Nếu như không phải tốn tiền đi lại mỗi ngày, theo bản tính tiết kiệm của mình, chắc chắn tôi sẽ chen chúc trên xe buýt, chứ không ngồi taxi đi làm. Kể từ khi phát hiện phiên dịch là một công việc tổn hại trí lực nhiều như vậy, tôi liền tập một thói quen giống như Lịch Xuyên, tình nguyện tốn tiền, chứ không chịu hao mòn bản thân vì những điều nhỏ nhặt. Ngồi taxi còn có một điều tiện lợi, đó là tránh được việc hỏi đường phiền toái.
Tôi ngồi taxi tới toà nhà Hương Lại mười chín tầng, trụ sở chính của CGP tại Trung Quốc. Người đón tôi là quản lý phòng nhân sự Thái Tĩnh Phi. Chị đưa tôi đi thăm khắp lượt các phòng ban, phòng họp, phòng nghỉ, quầy cà phê. Nhân viên làm việc ở CGP cũng không nhiều, tính tổng cộng chỉ khoảng chừng 30 người. Trong đó có ba kiến trúc sư người ngoại quốc, hai người nói tiếng Pháp, một người nói tiếng Đức. Mặc dù vẫn mang khẩu âm rất nặng, nhưng họ vẫn có thể nói tiếng Anh rất lưu loát. Thái Tĩnh Phi nói, ba vị kiến trúc sư người nước ngoài này không hiểu tiếng Trung cho lắm. Nếu họ phải giao tiếp với khách hàng, phải thông qua phiên dịch viên. Ngoài ra, những giấy tờ quan trọng trong công ty, nhất là thư xin dự thầu và bản thiết kế, đều phải gửi về Tổng công ty ở Zurich bằng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp. Hơn nữa, những kiến trúc sư người Trung Quốc ở đây, cũng có hơn một nửa không biết tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc tiếng Đức. Nên những thông báo quan trọng từ tổng công ty cần được dịch thành tiếng Trung. Đồng thời, nếu như kiến trúc sư Trung Quốc cần liên lạc với Tổng công ty cũng cần phiên dịch viên tham dự. “Do đó, vai trò của tổ phiên dịch vô cùng quan trọng, cũng khá là bận rộn.”
Tôi đương nhiên biết toà nhà Hương Lại là chỗ Lịch Xuyên làm việc. Lúc còn ở bên Lịch Xuyên, anh nói điều này với tôi không dưới một lần. Tuy nhiên Lịch Xuyên là người công và tư vô cùng rõ ràng. Anh không muốn cuộc sống cá nhân của mình bị quấy rầy. Cho nên người ở CGP, tôi chỉ biết một người, chính là thư ký của Lịch Xuyên, Chu Bích Tuyên.
Nghe Thái Tĩnh Phi giới thiệu xong, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, phiên dịch viên F2 xuất ngoại kí, đúng là người đã làm việc ở CGP bảy năm – Chu Bích Tuyên.
Xem xong văn phòng và phòng sinh hoạt chủ yếu của 19 tầng, Thái Tĩnh Phi nói: “Văn phòng của Tổng giám đốc, Phó Tổng giám đốc, kiến trúc sư trưởng và thư ký của họ ở tầng 20. Xin đi theo hướng này. Ông Tổng giám đốc vốn hôm nay muốn gặp em, nhưng ông ấy có việc gấp phải đi ra ngoài. Chúng ta sẽ đi gặp Phó tổng.”
Đi thang máy tới tầng 20, tôi gặp một dãy những văn phòng trang hoàng vô cùng xa hoa. Ở cửa văn phòng thứ 2, bỗng nhiên tôi nhìn thấy tấm bảng nghi chữ “L.C. Wang”. Trong phút chốc, tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt, không thể thở được.
“Em không thoải mái à?” Cảm thấy bước chân của tôi bỗng nhiên nhanh hơn, Thái Tĩnh Phi hỏi.
Đúng vậy, tôi không thoải mái, tôi nóng lòng muốn bỏ chạy.
“À, không… Có thể vì sắp gặp Phó tổng nên trong lòng hơi lo lắng.” Tôi làm vẻ mặt thoải mái tươi cười.
