Hóa Huyết Thần Công

Chương 67 - Cao Thanh Vân Xuất Hiện Thình Lình

trước
tiếp

Trong góc nhà đặt một cái ghế cao. Trên ghế đặt một cây đèn nến sáp.

Lương Trung Sơn xuống hầm rồi quẹt lửa thắp đèn lên. Trong hầm sáng tỏ khiến cho vô số hào quang lấp lánh vì có rất nhiều đồ đạc trang sức nạm ngọc thạch treo trên tường.

Ngoài ra còn mấy chiếc ghế dài, trên đặt rất nhiều đồ đạc.

A Liệt bụng bảo dạ :

– Khi gia gia ta ẩn trong này chắc dùng những đồ nạm châu báu kia để làm trò tiêu khiển. Giả tỷ dưới hầm không đặt ống thông hơi thì nhất định lão gia không chịu nổi và dĩ nhiên không đem dấu bảo vật ở đây.

Trên một chiếc ghế thấp áp tường phía tả cũng bày lắm đồ vật, nhưng đều bọc lại bằng bao vải và không có ánh hào quang.

A Liệt chú ý tìm kiếm thanh Phân quang kiếm, nên chàng chẳng để ý gì đến những đồ trân bảo. Chàng nhìn khắp nơi mà chẳng thấy đao kiếm chi hết.

Lương Trung Sơn nói :

– Thiếu gia ! Những vật trên ghế kia đều là của báu trấn sơn mà những môn phái lớn rất thèm khát. Bây giờ A Liệt mới đảo mắt nhìn lại thấy Lương Trung Sơn cúi lom khom trước ghế, cầm những vật bọc vải lên. Vẻ mặt nghiêm nghị lão tự nói một mình:

– Đây chắc là ấn Bắc đẩu ngọc tỷ.

Lão vừa nói vừa mở bọc ra thì quả nhiên thấy chiếc ấn lớn bằng miệng bát, trắng tinh, nhẵn bóng, không một vết gợn:

Quả là vật báu hiếm có trên đời.

Lương Trung Sơn lại nói tiếp :

– Vật báu này của bang Thất Tinh. Nghe nói bang chúa lúc lập ra bang hội có khắc vào ấn ÂBắc đẩu thất thức là một môn tuyệt học võ lâm ảo diệu vô cùng.

A Liệt liền bước lại coi thấy một mặt ấn có khắc tự tích và đồ hình.

Lương Trung Sơn cũng nhìn thấy rồi. Lão ngắm nghía một lúc rồi nói :

– Nô tài đã được nghe lão gia nhắc tới vụ này mà bây giờ mới được trông thấy.

A Liệt lại cầm một cái nghiên đá hình tròn giở lên hỏi :

– Cái này cũng là bảo bối ư?

Lương Trung Sơn đáp :

– Đúng thế ! Đúng thế! Đó là vật báu trấn sơn của phái Nga Mi. Đáy nghiên có khắc Lưỡng nghi thập tam kiếmÂ.

A Liệt chau mày đặt cái nghiên cổ xuống nói :

– Lương đại thúc ! Mục đích chúng ta về đây để tìm Phân quang kiếm.

Lương Trung Sơn đáp :

– Lão nô biết rồi ! Lão nô biết rồi !

A Liệt cất giọng trầm trọng hỏi :

– Chẳng thấy kiếm đâu, có phải không ? Vì thế mà đại thúc chỉ nói chuyện bảo bối của các môn phái khác.

Lương Trung Sơn buồn rầu thở dài đáp :

– Quả không thấy đâu. Lão nô cũng lấy làm kỳ lạ tại sao thanh kiếm kia lại không có ở đây.

A Liệt nói :

– Hay là tiên phụ không để Phân quang kiếm trong này ?

Lương Trung Sơn đáp :

– Lão nhân gia không để đây thì dấu ở đâu ? Khắp nơi trong nhà này bảy môn phái lớn đã xục tìm hết mọi chỗ cũng không thấy Phân quang kiếm.

A Liệt hỏi :

– Thanh kiếm đó cũng là một báu vật hay sao ?

Lương Trung Sơn đáp :

– Dĩ nhiên là bảo vật truyền đời của nhà họ Tra. Nghe nói thanh kiếm này sắc bén phi thường, chặt sắt như cắt bùn! A Liệt nói :

– Chúng ta đi do thám các môn phái. May ở chỗ đại thúc còn nhận ra được nó.

