Type: Mộc Du
“Hi…”
Tôi thở hồng hộc chào anh, ngực thở phập phồng, cả buổi tối cũng nói chưa ra tiếng.
Lịch Xuyên kiên nhẫn chở tôi thở bình thường lại, chuyển ánh mắt sang trán tôi, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đầu em chảy máu kìa.”
“Hả?” Tôi vuốt tóc mái lên, sờ sờ trán, quả nhiên có một cục u to đùng. Trên tay còn vài giọt máu dinh dính.
“Đừng nhúc nhích,” Anh nói “Để anh xem xem”.
Hơi thở mùi bạc hà ập vào mặt tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo, sờ tới sờ lui trên trán tôi. Trái tim vừa mới ổn định của tôi lại bắt đầu đập với tốc độ nhanh gấp đôi.
“Đụng vào đâu thế?”
“Vào tường.”
Vẻ mặt anh đang rất nghiêm trọng, nghe xong câu này, nhịn không được cười lên: “Đụng vào tường? Tại sao?” vừa nói vừa lấy ra một cái túi mỏng được dán kín, xé túi, lấy một cục bông ướt ra “Cái này dùng vệ sinh vết thương, sẽ hơi đau tí xíu.”
“Á!” Tôi hét toáng lên, tay anh run run, bông rơi xuống đất. Sau đó, anh lo lắng nhìn tôi “Đau lắm à?”
“Chút xíu…”
“Vậy anh sẽ nhẹ tay hơn.” Anh lại lấy ví tiền ra, lấy ra một cục bông ướt khác, lau sạch miệng vết thương cho tôi, lại lấy băng cá nhân, dán lên. Lịch Xuyên rất biết cách chăm sóc bản thân, luôn mang theo băng cá nhân bên người. Kể từ khi quen biết anh thì anh đã có thói quen này.
Sau đó, Lịch Xuyên định cúi người xuống nhặt cục bông rơi trên mặt đất, tôi nhanh tay lẹ chân nhặt giúp anh, ném vào thùng rác.
“Có nặng lắm không? Có cần đi bác sĩ không?” Ngón tay anh thon dài, tiếp tục vuốt ve đỉnh đầu tôi, xem còn chỗ nào bị thương nữa không, giống như thầy chùa đang thụ giới, “Mong là không bị chấn thương sọ não”.
Tôi rất muốn trả lời, em bị đụng đau lắm, anh đi bác sĩ với em đi. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy mới có vài giọt máu, diễn hơi quá.
“Không sao.” Tôi vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh về lúc nào?”
“Sáng nay.”
Lịch Xuyên nhìn còn ốm hơn lúc tôi gặp anh ở Thụy Sĩ, mặt mày không có chút huyết sắc. Lạ quá. Theo lẽ thường, thời gian dưỡng bệnh càng lâu thì bệnh tình càng tốt hơn chứ. Lịch Xuyên nằm viện ba tháng không làm bất cứ việc gì, ngày nào cũng điều dưỡng, nhà cũng nhiều tiền, đâu phải không mua nổi đồ bổ? Sao mà người càng ngày càng gầy, xương gò má càng ngày càng cao.
“Có mình anh về thôi à?”
“René cũng tới. Cậu ấy đang viết sách về kiến trúc cổ đại Trung Quốc, muốn tới Bắc Kinh tìm tài liệu.”
“René dạy học đại học hả?”
“Ừ.”
Chúng tôi đứng cạnh nhau trên bậc thang, không nói lời nào, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Một lát sau, tôi hỏi: “Lịch Xuyên, anh không lái xe tới hả?”
“Không.” Anh nói “Anh đang đợi lái xe tới, có lẽ đang kẹt xe.”
“Em có xe, hay là em đưa anh về nhà.”
“Không cần, cảm ơn.”
“Đi đi, còn khách sáo với em à?”
“Xin lỗi, anh còn việc phải làm.” Anh nói “Lần sau đi.”
“Thật ra không có việc gì hết, anh chỉ không muốn đi với em thôi, đúng không?” Tôi nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt u oán.
Anh đang mặc áo gió đen tuyền, rất hợp với dáng anh. Tóc thì vừa cứng vừa đen, còn hơi ướt, cùng với khuôn mặt xương gầy và góc cạnh rõ ràng của anh, nhìn vừa lạnh lùng, vừa cá tính.
Anh không trả lời, xem như thừa nhận.
Nhanh thật, tất cả lại trở về vạch xuất phát. Tác phong của Lịch Xuyên, muốn không quen cũng không được.
Tôi quay đầu bỏ đi.
Dù sao chăng nữa, thì sự trở lại của Lịch Xuyên, cũng giống như mặt trời quay về Hệ mặt trời.
Trước giờ chỉ có mình tôi tự chuyển động, nhất thời lọt vào quỹ đạo hình tròn. Có gió có mưa có sức hút, tất cả lại trở về bình thường.
Ngày hôm sau đi làm, tinh thần của tôi vô cùng phấn chấn. Vì phải dịch một hợp đồng rất quan trọng, sợ lãng phí sức lực, tôi không lái xe, bắt taxi đi làm.
Vừa vào đại sảnh liền có một đống đồng nghiệp không quen thân chào tôi. Điệu nhảy tối qua, mặc dù không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ít nhất cũng khiến tôi trở thành ngôi sao.
“A, Tiểu Thu, chào buổi sáng! Ha ha!”
“Ha ha! Tiểu Thu, hôm qua nổi quá nha, sao nhảy tới khúc high lại bỏ chạy? Hại bạn trai em đi tìm em khắp nơi.”
