Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Chương 37 - Chương 37

trước
tiếp

Type: Mộc Du

Tế Xuyên không hổ là anh của Lịch Xuyên.

Nói chuyện với René một tiếng, liền biết rất nhiều chuyện của Lịch Xuyên. Nói chuyện với Tế Xuyên nửa tiếng, chuyện gì Lịch Xuyên không muốn cho tôi biết, Tế Xuyên sẽ không để lộ nửa chữ. Chúng tôi chỉ toàn nói về phong cảnh của Thụy Sĩ.

Tế Xuyên khuyên tôi gọi điện thoại cho Lịch Xuyên mỗi tuần một lần. Tế Xuyên nói, Lịch Xuyên chắc chắn rất muốn nghe giọng tôi, nhưng bệnh của anh chưa ổn định lắm. Người anh rất yếu, không thể nói quá lâu, lúc trở nặng còn phải dùng máy hô hấp.

Thẳng thắn mà nói, sau khi ba mẹ mất, tôi đã miễn nhiễm đối với sự sợ hãi. Tình trạng của Lịch Xuyên làm tôi nhớ tới tháng trước khi ba tôi qua đời. Lúc đó, ngày nào cũng nhận được ít nhất ba thông báo bệnh tình nguy kịch, mỗi lần cấp cứu, tôi và Tiểu Đông đều ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, đếm từng giây sinh mệnh trôi qua. Suốt một tháng, tâm hồn chúng tôi đã bị tra tấn đến kiệt sức, đã vô cảm với sự sợ hãi, chỉ biết làm theo lời bác sĩ, chăm sóc bệnh nhân, cố gắng theo hết quá trình điều trị. Có khi thấy ba tôi đau đớn trằn trọc trên giường bệnh, sống không bằng chết, tôi còn thầm nghĩ, nếu tôi là ông, chi bằng dứt khoát đi luôn cho rồi, có lẽ cũng là một sự giải thoát.

Một tuần sau khi chat với với René, đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng. Tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa. Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ mỗi ngày. Sau đó, chuyển sang tập luyện thể thao cường độ cao nhằm quên đi chuyện đó.

Thứ bảy tôi tới sân vận động, mới biết do giáo viên xin nghỉ đột xuất, nên khóa yoga kỳ này đã chấm dứt trước thời hạn, thay bằng lớp nhảy Latin. Toàn bộ học viên lớp yoga liền chuyển sang nhảy Latin, học khiêu vũ với một thầy giáo đẹp trai của Học viện Thể thao. Nghe nói, không ai phật ý vì sự thay đổi này cả. Ngược lại, mọi người càng hưng phấn hơn, vừa được học nhảy vừa được ngắm trai đẹp, tội gì không chịu.

Lúc học năm thứ tư, tôi từng học nhảy Latin. Năm đó, trường tôi tổ chức cuộc thi nhảy Latin, tôi là trưởng ban thể dục thể thao của hội sinh viên, bị chỉ định cùng một nam sinh đại diện khoa Ngữ văn Anh dự thi. Để đoạt giải, chúng tôi mời một vũ sư Latin lâu năm làm biên đạo, hăng say tập luyện ngày đêm, cuối cùng đoạt giải Á quân. Quán quân là hai cao thủ của khoa Thể thao, chúng tôi đành nhận thua. Qua nhiều năm, tôi cũng quên mất một ít, nhưng vì tôi hay đi vũ trường, lâu lâu cũng nhảy vài bước coi được.

Sân vận động chỗ tôi tập là sân vận động lớn nhất trong quận, số lượng học lớp nhảy Latin không chỉ gấp ba lần lớp Yoga, còn có khá nhiều sinh viên, trong đó số lượng học viên nam cũng không ít.

Hôm thứ bảy, tôi thay đồ thể thao đến phòng tập, chợt thấy một bóng dáng cao ráo, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu, vẻ hơi mất tự nhiên đứng trong góc phòng.

Ngải Tùng.

Mới đầu, tôi nghĩ mình đi nhầm phòng. Nhưng nhìn hội bà mẹ và trẻ em đang tám ở cuối phòng, tôi chắc chắn không đi nhầm. Sau đó, tôi lại nghi ngờ Ngải Tùng đi nhầm phòng. Tiến sĩ Vật lý đi học nhảy Latin, cũng hơi buồn cười.

