Đấu La Đại Lục

Chương 107 - Thành Lập Tam Ngũ Đội(2)

trước
tiếp

“Báo danh phí là mười kim tệ. Thắng một các ngươi được tổng cộng mười cái kim tệ”. nhân viên công sự hướng về phía Đường Tam hai người thu phí. Bởi vì bọn họ đã kiểm tra, chỉ cần xuất ra đích thiết đấu hồn huy chương của mình không cần tiến hành lại thủ tục kiểm tra lần nữa.

“Xin mời đặt tên cho tổ đội của mình.”

Đặt tên? Đường Tam và Tiểu Vũ liếc nhau. thế mới biết. Hai đối hai và đoàn chiến. Đều tự đặt tên tổ nhóm của mình, làm phương tiện cho người chủ trì của đấu hồn tràng tiến hành giới thiệu.

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: “Vậy kêu là Tam Vũ tổ hợp đi”. Hắn phân biệt lấy tên mình và Tiểu Vũ, dù sao ý nghĩa cũng không có bao nhiêu.

“Tốt. Tam Ngũ tổ hợp đã được ghi.”

Đường Tam và Tiểu Vũ nhìn vào hàng chữ được khắc vào thiết đấu hồn huy chương, mặt trên ghi Tam Ngũ đội bốn chữ, chỉ là chữ Vũ lại được khắc thành Ngũ.

“Ấy, chữ này không đúng, là Vũ chứ không phải Ngũ.” Tiểu Vũ bất mãn nói.

Nhân viên công tác lạnh lùng nói: “Ai biểu các ngươi nói không rõ ràng, muốn sửa đổi tên đội ngũ phải ghi lại sổ sách lần nữa đồng thời, xóa những tên đội ngũ cũ đi “.

Đáng lúc Tiểu Vũ định tranh cãi, thanh âm của Đái Mộc Bạch đột nhiên truyền đến: “Tiểu Vũ. Trận đấu một chọi một của ngươi sắp bắt đầu, nhanh lại đây”.

Đường Tam vỗ vỗ vai Tiểu Vũ, nói: “Quên đi. Tam Ngũ tổ hợp thì Tam Ngũ tổ hợp, dù sao chỉ là một cái tên mà thôi”.

Tiểu Vũ hướng nhân viên công tác làm mặt quỷ. lúc này mới hướng khu một đôi một đấu hồn chạy đi.

Cặp đấu của khu một đối một là chọn ra do hình thức bốc thăm, tại lúc chờ đợi tới lượt mình hồn sư có thể lựa chọn nghỉ ngơi hoặc xem các cặp khác thi đấu. Phân chia các sân là hàng người, trong đó có các hồn sư lẫn nhân viên công tác đang xem thi đấu.

Tiểu Vũ là Đường Tam bọn họ năm người có một người đang ở trên sân, Đường Tam còn chờ tới lượt mình tự nhiên lựa chọn xem cuộc chiến, tại nơi của công tác viên, bọn họ đi tới xem bên cạnh ở khu vực chuyên môn ở mặt bên lôi đài, nơi đây có thể thấy lôi đài toàn cảnh.

Mặc dù chỉ là nơi đấu hồn sơ cấp nhưng diện tích cũng không nhỏ, đường kính đạt tới hai mươi thước. Đủ để cho mỗi cá nhân phát huy hồn lực của mình, đáng tiếc chính là, số lượng người xem tại khu đấu thứ 14 này không nhiều lắm.

Trên đài đấu hồn, một gã trung niên mặc yến vĩ phục đang đứng ở giữa. Hắn cất cao giọng nói: ” Phía dưới, Tại đấu tràng thứ mười bốn của chúng ta sắp tiến hành trận đấu, người thi đấu là hai vị đại hồn sư, bọn họ phân biệt là: thú vũ hồn Ngọc thố (thỏ ) địa chiến hồn sư Tiểu Vũ, đánh với người đã thắng hai trận liên tiếp Thú vũ hồn Thiết giác ngưu chiến hồn sư Khánh Bảo, cuối cùng là Khánh Bảo đại hồn sư có thể tiếp tục huy hoàng lấy được ba trận thắng liên tiếp, hay là chiến hồn đại sư mới đến Tiểu Vũ sẽ giành thắng lợi, kết quả sẽ đến sau trận đấu. Xin mời hai vị đại hồn sư thượng tràng”.