“À…có việc gấp, phải về nhà.”
Đến văn phòng, thả túi xuống, vội vàng gọi điện thoại cho Ngải Tùng.
Chuông mới reo một tiếng liền có người bắt máy: “Tiểu Thu.”
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, hôm qua tôi có việc gấp, chưa kịp nói gì đã bỏ đi.”
“Có xảy ra chuyện gì không?” Nghe có vẻ anh ta không hề để ý.
“Không.”
“Vậy là được rồi,” Anh ta nói “Thứ sáu tuần sau Sở tôi tổ chức đi du lịch xuân, cô đi cover giúp tôi được không?”
“Du xuân? Có xa không?”
“Ở Công viên Hương Sơn.” Anh ta thở dài “Vợ Chủ tịch Công đoàn chỗ tôi làm ở tòa soạn, còn hẹn một đám phóng viên nữ, biên tập viên nữ, nói là phải giao lưu với thanh niên trong Sở. Nào là du sơn ngoạn thủy, nào là ăn uống, còn có trò chơi giải đố gì gì đó.”
“Giải đố? Giải đố cũng là trò chơi sao?”
“Sao không phải là trò chơi? Tôi giải đố giỏi lắm.”
“Ờ ờ… được rồi… tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Tối qua nhờ anh ta cover, sau đó bỏ đi không từ giã, ngại vô cùng.
“Cảm ơn, khi nào tôi mời cô ăn lẩu chay.” Anh ta rất vui vẻ, còn nói: “Tối nay cô có học nhảy Latin không?”
“Đi chứ, sao lại không đi.”
“Như vậy, tối gặp.”
“Được.”
Tôi tắt máy, sang phòng hành chính kiểm tra bưu kiện, phát hiện trong hộp thư có một cái túi nặng, ngoài bao bì ghi một đống tiếng Đức, tôi xem thử, là bánh quy chocolate mà Lịch Xuyên hứa mua cho tôi. Tôi cầm lên tính đi, lại gặp Emma.
“A, cái gì vậy?”
“Bánh quy chocolate.”
“Thấy được phải chia một nửa.”
“Được rồi.”
Tôi mở túi ra, bên trong có đến mấy gói. Tôi đưa cho Emma hai gói. Emma nhìn nhìn bao bì, cười nói: “A, mặt mũi em không nhỏ nha, là Lịch Xuyên tặng đúng không?”
Tôi hoảng sợ: “Sao chị biết?”
“Đây là bánh quy Zurich mà, ngoại ngữ thứ hai của chị là tiếng Đức.”
“Em nhờ anh ấy mua giúp. Em rất thích ăn loại bánh quy này.” Tôi vẫn chột dạ nhìn Emma. Emma rất nhiều chuyện, chuyện gì cũng moi ra được, hễ nghi ngờ là bám riết không tha.
Quả nhiên, Emma lại đánh giá tôi: “Nhìn em thường ngày không nói nửa lời, không ngờ dám nhờ anh ta mua đồ. Chị rất thích ăn chocolate, lại quen biết anh ta bao nhiêu năm, mà cũng chưa dám mở miệng.”
“Anh ta chỉ quan tâm cấp dưới thôi mà, một chiêu lung lay lòng người, chỉ có vậy thôi.” Tôi tỉnh rụi nói xấu anh.
“A, em đừng nói như vậy, hủy hoại vẻ đẹp của Lịch Xuyên trong lòng chị.” Emma đưa hai tay lên ôm tim, ra chiều háo sắc “Lúc nãy chị gặp anh ấy ngay cửa lớn. Đúng là đẹp trai làm người ta ngẩn ngơ luôn. Chị nhất thời kích động, quên mất chào hỏi. Muốn đi theo anh ta vào thang máy, chẳng những không kịp, mà còn bị kẹt chân trong chân ngoài. Kết quả, chị bị nhốt ở ngoài, giày thì ở trong thang máy! Lúc đó xấu hổ muốn chết. Đứng ở dưới đợi vài phút, không ngờ Lịch Xuyên lại đi xuống theo thang máy, đưa giày cho chị. Còn nói xin lỗi, không kịp ngăn cửa giúp chị. Đúng là nho nhã lễ độ, phong độ bất phàm.”
Tôi thở dài đánh thượt, nghĩ thầm trong lòng, nếu chị thật lòng yêu anh ấy, thì không chỉ xấu hổ thôi đâu, toàn bộ quá trình đều là tự ngược, còn khổ hơn cả Bạch Mao Nữ [*] nữa.
[*] Một nhân vật kinh điển trong nền văn học Trung Quốc thời kỳ chống Nhật, tực nhân vật Mỵ trong tác phẩm “Vợ chồng A Phủ”.
10 giờ họp định kỳ, quả nhiên nhìn thấy Lịch Xuyên ngồi cạnh Tổng Giám đốc Giang. Tổng Giám đốc Giang thay mặt toàn thể nhân viên trong công ty hoan nghênh Lịch Xuyên về Bắc Kinh chủ trì thiết kế công trình ở Ôn Châu. Vì lý do sức khỏe, Lịch Xuyên mỗi ngày chỉ có thể làm việc ba tiếng, hy vọng mọi người cố gắng xử lý mọi việc trong thời gian anh ấy làm việc, đừng làm phiền thời gian nghỉ ngơi của anh ấy. Tới phiên Lịch Xuyên, anh chỉ nói một câu:
“Cảm ơn. 6 giờ rưỡi tối nay, nhà hàng hải sản Hội Tiên Lâu, tôi mời mọi người ăn tối, hoan nghênh mang theo người nhà.”
