tại hạ sợ làm kinh động đến các vị kia, nên bắt buộc phải thỉnh lão trượng đến nơi này!
Thật vô lễ quá, mong lão trượng thứ cho.
Lão hành khất định thần chăm chú nhìn đối tượng, bỗng ạ lên một tiếng, sụp xuống lạy liền:
– Tiểu nhân là Trương Sơn, xin bái kiến Triệu thiếu lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên đỡ lão đứng lên, mỉm cười hỏi:
– Lão trượng nhận ra tại hạ?
Trương Sơn đáp:
– Mấy năm trước lúc Thiếu lệnh chủ đến Tổng đàn Cái Bang thì tiểu nhân được giao phó phần việc hầu rượu, nên có biết mặt Thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên thầm nghĩ:
– Trong Cái Bang chỉ có những người có tư cách đúng đắng mới được chọn làm tạp dịch tại Tổng đàn. Hẳn là lão này có thân phận khá cao, chắc lão phụ trách sự vụ Cái Bang trong khu vực này!
Chàng hỏi:
– Có phải lão trượng là người phụ trách vùng này?
Trương Sơn gật đầu:
– Thiếu lệnh chủ đoán đúng.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
– Tại hạ có việc cần nhờ đến lão trượng, chẳng hay lão trượng giúp được chăng?
Trương Sơn cung kính đáp:
– Thiếu lệnh chủ cứ phân phó, tiểu nhân xin cố gắng làm tròn sự ủy thác! Phàm người trong Cái Bang, ai ai cũng sẵn sàng tuân lịnh của Thiếu lệnh chủ cả!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
– Tại hạ có việc khẩn yếu muốn thông tri gấp đến các đại môn phái, chẳng hay lão trượng có phương tiện nào tối mật và tối thần tốc chăng?
Trương Sơn gật đầu:
– Đương nhiên là có!
Triệu Sĩ Nguyên đã chuẩn bị sẵn hơn mười phong thơ, chàng giao cho Trương Sơn, đoạn thốt:
– Lão trượng theo địa chỉ trên phong bì, chuyển đạt đến tận nơi.
Trương Sơn cau mày:
– Để nguyên thế này mang đi sao Thiếu lệnh chủ?
Triệu Sĩ Nguyên kinh dị:
– Lão trượng muốn nói gì?
Trương Sơn đáp:
– Để nguyên các phong thơ chuyển sang mật ngữ của bổn bang. Truyền tin bằng cách đó, vừa nhanh vừa kín đáo, chỉ trong ba hôm thôi, toàn thể các môn các phái sẽ tiếp được tin của Thiếu lệnh chủ.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút đoạn chàng t rịnh trọng hỏi:
– Có chắc chắn là mật ngữ của quý bang không bị người ngoài khám phá chăng?
Thấy chàng thận trọng, Trương Sơn biết là sự tình quan hệ vô cùng, lão thấy cái trách nhiệm của lão nặng nề hơn chỗ tưởng, suy nghĩ một lúc lâu lão đáp:
– Thiếu lệnh chủ lo ngại rất phải, bởi mật ngữ của bổn bang được áp dụng quá lâu đời, chỉ sợ Vô Tình cung có cách giải thích nếu lão ta dùng tiền mua chuộc người trong Cái Bang làm nội tuyến. Việc này hẳn phải trọng đại, mà tiểu nhận lại chức nhỏ, phận hèn, huống chi…
Lão lại dừng, rồi đột nhiên nhướng cao đôi mày, lão kêu a lên một tiếng, hỏi:
– Công tác này có thể để chậm lại chừng bốn khắc chăng, Thiếu lệnh chủ?
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
– Lão trượng có cao kiến gì?
Trương Sơn tiếp:
– Thư trưởng lão của bổn bang nghe tin Thiếu lệnh chủ xuất hiện tại Tung Sơn nên lập tức đến đó tìm Thiếu lệnh chủ, ngày nay người có đi ngang qua đây, và có lẽ giờ này đang ở Nam Dương. Nếu Thiếu lệnh chủ đình hoãn được việc này trong mấy khắc, tiểu nhân sẽ cấp tốc đưa tin đến Nam Dương, thỉnh Thư trưởng lão trở về đây, hội kiến với Thiếu lệnh chủ.
Thư trưởng lão có loại mật ngữ riêng biệt, người sẽ dùng mật ngữ đó truyền tin, thì chắc chắn sẽ không bị tiết lộ!
