Đề Ấn Giang Hồ

Chương 45 - Tình Cảm Tiểu Nhân

trước
tiếp

Vô Danh Ma nhìn khắp bốn bên, lại hạ giọng cười nói:

– Bây giờ các ngươi cứ từng người tới nhìn vào xe xem, sẽ rõ bản bang chủ xử trí bọn họ ra sao.

Vũ Duy Ninh co hồ là người đầu tiên muốn chạy ngay tới bên xe để xem, nhưng chàng cố gắng tỏ ra bình thản. Vì chàng nhìn vẻ mặt bọn Độc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung, Tam Thủ Cái, Quái Thủ Phiên Thiên và Độc Nương Tử thì biết họ đã rõ Vô Danh Ma xử trí bọn Du minh chủ ra sao rồi. Bọn họ đã biết, mà mìnhữnglà “Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh” lại tỏ ra không biết thì còn gì là “thân phận”.

Nhưng các “lão bộc” nghe câu nói của Vô Danh Ma xong lập tức ồ ạt chạy tới chiếc xe thứ hai và thứ ba nhìn vào, rồi người nào cũng lộ vẻ ngơ ngác quay lại, nhao nhao hỏi:

– Bang chủ, chúng tôi chẳng hiểu gì cả!

Vô Danh Ma cười nói:

– Vì muốn hành động được kín đáo, nên bản bang chủ phải che giấu các ngươi, nếu không nhất định không lừa được kẻ địch!

Một “lão bộc” cất tiếng hỏi:

– Đánh tráo từ lúc nào vậy?

Vô Danh Ma nói:

– Ba hôm trước, lúc buổi tối trong khách sạn ở Tấn Thành.

“Lão bộc” chợt hiểu ra, nói:

– Té ra như thế. Hôm ấy thuộc hạ cũng cảm thấy có điều khác lạ, vì bang chủ suốt đường đi đều không nghĩ lại ở khách sạn… Giờ này bốn người bọn họ ra sao?

Vô Danh Ma nói:

– Chắc là đã tới nơi rồi!

– Là do một mình Tả Khâu quân sư áp giải à?

– Không, còn có Lãnh lão và Nam Cung lão nữa.

– Hay! Hay! HÔ hô hô…

Nghe tới đó, Vũ Duy Ninh đã hiểu rõ hoàn toàn. Té ra bọn Du minh chủ bốn người đã sớm không còn trong hai cỗ xe thứ hai và thứ ba nữa. Lúc này trong xe chỉ là bốn cái chăn đắp áo giả làm hình người mà thôi!

Thảo nào sau khi ra khỏi thành Tấn Dương, Vô Danh Ma lại ra lệnh cho đội xe đổi hướng đi, thảo nào Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc lại đột nhiên “mất tích một cách bí ẩn,, Té ra đó là “diệu kế’ của Vô Danh Ma sắp xếp, y muốn đánh lạc hướng kẻ địch theo dõi, nên trong đêm khuya ở khách sạn Tấn Dương đã đánh tráo bọn Du Lập Trung bốn người rồi lấy mấy cái chăn cuốn lại giả làm hình người, ngấm ngầm sai bọn Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi cùng Lang Tâm Hắc Long ở lại coi giữ. Sáng hôm sau, khi đội xe chở bốn “người giả” ra khỏi Tấn Thành rồi, y lại chuyển qua phía tây để dẫn dụ kẻ địch theo dõi.

Còn bọn Du Lập Trung thì sau khi đội xe của Vô Danh Ma lên đường đã bị bọn người Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi và Lang Tâm Hắc Long lặng lẽ đưa về Lạc Dương!

Rồi tới hôm nay là sau ba ngày, Vô Danh Ma lại đem “gia sản” gởi lại Thần Phong tiêu cục, giải tán toàn bộ người ngựa cho kế hoạch cứu người của kẻ địch rơi vào chỗ trống không!

Vũ Duy Ninh ngấm ngầm thở dài, chàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng Vô Danh Ma lại đi nhột ước cờ như vậy. Kế hoạch của mình định cứu bọn Du minh chủ trên đường đi vậy là đã rơi vào chỗ trống không rồi. Tuy mình còn biết bọn Du Lập Trung bị đưa tới khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương, tuy mình vẫn có thể tới đó, nhưng sau khi bọn Du minh chủ đã bị giam vào địa thất bố trí đầy cơ quan hiểm độc, mình mà muốn cứu bọn họ thì cũng khó như là lên trời.