“Chào anh, Ngải Tùng!” Tôi bước lên chào hỏi.

Anh ta thấy tôi, hơi ngượng ngùng: “Chào em, Tạ Tiểu Thu.”

“Sao rảnh rỗi tới đây vậy?”

“Tôi theo huấn luyện viên của tôi tới đây.”

“Huấn luyện viên của anh? Ai?”

“Là người đó.”

Tôi nhìn theo hướng tay Ngải Tùng chỉ, “người đó” chính là thầy giáo của chúng tôi. Ngải Tùng giải thích, anh ta vốn theo học lớp của thầy Đinh ở Trung tâm Thể dục Thể thao quận Hải Điến, bây giờ bên này mời thầy, lớp bên kia mới học một tháng, anh ta không muốn đổi giáo viên, nên đi theo sang đây.

Tôi trố mắt: “Anh… học nhảy Latin?”

“Lạ lắm sao?” Anh ta biết tôi nghĩ gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

“Hơi hơi thôi.”

Anh ta liếm môi, giải thích: “Bọn tôi học chuyên ngành Vật lý, cứ bị người ta kêu là đầu óc phát triển tứ chi teo tóp. Tôi muốn cân bằng một chút…”

“Cũng có nhiều cách để cân bằng lắm mà? Ví dụ như lớp đấm bốc nè, lớp võ thuật nè, lớp tennis nè, lớp thể hình nè, lớp đánh golf nè, lớp bowling nè…”

Sao mấy lớp “nam tính” anh ta không tham gia, học cái này làm gì?

Anh ta cười cười: “Ừ, mấy lớp đó tôi cũng học rồi. Tuy nhiên, tôi chỉ thích nhảy Latin.”

Tôi không biết nói gì nữa, một lát sau, tôi nói vẩn vơ: “Nhảy Latin cũng hay lắm.”

“Đúng vậy,” anh ta nói “Lúc nãy thầy kêu mọi người tìm bạn nhảy. Dù sao cũng quen nhau, cô làm bạn nhảy của tôi được không?”

“Ừm… ừm…” Tôi đang tìm cớ từ chối.

“Yên tâm, tôi sẽ không giẫm lên chân cô đâu.” Anh ta nhìn tôi thật chân thành. “Hồi trước tôi từng học nhảy, không phải trình độ sơ cấp.”

“À… cũng được.” Thịnh tình khó từ chối.

Tiếng nhạc nổi lên, bản tình ca Latin thật ướt át. Thầy giáo nói, cho mọi người nghe nhạc trước, cứ nhảy theo điệu nhạc để làm nóng người.

Tôi hỏi Ngải Tùng: “Anh nói, anh không phải trình độ sơ cấp. Vậy anh trình độ gì?”

“Tôi từng đại diện trường đi dự thi.”

Tôi hít một hơi: “Vậy ít nhất anh phải học lớp trung cấp rồi.”

“Thầy giáo nói, theo thông tin đăng ký, có khá nhiều người ở trình độ trung cấp. Cho nên bây giờ mọi người cứ nhảy theo nhạc, thầy đứng ngoài quan sát, rồi sẽ chia lớp sau. Từ đó mới sắp xếp thời gian, vào giờ này là lớp trung cấp, giờ sau là lớp sơ cấp.” Anh ta từ tốn nói, xem ra khá thân với thầy giáo.

“À… ra là vậy.”

Tôi đành phải nhảy với Ngải Tùng. Vừa nhảy vài bước tôi liền trợn tròn mắt. Trình độ của Ngải Tùng, tuy rằng không bằng trình độ của đôi quán quân trường tôi năm đó, nhưng cũng ngang ngửa tôi. Động tác phức tạp anh ta cũng biết làm, eo và mông cũng xoay khá chính xác.

Vấn đề không phải chỗ đó. Vấn đề là trong lúc nhảy, anh ta vẫn nhìn tôi đầy ý cười, ánh mắt hơi mờ ám. Không chỉ mình tôi nhìn choáng váng, nữ sinh cả lớp đều đứng hình.

Chúng tôi không tập dợt trước, nhưng phối hợp khá ăn ý. Nhảy tới lúc cao trào, anh ta còn nâng tôi lên cao, rồi quăng ra xa, thực hiện động tác ba lê khá nguy hiểm. Tiếng nhạc xập xình, eo vẫn đang xoay, đồng hồ trên tay tôi lại reo lên báo thức.