Tất cả nhân viên nữ tổ phiên dịch ồn ào như ông vỡ tổ.
Căn tin ở tầng thứ 18 tòa nhà Hương Lại phục vụ cơm trưa đúng 12 giờ. Tôi lấy một đĩa salad, một chén cà tím hấp đậu hũ. Gia nhập hội nghị bàn tròn nhiều chuyện của tổ phiên dịch.
Không ngoài dự kiến, đề tài thảo luận hôm nay chính là Lịch Xuyên.
“Cà vạt của Lịch Xuyên đẹp dễ sợ, rõ ràng là màu đỏ đô, sao tôi nhìn từ xa cứ lấp la lấp lánh vậy ta?”
“Tôi thì thấy, bộ vest nhung anh ấy mặc hôm nay mới đẹp kìa, nghiên cứu cả buổi tối cũng không biết là loại vải gì.”
“Haiz, tôi đang nghĩ coi tối nay gọi món gì. Bào ngư ở Hội Tiên Lâu là ngon nhất, tôi đi ăn hai lần mà không dám gọi.”
Chỉ có một mình Emma nói: “Lần này Lịch Xuyên bệnh không nhẹ đâu, đi mà cũng không đủ sức nữa.”
Người vui nhất vẫn là Tiểu Vi, vì được về lại văn phòng Lịch Xuyên.
“Em cũng thấy sức khỏe của anh ấy chưa khôi phục hoàn toàn.” Tiểu Vi nói “Họp định kỳ xong. Anhy ấy về văn phòng của mình là không đi đâu nữa. Em gọi điện thoại mấy lần, anh ấy cũng không nghe. Mọi người nghĩ xem, bây giờ cũng không thấy anh ấy ăn trưa.”
Sắc mặt tôi khẽ biến: “Có khi nào xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết.” Tiểu Vi lắc đầu “Nếu không được anh ấy cho phép, chị không dám tùy ý vào văn phòng anh ấy.”
Tôi đứng dậy, nói “Đúng lúc em có một hợp đồng phiên dịch phải gặp anh ấy, để em đi xem xem.”
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái.
“Sao?” Tôi nói “Mọi người cũng thấy, anh ấy đang bệnh nặng, lỡ may té xỉu trong văn phòng thì làm sao bây giờ?”
“Em đi? Không thích hợp lắm đâu. Có lẽ anh ấy đang nghỉ trong văn phòng thôi. Thông báo cho Tổng Giám đốc Giang thì tốt hơn.”
“Đúng vậy. Hồi xưa Chu Bích Tuyên làm việc ăn ý với Lịch Xuyên, nhưng không thấy anh ấy nể mặt chút nào, em đừng đi thì tốt hơn.”
“Em cứ đi xem thử, không sao đâu mà.” Tôi vọt nhanh.
Tôi đi lên tầng 20. Gõ của phòng Lịch Xuyên. Gõ hơn mười lần, không có ai trả lời. Bất chấp tất cả, tôi đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng không có ai, trống trơn. Trong không khí thoảng mùi chua chua.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nôn mửa, âm thanh vô cùng đau khổ, đáng sợ.
Tôi vọt vào toilet, thấy Lịch Xuyên đang quỳ hai chân, nghiêng người trên bồn cầu nôn ra mật xanh mật vàng. Mặt anh xanh mét, môi tái nhợt.
Tôi quỳ xuống, ôm anh từ phía sau: “Lịch Xuyên…”
Anh không có tâm trạng để ý tôi, liên tục nôn khan, cơ thể không ngừng co rút. Tôi không biết anh đã nôn bao lâu, chỉ biết anh mang chân giả giữ nguyên tư thế này sẽ vô cùng khó chịu.
“Uống miếng nước, súc miệng đi.” Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
Anh vẫn cúi đầu, nhận ly nước tôi đưa, uống một ngụm, không biết bị cái gì kích thích, lại bắt đầu nôn. Mọi thứ trong bụng đã hết, nên chỉ nôn ra một ít dịch vàng. Tôi đỡ lấy anh, vỗ vỗ lưng anh lớn tiếng hỏi: “Đỡ chút nào chưa? Bây giờ anhb đừng đứng dậy vội, cử động mạnh sẽ chóng mặt đó. Chúng ta ngồi đây nghỉ một lát đi.”
Lịch Xuyên vô lực dựa vào người tôi, nửa người mềm nhũn. Ban đầu, anh còn muốn dùng tay đỡ bản thân, cuối cùng dường như sức lực đều mất hết không còn chút gì.
Tôi ôm anh, ngồi trên sàn toilet gần 15 phút. Hơi sợ Lịch Xuyên sẽ vì việc này mà tức giận. Lịch Xuyên chưa bao giờ để tôi nhìn bộ dáng chật vật của anh. Một lát sau, anh rốt cuộc có sức nói chuyện: “Phiền em lấy gậy…”
Tôi nhặt gậy lên, đưa cho anh.
Anh cố gắng đứng lên, đến bồn rửa rửa mặt sạch sẽ. Lại lấy ra một lọ thuốc, uống một viên thuốc. Ngồi trên sô pha đơn đối diện, mặt âm trầm hỏi: “Tìm anh có việc gì?”
“Không… không có việc gì… chỉ lo lắng mà thôi…” Tôi bị dọa, liền ấp a ấp úng “Anh có ăn thức ăn không hợp vệ sinh không?”
“Không.”
“Em dẫn anh đi bác sĩ.” Tôi sờ sờ túi quần, tìm chìa khóa xe, lúc này mới nhớ ra hôm nay không lái xe.
