Cố Thần Sinh vừa ngủ gật vừa mặc quần áo, ra khỏi phòng tắm, tóc cũng chưa kịp lau khô đã đổ ập thân hình cao lớn xuống giường.
Anh vươn tay tìm điện thoại bên cạnh, hé mắt mở điện thoại lên, tìm đến cái tên nào đó, soạn một tin nhắn thật ngắn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Dư nhìn trái tim màu đỏ vừa được anh gửi tới trong màn hình, vừa tức vừa buồn cười. Không thể gửi tin nào dài hơn nữa sao? Nghĩ làm vậy là dỗ được cô sao?
Nghĩ đến hôm nay dáng vẻ anh mệt mỏi bước xuống xe, cô cũng không ầm ĩ, dứt khoát đi ngủ.
________________
Mới sáng sớm cô đã phải thức dậy để đến trường, Cố Thần Sinh cũng phải đi làm. Hai người đi chung một xe.
Vừa chui vào ghế phụ, Cố Dư ngồi ngay ngắn, tự giác thắt dây an toàn, đánh mắt nhìn người bảo vệ đứng ngoài cửa xe.
Cố Thần Sinh nhìn cô, cong môi cười sủng nịnh. Vặn khoá lái xe đi.
Cố Dư vẫn đang giận dỗi anh, suốt quãng đường không nói câu nào. Cố Thần Sinh yên lặng nắm tay cô, đặt lên đùi mình vuốt ve,
“Sao vậy?”
Cố Dư nhìn thẳng, “Sao là sao?”
Cố Thần Sinh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười cười, lại nhìn về phía trước, “Anh lại chọc giận gì em sao?”
Cố Dư lườm anh, “Cái đấy thì phải hỏi anh chứ?”
Cố Thần Sinh nắm tay cô, đưa lên miệng hôn mạnh, “Tại tối qua anh không sang phòng em sao? Bảo bối, tối nay chú sẽ đền gấp đôi, đưa cháu lên tiên cảnh thì thôi, được không?”
Cố Dư cảm thấy anh nói về chuyện này lại dùng xưng hô đó cảm thấy thật tội lỗi, nên nhanh chóng ngắt lời anh,
“Anh nhảm nhí vừa vừa thôi.”
Cố Thần Sinh giả vờ đăm chiêu, “Không phải vì chuyện đó à? Thế thì là vì anh gửi cho em có mỗi một trái tim thôi sao?”
Cố Dư “hừ” một tiếng, không trả lời.
Cố Thần Sinh đặt tay cô vào tay mình, lật qua lật lại, có vẻ rất thích trò này,
“Tiểu cô nương, vậy em muốn bao nhiêu? Anh chỉ có một trái tim thôi, cho em hết rồi.”
Nghe đến đây Cố Dư không nhịn được nữa bật cười, Cố Thần Sinh thấy cô cười, như chỉ chờ có thế, dùng một tay ôm cô vào ngực, Cố Dư ngoan ngoãn ôm eo anh, cọ cọ, trong lòng ngọt ngào.
Anh đỗ xe trước cổng trường cô, tranh thủ hôn môi một cái rồi phóng xe đến công ti.
Vì đại học Bắc Kinh nằm trong trung tâm thành phố, toà cao ốc của công ti Cố Thần Sinh cũng ở đấy, nên sinh hoạt hai người không có gì thay đổi.
Còn khoảng hai tháng nữa là Cố Dư tốt nghiệp rồi, khoảng thời gian này vô cùng bận rộn.
Lúc Cố Thần Sinh mở cửa đi vào, cô vẫn đang ngồi ở sofa ôm laptop làm việc. Thấy anh về cũng chỉ hỏi một câu, “Anh về đấy ạ?” Rồi lại tiếp tục.
Cố Thần Sinh vừa thay giày vừa giơ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày, “11 giờ rồi, còn không đi ngủ đi?”
Cố Dư phất phất tay, mắt chăm chú nhìn màn hình,
“Anh mau vào tắm rồi đi ngủ đi, em còn bận.”
Cố Thần Sinh vứt cặp công văn xuống ghế, cúi người nhìn số liệu trên máy tính, tùy tiện sửa vài thông số cơ bản cho cô, một lát sau, “Có gì ăn nữa không? Anh đói.”
Cố Dư, “Anh vẫn chưa ăn tối sao? Vẫn còn một ít salad em làm trong tủ lạnh đấy.”
Cố Thần Sinh vào bếp lục lọi, bưng ra một đĩa salad, tới ngồi bên cạnh cô, yên lặng ăn.
Cố Dư vừa đánh máy vừa hỏi anh, “Mới chuyển công tác mà anh không bận à?”
