Khoảng mười ngày sau, tôi nghe được những lời thế này trong nhà vệ sinh.
“ Cô đã gặp qua cô ta chưa ? Nghe đồn người phụ nữ đó nhìn cũng không tệ.”
“ Đúng là không tệ thật, nhưng tuổi tác cũng đâu còn nhỏ, tôi đã nhìn cô ta từ xa, chảnh như không thể chảnh hơn, đi đường chẳng thèm nhìn ai.
“ Nhưng người ta chính là có cái bản lĩnh đó. Vào đây chưa đầy một tháng, đã lên thẳng tầng mười bảy.”
“ Đó chẳng phải có người chống lưng sao, nghe đồn cô ta còn vừa từ nước ngoài về, đi lại rất thân thiết với nhà viện trưởng.”
“ Thời buổi hiện nay từ nước ngoài về thì đã sao nào, chỉ là không biết người phụ nữ đó đã dùng đến thủ đoạn gì trị cho bệnh nhân phòng 202 phải nghe lời răm rắp.”
“ Có khi đã dùng thứ thủ đoạn ghê gớm nào đó.” Nói xong liền rộ lên một tràng cười mờ ám.
Ồn ào cả buổi thì ra đang nói về tôi. Từ phòng vệ sinh bước ra, tôi chen vào giữa hai cô nàng, soi gương chỉnh lại mái tóc, sau đó, liếc nhìn họ : “ Nhìn xem các cô đã học được thứ gì đây, tuổi còn trẻ thế mà cứ cố học lấy những thứ chẳng bổ béo gì .”
“ Liên quan gì đến cô ?” Hai cô nàng đưa mắt nhìn nhau, rồi xả giận vào tôi.
“ Đương nhiên liên quan, nhân vật chính các cô đang bàn tán khi nãy vừa hay là tôi đây.” Tôi trưng ra bộ dạng rất ư là bất lực với họ : “ Và còn, có một vài chuyện các cô vẫn nên mang về nhà nói thì hơn, để tránh phá hoại hình tượng bệnh viện.”
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bước vào thang máy, lại nghe thấy cậu trai vừa bước vào nói với bạn đi cùng : “ Xem ra, em thỏ trắng nhỏ đã thật sự hàng phục Eric rồi.”
“ Chuẩn không cần phải chỉnh. Nhìn bộ dạng xoắn xít của cậu ấy trước mặt thỏ trắng nhỏ, rõ ràng động lòng rồi.”
Bước ra khỏi thang máy, tôi cuối đầu nhìn mũi giày. Lúc đẩy cửa ra, tôi đã thất thần trong giây lát, hai bóng hình đứng trước cửa sổ đang quấn lấy nhau, rèm cửa sổ màu trắng khắc họa lên hai mái đầu dán sát vào nhau, dưới ánh nắng tháng năm trông như một bức tranh.
“ Sorry. Sorry . . .” rồi cứ thế biến luôn ra ngoài, khi hai người họ còn chưa quay đầu lại, tôi đã vội vàng đóng cửa, chạy xộc vào trong thang máy.
Tựa vào tường thang máy, tôi có hơi mệt, rõ ràng lúc nãy muốn đi xuống lầu, sao lại thành lên trên lầu rồi, sao lại thành đến gõ cửa phòng Lam Trinh Liệt, hơn nữa hiện giờ đang là thời gian thăm bệnh của Lam Trinh Liệt, thông thường tôi sẽ không đến quấy rầy cậu ấy.
Tôi ngồi trên ghế tựa dưới giàn hoa trong hoa viên bệnh viện, nheo mắt ngắm nhìn ánh mắt trời thưa thớt rơi trên giàn hoa. Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua mặt khiến người ta có chút buồn ngủ, tôi dường như đã có một giấc ngủ trưa khá sâu, sâu đến nỗi tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không tỉnh lại nữa.
Cho tay vào túi áo đồng phục, tôi bước vào đại sảnh, vừa ngắm nghía ảnh chân dung của những bác sĩ nổi tiếng trong ngành đang được treo hai bên.
“ Chị Tứ Nguyệt, chị Tứ Nguyệt.” Giọng nói ấy xuyên qua đám người truyền đến bên tai tôi, trên đời này chỉ có một người gọi tôi như thế. Tôi sững người, không biết vì sao lại nảy sinh ra ý nghĩ muốn trốn chạy. Nhưng người đó đã đi về phía tôi, mong manh như ngọc, mặt tựa hoa đào.
