Giây lát, Thiết Hổ cất tiếng: “Dù sao, tôi với huynh cũng phải vào ngôi lầu này một lần xem thế nào”.
Lời chưa dứt, hắn đã mau mắn cất bước.
Mưa vẫn rơi lâm thâm.
Long Phi, Thiết Hổ tựa hai u hồn ẩn hiện trong màn mưa.
Qua thềm đá, cả hai dừng chân trước cửa lầu.
Cửa vẫn đóng kín.
Long Phi giơ tay đập… Trong tiểu lâu hoàn toàn không thấy động tĩnh gì, yên ắng như chết.
Thiết Hổ đứng bên cạnh đột nhiên cất cao giọng: “Trong này có ai không?”
Không có tiếng trả lời.
Thiết Hổ nói to hơn: “Mở cửa, không chúng ta phá đây!”
Tiểu lâu vẫn im phăng phắc.
Đợi một lúc, Thiết Hổ quay sang Long Phi: “Xông vào!”
Long Phi gật đầu, liền đưa tay đẩy cửa.
“Két két”, hai cánh cửa mở toang.
Chàng lập tức bước lên đứng chặn trước Thiết Hổ.
Không có ai từ trong lầu xông ra.
Trong đêm tối cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thiết Hổ hỏi: “Huynh còn hỏa tập không?”
Lời nói chưa dứt, một đốm sáng đã lóe lên trên tay trái Long Phi.
Ánh sáng tuy yếu ớt, cũng tạm chiếu sáng lờ mờ trai phòng.
Trai phòng trống không!
Qua phút sững sờ, Long Phi nhướn người, cùng hỏa tập trong tay như một ngọn lửa bay lên không.
Đèn lồng treo trên trần bắt sáng.
Thiết Hồ cũng vừa vào tới nơi.
Long Phi nhìn về nơi Thủy Nguyệt Quan Âm từng tĩnh tọa gảy đàn.
Thủy Nguyệt Quan Âm không còn ở đó, bàn tựa, cổ cầm cũng không còn tăm hơi.
Mộc mỹ nhân cũng đã biến mất.
Nhìn về phía bình phong, Long Phi càng ngạc nhiên hơn.
Bình phong vẫn treo nguyên chỗ đó, trên mặt bây giờ lại trống trơn.
Thiết Hổ nhận ra vẻ ngẩn ngơ của Long Phi, liền hỏi ngay: “Huynh đang nhìn gì vậy?”
Long Phi đáp: “Trên bình phong này vốn vẽ một bức tranh rất kỳ quái”.
“Kỳ quái thế nào?”
“Một quái vật nửa người nửa thằn lằn ôm một nữ nhân khỏa thân quay cuồng trong lửa, đang hút máu tươi não tuỷ của người này”.
Thiết Hổ run sợ kêu lên một tiếng.
Long Phi nói tiếp: “Bức tranh đó vẽ giống như thật. Tuy biết đó chỉ là một bức tranh nhưng lần nào nhìn vào ta cũng không khỏi giật mình kinh sợ”.
Thiết Hổ nhìn theo mắt Long Phi: “Bây giờ trên bình phong không có bức tranh nào cả”.
Long Phi thở dài: “Kỳ lạ, vẫn bức bình phong đó, tranh thì đã không còn”.
“Huynh có chắc là đúng bình phong này không?”
“Rõ ràng là đúng!”
“Thế tranh đâu?”
“Huynh hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ?”
“Còn Thủy Nguyệt Quan Âm…”.
“Không những Thủy Nguyệt Quan Âm mà cổ cầm, tiểu kỷ cũng không thấy đâu, nữ nhân bằng gỗ cũng đâu mất”.
Thiết Hổ cười nhạt: “Chẳng nhẽ tất cả đều hóa thành khói tan vào không trung?”
Long Phi thở ra một hơi: “Xem ra đây là cách giải thích duy nhất!”
Thiết Hổ nhìn Long Phi từ đầu tới chân: “Vừa nãy ta có tin huynh một chút, bây giờ lại không thể không nghi ngờ”.
Long Phi gượng cười: “Đổi lại ta là huynh, ta cũng như vậy”.
Thiết Hổ nhìn Long Phi: “Huynh là người thế nào, tôi rõ, tuyệt không có chuyện bịa đặt vô cớ”.