Lương Trung Sơn lắc đầu đáp :

– Nô tài cũng chưa từng thấy qua thì làm sao mà nhận được nó? A Liệt sửng sốt hỏi :

– Đại thúc cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ thì chúng ta làm cách gì để biết nó mà điều tra ?

Hai sự việc này thật khiến cho chúng ta phải điên đầu! Bỗng chàng nhảy bổ lên nói :

– Có chỗ rồi ! Chúng ta đến hỏi Bùi phu nhân. Bà đã nhắc tới phân quang kiếm thì chắc bà biết nó lạc lõng nơi đâu. Không chừng bà đã ngó thấy rồi.

Lương Trung Sơn cũng phấn khởi tinh thần. Hai người lập tức rời khỏi chỗ nhà hầm. Lúc ra đi, Lương Trung Sơn không quên xếp đặt lại tình hình mọi nơi như cũ để khỏi bị người ta phát giác ra điều khác lạ.

Hai người cư trú ở Khai Phong đã lâu nên đường ngang ngô hẹp những khu phụ cận đều thuộc hết. Bây giờ chuyện tìm ngõ hẻm tối tăm mà đi.

A Liệt tới cửa căn nhà trước khẽ cất tiếng gọi :

– Bùi phu nhân !

Rồi tiến vào phòng.

Bùi phu nhân vẫn còn nằm ruỗi dài trên giường. Con người mập mạp rất quen mắt nhưng không khỏi khiến cho người ta rung động.

Bùi phu nhân lẳng lặng ngó hai người tiến vào.

A Liệt lên tiếng trước :

– Vừa rồi tại hạ quên hỏi phu nhân một điều.

Bùi phu nhân đáp :

– Hai điều chứ không phải một.

A Liệt ngạc nhiên hỏi :

– Sao lại hai điều?

Bùi phu nhân đáp :

– Nếu ngươi bảo chỉ có một điều thì cũng chẳng sao. Hiện giờ ta chỉ bằng lòng cho ngươi hỏi một vấn đề. Nếu hỏi đến điều thứ hai ta không trả lời.

A Liệt nhún vai nói ngay :

– Được rồi ! Tại hạ chỉ muốn biết chuyện Phân quang kiếm.

Bùi phu nhân nói:

– Phân quang kiếm ở trong bảo khố. Các ngươi không tìm được ở nơi đó hay sao ?

A Liệt đáp :

– Đã đến bảo khố rồi.. Bùi phu nhân ngắt lời :

– Vậy mà không thấy kiếm ư ? Ta còn lấy làm kỳ là tại sao A Khôn không tìm được đến địa điểm. Tuy ta có tìm bản đồ, nhưng nét vẽ rối rít không tra ra. Cần phải có người ở đó nghiên cứu kỹ mới thấy. Nhưng Tra Nhược Vân bảo là A Khôn biết rồi.

A Liệt hỏi :

– Phu nhân đã tới đó chưa ? Bùi phu nhân giương mắt lên, trong mắt lộ ra những tia sáng ôn hòa hỏi lại :

– Phải chăng ngươi ngờ ta đã đến trước một bước lấy mất rồi ? Tuy ta không lấy nhưng cũng chẳng trách ngươi.

A Liệt hỏi :

– Sao trong bảo khố lại không có kiếm ? Bùi phu nhân đáp :

– Đây là một yếu điểm ta cần phải nói rõ cho ngươi hay.

Mụ khẽ hắng dặng ra chiều trịnh trọng nói tiếp :

– Phân quang kiếm tuy gọi là thanh kiếm mà thực ra nó chỉ là một lưỡi đao trủy thủ, vừa nhỏ vừa ngắn hơn lưỡi trủy thủ thông thường thuộc loại khí giới ÂNgư trường kiếmÂ. A Liệt hỏi :

– Ủa ! Nó chỉ nhỏ bé có vậy thôi ư ?

Bùi phu nhân đáp :

– Đúng thế ! Vì nó nhỏ bé mà ít người chú ý tới. Bất cứ ai nghe tên cũng tưởng lẽ ra nó phải dài ba thước. Lương Trung Sơn nói :

– Té ra là thế ! Thiếu gia ! Chúng ta mau trở lại tìm.

A Liệt toan cất bước, nhưng chàng trầm ngâm một chút rồi hỏi lại :

– Tiên phụ bảo thế phải không ? Bùi phu nhân đáp :

– Phải rồi. Hài tử ! Ngươi nên nhớ thà ta gạt ai còn có lý chứ quyết không gạt ngươi. Ngươi nên biết ta không có con nên bây giờ thấy ngươi, trong lòng nảy ra một thứ cảm giác kỳ dị.

