Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 26 - Xung Quanh Sào Huyệt Huỳnh Long Sơn

trước
tiếp

Lý Thanh Hùng từ trên cây nhảy xuống đưa chân đạp lên ngực hắn, và cúi xuống xem chàng lẩm bẩm :

– Ồ! Tên ác đồ này đã bị điểm huyệt “câm”rồi!

Tên ác đồ kia tuy bị điểm huyệt câm, nhưng trong tâm trí vẫn còn tỉnh táo, nên khi hắn thấy chàng đến sắc mặt bỗng tái nhợt đôi mắt từ từ nhắm lại, có lẽ hắn biết số phận hắn đã đến rồi, nên đành nhắm lại mà chờ chết Lý Thanh Hùng vừa đạp trên ngực hắn vừa vận chưởng giải huyệt.

Tên ác đồ thấy huyệt câm củ mình đã được giải, hắn mừng rỡ nhưng trên ngực bị một sức nặng đè xuống, hắn mở miệng kêu éo éo.

Lý Thanh Hùng hét :

– Im đi! Ngươi bình tĩnh mà trả lời mấy câu hỏi của ta, ta sẽ tha mạng cho bằng không thì ngươi chớ trách ta độc ác!

Tên ác đồ rên hừ hừ.

Lý Thanh Hùng hỏi :

– Ai sai ngươi đến đây?

Hắn vẫn cứng đầu nhắm mắt lại không trả lời.

Lý Thanh Hùng hỏi lớn :

– Ngươi cầm đầu của ngươi là ai?

Hắn vẫn cắn răng không nói.

Lý Thanh Hùng cả giận đạp mạnh hơn nữa hắn kêu lên như réo.

Lý Thanh Hùng thừa cơ hội nói :

– Nói đi! Ta chỉ cần thêm một tí lực vào chân thôi cũng đủ cho ngươi chịu không nổi rồi! Hãy nói đi! Đầu đảng của ngươi là ai?

Hắn trợn mắt nhìn Lý Thanh Hùng nói :

– Tốt lắm! Ngươi cứ đạp ta chết đi! Ta không bao giờ khai đâu đừng nói nhiều mất công vô ích!

Mặc dù hắn là tên ác đồ, nhưng hắn có can đảm và biết trung thành với chủ khiến cho Lý Thanh Hùng cảm phục. Nhưng nếu không tìm hiểu ở hăn thì làm thế nào biết được Mai Hoa Thần Kiếm ở đâu? Nghĩ như thế nên chàng “hừ” một tiếng, nhìn thẳng vào mặt hắn nạt lớn :

– Ngươi thiệt là có can đảm, có lẽ ngươi muốn nếm thử mùi tử khí, thôi được! Ta xem thử bọn Huỳnh Long sơn các ngươi gan ruột đến mức nào?

Vừa dứt lời Lý Thanh Hùng đạp mạnh trên hông, tức thì tên ác đồ kia mặt mày xanh như tàu lá, quằn quại ra vẻ đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt hắn há hốc mồm nói trong hơi thở :

– Để… tôi… nói!

– Nói đi!

Lý Thanh Hùng đạp nhẹ lại.

– Người cầm đầu tôi họ Kết, còn tên gì thì tôi hông biết!

Lý Thanh Hùng ôn tồn hỏi :

– Có phải họ Kết kia trạc độ ba mươi tuổi không?

Hắn gật đầu.

Lý Thanh Hùng ngạc nhiên hỏi :

– Không phải hắn đã rời khỏi nơi đây rồi sao? Ngươi không phỉnh ta chứ?

– Dạ không! Tôi đâu dám phỉnh người! Hắn đi rồi hiện nay ở đây do Phỉ Báo lão nhân cầm đầu.

– Phỉ Báo lão nhân cầm đầu?