Ngừng một lát, hắn lắc đầu: “Đây có lẽ là tinh thần của huynh không được tốt nên mới sinh ra ảo giác”.
Long Phi không nghe Thiết Hổ nói, mắt như dán vào bức bình phong kia.
Dải lụa trắng trên bình phong không biết tự lúc nào đã xuất hiện một bông hoa máu như ngón tay cái.
Bông hoa máu từ từ to lên.
Long Phi chỉ tay về phía vệt máu: “Chẳng lẽ đây cũng là ảo giác?”
Thiết Hổ nhìn theo, hỏi: “Cái gì vậy?”
“Máu!”
“Máu ở chỗ nào?”
Ngón tay Long Phi chầm chậm đưa lên.
Bình phong lồng trong khung gỗ màu nâu hồng, máu dính trên khung đang từ từ chảy xuống.
Nếu không tinh mắt, thật rất khó nhận ra.
Long Phi nói: “Lúc nãy nhất định có người bị thương, thậm chí máu bắn cả lên trên khung gỗ này, ta đã nghe được cả tiếng kêu thảm thiết…”.
Thiết Hổ vô cùng kinh ngạc: “Thế thì…”.
Mới nói đến đây, một tiếng “meo meo” âm u đột nhiên vọng lại.
Long Phi, Thiết Hổ cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng kêu.
Một con mèo đen lớn nằm phục trên xà ngang phía trên bình phong, đang nhìn hai người bằng đôi mắt xanh huyền bí.
Nhìn hắc miêu, Long Phi nhớ ngay đến đôi mắt vô hồn như thủy tinh của Thủy Nguyệt Quan Âm. Lúc Quan Âm này xuất hiện cũng vang lên ba tiếng mèo kêu dữ dội.
Hắc miêu chẳng lẽ lại là hóa thân của Thủy Nguyệt Quan Âm?
Long Phi liên tiếp gặp hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trong mắt Thiết Hổ, đây chẳng qua chỉ là một con mèo. Hắn chỉ nhìn qua rồi quay sang Long Phi: “Con mèo này vào đây từ lúc nào vậy?”
Long Phi đáp: “Ta cũng không biết, có lẽ vốn nó đã nằm đó, chỉ là chúng ta không để ý thôi”.
Thiết Hổ đột nhiên bật cười: “Đáng tiếc, mèo lại không hiểu tiếng người, nếu không nó đã nói được với ta rốt cuộc chuyện này là thế nào”.
Long Phi cũng khẽ cười: “Đây quả thực là rất đáng tiếc!”
Trong lúc hai người nói chuyện, hắc miêu trên xà ngang từ từ đứng dậy, miệng ngậm một vật.
Long Phi lập tức phát hiện ra nhưng nhìn không rõ, buột miệng nói: “Huynh xem nó đang ngậm cái gì?”
Thiết Hổ cũng không nhìn rõ.
Hắc miêu xoay người từ từ bước đi.
Thiết Hổ đột nhiên vung tay, đánh ra một chưởng như tiếng sấm nhỏ.
Hắc miêu giật mình, toàn thân dúm lại, miệng há ra. Vật trong miệng rơi thẳng từ xà ngang xuống đất.
Nó kinh hồn bạt vía, toàn thân bật lên, chân đạp mạnh vào xà ngang chạy thẳng vào trong phòng lớn.
Thiết Hổ bật cười: “Mèo to nhưng gan lại bé tí!”
Long Phi không hưởng ứng, cúi nhìn chăm chú vật vừa rơi ra.
Thì ra là một con chuột!
Con chuột đã chết, thân bị cắn làm hai đoạn, thịt máu lẫn lộn.
Thiết Hổ nhìn xuống, vẫn cười: “Huynh vốn cho rằng nó là cái gì? Té ra chỉ là một con chuột, vết máu trên bình phong kia rốt cuộc cũng đã rõ nguồn gốc”.
Long Phi im lặng.
Thiết Hổ không kìm được, càng cười to: “Không ngờ một kiếm khách lẫy lừng như huynh mà lại bị mô? con mèo đen, một con chuột chết dọa cho ra thế này…”.
Long Phi thở dài: “Nhưng ta nhìn thấy sự việc đúng như vậy thì phải giải thích sao đây?”
