Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 118 - Ngoại Truyện 1

trước
tiếp

Đầu mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran, từng tốp học sinh nối đuôi nhau không dứt. Có cậu chàng xắn tay áo, có cô nàng diện áo cộc tay. Tốp ba tốp năm đuổi bắt chơi đùa vui vẻ.

“Tần Sở, mày nhìn lại mày đi, ngay cả trang bị cũng không mua nổi, còn mặc cái quần gì?”

“Nói láo gì đấy, làm gì có chuyện tao không mua nổi?”

“Xì, mày cứ mạnh mồm đi. Học hành chả ra gì, còn không bằng thằng ngu. Kỹ thuật chơi game cũng tệ hại. Hôm qua đấu đội, thể diện của tao bị mày ném hết. Thôi bỏ đi, tao chả muốn nói nhiều với mày. Trương Siêu, Trương Hùng, chúng ta đi thôi, hôm nay tao bao.”

Tên nam sinh đầy kiêu ngạo kia đi xa, chỉ còn mình Tần Sở bị bỏ lại mặt mũi đỏ bừng.

Mười bảy, mười tám tuổi, đầu đội trời mà trước mặt bao người bị đâm chọc, sao cậu ta có thể chịu được.

Nhưng mà đối phương quen biết rộng, có quan hệ với mấy tên đầu gấu học xung quanh, đắc tội với người của hắn đều bị đánh. Cho dù Tần Sở có ngu cũng biết không thể dây vào được.

Tần Sở nhổ mạnh nước bọt xuống đất, chuẩn bị tìm tiệm cơm ăn. Nhưng đúng lúc này, bỗng một người va vào vai cậu ta.

Vốn đang nổi cáu thì giờ hoàn toàn bộc phát, “Mày đi đường mắt tớn lên trời à?!”

Đáp lại lời cậu ta là giọng không cảm xúc của một cậu chàng, “Rất xin lỗi.”

“Rất xin lỗi cái đầu mày ấy!” Vừa ngẩng phắt lên, Tần Sở lập tức bắt gặp dáng người quen thuộc.

Là bạn cùng lớp mình đây mà.

Nhưng cậu ta chẳng những bình tĩnh lại, trái còn máu nóng xộc lên đỉnh đầu.

“Đồ ngu” trong mồm gã vừa nãy, không phải còn một thằng trước mặt này nữa sao?

Mỗi ngày bất kể là đến lớp hay tan học về nhà, người này đều cúi đầu, y hệt âm hồn. Thế mà lại còn luôn giữ vị trí đứng đầu lớp. Càng quá hơn đó là, vừa mới khai giảng thôi mà hoa khôi trường đã công khai bày tỏ tình cảm với nó!

Tuy rằng sau đó lại bị nó từ chối, nhưng cái thằng tên Trình Dịch này vẫn để lại ấn tượng sâu sắc với Tần Sở. Dù gì trước đây hoa khôi từng học chung cấp hai với cậu ta, thậm chí cậu ta còn từng yêu đơn phương người ta.

Nghĩ đến đây, Tần Sở không nhịn được mạnh mẽ đẩy anh mấy cái.

Trình Dịch chỉ trừ lùi về sau theo lực xô mạnh, không hề ngước mắt.

Ngôn từ nhục mã còn không tức giận bằng sự coi thường này. Ở trong mắt Tần Sở, bộ dạng này chính là coi khinh cậu ta.

“Cái đệt, mày có gan thì chờ đấy cho tao!”

Cậu ta còn lâu mới để thằng này yên thân!

Trình Dịch vô hồn, đần độn tiến về phía trước, để Tần Sở nhìn cái bóng lưng.

“Con bà nó, ngay cả mày cũng dám xem thường tao!” Tần Sở nghiến răng, trong lòng bốc hoả.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Tần Sở đều bắt nạt Trình Dịch. Sau khi phát hiện anh không hề phản kháng, Tần Sở càng bắt đầu được đà lấn tới.

Dần dà cậu ta không còn biết chừng mực nữa.

“Tao nhìn đồ mày mặc hàng hiệu đấy, chắc gia cảnh không tồi. Sao, cho tao mượn ít tiền tiêu chứ hả?” Lần đầu tiên làm hành động thế này, lòng bàn tay Tần Sở mướt mồ hôi.

Bấy giờ, Trình Dịch cũng ngẩng đầu, bố thí cho cậu ta một cái nhìn. Móc mấy trăm từ trong túi ra cho cậu ta.

Không ngờ cho thật, Tần Sở mở to hai mắt, nhưng nghĩ đến vài món trang bị trong game. Lòng tham của cậu ta không kiềm nén được.

