Gặp Được Em Thật Hưng Phấn

Chương 59 - Kết Thúc

trước
tiếp

Editor: Bạch Vân

Beta: An Hiên

Đối với nhiều người mà nói, tốt nghiệp đại học chỉ là sự bắt đầu của vận mệnh.

Với Tô Đàm cũng như vậy. Cô đã được nhận vào học nghiên cứu sinh tại trường đại học mà cô yêu thích.

Trong buổi họp mặt cuối cùng của lớp, Đường Tiếu nhào vào lòng Tô Đàm khóc nức nở, cô nàng bảo rằng Tô Đàm nhất định phải gọi cho mình khi kết hôn.

Tô Đàm vỗ nhẹ vào lưng Đường Tiếu, đồng ý tất cả.

Uống rượu, ca hát, khóc lóc. Các sinh viên trút hết cảm xúc của bản thân mình, không muốn rời xa những người bạn cùng lớp, cùng phòng, thậm chí đến cả chú mèo Tabby (1) béo ú của dì quản lý ký túc xá nuôi dưới tầng.

(1) Mèo Tabby: Là giống mèo Trung Quốc rất phổ biến với người dân vì nó có bộ lông đẹp, dày và cơ thể khỏe mạnh, dễ nuôi và rất giỏi bắt chuột.

Sau khi tốt nghiệp, Đường Tiếu phải rời khỏi thành phố này, nghe nói là chuẩn bị du học để học thêm cái gì đó, ngay cả lúc nào trở về cũng chưa biết được. Đời người không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng thời gian là tiêu chuẩn tốt nhất để kiểm tra tình bạn.

Tô Đàm là người cuối cùng rời khỏi phòng ký túc.

Lúc đi, cô cẩn thận dọn dẹp lại phòng ngủ. Tất cả bốn chiếc giường trong phòng đều trống không, vẫn giống như ngày đầu tiên Tô Đàm đến đây, nhưng hình như có gì đó khác hẳn.

Cô ngồi một lúc trong phòng ngủ rồi mới kéo hành lý chậm rãi rời đi. Trong hành lang, nhiều sinh viên đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi mình đã ở suốt bốn năm ròng rã.

Tô Đàm đi rất chậm, cô biết có lẽ đây là lần cuối cùng mình đi xuống những bậc thang này, cũng là lần cuối cùng có thể nhìn thấy cảnh vật nơi đây.

Nhưng dù có đi chậm thế nào thì cuối cùng con đường cũng kết thúc.

Tô Đàm đến cửa ra vào, cô chào tạm biệt dì quản lý ký túc xá, sau đó bước ra khỏi cánh cửa mà cô đã đẩy ra vô số lần. Cô nhìn xuống, thấy Lục Nhẫn Đông đang đứng dưới chân cầu thang.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Lục Nhẫn Đông đầy dịu dàng cùng với nụ cười nhẹ nhàng làm nỗi buồn ly biệt trong lòng Tô Đàm như tan đi. Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy những kỳ vọng về tương lai nảy sinh bên trong sự biệt ly này.

“Đàm Đàm.” Người đợi cô trong tương lai đang gọi tên cô.

Tô Đàm nở nụ cười, cô bước nhanh về phía trước, lao vào vòng tay vững chãi của Lục Nhẫn Đông.

Lục Nhẫn Đông hôn lên đầu Tô Đàm, hỏi thăm: “Sao nào, cô bé nhà anh buồn hả?”

Tô Đàm gật đầu.

Lục Nhẫn Đông: “Vậy tối nay làm cho em bữa tiệc lớn nhé.”

“Vâng.” Tô Đàm đáp.

Ngày 20 tháng 5, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm cùng nhau đi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Trên giấy chứng nhận có dán một tấm ảnh chụp chung của hai người, Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm đứng cạnh nhau, trên mặt họ đều là nụ cười ngọt ngào.

Đám cưới được quyết định sẽ tổ chức vào tháng 10, Lục Nhẫn Đông bắt đầu thảo luận với Tô Đàm về đám cưới. Tiệc cưới, áo cưới, du lịch tuần trăng mật, mọi thứ đều được lên kế hoạch.

Hứa Lăng Duệ cũng biết việc Tô Đàm kết hôn. Cậu gửi lời chúc mừng kèm theo chút buồn bã, Tô Đàm gần như có thể hiểu được tâm trạng của cậu.

“Hy vọng em có thể làm phù rể cho chị.” Hứa Lăng Duệ nói, “Em muốn nhìn thấy chị hạnh phúc.”

Tô Đàm im lặng một lúc rồi đồng ý.

