Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 67 - Nhiệm Vụ Đáng Nghi

trước
tiếp

Rời khỏi khu tu luyện thất, Giang Lưu Nhi đi thẳng về phòng mình.

Khi gần đến cửa, hắn khẽ nhíu mày. Hắn lập tức thả thần thức ra thăm dò.

Bên trong, một thiếu phụ đang ngồi, môi khẽ nhấp ly trà, dáng vẻ trông khá nhàn nhã.

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Không định vào sao?” Giọng thiếu phụ truyền vào tai hắn.

Thở ra một hơi, Giang Lưu Nhi đi tới, đẩy cửa bước vào.

Cổ Mị Sanh đặt ly trà trên tay xuống bàn, sau đó chằm chằm nhìn hắn.

Qua một lúc, thấy nàng ta cũng không có ý định thu hồi ánh mắt của mình, Giang Lưu Nhi đành phải lên tiếng:

“Viện chủ, không biết người đến tìm đệ tử có chuyện gì?”

Cổ Mị Sanh khẽ liếc hắn, nói bằng giọng nhu nhuyễn quen thuộc:

“Chẳng lẽ không có việc thì ta không thể tìm ngươi. Một viện chủ như ta muốn gặp ngươi cũng phải có lý do sao?”

“Đệ tử không có ý đó.”

“Ồ! Vậy thì Niệm Từ ngươi có ý gì?”

Giang Lưu Nhi biết nữ nhân này là đang cố ý kiếm chuyện nên không nói gì nữa.

Cổ Mị Sanh nhẹ nhếch môi, đứng lên, bước tới gần hắn.

Giang Lưu Nhi cũng không có ý lùi lại. Hắn đã đột phá vào Hoàng Cảnh trung kỳ, tính ra tu vi cũng chỉ kém nàng ta một tiểu cảnh giới, hắn tin mình đã có đủ khả năng để chống lại mị thuật của nàng.

Thế nhưng lần này, Cổ Mị Sanh dường như cũng không có ý định thi triển mị thuật đối phó hắn. Sau khi còn cách hắn chỉ nửa bước chân nữa, nàng dừng lại, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Mãi hồi lâu, nàng đột nhiên đưa tay chạm nhẹ trước ngực hắn, nhưng cũng không vuốt ve hay gì khác mà thu về ngay. Sau đó nàng chợt nói một câu:

“Xem ra vận khí của ngươi cũng không phải nhỏ.”

Ánh mắt khẽ động, Giang Lưu Nhi hỏi:

“Ý của viện chủ là gì, đệ tử không hiểu.”

Cổ Mị Sanh như cười như không nói với hắn:

“Ta nghe nói ngươi có thể đối kháng uy áp với Phong Tiếu Thiên?”

Chẳng lẽ nàng ta đã nhìn ra tu vi thực sự của ta? Không thể nào. Liễm tức thuật của Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết rất cao minh, đừng nói tu vi Niết Bàn Cảnh hậu kỳ như nàng mà cho dù là cường giả Chân Đan Cảnh cũng khó có thể nhận biết được.

Cũng không để cho hắn nghi hoặc quá lâu, Cổ Mị Sanh nói ra suy đoán của mình:

“Chắc hẳn là ngươi đã nhận được một pháp bảo nào đó rất lợi hại phải không?”

Trong lòng Giang Lưu Nhi thở phào một hơi. Nếu nàng ta đã nghĩ như thế thì hắn cũng thuận nước đẩy thuyền.

“Không dám giấu viện chủ, đệ tử đúng thật là có may mắn lấy được một pháp bảo phòng ngự, nhưng chỉ là một loại bình thường, cũng không tính lợi hại gì.”

Tuy cách gọi có chút khác nhau nhưng pháp bảo suy cho cùng cũng là một loại pháp khí.

Đối với hầu hết các pháp khí ở tu tiên giới thì đều yêu cầu tu sĩ phải đạt đến mức tu vi nhất định mới có thể sử dụng và phát huy được uy lực tối đa.

Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối. Đối với tu tiên giới đầy những thứ thiên kỳ bách quái thì lại càng không. Có một loại pháp khí không hề có sự hạn chế về tu vi của tu sĩ sử dụng mà vẫn có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Những pháp khí đó được gọi riêng là pháp bảo.

Giữa một pháp bảo và một pháp khí bình thường có cùng cấp bậc thì giá trị của pháp bảo có thể cao hơn ít nhất gấp mấy lần trở lên. Thậm chí từng có người mua một pháp bảo với giá gấp hơn trăm lần so với pháp khí có cùng cấp bậc.

