Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 37 - Chương 36

trước
tiếp

Kỳ thật theo cường độ công việc trong mấy năm nay của Lương Mặc Nguyên thì không thích hợp để có con, nhưng sau khi anh nhìn thấy hai chữ ‘được đó’ kia thì lại nghĩ đến đôi má có lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, giọng điệu ngoan ngoãn cùng với… Lương Mặc Nguyên cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Khúc: “A lô, Đan Ny, bữa tiệc của Viên tổng hôm nay cô đi thay tôi đi… Tôi? Tôi làm cái gì á?… Tôi về nhà với vợ…”

Khúc Đan Ny ở đầu day bên kia bị lý do của anh đánh bại.

Anh mở hòm thư điện tử ra thì thấy có thư mời anh tham gia một buổi tọa đàm của một trường đại học ở HongKong, Lương Mặc Nguyên nhìn thời gian trên đó yên lặng cầm điện thoại gọi cho thư ký: “Đẩy buổi toạn đàm kia cho tôi… Bao lâu? Hai tuần? Không, đẩy đến tháng sau đi.”

Sau khi xử lý xong tất cả anh cầm điện thoại gọi cho Khúc Đan Ny, đối phương vừa nhận điện thoại đã cà khịa anh: “Lương tổng, anh dời một phần ba lịch trình sang tháng sau rồi, thời gian còn lại anh định nghỉ phéo đó hả?”

“Hưởng tuần trăng mật.” Lương Mặc Nguyên mỉm cười nói.

Được rồi, anh là ông chủ mọi chuyện do anh định đoạt hết. Anh có vợ anh lợi hại. Muốn lười biếng không thèm suy nghĩ lý do luôn, trong lòng Khúc Đan Ny liên tục cà khịa anh nhưng vẫn mỉm cười nói: “Được rồi, vậy chúc ông chủ đi chơi vui vẻ.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng KFC, Đồng Á đi đến trung tâm thương mại bên cạnh mua chút đồ. Lúc cô về nhà thì đã thấy xe của Lương Mặc Nguyên dừng ở nhà xe rồi, cô ngạc nhiên nhìn lại biển số xe lần nữa thì thấy đúng là chiếc sáng nay chồng cô lái đi làm mà, sao anh ấy lại về giờ này?

Cô lên tầng vừa định ấn mật mã mở cửa thì cửa lại được mở ra từ phía trong, Đồng Á ngần người, bản thân cô còn chưa kịp có phản ứng gì thì bóng dáng to lớn đó đã bao trùm thân hình bé nhỏ của cô, đôi môi cũng đặt lên đôi môi cô.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ không thể quen thuộc hơn của người đàn ông dần dần xâm chiếm tất cả hơi thở của tôi, theo bản năng Đồng Á nhón chân lên ôm cổ anh, nói thầm vào tai anh: “Sao anh biết em đã về?”

Lương Mặc Nguyên không trả lời cô, anh bắt đầu bước đi nhưng đôi môi vẫn lưu luyến trên cơ thể cô không nỡ rời đi; Anh bắt đầu lui lại để vào nhà, Đồng Á đi theo anh vào trong nhà, cô quăng chiếc túi xách trên tay đi, chân vẫn đi giày cao gót của cô đạp băng băng trên sàn nhà, bước chân của họ trở nên hỗn loạn hơn suýt nữa thì dẫm vào chân Lương Mặc Nguyên, anh vừa nâng eo cô lên vừa đẩy người cổ lên cửa.

Đồng Á ngửa đầu thở hổn hển, hai người dính sát vào nhau nhưng Đồng Á vẫn còn có chút lý trí, cô đẩy tay anh ra yếu ớt nói: “Vẫn chưa đến tối mà…”

Lương Mặc Nguyên túm được tay cô đặt lên eo anh, đôi bàn tay mềm mại không xương làm anh không nhịn được bóp mấy cái làm cho dục hỏa trên người anh càng cháy mãnh liệt hơn, anh nhẹ nhàng cởi áo của cô ra tầm mắt cũng rơi xuống cái khe lúc ẩn lúc hiện trước mắt, động tác mạnh mẽ của anh làm hai luồng mềm mại phía trước không ngừng đong đưa làm cho yết hầu của anh di chuyển nhanh hơn, hơi thở dần không ổn định: “Chuyện này thì anh sợ lý trí của bản thân không đủ mạnh mẽ để ngăn lại rồi…”