“Không đi, không đi đâu hết.” Anh không kiên nhẫn nhìn tôi “Em đừng đứng trước mặt anh!”
Tôi nói với chính mình, không được tức giận, mày không được tức giận, mày không được tức giận, mày nhất định không tức giận.
Tôi ngồi xuống ghế, nói: “Không đi bệnh viện cũng được, em sẽ ngồi đây với anh.
Lỡ may anh có chuyện gì em còn biết đường gọi cấp cứu.”
Anh lạnh lùng nhìn tôi, nói: “Nếu như phải vậy, không bằng em xuống dưới mua cho anh một ly nước trái cây đi.”
“Được, được, em đi liền.” Tôi vội vàng xuống dưới, mua một ly nước ép trái cây nhiệt đới Lịch Xuyên thích uống, lúc về lại văn phòng lại phát hiện Tiểu Vi đã ngồi ở trước cửa. Chị ấy ngăn tôi lại, nói: “Anh Vương đang nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai.”
“Chuyện là vầy, anh ấy nhờ em mua giúp ly nước trái cây.”
“Nước trái cây đưa cho chị đi,” Tiểu Vi khách sáo lặp lại một lần “Anh Vương đã dặn dò rồi, không gặp bất kì ai.”
Dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Tiểu Vi, tôi xấu hổ về lại văn phòng, vừa ăn bánh quy vừa tự dỗi, lại còn phải cắm đầu cắm cổ dịch tài liệu.
Tới 6 giờ tôi đúng giờ tan tầm. Cửa thang máy kêu một tiếng “đinh” rồi mở ra.
Oan gia ngõ hẹp, Lịch Xuyên mặc đồ vest mang giày da, gọn gàng chỉn chu, trên người thoảng hương nước hoa CK nhẹ nhàng, đang đứng trong thang máy. Ngoại trừ vẻ mặt hơi tái ra, nhìn anh vô cùng ung dung tự tại, giống người đỗ thám hoa đang trên đường đến dự tiệc quỳnh lâm.
Tôi hếch mặt lên trời, đi vào thang máy.
“Tan tầm?” Không ngờ anh lại bắt chuyện.
“…” Tôi nhìn vách tường.
“Lát nữa tới Hội Tiên Lâu ăn tối, em có đi không?”
“…” Tôi nhìn sàn.
“Đinh” một tiếng, thang máy bỗng nhiên ngừng lại, anh ấn “nút dừng lại khẩn cấp”.
Tôi trợn mắt nhìn anh.
“Anh xin lỗi, hồi chiều là thái độ của anh không đúng, tha thứ cho anh đi.” Lịch Xuyên thường hay nói xin lỗi, lần nào xin lỗi đều có vẻ mặt rất thành khẩn. Nhưng tôi vẫn rất tức giận vẫn không thèm để ý tới anh.
“…”
“Nước trái cây em mua anh uống rồi nè. Không tin em xem đi, còn hơn một nửa, anh để dành tối uống.” Anh buông gậy xuống, lấy bình thủy tinh từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt tôi.
Nước trái cây đo đỏ, quả nhiên chỉ còn non nữa bình.
Tôi nhìn anh, dở khóc dở cười. Rốt cuộc nói: “Hồi trưa anh nôn quá trời, buổi tối còn ăn hải sản được à?”
“Nôn ra hết mới phải ăn mà. Buổi tối anh sẽ ăn nhiều gấp đôi, ăn bù lại tất cả mọi thứ đã luôn ra.” Khóe miệng anh hơi cao lên, mang theo nụ cười vui vẻ.
“Lịch Xuyên, xem ra bệnh anh vẫn chưa khỏi hẳn, anh nên nghỉ thêm vài ngày rồi lại tới đi làm.”
“Anh ngủ nguyên buổi trưa rồi,” Anh nói “Đi làm cũng nghỉ ngơi được.”
Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh. Tinh thần Lịch Xuyên quá mạnh mẽ, hồi trưa nôn ra mật xanh mật vàng, bộ dạng y hệt như tận thế tới nơi rồi, đến tối, tinh thần, tính tình liền trở lại như cũ.
“Em không lấy xe đi làm, đi nhờ xe anh đến Hội Tiên Lâu được không?”
“Được.” Có thể anh cảm thấy hành vi lấy oán trả ơn hồi chiều hơi quá đáng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn.
“Gọi điện cho René được không?” Tôi nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Làm gì?”
“Em muốn mời anh ấy ăn cơm.”
“Đưa điện thoại em đây, anh nhập số cho em.” Anh biết trí nhớ tôi không tốt, trong vòng một giây không thể nào nhớ dãy số nhiều hơn năm chữ số.
Tôi đưa điện thoại cho anh, anh lưu số vào.
Tôi nhân cơ hội nói: “Anh lưu số anh vào luôn đi, lỡ may có gì tìm anh cũng tiện hơn.”
Anh đưa điện thoại lại cho tôi: “Của anh thì khỏi. Em không có việc gì cần tìm anh đâu.”
Tôi tức anh ách, nhìn anh, nhìn chăm chăm cả buổi mà không nói ra lời.
Anh ấn nút nào đó, tháng mấy chầm chậm đi xuống.
Tôi và Lịch Xuyên từ tốn đi ra cửa lớn, lái xe đã ở đó chờ anh.
Xe Đức khá rộng rãi, Lịch Xuyên mở cửa xe cho tôi, để tôi ngồi vào trước, sau đó anh cũng ngồi vào, đưa gậy cho lái xe bỏ vào cốp sau. Cả người anh tản mát mùi hương trong lành.
