Tu luyện dị dung thuật đương nhiên là dùng để ngụy trang thân phận. Trên người hắn có một số tài sản đủ để khiến cho tu sĩ Chân Đan Cảnh cũng phải đỏ mắt, thêm nữa, bí mật của hắn cũng không ít. Vì vậy, nếu như có thể che giấu hay ngụy trang thân phận lúc cần thiết thì cũng đỡ đi rất nhiều phiền toái.
Lần trước hắn phải đeo một mặt nạ cấp bậc linh khí để đến Đa Bảo Phường mua đan dược, mục đích cũng là vì không muốn bị người nhận ra.
Đạo lí “thất phu vô tội, hoài bích kì tội” hắn hiểu rõ.
Bốn tháng sau…
Thở nhẹ một hơi, Giang Lưu Nhi đem ngọc giản ghi ba tầng đầu của Tây Hoàng Kinh cất vào lại không gian giới.
Sau mấy tháng tu luyện, những thuật pháp thần thông bên trong hắn đều đã luyện thành thạo. Tốc độ tu luyện của hắn có thể nói là nhanh kinh người. Bởi vì những đệ tử khác đa số đều là phải tu luyện tám, mười năm mới có thể đạt đến mức lô hỏa thuần thanh như hắn bây giờ.
Còn về phần dị dung thuật thì từ lâu hắn đã hoàn thành xong. Hắn tin tưởng với dị dung thuật cao minh này thì dù là cường giả Chân Đan Cảnh cũng khó lòng nhận biết được.
Trầm ngâm một chút, Giang Lưu Nhi hướng phía cửa bước đi. Ban đầu, hắn dự tính nếu có thể đột phá bình cảnh, hắn sẽ ở lại tu luyện một quãng thời gian, vì vậy mà hắn mới thuê tu luyện thất với thời hạn một năm. Thế nhưng bây giờ thì đã không cần phải ở lại đây nữa.
Bên ngoài, chỗ chấp sự quản lý khu vực tu luyện thất…
“T-ta không có đủ linh thạch… Xin lỗi…”
Một thiếu nữ nói với vẻ bối rối.
Vị chấp sự thấy thế thì nét mặt càng lộ rõ sự khó chịu:
“Không có linh thạch mà cũng muốn thuê phòng tu luyện? Ngươi là đang giỡn mặt với ta sao?”
“Đúng là thứ mặt dày không biết xấu hổ!”
“Đồ nghèo mạc! Đến năm mươi viên hạ phẩm linh thạch cũng không có.”
“Với tư chất ngu độn của cô ta thì có tu luyện cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên của Tây viện chúng ta thôi. Nếu ta mà là viện chủ thì ta đã tống cổ cô ta đi từ lâu rồi…”
“Sư muội, nếu ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng sư huynh ta sẽ đại phát từ bi bố thí cho ngươi vài viên linh thạch đấy.”
“Sư đệ, ngươi sao lại keo kiệt như vậy… Sư muội nếu chịu quỳ xuống học tiếng chó sủa thì ta sẽ cho ngươi vài chục viên linh thạch…”
…
Xung quanh, những lời khinh miệt, những tiếng mỉa mai không ngừng vang lên.
Ngay cả vị chấp sự đang ngồi kia cũng không có ý khuyên ngăn mà còn có phần ủng hộ.
Tất cả chỉ vì thiếu nữ là một kẻ xúi quẩy. Một kẻ luôn bị người ghét bỏ.
Nàng cắn chặt răng không lên tiếng, cố ngăn lại khóe mắt đang ướt dần. Nàng tự nhủ “không sao cả”. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên…
Nàng cúi mặt lặng lẽ bước đi…
“Sư muội.”
Bỗng nhiên có ai đó nắm lấy tay nàng khẽ gọi.
Thiếu nữ theo bản năng muốn giật tay ra thì chợt dừng lại.
Khí tức quen thuộc này…
Nàng ngẩng đầu lên nhìn. Một gương mặt tuấn mỹ với một miếng vải bịt kín một bên mắt hiện ra.
“Sư muội, ngươi muốn thuê phòng tu luyện sao?”
Thiếu nữ lại cúi đầu không nói gì.
Chợt nàng cảm giác được trong tay mình có thêm vật gì đó. Nàng liếc nhìn.