Thiết Hổ nhẹ giọng: “Tinh thần không tốt thì rất có thể sinh ảo giác”.
Long Phi lắc đầu: “Tuyệt đối không thể là ảo giác!”
“Chứng cứ? Huynh có thể đưa ra được bất cứ một chứng cứ nào cho sự việc này không?”
Long Phi lắc đầu.
Thiết Hổ nghiêm mặt: “Không có bằng chứng, cho dù lời huynh nói hoàn toàn là sự thật, tôi cũng không thể tiếp nhận”.
Người làm công môn như Thiết Hổ trọng nhất là bằng chứng.
Long Phi trầm ngâm giây lát rồi bước nhanh đến bức bình phong.
Sau bức bình phong trống trơn, không có bất kỳ một thứ gì.
Qua tiếp một trượng là cửa, qua cửa là cầu thang.
Hắc miêu đang ngồi phía bên trái cầu thang, đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh, ẩn ước một sự tà ác không thể diễn tả được bằng lời.
Vừa nhìn thấy Long Phi, hắc miêu kêu lên một tiếng “meo” rồi chạy ngay lên lầu.
Long Phi, Thiết Hổ vội đuổi theo phía sau.
Hỏa tập lại được bật lên.
* * * * *
Trên lầu là phòng ngủ, bài trí vô cùng trang nhã, đồ đạc ngăn nắp, sạch bóng như gương, chứng tỏ ngày ngày đều có người quét dọn.
Bốn mặt, cửa sổ đóng kín, không thấy bóng người, hắc miêu đang ngồi trên bàn, đôi mắt xanh lè, đầy vẻ thù địch.
Long Phi không để ý đến con mèo, đi quanh một vòng rồi cẩn thận kiểm tra các cửa sổ.
Thiết Hổ theo sát chàng.
Long Phi quay lại trai phòng, trong mắt đã lộ ra vẻ thất vọng.
Thiết Hổ lúc này mới mở miệng, hỏi: “Huynh có lẽ bây giờ đã nản lòng rồi?”
Long Phi cười gượng.
Thiết Hổ bước đến bên cửa sổ tan hoang, hỏi: “Cánh cửa này là do huynh đánh vỡ?”
“Đúng!”
“Ngoài cửa sổ vỡ này và cửa lớn kia thì các cửa khác đều đóng kín. Nói cách khác nếu muốn rời xa nơi đây thì nhất định phải đi qua một trong hai nơi này. Với nhãn lực như huynh, sao lại không thể không nhận ra, hà huống lại còn mang theo nhiều đồ vật như vậy?”
Long Phi không thể không gật đầu.
Thiết Hổ tiếp lời: “Cho dù có nấp vào luồng khói trắng cũng không thể vô thanh vô ảnh mà thoát đi, trừ phi hóa thân thành chính luồng khói đó”.
Thiết Hổ vừa cười vừa nói: “Tướng mạo tôi tuy giống Chung Quỳ, đáng tiếc lại không có phép thần thông như ông ta, nên không thể phân biệt được lời nói của huynh rốt cuộc là sự thật hay là ảo giác”.
Long Phi thở dài: “Sự thực, ta cũng không biết phải nói thế nào”.
Thiết Hổ dứt khoát: “Đã như vậy, chuyện này nên kết thúc tại đây!”
Long Phi lại đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Chẳng lẽ anh không thấy ngôi lầu này có gì kỳ quái sao?”
Thiết Hổ cau mày: “Huynh lại phát hiện ra cái gì đây?”
Long Phi đáp: “Vừa vào ta đã phát hiện ra giữa ngoài và trong ngôi lầu này có gì đó không bình thường”.
Thiết Hổ hiểu chàng định nói gì, tiếp lời: “Ý huynh là bên ngoài cỏ dại mọc đầy, rõ ràng là ngôi lầu hoang, bên trong ngược lại sạch sẽ lau li, như có người thường đến đây quét dọn?”
Long Phi gật đầu: “Đúng theo lý, trong này phải là bụi bặm bẩn thỉu, mạng nhện phủ đầy”.
Thiết Hổ hỏi: “Nhưng huynh có suy nghĩ đến một vấn đề không?”
Long Phi đáp: “Trang viện này chưa chắc đã bỏ hoang!”