Cố Thần Sinh tựa vào vai cô, nói nhỏ, “Anh đi làm giờ mới về đấy thôi, sao em lạnh lùng thế, chúng ta vừa mới gặp nhau hôm qua đấy.”
Cố Dư lườm anh, cũng đâu phải mới yêu ngày một ngày hai, anh đâu cần phải ra vẻ thiếu hơi cô đến như thế.
Tắt máy tính, hai người cùng nhau tắm rửa, đánh răng rồi đi ngủ.
________________
Cố Thần Sinh nhìn Cố Dư ngủ ngoan trong lòng, lật người nhìn trần nhà, thở dài.
Sự nghiệp đã ổn định rồi, bây giờ chỉ còn việc đối mặt với gia đình. Anh đã từng nghĩ tới tất cả hậu quả có thể xảy ra, anh đều có thể chịu được, chỉ là sợ cô…
Cố Dư dù không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, nhưng anh biết cô là người coi trọng tình thân, nếu chọn một trong hai, chắc chắn sẽ khiến cô đau khổ.
Mấy ngày nay anh đều chỉ suy nghĩ đến một câu hỏi.
“Làm sao đây?”
Làm sao để nói ra, làm sao để được chấp nhận, và quan trọng nhất, là làm sao có thể không tổn thương đến bảo bối của anh?
Cố Dư trong lòng cựa quậy, anh cắt đứt dòng suy nghĩ, xoay người vỗ về lưng cô, lại thở dài, nhắm mắt đi ngủ.
_______________
Sáng sớm, Cố Dư đánh răng trong phòng tắm. Cố Thần Sinh cởi trần đầu tóc rối bù bước vào. Cô cầm lấy bàn chải đánh răng đưa cho anh, nhìn vào gương tiếp tục.
Cố Thần Sinh xoa xoa đầu cô, đặt bàn chải xuống một bên, cởi quần đi đến bồn cầu. Vài giây sau tiếng róc rách vang lên, Cố Dư nhìn anh buồn ngủ đến mức vừa nhắm mắt vừa đi tiểu trong gương, cười híp mắt,
“Nếu người khác biết quan hệ của chúng ta, họ sẽ cho rằng em ở nhà ngược đãi anh đấy.”
Cố Thần Sinh kéo quần lên, tiến tới bên cạnh cô tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Cố Dư súc miệng, rửa mặt xong, ghé qua hôn anh một cái, Cố Thần Sinh phối hợp cúi đầu.
Một người đi học. Một người đi làm.
Cứ thế đến cuối tuần, Cố Thần Sinh đi làm còn Cố Dư tranh thủ về nhà một chuyến. Mấy ngày nữa là mừng thọ ông nội rồi.
Lúc cô đang tưới hoa ngoài vườn, Diệp Lộ cũng đem đồ ra hiên nhà phía sau phơi. Hai mẹ con nói chuyện một lát, bà liền đề cập đến chuyện yêu đương của cô,
“Con nói xem, cũng đã tốt nghiệp đến nơi rồi, vẫn chưa có bạn trai, bây giờ không tính có, vậy đến bao giờ hả?”
Mỗi lần có người nhắc đến vấn đề này, Cố Dư lại chột dạ,
“Mẹ lạ nhỉ? Con chưa muốn yêu đương.”
Diệp Lộ bực mạnh dũ mạnh chiếc áo, phơi lên,
“Để xem, sau này còn sẽ như chú út, già đến nơi rồi vẫn chưa ý thức được sự quan trọng của việc thành gia lập thất.”
Cố Dư lén làm mặt quỷ, tưới hết nước liền chạy biến vào nhà.
Cố Noãn đang ngồi ở ban công tầng hai đọc sách uống trà sáng. Cố Dư xách bình tưới lên,
“Cô, buổi sáng vui vẻ.”
Cố Noãn nhìn cô, “ừ” một tiếng, nhấp một ngụm trà.
Cố Dư căng thẳng tưới mấy bình hoa nhỏ, chợt nghe Cố Noãn đằng sau hỏi,
“Tiểu Dư, cháu có bạn trai chưa?”
Cố Dư cười “haha” hai tiếng,
“Vẫn chưa ạ.”
Cố Noãn gật gù, “Nếu không cô giới thiệu cho cháu một người nhé, là con của bạn cô, cũng tầm tuổi cháu, đã có công việc, có ngoại hình, con người cũng tử tế.”
Cố Dư hoảng hốt, “Thôi ạ, cháu không thích xem mắt lắm đâu, cứ để tự nhiên đi ạ.”
Cố Noãn, “Nếu cháu không thích xem mắt, thì mừng thọ ông nội lần này, cô mời nó đến, hai đứa thử làm quen một chút, được không?”
