Dương Trọng Anh cả kinh, thầm nhủ: “Thật là kỳ lạ! Chả lẽ Thanh nhi đã gây họa?” Ông ta nghĩ đến đây, không khỏi rung giọng nói: “Nhà họ Dương tôi chỉ có hai cha con, tôi phong đao đã lâu, con gái tôi bản lĩnh tầm thường, liệu rằng cũng không thể đả thương lệnh tế. Đường nhị tiên sinh, có lẽ ông đã tìm nhầm nơi!”
Ông già ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Lệnh tế đã trở về chưa?” Dương Trọng Anh nói: “Những chuyện Hiểu Lan làm tôi đều biết, tháng trước hắn vẫn còn dưỡng thương ở Tuyết Hồn cốc…” ông già không đợi nói xong, tiếp tục lên tiếng: “Tháng trước lệnh tế cùng một vị cô nương từ Hà Nam trở về?” Dương Trọng Anh nói: “Có chuyện này!” “Vậy tiểu cô nương ấy chính là kẻ thù giết nữ tế của tôi, mong lão anh hùng giao ra!”
Té ra Vương Ngạo, kẻ bị Phùng Lâm giết ở gần Trần Lưu chính là con rể của Đường nhị tiên sinh. Đường gia có ba đương gia, đều nổi danh giang hồ nhờ ám khí. Thất Sát Bạch Mi châm mà Phùng Lâm trúng trước kia là một trong những loại ám khí bí truyền của Đường gia.
Đường nhị tiên sinh tên là Đường Kim Phong, là kẻ cuồng ngạo nhất trong ba anh em, y chỉ sinh được một người con gái tên là Trại Hoa, Đường Kim Phong cưng như trứng mõng. Đường Trại Hoa nghe chồng chết thảm nên khóc lóc đòi sống đòi chết, bảo cha phải trả thù cho mình. Đường Kim Phong cũng thấy ái tế bị giết là chuyện tổn thương đến uy danh của Đường gia liền dắt con gái rời Tứ Xuyên đến Hà Nam tìm hung thủ giết Vương Ngạo.
Chẳng mấy khó khăn, y tìm được Diệp Hoành Ba, kẻ cũng có mặt hôm ấy. Nhưng lúc ấy triều đình truyền mật lệnh trong vòng một năm không được truy bắt Đường Hiểu Lan và Phùng Lâm. Còn nguyên nhân thế nào chỉ có một mình Cáp Bố Đà biết rõ. Diệp Hoành Ba căm tức Phùng Lâm, thấy cha con họ Đường đến tìm thì rất hợp ý. Mụ ta ngại mật lệnh của triều đình nên mượn tay cha con họ Đường trừ khử nàng.
Cha con Đường Kim Phong nhờ Diệp Hoành Ba chỉ dẫn đã đến Sơn Đông, dò la mới biết được Đường Hiểu Lan có dắt theo một tiểu cô nương đến nhà họ Dương. Diệp Hoành Ba và cha con họ Đường nào biết đó là Phùng Anh chứ chẳng phải Phùng Lâm nên vội đến nhà họ Dương đòi hung thủ.
Dương Trọng Anh cũng không biết Phùng Anh là hung thủ, nghe thế thất kinh, hỏi: “Lệnh tế bị giết ở nơi nào? Làm sao lại có thù với tiểu cô nương? E rằng nhị tiên sinh đã nghe nhầm!” Đường Kim Phong tức giận nói: “Bị giết ở Trần Lưu, Hàn thái thái chính là người làm chứng”. Dương Trọng Anh liếc nhìn Diệp Hoành Ba, thấy mụ ta đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn ưỡn a ưỡn ẹo, chẳng phải kẻ đàng hoàng tử tế thế mới nói: “Hôm ấy Hàn thái thái cũng có mặt sao? Có thể kể lại tình hình cho lão phu biết hay không? Xin thứ lão phu hồ đồ, chưa hỏi tên của tôn phu nhân”.
Diệp Hoành Ba cười lạnh nói: “Có lẽ Dương lão anh hùng đã nghe tiện danh của phu phụ”. Đường Kim Phong nói: “Vợ chồng Hàn Trọng Sơn danh túc phái Linh Sơn, trên giang hồ không ít người biết, với thân phận của bà ta, lẽ nào lại vu oan cho một tiểu cô nương?”
Dương Trọng Anh ngửa mặt cười lớn: “Lão phu hoa mắt, thật đáng trách. Nghe nói Hàn Trọng Sơn là người giúp việc đắc lực cho Hoàng thượng, vậy cho lệnh tế cũng là công sai?”
Đường Trại Hoa nói: “Là công sai thì thế nào?” Dương Trọng Anh nói: “Công sai tuy bắt phạm nhân, bị giết cũng là chuyện bình thường. Cũng rất khó nói ai đúng ai sai. Nhị tiên sinh là bậc danh túc võ lâm, chắc cũng nên biết quan sai giết giặc hoặc giặc giết quan sai đều không thể coi là tư thù. Người trong võ lâm rất ít khi nhúng tay vào. Nhị tiên sinh, dù có phải ả giết hay không, tôi thấy nên mới giải mối thù này thì hơn”.
Dương Trọng Anh nói một hồi, Đường Trại Hoa khóc òa lên: “Chả lẽ phu quân của tôi vô duyên vô cớ bị người ta giết như thế sao? Lão thất phu, hôm nay ông phải giao hung thủ ra!”
Dương Trọng Anh lại ngửa mặt cười lớn, Đường Kim Phong nói: “Trại Hoa, con đường làm ồn, ta tự biết tính”. Dương Trọng Anh nói: “Nhị tiên sinh, tôi đã nói hết lời. Nếu ông còn nhớ đến giao tình ngày trước, chúng ta cùng uống cạn một chén. Xin đừng nhắc đến chuyện trả thù nữa!”