Thiết Hổ gật đầu: “Quét dọn cả trang viện này quả thật là rất vất vả”.
“Vậy thì, người trong trang viện này nếu không già nua thì cũng là lười nhác!”
“Tất nhiên cũng có thể có nguyên nhân khác”.
“Còn có thể là gì?”
“Bất luận thế nào, chỉ cần trong trang có người ở thì huynh nên mau chóng đi ra!”
Long Phi cười, nói: “Nếu như đây thật sự có người ở, vừa nãy thấy luồng khói trắng và ánh đèn, nhất định đã phải chạy đến xem thế nào”.
“Có lẽ bọn họ đang ngủ?”
“Thế thì không có gì phải lo lắng!”
“Huynh vẫn còn hy vọng phải không?”
Long Phi cười nhẹ.
Thiết Hổ vuốt râu: “Huynh thật kiên trì, không làm bổ đầu quả thực rất đáng tiếc”.
Long Phi chỉ tay vào Thiết Hổ: “Nều ta làm bổ đầu, huynh đã sớm không còn chỗ đứng rồi”.
Thiết Hổ bật cười lớn.
Tiếng cười chưa dứt, ánh sáng trong trai phòng đã dần mờ đi.
Sắc mặt Thiết Hổ thoắt thay đổi.
Long Phi trái lại tỏ ra rất bình tĩnh: “Hê? dầu thì đèn tắt thôi”.
Thiết Hổ hít nhẹ một hơi vẻ ngượng ngùng: “Lúc anh châm đèn đã biết sắp hết dầu phải không?”
Long Phi gật đầu: “Phải, nhưng không ngờ dầu lại cạn nhanh như vậy!”
Thiết Hổ tặc lưỡi: “Sao huynh không nói sớm? Làm tôi cứ tưởng…”.
Long Phi bật cười: “Lá gan của huynh biến thành nhỏ xíu từ khi nào vậy?”
Thiết Hổ cũng cười theo: “Không phải là từ khi nghe mấy câu chuyện yêu ma quỷ quái của huynh sao?”
Long Phi nhìn quanh: “Không có đèn, ta phải ra khỏi đây thôi”.
Đêm tối tịch mịch, dù đã cố nhẹ nhàng, tiếng bước chân hai người vẫn vang lên rõ mồn một.
Họ đi theo đường cũ, xuống cầu thang, qua thư trai ra ngoài.
Đột nhiên Thiết Hổ kêu lên: “Trong sân có người!”
Long Phi cũng phát giác có gì đó đang chuyển động.
Thực sự họ vẫn chưa nhìn thấy người nào, cái lọt vào mắt chỉ là một ống tay áo.
Ống tay áo màu trắng lộ ra từ sau gốc ngô đồng.
Tuy khoảng cách không xa nhưng nếu sau cây ngô đồng không có ánh sáng hắt ra thì hai người cũng không thể nhìn thấy nhanh như vậy.
Ánh sáng này phát xuất từ đâu? Đằng sau cây ngô đồng rốt cuộc là người hay là thần tiên ma quỷ?
* * * * *
Mưa phùn rơi, nhè nhẹ như sương.
Thu sắp tận, lại vẫn triền miên mưa phùn, thời tiết dường như cũng quái dị lạ thường.
Long Phi, Thiết Hổ không hẹn mà cùng lao nhanh về phía ánh đèn, chưa đến nơi, Thiết Hổ đã hỏi to: “Người sau gốc cây là ai?”
Ánh sáng sau cây ngô đồng run rẩy chuyển động.
Là một ngọn đèn lồng bằng giấy trắng, trong tay một lão bà cũng y phục trắng toàn thân.
Bạch y lão bà xem ra đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phất phơ rũ rượi trong gió.
Quang đăng mờ mờ, gió thổi áo bay, lão bà không phải đang đi mà như từ từ trôi trên đất.
Long Phi, Thiết Hổ bất giác cùng phát rùng mình.
Bạch y lão bà nhìn hai người, không trả lời, còn hỏi lại: “Các người là ai?”
Giọng nói không khó nghe, tướng mạo cũng không xấu, thậm chí còn mang vẻ hiền từ của người già phúc hậu. Nhưng bộ y phục trắng với món tóc bạc rũ rượi phất phơ quả khiến người ta phải thót tim.
