Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Chương 19 - Chương 19

trước
tiếp

Hôm sau, Lịch Xuyên không gọi điện thoại cho tôi. Đến tối, tôi gọi cho anh, không ai nghe máy. Tôi mất ngủ cả đêm, trong đầu toàn linh cảm xấu.

Sáng sớm hôm sau nữa, anh gọi điện giải thích: “Anh xin lỗi, hai ngày nay công ty nhiều việc, anh bận quá, chưa gọi lại cho em được. Trưa nay anh đón em đi ăn cơm, được không?”

Mặc dù anh nói xin lỗi nhưng nghe giống như viện cớ. Giọng anh rất bình tĩnh, thản nhiên, như mặt hồ lặng sóng, cơn lạnh đột nhiên dâng tràn tim tôi.

Tôi nghĩ anh sẽ dẫn tôi đến một nhà hàng nào đó ăn cơm như mọi khi. Nhưng không ngờ, anh lại đưa tôi về Hoa viên Long Trạch.

Cửa sổ sát mặt đất rộng mở, ánh nắng chan hòa, gió xuân nhè nhẹ, rèm cửa màu ngọc bích bay bay.

“Em ngồi nghỉ đi.” Anh vào bếp lấy một cái tạp dề “Hôm nay anh làm đầu bếp, nướng cá hồi cho em ăn.”

Rõ ràng thức ăn đã được mua sẵn. Trên túi nhựa in chữ “Siêu thị Bình Khang”. Là siêu thì chúng tôi hay đi.

Anh nấu súp nghêu Clam Chowder, là món súp tôi thích nhất. Anh còn làm thêm salad Thụy Sĩ. Sau đó, anh đổ một ít dầu oliu vào chảo, chiên cá hồi cho thịt hơi săn lại, rồi bỏ vào lò nướng. Lịch Xuyên rất ít khi nấu ăn, nhưng mỗi lần anh nấu, thì món nào cũng là kiệt tác ẩm thực.

Tôi nhìn khung cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ, mắt thẫn thờ nhìn ra phía xa xa. Lúc lâu sau, tôi lấy lại tinh thần, phát hiện bên ngoài cửa sổ cây cối xanh tươi, như một vườn hoa rộng.

“Haiz, ở đây lâu rồi, sao em không phát hiện ra nhà anh có khu vườn cảnh áp mái rộng như vậy. Vườn còn trồng đầy hoa nữa chứ.”

Trong phòng anh, ngoại trừ yêu nhau ra, chúng tôi hầu như không làm gì khác. Tôi sợ lạnh, nên Lịch Xuyên chưa bao giờ mở cửa sổ.

“Lúc anh không ở nhà, em đừng đi ra ngoài, coi chừng rơi từ nóc nhà xuống.” Anh nói.

Tôi từng kể anh nghe, tôi có bệnh sợ độ cao, chưa bao giờ chơi tàu lượn siêu tốc.

Không bao lâu sau, thức ăn đã chín. Anh chia cá hồi nướng thành hai phần, rưới nước sốt lên, thêm salad vào đĩa. Xanh xanh đỏ đỏ, bày lên đĩa nhìn rất đẹp mắt.

Tôi lấy nĩa xắn cá ra, ăn từng miếng một.

“Dạo này chương trình học nặng lắm không?”

“Bình thường, không nặng lắm.”

“Thi cuối kỳ lần trước, em làm bài được không?”

“Đứng thứ 2 toàn khóa, cho nên không được học bổng. Học bổng Hồng Vũ chỉ được trao cho sinh viên đứng nhất thôi.” Người đứng nhất là Phùng Tĩnh Nhi. Giữa tôi và cô ta vẫn còn khoảng cách. Thật ra tôi cũng không tiếc cho lắm. Tôi đã cố gắng hết sức.

Lịch Xuyên không nói gì. Anh biết, trong việc học, tôi rất háo thắng.