Thái Tĩnh Phi nói: “Văn phòng vừa rồi là của Kiến trúc sư trưởng của công ty – anh Vương Lịch Xuyên. Anh ấy là người Thuỵ Sĩ gốc Hoa, có thể nói tiếng Trung lưu loát.”
Tôi hỏi: ” Vương tiên sinh hôm nay cũng không có ở đây à?” Cửa văn phòng làm bằng kính mờ. Nếu ở trong có đèn, thì người bên ngoài sẽ nhìn thấy.
“Anh Vương trước đây là Giám đốc ở CGP kiêm kiến trúc sư trưởng, hiện tại là Tổng giám đốc Tập đoàn ở Zurich, lãnh đạo trực tiếp của chúng ta. Anh ấy đang nắm giữ nhiều hạng mục thiết kế quan trọng ở Trung Quốc. Cho nên ở đây vẫn phải giữ văn phòng cho anh ấy, phòng khi ngẫu nhiên anh ấy có việc ở Bắc Kinh, không nhiều lần lắm. ”
“Thì ra là thăng chức.”
“Nói đúng hơn, thì công việc đòi hỏi như vậy. CGP Architects lệ thuộc vào công ty đầu tư quốc tế CGP, là công ty gia đình của Tổng giám đốc Vương. CEO và Phó tổng của chúng ta hiện nay đều là trợ thủ đắc lực của anh ấy.” Gương mặt Thái Tĩnh Phi lộ rõ sự sùng bái khó mà nói nên lời.
“À.”
“Tổng giám đốc Vương không thích người khác gọi anh ấy là Tổng giám đốc, nếu em gặp được anh ấy, gọi anh ấy là anh Vương được rồi. Mặc dù xuất thân giàu có nhưng tính cách Tổng giám đốc Vương lại vô cùng ôn hoà, vô cùng gần gũi. Trước kia, anh ấy đều ăn cơm trưa ở căn-tin cùng mọi người.”
“À.”
“Anh Vương nổi tiếng tài hoa hơn người, là nhân vật truyền kì trong giới kiến trúc. Lúc anh ấy bị điều đi, mọi người ở đây đều rất buồn.”
“À.” Tôi cảm thấy giọng nói của Thái Tĩnh Phi tràn ngập tình cảm.
Bất giác, tôi đã đi theo chị ta vào phòng gian thứ 3. Căn phòng đầu tiên sau cánh cửa là chỗ làm việc của thư ký, thông với một gian phòng phía trong. “Tiểu Điền, đây là Annie, phiên dịch viên tiếng Anh mới của tổ phiên dịch. Bây giờ có tiện gặp anh Trương không? Hôm qua tôi có hẹn trước.”
“Mời vào, anh Trương đang đợi hai người.”
Phó tổng CGP Trương Khánh Huy là một người đàn ông trung niên tháo vát, da ngăm đen, vóc người nhỏ, mũi hơi quặp, mang nhiều đặc trưng của người phương Nam. Giọng nói của ông ta quả nhiên mang âm Trọng Khánh rất nặng. Ông ta nhiệt tình bắt tay tôi. Ba người chúng tôi chào hỏi và nói chuyện đôi ba câu, xem như làm quen, sau đó ông ta có điện thoại, chúng tôi cùng nhân cơ hội đi ra.
Phòng làm việc của tôi ở số 1902, đối diện với cửa thang máy. Văn phòng có một dàn máy tính rất tốt, ngoài ra, công ty còn cấp cho tôi một laptop Sony, rất nhẹ và vô cùng nhỏ gọn. Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới việc mình sẽ có được một chiếc laptop Sony.
Tôi mở máy tính ra, bắt đầu dùng hòm thư [email protected] – hòm thư riêng của tôi ở công ty – để nhận giấy tờ. Nhiệm vụ của tôi là phiên dịch tất cả các giấy tờ do CGP gửi tới hoặc bản sao gửi tới cho tôi. Dịch tiếng Trung thành tiếng Anh, hoặc từ tiếng Anh thành tiếng Trung. Tiếng Pháp và tiếng Đức do những phiên dịch viên khác phụ trách.
