Lúc Từ Tử Sung tập luyện xong rồi tới tìm Hạ Mộng Ngư thì cô đã làm xong hết bài tập của cả hai người.
Thấy Từ Tử Sung đến, cô vội cầm vở bài tập lên giải thích với cậu, rằng đâu là bài cậu phải tự làm, đâu là bài chỉ cần cậu xem qua thôi, đâu là bài cậu không cần quan tâm đến.
Thấy Hạ Mộng Ngư cứ lẩm bẩm không ngừng với quyển vở, ánh mắt Từ Tử Sung dừng lại trên gương mặt cô, nhìn không ra cảm xúc gì.
Hạ Mộng Ngư không thấy Từ Tử Sung đáp một lời nào mà chỉ đứng im bên cạnh, trong lòng cô bỗng có chút bất an. Có lẽ nào cô tự động làm bài tập thay cậu lại khiến cậu mất vui không?
“Mình… Chỉ là mình muốn bớt thời gian cho cậu thôi. Mình thấy cậu ngày nào cũng phải vừa học vừa luyện tập, lại còn phải chuẩn bị cho trận đấu nữa, thế nên mình mới muốn giúp cậu giảm bớt áp lực.”
Từ Tử Sung không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn gương mặt Hạ Mộng Ngư.
“Nếu cậu không thích mình làm bài cho cậu thì sau này mình sẽ không làm nữa, cậu đừng có giận nhé…”
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình luôn làm việc rất đúng mực, nhưng với Từ Tử Sung thì lại cứ bất giác muốn vượt qua ranh giới của quan hệ giao tế bình thường, lại cứ xen vào việc riêng của cậu, lại cứ làm những chuyện mà vốn dĩ cô sẽ tuyệt đối không làm.
“Mình không giận.”
“Thế sao cậu nhìn mình nghiêm túc vậy? Hù dọa chết người ta.”, Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi rồi nói: “Mình còn tưởng là chọc giận cậu rồi chứ…”
“Mình nhìn cậu là bởi vì cậu xinh thôi.”
Từ Tử Sung nghiêng đầu, hắng hắng giọng rồi xoa khẽ chóp mũi, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Mỗi lần cậu giảng bài hay nói chuyện, mình đều cảm thấy cậu rất xinh… Cho nên mới nhìn cậu.”
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, sau đó cúi đầu cười.
Nói thật, những câu thả thính như vậy của Từ Tử Sung không ít, nhưng đây lại là câu khiến Hạ Mộng Ngư xấu hổ nhất.
“Nói linh tinh.”, Hạ Mộng Ngư cau mày.
Cô nở nụ cười đắc ý rồi hất cằm nói: “Rõ ràng là mình có như thế nào cũng đều vô cùng xinh đẹp!”
Từ Tử Sung cười tươi, gật gật đầu. “Ừ.”
Hạ Mộng Ngư vui vẻ giúp Từ Tử Sung dọn sách vở rồi bỏ vào ba lô.
Từ Tử Sung mở một chai nước khoáng, đưa cho Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Chữ của mình xấu thế mà cậu bắt chước được giống thật, sau này bài tập của mình giao hết cho cậu đấy.”
“Được thôi!”
Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự, nhận lấy chai nước rồi tu ừng ực.
Nhìn dáng vẻ uống nước của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung mất tự nhiên dời ánh mắt, quay đi không nhìn cô nữa.
Chết tiệt.
Giết người mà.
Cậu hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc, “Mình nói đùa thôi, sao có thể bắt cậu ngày nào cũng làm bài tập cho mình được chứ…”
“Nhưng mà mình nói thật đấy.”, Hạ Mộng Ngư uống nước xong liền mở to hai mắt nhìn Từ Tử Sung: “Mình định sau này sẽ làm thế đấy, tiết kiệm thời gian cho cậu.”
Lúc này, Từ Tử Sung mới quay đầu nhìn về phía Hạ Mộng Ngư.
“Cậu làm việc của cậu đi, chuyện của cậu quan trọng hơn, không cần lãng phí thời gian cho mình đâu.”
“Thời gian dành cho cậu sao lại là lãng phí được?”, Hạ Mộng Ngư bĩu môi, trả lại chai nước cho Từ Tử Sung rồi than thở: “Hơn nữa, có một vĩ nhân đã từng nói, thời gian tốt đẹp như vậy, dùng vào việc gì cũng đều là lãng phí. Một khi đã vậy, chi bằng mình lãng phí cho cậu đi…”
Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư cũng thật giỏi ngụy biện, nói chuyện lý lẽ với cô không bao giờ thắng nổi.
