Type: Linhh Linhh
Tôi luôn cho rằng phụ nữ thông minh sẽ chọn sống vì hiện tại, lãng quên quá khứ, mà quên mất một điều, những chuyện từng xảy ra đều sẽ lưu lại dấu ấn, nó có thể chỉ giống như cát bụi bị chôn vùi bởi thời gian, bị người đời quên lãng, nhưng cũng có thể sẽ trở thành một chấp niệm không thể vứt bỏ. Tôi luôn muốn bản thân trở thành một người phụ nữ thông minh, chỉ tiếc rằng tôi chưa bao giờ làm được như vậy, tận đáy lòng, tôi chính là kiểu người không cam tâm chuyện quá khứ nhưng lại phải giả vờ theo kịp với hiện tại.
Vương Y Bối ngồi trước máy tính một ngày trời, nhìn tài liệu đã xử lý xong, trong lòng dâng lên niềm tự hào lạ lùng, tuy những thứ này chiếm rất nhiều thời gian của cô, nhưng khi thành quả bày ra trước mắt, cảm giác thỏa mãn đã đè bẹp mọi mệt mỏi và phiền muộn. Cô cẩn thận lưu lại rồi mới đóng file, nghĩ bụng nhất định phải đãi ngộ bản thân tốt một chút, buổi tối phải ăn một bữa hoành tráng mới được.
Điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến là Hướng Vũ Hằng. Vương Y Bối nghe máy, người đàn ông này luôn thích nói về mấy đề tài cũ rích, còn ngỏ lời muốn mời cô ăn tối. Trước kia khi Vương Y Bối làm việc ở Hoa Thịnh, từng phụ trách hạng mục Lam Sơn hợp tác với Hoàn Quang. Hạng mục này vô cùng thành công, khi chưa xây dựng hoàn chỉnh đã trở thành khu du lịch được mọi người mong đợi nhất, đồng thời được chính phủ công khai khen ngợi về mặt thiết kế – sự kết hợp hoàn hảo giữa bảo vệ môi trường với cảnh sắc đặc trưng. Hoa Thịnh sau khi xử lý xong hạng mục này tiếng tăm đã vang dội khắp trong ngành. Sự thành công của hạng mục Lam Sơn không thể không nhắc đến nỗ lực của Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng đúng là nên mời cô một bữa, chỉ có điều Vương Y Bối cứ cảm thấy bữa cơm này không dễ ăn chút nào, chắc chắn là còn có điều gì đó đi kèm.
Vương Y Bối không từ chối lời mời của Hướng Vũ Hằng, suy đi nghĩ lại thì một mình cô cũng không biết ăn gì, chi bằng đục khoét một bữa của anh ta thì hơn.
Vừa cúp máy, Y Bối nhìn thấy Mạc Oánh Oánh đứng cách đó không xa, đối với người phụ nữ này Vương Y Bối cũng được coi là có chút hiểu biết. Nghe nói sau khi vào công ty, không ít đồng nghiệp nam cứ luôn xúm xít vây quanh Mạc Oánh Oánh, mới chưa đầy hai tháng đã có hai đồng nghiệp tỏ tình. Vương Y Bối nghiêm túc quan sát Mạc Oánh Oánh: trang điểm rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, đúng là rất thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng thân là tổ trưởng, Vương Y Bối không hề thích kiểu nhân viên bình hoa như vậy.
“Có chuyện gì sao?” Vương Y Bối mở nụ cười nhẹ nhàng, Mạc Oánh Oánh không phải thành viên trong tổ của cô nên nhất thời khiến Y Bối không hiểu cô ta tìm đến mình vì lý do gì.
“Chị Vương, xin lỗi chị, làm phiền chị quá.” Mạc Oánh Oánh tiến lại gần, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào.
Vương Y Bối day day trán, tuy không muốn thừa nhận nhưng cô đã không còn trẻ nữa, mà Mạc Oánh Oánh nhỏ hơn cô hai tuổi, gọi mình là “chị Vương” cũng hợp tình hợp lý. Bị người ta bằng cách này nhắc đến vấn đề tuổi tác, trong lòng Vương Y Bối có đôi chút khó chịu, có điều trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười đúng quy chuẩn khiến người khác khó lòng nhận ra chút bất mãn kia.