Không biết Vương Miện Quân biết được tin tức Tô Đàm kết hôn với Lục Nhẫn Đông ở đâu, nhưng anh ta không được đối xử tử tế như Hứa Lăng Duệ, anh ta không tìm được Tô Đàm, cuối cùng không biết làm sao, anh ta chỉ có thể dùng số lạ gọi điện thoại cho Tô Đàm, hỏi xem mình có thể tham dự hôn lễ không.

Tô Đàm bình tĩnh từ chối: “Nếu anh thật sự có một chút tình thân với tôi, xin hãy coi tôi như người xa lạ.”

Vương Miện Quân không nói nên lời, một lúc sau anh ta mới khó khăn nói: “Bố muốn bày tỏ một chút gì đó…”

“Không cần.” Tô Đàm nói, “Tôi không cần ông ta mà thật ra ông ta cũng không cần tôi, nếu đã như vậy, cần gì phải gặp nhau để càng thêm khó chịu.”

Cuối cùng Vương Miện Quân cũng thỏa hiệp, sự lạnh lùng của Tô Đàm làm anh ta thấy được quyết tâm của cô. Cô không muốn tiếp xúc với người anh trai và người bố như vậy, cô đã từng cô đơn một mình chống chọi nhưng cũng không bị đau khổ hành hạ, bây giờ cô đã có nơi che mưa che gió nên càng không cần phải thỏa hiệp.

“Tô Đàm.” Vương Miện Quân nói, “Nếu sau này anh ta đối xử không tốt với em, có thể gọi điện thoại cho tôi…”

Tô Đàm chậm rãi nói: “Có lẽ mãi mãi tôi sẽ không có cơ hội để gọi cho anh đâu.”

Vương Miện Quân thở dài, nghe thấy tiếng cúp máy.

Thời gian sau đó, quả thật Vương Miện Quân chưa bao giờ nhận được cuộc gọi nào của Tô Đàm, anh ta chỉ biết tin của Tô Đàm qua vài lời đồn. Cuộc sống của cô rất tốt, chồng cô yêu thương cô, hai vợ chồng chung sống hòa thuận, không lâu sau khi kết hôn, một cặp sinh đôi đáng yêu ra đời. Có người chịu đau khổ nửa đời là quá đủ rồi, nửa đời sau cuối cùng ông trời cũng bắt đầu thương xót.

Trước đám cưới, Tô Đàm và mẹ Lục Nhẫn Đông gặp nhau vài lần.

Mẹ Lục hoàn toàn coi Tô Đàm như con gái để yêu thương, Lục Nhẫn Đông hay nói đùa rằng địa vị của anh trong nhà đã giảm xuống.

Mẹ Lục nghe vậy tức giận nói: “Qua vài năm sẽ càng xuống thê thảm hơn nữa đấy.”

Lục Nhẫn Đông lập tức hiểu ý của mẹ Lục, anh cười: “Chuyện này không vội, tất cả đều theo ý của Đàm Đàm.” Hơn nữa bây giờ Tô Đàm vừa mới đi học nghiên cứu sinh, bọn họ vẫn còn trẻ.

Tô Đàm ở bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười ngượng ngùng. Cô đang mong đợi rất nhiều về đám cưới nên trong lòng hơi bất an. Lục Nhẫn Đông nhận ra cảm xúc nhỏ này của Tô Đàm, một buổi tối nào đó, anh ôm gối đến phòng Tô Đàm.

“Anh đến đây làm gì vậy?” Tô Đàm bị Lục Nhẫn Đông làm cho sợ hãi.

“Em đoán xem.” Lục Nhẫn Đông cười.

Tô Đàm: “Em không thèm đoán…”

Lục Nhẫn Đông ngồi bên mép giường, xoay người đặt Tô Đàm dưới thân, anh nhìn xuống Tô Đàm từ trên cao rồi cười khẽ với một chút xấu xa: “Bảo bối à, chúng ta đã lấy giấy chứng nhận rồi, em không muốn kiểm tra hàng sao?”

Tô Đàm đỏ mặt nhìn đi nơi khác, mất tự nhiên hỏi: “Kiểm… kiểm hàng gì?”

Lục Nhẫn Đông đè cả người lên cơ thể Tô Đàm, sau đó cầm tay cô đặt lên vòng eo vừa gầy vừa cường tráng của mình: “Tất nhiên là Điều Hóa (2) rồi.”

(2) Chữ Hóa (货) trong chữ Điều Hóa đồng âm với từ hàng (货)

Tô Đàm không nhịn được mỉm cười. Lục Nhẫn Đông thừa dịp khóe mắt cô cong cong thì cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngày hôm đó, Tô Đàm bị ép phải kiểm tra hàng, cô chưa bao giờ biết rằng Lục Nhẫn Đông lại có lúc hư hỏng đến vậy.