“May mày thức thời.” Nén sự kích động lại, giây tiếp theo, Tần Sở đột nhiên đổi sắc mặt, “Nếu mày có thể tuỳ ý lấy 600 tệ thì 800 chắc chẳng khó khăn gì.”

“Cho mày ba ngày, cống cho tao 800. Nếu không thì, hừ!”

Cuối cùng là một giọng hừ mũi, hiện lên ý uy hiếp.

Con người sau khi nếm trái ngon trái ngọt muốn từ bỏ cũng khó. Ví như chuyện bài bạc, như tiền.

Quả nhiên, chuyện vui thì thiên hạ vì lợi ích mà tới, chuyện nhốn nháo cũng vì vậy mà lùi. Một học sinh 17, 18 tuổi thế này, chẳng trách sao ba mẹ anh vì chuyện công ty, ngay cả lễ tang của ông nội cũng muốn trì hoãn.

Trong đáy mắt Trình Dịch nổi lên ý châm chọc thoáng qua, anh trầm mặc xoay người. Sau đó bèn bắt gặp một cô gái mặc đồng phục nhíu mày nhìn bên này.

Thấy anh nhìn mình, cô gái lắc đầu, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

“Đúng là ngu ngốc chết mất.”

Trình Dịch nghe thấy câu tức giận như vậy thoáng phía xa. Không nhìn thấy đối phương nữa, anh cũng bỏ đi.

Đứng đó nhìn oán giận có ích gì, đến cuối còn chẳng phải đứng im nhìn hay sao. Vậy nên, người cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Cho dù trước mắt là bụi gai, chân đi nát vụn, còn có thể dùng tay bò, chẳng có gì ghê gớm hết.

Ba ngày sau, ở đúng nơi, đúng hẹn, Tần Sở tới.

“Mau đưa tiền ra đây, tao còn có việc.” Mới vừa tiêu mấy trăm bao bọn Trương Hùng Trương Siêu, trang bị cậu ta còn chưa mua đâu.

Giờ chỉ có thể chờ tên này cống nộp.

Cũng là con người mà khoảng cách chênh lệch xa đến vậy. Nghĩ đến chuyện hai hôm trước vô tình thấy Trình Dịch ngồi trên một chiếc siêu xe, Tần Sở lập tức ghen ghét. Cùng lúc đó, chút áy náy trong lòng cậu ta cũng hoàn toàn tắt lụi.

Nhà nó có tiền như vậy, cũng phải nghìn tệ, không là gì so với chiếc xe kia.

Trình Dịch vẫn cúi đầu như cũ, bới ví tiền của mình.

Học tốt, nhà giàu thì đã sao, giờ chẳng phải rắm cũng dám hay sao? Trông bộ dạng này của anh, Tần Sở cảm thấy khuây khoả trong lòng, lại vội không chờ nổi.

Nhưng mà tiền còn chưa kịp vào tay, Tần Sở bèn thấy một cô gái nhỏ đi về phía này.

Chuyện này nếu bị người khác phát hiện, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Phía sau lưng Tần Sở mồ hôi lạnh ứa ra, cuối cùng đầu óc cũng lạnh buốt.

“Mi làm gì thế, mau cút đi!”

Nhìn tên hung dữ trước mặt, cô nghiêng đầu, “Tôi về phải đi đường này, phiền anh tránh đường được không?”

Đây chẳng phải là cô bé hôm qua hay sao…

Trình Dịch hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó biểu cảm khôi phục lại vẻ hờ hững.

Cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Tần Sở đương nhiên sẽ không làm, nếu cậu ta làm, nhỡ Trình Dịch hốt hoảng chạy mất thì sao?

Vậy nên thái độ của Tần Sở càng thêm ác liệt, suýt nữa ra tay, “Không!”

“Cút!”

“Là mày nói đấy nhé.” Cô nhún vai.

“Tao nói…” đấy thì sao?

Tần Sở còn chưa dứt lời, sau đó lập tức nghe thấy tiếng cô gái sung sướng khi người gặp hoạ.

“Chú Chu, chú nhìn đi, là nó mắng cháu trước.”

Lúc này, có một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi đang đi đến từ cách đó không xa. Người cao khoảng mét tám, cơ bắp cuồn cuộn, căng chặt áo cộc tay.

Đây không phải quan trọng, quan trọng là phía sau người đó còn thêm vài người đàn ông khác thân hình tương tự, vừa nhìn đã khiếp.

Không hiểu sao, Tần Sở cảm giác khí thế dữ dội ập vào mặt.