“Anh dặn Tiểu Vi đặt đồ chay duyên cho em rồi.” Anh nói “Em ăn chay lại rồi à?”
“Đấu tranh vì môi trường thế giới mà.”
Anh cười khẽ.
“Cười cái gì?”
“Anh cứ tưởng, mấy năm nay em sẽ có nhiều thay đổi, chỉ có thói quen ăn uống là không thay đổi.”
“Em thay đổi nhiều lắm à?”
Anh quay đầu nhìn tôi: “Không, em không thay đổi gì cả. Anh vô cùng hy vọng em có thể thay đổi, dù chỉ một chút thôi.”
“Anh thì sao? Anh có thay đổi không?”
“Em cảm thấy như thế nào?”
“Anh không thay đổi gì cả. Ngoại trừ càng ngày càng xa cách em.”
Chúng tôi đều im lặng, xe nhanh chóng đến Hội Tiên Lâu.
Ngoại trừ vài nhân viên cá biệt của phòng vẽ và phòng hành chính ra, hầu như mỗi nhân viên của CGP đều có xe. Những thư ký không có xe đều đi nhờ xe của Tổng Giám đốc Giang và phó Tổng Giám đốc Trương. Có thể là vì được ăn bào ngư, hầu như ai cũng gọi người nhà tới. Vừa vào tới cửa, Lịch Xuyên liền bị hai người Tổng Giám đốc và phó Tổng Giám đốc đứng đợi sẵn ở đó ngăn lại nói chuyện. Tôi nhìn thấy Ngải Tùng và Emma trong sảnh nhà hàng, liền bước lên chào hỏi.
“Haiz, em hơi hối hận rồi, nếu biết được ăn bào ngư, em sẽ ăn chay trễ mấy tháng.” Tôi cười nói.
“Lịch Xuyên rất hay chăm sóc chị em phụ nữ, biết các cô gái tổ phiên dịch chúng ta ai cũng thích hải sản. Nếu theo khẩu vị của anh ấy, chắc chỉ có nước ăn mì Ý thôi. Tiểu Thu, em ngồi cùng bàn với tụi chị đi!” Vì buổi sáng Lịch Xuyên nhặt giày giúp Emma, nên hôm nay Emma ca ngợi anh hết lời.
“Đương nhiên, để em đi hỏi xem đồ chay để ở đâu.”
“Để tôi đi hỏi cho, mời các quý cô ngồi. Chuyện vặt để các quý ông đi làm.” Ngải Tùng nho nhã lễ độ sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi.
Chị em trong tổ phiên dịch, người thì dẫn chồng con, người thì dẫn bạn trai, Emma dẫn theo một anh chàng họ Tô, nghe nói yêu nhau được một tháng. Ngải Tùng dặn dò nhân viên phục vụ xong, liền ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi uống một ngụm trà, thấy Lịch Xuyên ngồi ở bàn đằng xa.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, nhân viên bưng đến trước mặt mỗi người một chén bào ngư Long Tỉnh. Nhưng lại để trước mặt tôi một trái bí xanh chưng đậu hũ. Đồ chay Tiểu Vi đặt cho tôi vừa thơm vừa cay, tôi ăn ngon lành, đảo mắt nhìn mấy hội cuồng ăn hải sản đang cắm đầu ăn bào ngư và tôm hùm, cả Ngải Tùng cũng không ngoại lệ. Sau đó Lisa bên tổ tiếng Đức mở đầu chủ đề người lớn:
“Lúc tôi đi du học ở bên nước M, đang có mốt khỏa thân. Bà già 70 tuổi cũng muốn thử. Mấy người già đang ngồi chơi cờ, bà cụ chạy nhanh qua bọn họ. Một ông cụ nói: “Chả ra gì cả! Quần áo nhăn nheo mà không chịu ủi, hai cái túi còn lòi ra ngoài kìa.”
Mọi người cười run rẩy, chỉ có tôi tâm phiền ý loạn, không thấy hứng thú gì.
Ngải Tùng yên lặng quan sát tôi, tựa hồ thấy cảm xúc của tôi đang xuống, hỏi tôi có muốn đi đài thiên văn ngắm sao không. Tôi nói công việc hơi bận, dạo gần đây không rảnh để đi.
Mọi người đi lòng vòng chúc rượu, tôi thấy Lịch Xuyên luôn ngồi tại chỗ ăn cơm thật nhã nhặn, có vẻ như khẩu vị đã khôi phục lại. Ai cũng đang uống rượu, nhưng không có ai mời rượu anh. Tim tôi dần dần thả lỏng, cảm thấy đã bỏ rơi Ngải Tùng, liền hăng say thỉnh giáo anh ta phổ cập kiến thức khoa học. Sau khi Ngải Tùng thao thao bất tuyệt gì mà hạt đen, hạt, lượng tử, lại giới thiệu cho tôi một quyển tiểu thuyết khoa học giả tưởng tựa đề “Lạc vào thế giới Vật Lý”, nói hồi còn nhỏ anh ta đọc quyển này, đọc đi đọc lại không dưới một trăm lần, cuối cùng mơ ước tương lai phải làm nhà khoa học.
Quyển sách cô thích đọc nhất là gì anh ta hỏi:
“Hồng Lâu Mộng.” Tôi là sinh viên khoa học xã hội, vốn dĩ sách là chủ đề nói chuyện tôi thích nhất, trước kia tôi và Lịch Xuyên hay nằm trên giường, nói về những quyển sách mà chúng tôi cùng thích, “Trên đường” [*] “Sói Đồng Hoang” [**], bi kịch hài của Shakespeare… nói mãi nói mãi không chịu đi ngủ. Haiz, nằm trên giường lâu quá, biến Lịch Xuyên từ người làm về kỹ thuật thành nam thanh niên ngành nghệ thuật rồi.