Hôm nay, giờ này, tôi đã hẹn trước gọi điện thoại cho Lịch Xuyên.

Tôi liền nói xin lỗi, bỏ Ngải Tùng lại, chạy ra sân vận động, lấy thẻ điện thoại ra, nhập một dãy số dài trên bàn phím.

“Hi,” Giọng nam thật êm tai.

“Lịch Xuyên!”

“Tiểu Thu, em có khỏe không?” Giọng anh vẫn rất nhẹ, còn hơi khàn khàn, nhưng nghe có tinh thần hơn lần trước nhiều. Tôi nhất thời cảm thấy an lòng.

“Khỏe lắm, anh thì sao?”

“Rất khỏe.”

“Anh còn dùng máy hô hấp không? Lịch Xuyên?”

Đầu bên kia trầm mặc một lát, giọng nói vô cùng không vui: “Ai nói cho em biết anh phải dùng máy hô hấp?”

Một tiếng “xoảng” vang trong đầu tôi lớn gấp 10 lần. Bây giờ là lúc nào rồi, người này bệnh nặng tới mức nói không nổi, mà vẫn muốn giấu tôi? Vẫn không chịu nói cho tôi biết? Rốt cuộc thì anh muốn giấu tới khi nào?

Lửa giận không biết từ đâu bốc ra, giọng tôi nhất thời cao lên vài nấc: “Lịch Xuyên, nể tình chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, nể tình em chưa bao giờ gạt anh, xin anh nói thật với em, được không?”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị khí thế ép người của mình dọa hết hồn.

Quả nhiên, đầu bên kia, Lịch Xuyên ngậm ngừ mãi, dường như muốn nói gì đó, lại nói không nên lời, chỉ còn tiếng hít thở gắng gượng của anh.

Tiếp theo, là âm thanh máy bận.

Bát tự không hợp, xung khắc nghiêm trọng. Lịch Xuyên gặp tôi, chính là đại nạn rồi chứ gì nữa? Huhu… cái miệng quạ đen này, tôi lại trù anh nữa rồi!

Đầu óc trống rỗng, tôi luống cuống tay chân ấn điện thoại. Thẻ gọi quốc tế giá rẻ, phải ấn vào ba mươi mấy con số, trong cơn hoảng loạn tôi ấn ba lần mới đúng.

Lần này, là y tá bắt máy, vẫn là tiếng Anh trọ trẹ: Anh Vương phải nghỉ ngơi, xin gọi lại sau.

“Đợi chút!” Tôi kêu to “Anh Vương có sao không?”

“Ừm… lúc nãy anh ấy đứng trước điện thoại đợi rất lâu, có lẽ hơi mệt. Chúng tôi đang cho anh ấy đeo máy thở, không có việc gì.”

“Nhưng mà…” Điện thoại đã bị tắt ngang.

Tôi suy sụp ngồi bệt xuống bậc thang.

Ánh trăng luồn giữa những ngọn cây. Gió đêm rất ấm, chắc mùa xuân đã sang.

Tôi ôm chân, ngồi trên thềm đá lạnh lẽo, suy nghĩ miên man về thời gian một năm đã qua. Vừa rối rắm, vừa buồn bực.

Buồn ơi là sầu…

Sầu ơi là buồn…

Tôi nhiều lần tự hỏi: không có Lịch Xuyên, tôi có thể tiếp tục sống không? Không có Lịch Xuyên, cuộc sống có còn ý nghĩa nữa không? Đáp án là: không có Lịch Xuyên, không phải tôi cũng qua được 6 năm rồi sao? Không có Lịch Xuyên, cuộc sống của tôi không phải cũng rất vui vẻ sao?

Vì sao trong lòng tôi vẫn nặng trĩu, vẫn cảm thấy không vui? Suốt 6 năm qua, tôi chưa từng cười một cách thật sự vui vẻ. Nói thật, dù đang xem bộ phim hài hước cỡ nào, tôi cũng khóc, cũng cảm thấy thật ra tôi chính là người buồn cười nhất trên thế giới này: mơ tưởng xa vời, điên cuồng cố chấp, biết rõ là hoa trong gương, trăng trong nước, mà cứ một hai đắm mình vào đó.

