Lúc Cố Thần Sinh đến nơi, cả nhà đã đến đông đủ trong phòng bệnh.
Anh vắt áo comple trên khuỷu tay, mở cửa tiến vào.
Ông cụ đang ngủ, cơ thể yếu ớt khiến Cố Thần Sinh xót xa.
Vợ chồng Cố Lự ngồi ở sofa, Cố Noãn ngồi bên cạnh giường, Diệp Lộ và Cố Dư cũng ngồi gần đó.
Mọi người thấy anh, cũng không lên tiếng, lúc này Cố Thần Sinh mới hỏi,
“Bố bị sao vậy ạ?”
Diệp Lộ nắm tay Cố Dư, mắt đỏ hồng,
“Bố ăn cơm xong kêu mệt nên mọi người đưa lên phòng, rồi lịm đi, bác sĩ bảo tim bố đang suy nhược.”
Não Cố Thần Sinh như bị ai đánh vào một cái, đầu ù đi.
Cố Dư nhìn anh như vậy, đau lòng, mím chặt môi để không khóc.
Cố Noãn là người con gái duy nhất của ông cụ, đương nhiên tình cảm của con gái dành cho bố bao giờ cũng rất lớn.
Bà nhẹ nhàng lau nước mắt, ngồi dậy nhường chỗ cho anh.
Cố Thần Sinh nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông cụ, dần dần, khoé mắt cũng đỏ ngầu.
Phòng bệnh yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ông cụ mới chậm rãi mở mắt, con ngươi đảo một vòng, nhìn đến người trước mặt, mới chậm rãi thốt lên,
“Lão tứ.”
Mọi người thấy ông cụ tỉnh dậy liền đứng dậy, vui mừng,
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
Cố Lự là người ra khỏi phòng đi gọi y tá.
Hơi thở ông cụ vẫn còn yếu ớt, nhỏ giọng trả lời,
“Bố vẫn khoẻ, mấy đứa ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với lão tứ một lát.”
Rõ ràng đã cắt đứt với anh rồi mà vẫn gọi là “lão tứ”, mới người không khỏi đau lòng, lần lượt ra ngoài.
Cố Thần Sinh chờ tiếng đóng cửa vang lên, mới nói,
“Bố, bố sao rồi?”
Ông cụ chớp mắt, “Đồ ngốc, vẫn còn gọi là bố.”
Cố Thần Sinh mỉm cười, cố gắng để giọng thật tự nhiên,
“Chẳng phải bố vẫn gọi con là lão tứ đấy thôi.”
Ông lão cũng cười, “Đừng chọc ta nữa, ta đã chẳng còn đủ sức để chịu nổi mấy trò này của mày nữa rồi.”
“Bố mới tám mươi tuổi, không phải vẫn còn trẻ lắm sao?”
Ông cụ nhìn anh, không đáp lại.
Hồi lâu sau, Cố Thần Sinh mới chậm rãi nói,
“Bố, là con bất hiếu, con đã làm mọi người thất vọng, con xin lỗi.”
Ông cụ dùng sức lực yếu ớt nắm lấy tay anh,
“Năm ta hai mươi tuổi, cũng vì ngang bướng, muốn ở bên cạnh mẹ con thêm một chút nên đã đến tập hợp ở quân doanh muộn, kết quả khi mọi người tới nơi, một nửa pháo đài đã sập rồi, hậu quả sau đó không thể lường trước được, nhưng ta vẫn gánh chịu được, cho đến hôm nay, cũng chưa từng hối hận.”
Nói một hơi dài khiến ông cụ thấm mệt, ngừng một chút, tiếp tục,
“Ta chưa bao giờ hối hận, không có nghĩa là ta không nhận sai. Trên đời ai cũng mắc sai lầm, sai lầm này của con, thực ra sau khi suy nghĩ lại, cũng không phải là không thể chấp nhận.”
Cố Thần Sinh nhìn bố, tay siết chặt,
“Bố à…”
Ông cụ nói tiếp, “Năm đó bố con không phải là chết trên chiến trường, mà là trong lúc hỗ trợ cảnh sát phá một ổ ma túy, ta chỉ sợ chúng tìm đến con trả thù, nên cố gắng giấu giếm, đem con ra nước ngoài với thân phận con của ta, ít nhiều cũng được bảo vệ, chỉ là không ngờ sẽ thành ra thế này.”
Thật ra kí ức của Cố Thần Sinh về cha ruột rất mơ hồ.
Trước năm sáu tuổi, anh chỉ gặp người được vài lần, đến năm bốn tuổi thì mẹ anh bệnh nặng rồi mất, sống với ông bà ngoại vài năm rồi được Cố gia đưa sang nước ngoài học tập, chẳng về nước được mấy lần.