Thông tin giữa Bắc Kinh và Zurich vô cùng nhộn nhịp, danh sách thư rất dài. Tôi nhìn sơ qua, bên trong có một lá thư của Lịch Xuyên hoan nghênh anh Naxos chuyển tới chi nhánh ở Pháp làm việc. Anh Naxos tiếp nhận công tác Kiến trúc sư trưởng chi nhánh Paris do anh Lerno bàn giao vì Lerno phải chuyển tới chi nhánh ở Áo. Công văn nghiêm túc, gửi qua các bộ phận ở CGP trên toàn cầu thông qua thư ký Ruth của anh.
Tôi chỉ tốn 3 phút để dịch nó thành tiếng Trung, gửi cho toàn thể thành viên trong công ty. Đồng thời thật vui phát hiện ra, công việc này khá là thoải mái. Tôi hoàn thành các giấy tờ cần phải dịch trong vòng hơn hai tiếng, sau đó tới căn – tin ăn cơm.
Nhà ăn ở tầng 18, không cần đi thang máy, chỉ cần đi bộ một tầng là tới. Căn-tin phục vụ cả cơm Tây và cơm Trung Quốc dưới hình thức tiệc đứng. Tôi lấy một phần cơm chiên, một khúc cá kho cay và một ly cà phê, bưng ra một góc bàn ngồi ăn. Chỉ lát sau, một cô gái ăn mặc khá thời trang bưng một đĩa salad đến gần, nhã nhặn hỏi tôi, có thể ngồi cùng bàn với tôi không. Tôi vội vàng gật đầu.
“Chị là Emma bên tổ tiếng Pháp, tên tiếng Trung là Ngải Manh Manh. Em nhất định là Annie phiên dịch viên tiếng Anh mới tới đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi đứng dậy, nhận lấy ly trà trong tay Emma “Em ở phòng 1902, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
“Chị ở phòng 1904, phòng của tụi mình kề nhau nha. Nhìn em có vẻ rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp à?”
“Đúng vậy. Em tới từ Cửu Thông.”
“Bích Tuyên vừa mới đi tuần trước, đi khá đột ngột. Công ty vội vàng tuyển người, vì không muốn mất công đăng thông báo tuyển dụng nên trực tiếp mời người từ Cửu Thông tới.” Emma cười với tôi, vô cùng quyến rũ: “Nghe nói trả lương không thấp.”
“Làm gì có,” tôi nói “Phía bên Cửu Thông gần đây có rất nhiều hợp đồng, rất bận, thật ra cũng thiếu người.”
“Bọn chị đều đoán xem người đến sẽ là ai. Mỗi ngày bon chị đều cầu nguyện, hy vọng Cửu Thông sẽ không phái một ông già tới đây.” Emma nói “Nhưng mà em trẻ như vậy, bọn chị cũng giật mình. Em tới 20 tuổi chưa?”
“Hai mươi hai. Chị thì sao?” Tôi thấy Emma trông cũng không già.
“Ba mươi hai.”
Tôi thốt lên: “Không thể nào? Em nghĩ chị nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi lăm.”
“Thứ nhất, chị không kết hôn. Thứ hai, mỗi ngày chị đều ăn salad và vitamin.” Emma dùng nĩa xỉa mấy lá rau, chấm tương salad Ý, ăn ngon lành.
“Chị Ngải…”
“À, kêu chị là Emma.”
“Emma, chị làm ở đây bao lâu rồi?”
“Chị thuộc nhóm nhân viên già nhất công ty, mười năm rồi. Lúc tới đây chị cũng chỉ bằng em.”
Tôi nghĩ thầm, mười năm trước Lịch Xuyên còn chưa tới hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp. Công ty này hiển nhiên không phải được sáng lập lúc anh tới.
“Xem ra, chị rất thích chỗ này.”
“Đúng vậy, biết tại sao tới bây giờ chị vẫn độc thân không?” Emma bỗng nhiên cười vô cùng bí hiểm.
Tôi lắc đầu.
Emma khẽ cúi đầu, thấp giọng nói: “Chị tính dụ dỗ một vị Tổng giám đốc ở đây nhưng tới giờ vẫn chưa thành công.”