Đường Kim Phong lạnh lùng cười nói: “Dương lão anh hùng, ông đã quên một việc”. “Việc gì?” “Người bị giết là con rể của tôi, là phu quân của con gái tôi. Quan hệ giữa cha con chúng tôi với người chết chẳng phải như bằng hữu võ lâm bình thường. Chúng tôi muốn trả thù, ai cũng không ngăn cản nổi! Dương lão anh hùng, nếu ông đã không muốn xen vào, chúng tôi cũng không muốn ép. Vậy xin thứ chúng tôi vô lễ, chúng tôi sẽ lục soát bắt người!”
Dương Trọng Anh đùng đùng nổi giận, nói lớn: “Nhị tiên sinh, ông cũng quên một việc”. “Quên việc gì?” “Ông đã quên ở đây là nhà của Dương Trọng Anh! Nhà của tôi há để cho người ta tùy tiện lục soát hay sao?” “Vậy ông muốn ngăn cản chúng tôi?” “Ở đây toàn là người nhà của tôi, có việc gì tôi sẽ gánh vác, dù Hoàng đế muốn đòi người, tôi cũng không đưa!”
Đường Kim Phong cười hềnh hệch nói: “Thế ra chúng tôi đã uổng công đi một chuyến? Trại Hoa, con nhớ khi chúng ta ra khỏi nhà, cha đã nói gì với con không?” Đường Trại Hoa đáp: “Cha, cha đã từng nói nếu không thể trả thù thề không trở về Tứ Xuyên”. “Đúng thế, Dương lão anh hùng, ông nhẫn tâm thấy bộ xương già của tôi chôn nơi quê người hay sao?” “Được, vậy xin mời ông ra tay, cứ để tôi chôn xác ở trong nhà”. “Không dám! Nhưng Dương lão anh hùng cố chấp, bao che cho hung đồ, xin thứ mạo muội, tôi cũng phải lãnh giáo Thiết chưởng thần đạn của ông”. “Tốt lắm, tôi cũng muốn xem thử ám khí của Đường gia các người”. Rồi cầm đạn cung bước xuống, Đường Kim Phong đã nhảy ra giữa sân. Dương Trọng Anh nói: “Xin mời!” Đường Kim Phong phất ống tay áo, đánh ra một chiêu Trửu Để Kháng Chùy, Dương Trọng Anh vung hai tay lên, quét ra vù vù hai chưởng, Đường Kim Phong rụt vai lại đột nhiên xoay người, thi triển chiêu số của Trường quyền đấm ra, quyền phong quét vào mặt đối phương. Dương Trọng Anh thấy y công lực thâm hậu, khẽ quát: “Hay lắm!” rồi lách người đẩy chưởng, lướt tới mé phải của Đường Kim Phong, đánh ra một đòn Kinh đào phách ngạn, chưởng phong quét tới. Đường Kim Phong thối lui hai bước, cánh tay vạch thành một vòng tròn đánh ra một chiêu Loan Cung Xạ Điêu phá giải chiêu số của Dương Trọng Anh. Hai người càng đánh càng hăng, giữa sân tuy chỉ có hai người nhưng quyền phong chưởng ảnh vỗ ra nghe cứ như mấy chục người đang giao đấu với nhau. Dương Liễu Thanh thấy thế lo lắng, len lén chạy về lấy đạn cung ra.
Lúc này hai bên càng đấu càng dữ, dần dần đã không nghe tiếng quyền chưởng vỗ vào nhau nữa, chỉ thấy bóng người lướt vun vút, thanh thế không còn kinh người như lúc nãy mà trở nên như một trận sinh tử quyết đấu, cả hai người đều dùng nội công thấy chiêu phá chiêu, quyền cước chưa chạm nhau, chiêu thức đã đổi, hư hư thực thực, biến hóa vô cùng!
Một hồi sau chỉ nghe tiếng ống tay áo phất trong gió, chưởng pháp của Dương Trọng Anh chợt thay đổi, trong phiêu hốt bất định, người ngoài nhìn vào tựa như nhẹ nhàng chẳng hề có lực, nhưng trong chưởng hàm chứa nội kình, trong nhu có cương, chưởng này cũng rút tỉa sở trường của Thiết sa chưởng và Cầm Nã thủ. Đường Kim Phong thấy thế không dám tiếp đòn.
Dương Liễu Thanh đứng phía sau tấm bình phong mừng rỡ, buông cây đạn cung xuống. Khi hai người trong trường đấu đến lúc căng thẳng, Đường Kim Phong phải dùng phép du đấu, rõ ràng đã đuối sức. Đường Trại Hoa kêu: “Cha, sử dụng ám khí!” Dương Trọng Anh chợt hú dài một tiếng, hai chưởng một dẫn một phất, người lách một cái, chưởng trái đánh ra một chiêu Thiết Trị Đột Xuất, chưởng phải đánh ra một chiêu Trường Cổ Tề Minh, Đường Kim Phong đấm ra một quyền nhưng bị hụt, chưởng phong của đối phương đã quét tới trước mặt. Hay cho Đường Kim Phong, y lâm nguy mà không loạn, chân phải xoay một cái, mượn lực vặn trầm thân xuống né tránh, Dương Trọng Anh vỗ hai chưởng vào mặt của y, chưởng phong quét tới, Đường Kim Phong thấy đau nhói, mắt hầu như chẳng mở được nữa, y lộn người ra sau hơn một trượng, kêu: “Thiết chưởng của Dương gia quả nhiên danh bất hư truyền! Xem ám khí!” rồi trở tay vung ra, chỉ thấy hai mũi ngân tiêu xé gió bay ra!
