Chớp mắt đã tới cuối năm. Năm nào CGP cũng tổ chức một buổi tiệc chính thức trước Noel, mời nhân viên và người nhà tham gia. Tôi tìm được mấy thứ đã lâu không dùng tới trong tủ quần áo: một bộ váy màu đen, một cái bóp cầm tay màu xám bạc viền ren xanh, một đôi giày bệt bằng vải jean màu xanh đính đá lấp lánh. Hai món sau chính là quà Lịch Xuyên mua ở Thụy Sĩ về cho tôi vào 6 năm trước. Ngoài ra, anh còn tặng tôi một chiếc đồng hồ nho nhỏ dễ thương, hiệu Rolex lấp lánh, trên mặt đồng hồ có nạm ba viên kim cương nhỏ, nhìn là biết giá rất mắc, tôi sợ làm mất, nên chỉ đeo trong những dịp quan trọng. Thật ra, dịp quan trọng mà tôi nói đó, cũng không nhiều lắm. Hình như tôi chỉ đeo một lần khi dự đám hỏi của một người bạn.
Sau khi chia tay với Lịch Xuyên, cơ thể tôi liền ngừng phát triển. Kinh nguyệt mất điều hòa suốt cả năm trời. Tôi uống vô số bình Ô Kê Bạch Phượng Hoàn mới dần điều hòa. Nói ra cũng lạ, điểm thay đổi duy nhất trên người tôi chính là thị lực. 5 năm trước thị lực tôi là 10/10, bây giờ đã trở thành mắt trái 4.5, mắt phải 4.0. Bình thường tôi đeo kính sát tròng, lúc đi ngủ thường quên lấy ra. Lúc đi làm lại hay dụi mắt, thường xuyên rớt mất. Vì vậy tôi làm một cặp kính nhựa màu mã não, bỏ trong túi xách để dự phòng.
Hôm Noel, tôi trang điểm nhẹ. Nhìn lại đồng nghiệp nữ trong công ty, ai cũng xinh tươi lộng lẫy, thu hút mọi ánh nhìn. Tôi ngồi trốn bên sô pha uống rượu, uống được ba ly, lại lên cơn ghiền thuốc lá, lén trốn ra ban công hút thuốc. Khi tôi quay trở lại, bữa tiệc đã bắt đầu. Tôi vội vàng tìm chỗ ngồi, Emma cười tủm tỉm đi tới, cố tình ngồi xuống cạnh tôi.
“Em xem, hôm nay ngoại trừ Tổng Giám đốc Trương ra – do vợ ông ấy đi công tác – thì chỉ có chị và em một mình lẻ bóng thôi. Sao rồi, cãi nhau với Tiêu Quan à?”
“Không có.”
“Lúc nãy em vào cửa, có biết bao nhiêu người trong tổ phiên dịch thét chói tai trong lòng không?”
Tôi giật mình, vội vàng lấy gương ra, soi trái soi phải: “Sao vậy? Trên mặt em dính gì à?”
Chị nâng má tôi lên, nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói câu nào, một lát sau, mới từ từ nói: “Thành thật nói cho chị Emma của em nghe, đại gia nào chống lưng cho em?”
“Đại gia gì? Em đâu có quen đại gia nào đâu. Chị nhìn em đi, buổi trưa ăn fastfood, buổi tối đi quán bar, di động không bao giờ reo, người quen đại gia mà vậy à?”
Chị ta chỉ vào túi xách của tôi: “Đây là LV, tự em mua à?”
Tôi không nghiên cứu gì về túi xách. Cũng không biết LV là gì.
Nên tôi liền lắc đầu: “Người ta tặng.”
“Bạn trai cũ?”
Tôi không hé răng, trong lòng bắt đầu bực mình Emma. Sở thích lớn nhất hàng ngày của Emma chính là đọc tạp chí thời trang, xem những mốt mới nhất của hàng hiệu.
Đôi môi của Emma đã trở thành một vòng tròn vo, ánh mắt long lanh: “Bạn trai cũ của em là ai?”
“Có nói chị cũng không biết đâu.”
“Try me[1].”
[1]Nói thử xem.
Emma là cao thủ tình trường, quen biết rộng. Tôi né chủ đề này, lảng sang chuyện khác: “LV là gì?”
Emma nhìn tôi, nhướng mày: “Annie, em không biết thật, hay giả vờ không biết?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt chị ta: “Thật sự không biết, chị chỉ em đi.”