Lương Mặc Nguyên vừa nói dứt lời lại cúi xuống kéo chân Đồng Á lên vai của mình. Cả người cô như bị đảo ngược lên, cô cảm thấy choáng váng vừa hét vừa đập lưng anh: “Đừng như vậy… Cho em xuống dưới đi mà…”

Lương Mặc Nguyên cởi giày của cô ra ném lên sàn nhà. Anh không hề để ý đến dự giãy dụa của cô đánh vào mông cô một cái rồi nói: “Lại động dậy cẩn thận anh ném em xuống đó.”

Đồng Á khẩn trương kéo quần áo anh làm bộ quần áo nhăn nhúm lại nhưng cũng không dám động nữa.

Lương Mặc Nguyên sải bước vào phòng ném người lên giường lớn. Đồng Á kinh hô một tiếng, thân thể cô cũng nẩy lên hai cái theo quán tình sau đó mới an vị trên giường. Thân thể Lương Mặc Nguyên nhanh chóng áp lên trên…

Sau khi tắm rửa xong, Lương Mặc Nguyên thần thanh khí sảng đi ra khỏi phòng tắm, anh mặc xong quần áo sau đó đeo đồng hồ lên, anh quay đầu lại thì thấy Đồng Á quay lưng về phía mình thay quần áo, dù hai người họ đã vô cùng thân mật nhưng Đồng Á vẫn rất ngại ngùng với vấn đề này nên khi mặc quần áo cô luôn có thói quen quay lưng về phía anh. Lương Mặc Nguyên đến phía sau cô thay cô cài khóa áo lại. Anh ôm lấy cô từ phía sau đặt cằm lên hõm vai cô, thân mật cọ lên gương mặt cô, hơi thở nóng bỏng thôi vào gáy cô: “Chúng ta có nên đi hưởng bù tuần trăng mật không?”

Đồng Á hơi quay mặt: “Sau khi làm hôn lễ hãng đi, em muốn mặc váy cưới xinh đẹp.”

Lương Mặc Nguyên cười khẽ cúi đầu trộm hương: “Xem ra chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ tổ chức hôn lễ thôi.”

Thật ra Lương Mặc Nguyên không vội muốn có con như thế, anh từng ngầm nói với Đồng Á là bản thân muốn sống cuộc sống chỉ có hai người. Nhưng Đồng Á lại hy vọng họ có một đứa con như vậy mới giống một gia đình. Cô đã thiết kế một số thứ để dùng trong tương lai như căn phòng nhỏ của bé cưng, phòng đồ chơi, còn suy nghĩ xem nếu là con trai thì bố trí thế nào, là con gái thì bố trí ra sao…

Còn A Bố. Cô hy vọng A Bố có thể trưởng thành cùng với con của bọn họ.

Cô dựa vào trong lồng ngực anh kể về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai trong tưởng tượng của cô. Lương Mặc Nguyên lẳng lặng nghe bỗng nhiên hiểu ra những thứ vĩ đại anh luôn nghĩ thực ra không đáng nhắc tới trước mặt cô nàng bé nhỏ này. Từ khi bắt đầu hình thành hai chữ gia đình cô ấy sẽ làm cho nó trở nên hoàn thiện hơn.

“Mặc nguyên,” Cô ngẩng mặt lên hôn lên môi anh một cái: “Từ giây phút kết hôn với anh em đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi. Em không muốn đoạn hôn nhân này của chúng ta chỉ dựa trên tình yêu và sự chiều chuộng của anh dành cho em, em hy vọng có thể cùng sánh bước với anh, anh là chỗ dựa của em và em cũng là hậu thuẫn của anh. Lương tiên sinh, những ngày sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn.”

Lương Mặc Nguyên nhìn thật sâu vào ánh mắt cô, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, nó thật ngọt giống như mật vậy chậm rãi chảy vào trong lòng anh.