Đó là một tấm mộc bài.
“Đây là tu luyện bài của ta. Vẫn còn thời hạn hơn nửa năm. Sư muội nếu cần thì cứ lấy dùng.”
Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai nàng.
Thiếu nữ lần nữa ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.
Giang Lưu Nhi sợ nàng từ chối nên nói thêm:
“Thật ra ta cũng đã tu luyện xong rồi, nếu trả lại bây giờ thì cũng có hơi lãng phí. Vậy nên nếu sư muội không chê thì cứ lấy dùng, dù sao thì ta cũng không cần nữa.”
Thiếu nữ nhìn hắn chăm chú, trong đôi mắt lại bắt đầu có chút ươn ướt. Nàng vội cúi mặt xuống không để cho hắn nhìn thấy.
“Ồ!… Màn anh hùng giúp mỹ nhân thật cảm động. Ta không ngờ độc nhãn long ngươi cũng là kẻ biết thương hương tiếc ngọc như vậy đấy!”
Một giọng điệu châm biếm đột ngột cất lên.
Khẽ nhíu mày, Giang Lưu Nhi quay lại nhìn kẻ kia.
Bạch Ngọc Đô cũng nhìn lại với nụ cười lạnh. Mấy tháng trước hắn có nghe nói tên độc nhãn long này đã từng chống lại uy áp của Phong Tiếu Thiên mà không rơi vào hạ phong. Ban đầu hắn bị đả kích không nhẹ. Phong Tiếu Thiên là ai? Đó chính là một trong số những người mạnh nhất trong lớp đệ tử hạch tâm hiện giờ, đã có tu vi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ.
Còn tên độc nhãn long này? Hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường có tư chất trung phẩm linh thể, là kẻ chỉ mới vào Tây viện hơn một năm mà thôi.
Làm thế nào hắn có thể đối kháng được với Phong Tiếu Thiên?
Sau một hồi suy nghĩ, Bạch Ngọc Đô cho ra một kết luận. Đó là tên độc nhãn long này chắc chắn có được một đại kỳ ngộ nào đó, và kỳ ngộ ấy hơn chín phần là từ lần ra ngoài làm nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt hơn một năm trước của hắn. Bởi vì ngay khi trở về, hắn đã có thể chống chọi với uy áp của Tiêu chấp sự mà vẫn bình thản như không.
Mới đầu Bạch Ngọc Đô tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không quá để tâm. Tu tiên giới chuyện thiên kỳ bách quái xưa nay vốn không hiếm, hắn nghĩ có thể trên người tên độc nhãn long này có pháp bảo gì đó cũng nên…
Nhưng đến khi biết tin tên kia có thể đối kháng với Phong Tiếu Thiên thì hắn không muốn quan tâm cũng không được. Chống lại uy áp của một tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ và một tu sĩ Niết Bàn Cảnh sơ kỳ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tên độc nhãn long kia tuyệt đối có đại kỳ ngộ!
Hắn cũng không cho rằng tu vi của tên kia đã đột phá tới Niết Bàn Cảnh. Trong vòng một năm, từ một Thần Thông cảnh sơ kỳ đột phá vào Niết Bàn Cảnh sơ kỳ? Phải là kỳ ngộ nào mới làm được. Hắn không tin. Hơn nữa, hắn đã từng hỏi qua mẫu thân mình, nàng cũng khẳng định tu vi của tên kia vẫn chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Suy đoán của hắn là tên độc nhãn long kia đã nhận được một pháp bảo cao cấp nào đó có uy lực phòng ngự rất mạnh.
Tuy có hơi ghen ghét vận khí của tên kia nhưng Bạch Ngọc Đô cũng không còn cảm thấy đã kích như lúc đầu nữa. Nếu không thì bây giờ chưa chắc hắn dám ngang nhiên khiêu khích như vậy.
Giang Lưu Nhi cũng không hơi đâu đi đôi co với loại người thích tự cho mình là như Bạch Ngọc Đô làm gì. Hắn quay lại nói với thiếu nữ Mỹ Toa:
“Sư muội, để ta dẫn ngươi tới phòng tu luyện.”
Thiếu nữ không nói gì, im lặng để hắn nắm tay kéo đi.