– Phải!…

Lý Thanh Húng lẩm bẩm :

– “Ồ! Hắn là một lão quỷ nham hiểm, nhưng nghe đâu sư phụ ta đã phạt hắn rồi mà, mà sao hôm nay còn dám tác quái nữa?”

Nghĩ như thế Lý Thanh Hùng hỏi tiếp :

– Phỉ Báo lão nhân bây giờ ở đâu?

– Có lẽ bây giờ lão ở sau địa động!

Lý Thanh Húng hy vọng sẽ tìm ra chân tướng của chúng bén chỉ mấy xác chết kia nói :

– Những xác chết này đều là người của Huỳnh Long sơn?

– Phải!

– Ai đã giết bọn chúng?

Tên ác đồ kia nhắm mắt rùng mình không dám nhìn đồng bạn của hắn, trước thảm trạng này tấm lòng lượng thiện như trở về với hắn, hắn cảm thấy hối hận.

Cho hay thiên tánh con người vẫn có lòng lương thiện, nhưng sở dĩ sống trong xả hội tội ác thành thử mất cả thiên tánh. Chỉ cần gặp một cơ hội kích thích lương tri tự nhiên lòng lương thiện trở lại ngay. Tên ác đồ này là một điều chứng minh rõ rệt hành động của Lý Thanh Hùng không cảm hoá hắn được, nhưng chỉ vì cái chết thê thảm của đồng bạn hán, mà làm cho hắn hồi tâm quay về chánh nghĩa.

Hắn trả lời :

– Phỉ Báo lão nhân!

– Phỉ Báo lão nhân?

– Phải! Nếu thiệt thiếu hiệp bắt được lão sẽ biết tường tận!

Lý Thanh Hùng hỏi tiếp :

– Ngươi có thấy mộ vị mặc áo đạo bào chừng bảy mươi tuổi không?

– Có! Chính vì người ấy àm cả bọn này đều bị giết!

Lý Thanh Hùng nghe hắn noi rất khâm phục lời tiên đoan của Nguyệt Lý Hằng Nga, lúc bây giờ chàng cảm thấy lời nói của hăn đáng tin, bèn hỏi thêm :

– Vị đạo nhân ấy đi đâu rồi? Hay cũng bị giết?

Hắn cau mày đáp :

– Theo tôi biết, vị đạo trượng ấy cũn cùng uống một thứ thuốc độc, nhưng tìm cả tứ phía vẫn không tìm thấy xác của lão ấy, chắc lão cũng bị tan ra thành nước rồi!

Lý Thanh Hùng nghe nói rùng mình một cái rồi nói :

– Thôi! Ngươi đi đi! Ta hy vọng từ nay ngươi sẽ cải tà quy chánh, trờ thành một ngươi tốt. Ngươi nên biết rằng làm ác rốt cuộc sẽ bị đọa đày.

Lời nói của Lý Thanh Hùng lúc bấy giờ như một tia sáng chiếu vào lòng đen tối của hắn, khiến hắn hối hận cúi đầu. Hai giọt nước mắt nóng hổi từ trên má chảy xuống, hắn nói :

– Lời chỉ giáo của thiếu hiệp, tôi sẽ tạc dạ ghi tâm từ nay tôi xin tu tâm dưỡng tánh để xa lánh tội ác.

Lý Thanh Hùng gật đầu quay lưng muốn bỏ đi, chàng vẫn biết lời nói củ hắn có thể là sự thật Kết Anh Kiệt không phải là một bài học cho chàng sao? Do đó chàng không dám quá tin cậy.

Tên ác đồ kia nhìn đằng sau Lý Thanh Húng ra vẻ trìu mến chưa muốn đi, Lý Thanh Hùng giục :

– Ngươi đi đi! Ta tin chắc ngươi sẽ thành công nếu trong lòng ngươi thành thật hối cải!

Hắn từ từ bước đi trong niềm hối hận.