Sau đó, anh vẫn im lặng ăn. Tôi cũng vậy.

Một lát sau, tôi hỏi: “Anh nhận được cuộc điện thoại kia chưa?”

Anh ngẩn ra, nói: “Điện thoại gì?”

“Cuộc điện thoại anh đang đợi.”

“Ừ.”

“Chuyện phiền phức gì đó, đúng không?” Tôi ngồi cạnh anh, cầm tay anh, đưa lên môi, hôn nhẹ.

“Ừ.”

“Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Anh vui lên đi, nha?”

“Ừ.”

Chúng tôi cùng vào phòng ngủ. Anh không cho tôi bật đèn. Nên tôi đốt hai cây nến đặt ở đầu giường. Anh cởi bỏ quần áo của tôi, dịu dàng hôn tôi.

Cơ thể anh nhanh chóng kích động. Sau đó hai tay anh như gọng kìm khóa chặt tay tôi, mặt anh kề sát mặt tôi, mạnh mẽ tiến vào cơ thể tôi. Tôi đau, cơ thể đột nhiên co rút, anh lại len vào. “Đau lắm hà?” anh cắn tai tôi, hỏi.

“Hơi hơi.”

Tôi rất đau, đồng thời trong lòng trống rỗng, rất muốn anh.

Lần nào chúng tôi gần nhau, Lịch Xuyên cũng rất cẩn thận. Hôm nay là thời kỳ an toàn của tôi, nên anh không kiêng gì, động tác mạnh bạo, dường như muốn xé tôi ra thành từng mảnh nhỏ. Suốt thời gian đó, anh rất chăm chú, không nói tiếng nào.

Một giọt nước rơi xuống mặt tôi, tôi mở mắt ra nhìn anh, anh lại vùi đầu vào lòng tôi. Giọt nước từ từ chảy xuống, chạm vào môi tôi, tôi liếm thử. Mặn đắng.

Thật ra, cơ thể của Lịch Xuyên rất yếu.Có đôi khi, anh phải tốn sức lực gấp mấy lần người thường đề làm những chuyện mà chúng ta cho rằng rất đơn giản. Trong bóng đêm, tôi vuốt ve thân thể tàn phế của anh, trong lòng chỉ có cảm giác yêu thương vô hạn. Dưới ánh nến, anh dùng hai tay nâng đỡ cơ thể mình, dáng vẻ bất lực. Qua cơn sóng tình, anh vẫn lưu luyến cơ thể tôi, rất lâu vẫn chưa buông tôi ra.

Rốt cuộc, anh buông ra, nói nhỏ: “Anh đi tắm cái đã.”

Sau khi tôi tắm rửa xong, anh đã thay quần áo mới, đang cầm chìa khóa xe trong tay: “Buổi chiều em có tiết phải không? Anh đưa em về.”

Từ xế chiều đến tối, tôi vẫn cầm chiếc điện thoại anh mới mua cho tôi, chỉnh tiếng chuông và độ rung tới mức cao nhất. Nhưng mà tôi không nhận được điện thoại của anh.

Buổi chiều ngày hôm sau, điện thoại mới reo. Tôi liền bắt máy: “Hi.”

“Anh đây, Lịch Xuyên. Em đang ở đâu?”

“Em ở ký túc xá.”

“Em xuống lầu một chút, được không?” Giọng anh bình tĩnh lạ thường, không có chút cảm xúc. “Anh ở chỗ cũ, bãi đậu xe.”

Con đường đi tới văn phòng hiệu trưởng, tôi đi qua cả nghìn lần, hôm nay lại cảm thấy gió lạnh rùng mình.

Từ xa, tôi thấy Lịch Xuyên mặc áo vest đen, áo sơ mi xám nhạt, cà vạt màu lam sáng bóng, đôi cánh tay thon dài, tái nhợt, cầm cây gậy chống màu đen. Anh vẫn nhìn tôi, mắt không có chút cảm xúc.

