Đạo Ma Nhị Đế

Chương 113 - Những Điều Ngoài Ý

trước
tiếp

Đánh luôn ba chưởng, không chiếm được ưu thế, Tào Duy Ngã sững sờ.

Vốn là tay giảo hoạt, khi nào lão chịu thí mạng với hòa thượng một cách vô lý như vậy? Bởi lão chưa biết hòa thượng là ai, cũng không biết luôn mục đích của hòa thượng tìm lão. Hòa thượng có liên quan gì với Sĩ Nguyên? Lão lại dụng hòa thượng, chống lại Triệu Sĩ Nguyên nếu hòa thượng cùng phe đảng của Triệu Sĩ Nguyên.

Do đó lão tránh thế công của hòa thượng, đồng thời khoát tay bật cười sang sảng:

– Thiền sư có công lực rất thâm hậu, lão phu tự nhận chưa là đối thủ của thiền sư, vậy xin tạm đình cuộc chiến, và mong thiền sư cho biết mục đích tìm lão phu. Giả như cần đánh nhau thì sau khi biết rõ ý định của thiền sư rồi, lão phu sẽ cố gắng hầu tiếp thiền sư một vài chiêu.

Lão hòa thượng có vẻ thích được tâng bốc, vội thu tay về, hừ một tiếng:

– Biết xét mình như vậy kể ra ngươi cũng thức thời đó. Bần tăng đối thoại với ngươi trước, rồi sau đó sẽ tiếp tục cuộc đấu.

Tào Duy Ngã hỏi:

– Pháp hiệu thiền sư là chi?

– Bần tăng là Liễu Tánh!

– Thế ra thiền sư là vị đại sư huynh thất tung từ lâu của Tứ Phật Thiếu Lâm?

– Ngươi cũng biết bần tăng nữa sao?

– Lão thiền sư là bậc kỳ tài của phái Thiếu Lâm trong vòng trăm năm sau, giang hồ đồng đạo còn ai chẳng nghe danh thiền sư! Lão phu xin nhận tội thất kính!

– Bỏ qua những lời nói nhảm! Bần tăng muốn thỉnh giáo lão thí chủ một điều.

Tào Duy Ngã sợ lão hòa thượng hỏi về vụ biến cố vừa qua tại Thiếu Lâm tự, cau mày hỏi:

– Thiền sư có điều chi chỉ giáo?

– Giang hồ truyền thuyết Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân, hai mươi năm trước đây đã phế hủy võ công, điều đó có thật hay chăng?

Tào Duy Ngã trầm tư.

Lão tìm hiểu dụng ý của Liễu Tánh qua câu hỏi đó. Bởi lão chưa hiểu nên chưa vội đáp.

Liễu Tánh lộ vẻ không vui, tiếp luôn:

– Đúng hay không đúng, chỉ có hai điều rất gọn, sao lão thí chủ lại khó khăn hồi đáp thế?

Đoán qua thần sắc của Liễu Tánh, Tào Duy Ngã biết là hòa thượng không có cảm tình gì với họ Triệu, chừng như hòa thượng tìm cừu để thanh toán thì phải!

Tuy nhiên lão còn dè dặt hỏi lại:

– Việc hồi đáp thiền sư chẳng khó khăn gì, bất quá sự tình hơi dài dòng một chút vậy thôi. Nhưng trước khi hồi đáp, lão phu muốn hỏi lại thiền sư mấy điều, thiền sư có vui lòng cho biết chăng?

– Giả như bần tăng không bằng lòng?

– Lão phu nhận thấy thiền sư chẳng có lý do gì mà từ chối cho lão phu biết. Trừ ra thiền sư không lấy sự chân thành đối xử với người đời.

– Lão thí chủ cho rằng bần tăng là con người bại hoại, không biết đối xử hợp đạo nghĩa với đời à? Được rồi, thí chủ muốn hỏi gì cứ hỏi!

– Thiền sư là bằng hữu của Triệu Bồi Nhân?

– Không phải!