“Cái túi xách LV này của em, chị từng thấy rồi, giá là 14 ngàn,” Emma nhắm mắt rên rỉ, giống như giấc mộng vụn vỡ, “đô la.”
Emma im lặng một chút, lại chỉ vào giày của tôi: “Còn đôi giày này nữa, cũng hiệu LV, giá 6,400 đô la một đôi. Lương của chị em, từ lúc làm đến giờ vẫn là cao nhất trong giới phiên dịch. Nhưng tới giờ cũng chưa mua nổi mấy thứ này.” Emma nhấp một ngụm rượu, dung dịch màu đỏ xoay tròn trong ly “Đẳng cấp của Cửu Thông đến đâu? Đẳng cấp của CGP đến đâu? Sao em được cử đến CGP? Hả? Đại học Sư Phạm S chẳng qua chỉ là trường hạng hai. Sinh viên Đại học Bắc Kinh và Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh ra trường ai cũng là nhân tài, nhưng vào đây như cá vượt vũ môn, sứt đầu mẻ trán cũng không vào được. Em nói em không có người chống lưng, ai tin?”
Tôi phì cười: “Còn chị Emma thì sao, chị tốt nghiệp đại học nào?”
“Năm 14 tuổi chị vào trường thiếu niên năng khiếu của Đại học Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ ngành Ngữ Văn Pháp của Đại học Bắc Kinh. Chị từng đạt giải nhất kì thi cấp quốc gia.”
“Em là thủ khoa đại học thành phố Cá Cựu, không học Đại học Bắc Kinh không phải vì em không đủ điểm, mà do nhà em không có tiền. Em cũng là thạc sĩ, cũng từng đoạt giải nhất kì thi cấp quốc gia. Chị Emma, phải xem chí hướng để luận anh hùng, chứ ai lại xem xuất xứ?”
Thấy tôi khó chịu, Emma cười trừ: “Chị Emma quan tâm em thôi mà. Thấy em không có bạn trai, muốn giới thiệu một người cho em. Đương nhiên là phải hỏi thăm tình hình trước. Người xưa nói, đã qua bể thẳm khôn còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng thấy mây, bạn trai trước của em đưa bảng giá cao quá, làm cho những người muốn giúp em khó ra tay lắm.”
Thì ra là vậy. Tôi bực mình, co người ngồi sát sô pha, tiếp tục uống rượu: “Chị Emma, em từng bị người ta làm tổn thương, cả đời này sẽ không yêu ai nữa.”
“Trời ơi, còn trẻ mà,” chị bật cười “Thề độc quá vậy? Đàn ông trên đời này, có mấy người tốt? Đừng nên thật lòng quá làm gì. Thật lòng thì khổ lắm. Tháng này chị gặp Tiêu Quan mấy lần, lần nào người ta cũng hỏi thăm em.”
Thật ra, Tiêu Quan vẫn rất quan tâm tôi. Đặc biệt ở mặt nâng cao trình độ tiếng Anh, khiến tôi vô cùng cảm kích. Ngoài ra, anh ta khá đẹp trai, sự nghiệp thành công, đối với người bình thường mà nói, chạy theo nịnh nọt còn không kịp, làm gì có ai lại ghét anh ta. Nhưng tôi đã quen với sự dịu dàng và nhường nhịn của Lịch Xuyên, gặp kẻ ngang ngược sẽ không chịu thua. Tôi giả vờ chuyên tâm cắt một miếng thịt bò nướng tiêu cháy đen chín tái, không nói nữa. Một lát sau, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Emma, em muốn hỏi chị một chuyện. Hôm qua, bên phòng công trình có cử một kỹ sư phần mềm tới, copy tất cả tài liệu của em đem về, chị có biết tại sao không?”
Emma nói nhỏ: “Nghe nói là gói thầu Ôn Châu có vấn đề. Có người tiết lộ phương án thiết kế của chúng ta cho bên Giai Viên.”
Giai Viên hiện đang là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của CGP về công trình Ôn Châu.
Tôi sợ hãi trong lòng.
“Ban Giám đốc giận lắm, cho người điều tra xem có ai đã xem bản thiết kế.” Emma liếc tôi “Em phụ trách phiên dịch tất cả bản vẽ, đương nhiên sẽ điều tra em.”