Bãi đậu xe khá vắng, hoa xuân nở rộ cả sườn đồi.

Tôi hít sâu một hơi, tỏ vẻ thoải mái, chào anh một tiếng.

Anh nhìn tôi, cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu, nói: “Tiểu Thu, anh đến để tạm biệt em.”

Tim tôi đau âm ỉ. Nhưng tôi gượng cười gật đầu: “Bay chuyến mấy giờ?”

“Năm giờ 15 phút.”

“Em tiễn anh.” Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn cách giờ cất cánh hơn hai tiếng.Từ đây đến sân bay mất ít nhất một tiếng. Lịch Xuyên làm chuyện gì cũng chuẩn bị trước, chưa bao giờ để tới giờ phút cuối cùng. Đây tuyệt đối không phải tác phong của anh.

“Không cần, tạm biệt ở đây luôn đi.” Mái tóc dài của tôi bị gió thôi rối tung. Anh đưa tay vén một lọn tóc trên trán tôi ra sau tai.

Trái tim tôi run rẩy, nhưng mặt tôi lại bình tĩnh. Tôi cười cười, cật lực đè nén sự lo âu xuống đáy lòng: “Cũng tốt. Khi nào anh về? Em sẽ đi đón anh.”

Anh nhìn tôi, trầm mặc. Sau một lúc lâu, anh nói: “Tiểu Thu. Anh sẽ không về nữa. Xin em tha thứ cho anh.”

Tôi ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng, nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Lịch Xuyên chưa biết bộ dạng tôi khi khóc như thế nào. Vì tôi chưa từng khóc trước mặt anh. Anh hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, có vẻ lạnh lùng, trở lại dáng vẻ lúc tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên. Lúc đó, Lịch Xuyên rất ít khi cười. Một mình ngồi bên cửa sổ uống cà phê, xa cách ngàn dặm, lạnh như băng đá.

Tôi lớn tiếng hỏi anh: “Tại sao? Thật ra là có chuyện gì? Em làm sai chuyện gì sao?”

Trong chớp mắt, một tia cảm xúc phức tạp xoẹt qua mắt anh, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.Giọng điệu của anh lại bình tĩnh như trước: “Em không sai gì hết.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Em không biết, có lẽ tốt hơn.”

“Không! Nói cho em nghe! Em muốn biết! Em muốn biết!” Tôi phẫn nộ, hét to với anh.

Anh nắm chặt tay tôi, hôn lên trán tôi thật mạnh.

“Anh có để lại cho em một lá thư trong Hoa viên Long Trạch.” Anh nói “Đọc xong lá thư này, xin em, nhanh chóng quên anh đi.”

Sau đó, anh buông tay, mở cửa xe, thái độ dứt khoát, kiên quyết.

Nhưng mà, ngay giây phút anh lên xe, anh đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng vẻ đau khổ. Anh nói: “Tạm biệt, Tiểu Thu. Giữ gìn sức khỏe.”

“Không! Lịch Xuyên! Em yêu anh! Đừng bỏ em! Xin anh! Đừng bỏ em!” Tôi khóc rống lên.

Xe nhanh chóng mất dạng.

Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Cũng không biết là nước mưa hay nước mắt. Là lá cây lay động hay là tôi đang run lên.

Tôi đi tới Hoa viên Long Trạch. Cầm chìa khóa, quẹt thẻ, vào thang máy.

Trong nhà, mọi thứ vẫn còn đó, đồ nội thất, đồ điện gia dụng, đồ dùng nhà bếp, cả đồ cổ và đồ mỹ nghệ.

Trong nhà, mọi thứ đã mất đi, mọi thứ thuộc về Lịch Xuyên, toàn bộ đều biến mất. Quần áo của anh, bản vẽ, xe lăn, bàn chải đánh răng, sách báo, ngay cả cây bút chì anh thường dùng để vẽ, gôm, dầu gội đầu, bông băng để thoa thuốc, dao cạo râu, và dép lê trong tủ giày đều không còn.