[*] Tên tiếng Anh là “On the Road”, là tiểu thuyết của nhà văn Mỹ Jack Kerouac (1922-1969), xuất bản năm 1957, được tờ The Times vinh danh là 1 trong 100 tiểu thuyết tiếng Anh hay nhất giai đoạn 1923-2005. Lấy bối cảnh nước Mỹ những năm 1950, tiểu thuyết kể về chuyến xê dịch vòng quanh nước Mỹ của anh chàng Sal Paradise với cồn cào khát vọng tuổi trẻ. Bản dịch tiếng Việt đã được Nhã Nam xuất bản.
[**] Tên tiếng Đức là “Der Steppenwolf”, xuất bản năm 1927 là tiểu thuyết của nhà văn, nhà thơ mang hai dòng máu Đức – Thụy Sỹ Hermann Hesse – người được vinh danh ở Giải Goethe và Giải Nobel Văn học năm 1946. Tiểu thuyết kể về Harry Haller, một nhà trí thức có tài và nhạy cảm, với những đấu tranh dữ dội trog nội tâm nhân vật với thái độ phê phán khía cạnh tha hóa đạo đức của văn minh phương Tây thời đó. Bản dịch tiếng Việt từng được xuất bản ở Sài Gòn vào năm 1969.
“Tôi chưa đọc “Hồng Lâu Mộng””
“Anh đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” chưa?”
“Chưa… chỉ xem phim thôi.”
“Ngoại trừ sách Vật Lý ra, anh có đọc sách gì dày một chút không?”
“Hồi ký Einstein”, có tính không? Dày lắm hơn 600 trang lận.”
Tôi nhìn anh ta, suýt nữa bị nghẹn miếng cà nơi cổ họng. Sao giữa hai người lại khác nhau dữ vậy trời.
Khóe mắt liếc thấy Lịch Xuyên ngồi đằng xa, anh đang đứng dậy, lịch sự nói gì đó với những người ngồi xung quanh, từ từ đi ra cửa sau.
Trước khi vào bàn tôi có đi toilet một lần. Nhà hàng cao cấp, toilet cũng cao cấp, mặt bàn lát đá cẩm thạch, bày hoa tươi, mùi nến thoang thoảng, không dính một hạt bụi. Có nhà vệ sinh dành riêng cho người tàn tật và phòng thay quần áo.
Qua gần 30 phút, Lịch Xuyên vẫn chưa trở lại.
Tôi lấy cớ muốn đi toilet, đi ra phía sau, thấy một nhân viên nam đang đứng gần đó.
“Xin lỗi, anh gì ơi, có thể phiền anh một chút được không?”
“Vâng thưa cô, cô cần giúp gì à?” Cậu nhân viên trả lời tôi vô cùng trang trọng.
“Tôi có một đồng nghiệp, dạo gần đây sức khỏe không tốt lắm, thường hay bị ngất. Lúc nãy anh ấy đi toilet, nhưng qua 30 phút rồi vẫn chưa về, có thể phiền anh đi vào xem giúp, xem anh ấy có sao không?”
“Xin cô chờ cho một chút.”
Tôi mô tả đặc điểm nhận dạng của Lịch Xuyên. Anh ta đẩy cửa đi vào, rồi nhanh chóng đi ra: “Chắc anh ấy uống quá chén, đang nôn dữ dội. Tôi hỏi anh ấy có cần giúp gì không, anh ấy nói không cần.”
Chắc là thường hay có khách say rượu bị nôn mửa, nên vẻ mặt cậu nhân viên hơi thản nhiên.
“Trong toilet còn ai không?” Tôi lại hỏi.
“Dạ không.”
“Anh giúp tôi một việc được không?” Tôi đưa cho anh ta 50 tệ “Nhờ anh đi vào trông chừng anh ấy giúp tôi. Nếu anh ấy không đi nổi, thì nhờ anh dìu anh ấy. Nếu tình huống nghiêm trọng hơn, tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện.”
“Được rồi.”
Tôi đứng canh ngoài cửa toilet, nhớ hôm chúng tôi đến nhà hàng Kunststuben ở Zurich, ăn được một nửa anh cũng đi toilet, thời gian rất lâu. Sau khi về lại bàn, anh không động dao nĩa gì nữa. Có lẽ lần đó anh cũng nôn, nhưng không chịu nói cho tôi biết.
Lại qua 20 phút, cánh cửa rốt cuộc mở ra, Lịch Xuyên cúi đầu đi ra.
Thấy tôi, không nói chuyện. Lập tức ngồi xuống chiếc sô pha cạnh tôi.
“Lịch Xuyên, hoặc là anh về nghỉ, hoặc là đi bệnh viện đi.”
“Đi lấy một ly nước cho anh được không?” Anh nói một cách thảm thiết.
Tôi đi lấy nước khoáng, ngồi xổm trước mặt anh, rót cho anh một ly nhỏ. Anh móc một viên thuốc từ trong túi ra, cố gắng uống một ngụm nước, chưa kịp nuốt xong liền “ọc” nôn ra hết bao gồm cả viên thuốc, tôi đang đứng trước mặt anh, liền dính đầy người.
Tôi nhắm mắt lại. Mặc dù là bãi nôn của Lịch Xuyên. Nhưng bãi nôn là bãi nôn, tuyệt đối không đẹp đẽ gì.