Tiểu Ngọc, họ luôn gọi cô bé như thế, hết mực cưng chiều. Tất cả mọi người đều yêu thương cô bé, tình yêu đó xuất phát từ đáy lòng, vì cô bé con ấy tập hợp đầy đủ hầu hết những ưu điểm thuộc về một thiên sứ như Chân – Thiện – Mỹ. Khi tôi lòng đầy ghen tức nhỏ giọt sơn trắng lên mái tóc xinh đẹp của cô bé, cô bé nói không sao đâu, gội vài lần sẽ sạch thôi. Từ hôm đó trở đi, tôi biết được bản thiện của một số người là do bẩm sinh mà có.
“ Chị Tứ Nguyệt, đúng là chị rồi, đúng thật là chị.” Lợi Liên Ngọc kéo lấy tay tôi, trên mặt có nét ngạc nhiên.
“ Đúng vậy, là chị, Liên Ngọc.” Tôi nhìn kĩ cô bé, nét mặt như tranh, thanh thoát như hoa sen mới nở.
“ Nhưng, sao chị không liên lạc với em, sao mãi không gọi điện cho em, chị về bao lâu rồi ?” Dưới chân mày cong cong có mấy phần thất vọng.
“ Chị cũng vừa mới về, nên chưa kịp báo với mọi người. Vốn định sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi sẽ liên lạc, giờ gặp được em rồi.” Nhưng trên thực tế, trong lòng tôi khẩn thiết cầu mong cả cuộc đời này cũng không gặp lại họ.
“ Ra là thế.” Cô bé lộ ra chút an ủi, vẫn cứ như trước đây, người ta nói gì cô bé đều tin : “ Chị Tứ Nguyệt, chị làm ở đây sao ?”
“ Uhm. Thế . . . Liên Ngọc thì sao ?”
“ Em đến thăm bạn.” Cô bé cúi thấp đầu, gương mặt thoáng ửng hồng.
Điện thoại của tôi đổ chuông, tôi nhìn xem là tầng mười bảy gọi đến, để lại số điện thoại, tôi vội vã tạm biệt Liên Ngọc.
Ngay khi cửa thang máy khép lại, đầu tôi cứ ong ong.
“ Đã đi đâu hử, sao lâu thế không biết.” Lam Trinh Liệt bắt đầu phàn nàn, xem ra bác sĩ của cậu ấy vừa khiến cậu ấy chịu không ít khổ sở : “ Sau này, không được để người khác thay thuốc cho tôi, người đâu thô lỗ chết đi được.”
“ Được rồi, uống thuốc thôi.” Tôi rót ly nước đặt trước mặt cậu ấy.
Uống thuốc xong, cậu ấy hơi ngại ngùng nhìn tôi : “ Chị, nhìn thấy rồi ha ?”
“ Ồ, ý cậu muốn hỏi chuyện tôi nhìn thấy cậu và bạn gái đang thân mật ư ?” Tôi khoanh tay trước ngực : “ Nếu cậu muốn, tôi có thể xem như không thấy gì.”
“ Không cần, đó cũng chẳng phải chuyện không thể để người khác biết . Hôm nào có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cô ấy làm quen với chị.” Khóe môi Lam Trinh Liệt khẽ cong lên : “ Chị này, tôi rất thích cô ấy. Chị biết không, lần đầu tiên tôi hôn cô ấy, cô ấy cứ như khúc gỗ vậy, cử chỉ ấy giống một cô nàng thỏ con đang hốt hoảng, rất đáng yêu. Ở bên cạnh cô ấy tôi rất dễ chịu.”
Thỏ con nhỏ, tôi đã vài lần nghe đến cô nàng thỏ con này, thiết nghĩ, cô nàng thỏ con ấy đã lay động được tâm hồn của Lam Trinh Liệt.
Tôi đáp bừa một cậu, cúi đầu đi thu dọn chiếc ly Lam Trinh Liệt vừa uống thuốc xong.
Buổi tối, tôi và Phương Hạo đi xem kịch nói, tên vở kịch chính là “Ban công của nàng Juliet”, cô nàng Juliet trang điểm diễm lệ cả đêm đứng trên ban công tỏ tình tán tỉnh với anh chàng Romeo, xem một lúc tôi đã ngủ mất. Khi tỉnh lại, trong kịch trường đã không còn một bóng người.