Ngay lúc người trên đài xướng danh, thì có vài người hô vang tên của Khánh Bảo, đại đa số là im lặng quan sát, không mấy hứng thú với tên này.

Một thân ảnh cao to rất nhanh đi lên đấu hồn đài, người này thân cao hai thước.Ngực to eo nhỏ (NV: Kiên khoan bối khoát << dịch thóang thôi), toàn thân đều bao trùm một cảm giác cứng cáp của đá cứng, da tay ngăm đen gân guốc nổi rõ. Mang một con rắn nhỏ màu xanh quấn thân trên đang để trần, mắt to trợn rõ, nhìn quanh tứ phía rồi ngửa mặt lên trời gào lên phóng ra khí thế bá đạo.

Không cần hỏi, đây là một gã chiến hồn sư, hắn và Bất động minh vương Triệu Vô Cực cùng loại.

Mã Hồng Tuấn ngồi bên cạnh Đường Tam, thấp giọng nói: "Những người kia nhìn qua lực lượng không tồi. Ngươi có lo cho Tiểu Vũ không?"

Đường Tam lạnh nhạt cười, nói: "Ngươi chờ xem đi. Tiểu Vũ có hồn kỹ dường như e ngại hình hồn sư có lực mãnh mẽ, nhưng… là ở tình huống đối phương có lực lượng vượt qua nàng, nếu đồng cấp bậc, như là chiến hồn sư tại nàng trước mặt, sẽ là ……"

Hắn còn chưa nói xong hết một câu, vẻ mặt ngây thơ và hưng phấn nhìn Tiểu Vũ,lúc này cũng đã nhảy tới trên đài.Áo ngắn màu trắng, quần dài màu hồng nhạt, vóc người rõ ràng còn nhỏ chưa phát triển hết, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn có vẻ tràn ngập tức giận , nhất thời hấp dẫn không ít người xem.

"Này Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Vừa rồi chủ trì nói cái gì? Rằng nàng là đại hồn sư? Thật là không có khả năng ".

Âm thanh nghi hoặc của người xem không ngừng vang lên, tất cả người xem có vẻ cùng một ý nghĩ, hơn nữa Tiểu Vũ nhỏ nhắn lại cùng thiết giác ngưu hồn sư to lớn thi đấu, ngay lập tức thu hút mọi người chú mục vào.

Khánh Bảo thấy Tiểu Vũ cũng sửng sốt một chút, âm thanh ngập ngừng nói: "Tiểu cô nương. Ngươi có phải đến nhầm chỗ không? Nơi này không phải là nơi nên đến, nhanh lên về nhà đi thôi".

Tiểu Vũ mỉm cười, mặc dù nàng mới chỉ có mười hai tuổi. Với khuôn mặt đó của nàng mà mỉm cười hoàn tòan hấp dẫn những người nhìn vào, nhất là đối với những kẻ suy nghĩ đơn giản như Khánh Bảo mà nói, rất dễ dàng có những mộng ảo xấu xa.

"Muội tử, đi xúông đi, vạn nhất làm ngươi bị thương thì.. ngươi xem, ngươi yếu ớt như vậy.". Khánh Bảo có chút làm khó, hàm ý Tiểu Vũ nên nhận thua.

Tiểu Vũ hơi nhíu đôi mi thanh tú. Tay chống vào eo nhỏ: "Ngươi nói nhảm nhiều thế? nhanh lên xuất vũ hồn của ngươi ra, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi".

Mắt nhìn Khánh Bảo còn muốn nói gì nữa. tính tình luôn không được nhận xét là ôn nhu của Tiểu Vũ nhịn không được tiến lên một bước, hướng Khánh Bảo đi tới.

Tốc độ của Tiểu Vũ rất nhanh, hơn mười thước khoảng cách đã được thu lại. Chân dài co lại, thân thể nhảy lên cao, hướng cổ Khánh Bảo đá vào.

Phòng ngự là một trong những năng lực cường đại của Hồn Sư, mắt nhìn Tiểu Vũ đang bay tới đá mình, Khánh Bảo cũng không múôn né tránh, hoặc nói khác là tốc độ của hắn không kịp né tránh, thầm nghĩ. Tiểu cô nương này rõ ràng không hiểu sự, lại tham gia đấu hồn, để nàng đá vài cái, thế nào cũng mệt mỏi mà chịu thua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.