Đèn đường lúc sáng lúc tối, thoang thoảng hương thì là.

Hai mắt tôi ngân ngấn nước, ngồi trên bậc thang, ngẩn người hồi lâu, chân bắt đầu tê nhức, đang tính đứng dậy, bỗng nhiên có người vỗ vai tôi. Quay đầu nhìn, là Ngải Tùng.

“Nè, quần áo, túi xách của cô đây. Tan học rồi.”

Tôi đứng dậy, nhận đồ của mình, nói cảm ơn.

“Cô có muốn tôi đưa cô về bằng xe đạp không?” Anh ta hỏi, ánh mắt thật dịu dàng.

“Nhà tôi cách đây không xa,” Tôi khịt khịt mũi, mỉm cười với anh ta “Tôi tự về được.”

“Tôi đi với cô, dù gì cũng tiện đường.” Anh ta vẫn nằng nặc. Thuận tay cầm lấy túi của tôi, treo lên xe đạp.

Chúng tôi yên lặng đi. Dọc đường đi, tâm tình tôi không tốt, không nói câu nào.

Quẹo sang con đường khác, Ngải Tùng bỗng nhiên mở miệng: “Chị tôi nói, cô là một người lập dị.”

“Lập dị? Tại sao?”

“Chị tôi nói, co không có người bạn nào ở CGP, cả bạn nam lẫn nữ đều không có. Không phải vì không ai thích cô, mà là cô, ừm… dường như không cần bạn bè, như không quan tâm đến thế giới bên ngoài.”

Tôi nhìn anh ta, ngạc nhiên. Ấn tượng của Emma về tôi là vậy sao? Tiêu cực tới mức đó sao?

“Không quan tâm?” Tôi biện bạch “Đâu có! Tôi tham gia Hội ăn chay, tôi đi học Yoga, tôi đi bar, khiêu vũ, bơi lội, chạy bộ… từ trước tới giờ tôi luôn hòa mình với thế giới bên ngoài.”

Tận nơi đáy lòng, tôi biết tôi đang ngụy biện, đang nói dối. Nếu nói Lịch Xuyên rời đi làm tâm hồn tôi chết lặng thì hơi quá. Nếu nói linh hồn tôi tiến vào trạng thái ngủ đông, khiến các giác quan của tôi không hoạt động, thoái hóa khả năng giao tiếp, suy giảm niềm tin, thì mới tuyệt đối chính xác.

Anh ta xoay người liếc nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu: “Tôi nói về linh hồn, không phải thân thể.”

Sau đó, anh ta nói tiếp: “Nhìn cô như đang cười, nhưng khi cô cười, lông mày lại cau lại, làm như vừa nuốt một ly mật rắn không bằng.”

Ngải Tùng càng nói càng hăng, lại quên một chân lý, là người đang vô cùng phiền não không muốn bị người khác phân tích sự phiền não của mình.

Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta: “Stop, bạn Ngải Tùng! Tôi biết bạn làm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, tôi không hy vọng bạn nảy sinh hứng thú nghiên cứu tôi. Tôi không muốn làm hạt nhân.Tôi không thích bị người khác nghiên cứu. Tôi có vui vẻ hay không, không liên quan gì tới bạn!”

Nói hết câu liền cảm thấy hơi hối hận, thật ra bình thường tôi cũng không vô duyên vô cớ công kích người khác. Ai bảo anh ta chọc tôi lúc tôi đang phiền lòng làm gì. Trong đầu tôi chỉ có Lịch Xuyên.

Nhưng mà, anh ta mặt không đổi sắc, không buồn không giận: “Cô biết “Hiệu ứng bươm bướm” (*) không?”

(*) Năm 1972, nhà khí tượng học và chuyên gia về lý thuyết hỗn loạn Edward Norton Lorenz đã giới thiệu học thuyết “Hiệu ứng bươm bướm” đề cập tới sự ràng buộc chặt chẽ của hệ vật lý đối với các điều kiện ban đầu.

“…”

“Một con bướm Nam Mỹ vỗ nhẹ cánh ở vùng nhiệt đới, sẽ gây ra một cơn lốc xoáy ở miền Bắc Texas. Hôm nay cô rơi một giọt nước mắt, có thể làm cho Brazil bị lũ lụt, cũng có thể làm cho mùa đông năm sau có bão tuyết. Sự vui buồn của cô có liên quan tới thế giới, đương nhiên sẽ liên quan tới tôi. Tất cả chúng ta đều liên quan với nhau.”