Ngoài ra, ảnh chụp trên tường cũng biến mất, ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

Sạch sẽ vô cùng, hoàn toàn triệt để, giống như anh chưa bao giờ ở đây.

Trên bàn trà, có một phong bì màu trắng nằm lặng lẽ. Rất mỏng. Tôi mở nó ra, càng thêm thất vọng.

Một tờ giấy trắng, trên đó có viết một cái tên: “Trần Đông Thôn” và một số điện thoại.

Tôi bấm số điện thoại, một giọng nam nghe máy: “A lô.”

“Xin hỏi có phải ông Trần Đông Thôn không?”

“Đúng vậy. Xin hỏi, cô là ai?”

“Tôi họ Tạ, Tạ Tiểu Thu.”

Người kia liền nói: “Cô Tạ, đây là văn phòng luật sư Trần Đông Thôn, tôi là luật sư Trần Đông Thôn. Anh Vương Lịch Xuyên có ủy thác chúng tôi làm một số việc. Cô Tạ, hiện giờ cô có rảnh không? Có thể tới chỗ chúng tôi được không? Hoặc là, cô nói địa chỉ của cô cho chúng tôi, tôi sẽ mang giấy tờ tới cho cô xem.”

Tôi nói, giọng lạnh lùng: “Chuyện gì, giấy tờ gì? Ông có thể nói trước qua điện thoại cho tôi biết không?”

“Chuyện là vậy. Anh Vương muốn sang tên hai căn hộ của anh ấy ở Hoa viên Long Trạch cho cô, căn hộ số 5001 và 4901. Anh ấy đã ký tất cả giấy tờ sang tên rồi. Cô chỉ cần mang chứng minh thư tới đây kí vài giấy tờ, là có thể nhận hai căn hộ đó. Anh Vương nói hai căn hộ này là quà của anh ấy, cô xử lý thế nào cũng được. Có thể thể dọn vào ở, cũng có thể bán cho người khác. Ngoài ra, anh Vương còn nói, nếu cô cần tiền, dù bất cứ lúc nào, cũng xin mời cô gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Tôi cười khổ. Đúng là tác phong của Lịch Xuyên, cho dù anh có bên cạnh tôi hay không, anh cũng mãi mãi “chăm sóc” tôi.

“Cô Tạ, cô còn nghe điện thoại không?” Ở đầu dây bên kia, luật sư Trần đang chờ tôi trả lời.

“Vâng.”

“Như vậy, khi nào cô có thể lại đây làm thủ tục sang tên?”

“Ông Trần, ông vui lòng chuyển lời cho Lịch Xuyên” tôi nói “cảm ơn ý tốt của anh ấy. Tôi không cần bất cứ thứ gì của anh ấy.”

“Cô Tạ, cô nghe tôi nói đã…”

Tôi tắt máy, nhanh chóng rời khỏi Hoa viên Long Trạch.

Hôm nay, ngày 1 tháng 4, là ngày Cá tháng Tư[1].

[1] April Fool Day, một phong tục truyền thống ở các nước phương Tây, trong ngày này, mọi người được phép nói dối để trêu đùa người thân, bạn bè.

***

Hi. Lịch Xuyên.

Có kết quả thi giữa kỳ rồi. Em làm bài khá tốt, ngay cả môn phương pháp đọc hiểu tệ nhất cũng được 86 điểm. Anh có thích không? Buổi trưa em và An An ra cổng bắc ăn mì bò. Em bỏ rất nhiều rau thơm. Mì bò ngon lắm. Buổi tối em tự đi học, đem theo một ly trà đặc. Ở đó, em đọc xong tập cuối của Thiên Long Bát Bộ rồi. Đúng vậy, em không lo học hành, em muốn nghỉ xả hơi. Tiểu Thu.

***

Hi. Lịch Xuyên.

