Cuộc sống luôn biết cách hành động để chứng minh “chân lý”. Đừng quá yêu một người, lúc nào cũng suy nghĩ, hi sinh cho anh ta, tự biến bản thân thành có cũng được, không có cũng chẳng sao, như vậy sẽ khiến tình yêu trở nên rẻ mạt. Biết yêu bản thân thì người khác mới yêu bạn, mới biết bạn quan trọng nhường nào. Đó là chân lý sao, trước kia tôi từng nghĩ thế, còn bây giờ, tôi cũng không biết nữa.
Type: My Trần
Về đến nhà, Vương Y Bối mới thấu hiểu sâu sắc hàm nghĩa của việc “giải thích bằng hàng động” mà Trần Tử Hàn nói. Toàn thân cô mềm nhũn, đau nhức, cứ như chết đi sống lại mấy lần rồi, đáng ghét hơn cả là cô mệt mỏi chẳng muốn nhúc nhích gì còn anh thì vẫn tràn trề sinh lực. Sự cách biệt thể lực giữ đàn ông và phụ nữ nhiều lúc thật khiến người ta toát mồ hôi.
Cô nhìn Trần Tử Hàn với vẻ đáng thương, “Em muốn uống nước”.
“Muốn uống nước? Vợ yêu tự rót đi nhé.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức, lúc này thấy bản thân hơi cầm thú, thấy bộ dạng rũ rượi của cô như vậy không những không thương xót mà ngược lại càng muốn hóa thân thành lang sói. Hình như ban nãy có “dụng công” hơi quá, nếu đòi thêm nữa chắc cô sẽ bật khóc cho anh xem mất.
Vương Y Bối thầm nghiến răng nhưng bề ngoài lại tỏ ra nhún nhường, cô thật sự không muốn động đậy, cơ thể giống như bị tách ra làm nhiều mảnh vậy, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao người ta nói đàn ông ở trên giường chính là cầm thú rồi. Thật sự không muốn nhúc nhích chút nào. Y Bối biết rõ anh đang cố tình làm khó mình nhưng vẫn nhỏ giọng van nài, “Chồng ơi, em muốn uống nước, rót nước cho em có được không?”.
Trần Tử Hàn nghiêm túc từ chối: “Không được”. Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy long lanh, ngân ngấn cứ như ánh sao phản chiếu từ mặt biển xanh lam vậy. Cuối cùng anh đã hiểu tại sao văn nhân đều thích so sánh phụ nữ với nước, đúng là giống như nước, mềm mai trong sáng. Cũng chỉ có lúc này cô mới chịu nhún nhường, anh mặt dày hưởng thụ sự “van nài”, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô vậy chứ.
Thật đáng ghét, Vương Y Bối khẽ cau mày, làm bộ dạng vô cùng yếu đuối, đôi mắt càng ươn ướt, “Chồng ơi, anh chẳng bảo sẽ đối xử tốt với em ư, sao chút yêu cầu này cũng không nhận lời?”.
Trần Tử Hàn tránh né ánh mắt của cô, sợ không cầm nổi lòng, sẽ lập tức giương cờ đầu hàng, “Em cũng từng nói anh là phó tổng của Hoàn Quang, làm việc nên có giới hạn, có nguyên tắc, ban nãy đã từ chối yêu cầu của em rồi, làm sao có thể vì một câu nói của em mà thay đổi nguyên tắc được, nếu không người ta sẽ nhìn anh như thế nào?”.
Vương Y Bối cảm thấy tức ngực, cái cớ mà anh đưa ra quá ư là miễn cưỡng, chỉ là rót một ly nước mà lại liên hệ đến giới hạn và nguyên tắc, “Chồng à, chẳng lẽ vợ yêu của anh còn không bằng những giới hạn và nguyên tắc hư vô kia hay sao?” Cô chớp mắt với anh, rất có dáng một cô bé nũng nịu.
Trần Tử Hàn ho một tiếng, “Sếp anh đã nói sức kiềm chế của anh rất kém, dễ trúng mỹ nhân kế của ai kia, đó là điều đại kị trong thương trường, anh bắt buộc phải cự tuyệt những cám dỗ không lành mạnh, kiên trì giữ vững nguyên tắc của bản thân”.
Người này đúng là quá đáng, Vương Y Bối muốn gào thét, “Chồng ơi, chồng thân yêu ơi, huhu, người ta muốn uống nước… anh tốt như thế, nhất định sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của em đâu, đúng không?”
“Thế anh tốt chỗ nào?” Trần Tử Hàn tỏ ra nghiêm túc, giống như nếu cô nói không ra lẽ thì đừng mơ anh sẽ động đậy.
“Anh rất đẹp trai, thành tích cũng tốt, chữ viết cũng rất đẹp, lại còn năng lực phi phàm, giỏi kiếm tiền… Đương nhiên rồi, quan trọng nhất là, anh rất rất rất tốt với em.” Cô vốn định nói “có nguyên tắc có giới hạn, nhưng nghĩ đến lời anh vừa nói thì không thể tự đào hố chôn mình được, cô nhìn anh đầy mong chờ.
Trần Tử Hàn cố ý thở dài, “Haiz… nể tình em chân thành đến vậy, anh sẽ vì em mà buông bỏ nguyên tắc!”.
Vương Y Bối nghe thấy anh nói thoáng qua tia xúc động muốn chảy nước mắt, nhưng nhìn bóng dáng rời đi lại thấy đáng ghét cực kỳ, cô làm mặt hề sau lưng anh, cảm thấy có chút hả dạ.
Khi nhận ly nước Trần Tử Hàn rót cho, Vương Y Bối cảm thấy có chút bi ai, cứ nghĩ đến sự “tủi nhục” mà mình phải gánh chịu vì ly nước này, cô lại không nỡ uống chút nào. Cái giá để có được nó không hề rẻ, vì nó cô phải buông bỏ lòng tự tôn, buông bỏ cả giá trị của bản thân.
