Hoàn Kiếm Kỳ Tình Lục

Chương 9 - Huyết Thù Tri Kỷ

trước
tiếp

Trần Huyền Cơ rốt cuộc đã đi đâu? Y cũng giống Vân Tố Tố, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liên tiếp gặp rất nhiều việc ngoài ý muốn.

Trần Huyền Cơ tối đó mạo hiểm quay lại Vân gia không ngoài mục đích gặp người trong mộng. Quả nhiên trời cũng chiều lòng người, ý trung nhân chẳng những đã gặp mà còn dành trọn tâm tư cho y, đôi bên đang lúc thắm thiết thì không ngờ Vân Vũ Dương đột ngột trở về, phụ tử tương phùng có ẩn tình muốn nói, Vân Tố Tố ra dấu cho y tránh đi khiến y trong lòng hết sức bất an, tâm tư mâu thuẫn:

– Vân Vũ Dương liệu có nguyện ý gả con gái cho y? bản thân y nhận trọng thác sư môn hành thích Vân Vũ Dương nhưng Vân Tố Tố đối với y chân thành, nhạc phụ và nữ tế sao có thể đối xử với nhau như vậy? Lại nói tình cảm phụ tử chung quy không thể bỏ được, Vân Vũ Dương chỉ có một đứa con gái; nếu y bất chấp tất cả đưa Vân Tố Tố đi, cũng tức là chia rẽ phụ tử bọn họ, có khi nào một ngày nào đó Vân Tố Tố cũng giống mẫu thân, oán hận chính trượng phu mình?

Tính cách của Trần Huyền Cơ và Thượng Quan Thiên Dã rất tương phản. Thượng Quan Thiên Dã yêu hận có phần cực đoan, không thèm quan tâm đến chuyện gì; Trần Huyền Cơ bình tĩnh hơn nhiều, y yêu Vân Tố Tố rất sâu đậm nên cũng nghĩ cho nàng chu đáo; nghĩ đến sau khi phụ tử phân li, Vân Tố Tố liệu có hạnh phúc vui vẻ cả đời được hay không, y cũng không dám chắc. Nhất là nhớ tới thần tình u oán của mẫu thân, Trần Huyền Cơ không kềm được lo lắng, nghĩ thầm:

– “Nếu ngày nào đó Tố Tố có nửa lời oán trách, ta cả đời hối hận không thôi.” Nhưng mà nếu kêu y rời xa Vân Tố Tố, y không cách nào làm được.

Trần Huyền Cơ mong ngóng Vân Tố Tố ra sớm một chút, nhưng phụ tử bọn họ tựa hồ nói chuyện không bao giờ ngưng, kỳ thật cũng không lâu lắm. Có điều đối với Trần Huyền Cơ mỗi giây mỗi khắc dài như một tháng một năm, y nhè nhẹ mở cổng ra ngoài, nghĩ bụng:

– “Hay thật, mình giống một tên tù phạm chờ Tố Tố phán xử!” Y chỉ nghĩ Vân Tố Tố cùng phụ thân nói chuyện chính là bàn luận hôn sự, nào biết Vân Vũ Dương đang thú tội với nữ nhi.

Chính lúc đang sốt ruột bất an, thốt nhiên một tiếng thét phảng phất từ phía hậu sơn truyền lại, “đó là Thượng Quan Thiên Dã. Chẳng lẽ y đã gặp phải hiểm cảnh gì?” Trần Huyền Cơ không kịp suy nghĩ, Thượng Quan Thiên Dã mạo hiểm tính mệnh muốn cứu y, bây giờ y nghe được Thượng Quan Thiên Dã kêu cứu, sao có thể trù trừ được?

Trần Huyền Cơ đuổi theo âm thanh vào trong rừng, chỉ nghe tiếng thiết trượng chạm đất “tinh tinh”, y đã thi triển khinh công “Bát bộ cản thiền” nhưng vẫn không đuổi kịp. Một lát sau lại có tiếng thét vọng đến, lầm này rõ ràng là tiếng của Thượng Quan Thiên Dã, thanh âm đầy sợ hãi. Thượng Quan Thiên Dã là kẻ không biết sợ trời đất, vậy mà … Thật khiến người ta khó mà tin được! Nhưng rõ ràng đó là tiếng của Thượng Quan Thiên Dã.