Lý Thanh Hùng băng mình qua phía tả, bỗng nghe văng vẳng tiếng la hét xôn xao và hình như tiếng binh khí chạm nhau. Chàng sực nghĩ đến Nguyệt Lý Hằng Nga bèn xăm xăm chạy đến.

Đây nói về Nguyệt Lý Hằng Nga sau khi rời Lý Thanh Hùng nàng dùng toàn lực “Thần Ni” độc bộ thiên hạ “Linh Thiên Đạp Vân” tuyệt đỉnh khi công bay rất mau, chỉ thấy một bóng trắng xẹt qua là mất dạng.

Nơi đây gần chỗ sào huyệt của Huỳnh Long sơn nên sự canh phòng rất nghiêm ngặt, nàng lướt qua khỏi khu rừng thứ nhất vẫn thấy bốn bề im lặng. Khi nàng đến dưới chân Vọng Đình Sơn bên trái Huỳnh Long sơn vì đi nhanh quá tà áo nàng phất phơ trước gió nên bọn thủ hạ của Huỳnh Long sơn đã kịp thời báo tin cho Phỉ Báo lão nhân , tức thì lão sai người ra nghinh chiến.

Khi nàng đang đi, bỗng nghe đằng trước có tiếng người, nàng vội vàng bay lên nhánh cây để dò xét địch thủ.

Phía trước có tiếng cười ngạo nghễ và nói lớn :

– Ê! Con gái hư quá! Mau mau xuống đây đứng nấp nữa, ta đợi lâu lắm rồi, không có thì giờ đợi ngươi nữa đâu!

Nguyệt Lý Hằng Nga đâu phải hạng tham sanh úy tử, nàng nghe hắn nói chọc tức nàng nghĩ thầm :

– “Hay lắm! Đáng lẽ ta đang đi tìm chúng mới phải, mà bây giờ bọn chúng lại đến đây nạp mạng cho ta!”

Nghĩ như thế nàng vội bay xuống đất, chỉ thấy hai tên ác đồ to lớn , một người râu ngắn lưng mang đoản đao mặt mày hung ác, còn người kia đôi mắt ốc lồi tay chân dìa thườn thượt, nàng lạnh lùng “hừ” một tiếng nói lớn :

– Ta tưởng các ngươi là ba đầu sáu tay gì? Té ra là hai tên quèn mà kêu ta xuống làm gì?

Lời nói khinh khi của nàng thậm tệ, dù cho tượng đất cũng nổi nóng huống chi hai tên cướp này khét tiếng võ lâm đã từng hùng cứ một phương làm sao chúng nhịn nổi?

Hắn nhe răng rợn mắt đổ lửa nhìn thẳng vào mặt nàng hét lớn :

– Con tiện tỳ kia! Ngươi tới số rồi sao? Nếu ta không vì sắc đẹp của ngươi thì ta đã xé ngươi ra làm hai mảnh rồi! Để ta hớt cái lưởi ngươi, coi thử ngươi còn phách lối được nữa không?

Vừa dứt lời hắn đánh một chiêu “Độc Xà Xuất Động” công thẳng vào hông Nguyệt Lý Hằng Nga.

Đáng lẽ đánh với con gái mà công vào hạ âm thì thật là hèn hạ đối với cao thủ võ lâm không ai làm. Nhưng với bản tánh tiểu nhân của hắn có kể gì đâu, hắn hy vọng đánh như thế mới mong thắng được.

Nguyệt Lý Hằng Nga quá giận dữ, lửa nóng xông lên nàng hậm hực chờ cho chưởng lực của đối phương gân đến, nàng xoay mình qua dùng tay trái khoá chặt cánh tay mặt tên cướp kia và vận công lực vào tay mặt nàng giật mạnh một cái, tên cướp rú lên một tiếng, thế là cánh tay mặt của hắn đã bị đứt tiện, thừa cơ hội nàng dùng chân mặt đá thẳng lên mặt và chân trái đá vào bụng hắn. Tên cướp “ự” một tiếng ngã lăn ra vì bụng hắn đã bị bể nátvà hai hàm răng đều gãy văng tứ tung.