– Vậy là thù?

– Mường tượng là thù!

– Tại sao có mối hiềm khích?

– Lão thí chủ hỏi nhiều quá!

– Thiền sư đừng nóng. Sở dĩ lão phu phải hỏi như vậy là vì thái độ của thiền sư có chỗ khả nghi. Nếu không có oán cừu với nhau thì tại sao thiền sư lại cất công tìm đến lão phu nhờ chứng thực sự phế hủy võ công của Triệu Bồi Nhân?

– Không phải vậy! Không phải!

– Thiên sư muốn báo cừu, lại sợ đánh không thắng do đó muốn dọ hỏi cho biết Triệu Bồi Nhân hiện tại có thành phế nhân hay không để tùy cơ hành sự! Đúng vậy chăng?

– Bần tăng có phải thuộc hạng người khinh mềm sợ cứng đâu! Chỉ nội môn học của ba hạt xá lợi, bần tăng cũng thừa sức đối phó với bất kỳ ai!

– Môn học gì ba hạt xá lợi?

Vì vô tâm, Liễu Tánh đã tiết lộ một bí mật trọng đại, lại bị Tào Duy Ngã hỏi dồn, lão vội phủ nhận:

– Bần tăng nào biết được xá lợi tuyệt học là gì?

Tào Duy Ngã căn cứ theo lời truyền thuyết trên giang hồ, đoán mò thêm, bịa vài chi tiết, định bắt chẹn hòa thượng.

Lão bật cười cuồng dại, hỏi:

– Thiền sư phủ nhận, song lão phu cũng có biết phần nào. Thiền sư có muốn nghe lão phu thuật lại những gì đã được biết chăng?

Rồi bất chấp thần sắc của Liễu Tánh, lão cứ thuật lại câu chuyện do lão tưởng tượng:

– Nếu lão phu nhớ không lầm thì năm mươi năm trước, ba hạt xá lợi của quý phái thất tung một cách bí mật. Qúy phái có ủy thác nhiều cao thủ đi khắp sông hồ truy ra, song không có kết quả. Đồng thời thiền sư cũng vắng bóng trên giang hồ. Có lẽ Thiền sư đã tìm được ba hạt xá lợi và giữ nó lấy làm tư hữu, quy ẩn chỗ hoang vắng nào đó khổ công để luyện tập. Có đúng vậy chăng?

Lão dừng lại một chút, dò xem phản ứng nơi gương mặt của Liễu Tánh, Liễu Tánh biến sắc kỳ dị, thân hình run run. Tào Duy Ngã ngầm vận công đề phòng Liễu Tánh xuất thủ bất ngờ. Nhưng Liễu Tánh không phát tác, trái lại ủ rủ như con gà đá độ bị bại trận, lão lí nhí mãi những gì không nghe rõ một lúc lâu, bỗng quát lên:

– Ai nói với ngươi như thế?

– Thiền sư nghĩ xem có ai biết được điều bí ẩn của thiền sư chăng?

– Nhất định là tiểu tử Triệu Bồi Nhân rồi!

Lúc Triệu Bồi Nhân lấy ba hạt xá lợi là lúc vừa được ba mươi tuổi, còn Liễu Tánh thì đã đến tuần thất thập, cho nên hòa thượng cứ gọi Triệu Bồi Nhân là tiểu tử! Tào Duy Ngã đắc ý vô cùng.

Lão tiếp luôn:

– Thì chính là Triệu Bồi Nhân chứ còn ai nữa! Lão phu cũng căm hận vô cùng.

Liễu Tánh lẩm nhẩm theo ý riêng:

– Dù hắn không có học võ công của ba hạt xá lợi, bần tăng cũng không dung tha hắn!

Tào Duy Ngã thêm dầu vào lửa:

– Chính lão phu cũng phẫn uất không thể đánh chết Triệu Bồi Nhân ngay!

– Ngươi biết Triệu Bồi Nhân ở đâu chăng?

