Đái Mộc Bạch rất nhanh đã trở lại, hướng phất lan đức gật đầu, ý bảo tự mình đã làm cho Áo Tư Lạp đi tới an ủi Trữ Vinh Vinh.
Phất lan đức phất phất tay, nói : “Xuất phát, đuổi kịp ta.”
Nói xong, chỉ thấy mủi chân hắn chỉa xuống đất, nhanh chóng bước đi, nhắm phương hướng bên ngòai học viện học viện đi tới.
Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.
Phất Lan Dức thủy chung bảo trì tốc độ mau lẹ, lúc này mới thấy sự chênh lệch thưc lực của năm tên đệ tử.
Theo sát tại Phất Lan Dức phía sau, là kẻ có hồn lực thâm hậu nhất Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch. Phía sau Đái Mộc Bạch cũng không phải Đường Tam, mà là Chu Trúc Thanh.
Quỷ Ảnh Mê Tung của Đường Tam lợi hại ở chỗ tinh diệu, nói về tốc độ thu ngắn khoảng cách xa, lại không bằng Chu Trúc Thanh là Mẫn công hệ hồn sư. Cho nên hắn cùng Tiểu Vũ ngang hàng xếp tại vị trí thứ ba. Mã Hồng Tuấn ở tại vị trí cuối cùng, nhưng cũng không chậm lắm so với Đường Tam.
Dọc theo đường đi, Phất Lan Đức chẳng nói câu nào, bọn Đường Tam cũng không lên tiếng. Trong đầu còn đang hồi tưởng đọan đối thoại giữa Phất Lan Đức và Trữ Vinh Vinh lúc nãy.
Rất nhanh, Đường Tam phát hiện mục tiêu của Phất Lan Đức, đó là Tác Thác thành.
Từ Sử Lai Khắc học viện tới Tác Thác thành cũng không xa, lúc nhìn thấy cửa Nam của Tác Thác thành, tốc độ Phất Lan Đức mới chậm lại, làm khỏang cách giữa hắn và cho năm tên đệ tử gần lại.
Tác Thác thành nằm tại trung tâm Ba Lạp Khắc vương, sẽ không đã bị bất luận ngoại địch nào tới uy hiếp, cho nên nơi này cửa thành ban đêm hòan tòan mở. một nhóm sáu người thuận lợi tiến vào trong thành.
Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng Tác Thác thành lại như là vừa mới tỉnh ngủ, thậm chí so với ban ngày càng thêm náo nhiệt. Ngã tư đường hai bên, tất cả cửa hàng đều sáng trưng, thương nhân chỉ buổi tối mới đi ra buôn bán cộng với khách nhân quen thuộc cũng sôi nổi tự mình tìm được địa phương mua bán một chút thức ăn hay hàng hóa nào đó.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ mặc dù ở trong thành này hai ngày trứơc, nhưng cũng không ra ngòai đi dạo vào buổi tối, Đường Tam nhìn qua mọi vật với ánh mắt bình thường, nhưng Tiểu Vũ lại hăng hái nhìn qua lại mọi nơi, nếu thấy cái gì đó hứng thú thì tự mình lặng lẽ đi lại gần hơn. Nếu không nhờ Đường Tam thủy chung lôi kéo, nói không chừng nàng đã tẩu mất.
Chu Trúc Thanh vẫn như trước, vẻ mặt lạnh như băng, tựa hồ ngoại giới hết thảy cùng nàng không có nửa điểm liên quan, ánh mắt thủy chung chỉ dừng lại trên người trước mặt mình là Phất Lan Đức, cũng không có bị ngoại giới ảnh hưởng chút nào.
Đái Mộc Bạch ánh mắt nội liễm, biểu hiện ra một bộ mặt, sự trầm ổn bộ dáng cơ hồ cùng Chu Trúc Thanh giống nhau như đúc, chỉ là không có nét băng sương trên mặt, hết thảy đều biểu hiện rất tự nhiên.
Mà Mã Hồng Tuấn có vẻ hai con mắt thì chưa đủ, mặc dù không giống Tiểu Vũ đều có hứng thú với mọi vật, nhưng hai mắt hắn không ngừng liếc ngang liếc dọc, mục tiêu đều là tại phần phía trên của nữ tử tại ngã tư đường.
Già thì sáu mươi, trẻ thì mừơi sáu, con mắt của Mã Hồng Tuấn nhìn không sót một ai một khi chứng kiến ai đó có vóc người đầy đặn một chút, hắn lại nuốt nước miếng ực ực. May là hắn đi tại vị trí sau cùng của đội, những người khác cũng không phát hiện bộ dáng của hắn bây giờ.