Thấy vẻ mặt tôi kinh ngạc, Emma cười ha hả: “Đúng là cô bé con, em tin là thật à? Đương nhiên chị chỉ nói giỡn thôi. Em thích đi dạo phố sau giờ làm không? Chị biết vài cửa hàng quần áo khá tốt. Còn nữa, em có thích đi spa không? Chị có mấy thẻ thời hạn một năm, người ta tặng. Chỗ Lisa mặt nạ khá tốt, chị có hai thẻ, không dùng tới, tặng cho em đó.”
Dứt lời, chị ấy rút thẻ từ trong túi ra, kiên quyết nhét vào tay tôi.
“Cám ơn chị Emma!”
“Emma.”
“Dạ, Emma.”
Emma xé một gói bánh nhỏ, ăn thật nhã nhặn, đoạn nói: “Chiếc túi trong tay em, rất khác biệt.”
Đúng là rất biết hàng. Chiếc túi Gucci này là Lịch Xuyên mua cho tôi.
“Vậy à? Người ta tặng?”
“Bạn trai?”
“Trước đây. Chia tay lâu rồi.”
“Bạn trai em kiếm tiền không ít nhỉ?”
“Sao chị biết?”
“Chị chấm chiếc túi này từ năm năm trước, rất mắc, đấu tranh dữ lắm, rốt cuộc cũng không dám mua. Hàng thật giá tới hơn hai mươi ngàn, còn mắc hơn một chiếc laptop xịn. Phối với chiếc quần bò Calvin Klein này của em, rất mốt, hơn nữa còn là mốt không đụng hàng.
Quần bò cũng là Lịch Xuyên mua. Anh không thích dạo cửa hàng, nhưng con mắt mua đồ đúng là số một. Tôi nhìn chiếc túi trong tay, vội vàng nói qua loa “Cái này chắc chắn không phải là đồ thật.”
“Nếu ngay cả thật giả mà chị còn không phân biệt được, chị còn làm ăn gì được trong công ty nước ngoài này nữa. Hôm nay lúc chị Thái giới thiệu em, tụi con gái tổ tiếng Pháp và tiếng Đức nhìn thấy chiếc túi này, đều khẳng định em là bạn gái mới của Tiêu Quan.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Không đúng, không đúng, bạn gái của Tổng giám đốc Tiêu là Đào Tâm Như ở phòng nhân sự của Cửu Thông.”
“Sao vậy được? Chị rất thân với Đào Tâm Như, cùng lắm chỉ là yêu đơn phương thôi. Tiêu Quan mặc dù lăng nhăng, nhưng danh tiếng trong giới làm ăn khá tốt, anh ta là thỏ không ăn cỏ gần hang, chưa bao giờ yêu đương với người trong công ty. Đào Tâm Như biết rõ còn cố phạm vào, trông vào lòng thành tâm của mình sẽ khiến Tiêu Quan phá luật. Kết quả không phải rơi vào kết cục thiếp tâm như nước, chàng tâm như thiết còn gì[1]?”
[1]Ý nói người con gái thì mềm yếu, người con trai thì lạnh lùng.
Tôi lại phủ nhận: “Tóm lại, em tuyệt đối, tuyệt đối không phải bạn gái của Tiêu Quan.”
“Vậy à?” Ánh mắt Emma lướt qua đỉnh đầu tôi, dừng lại ở cửa căn-tin. Chị nở nụ cười tươi, lại còn dùng đôi tay trắng nõn mềm mịn kia nhéo nhéo mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu. Thấy Tiêu Quan không biết đã tới hồi nào, lập tức đi tới trước mặt tôi.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Tôi vội vàng đứng dậy.
“Annie.” Tiêu Quan thản nhiên nhìn về phía tôi và Emma, chào “Manh Manh.”
“Tiêu tổng và Emma quen nhau?”
“Ừ, tôi và Manh Manh là bạn học. Cô ấy học trên tôi một khoá. Là đàn chị, lúc họp lớp hay gặp mặt.”
“Tiêu Quan, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới CGP vậy?” Manh Manh ngẩng đầu nhìn anh ta, nở một nụ cười trêu trọc.