Sự dịu dàng săn sóc của cô.

Sự chuyên chú nhẫn nại của cô.

Tất cả đều là lý tưởng trong lòng anh.

Anh nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, chuyện này giống như vẫn ở trước mắt anh.

Đó là ngày đầu tiên anh về nước, cha anh thì bị bệnh lại còn những ông già ngoan cố trong hội đồng quản trị kia nữa, công việc không được thuận lợi làm tâm tình của anh có thể dùng từ hỏng bét để hình dung. Vừa lúc lại nhìn thấy cô cũng trong tâm trạng hỏng bét như anh, có lẽ do là đồng bệnh tương liên, cũng có lẽ do tiếng khóc nức nở của cô làm cho anh cảm thấy thương sót. Ngày đó rất kỳ lạ… Cho dù sau này anh có nghĩ lại thì cũng không thể hiểu được tâm tình của mình lúc đó, phải nói là tâm tình của anh lúc đó rất phức tạp.

Lần thứ hai gặp được cô là trong hôn lễ của Hứa Gia Trạch. Lúc đó anh cũng không nhận ra cô, anh chỉ cảm thấy người này rất quen mà thôi. Giữa nhiều người như vậy chỉ có cô có thể tỏa sáng trước mắt anh, không phải do cô là người xinh đẹp nhất mà là do khí chất trầm tĩnh của cô ấy, trong mắt anh cô ấy là một người rất độc đáo, không ầm ĩ không náo loạn, khi cô mỉm cười lại lộ ra hai lúm đồng tiền trông rất ngọt ngào. Cho nên khi anh quay lại hỏi ai có thể giúp anh thực ra là đang nói cô.

Nhưng mà cô lại không biết.

Có một số người từ ánh mắt đầu tiên đã có thể xác định được đó không phải là người bình thường.

“Á, trước khi gặp em anh nghĩ muốn độc thân cả đời này, vì có em nên anh phát hiện ra chuyện kết hôn và sống chung với người con gái mình thích cả đời là một chuyện vô cùng hạnh phúc.”

“Vì sao lúc trước anh không muốn kết hôn?” Trong mắt cô đầy dấu hỏi chấm.

Lương Mặc Nguyên cười nhẹ, anh lắc đầu rồi điềm đạm nói: “Trước kia anh cảm thấy chuyện kết hôn là chuyên rất phiền phức, trong kế hoạch cuộc đời của anh chỉ có sự nghiệp và học vấn, chuyện tình yêu giống như chỉ là khách qua đường vậy, về chuyện kết hôn anh nghĩ bản thân không thể ở chung vơi một người trong một thời gian rất rất dài được, lúc đó anh nghĩ cảm giác khi kết hôn giống như bị giam cầm và mất đi tự do.”

Đồng Á sửng sốt, đây là một Lương Mặc Nguyên xa lạ mà cô chưa từng biết đến, cô vẫn luôn nghĩ anh như ánh sáng mặt trời nên sao có thể có ý nghĩ tiêu cực như vậy chứ?

“Đó là vì anh chưa gặp được chân ái của đời mình, sự quan tâm và tôn trọng đó phát ra từ trái tim.” Đồng Á nhìn vào đôi mắt của Lương Mặc Nguyên đau lòng nói.

Rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện gì mà lại có những ý nghĩ tiêu cực như vậy?

“Có lẽ vậy…” Lương Mặc Nguyên không nhìn cô như trước nữa anh rũ mắt cười chua sót.

Đồng Á lại gần ôm lấy anh, khuôn mặt kề sát vào trong lồng ngực anh: “Không sao, mặc kệ trước kia anh từng trải qua chuyện gì thì những ngày tháng sau này có em ở đây rồi, em sẽ bảo vệ và chăm sóc cho anh.”

Chữ ‘bảo vệ’ vừa nói ra làm người đàn ông giật mình, anh cúi đầu xuống hôn cô: “Đồ ngốc, là anh bảo vệ em mới đúng.”

Đồng Á ngẩng mặt lên vuốt đôi lông mày đang cau lại kia nói: “Không được nhíu mày nữa, không đẹp trai chút nào.”