“Vĩ nhân nào nói?”
“Mình đây!”
Từ Tử Sung hoàn toàn hết cách với Hạ Mộng Ngư.
“Mình nhớ là vị vĩ nhân này từng nói mình chỉ một lòng học hành.”
“Đúng, nhưng mà thế sự vô thường, hiện giờ mình không còn là mình của ngày xưa nữa, mình thay da đổi thịt rồi.”
“Á?”
“Đúng, trước đây mình chỉ một lòng học hành.”, Hạ Mộng Ngư nở nụ cười ngọt ngào, “Giờ mình chỉ một lòng với cậu!”
Từ Tử Sung không khống chế được khóe miệng đang cong lên.
“Khá lắm… Hôm nay rất dẻo miệng.”
“Đương nhiên rồi.”, Hạ Mộng Ngư rung đùi đắc ý, lại ngọt ngào nói: “Không phải đã nói là sẽ chăm sóc cả tâm hồn cậu sao? Cũng phải dỗ dành cậu một chút chứ.”
“Là đang dỗ mình hả?”
Ánh mắt Từ Tử Sung trầm xuống.
Hạ Mộng Ngư không sợ dáng vẻ thái quá này của Từ Tử Sung. Cô tủm tỉm cười với cậu rồi đi đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói: “Đúng, mình đang dỗ cậu đấy, không được sao?”
“Dỗ cậu như dỗ tâm can bảo bối ấy. Không được sao?”
Từ Tử Sung ngẩn người, hơi nghiêng đầu, gương mặt thoáng ửng đỏ. Quen nhau đã lâu, nghe Hạ Mộng Ngư nói lời ngon ngọt nhiều như vậy, đáng ra cậu nên sớm miễn dịch mới đúng, nhưng Từ Tử Sung lại cứ vui sướng một cách không tự chủ được.
“Được.”, Từ Tử Sung nói.
Thời gian còn sớm, Hạ Mộng Ngư không sốt ruột về nhà, Từ Tử Sung liền đề nghị: “Muốn vận động một chút không? Để mình đưa cậu lên tập, cậu ngồi cả ngày cũng không tốt.”
“Được đấy!”
Hạ Mộng Ngư đồng ý một cách đầy kích động, như là sợ Từ Tử Sung sẽ đổi ý, cô tung tăng leo lên đài luyện quyền.
Nhìn Hạ Mộng Ngư nhấp nhỏm mãi mà vẫn không leo lên được đài luyện quyền, Từ Tử Sung bó tay, đành phải nhảy lên để kéo cô. Còn chưa kịp hành động thì đã có người anh em của Từ Tử sung nhanh tay nhanh chân đẩy mấy tấm đệm tới chân Hạ Mộng Ngư.
“Cô bé, dùng cái này đi.”
“Cảm ơn anh nhé!”
Hạ Mộng Ngư tự giẫm lên tấm đệm để trèo lên trên.
Từ Tử Sung khẽ gật đầu với người đã đẩy đệm đến cho Hạ Mộng Ngư.
Ông anh kia đấm ngực, cười cười với Từ Tử Sung vẻ “không có gì”. Vất vả lắm ông em mới đưa được em dâu đến, mọi người đương nhiên phải chăm sóc đặc biệt rồi.
Hạ Mộng Ngư lon ton chạy đến trước mặt Từ Tử Sung rồi chìa tay ra với cậu, “Quấn băng vải cho mình đi!”
Thấy Hạ Mộng Ngư vui như vậy, Từ Tử Sung cũng không nhịn được cười.
“Chờ chút, mình đi lấy cho cậu.”
Từ Tử Sung vừa nói xong thì huấn luyện viên đã mang băng vải và găng tay tới, đưa cho cậu và nói: “Cho em này, cả băng vải lẫn găng tay nhé. Đây là đôi số 6 câu lạc bộ mới mua, có đúng đôi này thôi đấy.”
Từ Tử Sung nhận lấy, huấn luyện viên cười với cậu.
Hạ Mộng Ngư đưa mắt nhìn, cả băng vải và găng tay đều là màu hồng.
“Wow, không phải là mua riêng cho em đấy chứ?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
“Đúng.”, huấn luyện viên đáp: “Em thành khách vip của câu lạc bộ này rồi đấy.”