“Anh tới bàn chút việc với Tổng giám đốc Giang. Em biết mà, anh cũng làm bất động sản, muốn mời kiến trúc sư giúp một chút.” Anh ta ngồi xuống, nói với tôi: “Thế nào, Annie, ngày đầu tiên làm việc đã quen chưa?”
“Rất tốt. Thấy thoải mái hơn ở Cửu Thông.”
“Công việc ở CGP không thoải mái đâu. Đợi tới lúc đấu thầu, em sẽ phải phiên dịch rất nhiều đó. Gần đây họ đang bận với hạng mục ở Ôn Châu, em có nghe quen giọng Ôn Châu không?”
Tôi nhất thời lo lắng: “Sao? Tôi phải dịch tiếng Ôn Châu sao? Nghe nói ở đó có rất nhiều người Khách Gia. Tôi không hiểu tiếng Khách Gia cho lắm.”
“Đừng lo lắng,” anh ta cười cười “Những người em phải giao tiếp phần lớn là quan chức chính phủ, họ sẽ cố gắng nói tiếng phổ thông với em.”
“À, ” Tôi thở dài nhẹ nhõm.” Vậy, mấy tập tài liệu bán đấu giá kia anh giao cho ai?”
“Đào Tâm Như.” Anh ta nói “Cô ấy ngày nào cũng mắng tôi.”
“Giám đốc Tiêu, anh ăn cơm trưa chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa. Bên cạnh mới mở một nhà hàng thịt nướng Mông Cổ, nghe nói cũng ngon. Có muốn đi ăn thử không? Tôi mời.”
“Cảm ơn…” tôi chỉ dĩa thức ăn của mình, thật ra tôi còn chưa động đũa. “Tôi đã ăn không ít rồi, hơn nữa, dạ dày tôi hôm nay không tốt lắm…”
“Không sao, để lần sau.” Vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ, hiển nhiên lòng tự trọng đã bị đả kích.
Chúng tôi nói thêm vài câu khách sáo, sau đó anh ta lịch sự tạm biệt.
Tôi quay đầu lại, thấy Manh Manh đang mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt rất khó hiểu.
“Sao vậy?”
“Em, Annie, sao lại dám công khai từ chối Tiêu Quan? Dây thần kinh nào của em bị đứt vậy?”
“Không phải em nói rồi à? Em không phải bạn gái anh ta. Tại sao phải ăn cơm với anh ta, khiến cho người ta hiểu lầm.”
“Em biết không? Tiêu Quan thường không coi ai ra gì, rất ít khi chủ động với con gái. Bọn con gái si mê ngốc nghếch, tình nguyện bỏ tiền ra mời anh ta ăn cơm, anh ta còn chưa thèm đi nữa là.”
“Được rồi, em thừa nhận, em có bệnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được chưa?”
“Haizzz, xem em kìa. Nhớ ngày đó, chị cũng là kén cá chọn canh, đến bây giờ thì không được việc gì. Em nha, nhất định phải tới tuổi chị mới biết được cái gì là hối hận.” Emma lấy điện thoại ra đưa cho tôi: “Gọi điện thoại nói cho người ta em không đau dạ dày nữa đi, nhanh lên.”
Tôi cười, lắc đầu, trả điện thoại cho chị: “Em thấy hai người rất hợp nhau, hay chị tự gọi đi.”
Tôi trở lại văn phòng, tiếp tục làm việc. Làm được hơn một tiếng thì điện thoại reo.
“A lô.”
“Là tôi, Tiêu Quan đây.”
“Tổng giám đốc Tiêu, chào anh.”
“Dạ dày của em sao rồi?”
Anh ta còn nhớ vụ này, tôi sợ tới mức vã mồ hôi lạnh: “Khoẻ… Khoẻ rồi.”
“Buổi tối đi ăn thịt nướng Mông Cổ không?”
“Tôi… buổi tối… có giờ Yoga.”
“Mấy giờ bắt đầu?”
“Bảy giờ.”
“Mấy giờ xong?”
“Tám giờ.”
“Tám giờ tôi tới đón em. Nói cho tôi biết chỗ học Yoga đi.”
Không còn cách nào khác, tôi đọc địa chỉ.
“Như vậy, Annie, cho em 10 phút thay đồ, 8 giờ 10 phút gặp.”