Nỗi bi thương này bị chôn dấu dưới đáy lòng anh rất lâu rồi nhưng sau khi nghe vài lời an ủi và được thấy ánh mắt ấm áp tràn đầy tình yêu của cô lấp đầy. Đôi tay nhỏ của cô thật mềm, âm thanh cũng mềm mại, ngay cả cái nhíu mày cũng mềm mại, cả người cô ấy đều mềm mại.

Anh làm gì có lý do để không yêu cô chứ?

Việc chuẩn bị cho hôn lễ tất cả đã có Lương Mặc Nguyên, nhưng có vài chi tiết anh vẫn hỏi Đồng Á, ví dụ như kiểu váy cưới, kiểu nhẫn kim cương và sảnh hôn lễ.

Toàn bộ khách sạn Quận Duyệt đều được bố trí thành sảnh hôn lễ, những vị khách của khách sản hôm đó đều được mời tham dự hôn lễ và cũng được hưởng thụ ưu đãi chiết khấu, có thể nói vô cùng hào phóng.

Theo phong tục địa phương, một ngàu trước khi kết hôn cô dâu chú rể không được gặp nhau, sau khi kết hôn mới được chú rể đón về nhà mới, trước một ngày Lương Mặc Nguyên đưa Đồng Á về Đinh Thành, còn sắp xếp chỗ ở cho nhóm phù dâu, Lương Mặc Nguyên ăn cơm chiều ở nhà vợ. Đồng Khương làm phù dâu cũng không được rảnh rỗi, cô từ chối lời mời đi chơi của các bạn học, ở nhà mở miệng ra là gọi anh rể cái miệng không biết ngọt biết bao nhiêu.

Nhưng mà Đồng Khương cảm thấy anh rể này rất cao lãnh, chị gái cô đứng trước mặt anh rể giống như một con cừu non dịu dàng nhu hòa đứng trước một con sói xám vậy, cô sợ chị gái sẽ chịu thiệt. Buổi tối hai chị em cùng ngủ ở trên một chiếc giường, Đồng Khương tò mò hỏi chuyện cũ của chị gái và anh rể mình.

“Chị, chị thật sự buông anh Đường Tuấn rồi sao?”

“Hoàn toàn buông rồi.” Đồng Á bình thản trả lời không cảm thấy gì giống như trái tim của cô lúc này vậy.

Đồng Khương thổn thức: “Có khả năng hả? Thích một người mười năm mà lại có thể thật sự buông tay trong vòng mấy tháng hả?”

Đồng Á nghĩ nghĩ, cô thẳng thắn nói: “Chị không biết cảm giác buông tay là như thế nào, chị chỉ biết khi chị và anh rể em ở cùng nhau thì trong đầu chị chỉ có hình bóng của một mình anh ấy.” Cô không hề nói chuyện kia cho Đồng Khương nghe.

“Như vậy hả,” Giọng nói của Đồng Khương thấp dần xuống nhưng có vẻ vẫn chưa tin hoàn toàn: “Thích một người lâu như vậy sao có thể nói quên là quên, nói buông là buông, nếu em là chị chỉ sợ em không làm được chuyện đó.”

Đồng Á không nói thêm cái gì cô chỉ cười nhạt. Đồng Khương còn quá nhỏ, cô không biết nên giải thích với đứa em gái này như thế nào, khi còn trẻ nếu có thích một người thì dành cho họ một góc trong ký ức là được, chỉ cho họ một chút hoài niệm mà thôi vì có thể khi gặp lại người đó không hề có bộ dáng mà mình từng thích, và người kia mãi mãi không phải bộ dạng như lúc ban đầu nữa.

Có đôi khi phá vỡ giấc mộng đẹp của bạn và thay vào đó là chuyện đặt cái hiện thực xấu xí ngay trước mặt bạn là điều tàn nhẫn nhất, nhưng cũng không thể không nói đó là phương pháp quyết liệt và thống khoái nhất.

Có lẽ sau này Đồng Khương sẽ hiểu, hoặc có thể may mắn đến mức mãi mãi không hiểu.

Đồng Á hy vọng em vĩnh viễn không hiểu.

Không phải ai cũng như Đường Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.