Dương Trọng Anh xoay người, chợt mũi tiêu bay lướt qua. Vừa nói một chữ “hay”, chợt thấy ánh sao sa xuống trước mặt, Dương Trọng Anh biết đó chính là loại ám khí Thất Sát Bạch Mi châm của Đường gia, nên vội vận chân lực nội gia đẩy hai chưởng ra, chưởng phong kêu lên vù vù hai tiếng, Bạch Mi châm không thể nào chạm vào người ông ta được nơi rơi lả tả xuống đất. Đường Kim Phong nói: “Hay lắm, tiếp thêm nữa!” rồi vung tay lên, tiếng vù vù vang lên, năm khối màu đen từ trên đầu chụp xuống. Dương Trọng Anh kéo dây cung liên tục bắn đạn ra, ám khí chạm nhau trên không trung, năm trái cầu tròn của Đường Kim Phong đều vỡ ra, đột nhiên bắn ra mấy mươi ánh lửa!
Dương Trọng Anh lộn người xuống đất, khi đứng dậy thì xé tà trường bào múa tít trong gió, tia lửa bắn tung tóe, may mà vẫn chưa bị thương nhưng người thì đã lấm lem đất.
Dương Trọng Anh biết ám khí của nhà họ Đường có rất nhiều loại, muốn thắng phải tranh tiên để khống chế cục diện. Đường Kim Phong phóng ám khí ra ba lần mà vẫn chưa đả thương được kẻ địch nên cũng chùn bước. Dương Trọng Anh kêu lớn: “Có qua thì phải có lại!” rồi kéo dây cung, thiết đạn phóng ra vun vút.
Đường Kim Phong dùng thủ pháp Mãn thiên hoa vũ phóng Kim Tiền tiêu ra ứng phó với thiết đạn, lần này thiết đạn cũng rơi lả tả xuống đất. Thần đạn của Dương Trọng Anh tuy không bắn được vào người y, nhưng buộc y phải bận rộn ứng phó.
Đánh một hồi, hai bên đều chẳng bị thương, đột nhiên đều ngừng lại, một người đứng ở phía Đông, một người đứng ở phía Tây nhìn nhau tựa như hai con gà trống, một người tay kéo dây cung, trầm eo thủ thế, một người cầm sẵn ám khí mở to hai mắt. Hai người gườm nhau một hồi. Dương Liễu Thanh lấy làm lạ, không biết lúc này họ đã đến giai đoạn quyết chiến!
Cả hai đều biết khó hạ được đối phương nên đều đang tìm sơ hở để thi triển đòn sát thủ. Chợt nghe một tiếng quát vang lên, hai người đều nhảy lên, Dương Trọng Anh phóng thiết đạn, Đường Kim Phong phóng độc tiễn, mục tiêu đều là cổ họng của đối phương, thủ pháp của hai người đều nhanh, mạnh, chuẩn xác. Vừa mới đổi nhau một chiêu, cả hai đã tránh ra rồi ngừng lại, hai người đều khom người thủ thế, nhìn đối phương chằm chằm.
Dương Liễu Thanh thấy cha mình căng thẳng, mồ hôi nhỏ ròng ròng nhưng trong tay vẫn cầm cung đứng yên như pho tượng đá. Đường Kim Phong cũng như thế. Dương Liễu Thanh thầm nhủ: “Lão già này chẳng xem ai ra gì, mình dùng đạn liên châu đánh lén vào huyệt đạo của y”. Thế là kéo dây cung đánh liên tục ba phát đạn, một viên nhắm vào huyệt Mi Tâm ở thượng bàn, một viên nhắm vào huyệt Phong Phủ ở trung bàn, một viên nhắm vào huyệt Khiếu Âm ở hạ bàn, cả ba phát đạn cùng bắn ra, chợt nghe cha kêu một tiếng: “Không xong!” Dương Liễu Thanh thất kinh, chợt thấy một luồng kình phong quét tới, tấm bình phong vỡ ra, Đường Kim Phong bắn ra một mảnh thiết đạn, đánh ngược ba viên thiết đạn của Dương Liễu Thanh quay về. May mà Dương Liễu Thanh còn lanh lẹ, khi bình phong ngã xuống, nàng đã hụp người xuống đất, viên đạn bay lướt qua đầu nàng cắm vào vách tường.
Khi Dương Liễu Thanh đứng dậy, ám khí trong sân đã bay mù trời. Đường Trại Hoa tay trái phất Bạch Mi châm, tay phải phóng độc tật lê giúp cha mình đánh địch. Quy củ của nhà họ Đường họ không lấy hai địch một. Nhưng đối phương có người trợ chiến, coi như không cần theo quy củ ấy nữa. Công lực của Đường Trại Hoa hơn Dương Liễu Thanh nhiều, cả hai cha con cùng vây đánh nhất thời như hổ thêm cánh. Đường Kim Phong quát: “Dương lão đầu, có chịu thua chưa?” Dương Trọng Anh chẳng nói một lời, Đường Kim Phong phất hai tay, hồ điệp tiêu cùng với độc tât lê bay ra bốn hướng, trong hồ điệp tiêu có giấu cơ quan, lúc thì bay xéo, lúc thì bay theo đường thẳng chẳng thể nào tránh nổi! Dương Trọng Anh không phát thần đạn, vận chưởng thành gió đánh rơi hồ điệp tiêu, đột nhiên thấy chân tê rần, thế là khụy xuống đất. Đường Kim Phong kêu: “Trại Hoa dừng tay, hai chân của y đã trúng độc tật lê của con!”