Thì ra tên cướp này là Bạch Xuyên, khi Lý Thanh Hùng còn ở trên “Tiểu Vân động” đã từng gặp hắn một lần trong lúc hai anh em hắn phụng mệnh của Sói Dương lão nhân đi tìm con quạ. Hôm nay chúng cũng vâng lệnh Phỉ Báo lão nhân đón Nguyệt Lý Hằng Nga nơi đây, chẳng may Bạch Xuyên bị bỏ mạng còn anh hắn là Bạch Hà nghiến răng ken két.

Bạch Hà có ngờ đâu thiếu nữ này quyền pháp lại lanh lẹ đến thế, hắn trở tay chưa kịp thì em hắn đã bỏ mạng rồi, Nguyệt Lý Hằng Nga cũng cảm thấy mình quá tàn nhẫn, từ ngày hành đạo đến nay nàng chưa bao giờ dùng thân pháp hiểm ác ến thế nên hành động ấy khiến cho nàng nao nao trong lòng.

Đứng trước xác chết của Bạch Xuyên, Bạch Hà căm giận rút đao bửa tới một chiêu “Thái Sơn Áp Đỉnh” lưỡi đao nhắm trên đầu Nguyệt Lý Hằng Nga chém xà xuống.

Nên biết Bạch Hà là đệ nhất cao thủ của Huỳnh Long sơn nay hắn đã tức giận dùng toàn lực ra tay thì đâu có phải tầm thường.

Lưỡi đao lướt gió vùn vụt chém xuống rất nguy hiểm nhưng chỉ nghe nàng hừ nhẹ một tiếng, nàng đã dùng cách tránh né nhẹ như chim bay lách qua một phía nạt lớn :

– Aáy! Trời ơi! Sao mà gấp quá vậy! bạn của ngươi vừa chầu diêm vương, mà ngươi đã gấp rút đuổi tới thì nhận viên địa ngục làm sao làm cho kịp?

Tiếng nói châm biến của nàng làm cho hắn cắn chặt hai hàm răng làm nổi những làn gân trên má, hằm hằm cầm đao lướt tới.

Bạch Hà dùng toàn tuyệt chiêu độc hiểm của hắn ra đánh đấu với nàng, tiếng lưỡi đao rạch gió hoà lẫn với tiếng hét của hắn nghe rất khủng khiếp.

Nguyệt Lý Hằng Nga tuy võ công cao song công lực của hắn cũng không vừa, lại thêm ý chí quyết đấu và lòng căm hận của hắn, nên bấy giờ hắn chẳng khác nào một con hổ đói đang tìm mồi.

Nàng chông cự với Bạch Hà trên hai mươi chiêu, mồ hôi toát ra ướt cả áo, hơi thở “ì ạch” Bạch Hà thấy thế lại tăng thêm công lực con đao trong tay của hắn máu tung một giọt nước cũng không rơi vào được.

Lúc bấy giờ Nguyệt Lý Hằng Nga chỉ có thể đỡ tránh mà thôi, nàng không thể nào tấn công được nữa, nàng từ nghĩ :

“Tên này lợi hại quá, nếu hắn tăng thêm bốn phần công lực nữa thì làm sao ta chống cự nổi?”

Nguyệt Lý Hằng Nga lấy làm lạ nàng đánh đã trên bốn mươi chiêu rồi mà không tìm được một cơ hội nào thuận tiện ra tay cả, nếu đánh mãi như thế thì đối phương mỗi lúc một tăng chiêu càng tuyệt diệu thì có thể nàng sẽ bị nguy mất.

Nghĩ như thế nàng thối lui ra ba bước Bạch Hà thấy thế nhảy tới chém sả voà ngực nàng, nàng bình tĩnh dùng chân trái đá mạnh lên và chân mặt co lại phóng qua một bên.