Một nỗi buồn bã tuyệt vọng dâng đầy lòng, chàng chỉ muốn ra tay liều mạng sống chết với bọn ma đầu trước mắt, nhìn lại cố gắng kìm chế. Chàng hiểu rằng nếu bọn bốn người Du minh chủ còn có được một con đường sống, thì con đường ấy là do mình mở ra, vào lúc này không thể đưa cái dũng của kẻ thất phu ra mà liều mạng.

Vô Danh Ma thấy chàng im lặng không nói gì, cho rằng vì mình không đem sự thật nói sớm cho chàng hay khiến chàng nảy ý bất mãn, lập tức nhìn chàng cười nói:

– Văn lão, buổi tối hôm ấy vì tay ngươi bị thương, ta muốn để ngươi nghỉ ngơi một đêm cho khỏe nên không cho ngươi biết, chắc ngươi không giận chứ?

Vũ Duy Ninh vội nói:

– Không, khi đội xe ra khỏi Tấn Thành, bang chủ ra lệnh đi về phía tây, thì thuộc hạ đã biết rồi.

Vô Danh Ma à một tiếng cười hỏi:

– Ngươi thấy kế này của bản bang chủ ra sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Rất cao minh, nhưng bọn ba người Tả Khâu huynh có thể giải người tới nơi thuận lợi hay không, thì vẫn chưa được rõ.

Vô Danh Ma nói:

– Ngươi cho rằng kẻ theo dõi có thể phát hiện ra kế điệu hổ ly sơn này à?

vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Không phát hiện được, nhưng là đường đi xa xôi, ba người bọn Tả Khâu huynh đưa theo bốn người hôn mê, suốt đường đi sợ có chuyện bất ngờ.

Vô Danh Ma nói:

– Trừ phi gặp phải các đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh, chứ không thì chuyện bất ngờ nào cũng không thể làm cho ba người Tả Khâu lão thất thủ được.

Nói tới đó, lại nhìn qua mọi người nói:

– Bây giờ, các vị chú ý nghe ta nói. Khi nào ta kêu một tiếng “chạy” thì các vị phải lập tức bỏ chạy tứ tán ngay. Trừ các vị Cung, Tư Đồ, Chứ, Văn, Hắc, tất cả mọi người còn lại trong vòng một tháng không được về Lạc Dương. Các vị rõ ý ta chưa?

Yù tứ của y là Cung Quang Đình, Tư Đồ Tinh, Tang Nguyên, Chứ Tích Kỳ, Văn Thiên Sinh, Hắc Minh Châu sáu người thân thủ cao cường, không khó gì thoát khỏi bị kẻ địch theo dõi, còn số ma đầu còn lại thì phải sau một tháng mới được tới khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương, để nếu có người nào bị theo dõi thì nhanh nhất cũng phải sau một tháng kẻ địch mới tìm được kẻ địch ở Lạc Dương, lúc ấy thì bọn Du Lập Trung bốn người đã bị Ly Hồn Hoán Phách rồi!

Quần ma đương nhiên hiểu rõ ý ấy, nhất tề gật đầu tỏ ý tuân lệnh.

Tiếp theo, Vô Danh Ma lấy giọng Vô cùng nghiêm khắc nói:

– Trong các vị nếu có người nào bất hạnh rơi vào tay kẻ địch thì tuyệt đối không được nói lộ địa diềm ấy ra, nếu không sẽ bị trị tội theo điều ba trong Bang Quy!

Dường như điều ba trong Bang Quy là một hình phạt cực kỳ đáng sợ, nên quần ma nghe thấy đều lộ vẻ sợ sệt, lại nhất tề gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.

Vô Danh Ma quay lại nhìn sáu người Độc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung, Tam Thủ Cái, Quái Thủ Phiên Thiên, Ma Y Quỷ Sư và Độc Nương Tử nói:

– Sáu người các ngươi thì cũng phải xác định được là không có ai theo dõi mới được tới đó Sáu lão ma gật gật đầu.