“Ngải Tùng, thứ nhất, tôi không muốn bị anh “vật lý hóa”. Thứ hai, lúc thảo luận vấn đề, xin anh đừng dùng ví dụ có liên quan tới khí hậu toàn cầu hoặc vũ trụ. Liên quan hay không, không cần anh nói. Ví dụ như, tôi và anh không liên quan gì tới nhau, vì đó là định nghĩa của tôi. Tôi và một người nào đó, có liên quan, cũng là định nghĩa của tôi. Cho dù người đó không liên quan, tôi cũng muốn liên quan với người ta…”

Chưa nói xong câu này, mắt tôi chợt cay cay, nghẹn ngào: “Kiếp trước tôi làm gì nên tội? Sao kiếp này khổ dữ vậy không biết…”

Sáu năm qua, tôi chưa bao giờ kể ai nghe chuyện của tôi và Lịch Xuyên. Chỉ giữ khư khư trong lòng, như giữ một bí mật quốc gia. Tôi không kể cho Tiểu Đông nghe, vì sợ nó buồn. Tôi không kể cho bạn học nghe, vì sợ bọn họ cười tôi. Tôi càng không dám kể cho đồng nghiệp nghe, sợ mọi người tội nghiệp tôi: “Em đúng là số khổ, còn trẻ, mồ côi ba mẹ, còn bị bạn trai bạc bẽo phụ tình.” Ninh An An là người bạn thân duy nhất mà tôi có thể tâm sự; tốt nghiệp xong lại chuyển đến Thượng Hải, lại còn đám cưới với Tu Nhạc, trước mặt nó, tôi cũng ngại không dám kể… Hôm nay, tôi lại trút hết nỗi niềm trước mặt một người xa lạ mới quen biết không bao lâu, chứng tỏ ý chí của tôi đã bị Lịch Xuyên mài mòn gần hết rồi.

Thấy trên mặt tôi có nước mắt, Ngải Tùng đưa khăn tay cho tôi, hỏi tôi một vấn đề không liên quan: “Đúng rồi, cô ăn thịt dê nướng không?”

Đầy đường toàn là mùi đồ nướng, thật hấp dẫn. “…Không ăn, tôi ăn chay.”

“Có rau nướng mà. Người ta còn nướng đậu hủ, cải bó xôi, khoai tây xắt lát nữa.”

“Ăn cũng được, tôi mời.”

“Được rồi. Dù sao dân ngành Vật lý cũng nghèo, ăn chùa quen rồi.”

“Phì…” Tôi bật cười.

Chúng tôi vào một quầy hàng gần đó, băng ghế hơi bẩn, tôi đang định ngồi xuống, Ngải Tùng ngăn lại, dùng giấy ăn lau ghế. Anh ta gọi một chai bia, mười xiên thịt dê nướng, tôi gọi một dĩa toàn đồ chay thập cẩm: đậu hủ, bắp, khoai tây, cải bó xôi. Chúng tôi nhấn mạnh hai chữ “phải cay”.

Ngải Tùng giống tôi, không cay không ăn, càng cay càng tốt.

“Anh không phải người Bắc Kinh hả?” Tôi hỏi.

Dáng vẻ Ngải Tùng không giống người phương Bắc, nhưng anh ta nói tiếng Hoa phổ thông khá chuẩn.

“Tôi là người Thành Đô [*], học đại học ở Bắc Kinh. Bố mẹ tôi đều là người Thành Đô. Hễ người Thành Đô tụ tập một chỗ, thích làm bốn việc. ”

[*] Thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên, giọng Tứ Xuyên được xem là giọng khó nghe nhất ở Trung Quốc.

“Bốn việc gì?”

“Ăn một nồi lẩu cay, đánh vài ván mạt chược, xem vài bộ phim cũ, bàn về mấy cô em.” Anh ta nói giọng Thành Đô uốn éo, rất tiếu lâm.

“Hèn gì anh kiên trì chủ nghĩa độc thân, cả đời không ai quản lý anh, có thể chơi cả đời. “

“Đúng vậy. Đó là một lối sống hay cô thử đi.”