Thanh âm mụ Ôn nhu một cách lạ thường. khiến người nghe chẳng thể không tin được.

A Liệt thở dài nói :

– Bùi phu nhân ! Phu nhân coi tại hạ bằng tấm lòng thân thiết, nhưng đáng tiếc là tại hạ quyết chẳng thể nào coi phu nhân như mẫu thân được.

Mặt chàng co rúm lại tỏ ra trong lòng khích động vô cùng.

Bùi phu nhân cho là A Liệt giận mình về tội vụng trộm với Lục Nhất Biều. Bất giác mụ đỏ mặt lên cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt chàng nữa. A Liệt nghĩ tới mẫu thân đã từ trần, lòng chàng đau khổ dị thường. Chàng xoay mình bước đến bên cửa. Lương Trung Sơn nói:

– Thiếu gia ! Khoan rồi hãy đi !

Bùi phu nhân lại nói:

– Phi Khanh ! Ta hỏi ngươi :

Giả tỷ ngươi tìm thấy Phân quang kiếm và võ công bí lục truyền gia thì ngươi làm cách nào để rèn luyện? Lương Trung Sơn sửng sốt la lên :

– Ủa ! Vân cô nương nói phải lắm! A Liệt đáp :

– Câu trả lời của tại hạ cũng vậy mà thôi, nhưng không thỉnh giáo ở nơi bà nữa.

Bùi phu nhân không hiểu hỏi lại:

– Sao đáp án của ngươi cũng giống ta? A Liệt gật đầu đáp :

– Phải rồi. Vì trên cõi đời này không còn biện pháp nào khác. Có đúng thế không?

Bùi phu nhân nói :

– Ngươi nói đúng. Nhưng ta e rằng vì ngươi quá thông minh nên lại bị cái thông minh làm cho lầm lẫn.

A Liệt nói :

– Chính phu nhân đã tuyên bố quyết không trả lời tại hạ vấn đề thứ hai. Vậy có nói ra cũng bằng vô dụng, chỉ làm mất thì giờ mà thôi.

Lương Trung Sơn không nhịn được xen vào :

– Thiếu gia! Thiếu gia nên lấy đại cuộc làm trọng, đừng bực dọc với Vân cô nương nữa. Thiếu gia thử nói ra nếu có lầm lẫn, phu nhân tất không làm thinh được.

A Liệt lắc đầu. Bùi phu nhân cũng không phản đối.

Thái độ của A Liệt khiến cho người ta rất lấy làm kỳ. Chẳng những Bùi phu nhân, mà Lương Trung Sơn cũng không hiểu. A Liệt cất bước ra ngoài phòng. Chàng thấy Lương Trung Sơn không theo ra thì hiểu lão ở lại làm gì rồi. Chàng rất lấy làm bất mãn liền nhún mình nhảy vọt lên không.

Trong đêm tối trông chàng chẳng khác con chim khổng lồ bay vọt đi. Vù một cái chàng đã ra tới cổng ngoài trước đường hẻm. Chàng muốn đi cho xa để khỏi nghe thấy câu chuyện giữa hai người.

A Liệt đang đi trong ngõ hẻm thì trên bờ tường trong ngõ ló ra nửa đầu người. Cặp mắt sắc bén nhìn thẳng A Liệt một cái rồi lại ẩn vào sau tường.

Giả tỷ A Liệt không có tâm sự bối rối thì tai mắt chàng minh mẫn mà chỉ cách nhau rất gần như vậy, nhất định chàng phải phát giác ra điều khác lạ. Dĩ nhiên cử động của đối phương cực kỳ cao minh, nhưng nếu lòng chàng thoải mái cũng phát giác ra được.

Chỉ trong nháy mắt, A Liệt cách đầu tường chừng mấy thước, đầu người lại ló ra. Cặp mắt ở trong bóng tối lấp loáng ánh hàn quang nhanh như điện chớp. A Liệt vẫn chưa biết chi hết. Đầu óc chàng bị những ký ức chua cay cùng mối tình tha thiết của mẫu thân ngày trước ngăn trở hết thính lực cùng thị lực của chàng, so với lúc bình thường thật khác nhau một trời một vực Mãi đến lúc người kia xuất hiện toàn thân trên đầu tường, A Liệt mới cảnh giác. Tuy nhiên lưng chàng vẫn xoay về phía bức tường có người đứng đó.