Tôi còn muốn nói thêm vài câu nhưng điện thoại đã bị ngắt.
Tôi tập Yoga xong, cũng không thay đồ, đầu đầy mồ hôi mồ kê đứng ngay cửa sân vận động. Đúng 8 giờ 10 phút, Tiêu Quan lái xe trờ tới.
Tôi tự mở cửa xe, ngồi vào.
Anh ta chậm rãi lãi xe, một lúc lâu cũng không nói câu nào. Tôi ngồi cạnh anh ta, cũng không hé răng.
Một lát sau, gặp đèn đỏ, anh ta bỗng nhiên nói: “Có lẽ em không biết, lúc học đại học, tôi từng theo đuổi Manh Manh. Lúc đó người theo đuổi cô ấy rất nhiều, tôi miễn cưỡng được xếp vào top trên. Có lần, cô ấy thích một bộ quần áo rất mắc, tôi không có tiền mua cho cô ấy. Đương nhiên còn có những chuyện khác nữa, nên chúng tôi chia tay.”
Tôi chờ anh ta nói tiếp.
“Sau đó, chúng tôi đều tốt nghiệp. Tôi làm ăn kiếm được kha khá, cô ấy nghe nói, từng chủ động tới tìm tôi. Nhưng tôi không để ý tới cô ấy, cô ấy rất tức giận.”
“Những chuyện này có liên quan gì tới tôi không?”
“Hôm nay, trước mặt cô ấy, em khiến tôi khó xử. Cô ấy nhìn bộ dạng của tôi, chắc trong lòng vui lắm.”
“Tôi không biết…”
“Có biết hay không cũng không sao cả.” Anh nói tiếp “Tóm lại, tối nay, em phải theo tôi đi ăn thịt nướng Mông Cổ.”
Tôi cảm thấy, lập luận của anh ta, tôi không hiểu được.
“Anh Tiêu, phiền anh ngừng xe lại một chút.” Tôi lạnh lùng nói.
Mặt anh ta thoáng biến sắc, thắng gấp ô tô lại.
“Xin hỏi, anh có phải là con một đúng không?”
“Đúng vậy, vậy thì sao?”
“Bởi vì anh là con một, có một đạo lý, chỉ sợ anh hiểu trễ hơn những người có anh chị em một chút.” Tôi mở cửa xe, nói với anh ta “Thế giới này, không phải tất cả mọi thứ đều xoay quanh anh. Anh có chuyện vui hay không vui với người phụ nữ nào đó, tôi cũng không có trách nhiệm gì, cũng không liên quan gì tới tôi. Tạm biệt.”
Tôi đóng sầm cửa xe lại, nghênh ngang bỏ đi.
Hôm sau, tôi từng nghĩ Tiêu Quan sẽ đuổi việc tôi trong cơn giận dữ, vì biên chế của tôi vẫn thuộc Cửu Thông. Không ngờ qua một tháng trời, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi không nghe tin tức gì từ Tiêu Quan, cũng không nhận được thư từ hay điện thoại gì của anh ta. Tôi làm việc chăm chỉ, khi mệt mỏi thì đứng cạnh thùng rác hút thuốc. Không có ai khó chịu với tôi, cũng không có ai quấy rầy tôi. Tôi ngồi một mình một phòng, lúc dịch có bật chút nhạc nhẹ. Có khi làm xong việc trước thời hạn, tôi sang chỗ Manh Manh ở phòng bên hoặc tìm những phiên dịch viên khác nói chuyện phiếm. Khi bọn họ làm việc mệt mỏi, hoặc là lúc ăn cơm trưa, cũng hay tới chỗ tôi, hoặc là kéo tôi cùng đi dạo phố. CGP ngoại trừ tổng giám đốc, kiến trúc sư và kỹ sư ra, còn lại đều là nhân viên nữ.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Có một hôm, làm việc xong, tôi lang thang trên mạng định tìm tiểu thuyết của Diệc Thư đọc, nhưng không tìm được tiểu thuyết nào, lại tìm được một trang web đăng truyện.
“Trang web sáng tác Tấn Giang.”
Tôi phát hiện ở đó không chỉ có không ít tiểu thuyết ngôn tình, mà bất kỳ ai cũng có thể đăng ký một bút danh, trở thành một nhà văn mạng.