Tôi phiên dịch rất nhiều bản vẽ, nhưng tôi chỉ lo tìm những từ tiếng Anh trên bản vẽ, hoàn toàn không nhớ bản vẽ nào là của công trình nào. Tôi không lo lắng chuyện mình làm lộ bí mật công ty. Quy trình dịch bản vẽ của CGP rất nghiêm ngặt, lúc nào tôi cũng làm theo quy trình, không có khả năng bản vẽ bị lộ ra ngoài. Tôi chỉ lo là tôi thường lên mạng trong giờ làm việc, không biết có bị phát hiện hay không, dù lần nào tôi cũng xóa hết lịch sử trình duyệt trước khi tắt máy. May mà bản thảo gốc tôi chỉ lưu trong USB, không chép vào máy của công ty. Dù vậy, tôi vẫn hơi sợ, có tật giật mình mà.
Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng dưng Emma nói: “Thật ra, bây giờ mới điều tra thì quá muộn rồi. Chỉ còn 12 ngày nữa là đến hạn đấu thầu. Bây giờ đang cuối năm, đúng dịp lễ Tết, muốn làm lại từ đầu cũng không đủ thời gian, cũng không có lòng dạ nào mà làm. Bản vẽ quy hoạch thành phố C đó, được đầu tư hai mươi mấy triệu tệ, do Tổng Giám đốc Giang và Phó Tổng Giám đốc Trương phụ trách thiết kế cảnh quan và sân vườn, đáng lẽ là nắm chắc phần thắng rồi. Lần này công ty mình tổn thất rất lớn. Mọi năm Tổng Giám đốc Giang đều tham dự tiệc cuối năm. Chẳng lẽ em không phát hiện, mấy ngày rồi Giang tổng không đến công ty sao?”
Tôi chỉ là một nhân viên phiên dịch thấp cổ bé họng, chỉ làm những việc mình được giao. Tôi chưa từng để ý theo dõi xem Tổng Giám đốc hôm nay có đi làm hay không. Tôi ăn nhanh cho xong, phát hiện còn nhiều người vẫn đứng ở đại sảnh nói chuyện. Tôi giả vờ đi toilet, thật ra là muốn trốn về nhà viết tiểu thuyết. Vừa đến cửa, bỗng nhiên có người gọi tôi: “Annie!”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Trương Khánh Huy.
“Phó Tổng Giám đốc Trương.”
“Annie, dạo này công ty có việc, cô đi công tác trong lễ Noel được không?” Ông ta nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đương nhiên là được.” Tôi nhìn ông ta, hơi chột dạ, không biết có phải chuyện tôi viết tiểu thuyết trong giờ làm việc bị phát hiện rồi hay không.
“Xin lỗi, theo lý thì không nên kêu cô đi lúc này.” Ông ta nói “Nhưng mà, phiên dịch tiếng Anh trong công ty chỉ có mình cô còn độc thân. Những người khác đều có chồng con hết rồi.”
“Không sao. Đi đâu? Khi nào đi?”
“Ôn Châu. Chuyến bay mười một giờ tối nay. Công ty đã đặt khách sạn rồi.”
Tôi nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ.
“Vậy tôi về nhà sắp xếp đồ đạc.”
“Cho cô một tiếng để chuẩn bị, kịp không? Tôi sẽ cho xe chở cô về nhà, sau đó đúng tám giờ chở cô ra sân bay.”
“Được.”
“Chắc cô có nghe, phương án thiết kế của công ty bị lộ, không còn bao nhiêu thời gian, nên phải đi công tác đột xuất.”
“Tôi hiểu.”
“Như vậy, lát nữa gặp cô ở sân bay.”
Tôi về nhà trọ của mình, thay quần áo mặc hàng ngày, nhanh chóng xếp hành lý. Vì uống vài ly rượu nên hơi chóng mặt. Tôi ngâm đầu trong nước ấm, rửa mặt thật lâu, sau đó ra cổng chung cư, thấy Trương Khánh Huy đã đến, đang đứng ngoài xe hút thuốc, chắc đã đợi tôi cũng lâu.
“Xin lỗi anh, tôi không biết tối nay đi công tác, nên có uống mấy ly rượu.” Lúc vào xe, đầu tôi đụng vào cửa xe, nhìn như con ngốc.
“Không sao.” Ông ta cười cười “Cô Chu phòng phiên dịch hồi trước cũng biết uống rượu.”
Trên đường hoàn toàn im lặng.
Xe tới sân bay, tôi xuống xe, gió lạnh thổi qua, làm tôi tỉnh rượu hơn một nửa. Sau đó, đột nhiên tôi phát hiện, trước mắt tôi là một mảng mờ mờ ảo ảo.