Thấy Giang Lưu Nhi không thèm để ý đến mình, khuôn mặt Bạch Ngọc Đô đanh lại. Lúc Giang Lưu Nhi đi ngang qua, hắn lạnh lùng nói:
“Đại hội tranh tài năm năm sau, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân.”
Lại thêm một kẻ muốn giẫm ta dưới chân nữa sao?
Giang Lưu Nhi không mấy để tâm. Nếu muốn so tài thì hắn cũng không ngại.
“Sư muội, chính là phòng tu luyện này. Chỉ là một phòng tu luyện sơ cấp, hy vọng sư muội không chê.”
Chê? Ngay cả thuê một phòng như thế này nàng cũng không đủ linh thạch thì làm sao có thể chê được chứ. Lúc này có chăng chỉ là sự phức tạp không diễn tả được thành lời trong đôi mắt xanh lam kia.
Đưa nàng vào trong xong, Giang Lưu Nhi liền rời khỏi đó.
Bóng lưng của người thiếu niên kia ngày một khuất dần, nhưng trong mắt của thiếu nữ nào đó thì lại ngày càng in sâu… in sâu…
Một lúc sau, thiếu nữ đi đến cửa, thoáng vận chân khí truyền vào tấm tu luyện bài, đánh ra một tia sáng. Cửa phòng khép lại. Nàng quay người định tới chỗ tòa tụ linh trận ngồi xuống tu luyện thì chợt ánh mắt hơi ngưng.
Thiếu nữ cúi xuống nhặt vật dưới đất lên.
Đó là một không gian giới chỉ.
Thứ mà chỉ có các đệ tử đạt tới Thần Thông Cảnh mới được tông môn cấp cho. Về phần những đệ tử bình thường như nàng thì chỉ có thể dùng túi trữ vật cấp thấp để đựng vật phẩm.
Lưỡng lự một chút, sau đó nàng dùng thần thức tra xét bên trong.
Mắt thiếu nữ mở to.
Thật nhiều linh thạch!
Trong giới chỉ có ít nhất hơn năm vạn hạ phẩm linh thạch và hơn ba trăm trung phẩm linh thạch. Một trăm viên hạ phẩm linh thạch mới được một viên trung phẩm linh thạch. Một trăm viên trung phẩm linh thạch thì mới được một viên thượng phẩm linh thạch.
Theo đó quy ra thì số linh thạch có trong giới chỉ kia ít nhất hơn tám vạn hạ phẩm linh thạch.
Thiếu nữ cảm thấy khó có thể tin được là số linh thạch này lại đang nằm trong tay mình. Với tu vi hiện tại của nàng, mỗi tháng cũng chỉ nhận được năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, một năm vị chi là sáu trăm hạ phẩm linh thạch. Như vậy, phải mất hơn một trăm ba mươi năm thì mới đủ con số hơn tám vạn hạ phẩm linh thạch kia.
Thiếu nữ đương nhiên biết giới chỉ đang cầm trong tay là của thiếu niên vừa rời đi. Nàng cũng không ngốc đến mức cho rằng là hắn bỏ quên. Một tu sĩ Thần Thông Cảnh sẽ để quên đồ mà không biết sao? Hơn nữa lại còn là không gian giới chỉ, một vật bất ly thân.
Nàng hiểu, hắn là cho nàng.
Tuy rằng không biết làm sao một đệ tử bình thường như hắn lại có nhiều linh thạch đến vậy, không biết vì sao hắn lại cho nàng, không biết vì sao hắn lại đối tốt với nàng đến mức này… Nhưng mà nàng biết, món quà này thật sự quá lớn đối với nàng, đối với một kẻ luôn bị người khi nhục và xa lánh như nàng, một kẻ bị cho là xúi quẩy, là sát tinh… Thật sự quá lớn…
Nàng phải dùng gì để trả cho hắn đây?
Thiếu nữ nhìn cánh cửa phòng tu luyện đã đóng chặt, trong đôi mắt màu lam đẹp đẽ và sáng ngời như những vì sao ấy, vài giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lần đầu tiên nước mắt của nàng không rơi vì những lời miệt thị khinh khi, không rơi vì uất ức, không rơi vì thống khổ và oán hận.
Mà lúc này… nàng cũng không biết nó rơi vì điều gì nữa.