– Không! Nhưng nếu thiền sư cần gặp lão ấy, lão phu sẽ giúp thiền sư tìm, hẳn phải biết!

– Ngươi có thể truy tầm tung tích hắn?

– Thực ra truy tầm tung tích Triệu Bồi Nhân chẳng phải dễ dàng gì. Tuy nhiên lão phu có cách làm cho Triệu Bồi Nhân xuất đầu lộ diện. Đến lúc đó thì tùy thiền sư đối phó với lão ta.

– Ngươi có cách gì, thử nói cho bần tăng nghe?

– Thiền sư biết là Triệu Bồi Nhân có ba người con trai chứ?

Liễu Tánh ừ ư? qua loa, bởi lão còn nhớ đến cái bại ngày nào nơi tay Triệu Sĩ Nguyên.

Tào Duy Ngã cao hứng vô cùng:

– Thế là tốt! Trong ba người con của Triệu Bồi Nhân, hiện có Triệu Sĩ Nguyên đang hiện diện trong vùng phụ cận. Lão phu sẽ áp dụng một trong biện pháp bắt hắn, giam cầm, rồi phao ngôn cho Triệu Bồi Nhân được rõ, lúc đó lão sẽ ra mặt, mà xin tội cho con!

– Biện pháp không thể áp dụng!

– Có chỗ nào không ổn?

– Bần tăng không thể xuất hiện hiệp sức với ngươi bắt Triệu Sĩ Nguyên.

– Thiền sư sợ hắn?

– Ngươi lại còn phải hỏi!

– Lão thiền sư không muốn xuất hiện, thì cứ để một mình lão phu hành động vậy.

Đột nhiên Liễu Tánh quắc đôi mắt sáng ngời, nhìn trừng trừng Tào Duy Ngã, gằn từng tiếng:

– Bần tăng với ngươi vốn không thân không thích, tại sao ngươi sẵn sàng mạo hiểm giúp bần tăng.

– Tứ hải giai huynh đệ! Huống chi chúng ta là đồng đạo trên giang hồ. Thiền sư đừng thắc mắc!

– Không phải vậy đâu! Ngươi có một dụng tâm như thế nào đó. Bần tăng dọc đường đến đây nghe thiên hạ nói rất nhiều về ngươi.

– Thực sự thiền sư không tiếp nhận hảo ý của lão phu?

– Việc của bần tăng, bần tăng tự lo liệu, ngươi có ý tốt bần tăng xin đa tạ! Bần tăng xin cáo từ!

Lão đi được vài bước, Tào Duy Ngã hét lớn:

– Hãy khoan! Lão phu còn muốn nói!

Tào Duy Ngã vọt tới chận trước mặt Liễu Tánh.

Liễu Tánh nổi giận:

– Ngươi muốn bức bần tăng làm việc khó làm!

– Lão thiền sư cự tuyệt như vậy là vi phạm luật giang hồ, chẳng lẽ thiền sư không biết điều đó?

Liễu Tánh nào biết luật giang hồ ra sao? Nghe Tào Duy Ngã nói thế lão giật mình hỏi:

– Như vậy là phạm vào điều cấm kỵ trên giang hồ?

– Thiền sư khước từ sự trợ giúp của lão phu, là tạo một sự kiện bất lợi cho lão phu, đồng đạo giang hồ sẽ cho là lão phu bị thiền sư làm nhục. Cứ theo quy củ trong võ lâm, thì lão phu phải đến tận Tung sơn hỏi tội quý phái!

– Ngươi hỏi tội như thế nào? Lý luận của ngươi là sao?

Liễu Tánh dù cao vũ học, song lại kém kinh nghiệm thế tính, nên sánh với Tào Duy Ngã chẳng khác nào con cừu non sánh với con hổ. Tào Duy Ngã biết vậy nên vận dụng tâm cơ, quyết lôi cuốn lão tăng về với lão. Lão hừ luôn mấy tiếng, thốt:

– Việc phải có đầu, có đuôi, trước hết lão phu nói với quý phái là thiền sư trộm ba vật báu, sau đó nhờ quý phái chủ xử sự kiện thiền sư làm nhục lão phu!