Trần Huyền Cơ chỉ hơi chậm chân một chút, tiếng “tinh tinh” kia đã càng lúc càng xa, không còn xác định được phương hướng nữa. Ngay lúc đó, từ trong rừng đưa lại bài ca của thiếu nữ:

– “Trên trời mặt trăng đuổi theo mặt trời, dưới đất cô nương đuổi theo tình lang…” chính là tiếng ca của Tiêu Vận Lan. Trần Huyền Cơ lại vội vàng ngược hướng tiếng ca chạy miết, một hồi sau không còn nghe thấy nữa. Trần Huyền Cơ đã không được ngủ, lại liên tiếp gặp chuyện, lúc này mệt mỏi không chịu nổi, bèn leo lên cây nghỉ một chút, đột nhiên nghe tiếng nói chuyện cách đó vài trượng.

Chỉ nghe một trận cười chói tai, đập vào màng nhĩ ong ong, kế đó nói:

– “Thượng Quan Thiên Dã, ngươi sợ lão quái vật ta chăng?” Trần Huyền Cơ ở sau đại thụ chú mục nhìn, cảm giác đầu tiên là sợ đến sởn tóc gáy. Người y thấy là một quái nhân tướng mạo cực xấu, mặt đầy vết sẹo ngang dọc, chỉ còn tay và chân trái đang nói chuyện với Thượng Quan Thiên Dã.

Trần Huyền Cơ phải dùng hết định lực bản thân mới trấn định được tâm thần, tự nhủ:

– “Chẳng trách Thượng Quan Thiên Dã lại hét lên như thế. Sao y lại rơi vào tay tên quái vật này nhỉ?” đang định phát ám khí, Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Đa tạ tiền bối đã tương cứu, chỉ là, chỉ là,…” Trần Huyền Cơ rùng mình, không ngờ quái nhân này là ân nhân của Thượng Quan Thiên Dã, ám khí trên tay lại thu về.

Lão quái vật đó chính là Tất Lăng Phong. Thượng Quan Thiên Dã trong thạch thất không nhìn rõ chân diện của hắn, sau khi ra khỏi thạch động, dưới ánh nắng nhìn thấy diện mạo kinh khủng của Tất Lăng Phong, thật tình rất sợ hãi. Nhưng nói ra cũng kì quái, y nhìn gương mặt xấu xí khôn tả của Tất Lăng Phong hồi lâu lại thấy lộ ra cảm giác hiền từ ấm áp. Song thân của Thượng Quan Thiên Dã mất sớm, y từ nhỏ đã là cô nhi, sau khi trưởng thành lại đau khổ vì tình cảm với Tiêu Vận Lan, bị nàng ta lãnh đạm. Đây là lần đầu tiên trong đời có người quan tâm y, lão quái vật này đã cứu y, còn sợ làm y kinh hãi.

Tất Lăng Phong khẽ cười, cơ mặt co lại khiến Trần Huyền Cơ nhìn càng thấy đáng sợ. Thế mà Thượng Quan Thiên Dã lại nhìn thẳng mắt hắn, tuyệt không né tránh. Tất Lăng Phong cười hỏi:

– “Chỉ là, chỉ là cái gì?” Thượng Quan Thiên Dã đáp:

– “Trong tâm vãn bối đã thề rằng phải bằng vào chân lực tự mình thoát ra khỏi thạch động.” Tất Lăng Phong hỏi:

– “Nói thư thế, ngươi trách ta cứu ngươi ra khỏi đó?” Thượng Quan Thiên Dã lắc đầu:

– “Không phải. Vãn bối thực tình muốn luyện thành bản lĩnh, sau đó tìm Vân lão thất phu báo mối thù đoạt phổ, hạ nhục này.” Tất Lăng Phong nói:

– “Đại trượng phu hành sự không muốn dựa vào người khác. Tính khí ương ngạnh này của ngươi rất hợp với lão quái vật ta. Có điều, ngươi biết một mà không biết hai, dù ngươi luyện thành bản lĩnh thì cũng vẫn nhận lãnh ân huệ của Vân Vũ Dương.” Thượng Quan Thiên Dã mở to mắt hỏi:

– “Nghĩa là sao?” Tất Lăng Phong đáp:

– “Ta biết tâm ý của ngươi. Vân Vũ Dương nếu thu ngươi làm đồ đệ, ngươi nhất định không đồng ý. Hắn đem nhốt ngươi trong thạch thất, trên tường có khắc đồ hình Đạt Ma kiếm phổ. Trong lòng ngươi, kiếm phổ đó vốn là đồ của Vũ Đương phái, chỉ cần không phải Vân Vũ Dương đích thân truyền thụ, ngươi có học cũng không hề gì?” Thượng Quan Thiên Dã gật gật đầu, Tất Lăng Phong tiếp:

– “Vân Vũ Dương vì cớ gì phải đem nhốt ngươi vào thạch thất, còn không phải cố ý thành toàn cho ngươi?” Đây vốn là đạo lí rất dễ hiểu nhưng Thượng Quan Thiên Dã căn bản không có tâm cơ, lại nhất quyết muốn luyện thành bản lĩnh để tự thân báo phục, trong nhất thời không nghĩ ra được. Nhất thời thần thái ảm đạm, Tất Lăng Phong lại nói:

– “Huống hồ ngươi muốn luyện thành võ công cũng mất ít nhất mười năm. Vân Vũ Dương lỡ như chết sớm, không có người đem thực vật đến cho ngươi, ngươi làm sao rời khỏi thạch động? Hài tử ngươi tính tình quật cường, nhất thời bộc phát, nhất định sẽ không gặp người khác. Bất quá ta rất yêu thích hài tử ngoan cường ngươi. Ngươi muốn tự mình báo thù cũng không khó gì, ta cam đoan chỉ trong ba năm, ngươi có thể luyện thành tuyệt kĩ!” Thượng Quan Thiên Dã la lên:

– “Không, vãn bối không thể bái tiền bối làm sư phụ!” Tất Lăng Phong cười khanh khách:

– “Ta không miễn cưỡng ngươi bái sư đâu!” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Đợi sau khi vãn bối trở lại núi Vũ Đương bẩm báo cho trưởng lão bổn phái, nếu chúng ta có duyên tái ngộ, vãn bối nhất định xin tiền bối chỉ điểm võ công!” Nên biết quy củ trong võ lâm, cải nhập môn phái là sự kiện rất hệ trọng. Nhưng nếu do tình cảm thân thiết, tự động truyền thụ võ công mà không đề cập đến danh phận sư đồ, có thể nói là không phản bội môn quy. Bất quá Thượng Quan Thiên Dã là chưởng môn đệ tử, dù chỉ cùng người thân cận thoáng qua cũng phải thông tri cho các vị trưởng lão.

Tất Lăng Phong cười hỏi:

– “Nếu ngươi muốn bẩm báo cho trưởng lão, sao không mau về Vũ Đương sơn? Năm vị trưởng lão quý phái đều đến thẳng đây tiếp sau ngươi rồi, ngươi không biết sao?” Thượng Quan Thiên Dã ngạc nhiên quáy đầu lại:

– “Cái gì? Năm vị sư bá sư thúc đều đã đến đây à?” Tất Lăng Phong gật đầu:

– “Ngươi vừa hạ sơn, bọn họ cũng đồng loạt xuất môn đến đây. Hiện tại chỉ e đang gặp Vân Vũ Dương đòi ngươi. Ngươi có muốn gặp họ?” Tất Lăng Phong nói không sai, lúc này Vũ Đương ngũ lão đang dùng “Ngũ lôi thiên tâm chưởng pháp” hợp lực đấu chưởng với Vân Vũ Dương. Thượng Quan Thiên Dã lắng tai nghe, nhận ra được tiếng sấm đặc biệt của “Ngũ lôi thiên tâm chưởng”.