Ông cụ nói rất nhiều, cuối cùng ho một tràng, Cố Thần Sinh vội vàng vuốt ngực ông, nói,
“Bố đi nghỉ đi, đừng nói nữa, sẽ không tốt đâu.”
Ông cụ ngoan cố, vẫn nói thêm vài câu nữa,
“Tiểu Dư là đứa trẻ ngoan, không cần biết anh dụ dỗ nó bằng cách nào, nhưng đã đến nước này, thì anh phải chịu trách nhiệm với nó.”
Nhắc đến Cố Dư, tim anh lại trở nên ấm áp, khoé môi không nhịn được cong lên,
“Vâng, con biết rồi, bố nghỉ một chút đi.”
Cố Thần ra ngoài, khép cửa phòng lại, sau đó mọi người đều đi vào, chỉ có Cố Dư cố ý chần chừ mãi, cuối cùng hành lang phòng VIP chỉ còn lại hai người họ.
Cố Thần Sinh mỉm cười, đến gần nắm lấy tay cô,
“Sao vậy?”
Cố Dư hỏi anh, “Ông nội nói gì với anh vậy?”
Cố Thần Sinh cúi đầu ôm cô vào lòng, bờ vai rộng như nuốt chửng lấy hai mẹ con cô,
“Ông nói anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Vốn dĩ không định nói sớm như vậy, nhưng nếu anh giấu cô lâu thêm một chút, cô sẽ lại hằng đêm suy nghĩ, muộn phiền, anh lại lo lắng.
Cố Dư gần như nhảy cẫng lên, vui mừng bám lấy cổ anh,
“Thật sao? Anh nói thật chứ?”
Cố Thần Sinh ôm eo cô, “Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Đúng là có hơi lưu manh một chút, nhưng đúng là anh chưa bao giờ nói dối cô.
Trong hàng lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng Cố Dư ríu rít như chú cún nhỏ.
Diệp Lộ mở cửa, nhìn ngang dọc bên ngoài, không thấy con gái đâu.
Thở dài một tiếng.
Lúc này, trong công viên bệnh viện. Cố Thần Sinh ngồi trên ghế đá, Cố Dư ngồi trên đùi anh.
Buổi tối ở nơi này hầu như không ai lui tới. Không gian rộng rãi tối tăm chỉ có mình bọn họ.
Và có thêm bé con trong bụng nữa.
Cố Thần Sinh vuốt ve bụng cô, nhận ra nơi này lại lớn thêm một chút nữa, vội rời khỏi môi cô, vén áo lên, nhìn xuống, bật cười,
“Lớn nhanh như vậy?”
Cố Dư ánh mắt mơ màng, đôi môi sưng đỏ, gục đầu bên vai anh,
“Bốn tháng rồi, phải lớn chứ.”
Cố Thần Sinh nhìn cô, trong mắt như chứa cả dải ngân hà, vũ trụ đó trong mắt anh, chỉ chứa mình cô.
“Cảm ơn em.”
Cố Dư ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh,
“Tại sao?”
Cố Thần Sinh hôn lên môi cô,
“Vì đã lựa chọn tin tưởng mà quay về…”
Những lời còn lại của anh dần chìm trong nụ hôn sâu giữa hai đôi môi.
Hình như đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, chưa thân mật với nhau.
Nụ hôn này như sự bộc phát của anh sau bao nhiêu ngày nhớ nhung xa cách.
Cố Dư ngồi trên đùi anh, mông nhỏ được anh ôm lấy, cố định trên đùi mình, tay còn lại của anh từ bụng bắt đầu không đứng đắn mà dời lên, chạm vào bộ ngực, khẽ khàng vuốt ve.
Cố Dư vô thức rên lên mộ tiếng, đầu lưỡi anh như bị kích thích, tiến vào càng sâu, như muốn chui luôn vào cổ họng của cô.
Dục vọng giữa hai chân anh đã thức tỉnh, vì cô đang mặc chân váy nên nơi đó của hai người chỉ cách một lớp vải mỏng mà cọ vào nhau.
Cố Thần Sinh biết như vậy là không nên, nhưng bàn tay vẫn không nhịn được mà ôm cô chậm rãi chuyển động, tăng ma sát.
Cố Dư xấu hổ, hai tay đặt trên vai anh, thì thầm,
“Thực ra bốn tháng có thể làm rồi.”
Cố Thần Sinh phớt lờ lời cô nói, Cố Dư cứ tưởng anh không nghe thấy, cũng không thèm nhắc lại, chuyên tâm thở dốc.