Mạc Oánh Oánh lấy hết can đảm: “Chị Vương, nghe nói trường cũ của chị là trường Lăng Nhất Trung, không biết chị có quen Trần Tử Hàn không ạ? Nghe nói Trần Tử Hàn thời học sinh là nhân vật hô mưa gọi gió, chắc chị Vương cũng nghe nói đến anh ấy chứ…” Mạc Oánh Oánh ngờ nghệch nhận ra biểu hiện của Vương Y Bối có phần quái lạ, mặt cô ta bỗng đỏ bừng, ngượng ngập nói tiếp: “Tuần trước em và anh Nhậm cùng đến Hoàn Quanh, người em gặp là Trần Tử Hàn. Anh Nhậm nói vị phó tổng của Hoàn Quang này vô cùng khó tính, nên em muốn tìm hiểu thêm về anh ấy, biết đâu có thể tìm ra hướng đột phá thuyết phục anh ấy hợp tác với công ty chúng ta…”.
Vương Y Bối thu lại vẻ mặt ngẩn ngơ, cô có chút sửng sốt, không ngờ Mạc Oánh Oánh lại muốn dò la thông tin của Trần Tử Hàn từ mình. Sau khi bình tĩnh lại, Y Bối cảm thấy cô nàng Mạc Oánh Oánh này quá đơn giản. Hoàn Quang bây giờ làm gì còn là dạng công ty tùy tiện hợp tác với nơi khác chứ, những công ty xếp hàng chờ làm việc với Hoàn Quang nhiều không đếm xuể, nếu hiểu thêm về Trần Tử Hàn là có thể hợp tác cùng Hoàn Quang, vậy danh tiếng “khó đeo bám” của anh cũng sẽ không lan truyền ra ngoài. Có điều cô không có lý do để cười nhạo Mạc Oánh Oánh bịa ra để tìm hiểu kỹ hơn về Trần Tử Hàn mà thôi.
“Đúng là chị từng nghe nhắc đến tên Trần Tử Hàn, có điểu không nhiều, chỉ biết anh ấy gần như lần nào thì cũng đạt hạng nhất khóa, là trò cưng của các thầy cô.” Vương Y Bối nói ngắn gọn.
Mạc Oánh Oánh có phần kích động, mặt càng đỏ bừng, “Còn gì không ạ? Em nghe nói hồi cấp ba, anh ấy có bạn gái, thật không ngờ kiểu học sinh giỏi như anh ấy cũng có bạn gái, không biết được bạn gái anh ấy là thần thánh phương nào mà có thể túm được anh ấy nhỉ?”.
Vương Y Bối nhìn Mạc Oánh Oánh với vẻ ý tứ sâu xa: “Em biết nhiều thật đấy”.
Mạc Oánh Oánh cũng nhận ra câu hỏi của mình hơi kỳ cục, nhưng hiếm lắm mới có một người có thể cung cấp thông tin về Trần Tử Hàn cho cô ta nên đành mặt dày, “Không phải có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng đó sao, em tìm hiểu thêm chuyện của Trần Tử Hàn thì tỷ lệ hợp tác chắc có thể lớn hơn một chút”.
Vương Y Bối cười, “Nói cũng có lý. Trần Tử Hàn hồi cấp ba đúng là có bạn gái, nhưng thi tốt nghiệp xong đã chia tay rồi”.
Mạc Oánh Oánh mở to mắt, “Em nghe nói Trần Tử Hàn rất tốt với bạn gái, còn từng vì chị ta mà cố ý bỏ mấy đề cuối lúc thi, chỉ để có thể được phân vào cùng lớp với bạn gái. Hơn nữa em còn biết hồi đại học, anh ấy đã làm lành với bạn gái rồi, chỉ là bạn gái anh ấy thật sự quá giả tạo, chia tay lần nữa…”.
Vương Y Bối thở hắt một hơi, biết đề tài này không thể tiếp tục được nữa, làm sao có thể thừa nhận người giả tạo quá mức mà mọi người nói đến chính là mình được, “Xem ra chị không thể giúp được em rồi, những chuyện em biết gấp mấy lần chị, chị còn không biết Trần Tử Hàn sau đó lại làm lành với bạn gái nữa kia”.