Bang chủ Cái Bang từng thọ Ơn Triệu Sĩ Nguyên cứu gở danh dự một lần, nên ra lệnh cho sáu đàn chủ, mười hai phó đàn chủ suốt mười ba tỉnh gia tâm bảo vệ chàng, đồng thời phải sẵn sàng ở trong cái thế tiếp trợ chàng mỗi khi chàng gọi đến.
Do đó toàn thể đệ tử Cái Bang đều trọn lòng tôn kính chàng.
Chàng cũng biết vậy, song đâu phải mỗi việc mỗi lạm dụng cái hảo ý của người! Trừ trường hợp khẩn yếu như hôm nay, quyết chẳng khi nào chàng dám làm nhọc đến Cái Bang cả.
Bỗng lúc đó có tiếng y phục của khách dạ hành vang lên rất khẽ.
Triệu Sĩ Nguyên thấp giọng thốt:
– Có người đến.
Chàng kéo Trương Sơn nấp vào chỗ tối.
Trương Sơn làm sao có thính giác như chàng! Lão ta nghi ngờ nhìn chàng lom lom.
Nhưng không lâu lắm một bóng người xuất hiện, lướt nhanh về phía ngôi nhà cổ.
Trương Sơn lo sợ cho các đệ tử đang ngủ nơi chùa, vội phi thân đuổi theo. Người đó lướt qua nhanh quá, lão ta không làm sao nhận định kịp, đinh ninh là một cừu nhân nào đó định tâm hại bọn người của lão.
Còn Triệu Sĩ Nguyên thì thấy rõ rồi, chàng mỉm cười, không nói gì để mặc lão ta làm gì thì làm.
Cả hai trở lại chùa, đúng lúc bên trong có người hỏi to lên:
– Trương Sơn đâu rồi?
Trương Sơn chưa kịp vào chùa, ở bên ngoài đáp nhanh:
– Có mặt đệ tử đây!
Đoạn lão chạy vội vào làm lễ tham kiến.
Cam thảo lang trung Thư Tiếu Thiên điểm một nụ cười:
– Triệu thiếu lệnh chủ ở đâu?
Triệu Sĩ Nguyên bước vào, cười đáp:
– Tại hạ có mặt đây, Thư tiền bối.
Chàng vòng tay chào.
Thư Tiếu Thiên cười lớn:
– Thiếu lệnh chủ ẩn ẩn hiện hiện, thần không hay, quỷ không biết làm bọn lão phu không biết theo con đường nào mà tìm? Thật vất vả quá.
Thì ra lão đến Nam Dương, bắt được tin là Triệu Sĩ Nguyên đã sang Đặng Huyện rồi.
Lão lập tức luôn đêm trở lại đây.
Triệu Sĩ Nguyên cảm tạ:
– Các vị lo cho tại hạ như thế, thật tại hạ vô cùng cảm kích.
Song phương ve vuốt nhau thêm mấy câu nữa, Triệu Sĩ Nguyên điểm một nụ cười, thốt:
– Tại hạ có việc này, mong tiền bối giúp cho một tay.
Thư Tiếu Thiên hỏi:
– Việc chi?
Triệu Sĩ Nguyên toan trình bày, Trương Sơn vội vẫy tay về phía các đệ tử bảo:
– Các ngươi lui ra, mai phục quanh đây!
Các đệ tử Cái Bang ra ngoài rồi, Trương Sơn hai tay trao các phong thơ của Triệu Sĩ Nguyên cho Thư Tiếu Thiên, rồi thuật lại sự việc Triệu Sĩ Nguyên nhờ giúp.
Đoạn lão cáo thoái, theo luôn các đệ tử ra bên ngoài.
Với thân phận của lão, lão không có tư cách tham dự cuộc thảo luận giữa Thư Tiếu Thiên và Triệu Sĩ Nguyên, nên lão rút lui.
Thư Tiếu Thiên mở một phong bì, xem qua rồi ngưng trọng thần sắc, hỏi:
– Có việc như vậy à? Tại sao đệ tử bổn bang không hay biết chi cả?
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
– Nên tin rằng có, đừng ngờ là không. Dù sao cái tin này cũng nhắc nhở các môn phái đề cao cảnh giác và dè dặt bao giờ cũng vẫn hơn.
Thư Tiếu Thiên tiếp:
– Thế là cái kế hoạch của chúng ta không thể thực hành được nữa.
Triệu Sĩ Nguyên đáp:
– Trừ trường hợp tập trung lực lượng, đại chiến với Vô Tình cung thì chúng ta phải hoạch định phương sách khác rồi. Còn như cái việc diệt trừ dần dần vây cánh của Vô Tình cung ở mỗi địa phương thì vẫn theo kế hoạch cũ mà hành sự. Bất quá, chúng ta chỉ phát động chiến dịch sớm hơn mấy khắc mà thôi. Chẳng hay tiền bối có cao kiến chi?