Trong tu tiên giới, pháp bảo chính là một trong những vật phòng thân tốt nhất của tu sĩ.

Theo nhận định của Cổ Mị Sanh, pháp bảo phòng ngự của Giang Lưu Nhi có thể chống lại uy áp của tu sĩ Niết Bàn Cảnh sơ kỳ thì hẳn cũng ở mức cấp bậc linh khí. Tuy rằng loại pháp bảo này có giá trị không nhỏ nhưng đường đường là viện chủ của Tây viện, pháp bảo như thế nàng không thiếu. Vì vậy, nàng cũng không quá lưu tâm.

Trầm ngâm một chút, Cổ Mị Sanh đột nhiên đổi giọng, nghiêm túc nói:

“Niệm Từ, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi làm.”

Giang Lưu Nhi nhìn nàng có chút nghi hoặc. Chỉ nghe Cổ Mị Sanh nói tiếp:

“Cách đây năm vạn dặm về phía tây có một tòa Hắc Sa Thành, là nơi thuộc phạm vi quản lý của Tây viện chúng ta. Theo các đệ tử ở đó báo cáo thì gần đây Hắc Sa Thành thường xuyên xuất hiện một nhóm tà tu chuyên chặn đường giết người cướp của, làm cho lòng người hoang mang, dẫn đến sinh ý các cửa hàng của chúng ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bây giờ ngươi hãy đến đó để giải quyết đi.”

“Viện chủ, tại sao người lại chọn ta?” Giang Lưu Nhi dò hỏi.

Cổ Mị Sanh hơi nhíu mày:

“Thế nào? Viện chủ ta không có quyền ra lệnh cho ngươi sao?”

Dừng một chút, nàng dịu giọng lại:

“Theo ghi nhận của các đệ tử thì bọn tà tu này có mấy tên tu vi cũng có chút lợi hại, đã đạt tới Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Cho nên nhiệm vụ này cần một đệ tử có tu vi Thần Thông Cảnh đi làm. Những đệ tử khác đa số đều đang bế quan, còn lại vài người thì đều đang làm nhiệm vụ hoặc đang ở bên ngoài. Vì vậy, ngươi là người thích hợp nhất lúc này. Ngươi không còn thắc mắc gì nữa chứ?”

“Thưa viện chủ, đệ tử đã hiểu.”

Giang Lưu Nhi nhẹ giọng đáp. Hắn biết mình không có quyền từ chối. Hắn cũng không muốn bị khép vào tội bất tuân mệnh lệnh. Đây cũng không phải tội nhẹ.

“Được rồi. Bây giờ ngươi hãy lập tức đi đến Hắc Sa Thành đi. Cố gắng giải quyết càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, viện chủ.”

Cổ Mị Sanh hài lòng gật gật đầu, sau đó thì rời đi.

“Nữ nhân này không đơn giản đâu, ngươi nên cẩn thận.”

Nghiệt bỗng dưng lên tiếng.

“Nghiệt, ngươi không thể nói rõ ràng một chút sao?”

“Ngươi nghĩ tu vi của nàng ta ở cảnh giới nào?”

“Nàng ta đương nhiên là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ…” Giang Lưu Nhi chợt dừng lại, ánh mắt khẽ động: “Chẳng lẽ ý ngươi là nàng ta cũng không phải chỉ đơn giản là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ?”

“Niết Bàn? Tuy linh hồn ta bây giờ rất suy yếu, nhưng cảm giác còn rất tốt, mặc dù che giấu rất khá nhưng nếu ta đoán không sai thì nữ nhân kia hẳn là một cường giả Chân Đan Cảnh.”

Chân Đan Cảnh?

Khuôn mặt Giang Lưu Nhi có mấy phần ngưng trọng. Nếu nữ nhân kia chỉ là Niết Bàn Cảnh hậu kỳ thì hắn cũng không sợ nàng ta giở thủ đoạn gì. Nhưng nếu là Chân Đan Cảnh cường giả…

Hắn bắt đầu trầm tư.

Một lát sau, hắn lên tiếng:

“Nghiệt, ngươi nhận ra từ khi nào?”

“Từ lần đầu tiên ngươi gặp nữ nhân kia.”

“Vậy tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?”

Nghiệt trả lời một cách thản nhiên:

“Bởi vì ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết. Nếu không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng ngươi thì ta cũng lười quản.”