Dần dần, quần lót cô cũng thấm ướt, mà nơi đó của anh vẫn chậm rãi theo tiết tâu cọ cọ.
Cố Dư cảm thấy việc họ đang làm hơi buồn cười, cũng không vạch trần anh.
Một lát sau, bàn tay trên eo cô dời xuống, cởi thắt lưng quần comple.
Cự thú được giải phóng, mạnh mẽ bật ra ngoài, trên thân đã dính một lớp chất lỏng nhơm nhớp.
Cố Dư hốt hoảng, nương theo ánh trăng nhìn vào khuôn mặt anh, anh đang cúi đầu nhìn giữa chân hai người, động tác gấp gáp, hơi thở hỗn loạn.
Thật ra cô hơi lo sẽ có người nhìn thấy.
Còn chưa kịp lên tiếng thì mông đã bị anh nhấc lên, quần lót được kéo xuống ngang đùi, hạ xuống, một tiếng nước dâm mĩ vang lên, gậy thịt to lớn đã nằm gọn bên trong.
Cố Thần Sinh thở dài một hơi, hôn lấy môi cô,
“Xin lỗi bảo bảo giúp anh nhé, vì đã để nó nhìn thấy cảnh này.”
Cố Dư mỉm cười, cắn môi dưới của anh, ngón tay khảm sâu vào vai anh, thân dưới bắt đầu chậm rãi nhấp nhô lên xuống,
“Đồ ngốc.”
Cố Thần Sinh không trả lời, kìm nén tiếng rên sắp bật ra từ cổ họng, bàn tay đỡ lấy eo cô, nâng lên hạ xuống, không chút quy luật nào.
Chất lỏng giữa nơi kết hợp ngày càng tiết ra nhiều, tiếng nước vang lên trong không gian rộng lớn không một bóng người, khiến Cố Dư càng xấu hổ, tiểu huyệt cô rút chặt chẽ khiến Cố Thần Sinh không nhịn được ra vào càng nhanh.
Anh ngậm lấy ngực cô qua lớp áo phông mỏng, áo ngực đã sớm bị anh kéo lên.
Đầu ngực cứng rắn đội lên, bị đầu lưỡi anh trêu chọc, thân thể trốn lòng run rẩy,
“Nơi này to hơn rồi.”
Cố Dư thở dốc, giọng nói đứt quãng,
“Em mang thai mà, nơi đó sắp có sữa rồi.”
Cố Thần Sinh cắn cắn ngực cô,
“Vậy là sắp có người dành ăn với anh rồi sao?”
Cố Dư nhéo nhéo tai anh, thì thầm,
“Là của anh, chỉ có anh thôi.”
Mẹ kiếp!
Cố Thần Sinh run rẩy, thúc thêm một cái, gậy thịt không kịp rút ra, phun toàn bộ bên trong.
Lâu rồi chưa quan hệ, tinh dịch đặc biệt nhiều, rót vào tiểu huyệt cô từng dòng đặc sệt.
Nương theo ánh trăng, bụng dưới của anh sáng lấp lánh vì ướt đẫm, cự thú ăn no ngoan ngoãn nằm ngang trên bụng anh.
Cố Dư được anh nhấc lên ngồi sang bên cạnh, anh sửa soạn xong cho mình, quay sang giúp cô.
Cố Dư nhấc chân để anh mặc lại quần bảo hộ và quần lót, đột nhiên muốn cười.
Cố Thần Sinh hỏi cô, “Sao vậy?”
“Rốt cuộc là vì sao lại có thai được nhỉ?” Cô nghịch ngợm chớp mắt.
Cố Thần Sinh giả vờ nghĩ ngợi,
“Chắc là Tiểu Nhạc nghịch ngợm chui vào rồi, sau này sinh ra sẽ có thưởng.”
Cố Dư đập vai anh, cười rộ lên. Đã lâu rồi họ mới ở bên nhau thoải mái như vậy.
Lúc hai người đi vào, mọi người đã về hết.
Diệp Lộ là con dâu cả, vẫn đang ngồi trong phòng, tích cực quấy rối Cố Đông đang đọc sách. Hai vợ chồng yên lặng cãi nhau, sợ đánh thức ông cụ.
Diệp Lộ thấy Cố Dư trở về cùng Cố Thần Sinh, đập cô một cái,
“Mẹ tưởng mày đã về rồi.”
Cố Dư đau đến xuýt xoa, “Tụi con đi dạo một lát, đã lâu con chưa ra ngoài.”
Diệp Lộ nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, nhìn Cố Thần Sinh,
“Chú đưa nó về nhé, tối nay chị bận ở lại chăm bố rồi.”
_____________
Hola, giữ lời hứa rồi đây