Tôi quên mang kính sát tròng!
Có lẽ là làm rớt lúc rửa mặt.
Tôi lục túi xách theo bản năng, bực mình phát hiện ra, tôi đã bỏ quên cặp kính trong cái túi xách LV Lịch Xuyên tặng. Tôi đang xách cái túi vải nhỏ tôi hay dùng lúc đi làm, có đai đeo. Bởi vì nó nhẹ, lại có rất nhiều ngăn, nên tôi hay dùng.
Tôi tự an ủi bản thân, đừng lo. Ôn Châu là thành phố lớn, đương nhiên phải có tiệm bán kính mắt. Chuyện đầu tiên tôi làm sáng mai sẽ là đi làm kính. Sau đó, tôi kéo va li, đi theo Trương Khánh Huy như hình với bóng.
Lát sau, chúng tôi gặp vài người khác ở cổng vào. Tôi chỉ thấy bóng người mờ mờ, nghe Trương Khánh Huy chào: “Tổng Giám đốc Giang.”
Bóng người đi tới trước mặt chúng tôi, cái bóng khá đậm. Có thể mơ hồ nhận ra Tổng Giám đốc Giang, ba kiến trúc sư và hai chuyên viên đồ họa của CGP. Tay ai cũng xách một cái laptop.
“Máy bay hạ cánh rồi?” Trương Khánh Huy hỏi
“Tới rồi, có lẽ họ đang lấy hành lý.” Giang Hạo Thiên trả lời.
Cửa đón khách khá ồn ào. Tôi nuốt xuống mùi rượu đang dâng lên trong cổ họng, yên lặng đứng chờ cùng mọi người bên ngoài rào chắn. Khoảng nửa tiếng sau, Giang Hạo Thiên và Trương Khánh Huy bỗng nhiên bước tới, những người còn lại cũng đi theo. Chắc là họ đã thấy người họ đang đợi, liền bắt tay, chào hỏi nhau. Tôi không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt có nhiều bóng người qua lại, có nhiều tấm bảng được giơ lên, có người ôm nhau, có người thét chói tai, lờ mờ ảo ảo, như thực như mơ.
Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại kỷ niệm cũ.
Sáu năm trước, cũng tại đây, tôi đứng chờ Lịch Xuyên. Máy bay anh hạ cánh lúc một giờ, tôi sợ nhầm, chín giờ đã chạy tới sân bay. Chờ anh rất lâu, cuối cùng vẫn là Lịch Xuyên thấy tôi trước, tôi ôm anh thật chặt, mãi không chịu buông ra. Lúc đó, thật sự, muốn gấp anh thành một chiếc khăn tay, cả đời này cất vào túi của mình.
Bây giờ, biết bao tháng ngày trôi qua? Tất cả đã phai nhạt.
Tôi lặng lẽ suy tưởng, đám người trước mặt bỗng nhiên tách ra.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy một bóng người đi về phía tôi.
Thật ra, tôi chỉ thấy một bóng người mặc đồ đen. Nhưng tôi vẫn nhận ra anh, vì dáng đi của anh tôi rất quen.
Sau đó, tôi thấy một khuôn mặt, cách tôi rất gần, nhưng mờ mờ ảo ảo.
Tôi đột nhiên cảm thấy, hôm nay quên đeo kính, là chuyện may mắn vô cùng.
Tôi nghe thấy Giang Hạo Thiên giới thiệu với người đó: “Anh Vương, đây là phiên dịch mới của công ty, cô Annie, là thạc sĩ Ngữ Văn Anh. Cô ấy thay thế vị trí của cô Chu. Annie, đây là Tổng Giám đốc của CGP, anh Vương Lịch Xuyên.”
Một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, tôi cũng giơ tay ra.
Tay anh, vẫn lạnh lẽo như xưa, hơi thở nhè nhẹ, vẫn thoang thoảng mùi oải hương.
“Xin chào.” Anh hơi ngập ngừng “Annie.”
Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể hạ xuống đến 0 độ. Máu vọt tới đỉnh đầu, đông lại.
Tôi trả lời bình tĩnh: “Xin chào, anh Vương.”
Sau đó, một người đứng sau lưng anh kéo va li ra, cũng giơ tay ra bắt tay tôi: “Xin chào, Annie, tôi là trợ lý của anh Vương, Tô Quần.”