Người kia thủ thế nhảy xuống nhưng đứng lại. Vậy mà luồng cường lực mãnh liệt vô cùng đã xô đến sau lưng A Liệt. A Liệt chấn động tâm thần vội đề tụ cương khí khắp toàn thân. Tuy mới trong một nháy mắt mà A Liệt tưởng chừng đã lâu lắm.

Chàng không nhẫn nại được xoay mình lại. Chàng vừa nhìn rõ bỗng trong lòng khoan khoái vô cùng !

Người dạ hành thần bí này chính là Bạch nhật thích khách Cao Thanh Vân. Y không những là người bạn tốt của chàng mà chính chàng đang muốn kiếm y. Chàng vội nhảy lên đầu tường hỏi :

– Cao huynh ! Sao Cao huynh cũng đến đây? Cao Thanh Vân cười đáp :

– Mấy bữa nay ta vẫn ngấm ngầm theo dõi Bùi phu nhân và biết là mụ đã tìm được một nơi kín đáo. Ban đầu ta tưởng mụ dùng làm chỗ hội họp bí ẩn.

A Liệt tưởng chừng như người bị đâm mấy nhát kiếm đau thấu tâm can. Chàng vội ngắt lời :

– Tiểu đệ đang muốn tìm Cao huynh.

Cao Thanh Vân nói :

– Bạch huynh đệ ! Hãy khoan! Ta cảm thấy dường như không tiện quá thân cận với huynh đệ vì huynh đệ là cái đích mà bảy môn phái lớn đang hết sức truy tầm.

A Liệt đáp:

– Phải rồi ! Tiểu đệ chính là người họ Tra.

Cao Thanh Vân nói :

– Hay lắm ! Vậy ta kêu ngươi bằng Tra huynh đệ. Ngươi nên biết ta chẳng sợ dây vạ vào mình.

Ngươi cưng chiều người đàn bà kia muốn hãm hại tạ. A Liệt cười hỏi :

– Chắc Cao huynh có biết giữa tiểu đệ cùng mụ dường như có mối liên hệ?

Cao Thanh Vân đáp :

– Còn dường như gì nữa ! Đúng là mối liên quan rất mật thiết.

A Liệt nói:

– Phải rồi! Mụ là một trong những người tình của tiên phụ.

Cao Thanh Vân nói :

– Cái đó tiểu huynh cũng không lạ gì.

A Liệt hỏi :

– Nhưng tiểu đệ vẫn muốn hạ sát mụ. Cao huynh! Cao huynh định giá tiền bao nhiêu? Cao thanh Vân là tay lão luyện cơ trí mà gặp câu hỏi này cũng không khỏi ngẩn ngơ. Y hỏi lại:

– Huynh đệ bảo sao ? A Liệt đáp :

– Tiểu đệ nghe nói Cao huynh làm thích khách, nên phải cùng Cao huynh thương lượng về giá tiền. Tiểu đệ muốn mua cái chết của mụ. Cao huynh đặt giá bao nhiêu xin cứ nói huỵch toẹt ra.

Cao Thanh Vân nói :

– Huynh đệ đừng nói đùa. Giữa chúng ta không phải người ngoài.

A Liệt nói :

– Buôn bán là buôn bán. Có điều tiểu đệ không hiểu liệu Cao huynh giết được mụ chăng?

Cao Thanh Vân đáp :

– Dĩ nhiên là được. Nhưng.. A Liệt ngắt lời :

– Vì là người nhà tiểu đệ không thể hạ thủ được. Tuy nhiên tiểu đệ đã bắt mụ và trói lại rồi.

Chỉ vì thái độ của mụ đối với tiểu đệ như bà mẹ đối với con. Hỡi ơi.. Cao Thanh Vân thở phào một cái hỏi :

– Nếu vậy thì tiểu huynh cũng chẳng nên hạ thủ. Phải vậy không ?

A Liệt lắc đầu đáp :

– Không phải ! Chính vì tiểu đệ không ra tay được mới phải cầu đến Cao huynh.

Cao Thanh Vân hỏi :

– Nhưng mụ cũng giống như mẫu thân của Tra đệ thì làm thế nào ?

A Liệt nghiến răng đáp :

– Trước đây chưa lâu mụ đã hạ sát mẫu thân của tiểu đệ.

