Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2)

Chương 5 - Người Chồng Của Tôi

trước
tiếp

Type: Quinn

Có lúc, tôi sẽ cảm thấy rất hoang mang, cuối cùng tôi, cũng có được người mà tôi nhớ mãi không quên, hình như tôi nên vui vẻ mới phải. Thật sự tôi thấy rất vui, nhưng trong một khoảng khắc nào đó bản thân tự nhiên có chút hụt hẫng, điều này khiến tôi nghi ngại, rốt là tôi yêu người ấy, hay người mà tôi yêu chẳng qua chỉ là hình bóng đẹp đẽ của anh trong tưởng tượng. Là loại nào nhỉ, tôi cũng không biết nữa.

Vương Y Bối ngồi trước bàn làm việc, đang tìm kiếm tư liệu thì bỗng nhiên bên ngoài trở nên ồn ào náo nhiệt, Lâm Tiệp lập tức chạy vào văn phòng Vương Y Bối, “Tổ trưởng, Dương tổng bảo chị đến phòng khách, ngay lập tức”.

“Gì thế nhỉ?” Vương Y Bối nhìn bộ dạng kích động của Lâm Tiệp, biết không phải chuyện xấu nên cũng không cuống quýt làm gì.

“Trần tổng đến rồi, chính là người của Hoàn Quang ấy, chắc để bàn việc hợp tác, Dương tổng đang tiếp khách, chị cũng mau đi đi”. Lâm Tiệp chỉ muốn lôi xềnh xệch Vương Y Bối tới đó, “Ban nãy lúc tổ trưởng Nhậm nhìn thấy Trần tổng, vẻ mặt cứ gọi là đa sắc thái, nhưng Trần tổng người ta đã nói rõ là phương án kia do chị viết, bàn việc với chị thì tốt hơn”.

“Được rồi, chị đi ngay đây.”

Vương Y Bối đi đến phòng khách, không khí làm việc bên ngoài gian phòng có phần nhận uể oải lười nhác, có không ít người đăng thò đầu ngó nghiêng cảnh tượng bên trong. Mọi người đang thì thào bàn tán, cuối cùng cũng được nhìn thấy Trần Tử Hàn uy danh lừng lẫy, có thể hiểu ra tại sao mà Mạc Oánh Oánh chỉ gặp người ta một lần mà đã trở nên si mê đến vậy. Ngoại hình và khí chất đó đúng là người bình thường khó lòng so bì.

Vương Y Bối gõ cửa đi vào, Dương tổng vẫn đang hàn huyên cùng Trần Tử Hàn, Dương tổng không khỏi cảm thấy kỳ lạ vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. Người như anh lại vì chuyện hợp tác này mà đích thân đến đây, quả là khiến ông phải kinh ngạc mừng rỡ một phen.

“Dương tổng khách sáo quá, tôi chỉ dẫn đường đi ngang qua đây, muốn giải quyết chuyện này một thể để đỡ cho người khác phải chạy đi chạy lại.” Trần Tử Hàn bình thản nói, dường như không hề biết rằng việc anh đích thân xử lý hạng mục hợp tác này lại là một chuyện khiến người khác khó lòng hiểu nổi.

Dương tổng gật gù, “Vẫn là Trần tổng nghĩ chu đáo”.

Vương Y Bối cười, ý tứ của Trần Tử Hàn đã quá rõ ràng, anh không hề đến đây vì chuyện hợp tác mà chỉ là tiện đường đi ngang nên xử lý luôn thôi, không cần cầu kỳ quá như họ để làm gì. Vương Y Bối bước vào, Dương tổng lập tức bảo cô bàn bạc chi tiết công việc cùng Trần Tử Hàn.

Vương Y Bối đi thẳng vào nội dung chính, giải thích cụ thể từng mục, sau đó dịu dàng hỏi thăm đối phương xem còn chỗ nào chưa hài lòng không, nếu thấy có vấn đề thì có thể tiếp tục thảo luận.

“Phương án của Vương tiểu thư viết rất hoàn hảo, tôi không có ý kiến gì khác.” Trần Tử Hàn nghe xong, thoáng mỉm cười rồi đưa ra quyết định, tức là có thể ký kết hợp đồng ngay.

Trần Tử Hàn chậm rãi ngắm Y Bối, lúc làm việc cô mặc một bộ đồng phục màu đen, tóc buông xõa thoải mái, toàn thân toát lên vẻ nửa nghiêm túc nửa lừa lười nhác, tác phong làm việc nhanh nhẹn, nghiêm túc. Cô lúc này giống như một người phụ nữ thành đạt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được bình thường cô vừa trẻ con lại giỏi cho làm nũng, hai kiểu trạng thái trái ngược nhau, khiến người ta cảm thấy rất thú vị.