Em gửi thư cho anh gần như ba ngày một lần, anh có đọc không?Ở trong trường chán quá. Em vẫn làm thêm ở quán cà phê. Anh còn nhớ Diệp Tịnh Văn không? Có lần, anh bỏ quên quyển sổ chỗ chị ta. Bây giờ em đòi lại, chị ta không đưa. Em cảm thấy ghen tỵ với Diệp Tịnh Văn. Anh không để lại gì cho em. Nhưng chị ta lại giữ quyển sổ của anh. Hôm nay em gặp giáo sự Phùng Giới Lương trên văn phòng khoa. Thầy là ba của Phùng Tĩnh Nhi. Em không thích Phùng Tĩnh Nhi, nhưng mà, ba của cô ta lại rất hiền, rất hóm hỉnh. Có lẽ do thầy chuyên nghiên cứu về Lawrence chăng. Em ăn cơm tối rồi. Một trái dưa leo, hai quả trứng luộc nước trà. Trong tiệm net có nhiều người hút thuốc quá. Em đến phòng tự học đây. Tiểu Thu.

***

Hi Lịch Xuyên,

Bốn tháng trôi qua, không có tin gì của anh. Anh đúng là sắt đá mà. Đêm nào em cũng nằm mơ, thấy trong hộp thư có thư mới. Không sao, em chỉ cần đổi “Hi Lịch Xuyên” thành “My dear diary[2]” là được. Viết nhật ký là thói quen tốt, đúng không? Không chừng sau này em nổi tiếng rồi, người ta còn nghiên cứu nhật ký của em đó. Học kỳ này em đăng ký bảy môn. Ai cũng nói em điên rồi. Em không điên, bởi vì cuối cùng em cũng nhận được học bổng Hồng Vũ rồi. Không cần đi làm thêm nữa, có thể giành nhiều thời gian cho việc học. Xui xẻo là, có một sinh viên khoa âm nhạc chuyển tới phòng cạnh phòng em, tối nào cũng mở cửa sổ luyện thanh. Mọi người bị cô ta làm cho điên rồi. Tiếng hát lúc nửa đêm chừng nào mới chấm dứt đây? Tiểu Thu.

[2] Nhật ký thân yêu.

***

Hi Lịch Xuyên,

Lại là ngày 1 tháng4, ngày cá tháng 4. Anh còn nhớ chúng ta chia tay vào ngày này không? Anh không gạt được em đâu, vì sự đau khổ hiện trong mắt anh. Anh chưa bao giờ làm tổn thương em, nếu phải tổn thương em, chắc chắn phải xuất phát từ ý tốt nào đó. Được rồi, chuyện buồn chỉ nói nhiêu đó thôi. Có một hôm, em gặp ác mộng rất đáng sợ, em mơ thấy anh đang đau đớn. Tối hôm đó, nửa đêm em chạy ra tiệm internet, lần đầu tiên dùng Google tìm tên anh. May mắn là, không có tin dữ về kiến trúc sư trẻ tuổi Vương Lịch Xuyên. Rõ ràng là, anh cũng không tham gia hoạt động công khai nào. Em nhớ ra, anh đột nhiên đi khỏi Bắc Kinh, những công trình anh đang thiết kế ở Trung Quốc tính sao? Tuy nhiên, hình như công ty anh vẫn còn ở Bắc Kinh, vẫn còn kinh doanh. Cười, những chuyện này em có lo lắng cũng không được. Em chỉ hi vọng anh mạnh khỏe. Tiểu Thu. Còn nữa, đừng tưởng rằng Tiểu Thu biết qua mail, chính là Tiểu Thu trên thực tế nha. Tiểu Thu trên thực tế thay đổi rất nhiều, anh không nhận ra đâu. Nhưng mà, Lịch Xuyên, anh có thay đổi không? Anh sẽ không thay đổi, đúng không? Anh mãi mãi là tình yêu trong tim em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.