Tôi mất nửa tiếng đề đăng ký một bút danh. Sau đó, tôi nán lại đọc truyện “Thiên Vũ” của Đỗ Nhược, tổng cộng có ba bộ. Tôi mở cửa sổ rất nhỏ, có ai vào tôi liền tắt đi. “Thiên Vũ” khiến cho hiệu suất làm việc của tôi tăng lên rất nhiều. Ngày nào tôi cũng muốn làm việc xong thật nhanh để xem chương tiếp theo của “Thiên Vũ”. Đáng tiếc, chưa tới một tuần, tôi đã đọc xong tất cả các chương của “Thiên Vũ”. Sau đó tôi tiếp tục đọc các chuyện của Lam Liên Hoa. Rồi đến các chuyện của Minh Hiểu Khê, Cố Mạn, Tình Xuyên… Đến khi hết truyện để đọc, tôi bèn dùng bút danh mình đăng ký để viết truyện.
Tôi quyết định đặt một cái tựa cho tiểu thuyết của tôi, tên là: “Chuyện cũ của Lịch Xuyên.”
Tôi viết chương 1, phát hiện chỉ có 5 lượt xem, có một độc giả bình luận, vỏn vẹn hai chữ: “Cố lên!”
Được, tôi sẽ vì độc giả kêu tôi cố lên này mà viết. Tôi nhanh chóng viết chương 2, chương 3. Tôi cảm thấy câu chuyện của tôi và Lịch Xuyên, ngoại trừ cảnh cuối cùng, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ. Có vài chỗ, tôi viết lược bớt đi, có vài chỗ, tôi phóng đại ra rất nhiều. Tin tôi đi, Lịch Xuyên đời thực, tuyệt đối tốt đẹp hơn Lịch Xuyên dưới ngòi bút của tôi nhiều. Tôi vừa viết vừa khóc, chìm đắm trong những ký ức đẹp đẽ, không thể nào thoát ra được. Đồng thời cũng khiến cho độc giả của tôi cảm động mà rơi nước mắt.
Tôi rất hy vọng Lịch Xuyên chính là nhân vật trong truyện của mình, tôi có thể muốn viết anh thế nào thì viết, sau đó cho tôi và anh, một kết cục thật mỹ mãn.
Đương nhiên, đây không phải là sự thật. Nhưng Lịch Xuyên trong truyện có thể khiến tôi dần dần quên đi Lịch Xuyên của đời thực. Nỗi đau này, bị tôi nhắc đi nhắc lại, dần dần phai nhạt, tình yêu này bị tôi nhớ đi nhớ lại, dần dần trở nên vô vị. Tôi bắt gặp một Lịch Xuyên khác ngày càng chân thật, gần gũi hơn trong trí óc tôi. Còn Lịch Xuyên của đời thực thì ngày càng mờ nhạt, ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ, dần dần xa cách tôi.
Tôi bầu bạn với nhiều thuốc lá, nhiều rượu và nhiều đêm mất ngủ. Nhớ có lần tôi đứng một mình ở vườn hoa trên sân thượng của khu Long Trạch kia, chăm chú nhìn dòng xe cộ trong gió đêm, nếu không nghĩ đến bố và em trai, có lẽ tôi sẽ nhảy xuống.
Tôi rốt cuộc cũng tìm được cách để chôn kín tình yêu này, biến đau khổ thành vui sướng.
Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi tôi thức dậy chính là mở máy tính ra, xem dưới truyện của tôi có thêm những bình luận nào. Đương nhiên, đôi khi cũng sẽ có người mắng tôi. Cho dù là khen hay mắng cũng không sao cả. Yêu cầu của tôi rất thấp, chỉ cần có người để ý đến tôi là được.
Ban ngày tôi làm việc rất nghiêm túc, có rất nhiều việc phải làm, thời gian rảnh lại vùi đầu sáng tác “Chuyện cũ của Lịch Xuyên”. Buổi tối tôi luyện Yoga, đi quán bar, xem phim, khiêu vũ… Đến lúc mệt, trở về nhà là nằm xuống ngủ liền.
Tôi thực sự đã có một cuộc sống đầy màu sắc.