“Em có cần đóng hội phí hay gì không ạ?”, Hạ Mộng Ngư ngại ngùng hỏi.
“Không cần, cả đống người thế này mà còn cần tiền của em sao? Cứ dùng đi.”
Huấn luyện viên đi rồi, Hạ Mộng Ngư mới hỉ hả hỏi Từ Tử Sung: “Sao mọi người lại ưu ái mình thế nhỉ?”
Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói lời nào.
“Mình cảm thấy chắc chắn là họ muốn hối lộ mình, để giao cậu hoàn toàn cho mình chăm sóc.”
“Thế cậu có muốn không?”, Từ Tử Sung hỏi.
“Muốn!”, Hạ Mộng Ngư không có chút do dự.
Từ Tử Sung lại cúi đầu cười, “Tốt lắm.”
Từ Tử Sung quấn băng vải giúp Hạ Mộng Ngư, rồi lại đeo găng tay cho cậu.
Hạ Mộng Ngư nôn nóng hỏi: “Hôm nay bọn mình tập cái gì?”
Từ Tử Sung nghĩ một lát rồi nói: “Thực chiến đi.”
“Mình đánh thực chiến với ai cơ?”
“Mình?”
“Anh giai à, cậu không nói đùa với mình đấy chứ?”
“Không.”
“Từ Tử Sung.”
“Gì?”
“Cậu không định đánh nhau với mình đấy chứ?”
Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười, bình thường trông Hạ Mộng Ngư lợi hại ra trò, sao lúc này lại rén như vậy.
“Không phải sợ, chỉ cho cậu biết chút chút về quyền anh thôi, không phải thực chiến như lúc thi đấu đâu.”
“Mình không muốn, mình sợ đau, nắm tay của cậu lợi hại như vậy, đánh vào người mình chắc chắn rất đau, mình không muốn thực chiến với cậu.”
“Sẽ không đánh cậu bị thương đâu, nhẹ thôi.”
“Không muốn.”
“Tin mình đi.”
Hạ Mộng Ngư hết cách, Từ Tử Sung đã bảo cô phải tin cậu rồi, đương nhiên cô chỉ có thể tin cậu mà thôi.
“Được rồi, thế thì cậu phải nhẹ chút nhé!”
“Yên tâm.”
Từ Tử Sung giảng giải một chút cho Hạ Mộng Ngư nghe xem lát nữa phải tập thế nào.
“Cậu tấn công, mình phòng thủ.”
“Tấn công thế nào?”
“Thì là tung chưởng đánh mình. Yên tâm, mình sẽ đỡ được. Cậu cũng phải chú ý đến động tác đỡ của mình, đến lúc đổi sang cậu phòng thủ thì làm theo như thế… Lát nữa cậu đánh liên tục một phút đòn đấm thẳng, sau đấy chuyển sang một phút đấm xốc, một phút sau nữa là đấm móc, cuối cùng là một phút đòn phối hợp tùy ý. Hiểu không?”
“Hiểu, nhưng mà thật ra…”, Hạ Mộng Ngư mếu máo nói: “Mình không muốn đánh cậu đâu…Mình không nỡ.”
Từ Tử Sung quả thực không biết nói Hạ Mộng Ngư như thế nào.
“Cậu cảm thấy cậu đánh nổi mình sao?…Đánh!”
Hạ Mộng Ngư đành chịu, ra đòn mà có vẻ không hề tình nguyện.
Đợi cho cô đánh xong một lượt đầu thì bên đài luyện quyền đã có không ít người đứng xem. Mọi người chưa từng thấy ai đánh người ta mà lại ấm ức như vậy, miệng mếu máo, trông như sắp khóc đến nơi. Ai nấy đều buồn cười, châu đầu ghé tai thì thầm, sau đó đều nhìn Tử Tử Sung một cách trêu chọc.
Từ Tử Sung cũng hết cách với Hạ Mộng Ngư, đợi cho cô đánh nốt đòn thứ hai, cậu mới nói: “Thôi, không cần cậu đánh nữa, cậu phòng thủ đi.”
“Ờ, được…”
“Còn nhớ mình dạy cậu đỡ như thế nào không?”
Hạ Mộng Ngư gật đầu rồi lại hỏi: “Cậu không đánh mình thật đấy chứ?”
“Đương nhiên là phải đánh thật chứ.”