Vô Danh Ma nói:

– Được rồi, bây giờ thì mọi người chạy đi.

Một tiếng hạ lệnh vừa phát ra, mọi người lập tức vọt đi. Phóng toé ra bốn phía, trong chớp mắt đã khuất cả trong bóng đêm dày đặc.

Đối với Vũ Duy Ninh mà nói thì đây là một việc rất buồn cười, nhưng thật ra không phải thế, vì sau khi quần ma tứ tán đào tẩu, không lâu đã có một bóng đen chợt xuất hiện trước ba chiếc xe ngựa.

Bóng đen ấy chính là sư phụ của Vũ Duy Ninh, Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan Uy ông ta thấy quần ma đột nhiên bỏ xe tứ tán đào tẩu, có vẻ lạ lùng không hiểu, nên tới trước mấy cái cỗ xe, không ngừng lắc đầu tự nói với mình:

– Con mẹ nó, gã ma đầu nhãi nhép này giở trò quỷ gì vậy?

Dường như ông ta vẫn cho rằng bốn tù nhân của Phục Cừu bang vẫn còn trong xe, nên vừa tự nói với mình, vừa chậm rãi bước tới chiếc xe thứ hai vung chưởng đập tung cửa thùng xe ra, nhìn thấy trong xe vẫn còn hai hình người nằm, càng ngờ vực, lại hỏi:

– Quái, người còn trong xe mà bọn họ chẳng cần nữa à?

Nói xong, vươn tay vào nắm lấy một hình người kéo ra.

Lúc ấy đột nhiên ông ta thấy “người ấy” nhẹ bỗng, sắc mặt biến hẳn, vội nhấc cái áo đắp bên trên ra, chỉ thấy là một cái chăn cuốn tròn cho mặc quần áo, mới biết là lầm, kêu lớn một tiếng “không xong”! Hai chân đạp một cái, người như mũi tên bắn gấp lướt đi, đuổi theo một đường…

Vào lúc ấy, Vũ Duy Ninh đã chạy cách chỗ mấy chiếc xe được ba bốn dặm. Từ khi theo bốn người bọn Du Lập Trung cải trang làm gánh xiếc rong rời Đồng Tâm Minh, chàng ngày ngày vẫn mong được cùng sư phụ là Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan Uy hội ngộ, nhưng cho đến giờ này chàng vẫn chưa phát hiện được dấy vết nào của sư phụ, nên cho rằng sau hôm rời khỏi Hằng Sơn sư phụ vẫn chưa truy tìm người của Phục Cừu bang. Vì cho rằng sư phụ hoàn toàn không biết để theo dõi đội xe của Vô Danh Ma, nên lúc này chàng hoàn toàn chẳng nghĩ gì tới việc quay lại để xem thử. Giờ này trong lòng chàng chỉ nghĩ tới việc mau mau tới khách sạn Hồng Tân ở Lạc Dương, tìm cách cứu người trước khi bọn Du minh chủ bốn người bị Ly Hồn Hoán Phách.

Chàng biết đại khái Lạc Dương ở phía đông nam, nên chạy thẳng về phía đông nam hết tốc lực, thân người loang loáng như sao băng, chỉ hận là trên lưng không mọc thêm hai cánh để bay ngay tới Lạc Dương.

Đi liền một mạch bốn năm mươi dặm, trời phía đông đã dần dần đổi sang màu trắng.

Lúc ấy chàng tới một nơi thôn xóm không rõ tên, nhìn thấy phía trước có một người nông phu đang gánh nước đi lại, bèn dừng chân chấp tay chào nói:

– Xin chào lão huynh!

Người nông phu thấy chàng muốn hỏi đường, cũng dừng lại nói:

– Xin chào, lão trượng có chuyện gì vậy?

Vũ Duy Ninh hỏi:

– Xin hỏi đây là địa phương nào?

Người nông phu đáp:

– Đây là thôn Đông Dương, lão trượng đi đâu?

Vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu muốn đi Lạc Dương, không rõ đi đường này có đúng không?

Ngươi nông phu kinh ngạc kêu lên:

– ô! Lạc Dương còn cách đây xa lắm!

– Xa bao nhiêu?

– Không biết, cón lại là rất xa.

– Vậy thì đi đường này có tới đó được không?