Dương tổng thấy công việc thuận lợi như vậy thì tâm trạng rất vui vẻ, bắt đầu tìm chủ đề để bắt chuyện với Trần Tử Hàn. Vương Y Bối không nói gì, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin dưới gầm bàn:” Sao anh lại đột ngột tới đây?”

Tin nhắn nhanh chóng có hồi âm, “Chỉ mình em được kiểm tra đột xuất hả?”

Cô ngẩng lên nhìn Trần Tử Hàn, anh vẫn đang trò chuyện cùng Dương tổng, trông như không có việc gì xảy ra, cô lập tức cúi xuống nhắn tin :”Trí nhớ của anh tốt thật, hờ hờ!”

Lần này Trần Tử Hàn bỏ luôn cả động tác lén lút vụng trộm, cầm điện thoại lên nhắn tin: “Đành chịu thôi, trí nhớ của vợ anh càng lúc càng kém, anh chỉ có thể nhớ dai một chút để nâng cao điểm bình quân của chúng ta”.

Dương tổng thấy động tác này của Trần Tử Hàn thì không tiếp tục gợi chuyện, “Trần tổng nếu có việc cần xử lý khì chúng tôi không làm phiền anh nữa”.

Trần Tử Hàn cất điện thoại, “Vâng, lần sau có cơ hội lại trò chuyện cùng với Dương tổng vậy”.

Trần Tử Hàn đứng lên, Dương tổng bảo Vương Y Bối tiễn anh ra ngoài. Họ rời khỏi phòng họp không lâu thì Mạc Oánh Oánh bất thần lao ra, đâm sầm vào Trần Tử Hàn. Biểu hiện của Mạc Oánh Oánh cho thấy chính cô ta cũng giật bắn mình, hoảng loạn khi nhìn Trần Tử Hàn. Vương Y Bối nhìn Nhậm Tiểu Minh, khi nãy Mạc Oánh Oánh còn đứng sau lưng anh ta, cô lập tức hiểu ra vấn đề.

“Cô cẩn thận”. Trần Tử Hàn đỡ lấy đối phương rồi lập tức giữ khoảng cách.

Mạc Oánh Oánh cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng vốn căng thẳng, “Xin lỗi, xin lỗi anh…”

“Không sao, lần sau cẩn thận một chút.”

Mạc Oánh Oánh đờ ra mấy giây, “Trần tổng, nghe nói anh đã kết hôn, có phải thật không ạ? Xin lỗi, câu hỏi này quá mạo muội…”.

“Là thật.” Trần Tử Hàn bình thản thừa nhận.

Sắc mặt Mạc Oánh Oánh tối sầm, hóa ra đúng là sự thật, “Vợ anh là người thế nào ạ ? Người phụ nữ để anh cưới về nhất định không tầm thường”.

Câu này vượt giới hạn quá xa, trên người Trần Tử Hàn lại toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt, “Tất nhiên là người phụ nữ mà tôi cần rồi”.

Trần Tử Hàn không nói gì nữa, cất bước rời đi. Những người biết chuyện của Mạc Oánh Oánh chỉ còn nước lắc đầu, Mạc Oánh Oánh giờ chẳng khác nào con rối của Nhậm Tiểu Minh. Trước trong công ty đúng là từng phát sinh việc nữ nhân viên xinh đẹp có quan hệ với bên đối tác, không ngờ Nhậm Tiểu Minh lại nghĩ đến chiêu này, còn Mạc Oánh Oánh cũng thật ngây ngô, ngốc ngếch nên mới phối hợp với anh ta, giờ thì chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ.

Trần Tử Hàn đi rồi, các đồng nghiệp đều đến chia vui cùng Vương Y Bối, dù sao lần hợp tác này có được cũng nhờ cô, còn Nhậm Tiểu Minh thì nỗ lực bao nhiêu lâu cũng không giành được. Hơn nữa sự thất bại của Mạc Oánh Oánh khiến họ có phần tin rằng Trần Tử Hàn hình như không trúng “mỹ nhân kế”, điều này càng chứng tỏ Vương Y Bối giành được hạng mục này ngày nhờ thực lực của chính cô.

Vương y Bối bị đám người đến chúc tụng làm cho lúng túng, người khác không biết nội tình nhưng cô hiểu rõ, nếu không phải Trần Tử Hàn nhường bước thì lần hợp tác này làm sao đến lượt Tinh Phong. Không phải do phương án của cô có vấn đề, thẳng thắn thì, nếu Hoàn Quang không xảy ra vấn đề gì đặc biệt, vậy sẽ không chọn tiến hành hợp tác cùng một công ty có thực lực như Tinh Phong. Cô buộc phải nhận định chính xác vị trí của mình, không thể vì đám người này mà u u mê mê, cho rằng bản thân giỏi giang hơn người.