Thiết Hổ lập tức đáp lại: “Ta là Bổ đầu Thiết Hổ, còn đây là bạn của ta”.
Bạch y lão bà chừng như đã nhận ta Thiết Hổ, gật đầu hỏi: “Ra là Thiết đại nhân, không biết ngài tới đây làm gì?”
Thiết Hổ đang tìm cách trả lời, Long Phi đã xen vào: “Lão lão, bà là người trong trang viện này phải không?”
Lão bà không trả lời mà hỏi lại: “Thì sao?”
Long Phi lại tiếp: “Trang viện này sao lại xây dựng thành kiểu dáng như vậy?”
Bạch y lão bà nhìn Long Phi: “Người hỏi thế là có ý gì?”
Long Phi: “Tại hạ muốn biết chút ít tình hình trong trang viện này”.
Bạch y lão bà hỏi dồn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Long Phi thăm dò: “Có phải trong trang viện này có một người da mặt và đôi tay đều là vảy rắn?”
Bạch y lão bà không nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Không có!”
Long Phi: “Tôi nhìn thấy hắn từ cửa sau đi vào đây”.
Lão bà cau mày nhìn chàng: “Thế cửa sau không đóng à?”
Long Phi: “Nếu đóng làm sao chúng tôi vào đây được?”
Lão bà: “E rằng đó là tên ăn trộm, sao hai người không bắt hắn ta lại?”
Long Phi thở dài: “Khi tôi vào đến đây đã không thấy hắn đâu, phát hiện ngôi lầu này có ánh đèn nên mới lại xem thế nào”.
Bạch y lão bà nhìn Long Phi chằm chằm: “Ánh đèn đó chẳng phải do các người đã thắp sao?”
Long Phi lắc đầu: “Lần thứ nhất không phải”.
“Thế thì là của ai?”
“Không rõ!”
“Thế ngoài đèn ra, hai người còn thấy gì không?”
“Có, một nữ nhân!”
“Nữ nhân đó thề nào?”
“Y phục Thủy Nguyệt Quan Âm, tay cầm một cây hoa sen”.
Long Phi chưa nói hết câu, thần sắc lão bà đột ngột biến đổi, bà kinh ngạc nhìn chàng, ấp úng: “Người nói Quan Âm nào?”
“Thủy Nguyệt Quan Âm!”
Lão bà miệng lẩm bẩm: “Nam mô a di đà phật” rồi hỏi tiếp: “Sau đó Quan Âm làm gì?”
“Quan Âm đi vào tiểu lâu này, ngồi đánh đàn”.
Thần sắc lão bà một lần nữa biến đổi, hỏi như truy Long Phi: “Chính là tiếng đàn lúc nãy?”
Long Phi hỏi lại: “Lão lão, rốt cuộc người đó là ai?”
Lão bà không trả lời, truy tiếp Long Phi: “Tiếng đàn vừa dứt, có phải người đó biến thành một luồng khói trắng bay lên trời không?”
Long Phi ngạc nhiên nhìn bà ta: “Lão lão cũng nhìn thấy luồng khói đó ư?”
Thần sắc lão bà thay đổi kịch liệt, chừng như không còn để tâm nghe Long Phi nói, miệng lầm bầm những gì không rõ.
Long Phi nhắc lại: “Lão lão…”.
Hai từ vừa ra khỏi miệng, lão bà đột nhiên kêu lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Thiết Hổ dợm người toan đuổi theo, Long Phi đưa tay ngăn lại: “Xem dáng vẻ bà ta đã sợ chết khiếp rồi, bây giờ có bắt cũng không hỏi được gì đâu”.
Thiết Hổ thở dài: “Cũng phải, rốt cuộc thì chúng ta chỉ là ngoại nhân, đêm khuya thế này, bà ta không sợ mới là lạ”.
“Hay là ngày mai tìm bà ta rồi hỏi?”
“Ngày mai ư?”
“Chuyện này nên nói vào ban ngày, chừng như bà ta có biết ít nhiều”.
“Chỉ sợ bà ta không tiếp chúng ta”.
“Trang viện này chắc không thể chỉ có mình bà ta”.