Cố Dư hết cách, “dạ” một tiếng rồi chạy xuống lầu.
________________
Buổi tối cô trở về chung cư, Cố Thần Sinh đã về rồi, đang ăn mì ở phòng khách.
Cố Dư nhìn bát mì không thể đơn giản hơn của anh, vừa đau lòng vừa buồn cười,
“Anh tự nấu hả?”
Cố Thần Sinh thổi mì, “hừ” một tiếng, “Không anh thì là ai nấu?”
Cô Dư từ phía sau ôm cổ anh, thơm lên má anh, thì thầm, “Có Úc Thượng Linh.”
Cố Thần Sinh ngừng ăn, xoay người kéo cô xuống, không chút lưu tình vỗ bốp bốp vào mông cô, “Thích ăn đòn phải không?”
Cố Dư ở trong lòng anh cười khúc khích, “Nói cho anh biết, cô ba đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho em rồi.”
Cố Thần Sinh nhíu mày nhìn cô, “Em đồng ý?”
Cố Dư nháy mắt, “Tất nhiên rồi, em đâu có lí do để từ chối.”
Cố Thần Sinh híp mắt, lạnh giọng, “Cố Dư, tối nay em chết chắc rồi.”
Bát mì ăn dở vẫn còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút trên bàn.
Cố Dư hét lên một tiếng, bị anh khiêng lên vai tiến vào phòng ngủ,
“Cố Thần Sinh…Thả em xuống, chú Cố…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
__________________
Thành phố đông đúc, mới tám giờ, người ta vẫn đi đi về về tấp nập.
Vậy mà trong căn hộ nhỏ bừa bộn, hai con người này đã không biết đến thời gian.
Cố Thần Sinh hiếm khi bỏ qua bước dạo đầu, vừa cởi sạch quần áo của cô, gậy thịt đã một đường xuyên vào.
Cố Dư bị sự đột ngột này làm cô không kịp thích ứng, cong người, nhìn bụng dưới mình nhô lên như có một đứa bé đang đạp từ phía trong.
Cố tức tối đập mạnh vào hông anh, “Anh hung dữ với ai vậy hả?”
Cố Thần Sinh ép hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, thắt lưng mãnh liệt va chạm.
Anh không phải thần thánh, những áp lực mấy ngày qua, thậm chí từ lúc yêu đến hây giờ, chưa bao giờ lớn đến như thế.
Cố Dư không hề thoải mái chút nào, tiểu huyệt còn chưa kịp ẩm ướt đã bị anh mạnh mẽ ma sát, khiến cô cảm thấy đau rát.
Vậy mà anh vẫn không chịu dừng lại, nước mắt đột nhiên chảy ra, cô vùi đầu vào gối, tủi thân khóc không thành tiếng.
Cố Thần Sinh vẫn chăm chú hôn ngực cô, cho đến khi thấy người bên dưới bỗng nhiên im lặng, anh mới ngẩng đầu.
Con mẹ nó anh thế mà lại làm cô khóc!
Người con gái anh nâng niu suốt mấy năm qua, chưa bao giờ khóc vì ủy khuất trước mặt anh, vậy mà bây giờ lại bị anh một lần tinh trùng lên não làm khóc.
Vội vàng dừng lại, ôm cô vào trong ngực, luống cuống,
“Dư Dư, bảo bối, anh làm em đau sao? Anh xin lỗi, đừng khóc.”
Cố Dư chùi nước mắt, đẩy anh ra, ngồi dậy định xuống khỏi giường. Bị anh kéo lại, Cố Thần Sinh cầm lấy tay cô đánh lên mặt mình,
“Bảo bối, em đánh anh đi, mắng anh đi, đừng im lặng như thế. Anh xin lỗi, tại anh không tốt.”
Cố Dư lúc này mới lên tiếng, “Em muốn đi tắm.”
Cố Thần Sinh cũng xuống giường, “Để anh tắm cho em.”
Cố Dư đẩy anh ra, rầu rĩ nói, “Tự em làm, anh ngủ trước đi.”
Cố Dư đi rồi, Cố Thần Sinh mới bình tĩnh lại, hận không thể tự giết chết chính mình. Vì tâm trạng không tốt mà vô tình làm tổn thương cô.
Cố Dư ngồi dưới làn nước lạnh, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết mấy ngày nay anh tâm trạng không tốt, nhưng cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Mỗi ngày đều lo lắng thấp thỏm, nghĩ đến tương lai lại mờ mịt.
Nhưng nếu hai người cứ như thế này, thì tương lai làm sao có thể cùng nhau vượt qua?
______________
Mọi người nghĩ đã đến đoạn ngược rồi ư?