“Xin lỗi em…” Anh thò tay vào túi tìm khăn tay. Tôi ngăn anh lại, đặt anh lên sô pha, lại đưa cho anh một ly nước: “Uống thuốc, đừng nhúc nhích.”
Tôi cởi áo khoác, ra phòng ăn tìm tài xế, nhỏ giọng giải thích một chút cho Tổng Giám đốc Giang biết. Tài xế lấy xe lăn từ cốp xe ra, đưa Lịch Xuyên lên xe.
Trên đường đi tôi gọi điện thoại cho René, hỏi xem có cần đưa Lịch Xuyên đi bệnh viện không. René nói không cần, kêu tôi đưa Lịch Xuyên về khách sạn. Xe dừng trước khách sạn Thụy Sĩ ở Tòa nhà Hồng Kông Macao trên đường Đông Nhị Hoàn, René đang đứng bên ngoài đợi chúng tôi đến.
Chúng tôi cùng đưa Lịch Xuyên đang mê mang vào phòng ngủ. René giúp anh thay áo ngủ. Lịch Xuyên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ
“Sao nói một ngày chỉ làm việc 3 tiếng mà?” Quay lại phòng khách, René hỏi tôi “Sao Alex lại đi cả ngày?”
“Có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên, anh ấy không muốn về sớm quá?”
René bưng cà phê, buồn bực đi qua đi lại trong phòng khách.
“René, sao Lịch Xuyên hay nôn mửa vậy? Hôm nay anh ấy nôn hai lần rồi.”
“Ngày nào Alex cũng phải uống thuốc, thuốc đó gây kích ứng dạ dày nghiêm trọng, nên thường hay buồn nôn. Ngoài ra, còn làm cậu ấy hay bị mệt, hễ chút là buồn ngủ.”
Tôi nhớ đến loại thuốc màu trắng mà trước kia sáng nào anh cũng uống: “Là thuốc cứng xương à?”
“Không phải.”
“Vậy không uống thuốc có được không?”
“Không được. Nhưng mà cậu ấy có thể uống Phenergan.”
“Phenergan?”
“Một loại thuốc chống nôn. Cũng có tác dụng phụ, sẽ làm tụt huyết áp, rất dễ bị ngất.”
Tôi hít một hơi lạnh: “Vậy chẳng khác gì ngày nào anh ấy cũng phải nôn? Ngày nào cũng không ăn nổi cơm?”
René cười khổ: “Em nói đúng. Alex ngoan cường lắm, nôn lại ăn, ăn xong rồi nôn, một ngày ăn rất nhiều lần, cho nên nhìn chưa gầy lắm, đúng không? Nếu không đã thành bạch cốt tinh từ đời nào rồi.”
“René.” Tôi nói “Lịch Xuyên như vậy làm em rất lo, tối nay em phải ở đây với anh ấy.”
“Chuyện này… Alex sẽ không đồng ý đâu.”
“Alex đang ngủ.”
René suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, anh giao cậu ấy cho em. Anh về phòng đọc tài liệu đây, có chuyện gì em cứ gọi anh.”
Đưa René ra cửa, tôi lại hỏi: “Xem ra bệnh của Lịch Xuyên chưa khỏe hơn bao nhiêu, sao hai anh lại về Bắc Kinh thế? Ở Thụy Sĩ sẽ tốt hơn chứ? Ở Bắc Kinh nhiều việc, anh ấy không được nghỉ ngơi. Điều kiện y tế cũng không tốt bằng nữa.”
“Cả nhà đều phản đối cậu ấy về đây, nhưng chính Lịch Xuyên kiên quyết muốn về.”
Chết rồi. Lịch Xuyên trở về, là vì muốn giữ lời hứa của mình. Nhưng mà, cái anh ngốc này, giữ lời hứa sao quan trọng bằng mạng sống con người được hả trời!”
Tôi vội nói: “Để em khuyên anh ấy.”
René nhìn tôi, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Không cần khuyên đâu Annie. Lịch Xuyên không định quay lại Thụy Sĩ. Lịch Xuyên nói, cậu ấy thích Bắc Kinh sẽ vĩnh viễn ở lại đây.”
Lúc nói câu này, giọng René hơi run run, định nói thêm gì nữa, nhưng lại không nói, mà đóng cửa lại.
Lịch Xuyên đang ngủ, nhíu mày, cả người cuộn tròn, rất im ắng.
Tôi nhìn đồng hồ, chứa tới 8 giờ, trước kia bình thường 12 giờ anh mới ngủ. Tôi vào toilet lấy một cái khăn mặt nóng, lau mặt cho anh. Anh giật mình, trở người một cái, lại ngủ tiếp.
Lịch Xuyên rất thích sạch sẽ, không tắm trước khi ngủ, đối với anh mà nói, đúng là chuyện không thể tưởng tượng được, huống chi hôm nay anh còn nôn hai lần. Tôi vào toilet giặt khăn, cởi áo ngủ của anh, nhẹ nhàng lau người cho anh. Anh nằm yên không nhúc nhích, cứ nhíu mày, rất mệt mỏi, rất yếu ớt, hơi thở nặng nề. Đôi lúc, ngón tay anh bỗng nhiên run run. Có khi lông mi run run, giống như sắp tỉnh dậy, nhưng lại không đủ sức, hai mắt lại nặng này khép lại. Đùi anh vẫn lạnh cóng, tôi chườm khăn nóng thật lâu mới ấm lại.