– Chuyện đó ta cũng không biết rõ, ta lớn lên tới nay chưa từng lên Lạc Dương, chỉ nghe nói Lạc Dương ở xứ Hà Nam gì đó… phải rồi, hình như ta nghe nói phải qua một con sông lớn mới tới Lạc Dương được…

– Hà Nam ở về hướng nào?

– Nghe nói là ở phía nam này này, lão trượng đi thẳng chắc là có thể tới.

– Được rồi, cám ơn người nhiều lắm!

– Không có gì, lão trượng mặc áo gai, chẳng lẽ là… là…

Vũ Duy Ninh không trả lời, lại rảo chân chạy như bay về phía nam.

Trưa hôm ấy tới một thành huyện tên là Thái Cốc, vì chạy suốt một đêm và nửa ngày, trong bụng đói meo, chàng bèn bước vào một tửu lâu nghĩ chân ăn cơm.

Đang cúi đầu ăn cơm, chợt ghế đối diện có một người bước vào ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là một người “lão bộc” trong đội xe, bất giác sửng sốt kêu:

– Là ngươi…

Người “lão bộc” kia cười nụ nói:

– Cước trình của Văn huynh mau thật, trong một đêm mà vượt gần trăm dặm đường, xem ra cái tước hiệu Vô ảnh Cước của ta phải nhường lại cho Văn huynh mất rồi.

Vũ Duy Ninh cười khẽ một tiếng nói:

– Ngươi cũng không chậm mà!

Vô ảnh Cước lắc lắc đầu, quay nhìn điếm tiểu nhị đang bước tới nói:

– Mang trước một giác rượu, một cân thịt bò!

Điếm tiểu nhị vâng dạ lui rồi, Vô ảnh Cước mới cười nói tiếp:

– Không phải, tối qua rời khỏi chỗ đó xong, ta cũng chạy thẳng về phía nam, kết quả là Văn huynh ăn cơm no ở đây rồi mà ta mới tới, như vậy chứng tỏ là đôi Vô ảnh Cước của ta càng ngày càng tệ rồi.

Vũ Duy Ninh hỏi:

– Có thấy ai đuổi theo không?

Vô ảnh Cước nói:

– Không, nếu phát hiện ra có người theo, làm sao ta dám vào đây ăn cơm?

Vũ Duy Ninh nói:

– Bang chủ ra lệnh cho các ngươi sau một tháng mới được tới chỗ đó, ngươi đừng có quên.

Vô ảnh Cước nói:

– Không phải, ta tính về quê một phen. từ khi bị giam vào Chính Tâm Lao, tròn mười tám năm rồi chưa về quê, không biết là bà vợ ta có còn sống không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Quê ngươi ở đâu?

Vô ảnh Cước thoáng sửng sốt, kế cười nói:

– Văn huynh đúng là người sang hay quên, lúc trong Chính Tâm Lao ta chẳng đã nói với Văn huynh rồi sao?

Vũ Duy Ninh thầm hoảng hốt, vội nói:

– Phải rồi, phải rồi! Lão phu nhất thời quên thôi… Nào nào, lão phu kính ngươi một chung rượu trước đã!

Nói xong róc đầy một chung rượu đưa y.

Vô ảnh Cước cũng không khách sáo, đón lấy chung rượu uống một hớp sạch cạn, đưa cái chung không cho Vũ Duy Ninh rồi nói:

– Bàn Đà cách đây không xa, mà cũng tiện đường, lát nữa chúng ta đi chung với nhau được không?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

– Cũng được, chỉ mong bà vợ ngươi còn sống, nhưng như thế mà nói, thì vợ chồng già các ngươi lâu ngày gặp mặt, nhất định là một dịp vui vẻ, lão phu cũng quấy rầy của ngươi một chén!

Vô ảnh Cước cười gượng nói:

– Vui vẻ chỉ sợ không có đâu, năm xưa ta bị bà ấy chém cho một đao chạy luôn ra khỏi nhà đến nay, lần này trở về, chỉ cần bà ấy đừng làm lại chuyện cũ là ta đã cảm kích lắm rồi.