Thư Tiếu Thiên suy nghĩ một chút, đoạn gật đầu:
– Lão phu tán đồng chủ trương của Thiếu lệnh chủ, và sẽ dùng mật ngữ bổn bang truyền tin đi các nơi.
Lão mở áo ra, bày chiếc bụng phệ, trên da bụng có chi chít những nét như phù chú.
Rồi lão lấy một que củi, chiếu theo mật ngữ trên bụng, dịch bức thơ của Triệu Sĩ Nguyên.
Lão viết ngay trên mặt nền, xong rồi lão nổi lửa, đốt tất cả các bức thơ.
Cuối cùng lão hú một tiếng.
Nghe tiếng hú, Trương Sơn chạy vào. Lão chỉ những phù hiệu trên mặt nền, bảo:
– Cấp tốc truyền đi!
Trương Sơn vâng một tiếng, lấy trong mình ra ống trúc, đồng thời ngồi xuống xếp bằng tròn trước phù hiệu, đặt ống trúc bên cạnh, đoạn lấy một cây gậy đánh chó, theo một phương thức riêng, đánh vào ống trúc.
Gia dĩ lão vận nội kình cho tiếng mỏ trúc truyền đi xa, không lâu lắm có những tiếng mỏ như vậy vang lên từ bốn phía vọng lại.
Đến lúc đó Trương Sơn mới truyền đi chủ văn của bức thơ.
Nhìn Trương Sơn hành sự, Triệu Sĩ Nguyên thở dài, thầm nghĩ:
– Hệ thống truyền tin như thế này xem ra còn nhanh hơn gió! Gió còn ngừng, chứ lối này không bao giờ dứt đoạn.
Truyền xong bức thơ, Trương Sơn thuận tay xóa nhòa các dấu vết trên mặt nền.
Lão ta lại đứng lên nghiêng mình trước Thư Tiếu Thiên, cung kính thốt:
– Thỉnh thoảng lão di giá đến sáu sáu, chín năm bảy, tám bảy!
Lão vọt mình đi trước.
Triệu Sĩ Nguyên nhìn Thư Tiếu Thiên, Thư Tiếu Thiên giải thích:
– Theo lệ của bổn bang, sau mỗi lần truyền tin như vậy là phải lập tức dời đi nơi khác, phòng cừu địch nghe tiếng động tìm đến nơi, Lục Lục Cửu Ngũ Thất Bách Thất là nơi mới đó!
Triệu Sĩ Nguyên thở dài, tán:
– Chu đáo quá!
Chàng theo Thư Tiếu Thiên, rời cổ tự đi quanh quẩn một lúc đến một thôn trang, vào một tòa nhà lớn.
Thư Tiếu Thiên đưa chàng vào tòa nhà đó, vượt qua phần phía trước, vào luôn trung đường.
Nơi phòng khách có một bàn tiệc đã được dọn sẵn, thức ăn vừa ngon vừa nhiều, rượu cũng bốc mùi thơm nồng nặc.
Điều làm cho Triệu Sĩ Nguyên kinh ngạc là có mặt Tứ Khuyết trong số người hiện diện tại đại sảnh, để đón tiếp chàng.
Nhưng chàng trấn định tinh thần, bật cười ha hả:
– Đêm nay, tại hạ mới được hân hạnh chính mắt trông thấy các phép thần công của Cái Bang.
Sự tình rất giản đơn, nếu thỉnh Triệu Sĩ Nguyên đến đây, tất phải thỉnh luôn Tứ Khuyết.
Mà nói về việc tìm người, thì còn ai tinh tế hơn bọn đệ tử Cái Bang?
Thư Tiếu Thiên nói mấy lời khiêm tốn, đoạn cho biết kẻ mai phục bên ngoài khách sạn mà Triệu Sĩ Nguyên cho là bọn trinh sát của Tào Duy Ngã, lại chính là đệ tử Cái Bang.
Chàng cứ cho là họ không thấy chàng, nhưng họ đã thấy chàng từ khi chàng đến khách sạn.
Họ vào tiệc ngay.
Đang lúc họ uống rượu, bỗng một đệ tử bước vào thì thầm bên tai Thư Tiếu Thiên một lúc.
Thư Tiếu Thiên day qua Triệu Sĩ Nguyên, hỏi:
– Cái tin đó, Thiếu lệnh chủ do đâu mà có?