Dương Liễu Thanh nhảy bổ tới, Đường Kim Phong nói: “Người này phải không?” Diệp Hoành Ba trả lời: “Không phải!” Đường Trại Hoa rút một cây phi đao chém đứt cây đạn cung của Dương Liễu Thanh làm đôi. Dương Trọng Anh nói: “Thanh nhi, không được tới!” rồi nghiêng mình ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt. Đường Kim Phong cười hềnh hệch: “Dương đại ca, lần này xin đắc tội ông! Ông hãy giao hung thủ ra đây!” Dương Trọng Anh lớn giọng nói: “Đường lão nhị, ngươi muốn ta cúi đầu trước ngươi là điều không thể!” Đường Kim Phong nói: “Ông có biết ám khí của Đường gia chúng tôi lợi hại đến mức nào không? Ông đã trúng độc tật lê, không có thuốc giải của tôi, dù không mất mạng cũng tàn phế!” Dương Trọng Anh cười ha hả: “Nếu Dương mỗ sợ chết đã không lăn lộn trong võ lâm mấy mươi năm nay!” Đường Kim Phong giơ ngón tay cái nói: “Hay lắm, nếu ông có giao tình với hung thủ, vì bằng hữu mà chịu khổ cũng đáng lắm! Nhưng chúng tôi đã điều tra ông với ả nha đầu ấy chẳng có liên quan gì nhau. Tại sao ông lại bao che cho ả?” Dương Trọng Anh nói: “Trên giang hồ lấy đạo nghĩa làm đầu, nàng ta là một côi nhi, đã đến đây thì họ Dương ta quyết không để người bức hiếp nàng”. Đường Kim Phong cười lớn: “Việc đã đến nước này, ông muốn ả không bị bức hiếp cũng không được nữa. Giờ đây mạng ông khó giữ, làm sao bao che cho hung đồ? Xin lỗi, chúng tôi phải lục soát!”
Dương Trọng Anh tức đến nỗi run người, chợt nghe Diệp Hoành Ba nói: “Không cần lục soát nữa”. Bên ngoài cửa có hai người bước vào, đó chính là Đường Hiểu Lan và Phùng Anh.
Dương Trọng Anh nói: “Hiểu Lan, các con chạy mau!” Đường Kim Phong nói: “Có phải ả nha đầu ấy không?” Diệp Hoành Ba nói: “Đúng thế!” rồi mụ ta lắc người lướt tới chặn trước cổng. Phùng Anh không hề sợ hãi, cùng Đường Hiểu Lan bước sấn tới, cao giọng nói: “Công công, người có sao không?” Dương Liễu Thanh liếc nhìn Phùng Anh, nói: “Đều là tại ngươi, cha ta đã trúng độc tật lê!” hai chân mày Phùng Anh dựng lên, nàng nói: “Được! Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ta sẽ gánh vách hết mọi thứ! Đường thúc thúc, hãy đỡ công công vào trước”.
Những câu này của Phùng Anh vốn chỉ là lời đầu môi chót lưỡi trên giang hồ, Đường Kim Phong nghe xong tưởng rằng nàng là hung thủ đã giết người lại còn lớn lối, cả giận quát: “Nha đầu kia, ngươi có tí tuổi đầu mà ra tay độc ác như thế, giết người mà không chịu nhận tội sao?” Đường Trại Hoa đã kìm không được, vung tay ném ra ba mũi phi đao!
Đường Hiểu Lan và Dương Liễu Thanh đỡ Dương Trọng Anh vào tịnh thất, Dương Trọng Anh ngồi xuống giường, thở phì phò nói: “Đường Hiểu Lan, có Thanh nhi trông chừng ta là đủ, dùng bảo kiếm dẫn đường, cứu Anh cô nương!”
Phùng Anh lắc người, tránh được hai mũi phi đao, rồi nàng giơ tay hớt một cái chụp được mũi phi đao thứ ba. Đường Trại Hoa lại vung tay tiếp, phóng ra ba trái độc tật lê, Phùng Anh phóng phi đao trả ngược trở lại, định hớt độc tật lê, chợt nghe Đường Hiểu Lan kêu: “Ám khí có độc!” Phùng Anh rụt vai, hụp người xuống, ba trái độc tật lê bay vào khoảng không.
Đường Kim Phong thấy thân pháp của Phùng Anh lanh lẹ như thế, thầm nhủ: “Chả trách nào Vương Ngạo mất mạng trong tay của ả”. Kêu lên: “Trại Hoa, để cho cha!” rồi liên tục bắn ra Kim Tiền tiêu đánh vào huyệt đạo của Phùng Anh!
Phùng Anh nghe tiếng gió, chỉ biết Kim Tiền tiêu bay tới rất mạnh, thế là rút thanh bảo kiếm gạt ngang một cái, chỉ thấy mũi kiếm rung lên bần bật, tia lửa bắn tung tóe, thầm nhủ: “Lực tay của kẻ này chẳng kém gì Dương công công!”
Đường Kim Phong thấy ba mảnh tiền tiêu đều bị bảo kiếm chặt vỡ thì đùng đùng cả giận, tay trái phóng tiền tiêu, tay phải phóng xà diệm tiễn! Phùng Anh vung kiếm tạt tiền tiêu, phóng người tránh hỏa tiễn. Xà diệm tiễn rơi xuống đất bốc cháy ngùn ngụt!
Phùng Anh nghe y nói, biết lại hiểu lầm nữa nhưng đối phương bắn ám khí ra như mưa, muốn giải thích đã chẳng được nữa. Hơn nữa Đường Kim Phong đã đả thương Dương Trọng Anh, bởi vậy nàng cũng chẳng thèm bảo y ngừng tay.
Thân pháp của Phùng Anh rất nhanh, kiếm chiêu kín kẽ, Đường Kim Phong đánh một hồi mà cũng chẳng đả thương được nàng, lửa giận bốc lên, thế là triển khai tuyệt chiêu, phóng bừa ám khí ra, có loại bay xéo, có loại rơi thẳng, toàn thân của Phùng Anh bị bao trùm trong màn ám khí, Đường Hiểu Lan kêu: “Không xong!” đang định rút kiếm trợ chiến, chợt thấy Phùng Anh múa thanh bảo kiếm vẽ thành một luồng ngân hồng che trên đầu, rồi nghe tiếng lốp bốp vang lên không ngớt, ám khí đã bay vào người nàng.