Giang Lưu Nhi không có lý do để phản bác. Nghiệt nói không sai, theo giao dịch thì nó chỉ có trách nhiệm truyền dạy Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết và đưa hắn đến Địa ngục, còn lại thì nó không có nghĩa vụ phải làm gì thêm nữa.

“Ý ngươi là nữ nhân kia muốn giết ta?”

“Vậy ngươi thấy nhiệm vụ này thế nào?” Nghiệt hỏi lại.

Giang Lưu Nhi cũng thẳng thắn nói:

“Ta nghĩ chắc chắn không phải cái gì tốt lành.”

Hắn nhìn ra cửa, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Trong một phường thị tu tiên, một vị đại hán da ngâm, thân hình tráng kiện đang chậm rãi bước đi trên đường.

Một lát sau, đại hán dừng lại trước một cửa tiệm khá lớn, trên biển treo đề ba chữ “Linh Hương Đường”.

“Tiền bối, tiểu nữ có thể giúp gì cho người?” Một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi cung kính hỏi.

Vị đại hán nọ nói với giọng khàn khàn:

“Ta muốn mua một ít phù lục và pháp bảo phòng thân cao cấp. Tốt nhất là cấp bậc linh khí, phẩm chất càng cao càng tốt.”

Sau một thoáng kinh ngạc thất thố, thiếu nữ vội nói:

“Vâng, xin tiền bối đợi một lát để tiểu nữ bẩm báo với cấp trên.”

Đại hán nhẹ gật đầu.

Khoảng ba phút sau, một thiếu phụ tuổi tầm ba mươi xuất hiện. Nàng đến trước mặt đại hán kia cung kính chào:

“Tiểu nữ tiếp đón chậm trễ mong tiền bối bỏ quá cho.”

“Không sao. Dẫn ta đi xem những phù lục và pháp bảo tốt nhất ở đây đi.”

“Vâng, xin mời tiền bối.”

“Tiền bối, đây đã là những tấm phù lục cao cấp nhất của bổn tiệm…”

Thấy vị tiền bối nọ cầm trương phù lục trong tay với dáng vẻ trầm ngâm, thiếu phụ lên tiếng giải thích.

“Được rồi. Chỗ phù lục này hết tất cả bao nhiêu, ta mua hết.”

Mua hết?

Thiếu phụ có chút há hốc. Ở đây có hơn hai mươi tấm đấy, hơn nữa tất cả đều là cấp bậc hạ phẩm linh phù. Nàng chỉ cho là vị tiền bối này mua vài tấm là cùng, không ngờ…

Thấy thiếu phụ kia không phản ứng, vị đại hán khẽ nhíu mày.

“Tiền bối, xin người thứ lỗi cho sự thất thố của tiểu nữ… Hết thảy số linh phù này có giá bốn mươi sáu vạn hạ phẩm linh thạch. Nhưng vì tiền bối mua với số lượng lớn nên bổn tiệm sẽ bớt cho người sáu vạn linh thạch. Như vậy, tiền bối chỉ cần trả bốn mươi vạn linh thạch là được.”

Nghe nàng ta nói, đại hán cũng không tỏ vẻ gì. Y tiếp nhận túi trữ vật từ tay nàng, dùng thần thức chuyển số lượng bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch qua. Con số bốn mươi vạn không phải nhỏ, cũng không thể đổ ra cả sàn nhà được.

Sau khi kiểm tra lại, thấy đã đủ, thiếu phụ cung kính đưa mớ linh phù kia cho đại hán. Y cầm lấy bỏ vào không gian giới, sau đó bước ra ngoài. Ở Linh Hương Đường này cũng không có pháp bảo cao cấp nào khiến y hài lòng cả.

Lại đi dạo một vòng ở phường thị.

Đến lúc trời đã xế chiều, vị đại hán nọ cũng rời đi.

Phi hành được một lúc, vị đại hán dừng lại ở một nơi không người. Cả thân thể y bỗng nhiên biến đổi, trong chốc lát đã trở thành hình dáng của một thiếu niên.

Thiếu niên này đương nhiên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã dùng dị dung thuật để đến Đa Bảo Phường mua sắm đồ đạc này nọ, lý do thì là vì để tăng thêm bảo vật phòng thân. Bởi vì linh cảm nói cho hắn biết rất có thể sẽ nhanh thôi hắn phải đối đầu với vị Tây viện chủ kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.