“Phanh” một tiếng vang lên, Đường Tam thu cước lui về phía sau. Gã mập mạp cũng bị thụt lùi vài bước. Hai người như vậy mà kẻ tám lạng người nửa cân. Hồn lực của gã mâp mạp cũng chỉ kém hơn so với Đường Tam một chút.
Tên mập mạp sửng sốt nói: “Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực”
Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng ” Phượng hoàng phụ thể”
Nghe được hai chữ phượng hoàng, Đường Tam cùng Tiểu Vũ trong lòng đồng thời rùng mình. Trong võ hồn thú, có một vài loại đặc biệt cường đại. Trong đó có một loại là phượng hoàng. Phượng hoàng là loài chim có bảy màu. Võ hồn phượng hoàng chẳng những có thể khiến chủ nhân có năng lực phi hành, lại còn có thể đem đến công kích hỏa thuộc tính vô cùng cường đại. Đây chính là một trong những chiến võ hồn cao cấp.
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiểu Vũ cười,” Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con thổ kê(gà đất) hơn.”
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt: “Ngươi nói ai là thổ kê?” Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ lóe lên.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
“Cẩn thận.” Đường Tam vung tay phải một cái, một nhánh thực vật màu lam vươn dài ra, phiêu nhiên cuốn quanh cái eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ , đem nàng kéo về phía mình, tránh hỏa quang mà Mã Hồng Tuấn phóng ra.
Nhưng Mã Hồng Tuấn hiển nhiên không có ý buông tha hai người. Ngọn lửa trong miệng phun ra dài đến năm thước, vẫn tiếp tục thiêu đốt mà không dập tắt, đuổi theo thân thể Tiểu Vũ mà phóng tới. Ngọn lửa tựa như một binh khí thông thường vậy.
Đường Tam giữ chặt tay của Tiểu Vũ, lui về phía sau. Đồng thời đem lam ngân thảo vừa xuất ra biến mất. Chỉ quan sát một thời gian rất ngắn, Đường Tam phát hiện nhiệt độ ngọn lửa của Mã Hồng Tuấn phi thường cao, nhưng lại có một khuyết điểm. Đó là chỉ có thể công kích trong khoảng cách năm thước. Chỉ cần hạn chế hành động của hắn thì việc đối phó cũng không khó khăn.
Quả nhiên, khi Mã Hồng Tuấn vừa định truy kích, thì bỗng cảm thấy chân mình cứng đờ. Hai chân hắn bị lam ngân thảo quấn quanh, một trận đau đớn mãnh liệt từ da truyền đến, đồng thời khiến hắn có cảm giác tê dại.
Mã Hồng Tuấn lấy làm kinh hãi, cúi đầu nhìn lam ngân thảo đang quấn quanh, không chút do dự phóng xuất kĩ năng của đệ nhị hồn hoàn kĩ.
Bùng một tiếng, tử diễm từ trên người hắn chợt bùng lên kịch liệt, thân thể mập mạp của Mã Hồng Tuấn trong nháy mắt bộc phát, nháy mắt phình to ra ngoài,. Lam ngân thảo đang quấn quanh người hắn gặp phải tử diễm, tức khắc bốc cháy kịch liệt. Trong chớp mắt hóa thành tro tàn.
Thấy như vậy, Đường Tam không khỏi lấy làm kinh hãi. Hắn rõ ràng thấy được võ hồn của Mã Hồng Tuấn chính là tương khắc với mình.
Lam ngân thảo tuy cứng cỏi, nhưng dù sao vẫn là thực vật. Gặp lửa tất nhiên là cực kì sợ hãi.
Toàn thân Mã Hồng Tuấn bị tử diễm thiêu đốt. Uy thế bỗng chốc tăng lên nhiều, trong mắt phun ra hỏa quang phẫn nộ, sải bước hướng về phía Đường Tam và Tiểu Vũ mà tới. Trong miệng ngọn lửa lại lóe lên, trông như Hỏa thần giáng thế.
“Ta tới ” Đường Tam chặn không kịp, Tiểu Vũ đã nhảy ra ngoài, đôi tai thỏ nhanh chóng xuất hiện, Hai cái vành tai hơi rung động. Toàn thân tinh quang rạng rỡ, hồn lực hoàn toàn phóng xuất.
Mười ngón tay Đường Tam bỗng nhúc nhích, luôn sắn sàng phóng ra ám khí. Nếu thấy Tiểu Vũ gặp nguy hiểm, hắn ngay lập tức không do dự mà ra tay.
Vũ hồn của tên mập mạp trước mắt mặc dù rất mạnh, nhưng khi tiếp xúc ,Đường Tam nhận thấy hồn lực của hắn so với chính mình còn kém hơn một chút. Không thể có khả năng ngăn cản ám khí của mình như Triệu Vô Cực được.
Mã Hồng Tuấn thấy Tiểu Vũ hướng về phía mình mà vọt tới thật đúng với ý nguyện, cũng không khách khí bắn ra một hơi hỏa tuyến. Hỏa tuyến xuất ra một cái vòng hình tròn, phong tỏa mọi mặt của Tiểu Vũ.
Mã Hồng Tuấn trong lòng thầm nghĩ, nha đầu chết tiệt kia, dám nói ta là thổ kê. Không làm cho ngươi mất mặt, lão tử không phải là Hỏa phượng hoàng. Có điều nàng lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, có lẽ không nên hủy đi. Vừa nghĩ, ngọn lửa của hắn cũng thu liễm vài phần, chỉ đủ đả thương người chứ không trí mạng.
Nhiệt độ của ngọn lửa màu tím giảm xuống, Tiểu Vũ tự nhiên cảm giác được có lẽ tên mập mạp này hạ thủ lưu tình. Cũng tốt thôi, ta đây với ngươi cũng ôn nhu một chút.
Mã Hồng Tuấn tưởng rằng Tiểu Vũ muốn đột phá hỏa tuyến của đệ nhất hồn hoàn kĩ. Đột nhiên, thân thể Tiểu Vũ trong không trung nhát mắt cuộn mình lại, đồng thời đang phiêu phiêu trong không trung, bỗng nhúc nhích một cái. Thân thể dường như cực hạn phóng đi. Xuyên qua khe hở của hỏa tuyến mà phóng tới bên người Mã Hồng Tuấn.
Thực lực của Tiểu Vũ như thế nào? Đường Tam trong tình huống không dùng ám khí, nhiều nhất chỉ có thể hòa với nàng. Nhưng đấy là với điều kiện không tới gần nàng.
Dục hỏa phượng hoàng đệ nhị hồn hoàn kĩ của Mã Hồng Tuấn đúng là phòng ngự toàn bộ phương diện, đồng thời còn có phụ trợ thêm năng lực công kích, nhưng Tiểu Vũ đem phóng xuất toàn bộ hồn lực ra bên ngoài, chống đỡ trong thời gian ngắn tuyệt không vấn đề gì.
Ngay khi mắt Đường Tam thấy Tiểu Vũ phi đến ngay cạnh Mã Hồng Tuấn, ám khí trong tay đã thu trở lại. Trận chiến này đã không còn gì lo lắng.