Bạch Hà chém hụt hơi kinh hãi vì hắn đạt được ưu thế sắp hạ được đối phương nhưng đối phương lại tránh khỏi, tuy thế hắn cũng không chịu nhường tay liền phóng mình tới như mãnh hổ vồ mồi đâm thẳng tới một đao.

Lưỡi đao còn cách hai thước, Nguyệt Lý Hằng Nga đã hít mạnh một hơi lộn một cái tránh ra năm bước.

Lúc bấy giờ Nguyệt Lý Hằng Nga sắc mặt đỏ bừng, từ khi xuống núi đến nay chưa có lần nào bị người ta áp bức đến thế, nàng quá giận nên vẻ mặt đầy sát khí đôi mắt trợn ngược, nàng mở sợi dây đang cột trong hông nhắm con dao trong tay Bạch Hà quấn tới.

Bạch Hà đang thắng thế cố áp tới hại nàng nhưng thoắt một cái con đao kia đã bị quấn chặt. Hắn dùng sức kéo mạnh nhưng không sao gỡ được sợi dây hiểm ác kia ra, hắn quá tức rống lên một tiếng vang rừng.

Ta bỏ đao đi chăng? Hay ta liều mạng?

Bạch Hà còn suy nghĩ thì “Cuồng Phong Đại” của Nguyệt Lý Hằng Nga đã ném tới đánh ra một chiêu “Hoa Sa Đeo Chỉ” như gió bão cuốn lên mình Bạch Hà, hắn ngã lăn ra dãy giụa mãi vẫn không thoát khỏi vì hắn đã bị cột chặt cứng.

Tại sao Nguyệt Lý Hằng Nga không giết hắn? Vì tâm địa nàng nhân hậu chăng?

Không phải thế, vì thật ra nàng chỉ muốn tìm hiểu ở hắn về tin tức của Mai Hoa Thần Kiếm mà thôi.

Bạch Hà một tên cướp bị thất thủ nhưng hắn là một anh hùng chỉ vì hắn chưa đi vào đường chánh nghĩa mà thôi, nay hắn bị sa vào tay một con bé thế kia thì chắc chắn hắn muốn chết hơn là sống trong nhục nhã.

Bạch Hà không đợi nàng hỏi gì cả, hắn thè lưỡi ra cắn phập một cái đôi mắt trợn ngược lên nhìn sững nàng, máu miệng từ từ tuôn ra. Thân hắn ngã quỵ xuống rồi gục đầu dưới đất.

Nguyệt Lý Hằng Nga đứng sững nhìn thi thể của hắn quằn quại trên vũng máu, bất giác nàng thương hại tắc lưỡi than :

– “Ôi! Chỉ vì làm ác mà hai tên cao thủ này phải chịu quả báo, nhưng dù sao Bạch Hà cũng là một anh hùng đáng phục.”

Nàng lại lẩm bẩm :

– “Ta tiếc rằng dũng khí của ngươi phụng sự sai đường, tự vận không phải lúc! Nếu ngươi biết tự hối cải bước vào lẽ chính, thì ngươi có thể sẽ trở thành anh hùng hảo hán.”

Nguyệt Lý Hằng Nga thâu “Cuồng Phong Đại” lại, nàng đưa mắt nhìn “Vọng Tinh Phong” trước mặt, nàng chỉ thấy xung quanh phủ đầy mây trắng.

Nỗi thất vọng miên mang trong tâm trí nàng không biết làm cách nào để tìm ra Mai Hoa Thần Kiếm nàng muốn đi tìm địch tung để dò hỏi, nhưng nàng lại sợ bị thua thất tiếng thì Lý Thanh Hùng có thể khinh thường nàng, ảnh hưởng đến mối tình giữa nàng và chàng.

Nàng tự hỏi :

– “Không biết chàng có căn cứ trên võ công mà tuyển lựa người yêu hay không? Nếu thế thì ta không xứng đáng cho chàng yêu rồi! Nhưng không đâu! Chắc chắn chàng không phải là hạng người như thế?”