Buổi trưa, lúc ăn cơm, Vương Y Bối phát hiện đang số đồng nghiệp đều đang bàn tán về chuyện của Trần Tử Hàn, đặc biệt là một số người biết “nội tình” đang được rất đông người vây quanh. Vương Y Bối cũng bưng bát đến tham dự, một đồng nghiệp phòng khác thấy mọi người vây quanh mình thì lập tức nhiệt tình, hăng say kể lại chuyện cô ta biết: “Mấy năm trước Trần Tử Hàm suýt thì đính hôn với người khác, đối tượng đính hôn chính là em họ của Thân Thiệu An bên Quảng Vũ. Nhưng không biết tại sao ngay hôm đính hôn Trần Tử Hàn lại bỏ mặc vị hôn phu của mình mà chạy mất. Chuyện đó từng lùm xùm một thời gian dài, Trần Tử Hàn đương nhiên không thể ở lại Quảng Vũ được nữa. Cùng lúc đó Hoàn Quang chìa tay về phía anh ấy, nên anh ấy mới ở lại”.

“Người như anh ấy mà cũng biết đào hôn á? Thật khó tưởng tượng, lẽ nào là trong giờ phút đính hôn với sức tỉnh ngộ,làm rể nhà giàu cũng không phải chuyện dễ dàng gì nên dứt khoát bỏ đi?”

“Về chuyện này thì tôi từng nghe được một số tin đồn, nghe nói Trần Tử Hàn vốn không có tình cảm với vị tiểu thư Lục gia kia, chẳng qua là bị cảm động mà thôi. Trần Tử Hàn sau khi chia tay mối tình đầu thì chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh, kết quả vị Lục tiểu thư kia cũng bám theo. Trần Tử Hàn bị tai nạn xe, vị Lục tiểu thư kia đã cõng Trần Tử Hàn về, lúc đó cả một đám đàn ông đều không dám tin là một đại tiểu thư kiều diễm như thế lại có thể cõng một người đàn ông về. Đây là chuyện mà một người sư huynh kể cho tôi nghe, anh ấy nói bọn họ khi đó từng kháo nhau rằng nếu có một người phụ nữ dám xả thân vì họ như vậy thì tuyệt đối sẽ không do dự gì mà cưới ngay, đồng thời sẽ chăm sóc người ấy cả đời.”

“Nói thế thì Lục tiểu thư đó cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới khiến người ta cảm động, thế mà lúc đính hôn vẫn bị bỏ rơi. Trần Tử Hàn cũng thật không đáng mặt đàn ông, ở nơi đính hôn đông người như thế mà lại bỏ mặc người ta, thật là khó sử quá.”

“Tôi thì thấy Trần Tử Hàn làm đúng, vốn dĩ không có tình cảm thì chia tay không phải tốt hơn sao? Lẽ nào cứ phải kết hôn sau đó đôi bên oán trách nhau rồi mới chia tay? Tuy cách làm quá phũ phàng nhưng như thế có thể khiến đối phương từ bỏ hoàn toàn.”

“Tôi cũng không thích Lục tiểu thư kia, thế chẳng phải là ép Trần Tử Hàn chấp nhận cô ta hay sao, có tiền thì ghê gớm lắm hả! Lúc đó Trần Tử Hàn mới chia tay bạn gái, cô ta đã muốn lợi dụng thời cơ cướp Trần Tử Hàn đi mất, đúng là xảo quyệt.”

“Cũng không thể nói thế được, tôi nghe nói mối tình đầu của Trần Tử Hàn là một cô gái không hiểu chuyện, suốt ngày đòi anh ấy phải làm thế này thế kia. Trần Tử Hàn lúc chưa đi làm thì chiều chuộng, chăm sóc cô ta đủ thứ, kết quả là anh ấy mới bước chân ra xã hội, cần dành thời gian để phấn đấu, mà cô gái kia không thể hiểu cho anh ấy, thế là bắt đầu cãi nhau. Tôi nghĩ Trần Tử Hàn khi ấy hẳn là chưa thể quên được mối tình đầu, chắc chắn là cô gái kia đã làm gì đó mới khiến anh ấy bỏ mặc đối tượng đính hôn, nếu không với tính cách của anh ấy sao có thể làm chuyện vô trách nhiệm như vậy được.”