“Nhưng mà chắc chắn là cậu không dùng lực đúng không?”
“Đương nhiên là phải dùng lực rồi.”
Vẻ hòa nhã lúc nãy của Hạ Mộng Ngư tan thành mây khói.
Mẹ kiếp.
Từ Tử Sung cười, “Có hối hận vì lúc nãy được tấn công mà không tung đòn mạnh không?”
“Có…”
“Lại đây, chuẩn bị.”
Hạ Mộng Ngư lập tức vào tư thế sẵn sàng đón quyền.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết vào tay Từ Tử Sung, ai nấy đều như ngừng thở, hi vọng Từ Tử Sung không dùng sức thật để mà đánh cho con nhà người ta khóc ầm lên. Khó lắm mới tìm được em dâu cho họ, đừng có để cô chạy mất.
Từ Tử Sung giơ một tay, đấm về phía Hạ Mộng Ngư.
Cô nhắm mắt như để chặn lại cảm giác kích động trong mình.
Nắm tay nhẹ nhàng dừng lại trên găng tay của Hạ Mộng Ngư, thậm chí đến cả âm thanh ma sát cũng không nghe thấy.
Một đòn này khiến cả câu lạc bộ im lặng.
Mọi người hận không thể hộc máu ngay tại trận, có người đứng bên cạnh đang uống nước, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì phun hết nước trong miệng ra.
Mẹ nó, đây mà là đấm bốc á?
Con mẹ nó, cả đời họ chưa từng thấy đòn nào nhẹ như thế.
Nắm đấm mà như là bông vậy…
Rốt cuộc mọi người không kiềm chế được phải cười nhạo Từ Tử Sung.
“Em giai, nắm đấm này của cậu không ổn rồi, bao nhiêu năm tập luyện bằng không.”
“Ha ha, mẹ, thế mà còn đòi làm quyền thủ số một của câu lạc bộ mình cơ…”
“Không được đâu ông em, nhẹ hều thế!”
Mọi người đều trêu ghẹo Từ Tử Sung, còn cậu thì chẳng buồn để tâm đến, chỉ tiếp tục tập cùng Hạ Mộng Ngư, nhưng đánh thêm mấy cú nữa thì càng đánh càng nhẹ.
Tiếng cười của mọi người mãi không dứt, ai cũng như đang mang tâm trạng xem kịch vui. Bọn họ khổ lắm mới có được cơ hội này, sao lại không cười Từ Tử Sung thêm vài câu?
Rốt cuộc, Từ Tử Sung cũng hết cách, cậu thu nắm tay lại rồi bất đắc dĩ nói: “Thôi.”
“Không tập nữa à?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi.
“Không tập nữa…”, Từ Tử Sung thở dài một hơi, “Sau này bọn mình cũng đừng luyện quyền pháp nữa, cũng không chơi thực chiến nữa.”
“Ờ…”, thật ra Hạ Mộng Ngư không có ý kiến gì, vì dù sao cô cũng không hiểu mấy về quyền anh, cô hỏi: “Thế giờ bọn mình làm gì?”
“Đi, về thôi.”
Từ Tử Sung giúp Hạ Mộng Ngư tháo găng tay và băng vải, đám anh em đứng xung quanh thấy họ không tập nữa nên cũng giải tán.
Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung cau mày thì cười tủm tỉm, “Quả nhiên cậu không nỡ đánh mình nhỉ?”
Từ Tử Sung không nói lời nào.
“Quả nhiên mình là bảo bối của cậu đấy!”, Hạ Mộng Ngư đeo vẻ mặt dào dạt đắc ý.
“Không phải là cậu vừa nhìn mình đã mềm nhũn rồi đấy chứ?”… Ha ha, thế mà còn nói sẽ dùng sức đánh mình cơ, lừa đảo, rõ ràng là với mình, cậu không cứng nổi!”
Bỗng nhiên, Từ Tử Sung ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung tợn nhìn Hạ Mộng Ngư, hai mắt như sắp bốc hỏa đến nơi.
Hạ Mộng Ngư hoảng sợ.
Nhìn cô như thế làm gì, trông cứ như muốn ăn thịt người ta không bằng.
“Hạ Mộng Ngư.”
“Hả?”
“Cậu chờ đấy cho mình.”
“Chờ?”, Hạ Mộng Ngư ngơ ngác hỏi: “Chờ cái gì?”
“Mình sẽ cho cậu biết mình có cứng nổi không.”