Phùng Anh đang mặc trong người bộ nhuyễn giáp của Chung Vạn Đường, đao thương bất nhập, sợ gì ám khí? Tuy Phùng Anh bị lực đạo của ám khí gây chấn động nhưng nàng chẳng hề bị thương mà vẫn tiếp tục xông về phía trước!
Đường Kim Phong thất kinh, thầm nhủ: “Chả lẽ người của ả bằng sắt thép sao?” ám khí của Đường Kim Phong tuy nhiều nhưng sau một hồi ác đấu đã chẳng còn được bao nhiêu!
Phùng Anh nhân lúc Đường Kim Phong lấy ám khí đã phóng vọt người lên tựa như con chim, kiếm quang lướt tới đâm thẳng vào huyệt Hồn Môn ở be sườn trái của Đường Kim Phong, Đường Kim Phong tung cước đá một cái, chưởng trái chém xuống, hai người đổi một chiêu, Phùng Anh vung tay trái, một nắm phi mãng bay ra như điện chớp.
Đường Kim Phong là tay tổ của ám khí, bản lĩnh hớt ám khí đã đến mức xuất thần nhập hóa, chỉ thấy y phất hai ống tay áo, nắm phi mãng như rơi vào biển khơi. Nhưng kiếm pháp của Phùng Anh rất lợi hại, nàng lấy ám khí để quấy nhiễu địch, thế rồi kiếm chiêu đã quét tới. Đường Kim Phong vừa mới chặn được ám khí, chợt cảm thấy khí lạnh căm căm, kiếm phong đã quét tới tận mặt. Dù y là bậc danh túc trong võ lâm cũng không khỏi hoảng hồn! Khi lui nhanh về phía sau, y chợt thấy đỉnh đầu mát rượi, té ra tóc đã bị hớt mất một mảng.
Đường Trại Hoa thấy cha mình nguy cấp, nên vội vàng múa đao đánh địch, Phùng Anh nói: “Ngươi cũng nếm ám khí của ta!” rõ ràng cây phi đao của Đường Trại Hoa đã phóng vào ngực nàng nhưng bay ngược trở về, Đường Trại Hoa không khỏi há mồm trợn mắt, ánh phi mãng chợt lướt tới, khi né tránh phải đã đau nhói!
Đường Kim Phong kéo con gái bỏ chạy, Phùng Anh lao bổ theo. Diệp Hoành Ba không ngờ cha con nhà họ Đường cũng thất bại, Phùng Anh nhảy bổ tới, Diệp Hoành Ba giơ ngang kiếm chặn lại thối lui một bước. Phùng Anh nổi dậy sát cơ, đâm liên tục ba nhát kiếm, đó đều là tuyệt chiêu trong Truy Phong kiếm pháp. Diệp Hoành Ba tuy võ công cao cường, chặn được mấy kiếm nhưng cũng chẳng lòng dạ nào đánh đấm nữa, thế là xoay người chạy ra cổng. Lúc này xà diệm tiễn trong sân đã bốc cháy. Đường Hiểu Lan biết võ công của Diệp Hoành Ba chẳng kém gì Phùng Anh, mà lão già họ Đường lại càng khó đối phó hơn, Phùng Anh tuy thắng nhưng chắc chắn sẽ thiệt thòi, vội vàng kêu: “Cứu người cứu hỏa gấp hơn!” Phùng Anh lạnh mình, kêu lớn: “Nếu các người còn dám đến đây, ta sẽ không nương tay!”
Khi quay trở về, người nhà họ Dương đã ra cứu hỏa. Phùng Anh vội vàng chạy ra hậu đường, vào tịnh thất, thấy hai chân của Dương Trọng Anh sưng lên như thùng nước, Dương Liễu Thanh cúi đầu khóc thút thít. Phùng Anh thấy rất ái ngại, nói: “Dương công công, con đã liên lụy đến người”.
Dương Trọng Anh ngạc nhiên hỏi: “Bọn chúng đâu?” Phùng Anh nói: “Đã bị con đuổi chạy!” Dương Trọng Anh cả mừng nói: “Lần này toàn nhờ con đã giữ uy danh cho nhà họ Dương!”
Khi họ đang nói chuyện, Đường Hiểu Lan cũng bước vào. Dương Trọng Anh cười nói: “Dương gia coi như không để mất hết tiếng, ta chết cũng nhắm mắt”. Đường Hiểu Lan thấy hai chân của ông ta sưng to, vội nói: “Anh nhi, mau lấy bích linh đơn ra!”
Dương Trọng Anh nói: “Ám khí của nhà họ Đường cực kỳ độc địa, ngoại trừ thuốc giải độc môn của bọn họ, chẳng ai có thể cứu nổi. Bích linh đơn có thể chữa trị nội thương, nhưng cũng chưa chắc trị được loại độc này”. Phùng Anh vẫn tiếp tục cho ông ta uống. Sau khi uống xong quả nhiên hơi đỡ một chút, độc khí không dâng lên nữa nhưng hai chân đã liệt, cũng không thể nào giải được chất kịch độc. Dương Liễu Thanh, Đường Hiểu Lan và Phùng Anh đều lo lắng không yên.
Dương Trọng Anh hít một hơi, nói: “Sống chết có số, ta không lo. Các con lo cho ta làm gì? Huống chi ta cũng chưa chắc mất mạng. Loại bích linh đơn này tuy không phải là thuốc giải nhưng chỉ cần độc khí không dâng lên, ta cũng không nguy hiểm”.