“Nói cũng có lý, chỉ có điều đàn ông thật chẳng ra gì, lúc anh ta sẵn lòng thì làm nũng chính là đáng yêu, còn khi đã hết tình bạn thì làm gì cũng là sai trái. Làm sao nói mối tình đầu của Trần Tử Hàn không hiểu chuyện được, chẳng phải cũng do anh ta chiều chuộng đến hư sao, thế thì phải tự chịu thôi…”

Vương Y Bối nghe những lời này cảm thấy quá đỗi xa lạ, cứ như “mối tình đầu không hiểu chuyện” đó không phải là cô vậy. Còn cô cũng lần đầu được biết hóa ra giữa Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh từng xảy ra chuyện như thế: Anh bị tai nạn, sau đó Lục Dĩnh tìm thấy rồi cõng anh về, đây là trải nghiệm chung của Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh.

Vương Y Bối lặng lẽ thở dài, đám đồng nghiệp kia đã chuyển đề tài bàn luận, mọi điều đều nói phụ nữ phải phân biệt rõ thân phận của mình, lúc cần hiểu chuyện thì phải hiểu chuyện. Một số khác lại trách đàn ông quá vô tình, dựa vào cái gì mà phải nghe theo tâm tư của mỗi họ, tại sao phụ nữ phải phối hợp với đàn ông mà đàn ông không thể phối hợp với phụ nữ?

Vương Y Bối mang bát đi rửa, bắt gặp Mạc Oánh Oánh cũng đang rửa bát, Mạc Oánh Oánh vặn vòi nước nhưng cứ đứng thất thần ở đó. Vương Y Bối khóa vòi lại, “Em bị sao vậy?”

“Em buồn lắm.” Mạc Oánh Oánh tỏ vẻ bi thương, “Khó khăn lắm mới thích một người, ai ngờ người ta đã kết hôn, thật là đáng buồn”.

Y Bối phát hiện bản thân cũng khá thích người như Mạc Oánh Oánh, không chút cảnh giác người khác, hỷ nộ ái lạc đểu thể hiện hết trên mặt, “Đó là vì Thượng đế muốn báo cho em biết người này chưa phải là duyên phận của em, duyên phận còn đang chờ em trong tương lai”.

“Chỉ có thể an ủi bản thân thế thôi”. Mạc Oánh Oánh thật sự ủ rũ, “Em thật sự rất hâm mộ người phụ nữ được gả cho Trần Tử Hàn, cô ấy thật sự rất may mắn mới có được người đàn ông ưu tú như thế, làm sao đây, em ghen tị chết đi được”.

Vương Y Bối rửa bát xong, vẩy vẩy nước trên tay, “Sao em chưa từng nghĩ Trần Tử Hàn cưới được người vợ đó cũng là may mắn của anh ấy?”

“A…”. Mạc Oánh Oánh hoàn toàn không nghĩ tới, “Trần Tử Hàn rất ưu tú mà!”

Vương Y Bối khẽ cười, cô biết bản thân sẽ chẳng tài nào nói rõ được. Không chỉ Mạc Oánh Oánh mà ngay cả những bạn học trong lớp họ cũng nghĩ rằng người phụ nữ có thể lấy được Trần Tử Hàn thật may mắn, Vương Y Bối cô thật may mắn. Bao năm trôi qua vẫn có thể gả cho Trần Tử Hàn.

Cảm giác này rất lạ lùng, giống như thời trung học, khi cô bạn thân Lương Nguyệt biết tin cô và Trần Tử Hàn hẹn hò: “Trần Tử Hàn sao lại chịu hẹn hò với Vương Y Bối nhỉ?”. Những nữ sinh khác lúc biết cô là bạn gái Trần Tử Hàn còn cố ý chạy đến lớp cô học để nhìn xem, thấy rồi chỉ bĩu môi, “Trông cũng chẳng ra sao, không biết Trần Tử Hàn thích cô ta ở điểm nào?” Sau đó là bạn cùng phòng ký túc đại học, thấy tác phong làm việc của cô họ thi thoảng lại cảm khái sau lưng rằng: “Ghen tị cũng vô ích, ai bảo người ta may mắn có một người bạn trai nguyện bao dung mọi điều như thế”.

Những cảm xúc kỳ lạ đó kết hợp với nhau thành một sự thật rõ ràng ràng: Gần như mọi người đều cho rằng chỉ là do may mắn cô mới có thể trở thành bạn gái của Trần Tử Hàn, cứ như Trần Tử Hàn là một sự tồn tại xa vời, còn cô thì bình thường đến không thể bình thường hơn. Sẽ không ai nói rằng: Gặp được Vương Y Bối là may mắn của Trần Tử Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.