Liễu Tánh hiện lộ thần sắc cực kỳ quái dị:

– Ngươi tưởng chỉ mỗi một mình ngươi và Triệu Bồi Nhân biết cái lỗi ngày trước của bần tăng thôi à?

– Việc đó lão phu đã bỏ qua từ lâu. Chỉ tại thiền sư bỗng nhiên từ đâu đến đây sanh sự, chứ nếu không thì ai đâu dư công làm cái việc có liên quan đến người ngoài? Lão phu can dự làm chi vào nội tình của quý phái?

Liễu Tánh bật cười lớn:

– Bần tăng bây giờ không đi đâu hết!

– Chỉ cần thiền sư đáp ứng tiếp trợ lão phu, lão phu hứa là từ nay sẽ không đề cập đến việc đó nữa.

– Bần tăng không đáp ứng hiệp tác với ngươi.

– Thế thiền sư muốn gì?

– Bần tăng muốn giết ngươi để diệt khẩu.

– Công lực của thiền sư, lão phu đã hiểu rồi, chỉ sợ thiền sư không làm nổi như ý muốn!

Hà huống thuộc hạ của lão phu cũng hiểu những gì lão phu đã hiểu! Diệt khẩu một người còn những người khác lại không thể tuyên truyền được sao?

Lão háy mắt ra hiệu cho Tào Tuấn Kỳ, Tào Tuấn Kỳ bước tới đứng sau lưng Tào Duy Ngã cao giọng thốt:

– Lão nhân gia yên trí, trừ ra lão tặc tăng giết hết chúng ta thì thôi, chứ nếu còn sống sót một người là sự tích sẽ được loan truyền đến Thiếu Lâm tự!

Liễu Tánh cũng biết Tào Duy Ngã có công lực rất cao, dù có muốn hạ lão ít nhất cũng phải qua vài ba mươi chiêu. Trong vòng ba mươi chiêu đó lão bận đối phó với Tào Duy Ngã, Tào Tuấn Kỳ sẽ thừa dịp chạy đi. Như vậy làm sao lão giết hết cả hai để diệt khẩu?

Giết người mà hậu hoạn vẫn còn thì giết làm gì? Cho nên lão do dự.

Tào Duy Ngã liền áp dụng tiếp một thủ đoạn:

– Nếu thiền sư không sợ thế nhân dị nghị, xin cứ đi đi! Lão phu không cản nữa? Trái lại thì lão phu có phương pháp lưỡng toàn có thể diúp thiền sư vượt qua khó khăn!

– Ngươi… ngươi…

Bởi là người xuất gia, dù giận dữ, lão cũng không quen miệng mắng ai.

– Thiền sư giận làm chi gấp? Cứ nghe lão phu nói, nghe xong rồi sẽ có thái độ, cũng chẳng muộn gì. Phương sách lưỡng toàn của lão phu rất đơn giản. Chúng ta cứ định phân cao thấp với nhau, về mặt võ công, thắng là vua, thua là thần tử, nếu lão phu bại thì cả cha lẫn con sẽ chịu quyền sai xử của thiền sư.

– Còn như bần tăng bại?

– Chẳng có điều kiện gì khác hơn là thiền sư phải để cho lão phu tiếp trợ, và song phương liên thủ đối phó với Triệu Bồi Nhân cũng như với Triệu Sĩ Nguyên.

– Ngươi sẽ không hối hận?

– Có thể là lão phu làm tất cả các điều tàn ác nhất mà không hề cau mày nháy mắt, song bình sanh chẳng bao giờ thất ngôn.

Liễu Tánh gật đầu:

– Được!

Lão đưa tay hữu ra.

Tào Duy Ngã cũng đưa tay hữu ra, hai bàn tay cùng chạm nhau một tiếng bốp vang lên, Tào Duy Ngã nhảy lùi về phía hậu xa hơn một trượng bật cười ha hả:

– Thiền sư bại rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.