Nói tới đó, thịt rượu đã đưa lên, y cầm bình rượu róc đầy một chung, lại uống một hớp sạch cạn, thở dài một tiếng nói:

– ờ, nghĩ lại năm xưa hai người bọn ta cũng từng có những ngày hòa thuận, mặn nồng, về sau là do ta tự mình không tốt, ngàn lần không phải vạn lần không phải, lẽ ra đừng giết ca ca của bà ấy…

Vũ Duy Ninh chẳng hiểu gì về chuyện cũ của y, chẳng dám múa mép, chỉ cười cười không nói.

Vô ảnh Cước than:

– Văn huynh, ngươi nói thử xem, rốt lại là ta có lỗi không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Ngươi thấy đấy là lỗi của ai?

Vô ảnh Cước lắc đầu nói:

– Ta chẳng biết. Vốn hàng hóa của chuyến bảo tiêu ấy là do ta vạch kế hoạch cướp được, y bất quá chỉ giúp ta có một chút, mà lại đòi ta chia đôi. Ta nói mấy câu, thì lại rút đao xông vào, kết quả không chống đỡ được, bị ta đá một cước vào bụng dưới…

Vũ Duy Ninh nói:

– Xét về lý thì sai, có điều rốt lại y là anh vợ, lẽ ra ngươi phải nhịn một chút.

Vô ảnh Cước hối hận nói:

– Văn huynh nói phải, nhưng lúc ấy ta không nghĩ tới chuyện ấy, ôi…

Vũ Duy Ninh chẳng hứng thú gì với chuyện cũ của y, bèn cầm đũa lên nói:

– Chuyện đã lâu rồi, có khi bà ta hết giận rồi chưa biết chừng. Nào nào, chúng ta ăn cơm mau, ăn no rồi đi.

Không lâu, hai người đã ăn xong, cùng đứng lên trả tiền rồi tiếp tục đi về hướng nam.

Vô ảnh Cước vừa chạy vừa nói:

– Văn huynh, đêm nay tới Bàn Đà rồi, nhờ ngươi giúp ta một chút được không?

Vũ Duy Ninh hỏi:

– Chuyện gì?

Vô ảnh Cước nói:

– Nếu là bà vợ ta còn sống, thì Văn huynh vào nhà trước hỏi dò xem ý tứ. Nếu bà ấy còn một chút tình vợ chồng, thì ta sẽ vào gặp bà ấy, còn nếu không cũng đành thôi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Được, có gì đâu.

Vô ảnh Cước nói:

– VÕ công bà ấy chẳng kém, tính nết hung dữ, Văn huynh cẩn thận một chút.

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Dù võ công bà ấy cao, cũng không cao hơn được ngươi mà.

Vô ảnh Cước nói:

– Chuyện đó rõ rồi, có điều không biết tại sao ta vẫn sợ bà ấy…

vũ Duy Ninh nói đùa:

– Bà ấy mà dám động thủ với lão phu, lão phu sẽ bắt bà ấy về Lạc Dương, xin bang chủ Ly Hồn Hoán Phách cho bà ấy!

Vô ảnh Cước hốt hoảng nói:

– ái dà, như vậy không được đâu. Tính nết bà ấy ấy vốn đã không hay, nếu mất tất cả bản tính, lại càng tệ hại không chịu nổi đâu.

Vũ Duy Ninh hô hô cười nói:

– Lão phu hỏi ngươi, ngươi cho rằng thuật Ly Hồn Hoán Phách của bang chủ chỉ biến người ta thành hung dữ, chứ không biến người ta thành dịu dàng được phải không?

Vô ảnh Cước nói:

– Ta biết bang chủ có thể làm được như thế, nhưng một người đã biến thành ngu ngu ngốc ngốc rồi, có dịu dàng cũng chẳng ích gì!

Vũ Duy Ninh nói:

– Nếu tình hình không hay, thì lại xin bang chủ cho thuốc giải khôi phục lại bản tính cho bà ấy!

Vô ảnh Cước lắc đầu nói:

– cái đỏ khó lắm.

Vũ Duy Ninh nói:

– Cái gì là khó?

Vô ảnh Cước kinh ngạc hỏi:

– Chẳng lẽ Văn huynh chưa nghe bang chủ nói qua là nếu muốn khôi phục thần trí cho một người bị Ly Hồn Hoán Phách thì phải mất nửa năm chữa trị à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.