Nhận ra điều không ổn, cậu ta lùi về sau hai bước, “Mấy người muốn gì?”

“Đương nhiên là thấy mày gai mắt, chuẩn bị giáo huấn chứ sao.” Vẻ mặt cô gái đầy xảo quyệt.

Giây tiếp theo, cô quay đầu, nhìn thẳng Trình Dịch, “Đối với người như vậy, anh càng sợ hãi, chúng càng lấn tới.”

“Anh phải phản kháng.”

Đương nhiên anh có phản kháng, còn cách phản kích nào tàn nhẫn hơn việc từng chút một huỷ hoại một con người?

Trước tần Sở hỏi 600, sau đó đòi 800, 1000 rồi 3000, 5000… Đến lúc đó, đợi cậu ta chính là tù mọt gông.

Dù gì mấy ngày nữa Tần Sở cũng đủ 18 tuổi.

Tuy rằng kế hoạch này bị cô gái trước mặt phá huỷ, nhưng trong lòng Trình Dịch chẳng chút dao động nào. Tên Tần Sở này, đúng là khá may mắn.

Ngay lúc Trình Dịch cho rằng đánh Tần Sở một trận có thể thôi bắt cậu ta chịu cảnh ngục tù. Anh thấy cô ấy thì thầm với người đàn ông bên cạnh vài câu, lập tức người đàn ông đó và đám người vây lấy Tần Sở.

Trình Dịch không ngờ, trên đời này còn có biện pháp tra tấn người khác như vậy.

Liên tiếp một tuần, Tần Sở không giao nổi một bài nào cho thầy cô.

Tuy rằng không phải chịu đau đớn thể xác, nhưng bị tàn phá tinh thần còn hơn. Mỗi ngày của Tần Sở có thể nói là quá nước sôi lửa bỏng. Đừng nói tiếp tục uy hiếp anh đòi tiền, ngay cả lên mạng chơi game còn không tập trung được.

Cuối cùng chuyện Tần Sở làm vỡ lở, thầy cô và phụ huynh đồng thời ra trận, trị cậu ta đến độ chỉ có thể khóc lóc thảm thiết.

Đi kèm sau đó, chính là Tần Sở xoa tay hầm hè trả thù.

Làm một người bị giải cứu, Trình Dịch chần chừ một chút, vẫn dành sự chú ý đến đây.

Nhưng đến khi Trình Dịch thấy cảnh cô gái làm một cú cước xinh đẹp đá Tần Sỡ ngã nhào xuống đất, anh bỗng thấy mình lo lắng hơi thừa rồi.

Ngay sau đó, anh bị cô gái ấy mơ mơ màng màng dẫn về nhà.

Rốt cuộc đồng ý thế nào, chính anh cũng không biết. Sau đó còn bị cô đẩy lên phòng.

Căn phòng làm bằng gỗ, tất cả đồ trang trí đều là màu đơn giản.

Tiếp theo, Trình Dịch phát hiện cô nói rất nhiều, lúc với anh cứ mở miệng là dạy bảo.

“Lần sau bị người ta bắt nạt, nhất định anh phải phản kích lại!”

Trình Dịch thầm buồn cười, đã lâu rồi anh không thấy nhẹ nhõm như vậy. Cô gái này thật thần kì. Nhưng trên mặt thì anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, “Ừm.”

Có lẽ vì trong nháy mắt thả lỏng, Trình Dịch hỏi ra điều mình vẫn luôn muốn biết, “Em cảm thấy tiền thật sự quan trọng vậy à?”

“Đương nhiên.” Cô gái không hề nghĩ ngợi lập tức đáp, “Tôi có thể sống thoải mái như vậy, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, là bởi vì ba tôi có thể kiếm ra tiền còn gì.”

Rõ ràng là một người cô độc ở giữa căn biệt thự rộng lớn như vậy, ngay cả người giúp việc cũng không có. Nhưng trên gương mặt cô không hề oán thán, như trời sinh đã tươi tắn tràn trề như vậy.

Dừng một chút, Trình Dịch lại hỏi: “Vậy em chuẩn bị báo đáp ông ấy thế nào?”

“Ở trong mắt anh, bố tôi với tôi mà còn phải khách sáo với nhau á?” Cô hơi kinh ngạc.

Trình Dịch – người chưa từng cảm nhận tình cha mím môi, anh mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

Qua hai phút, cô thuận miệng bổ sung nói: “Bản lĩnh lớn thì tôi không có, tuy nhiên ba tôi mở công ty giải trí, đến lúc đó tôi có thể góp sức cho ông.”