“Thế à… Nhưng vẫn cảm ơn chị nhé.” Vẻ mặt Mạc Oánh Oánh hiện rõ vẻ thất vọng.
Vương Y Bối nhìn theo bóng Mạc Oánh Oánh, cảm thấy rất khó hiểu, Mạc Oánh Oánh và Nhậm Tiểu Minh mới chỉ đến Hoàn Quang có một lần, nhưng sao cô nàng lại để tâm Trần Tử Hàn đến thế? Đúng là một câu đố khó giải.
Vương Y Bối dọn dẹp bàn của mình, xách túi ra về, vừa ra khỏi văn phòng thì gặp Từ Sương cùng tổ, hai người cùng vào thang máy. Từ Sương cười, dáng vẻ rất thỏa mái, “Ban nãy Mạc Oánh Oánh hỏi thăm cậu về phó tổng Hoàn Quang hả?”
Vương Y Bối liếc nhìn đối phương rồi im lặng gật đầu.
Từ Sương tỏ vẻ “mình biết ngay mà”, “Mạc Oánh Oánh kia sau khi từ Hoàn Quang trở về thì luôn miệng nhắc đến vị phó tổng kia, dò hỏi khắp nơi chuyện quá khứ của Trần Tử Hàn, còn lên trang web trường trung học của anh ta để điều tra tin tức nữa, nhưng vì thời gian trôi qua đã lâu nên không tìm được gì… Mà Nhậm Tiểu Minh cũng thật không phải người, đây chẳng phải là bắt nạt Mạc Oánh Oánh ngốc nghếch hay sao, nhìn cô ta lún xuống cũng không nhắc nhở. Muốn để Mạc Oánh Oánh dùng mỹ nhân kế dụ dỗ đối phương chắc?”.
Nghe đến đây, Vương Y Bối thoáng cau mày, “Chắc anh ta muốn chứng tỏ năng lực bản thân quá ấy mà.”
Vương Y Bối nghe nói Nhậm Tiểu Minh từng móc ngoặc đủ mối quan hệ, mà mục đích chính là nhằm vào việc hợp tác với Hoàn Quang. Nguyên do khiến Nhậm Tiểu Minh cuống cuồng như thế cũng có phần của Vương Y Bối. Nhậm Tiêu Minh là nhân viên kỳ cựu của Tinh Phong, thế nhưng Vương Y Bối là lính mới mà đã ngồi ngang hàng với anh ta rồi.
Vì thành công của hạng mục Lam Sơn trước kia, không ít công ty đối tác đều chỉ đích danh Vương Y Bối xử lý việc hợp tác, điều này khiến Nhậm Tiểu Minh lập tức cảm thấy địa vị của bản thân bị hạ thấp hẳn, thế nên mới gấp rút tìm đường, hy vọng có thể thay đổi cục diện.
Từ Sương hì cười, “Cái gì mà chứng minh năng lực bản thân, anh ta chẳng qua là coi thường phụ nữ mà thôi. Mình ghét nhất kiểu người như anh ta, cứ thích chọc gậy bánh xe. Cậu cũng cẩn thận nhé, anh ta nói xấu sau lưng rằng cậu và Hướng Vũ Hằng có gì đó mờ ám đấy.”
“Ừ, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.”
Vương Y Bối chào từ biệt Từ Sương, cô thở dài, có phần hoài nieemh quãng thời gian đơn giản lúc làm việc ở Hoa Thịnh. Lúc đó cô chỉ cần đối mặt với một mối phiền pức lớn là Hướng Vũ Hằng mà thôi, còn bây giờ thứ bùa vây lấy cô là muôn vàn kiểu dối trá, lừa lọc giữa các đồng nghiệp. Từ Sương kể cho cô nghe những điều này không phải vì cô ta chân thành gì. Lúc trước Từ Sương vốn là ứng cử viên tiếp theo cho chức tổ trưởng, cô ta đã chuẩn bị cho việc này rất lâu rồi. Kết quả, không biết Nhậm Tiểu Minh đã nói gù với giám đốc, sau đó tư liệu khách hàng mà Từ Sương chuẩn bị toàn bộ đều giao cho Nhậm Tiểu Minh, công ty còn định gộp hai tổ thành một. Sau đó, vì có sự xuất hiện của Vương Y Bối nên mới không ghép lại, mối thù đó cô ta đâu thể cứ thế cho qua.