“Nhưng mà,” tôi cắn một miếng đậu hủ hỏi một vấn đề thực tế: “Vấn đề sinh lý giải quyết như thế nào?”

Anh ta đang uống bia, xém nữa phun ra: “Vấn đề sinh lý?”

“Chính là… ừm, chuyện đó?”

“Cái kia? À… chuyện đó. Để giữ vững cách sống này, đành phải hy sinh thôi. Giống như cô vì ăn chay, phải hy sinh việc ăn thịt vậy.”

Đến phiên tôi nghẹn họng: “Chuyện này… có dễ không?”

“Không dễ… nhưng có thể vượt qua, hễ gặp khó khăn, khắc phục là được, đúng không?”

“Có phải vì anh học Vật lý, nên không gặp được cô gái nào thích hợp không?”

“Nói thật ra, nữ sinh khoa Vật lý khá hiếm, nếu có thì tính rất gàn, cũng bị người ta cướp đi từ sớm.”

“Anh giỏi vậy cũng không quen ai hả?”

“Lúc học trung học tôi đã bị nữ sinh cướp đi rồi.”

Hơi lạ, tôi nói: “Nói như vậy, anh từng có bạn gái?”

“Ừ,” Anh ta nói “Tôi và bạn gái cùng đi du học, tôi học Vật lý, cô ấy học Sinh học. Cả hai chúng tôi đều là tiến sĩ. Một năm sau, cô ấy thích một anh chàng người Nhật. Vì muốn lấy anh ta liền bỏ con của chúng tôi.”

Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt, giống như đang nói đùa vậy, tôi đứng hình, nói: “Tại sao lại như vậy? Hai người yêu nhau bao lâu?”

“Tám năm, bắt đầu từ hồi trung học.” Anh ta uống một hớp bia “Tám năm kháng chiến, sụp đổ trong một phút.”

“Vậy sao anh vui vẻ vậy?” Tôi bội phục anh ta.

“Tôi không vui thì làm sao bây giờ? Nhảy lầu à? Nhảy sông à?”

“Haiz, Ngải Tùng, tôi thấy chúng ta nên bắt tay nhau.” tôi giơ tay ra cho anh ta nắm.

“Sao, cô cũng bị bỏ rơi à?”

“Tới giờ phút này, xem như vậy đi. Đang over.”

“Ăn cái gì đi.” Anh ta nói “Chuyện tình cảm không ai khuyên được, cô cố hết sức chuyển mọi giác quan lên miệng mình là được.”

“Ý anh là liệu pháp ăn uống?”

“Đúng vậy. Giới thiệu cho cô một loại thực phẩm chuyên trị thất tình.”

“Thực phẩm gì?”

“Khô bò.” Anh ta nói “Thật đấy, ăn khô bò phải nhai ngấu nghiến, có cảm giác kiểu như đang đánh bại kẻ thù. Không tin cô thử đi, tôi đã giới thiệu với nhiều người rồi.”

Tôi cười lăn cười bò.

Ăn gần một giờ, Ngải Tùng đưa tôi tới cổng chung cư. Tôi nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về.”

“Đừng khách sáo.”

Tôi tìm chìa khóa, xoay người mở cửa Ngải Tùng bỗng nhiên nói: “Thứ bảy tôi có một buổi liên hoan, có rất nhiều chuyên gia tới, còn dẫn theo người nhà tham dự, nhằm tránh việc Chủ tịch Công đoàn quan tâm đến tôi, cô đi cover giúp tôi được không?”

Tôi thấy, yêu cầu này cũng hợp lý, Biết đâu sau này tôi cũng cần anh ta cover cho mình.

“Được.”

***

Cảnh khu chung cư tôi ở có một cây ngô đồng rất cao. Mỗi ngày trước khi vào nhà, tôi đều đi ngang qua thân cây, nhìn xuyên qua tán lá lên trời xanh lại từ trời xanh, nhìn xuống dưới tán lá nhìn xuống tận rễ cây. Đây là cách luyện mắt duy nhất mỗi ngày của tôi.