Thế cũng coi như báo đáp nhỉ?

“Em định làm diễn viên?” Giọng điệu Trình Dịch hơi gợn sóng.

“Có tài nguyên, có ba tôi chống, cũng không tồi.” Nữ sinh cong mắt cười.

Lại nói chuyện phiếm thêm hai câu nữa, Trình Dịch đã bị lời xua đuổi biến chẳng chút uyển chuyển nào.

“Nếu sau này anh còn theo dõi tôi, tôi lập tức đánh anh!” Cô gái phẩy phẩy tay.

Nhìn cánh cửa lần nữa đóng lại, Trình Dịch dừng một chút, rồi xoay người rời khỏi.

Trở lại biệt thự, khung cảnh trước mặt nháy mắt trở nên ảm đảm. Giữa phòng khách, khung ảnh chụp to như cái búa tạ, gõ mạnh vào sâu tận đáy lòng người.

……

“Ai cho anh tự chủ trương kí với công ty nhỏ này?!”

Trình Dịch bị tiếng giận dữ làm bừng tỉnh, nhìn Quách Bác Viễn vẻ mặt thấp thỏm phía sau, anh vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

Anh đột nhiên mơ tới chuyện này… Nghĩ đến hình ảnh ấy, Trình Dịch nhéo sống mũi, trên mặt hơi mệt mỏi.

“… Vâng.”

Sau khi Quách Bác Viễn ra ngoài, Trình Hoài Tông càng thêm không kiêng nể gì, ra sức chửi rủa, “Chúng ta luôn hợp tác với Trung Xí, anh đột nhiên làm gián đoạn là sao?!”

“Trình Dịch, tôi còn chưa có chết đâu!”

“Tài liệu của Trung Xí không ổn, công ty Vệ Phong tuy nhỏ, nhưng phương án và bản thiết kế đều xuất sắc.” Trình Dịch tự động xem nhẹ câu chửi rống kia, ngắn gọn giải thích sơ qua.

“Trước đây anh mày không bao giờ hành động nhất thời như vậy.” Thiết kế tốt thì sao, không có danh tiếng trên thương hiệu thì cũng như không.

Trình Dịch vẻ mặt bất biến, nói chuyện khác: “Việc thi nghiên cứu sinh của con sắp bắt đầu rồi…”

Không đợi anh nói xong, Trình Hoài Tông không kiên nhẫn cắt ngang, “Hoãn một năm đã, đợi anh mày sức khoẻ ổn hơn rồi mày đi.”

“Huống hồ, gia sản mà ông nội để lại cho mày cũng đủ tiêu cả đời.”

“Vâng, con biết rồi.” Trình Dịch gật đầu.

Nhìn con út nghe lời như vậy, Trình Hoài Tông thấy vừa lòng, lại cảnh cáo thêm một phen, không được tự ý chủ trương quyết định, lúc này Trình Hoài Tông mới rời đi.

Quách Bác Viễn vào trong văn phòng, tức giận trong mắt như muốn ngưng đọng lại, giọng điệu cũng không chịu nổi mỉa mai, “Cậu cả là học tới bằng tiến sĩ!”

Dựa vào đâu đến lượt sếp thế nào cũng phải tạm hoãn lại?!

Trình Dịch không thèm để ý, chỉ hỏi: “Chuyện tôi bảo anh làm, ổn chưa?”

Lửa giận trong lòng Quách Bác Viễn thoáng bình ổn lại, anh ta gật đầu, khẳng định nói: “Rồi ạ.”

Nếu thuận lợi mà nói, nhiều nhất một hai năm, Trình thị không ngăn được anh nữa.

Trình Dịch đóng nắp bút trong tay, đưa văn kiện cho Quách Bác Viễn, “Anh đem cái này đưa cho Vệ Phong, cứ nói chuyện đã sắp xếp ổn thoả, bảo ông ta đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi.”

“Vâng.” Quách Bác Viễn gật đầu.

Lúc trước khi đi, Quách Bác Viễn do dự một chút, rồi khẽ hỏi: “Ngài đã nghĩ tới chưa, sau khi rời khỏi Trình thị, ngài muốn làm gì ạ?”

Báo sớm trước với anh ta, để anh ta chuẩn bị.

Tiền thì sếp không thiếu, cũng chỉ còn lại sở thích làm gì.

Nghe thấy Quách Bác Viễn đột nhiên đặt câu hỏi, Trình Dịch ngừng động tác một chút. Hồi lâu sau, anh mới nhàn nhạt đáp: “Vậy làm diễn viên đi.”

Dù sao, anh cũng không còn điều yêu thích gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.