Ngày hôm sau, cả hai người đều không thể dậy sớm.

Lúc Tô Đàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng rõ, cô mở mắt một cách khó khăn, mơ màng nhìn thấy khuôn mặt Lục Nhẫn Đông với nụ cười vui vẻ đang dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Cổ họng Tô Đàm như tắc nghẹn, cô rên lên một tiếng, cảm thấy toàn thân mình vô cùng mệt mỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

“Nhìn em.” Lục Nhẫn Đông hôn lên trán Tô Đàm: “Vô cùng xinh đẹp.”

Tô Đàm nằm trong vòng tay Lục Nhẫn Đông tán gẫu với anh vài câu rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Thời kỳ tân hôn, lại đều là người trẻ tuổi, làm bậy một chút cũng coi như là việc bình thường.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, dù sao Lục Nhẫn Đông cũng muốn tổ chức đám cưới hoành tráng cho Tô Đàm.

Tô Đàm cũng không mong đợi gì với hôn lễ, thậm chí cô còn cảm thấy rằng cho dù không tổ chức hôn lễ cũng không sao. Cô không còn người thân ở quê, chỉ có bạn bè đến tham dự, số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, Lục Nhẫn Đông rất cố chấp về vấn đề này, anh từng nói rằng mình muốn nhìn thấy Tô Đàm xinh đẹp nhất, anh muốn mọi người đều biết rằng Tô Đàm là vợ của anh.

Tháng 10, thời điểm kết hôn đã đến như kế hoạch.

Ngày đó, cả đại sảnh đầy ắp khách mời, Tô Đàm mặc áo cưới trắng tinh đi trên thảm đỏ phủ đầy hoa hồng. Áo cưới được đặt may theo yêu cầu, phần đuôi áo được thêu hoa văn tối màu hình hoa quỳnh, đuôi váy thật lớn kéo dài trên mặt đất, cảm giác rất nặng nhưng lại khiến Tô Đàm an tâm.

Lục Nhẫn Đông đứng bên phải Tô Đàm, tay trái hơi nhấc lên nâng bàn tay cô. Hôm nay anh mặc bộ vest được cắt may rất khéo léo, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng.

Trong tiếng nhạc, hai người đi đến cuối thảm đỏ. Người chủ trì buổi lễ bắt đầu đọc lời chứng hôn.

“Tô Đàm, cô có bằng lòng lấy người đàn ông này làm chồng của mình không? Cho dù nghèo khó hay khỏe mạnh hay bất kỳ lý do nào khác đều sẽ yêu anh ấy, chăm sóc và tôn trọng anh ấy, luôn chung thủy với anh ấy cho đến cuối đời chứ?”

“Vâng, tôi bằng lòng.”

“Lục Nhẫn Đông, anh có bằng lòng lấy người phụ nữ này làm vợ của anh không? Cho dù nghèo khó hay khỏe mạnh hay bất kỳ lý do nào khác đều sẽ yêu cô ấy, bảo vệ và tôn trọng cô ấy, luôn chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời chứ?”

“Vâng, tôi bằng lòng.”

“Xin mời hai người đeo nhẫn cho nhau.”

Hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, mỗi chiếc được đeo vào ngón tay của hai người. Tô Đàm nín thở tập trung tinh thần, đó là sự căng thẳng không thể diễn tả được, rồi cô nghe người chủ trì hôn lễ nói, bây giờ xin mời chú rể hôn cô dâu.

Sau đó, gương mặt của Lục Nhẫn Đông chậm rãi tiến đến gần.

Đây là nụ hôn giao ước hôn nhân, Tô Đàm nhắm mắt lại, để Lục Nhẫn Đông ôm vào trong lòng.

Nụ hôn kết thúc, lần thứ hai mở mắt, vành mắt cô chất chứa nước mắt, trước đây chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy, Tô Đàm cảm nhận rõ ràng rằng mình đã không còn cô đơn trên cuộc đời này nữa. Nếu cô từng mất đi thứ mà mình yêu thương thì giờ đây ông trời đã dùng cách khác để đền bù cho cô.

“Ngoan, đừng khóc.” Lục Nhẫn Đông dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt của cô, anh nói: “Thấy em khóc anh sẽ đau lòng.”

Tô Đàm gật đầu, nụ cười rực rỡ trên khóe môi.

Hôn nhân chỉ là điểm khởi đầu trong cuộc hành trình của Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm.

Còn rất nhiều phong cảnh họ muốn xem, mà trên con đường ngắm cảnh này có đối phương bầu bạn, sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Tô Đàm như vậy mà Lục Nhẫn Đông cũng thế.

Đồng hành cùng nhau đến cuối cuộc đời này.

TOÀN VĂN HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.