Trên đường về nhà, Phương Hạo đột nhiên hỏi tôi : “ Lam Trinh Liệt là ai thế ? Lúc nãy trong khi ngủ em đã gọi tên của người này.”
“ Hả ? Thật ư ?” Tôi tự kéo tóc mình : “ Xem em này, mang luôn cả công việc vào trong giấc mơ.” Đúng thế, tôi vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay. Lam Trinh Liệt chỉ là công việc.
* * *
Ngồi trong phòng bệnh không bóng người, tôi nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường, một giây, hai giây . . .
Khi đồng hồ chỉ đến chín giờ, cuối cùng cửa cũng bị đẩy ra. Lam Trinh Liệt bước vào cùng vài người bạn. Vừa nhìn thấy tôi, bọn họ đã chân tay lóng ngóng. Trên người họ đều là vết tích bị thương, bộ dạng thảm hại.
Lam Trinh Liệt trông đỡ hơn một chút, ngoại trừ vết thương trên miệng ra, quần áo của cậu ấy không tổn hại gì, nhưng trên cổ áo chiếc sơ mi chi chít những vết son. Tôi bước tới, mùi rượu trên người cậu ấy vẫn chưa phai.
“ Lam Trinh Liệt, cởi áo ra.” Tôi lạnh lùng nói với cậu ấy.
“ Ơ . . .” Mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau.
“ Muốn tôi giúp cậu, hay tự làm lấy ?” Tôi hơi cao giọng.
“ Tự làm lấy.” Cậu ấy như đang nén giận, chiếc áo được cởi ra bị cậu ấy bực bội ném xuống sàn.
Tôi nhìn xem lưng cậu ấy, cảm giác thất vọng một cách bất lực, quả nhiên, trên miếng băng gạc trắng đã lốm đốm vệt máu, không cần xem, vết thương bên trong nhất định đã bị toạc ra.
Tôi đánh giá mấy tên còn lại, tuy bọn họ cũng có vẻ thảm hại nhưng trên trán vẫn lộ rõ sự ngạo mạn tự cao, vừa nhìn đã biết là cậu ấm quý tử, thông thường, cuộc sống về đêm của những kẻ này sẽ vô cùng đặc sắc.
“ Rượu chè. Gái gú. Đánh nhau .” Tôi có chút tâm lạnh ý nhạt : “ Cậu biết rõ bản thân đang bị thương còn làm ra những chuyện như vậy. Lam Trinh Liệt, cậu không chỉ là một bệnh nhân khiến người khác thất vọng, mà còn là đứa trẻ bướng bỉnh, hư hỏng mãi không chịu trưởng thành.”
“ Thật ra, tôi có thể giải thích chuyện này . . .” Chàng trai vẫn đứng bên cạnh Lam Trinh Liệt đưa tay phát biểu.
“ Giải thích chuyện gì, có gì để giải thích, chỉ đánh nhau thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát.” Lam Trinh Liệt đưa tay ngăn cản người bạn kia : “ Việc gì cậu phải giải thích với chị ấy. Thật nực cười, đừng quên, chị ấy chỉ là hộ lý.”
Tôi đăm đăm nhìn vào Lam Trinh Liệt, cậu ấy quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
Bấm vào số của phòng y vụ, tôi nói : “ Gọi bác sĩ chủ trị phòng 202 lên ngay, còn nữa, thay luôn hộ lý mới cho phòng bệnh này.” Sau khi ngắt điện thoại, tôi thản nhiên bước về phía cửa.
Khi tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng : “ Lâm Tứ Nguyệt, chị vẫn cứ là người gian dối, nói nào sẽ không đi, toàn là chỉ nói bừa.”
Lam Trinh Liệt, cậu vẫn không hiểu được, bởi vì cậu là Lam Trinh Liệt, nên lúc này đây tôi mới tâm lạnh ý nhạt, vì đã gửi gắm hi vọng vào cậu, mới thất vọng vào giờ phút này.
Mở cửa ra, tôi không hề quay đầu bước khỏi phòng bệnh. Tầng mười bảy, tôi nghĩ, sẽ không quay lại nữa, cậu nhóc này đã khiến tôi quá hoài công.
Trở về với vị trí quen thuộc, tôi nhẹ nhõm hít sâu vào. Như từ dây thép trên không trung quay về lại mặt đất, đúng vậy, quay về nơi có thể khiến Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy an tâm.