Phùng Anh nói: “Nếu chỉ có thuốc giải của bọn chúng mới có thể chữa trị được, vậy con và Đường thúc thúc sẽ đuổi theo”. Dương Trọng Anh nói: “Nếu bọn chúng đã đi cùng Diệp Hoành Ba, chắc là có đại nội cao thủ phía sau, hai người các con làm sao có thể ứng phó nổi?” Phùng Anh thầm nhủ: “Mình và Đường thúc thúc liều chết cũng không sao, nhưng ở nhà không có ai, nếu bọn chúng thừa cơ đánh vào, há chẳng phải khiến công công và cô cô mất mạng hay sao?” bởi vậy nàng tuy lo lắng muôn phần nhưng cũng không dám rời khỏi nhà họ Dương.
Dương Trọng Anh và Phùng Anh đều đoán nhầm. Trong vòng một năm, Ung Chính sẽ không phái cao thủ đến bắt Đường Hiểu Lan. Bởi vậy lần này Diệp Hoành Ba cùng cha con nhà họ Đường đến đây chỉ là ý riêng của mụ. Mà Đường Kim Phong đến đây cũng vì trả thù cho con gái chứ không phải là nanh vuốt của triều đình.
Đường Kim Phong tạo dựng uy danh được mấy mươi năm nhưng nay thảm bại trong tay một đứa con gái, bởi vậy vừa thẹn vừa giận, sau khi chạy ra khỏi nhà họ Dương thì lặng lẽ không nói, Diệp Hoành Ba và Đường Trại Hoa cũng không dám trò chuyện với y. Đi được hơn mười dặm, Đường Kim Phong chợt nói: “Có đúng là ả nha đầu ấy không? Bà không nhìn sai chứ?” y nhớ lại Diệp Hoành Ba đã từng bảo rằng, hôm ấy Vương Ngạo kịch đấu đến nửa ngày mới chết bởi phi đao của ả thiếu nữ ấy. Y không khỏi nghi ngờ, thầm nhủ: “Bản lĩnh của Vương Ngạo còn kém Trại Hoa, nếu đấu với ả nha đầu lúc nãy, chỉ e không đầy ba chiêu đã mất mạng, cần gì đến nửa ngày, vả lại ả chẳng phải sử dụng phi đao”.
Diệp Hoành Ba cũng thấy nghi ngờ, khi Phùng Lâm ở phủ Tứ bối lạc, Diệp Hoành Ba cũng từng truyền võ nghệ cho nàng, bởi vậy biết rõ bản lĩnh của nàng. Sau đó đã từng gặp nhau ở gần Trần Lưu. Võ công của Phùng Lâm tuy tiến triển nhiều nhưng cũng chẳng phải là đối thủ của mụ. Nhưng hôm nay võ công của Phùng Anh xem ra chẳng kém gì mụ, Diệp Hoành Ba thầm nhủ: “Cách nhau không đầy ba tháng, dù có thần tiên truyền thụ, cũng không tiến bộ nhanh như thế”.
Diệp Hoành Ba đang nghi ngờ, nghe Đường Kim Phong hỏi như thế, mụ ta trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm: “Tướng mạo giống nhau, võ công không giống như. Ta cũng không biết là lẽ gì?”
Đường Kim Phong vỗ tay nói: “Hỏng bét, nếu không phải, chúng ta đã giết oan mạng Dương Trọng Anh. Kẻ thù giết Vương Ngạo là ai, sau này chúng ta lại sẽ tra xét. Nhưng không thể để cho Dương Trọng Anh mất mạng trong tay chúng ta”.
Đường Trại Hoa chưng hửng, nói: “Cha, vậy cha định thế nào?” Đường Kim Phong nói: “Đưa thuốc giải cho y!” Đường Trại Hoa bị phi mãng của Phùng Anh đâm thấu cả vai, tuy không sao nhưng trong lòng ôm hận, lập tức nói: “Dù không phải là ả nha đầu ấy, nhưng chúng ta đã thua trong tay ả. Sao có thể đưa thuốc giải được?” Đường Kim Phong nói: “Không phải là đưa cho ả mà đưa cho Dương Trọng Anh”. Đường Trại Hoa nói: “Dương Trọng Anh đâu có khác gì ả? Chúng ta tặng thuốc giải cho lão, nhưng trước tiên phải buộc bọn chúng cúi đầu”.
Đường Kim Phong chỉ có một đứa con gái, nghĩ lại cũng rất có lý nên không nói gì nữa. Đi một hồi, trong lòng lại thấy không yên, chợt đứng lại: “Được, ta có ý khác!”
Đường Trại Hoa hỏi: “Ý gì?” “Chúng ta không cần tặng thuốc giải cho y, cứ nhờ người khác đem đến là được. Trong võ lâm Dương lão đầu là nhân vật có tiếng tăm, tuy chúng ta không sợ y, nhưng nếu bằng hữu trong giang hồ biết y chết oan trong tay chúng ta, chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức!” Đường Trại Hoa thầm nhủ nỗi lo của cha mình cũng chẳng phải là thừa nên không dám ngăn cản. Đường Kim Phong lập tức kéo một người qua đường, lấy một lượng bạc nhờ y đem thuốc đến cho Dương Trọng Anh. Người ấy cười rằng: “Ở huyện này ai cũng phục Dương lão gia. Xin ngài hãy cầm lại bạc, tôi sẽ thay ngài đem tới”. Rồi cầm thuốc giải đi thẳng đến nhà họ Dương.
Người ấy là một kẻ béo, chạy được nửa dặm thì đã thở phì phò. Y lại không biết thuốc giải quan trọng, y muốn chính tay đem đến cho người mình tôn kính, không chịu nhờ người khác đưa giùm. Cứ vừa đi vừa nghỉ, đến nhà họ Dương đã đến lúc lên đèn.
Lúc này hai chân của Dương Trọng Anh đã hoàn toàn tê liệt, dùng đao đâm vào nặn máu độc ra cũng không thấy đau. Người ấy hớt hải chạy đến gõ cửa, kêu: “Dương lão gia, có người tặng đồ cho ông”. Dương Trọng Anh thấy người quen, cười hỏi: “Vất vả cho ngươi, là ai đã nhờ người đem tới?” người ấy thấy bộ dạng Dương Trọng Anh, thất kinh nói: “Là người khách họ Đường nhờ tôi đem tới!”