Phất Lan Đức đột nhiên dừng cước, nhìn lên sắc trời, tự nhủ: “Còn có chút thời gian. các ngươi theo ta lại đây.”
Nói xong, Phất Lan Đức mang theo năm người đi vào một tiệm trà tại ngã tư đường, sáu người vây quanh hắn ngồi xuống, Phất Lan Đức rót đầy nước trà ra chung.
Tiểu Vũ nhìn trước mặt tràn đầy lá trà cùng nước trà, cau mày nói,”Viện trưởng, đệ nhất đường khóa của chúng ta sẽ không ở tại chỗ này chứ?”
Phất Lan Đức nói : “Đương nhiên không phải, địa phương tập huấn của các ngươi là ở phía này.” vừa nói, hắn giơ ngón tay ra phía ngoài diện chỉ đi tới.
Theo ngón tay hắn chỉ, Đường Tam thấy, cách tiệm trà không xa, có một mảng kiến trúc cao lớn, từ góc độ này của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấykiến trúc cao khỏang trăm thước, to lớn vô cùng, dưới màn đêm có cảm giác hùng vĩ thâm trầm. Từ kiến trúc to lớn nọ, mơ hồ có ánh sang lóe ra từ bên trong.
Đái Mộc Bạch biến sắc, thấp giọng nói: “Viện trưởng, ngày đầu tiên cũng để cho bọn họ đi tới chỗ đó sao?”
Phất Lan Đức thản nhiên đích nói : “Nhớ kỹ, các ngươi đều là quái vật, không phải người bình thường. Nếu thị quái vật, liền có phương thức tu luyện dành cho quái vật.”
Nói tới đây, hắn dừng một chút, trầm giọng nói: “Các ngươi có vũ hồn bất đồng, từng người cũng có phương pháp tu luyện riêng của bản thân. Học viện chỉ dạy các ngươi chính là như thế nào tự mình vận dụng vũ hồn cách tốt, trợ giúp các ngươi thu được tuyệt phẩm hồn hoàn, có nhiều hơn thật chiến kinh nghiệm, cật lực khai xuất khả năng và tiềm lực. Ngòai ra, chính là cung cấp về tri thức về vũ hồn khắp nơi, cùng với tình huốngcủa đại lục hồn sư. Ở đây, trong tất cả điều các ngươi phải học tập, trọng yếu nhất chính là thật chiến kinh nghiệm.”
“Đồng dạng cấp bậc cùng thực lực, thật chiến kinh nghiệm có bao nhiêu, thì quyết định thắng bại bấy nhiêu mấu chốt giành thắng lợi. Chỉ có thông qua không ngừng thật chiến, mới có thể phát xuất hết khả năng chiến đấu cùng năng lực ứng biến. Cho nên, đệ nhất khóa huấn luyện của các ngươi, chính là thật chiến. Mà địa phương kia, là khóa đường của các ngươi.”
Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn liếc nhau, Mã Hồng Tuấn ý muốn lên tiếng, Tà Mâu Đái Mộc Bạch ra vẻ bất đắc dĩ, bọn họ hiển nhiên đều biết được đó là địa phương nào. Mà Đường Tam, Tiểu Vũ cùng với lạnh như Chu Trúc Thanh lạnh lùng, đều tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Phất Lan Đức nói : “Cùng loại kiến trúc như vậy, chỉ có cấp bậc thành thị chính mới có thể có. Quy mô của nó có thể nói là một tòa thành thị thậm chí như là thủ phủ trong kinh đô của một quốc gia cường thịnh. Kiến trúc giống như vậy, gọi là Đại đấu hồn tràng, hơn nữa tại thành thị đều có danh tiếng, gọi là Tác Thác đại đấu hồn tràng.”
“Cái gọi là đích đại đấu hồn tràng, chính là địa phương cho các vũ hồn sư đánh nhau chết sống, cũng chính là nơi hồn sư đối chiến. Bất luận là Thiên Đấu đế quốc hay là Tinh La đế quốc, đều có như một loại quy tắc như vậy, đấu hồn tràng quyết định hưng suy của quốc gia.”
Đường Tam cau mày nói : “Viện trưởng, hồn sư không phải là chuyên ngành cao nhất, xa hoa nhất sao? Tại sao có địa phương đấu hồn tràng to như vậy như vậy tượng như làm cho người ta quan nhìn xem vũ hồn thi đấu, có gì là trang trọng, uy nghiêm?”