Vương Y Bối thầm nghĩ, biết đâu bỗng một ngày Từ Sương nhận ra nếu không có cô thì vị trí tổ trưởng đó sẽ là của cô ta, vậy không biết cô ta có thù cô giống như vậy không? Thực ra vấn đề này cũng chẳng khiến Y Bối bận tâm, phong cách làm việc của cô rất đơn giản, chỉ cần làm tròn bổn phận của mình, những chuyện khác không cần phí thời gian để mắt đến là gì.
Vương Y Bối đến điểm hẹn, Hướng Vũ Hằng đã đợi sẵn ở đó, cô đến ngồi đối diện Hướng Vũ Hằng, “Nói đi, lần này lại muốn lợi dụng gì ở tôi?”.
Hướng Vũ Hằng đẩy thực đơn sang, “Có phải em không biết bố tôi đâu, lúc nào cũng sợ hãi con trai không cưới được vợ, em nói xem một nhân sĩ đẹp trai ngời ngời, sự nghiệp thành đạt như tôi liệu có ế ẩm đến vậy không?”.
“Nếu anh đã tự tin vào sức quyến rũ của mình đến thế thì tại sao không có lấy một đối tượng hẹn hò?” Cô nhanh chóng chọn liền mấy món rồi mới thỏa mãn đẩy thực đơn đến trước mặt Hướng Vũ Hằng.
“Bản thiếu gia yêu cầu cao, em phải hiểu mới đúng chứ”.
“Tôi chẳng hiểu gì cả.” Vương Y Bối nhún vai.
Hướng Vũ Hằng phì cười, nhìn thực đơn, “Em có ăn hết được không, chọn luôn một lúc chiều món như thế, kẻ không biết còn tưởng Trần Tử Hàn bỏ đói em đấy”.
“Tôi rất vui.” Vương Y Bối nhướng mày, “Anh là người mời khách lại còn quản người ta chọn bao nhiêu món à? Thật chẳng có thành ý gì cả.”
“Tôi biết em hôm nay cô đơn một mình nên mới bỏ rơi các hồng nhan chi kỷ mà đến đây, vậy còn không đủ thành ý à?”
Vương Y Bối nhớ đến lời đồn đại trong công ty, lắc đầu: “Anh nên đi với hồng nhan tri kỷ của anh đi thì hơn”.
Hoa Thịnh và Tĩnh Phong cũng từng hợp tác, vì mối qua hệ giữa Hướng Vũ Hằng và Vương Y Bối nên trong nội bộ Tĩnh Phong luôn đồn đại rằng hai người có gì đó mờ ám, không thể công khai. Chỉ là cha của Hướng Vũ Hằng không đồng ý cho Vương Y Bối bước chân vào cửa nhà họ Hướng nên hai người mới phải lén lút vụng trộm. Thậm chí Hướng Vũ Hằng còn rất nặng tình với Y Bối, vì cô mới hợp tác với Tĩnh Phong, hạng mục Lam Sơn rõ ràng do chính anh ta xử lý vậy mà vẫn dành công trạng đó cho cô… Đối với những lời đồn đại này, Vương Y Bối rất bất lực, càng giải thích người ta càng nghi ngờ, thế nên đành để mặc nó vậy.
Hướng Vũ Hằng nghe cô nhắc đến những chuyện này thì nheo mắt, “Em phải thấy vui mới đúng chứ, đó là đang khen em quyến rũ động lòng người đấy”.
“Haiz… tiếc là tôi chẳng cần sự quyến rũ đó tí nào.”
Hướng Vũ Hằng nhìn cô, “Quyến rũ vẫn tốt hơn”.
Vương Y Bối cứ cảm thấy câu này có thâm ý gì đó, “Anh muốn nói gì?”.