Tại sao Nguyệt Lý Hằng Nga lại nghĩ vẩn vơ như vậy?

Ta cũng không lạ gì, mỗi khi họ yêu nhau họ thường hay nghĩ chuyện không đâu, ta nghĩ cũng không nên trách họ!

Nguyệt Lý Hằng Nga đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng bước chân người đi đến, tiếp theo là tiếng kèn vang lên, nàng rất ngạc nhiên không biết trong rừng sâu núi thẳm này tại sao lại có tiếng kèn với tiếng bước đi thình thịch như vậy?

Nguyệt Lý Hằng Nga đoán chắc tiếng kèn kia là mật lệnh chỉ huy dã thú chứ không phải tự nhiên phát ra mà là do người điểu khiển.

Thấy nguy cơ trước mắt, nàng phóng mình bay vụt ra trước, bỗng có tiếng quát lớn :

– Hãy khoan!

Chưa dứt tiếng, một cái bóng xám từ bên đường vụt đến, Nguyệt Lý Hằng Nga dừng chân lại, thấy một người đàn bà xoã tóc đến mông trạc chừng năm mươi, mặc quần áo màu đen tay cầm một cái kim bằng tre chăm chăm nhìn nàng cười ha hả :

Bà lão trố đôi mắt sâu hóm nhìn Nguyệt Lý Hằng Nga hỏi :

– Con nhỏ! Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? tên họ là gì? Nhà ở đâu?

Nguyệt Lý Hằng Nga cau mày ra vẻ khó chịu, trả lời :

– Bà hỏi tôi để làm gì? Tôi…

Bà lão trợn mắt bước lùi một bước ra vẻ ngạc nhiên nói :

– Lạ thật! Lâu nay lão đã hỏi ai là phải trả lời ngay lập tức, thế mà sao con nhỏ này dám cả gan không trả lời câu hỏi của lão?

Nguyệt Lý Hằng Nga bỉu môi cười nhạt ngắt :

– Hỏi làm gì?

Bà lão cười khanh khách một hồi nói :

– Con nhỏ dại quá, lão mà nổi giận thì còn gì?

Nguyệt Lý Hằng Nga giận tái mặt, nàng không ngờ bà lão nay lại ngạo nghễ đến thế, nàng hừ một tiếng lạnh lùn đáp :

– Bà có quyền gì hỏi tôi? Bà đã xứng đáng hỏi tôi chưa? Nếu tôi không vì bà tuổi tác đã cao thì tôi đã…

– Ha ha ha… con nhỏ này không biết trời cao đất rộng là gì? Ngươi tốt phước lắm mới được gặp ta hôm nya, ta đã dễ chịu lăm đấy chứ trước đây thì ngươi đã vong mạng rồi. Sao ngươi dám cả gan như thế? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không nói cho ngươi biết ta là ai sao? Vậy ta hỏi ngươi sư phụ ngươi là ai?

Mấy lời phách lối của bà lão khiến cho Nguyệt Lý Hằng Nga không sao chịu nổi, nàng bước lui hai bước nạt lớn :

– Bà ngoáy tai mà nghe đây! Sư phụ tôi là “Thiên Sơn thần ni!” Bà lão nghe bốn chữ“Thiên Sơn thần ni” tỏ vẻ khó chịu, không đợi Nguyệt Lý Hằng Nga noi xong bà vội nạt :

– Câm miệng!

Tiếp theo vẻ mặt bà lạnh lùng bĩu môi nói :

– Thiên Sơn thần ni… Thiên Sơn thần ni… hì hì hì…

Nói xong, bà phá lên cười như điên dại cười vừa ngút hơi, bà lại che miệng cười nữa, làm cho Nguyệt Lý Hằng Nga ngạc nhiên, bực tức khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.