Đường Hiểu Lan mừng rỡ, Dương Liễu Thanh nói: “Sao lão già ấy tự nhiên lại tốt bụng đến thế?” Dương Trọng Anh mở bình thuốc ra ngửi, quay mặt nói với Dương Liễu Thanh, nói: “Đường lão nhị hành sự tuy ngoan cố, nhưng y chắc chắn không tặng thuốc giả hại người”. Sau khi uống xong, quả nhiên hai chân đã xẹp bớt, nhưng vì để quá lâu, hai chân vẫn còn tê liệt.
Ba ngày sau, độc tính không còn nhưng huyết quản của Dương Trọng Anh đã bị sơ cứng, khi đi phải vịn vách tường, xem ra đã tàn phế.
Mọi người đều cảm thấy áy náy, nhưng Dương Trọng Anh có thể khỏi mất mạng đã là điều may mắn trong nỗi bất hạnh. Dương Liễu Thanh trong lòng thầm oán Phùng Anh, cho rằng vì nàng mà cha mình mới tàn phế.
Hôm nay Phùng Anh lại lén đến phòng Đường Hiểu Lan, trong ba ngày họ phải canh chừng bên cạnh giường Dương Trọng Anh nên không thể luyện tập võ công.
Chính vì thế, đêm hôm nay Dương Liễu Thanh thức dậy, định đến phòng cha xem thử, đi qua hành lang chợt thấy trong phòng Đường Hiểu Lan vẫn còn ánh đèn nên nàng nhẹ bước bước tới ghé tai lắng nghe, chợt nghe tiếng Phùng Anh và Đường Hiểu Lan cười nói.
Dương Liễu Thanh nổi điên lên, tung cửa xông vào, chỉ tay mắng: “Nha đầu đê tiện, thật là vô sỉ!”
Phùng Anh ngạc nhiên đứng dậy nói: “Cô cô, hãy nghe điệt nữ nói!” lúc này Dương Liễu Thanh đã mất hết lý trí, nàng túm tóc Phùng Anh, mắng lớn: “Ngươi còn muốn nói gì nữa? Nửa đêm canh ba ngươi đến đây làm gì? Hừ, thật vô sỉ!” Phùng Anh chợt hụp người, tránh cú chụp của Dương Liễu Thanh, Dương Liễu Thanh vẫn vừa khóc vừa mắng không thôi, nàng toan vung tay chụp tiếp, Phùng Anh chợt cả giận, mắng: “Ngươi nghĩ ta là người thế nào?” Dương Liễu Thanh cũng mắng: “Ngươi là tiểu tiện nhân cướp chồng người khác!” nàng ta vừa nói câu ấy, Phùng Anh đã vung tay tát bốp một tiếng vào mặt nàng. Dương Liễu Thanh đau quá lăn lộn dưới đất kêu gào, Phùng Anh cũng chạy ra ngoài.
Phùng Anh tính tình cứng rắn, nàng đánh một bạt tai cũng không thấy hối hận. Khi về phòng, thầm nhủ: “Đường thúc thúc đã hiểu hết nội công yếu quyết của bổn môn. Từ rày về sau chỉ cần tự tập luyện là được. Nhưng không biết nội công có thể giúp người hóa giải độc tính hay không. Sao mình không lên kinh thành một chuyến liều mạng lấy thuốc giải cho người để trả ơn. Từ rày về sau mình chẳng thèm để ý đến vị thẩm thẩm này nữa”. Nàng muốn là đi, thế là lập tức viết một bức thư bảo chàng trong vòng một năm không được rời khỏi nhà họ Dương đợi nàng lấy thuốc giải trở về, còn bảo chàng thỉnh tội với Dương Trọng Anh, sau khi viết xong, nàng đến phòng Đường Hiểu Lan, Đường Hiểu Lan và Dương Liễu Thanh đã không còn trong phòng. Phùng Anh bỏ thư lên bàn của chàng rồi đi ra.
Dương Trọng Anh nghe trong phòng Đường Hiểu Lan có tiếng ồn ào, bảo người nhà gọi Đường Hiểu Lan và Dương Liễu Thanh đến hỏi rõ nguồn cơn, rồi mắng Dương Liễu Thanh một trận. Dương Liễu Thanh khóc: “Cha, cha cứ giúp người ngoài, cha không biết bọn họ thân mật đến mức nào!” Dương Trọng Anh vỗ giường mắng lớn: “Ngươi còn nói nữa! Anh nhi là đứa trẻ mà lại đi cướp chồng của con! Con đúng là không biết sĩ diện, lại còn mắng người ta!” Dương Liễu Thanh chưa bao giờ bị cha mắng như thế, thế là khóc òa lên: “Trẻ con gì? Cô nương mười sáu mười bảy mà vẫn còn là trẻ con?” Dương Trọng Anh đấm ngực kêu lên: “Là ta không tốt, đã nuông chìu hư nha đầu nhà ngươi, cút ra ngoài cho ta!” Đường Hiểu Lan áy náy vô cùng, chạy đến đỡ Dương Trọng Anh nói: “Cha, xin người đừng giận!” Dương Liễu Thanh mặt tái nhợt, khóc òa lên chạy ra ngoài, nàng càng nghĩ càng ghét nên chạy vào phòng Đường Hiểu Lan, phát hiện trên bàn có bức thư của Phùng Anh, thầm nhủ: “Hừ, còn dám lén gửi thư cho nhau!” rồi nàng mở bức thư ra xem, thấy trong thư nói chuyện thuốc giải thì rất ngạc nhiên, nên xé nát vụn cả đi.