“Em nhìn đi, Trần Tử Hàn nhà em có sức quyến rũ như thế, làm mấy cô bé trong công ty tôi si mê đến thất điên bát đảo, là vợ của anh ta em cũng phải có sức quyến rũ chứ, như thế mới chứng minh hai người xứng đôi, đúng không?” Hướng Vũ Hằng cười vô tư, “Tôi nói bọn họ chẳng có mắt nhìn gì cả, người đàn ông đẹp trai rạng ngời như tôi ở ngay, trước mặt mà họ lại đi si mê kể khác. Lẽ nào bây giờ không còn là thời đại của tổng giám đốc bá đạo mà thịnh hành kiểu anh chàng nghèo khổ vươn lên từ nghịch cảnh?”.
Vương Y Bối bật cười, “Có lẽ thế”.
Ăn xong, Hướng Vũ Hằng đưa cô về, trên đường hai người trò chuyện rất thoải mái, khi Vương Y Bối xuống xe, Hướng Vũ Hằng gọi cô lại: “Vương Y Bối, tôi luôn muốn hỏi em một chuyện, hy vọng em có thể giải đáp”.
“Gì thế?” Vương Y Bối sợ nhất là nhìn người ta tỏ vẻ nghiêm túc, cứ gặp phải tình huống này cô lại thấy căng thẳng đến kỳ lạ, thậm chí còn hy vọng đối phương đừng nói gì cả.
“Nếu không có Trần Tử Hàn, liệu em có chấp nhận tôi không?”
Họ đều nhớ cái lần tỏ tình không được coi là tỏ tình ấy, mà Hướng Vũ Hằng cũng không hờ hững như anh thể hiện, anh tự nhận mình không thua kém gì Trần Tử Hàn, điểm Trần Tử Hàn thắng anh có lẽ nằm ở chỗ Trần Tử Hàn là mối tình đầu của cô. Mối tình đầu là thứ khó đánh bại nhất vì nó vốn mỹ lệ, tinh khôi và ăn sâu bám rễ trong tâm hồn mỗi người.
Vương Y Bối ngẩn người, bất giác mỉm cười, “Cho dù anh muốn chứng minh sức quyến rũ của tôi thì cũng không cần hi sinh bản thân như thế”.
“Vương Y Bối…” Hướng Vũ Hằng sa sẩm mặt, anh không hề thích cách lảng tránh cho qua chuyện của cô.
“Hướng Vũ Hằng, tôi xem anh là bạn, cũng không muốn đánh mất người bạn như bạn.”
Hướng Vũ Hằng lặng lẽ thở dài, hiểu rõ bản thân không thể nhắc đến đề tài này nữa, bạn bè xưa nay vốn không thể liên quan gì đến tình cảm, nếu dính đến tình cảm thì không tài nào làm bạn được nữa.
“Được rồi, tôi hiểu.” Hướng Vũ Hằng trở về với vẻ mặt vô tư thường ngày.
Vương Y Bối quay lưng đi vào tiểu khu, căn nhà này là do Trần Tử Hàn tự đứng ra chi trả tiền đặt cọc và tiền trả góp ngân hàng, khi họ quyết định kết hôn, Trần Tử Hàn không hề do dự thêm tên cô vào, cũng vì hành động này của anh mà bố mẹ Vương Y Bối càng tỏ ra hài lòng.
Thấy Y Bối tiến vào, bảo vệ tiểu khu liền nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng trắng, chủ động hỏi thăm: “Chồng cô đâu, không đi đón cô à?”.
Y Bối mỉm cười đầy cảm kích vì sự quan tâm này, “Anh ấy đi công tác rồi”.
“Thảo nào, hai người luôn cùng về mà, tình cảm cả hai thật tốt.”
Vương Y Bối không nói gì thêm mà đi thẳng về phía thang máy. Cô chợt nhớ tới Mạc Oánh Oánh, còn cả mấy cô nàng trong Hoa Thịnh mà Hướng Vũ Hằng nhắc tới nữa, cảm giác đó khiến cô thấy vô cùng quen thuộc. Trần Tử Hàn đối với cô chỉ là một người đàn ông bình thường biết ăn cơm, biết uống nước, biết tức giận mà thôi, nhưng sự tồn tại của người đàn ông này trong lòng kẻ khác lại y hệt “nam thần”. Giống với thời cấp ba biết bao, cô cảm thấy bạn trai mình chẳng qua chỉ học giỏi, đẹp trai hơn người ta chút ít thôi, nhưng lại có vô số nữ sinh lớp khác lấp ló trước cửa chỉ để ngắm Trần Tử Hàn một cái.