Y Bối nhìn ly nước rất lâu, bỗng nhớ ra nếu không uống bản thân sẽ còn đáng thương hơn, thứ mà cô dùng lòng tự tôn để đổi lấy thì vẫn nên hưởng thụ cho tốt , nghĩ đến đây cô cầm ly nước uống từng ngụm nhỏ.
Uống xong, trong đầu cô lại miên man nghĩ đến thứ vừa xảy ra, nỗi xấu hổ càng dâng lên không ngừng, cô kéo chăn quấn chặt người.
Trần Tử Hàn nhìn đống lùng bùng trong chăn kia, biết cô đang bực bội, anh khẽ mỉm cười, lắc đầu.
Lúc Vương Y Bối tỉnh giấc trời đã sáng, cô phát hiện người nằm bên cạnh đã biến mất, đúng là đáng ghét, không them gọi cô dậy nữa. Cô lần tìm điện thoại, phát hiện đã quá giờ đi làm, trong điện thoại có một tin nhắn do Trần Tử Hàn gửi: “Đừng quên ăn sáng nhé”.
Nhìn tin nhắn cô khẽ bật cười. Không kịp đi làm rồi, nếu đã muộn giờ thì đành ăn sáng luôn vậy. Cô dậy tắm rửa, hâm nóng cháo và bánh bao mà Trần Tử Hàn chuẩn bị trước khi đi, lấy thêm ít dưa muối để ăn cùng. Hôm nay cô thấy rất đói nên ăn liền một mạch hết sạch chỗ đồ ăn mà anh để phần, ăn no rồi đi làm, nhận ra tâm trạng thật sự rất tốt.
Đến công ty, lúc cất tiếng “chào buổi sáng”, tâm trạng Vương Y Bối cảm thấy kỳ lạ, giờ nay sao còn gọi là buổi sáng, nhưng mọi người gặp nhau vào buổi sáng đều thích cách nói này. Đến phòng mình, mấy đồng nghiệp nam nhìn thấy cô đều cười nói, “Thật hiếm có, tổ trường Vương chuyên cần của chúng ta cũng biết đi muộn”.
Người ta đang gặp hoạn nạn đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ, còn cố y nhắc cô chuyện đi muộn, thế giới này sao nhiều kẻ xấu xa thế!
Từ Sương cũng kéo ghế nhìn sang, quan sát Vương Y Bối, “Hôm nay cậu đến muộn vậy, chắc tối qua đã làm chuyện gì quá sức hả?”.
Ánh mắt đối phương rất mờ ám, còn cô cũng chẳng có tư cách để phản bác, vì tối qua rất mãnh liệt, cô đành cười gượng.
Từ Sương tỏ ra sâu sắc, “Bạn trai cậu đối xử với cậu tốt thật”.
Vương Y Bối đến công ty này trong tình huống đặc biệt, không phải cô chủ động thi tuyển mà được giám đốc mờ thẳng đến đây. Rất nhiều người trong công ty đều không biết lai lịch của cô, đương nhiên cũng không biết là cô đã kết hôn hay chưa. Vương Y Bối không nhắc đến nên mọi người mặc định là cô chưa kết hôn, lại thêm khi hỏi, cô cũng không phủ nhận chuyện có đối tượng hẹn hò. Từ những điều đó mọi người ai cũng đoán cô có bạn trai, hơn nữa chuyện tình cảm còn rất tốt đẹp.
Vương Y Bối lập tức nhìn cổ mình, phát hiện ra không có dấu vết gì, động tác này khiến Từ Sương và Lâm Tiệp cùng cười gian tà, cô lập tức hiểu ra đúng là mình đã vẽ rắn thêm chân, vốn dĩ người ta không nghĩ như thế thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
Vương Y Bối cảm thấy có lẽ sau này mình nên đến muộn nhiều hơn, như thế chuyện sẽ biến thành lẽ đương nhiên, sẽ không có ai bám riết không buông như lần đi muộn hiếm hoi này nữa. Cô đúng là đã bị ảnh hưởng quá mức bởi lối suy nghĩ quá mức của Uông Thiển Ngữ rồi, người bình thường gặp chuyện này sẽ phải tự giáo huấn mình đừng nên như thế nữa mới đúng, cô thì hay lắm, còn muốn đi muộn nhiều hơn.
Đúng lúc đó Mạc Oánh Oánh đi ngang qua, không biết có nghe thấy lời họ nói nay không mà vẻ mặt nhìn Vương Y Bối trông vô cùng kỳ quặc. Vương Y Bối mới nhìn đã biết cô nàng đang nghĩ gì, cô cũng chẳng buồn bận tâm, lập tức quay về phòng làm việc. Nhưng không lâu sau đó, Mạc Oánh Oánh lại gõ cửa văn phòng Vương Y Bối.
“Chị Vương, những lời hôm qua em nói chị có để tâm không ạ?” Mạc Oánh Oánh tỏ vẻ nặng nề, “Nếu chị đã có đối tượng hẹn hò nghiêm túc thì nên toàn tâm toàn ý với anh ấy, nếu không anh ấy biết được sẽ buồn lắm. Nhân lúc bây giờ còn chưa to chuyện, chị mau quyết định đi, nếu không sẽ hại người hại mình đó”.
Vương Y Bối do dự không biết mình có nên nói sự thật cho Mạc Oánh Oánh biết hay không, nhìn vẻ mặt nặng nề đó, cô thật chẳng dám tưởng tượng ra bộ dạng lúc cô nàng phát hiện ra mình bị lừa gạt sẽ như thế nào.