Sau đó, tôi mở cửa ra, thấy Mia đang nằm ngủ trên giường. Tôi vào bếp rửa cái chén ngày hôm qua. Tìm thấy ly trà, đổ lá trà cũ ngày hôm qua đi. Đem Mia đi tắm sau đó sấy lông cho nó. Cuối cùng thì bật máy tính dịch tiếp. Một tuần nay ngày nào tôi cũng lo lắng chứ Lịch Xuyên, tinh thần khó tập trung, nhiều việc chưa hoàn thành. Tôi vùi đầu làm việc trước màn hình hơn 2 giờ, sức cùng lực kiệt. Tắm rửa xong lại leo lên giường, nghe nhạc cổ điển trên radio, trợn mắt nhìn trần nhà, trong lòng bất an không thể ngủ nổi.

Đồng hồ dần chuyển sang 3 giờ sáng. Tôi bò xuống giường tìm thuốc ngủ, lọ thuốc trống rỗng, uống hết quên mua. Tôi ra phòng khách tập Yoga, càng tập càng tỉnh, nên liền mặc đồ thể thao và mang giày, xuống đường chạy bộ. Chạy mệt mới ngủ được.

Khu chung cư tôi ở nằm trên đường lớn, đèn đường sáng ngời, đôi khi có xe hơi chạy qua, hai bên đường có sàn nhảy và tiệm internet mở suốt đêm, khá an toàn. Chạy bộ là phương pháp chữa mất ngủ hữu hiệu. Tôi chạy một vòng quanh khu chung cư, thở hồng hộc, điện thoại trong túi quần bỗng nhiên vang lên.

Là một dãy số lạ, rất dài.

Đồ điên, đêm hôm khuya khoắt tìm tôi làm gì?

Đùa dai hay là cố tình quấy rối đây! Liền ấn nút đỏ từ chối.

Một phút sau, điện thoại lại reo. Lần này, tôi mất kiên nhẫn, vừa bật điện thoại liền la lớn: “Alo, ai vậy? Bấm số phải coi cho kỹ chứ? Phiền anh xem giờ đi bây giờ là 3 giờ rưỡi sáng đó!”

Bên kia, im re. Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm vang lên:

“Xin lỗi em, là anh. Lịch Xuyên”

Tôi vẫn đang chạy bộ, đang chạy qua một ngã tư đường nhỏ, nghe thấy giọng Lịch Xuyên, quên nhìn đèn, một chiếc xe phía sau trờ tới, thắng gấp, lái xe chửi ầm lên: “Cái con này, muốn ông mày đâm chết à!”

Tôi vội vàng lui xuống vạch người đi bộ, ngoan ngoãn chờ đèn đỏ.

“Khuya rồi mà em còn ở ngoài đường?” Lái xe người Trùng Khánh mắng chửi to tiếng, Lịch Xuyên đương nhiên nghe rõ.

“Em…” Nuốt nước miếng “Đang chạy bộ.”

“Thấy em còn đang online, nghĩ em chưa ngủ.” Anh nói “Uống hết thuốc ngủ rồi à?”

“Ừ”

“Đêm hôm khuya khoắt em còn ra ngoài chạy bộ? Biết ngoài đường nguy hiểm lắm không? Lập tức về nhà, nghe chưa?” Người này chắc đang không thở nổi nữa, bắt đầu cao giọng.

Tôi tính nói, ai cần anh lo, anh là gì của em, liên quan gì tới anh. Nghĩ đi nghĩ lại, A Di Đà Phật, Tạ Tiểu Thu tôi đây không chấp nhặt với người bệnh.

“Em đang chạy về nhà mà.”

Từ lúc ở ôn Châu về, Lịch Xuyên quyết tâm chia tay với tôi, cũng không gọi điện thoại cho tôi. Bây giờ lại gọi điện thoại, tôi rất kinh ngạc, phước tu mấy kiếp, nhưng lại thấy chua xót chứ không hề vui mừng như tôi tưởng tượng.

Tôi chạy về chung cư nhanh như chớp, mở cửa sắt ra, không kịp uống nước, tôi liền ngồi lên giường nói vào điện thoại: “Lịch Xuyên tìm em có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì…”

“Anh khỏe hơn chưa?” Tôi vẫn đang thở “Có thể nói chuyện nhiều không?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Anh nhưng một lúc, nói tiếp: “Lâu lâu anh mới cần máy hô hấp, chỉ có một, hai lần thôi, em đừng nghe người khác nói lung tung, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề.”

Tôi thừa nhận, chuyện máy hô hấp, tôi không dám lên mạng tìm hình để xem.