Nếu cô cho họ xem hình ảnh Trần Tử Hàn tóc tai rũ rượi lúc tắm xong, thì liệu có phá hoại hình tượng của anh trong lòng họ không nhỉ? Suy nghĩ này khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ hơn.
Thang máy đã tới, cô bước vào, tiếng chuông điện thoại lúc này reo vang.
“Đang làm gì thế? Có ăn uống tử tế không đấy?” Giọng Trần Tử Hàn từ đầu bên kia vọng đến, mang theo cảm giác ấm áp, dễ chịu.
“Em không những ăn uống tử tế, mà còn ăn chung với một anh chàng siêu đẹp trai nữa kìa.”
“Ồ? Đẹp trai đến cỡ nào?”
Vương Y Bối gần như có thể tưởng tượng ra anh lúc này vừa cầm điện thoại vừa cau mày, bất giác cười thành tiếng, “Dù sao thì cũng rất đẹp trai.”
“Trần phu nhân, có cần anh nhắc nhở em rằng bây giờ em là phụ nữ đã có chồng không?”
“Không sao cả, dù sao “chồng” cũng không ở cạnh em mà.”
Trần Tử Hàn nghiến răng, “Ngày mốt anh về, em đợi bị anh xử lý đi”.
“Ôi trời ơi, em sợ quá đi mất.”
Tối hôm đó, Vương Y Bối nằm mơ, trong mơ cô quay về quá khứ, những chuyện từng xảy ra cứ lần lượt hiện lên. Cô và Trần Tử Hàn yêu nhau thời trung học, Trần Tử Hàn rất tốt với cô, giúp cô ôn tập môn Vật lý, cố ý làm bài thi bị điểm thấp chỉ để học cùng một lớp với cô, họ đã hen sẽ cùng nhau thì vào một trường đại học, thế nhưng cô thi trượt đại học, anh đi học ở tỉnh khác, cô lựa chọn học lại…. Không sao cả, vì họ về sau vẫn ở bên nhau.
Sau đó thì sao? Sao đó là những cuộc cãi vã không ngừng chia tay hết lần này đến lần khác, chi tay rồi, cô khóc tức tưởi trong vòng tay Uông Thiên Ngữ, còn Trần Tử Hàn lại chọn đính hôn với Lục Dĩnh, và cô chọn tự sát…
Vương Y Bối choàng tỉnh, lần mò bấm công tắc đèn, trong phòng phút chốc sáng bừng, cô khó chịu nhắm mắt. Khóe mắt như có thứ gì đó, giơ tay chạm vào, hóa ra là nước mắt. Cô thẫn thờ nhìn giọt nước trên đầu ngón tay. Vương Y Bối, tất cả đều đã qua rồi, cho dù trước đây mày và Trần Tử Hàn từng trải qua những gì thì bây giờ mày và anh ấy cũng đã kết hôn, đã trở thành người thân thiết nhất của nhau rồi.
Thế nhưng cô chẳng thể lừa gạt bản thân, cô nhìn cổ tay trái, phải nhìn rất kỹ mới có thể thấy vết sẹo đó. Những chuyện đã xảy ra đều sẽ để lại dấu vết, mặc cho bản thân lựa chọn lãng quên hay đau khổ. Y Bối không muốn tin rằng mình đang so đo tính toán, so đo chuyện sau khi họ chia tay, cô vẫn độc thân, chưa từng nghĩ sẽ đến với người khác, còn anh lại định đính hôn. Cảm giác không cam tâm kia cứ chờ trực, ẩn hiện ở nơi sâu thẳm đáy lòng.
Nó luôn tồn tại… Nó… thật sự luôn luôn tồn tại. Và cô hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Anh yêu cô, anh rất tốt với cô, cô cũng biết, nhưng nếu không có cô, anh vẫn sẽ tốt với người khác. Vương Y Bối cô hoàn toàn không phải người mà Trần Tử Hàn không có không được, sự thật này trở thành một chấp niệm không thể xóa tan trong tim cô.