Cao Thanh Vân sửng sốt hỏi :

– Nếu vậy thì đáng chết. Nhưng tại sao lại xảy ra vụ này ?

A Liệt đáp :

– Tuy mụ không biết là mẫu thân của tiểu đệ, nhưng mu….

Cao Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói :

– Được rồi! Được rồi! Tiểu huynh chịu nhận món hàng này. A Liệt thấy Cao Thanh Vân nhận lời, chàng lại ngẩn người ra hỏi :

– Cao huynh định đặt giá thế nào ?

Cao Thanh Vân đáp:

– Tiểu huynh chỉ cần Tra đệ ưng chịu hai điều kiện. A Liệt hỏi :

– Là những điều kiện gì ?

Cao Thanh Vân đáp :

– Điều thứ nhất là Tra đệ phải giữ mình trong sạch đừng chung chạ bừa bãi với đàn bà con gái, trừ phi đối phương là người có chân tình với mình, dĩ nhiên cái đó ra ngoài thể lệ.

A Liệt cười đáp :

– Điều kiện này thì tiểu đệ chịu rồi.. Chàng nghĩ bụng :

– Chắc y biết mình có nhiều bạn gái nên đưa lời cảnh cáo. Cái đó chẳng qua vì tiếng tăm của tiên phụ mà ra. Cao Thanh Vân lại nói:

– Còn điều kiện thứ hai là những bảo vật của các môn phái đánh mất, Tra đệ lấy hết giao cho tiểu huynh.

A Liệt thủng thẳng hỏi :

– Mụ làm gì đáng giá nhiều như vậy ? Cao Thanh Vân đáp :

– Đây là tiểu huynh còn vì tình bằng hữu tính rẻ một phần. Thực ra bấy nhiêu chưa đủ đâ. Này nhé ! Tra đệ thử nghĩ coi :

Dưới gầm trời, ai là người có thể giết chết được mụ ? A Liệt hỏi :

– Tiểu đệ không rõ những môn phái lớn mất bảo vật gì.

Cao Thanh Vân liền kể ra trong đó có cả cái nghiên cổ cùng ấn bạch ngọc.

A Liệt trầm ngâm một lúc chưa nói gì. Cao Thanh Vân bỗng nở một nụ cười thầm. Chính y cũng nhận thấy là mình đòi giá cao quá A Liệt chưa chắc đã ưng thuận.

Cao Thanh Vân muốn mượn cớ đòi trả đắt để khước từ vụ buôn bán này. Tuy y không sợ giết người, nhưng đụng vào Bùi phu nhân là một mối họa tày đình.

A Liệt đột nhiên lên tiếng :

– Được rồi ! Tiểu đệ ưng chịu hết, không thiếu thứ gì. Có điều tiểu đệ xin Cao huynh làm cho một việc nữa là tìm cách gì để tiểu đệ được yết kiến Tiêu Dao lão nhân.

Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi, nhưng những bảo vật của bảy môn phái làm cho y động tâm. Và Bùi Phu nhân đã vụng trộm với đàn ông lại giết chết mẫu thân A Liệt là tội đáng chết lắm.

Y tự nhủ :

– Lần này ta vì báu vật mà tiếp nhận món hàng kia.

Y hỏi lại A Liệt :

– Tra đệ muốn gặp mặt Tiêu Dao lão nhân làm chi ? Lão nhân gia không tiếp ai.

A Liệt nói :

– Tiểu đệ chỉ cần tìm được đến chỗ lão. Còn lão có tiếp hay không cái đó là việc riêng của tiểu đệ. Cao Thanh Vân nói :

– Được rồi ! Lão nhân gia trước nay như hạc nội mây ngàn tiêu dao tự tại. Nhưng Tra đệ rất hên vận vì hai bữa nữa là đến kỳ xuất quan của lão nhân gia. A Liệt vội hỏi :

– Phép xuất quan thế nào ? Xuất quan ở đâu ? Cao Thanh Vân đáp :

– Hàng năm lão nhân gia về chùa Bạch Mã ở Lạc Dương một lần. Lão ở trong một gian tịnh xá đóng cửa nửa tháng. Ngày mốt là kỳ hạn xuất quan. Tiểu huynh cũng.. Đột nhiên y dừng lại không nói nữa, nhưng A Liệt đã hiểu ý. Nguyện Cao Thanh Vân là ký danh đệ tử của Tiêu Dao lão nhân, dĩ nhiên ngày lão xuất quan, y phải đến vấn an.