“Lịch Xuyên…” Tôi hỏi: “Vậy anh có đau lắm không?”

“Sao lại đau?”

“Họ… có nhét ống thở…”

Anh ngắt lời tôi: “Không đau. Trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi đó!”

“Vậy cả người anh, còn chỗ nào không khỏe không?”

“Không có.” Anh nói “Bây giờ rất khỏe.”

“Anh rất khỏe mà… vẫn nằm viện? Hử? Lịch Xuyên, đây là những gì anh muốn nói với em à?”

“Ừ. Bình thường anh bận quá, không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ có cơ hội nghỉ ngơi rồi. Cho nên, em không cần lo lắng.” Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Xin lỗi anh, hôm nay em nổi nóng với anh. Em la lớn lắm phải không? Thô lỗ lắm phải không? Anh giận lắm à?” Xong đời, hoàn toàn là lời thoại của Quỳnh Giao, không có khí tiết gì hết.

“Tiểu Thu,” Anh nói từng chữ từng chữ một “Đừng bao giờ nói xin lỗi anh… em không có lỗi gì với anh cả.”

“Vậy tại sao bây giờ… anh lại gọi điện thoại cho em? An ủi em à?”

“Anh chỉ muốn nói cho em biết mọi chuyện bình an, để em yên tâm.”

“Chừng nào anh xuất viện được?”

“Chắc một thời gian nữa.”

“Nói như vậ, có nghĩa là anh còn bệnh.”

“Tiểu Thu, đừng dây dưa đề tài này, được khôn? Nói chuyện nào vui vẻ chút đi.”

“Anh bị bệnh, mà còn muốn em vui vẻ, anh coi em không phải là người à!!!” Lại cao giọng.

“…” Đầu bên kia không nói gì.

“Lịch Xuyên. em đang nói chuyện với anh đó!”

“…Tiếp tục move on, nghe chưa?”

Tôi cảm thấy, chắc bệnh tình của anh tốt hơn nhiều, nếu không đâu có hung hăng như vậy, mà còn thiếu kiên nhẫn nữa chứ. Tôi suy nghĩ một hồi, có nên cãi nhau với anh nữa không đây.

Tốt nhất là không.

“Được rồi, đêm nay em đi tìm đàn ông khác liền.” Tôi tức giận “Anh chàng Tiến sĩ Vật lý vừa đưa em về, để em gọi điện, hỏi xem đêm nay anh ta có muốn em không. Dù sao ở cạnh anh ta, hai người đều vò võ, em cũng không thèm.”

“Anh kêu em move on, không kêu em làm bậy. Em muốn bị AIDS à.” Anh lại la tôi.

“Lịch Xuyên,” Tôi nói thật nghiêm túc “Cho em năm năm được không? Để em được chăm sóc cho anh đi mà. Em chỉ cần năm năm thôi. Năm năm sau nếu anh còn muốn em đi, nhất định em sẽ đi, tuyệt đối không quấy rầy anh.”

Thật lâu thật lâu anh không nói gì.

“Lịch Xuyên…”

“Xin lỗi,” Giọng anh ráo hoảnh “Anh xin lỗi… anh không có năm năm để cho em.”

Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa, nghẹn ngào: “Vậy anh đừng quan tâm nữa, em còn phải ra ngoài chạy bộ!”

“Đợi chút, đừng đi!” Anh nói “Anh có cách giúp em ngủ. Em nằm xuống giường đi, chui vào chăn đi.”

“…” Nức nở.

“Đừng khóc, nằm xuống chưa?”

“Nằm rồi…”

“Để anh đọc một đoạn “A La Recherche Du Temps Perdu” cho em nghe nha!”

“Lịch Xuyên em muốn sex…”

“Anh ở Zurich, em ở Bắc Kinh, sao mà sex được hả? Chị hai ơi?”

“Bằng tinh thần… còn không, anh đọc một đoạn tiểu thuyết gợi tình cho em nghe đi.”

“Không được, nếu vậy em sẽ càng nghe càng tỉnh…”

“Vậy anh chờ em ngủ rồi hãy gác máy…”

“Được rồi. Em nhắm mắt lại, anh bắt đầu đọc đây.” Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm khiêu gợi của Lịch Xuyên “Longtemps, je me suis couché de bonne heure…”

Hiệu quả thần kỳ, một phút sau tôi liền chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.