Làm xong mọi chuyện, tôi vặn tối đèn bàn, nắm tay anh, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo. lặng lẽ nhìn anh. Lịch Xuyên đã ngủ say, cặp mày đã giãn ra. Mặt anh vô cùng bình tĩnh, hơi hơi mỉm cười, cứ như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tới 3 giờ sáng, Lịch Xuyên bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường. Tôi chạy sang phòng khách rót sữa, lúc quay lại anh đã mở mắt ra.
Anh nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn đồng hồ, cầm ly sữa, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thu, sao em còn ở đây?”
“Em sợ anh lại nôn tiếp, nên ở lại với anh.”
Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Anh… lại nôn nữa à?”
“Không có, anh ngủ suốt, ngủ rất ngon. Uống sữa chầm chậm thôi, coi chừng nôn ra.”
Anh ngồi dậy, ngồi không ổn định, phải chống một tay xuống giường. Tôi lấy gối lót dưới eo anh.
“Em… ở đây từ tối giờ à?”
“Ừ.”
Sau đó, anh hỏi một câu làm tôi dở khóc dở cười: “Ở đây làm gì?”
“Không làm gì. Ngồi đó thôi.”
“Chúng ta về lúc mấy giờ?”
“8 giờ.”
“Bây giờ là 3 giờ sáng. Em ngồi đó hơn 7 tiếng đồng hồ hả?”
“Đương nhiên cũng có làm việc khác.” Tôi cười nham hiểm.
Anh vội vàng thò tay vào trong chăn, phát hiện mình vẫn mặc quần áo, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn anh cười, không nói gì. Anh phát hiện đồ lót đã được thay, vô cùng xấu hổ: “Em cháy nhà hôi của.”
“Hôm nay anh luôn hai lần, chắc là muốn thay đồ ngủ sạch sẽ, đúng không?” Tôi cuối mặt tới trước mặt anh, ra chiều đắc ý.
Anh uống hai ba ngụm hết ly sữa, tinh thần rất tốt, xốc chăn đứng dậy mặc đồ.
Vừa mặc vừa hỏi: “Sau đó em có ăn tối không?”
“Không. Bây giờ đang đói bụng nè.”
“Anh cũng đói.”
Anh mặc đồ xong, đeo đồng hồ: “Mình xuống dưới ăn khuya đi, ăn xong anh đưa em về.”
“Cũng được.”
Chúng tôi đi thang máy xuống dưới, tìm quán ăn mở cửa 24 giờ
Lịch Xuyên chỉ có thể ăn cháo, nên anh gọi cháo cá. Tôi gọi một phần đồ chay, cộng thêm một chén canh khoai tây.
Cả hai đều đói bụng, cắm đầu 10 phút, không nói lời nào.
Có thể thấy Lịch Xuyên không có khẩu vị, có một muỗng cháo cũng nuốt mất nửa ngày. Nhưng anh rất cố gắng, ăn hết muỗng này tới muỗng khác. Một lát sau, rốt cuộc anh cũng ăn hơn nữa bát, cầm khăn ăn lau miệng, chuẩn bị nói chuyện. Tôi vội vàng ngăn anh lại: “Đừng nói nữa, Lịch Xuyên. Em biết anh muốn nói gì.”
“Anh muốn nói gì, em nói anh nghe thử.”
“Anh muốn nói,” Tôi giả giọng anh: “Tiểu Thu à, em move on đi. Thằng nhóc tối nay ngồi chung với em, anh thấy cũng được đó, hai người nhìn cũng đẹp đôi. Nên từ từ phát triển đi.”
“…”
“Bệnh tình của anh, em cũng thấy rồi. Không phải anh không cần em, mà anh thật sự không có cách nào khác.”
“…”
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng bỏ lỡ cả cuộc đời vì sự nông nổi nhất thời.”
“…”
“Sau này đừng đi tìm anh nữa. Cho dù anh chết rồi, em cũng đừng quan tâm tới anh. Anh và em, không còn quan hệ gì nữa.” Tôi cắn một miếng trái cây, nói: “Điều anh muốn nói, có phải là những câu này không?”
Lịch Xuyên nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Em đã biết hết rồi, thì anh khỏi nói nữa.”
“Lịch Xuyên, nếu như bây giờ anh khỏe mạnh, thì không sao cả. Anh kêu em đi, em sẽ buông tay. Em đã trải qua một lần năm năm rồi, chẳng lẽ lại không qua nổi một lần năm năm khác. Nhưng mà, anh bị bệnh. Mặc dù em không biết anh bị bệnh gì, nhưng chỉ cần anh còn bệnh, thì em tuyệt đối sẽ không đi, tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn. Vì với em, anh rất quan trọng. Nếu anh không thấy phiền, thì cứ việc nói đi nói lại mấy câu đó. Tóm lại, em vẫn sẽ vào tay trái, ra tay phải thôi.” Tôi liếm môi, mỉm cười: “Với em mà nói, yêu là một món quà. Không phải anh có thể tặng em, mới chứng tỏ là anh có nó. Mà là anh tặng nó đi rồi, thì anh mới có được nó.”
Lúc nghe câu này, Lịch Xuyên vẫn cúi đầu, tay anh run run.
Sau đó, anh đưa tôi về nhà, dọc đường không nói một chữ nào.
Tới nhà trọ, tôi hít sâu một hơi, nói: “Lịch Xuyên, anh về Thụy Sĩ đi. Đừng ở đây nữa.”
“Hả?”
“Bệnh anh chưa khỏi hẳn. Nếu ở đây lâu, khả năng miễn dịch sẽ giảm, khả năng bị nhiễm trùng sẽ lớn hơn.”
“Không phải đã nói, anh với em không có quan hệ gì à?” Anh châm chọc, “Em quan tâm tới bệnh tình của anh làm gì?”