“Chuyện này càng lúc càng kỳ quặc” – Thiết Hổ trầm ngâm – “Ngày mai tôi sẽ lệnh cho thuộc hạ thăm dò tình hình trang viện này, sau đó mới tính”.
“Có gì huynh đừng quên thông báo cho ta một tiếng!”
Thiết Hổ nhìn nhìn Long Phi: “Thấy huynh quan tâm như vậy, tôi e huynh có liên can trong chuyện này!”
Long Phi ngẩng đầu lên hỏi: “Nhiều không?”
Thiết Hổ “ồ” một tiếng nhỏ, hỏi: “Là quan hệ gì vậy?”
Long Phi thở ra một hơi: “Đó là diện mạo của nữ nhân bằng gỗ trong quan tài kia, giống hệt một người ta quen”.
Thiết Hổ nhíu mày: “Ai?”
“Đinh Tử Trúc!”
“Đinh Tử Trúc này là người thế nào?”
“Là con gái của Đinh Hạc”.
“Nhất Kiếm Câu Hồn Đinh Hạc?”
“Đúng!”
“Đinh Tử Trúc với anh có…”.
“Cô ấy có hôn ước với ta”.
Thiết Hổ chợt hiểu ra, “ồ” một tiếng, gật đầu: “Như vậy chẳng trách…”.
Long Phi: “Cho dù không có quan hệ này, ta đã gặp chuyện, nhất định không thể bỏ qua”.
“Anh vốn là người rất tò mò”.
Long Phi hơi cười: “Tò mò lắm phải không?”
Thiết Hổ: “Tôi biết Đinh Hạc sống tại Phong Hoàng trấn”.
“Không những thế, còn ở ngay cạnh trang viện này!”
“Sao mà khéo vậy?”
“Bởi vậy ta mới lo lắng”.
“Tôi cho rằng bây giờ huynh nên sang đó xem tình hình ra sao”.
“Huynh đi cùng ta không?”
“Không nên, tôi mặc y phục nha môn, cùng đi với huynh sẽ gây hiểu nhầm”.
Long Phi im lặng vẻ suy nghĩ.
Thiết Hổ tiếp: “Làm Bổ đầu mấy năm, tôi còn lạ gì tính tình người giang hồ bọn huynh!”
Long Phi: “Hình như trước kia huynh không như vậy!”
Thiết Hổ thở dài: “Vấp phải nhiều chuyện, con người tự nhiên cũng thay đổi”.
Ngừng một lát, hắn lại nói: “Bằng vào võ công của huynh và Đinh Hạc có chuyện gì lại không giải quyết được?”
Long Phi lắc đầu: “Có những việc không thể dựa vào võ công mà giải quyết được!”
Thiết Hổ vuốt râu, gật đầu: “Việc gì cũng vậy, tốt nhất huynh nên báo cho tôi một tiếng”.
Long Phi chỉ ậm ừ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không ngờ đã ra đến cửa sau trang viện. Ra ngoài, Long Phi đưa tay khép cửa, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Con ngựa của Long Phi không đi xa, vẫn quanh quẩn ngoài cổng, nhìn thấy chủ nhân, liền đập vó hí lên một tiếng.
Thiết Hổ nhìn tuấn mã, hỏi: “Ngựa của huynh à?”
“Đúng”.
“Dường như nó nhận ra huynh là chủ nhân”.
Long Phi gật đầu: “Nó đã đồng hành với ta một năm rồi”.
Thiết Hổ cười: “Không hổ là tuấn mã”.
Dứt lời, hắn bỗng cười phá lên.
Bạch mã cũng hí liên tục như đang cười, Thiết Hổ không hiểu sao lại bắt đầu rùng mình.
Long Phi nhìn hắn: “Hình như anh lại đang có chuyện?”
Thiết Hổ tặc lưỡi: “Những lời nói ma quỷ của anh hại dũng khí của tôi thành nhỏ xíu rồi”.
Long Phi mỉm cười, bước đến cầm lấy cương ngựa; “Có cần ta đưa huynh về không?”
Thiết Hổ lại cất một tràng cuồng tiếu: “Tôi như vậy, có phải trẻ con đâu mà không dám đi về một mình?”
Hắn vừa cười vừa đi lên phía trước.
Long Phi cũng nhảy lên yên, ngựa từ từ cất bước.
Mỗi người đi về một hướng khác nhau.