Đường Hiểu Lan khuyên một lúc lâu, Dương Trọng Anh mới bớt giận, rơi nước mắt than rằng: “Vì mẹ nó chết quá sớm, nếu không đã không như thế này”.
Đường Hiểu Lan thấy bẽ bàng trong lòng. Dương Trọng Anh chợt nói: “Hiểu Lan, bình sinh ta trọng nhất lời hứa, ta vốn hứa với con tìm Phùng Lâm, nhưng giờ đây ta đã tàn phế không thể đi lại được. Con hãy đi một chuyến. Con sẽ nhờ người hỏi thăm danh y, còn con bên ngoài cũng tự tìm thuốc giải. Ở nhà ta sẽ dạy dỗ Thanh nhi, khi con trở về, chúng ta lại sẽ tính tiếp”. Đường Hiểu Lan nói: “Chỉ là người…” Dương Trọng Anh nói: “Con không cần lo lắng cho ta, bằng hữu trên giang hồ biết ta bị thương chắc chắn sẽ đến thăm ta. Con sợ không có người bảo vệ cho ta sao?” Đường Hiểu Lan nói: “Vậy chờ bằng hữu võ lâm đến rồi tính tiếp”.
Sáng hôm sau, Đường Hiểu Lan biết Phùng Anh ra đi trong lòng càng lo hơn, chàng giận đến nỗi gặp Dương Liễu Thanh cũng chẳng thèm chào hỏi. Dương Liễu Thanh vốn muốn hỏi chàng lấy thuốc giải gì nhưng thấy chàng như thế cũng không nói. Đến trưa, các nhân vật võ lâm biết tin cũng lục tục kéo đến thăm hỏi. Đường Hiểu Lan mới yên tâm, đợi Dương Liễu Thanh vào phòng cha mới lẳng lặng ra đi.
Được nửa tháng, Đường Hiểu Lan đã đến Tế Nam. Người ở Tế Nam đồn rằng có một tiểu cô nương đẹp như tiên đã đả thương con trai của Trương tuần phủ và giáo đầu của phủ nha, công sai đang muốn bắt nàng. Đường Hiểu Lan nghe thế thất kinh, thầm nhủ: “Không biết tiểu cô nương này là Phùng Anh hay Phùng Lâm”.
Đường Hiểu Lan dò hỏi ở Tế Nam mấy ngày mà chẳng có tin tức gì. Một ngày chợt thấy cửa thành mở rộng, có cổ xe ngựa sang trọng phủ vải vàng, phía trước có nghi trượng, phía sau có tùy tùng tiền hô hậu ủng chạy thẳng đến phủ nha. Đường Hiểu Lan rất hiếu kỳ, thầm nhủ: “Chả lẽ người của hoàng thất đến đây?” rồi chàng chen vào đám người nhìn, thử, chợt thấy trong cỗ xe ngựa ở giữa có người vén rèm xe lên nhìn, người ấy mình mặc bào gấm, đầu đội mũ châu, ăn mặc như một vương giả, đắc ý giương giương, vẫy tay với đám đông. Đường Hiểu Lan thấy thế không khỏi cả kinh, người ấy chẳng phải ai khác chính là Ngư Xác!
Đường Hiểu Lan đứng sững sờ cho đến khi đám đông tản đi, chợt có một người vỗ vai chàng, Đường Hiểu Lan quay đầu lại, té ra người ấy chính là Cam Phụng Trì. Cam Phụng Trì khẽ nói: “Theo ta”.
Đường Hiểu Lan đến chỗ Cam Phụng Trì, Cam Phụng Trì đóng cửa phòng, cười rằng: “Lúc nãy đệ có thấy gì không? Ngư Xác còn vọng tưởng làm phiên vương ở Sơn Đông! Theo ta biết, lúc này Ung Chính đang phái thủy sư đánh thẳng vào sào huyệt của y”. Đường Hiểu Lan nói: “Lữ tỷ tỷ đâu?” Cam Phụng Trì nói: “Bát muội còn ở Triết Giang. Mấy ngày trước vợ chồng Bạch ngũ ca đã đến đây, giờ đã trở thuyền ra biển đến đảo Điền Hoành”. Đường Hiểu Lan nói: “Tại sao thế?” Cam Phụng Trì cười nói: “Ngư Xác có mấy trại thủy khấu, lương thực tài sản có rất nhiều, sao không lợi dụng. Nên ta muốn họ len lén trở về. Khi Ngư Xác không còn, con gái của ông ta sẽ chỉ huy chống địch”.
Đường Hiểu Lan nói: “Vậy Ngư Xác ở đây, há chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Cam Phụng Trì nói: “Nên ta mới nhờ đệ giúp đỡ. Đệ biết ta và Bang chủ của các bang hội ở đại Nam giang Bắc rất thân thiết với nhau, trong phủ nha cũng có các huynh đệ. Ta muốn lẩn vào thừa cơ hành sự, nhưng những huynh đệ có bản lĩnh không nhiều, đệ đến thật đúng lúc, có muốn cùng ta mạo hiểm hay không?” ngoại trừ Lữ Tứ Nương, Đường Hiểu Lan khâm phục nhất là Cam Phụng Trì nên hứa ngay.
Lại nói Ngư Xác dắt theo bọn Lăng Vân đảo chủ Vệ Dương Oai, Thái Hồ trại chủ Mạnh Võ Công đến Sơn Đông phó hội. Tuần phủ Sơn Đông Trương Đình Ngọc mời họ nghỉ ngơi ba ngày, đến tối lại bày tiệc khoản đãi. Vừa vào tiệc, Trương Đình Ngọc nâng chén mời rượu Ngư Xác. Ngư Xác bưng chén lên toan uống, chợt một mũi phi đao bay tới đánh vỡ chén rượu trong tay Ngư Xác.
Chính là:
Hoa đường dậy sát khí, tráng sĩ thấy tiên cơ.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.