A Liệt nghĩ thầm :

– Đã biết thời gian cùng địa điểm thì tự ta đi lấy, hà tất phải theo y.

Chàng nhớ lại ngày trước đi coi những nơi thắng tích ở Lạc Dương cùng Kỳ Kinh, đã đến chùa Bạch Mã. Đó là một ngôi chùa tối cổ ở Trung Quốc, nhiều người đến chiêm ngưỡng.

Cao Thanh Vân nói:

– Tiểu huynh muốn được một thời hạn là nửa tháng. Tra đệ nghĩ sao ?

A Liệt đáp:

– Được lắm! Được lắm!

Cao Thanh Vân nói:

– Bây giờ tiểu huynh đi đây, nhưng cần nhắc Tra đệ một câu là võ công của Tra đệ hiện giờ chưa đủ đâu. Vừa rồi ta coi thấy trận thế của bảy môn phái lớn thật là đáng sợ, có cả mấy vị cao niên đã qui ẩn cũng xuất hiện. Tuy nhiên không phải hoàn toàn đối phó với ngươi, mục tiêu của họ còn nhằm vào Cực Lạc giáo nữa. Nhưng nếu Tra đệ bị bọn họ truy tung thì ta dám nói chỉ trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm là Tra đệ biến thành xác chết.

A Liệt đáp :

– Tiểu đệ tự biết coi chừng, Cao huynh bất tất phải quan tâm. Hễ Cao huynh làm xong nhiệm vụ là nhất định tiểu đệ y ước dâng đủ đồ vật.

Cao Thanh Vân trợn mắt lên nhìn A Liệt một lần nữa rồi nhảy xuống không một tiếng động.

A Liệt cũng nhảy xuồng trở về trong hẻm chờ Lương Trung Sơn.

Chàng biết lão nhất định hỏi Bùi phu nhân về phương pháp luyện võ. Món nhân tình này không nên lãnh thụ, vì chàng đã có thành kiến.

Chàng chờ một lúc thấy Lương Trung Sơn chạy ra, nét mặt hớn hở.

Lão không nói gì, kéo A Liệt lật đật đi ngay.

A Liệt biết lão muốn trở về quỉ ốc. Chàng động tâm nắm lão lại khẽ hỏi :

– Lương đại thúc ! Sao đại thúc không có chỗ nào khác?

Lương Trung Sơn gật đầu hỏi lại :

– Có thì có đấy. Nhưng sao phải tìm chỗ khác ? A Liệt nghĩ đến Cao Thanh Vân tất ngấm ngầm theo dõi hành tung chàng nhưng không muốn nhắc tới. Chàng đáp :

– Phân quang kiếm ở trong mình tại hạ rồi, ngoài ra tại hạ còn có việc muốn nói với đại thúc.

Lương Trung Sơn rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vẫn tin lời chàng.

Lão dẫn chàng đến một nơi khác trong một khu nhà hẻo lánh ở phía đông thành.

Trong nhà hiển nhiên có người, mà chỉ có một viện bỏ không.

A Liệt đảo mắt nhìn quanh bốn phía thấy nơi đây quét tước sạch sẽ. Chàng nghĩ thầm :

– Đây chắc là chỗ ẩn thân của Lương đại thúc, thật là nhiều như hang chuột. Lương Trung Sơn thắp đèn lên rồi nói :

– Thiếu gia! Thiếu gia lấy kiếm ra coi.

Lão đối với vấn đề này rất khẩn trương.

A Liệt cười hỏi :

– Dù tìm được Hóa huyết chân kinh mà không tìm được Tiêu Dao lão nhân phỏng có ích gì.

Lương Trung Sơn giật mình kinh hãi nói :

– Thiếu gia nghe rõ cả rồi ư ?

A Liệt đáp :

– Không phải đâu. Tại hạ chỉ biết là cần tìm được Tiêu Dao lão nhân. Lão đã nghiên cứu võ công khắp thiên hạ đến chỗ tinh vi mới làm được việc mà những tay cao thủ hạng nhất không làm nổi.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Có điều tại hạ đã biết chỗ ở của Tiêu Dao lão nhân.

Chàng vừa nói vừa móc ra một thanh kiếm nhỏ chỉ dài có mấy tấc.

Lương Trung Sơn đón lấy, ngạc nhiên hỏi:

– Nó là thanh kiếm này ư? Lão gia ngày trước vẫn đem theo bên mình mà lão nô lại không biết đây là Phân quang kiếm lừng danh thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.