Thượng Quan Thiên Dã hoang mang mờ mịt, thập phần khó hiểu, lẩm bẩm:

– “Sao bọn họ biết mình đến Hạ Lan sơn tìm Vân Vũ Dương? Vì lí do gì mà không nói rõ với mình, lại âm thầm bám theo?” Nên biết Thượng Quan Thiên Dã nhận di mệnh sư phụ Mưu Nhất Lật tìm Vân Vũ Dương thu hồi kiếm phổ. Sự việc này cực kỳ bí mật, y chưa từng hé lộ nửa điểm cho người ngoài biết, chỉ trước khi hạ sơn mới lưu lại một bức mật thư, yêu cầu Trí Viên trưởng lão đúng một năm sau mới được mở ra xem. Đây cũng là do Mưu Nhất Lật trước lúc lâm chung phân phó, có ý chu toàn thân thích. Nếu Vân Vũ Dương chịu giao hoàn kiếm phổ, như vậy thì Thượng Quan Thiên Dã trong vòng một năm có thể về đến Vũ Đương sơn, phong mật thư kia cũng có thể hủy đi và Vũ Đương ngũ lão sẽ không biết gì, tránh được khúc mắc với Vân Vũ Dương. Nếu một năm sau y vẫn không trở về tức là đã gặp chuyện bất trắc, lúc đó Trí Viên trưởng lão xem thư lưu lại sẽ báo thù cho y.

Thế nhưng hiện tại bọn họ đều đã tới đây khiến Thượng Quan Thiên Dã hết sức nghi hoặc. Tất Lăng Phong hai mắt sáng ngời nhìn chằm chặp vào mặt Thượng Quan Thiên Dã:

– “Trí Viên trưởng lão đối với ngươi ra sao?” Thượng Quan Thiên Dã đáp:

– “Thương yêu vãn bối như con cháu.” Tất Lăng Phong cười lạnh:

– “E rằng ông ta yêu Đạt Ma kiếm phổ thì đúng hơn!”, thò tay rút ra một phong thư đưa cho Thượng Quan Thiên Dã, nói:

– “Ngươi tự xem đi, Trí Viên trưởng lão chính là gọi tám đệ tử đắc ý đang vân du bên ngoài về!” Lá thư này viết cho một đệ tử của Trí Viên trưởng lão, kêu y lập tức thông tri cho hai người khác, nói chuyện Thượng Quan Thiên Dã đi thu hồi kiếm phổ, gọi bọn họ cấp tốc hồi sơn. Đúng thật là bút tích của Trí Viên trưởng lão, xem ra ngoài bức thư này chắc chắn còn những lá tương tự gửi cho các đệ tử khác. Thượng Quan Thiên Dã lưu lại thư, sớm đã bị Trí Viên mở ra xem trước.

Thượng Quan Thiên Dã ngây người hồi lâu mới mở miệng:

– “Trí Viên sư bá làm vậy là có ý gì?” Thượng Quan Thiên Dã tuy là vãn bối nhưng xét cho cùng y thân phận chưởng môn nhân, Trí Viên trưởng lão trước kì hạn lại mở thư của y ra xem, đối với một chưởng môn nhân là việc nhục nhã. Tất Lăng Phong thở dài:

– “Ích kỷ tự mãn, hiền như Vũ Đương ngũ lão cũng không tránh được, thật là đáng tiếc!” Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:

– “Lão tiền bối nói thế là có ý gì?” Tất Lăng Phong nói:

– “Ngươi tưởng ta Vũ Đương oan cho sư bá sư thúc ngươi ư? Ta hỏi ngươi, ngươi biết sư phụ ngươi Mưu Nhất Lật chết như thế nào không?” Thượng Quan Thiên Dã ngạc nhiên nói:

– “Sư phụ vãn bối chết rất bình thường mà.” Tất Lăng Phong gật đầu:

– “Đúng thế, sư phụ ngươi bị bệnh mà chết, có điều hắn bất quá mới năm mươi tuổi, bỗng dưng chết trẻ như thế, không phải đáng tiếc lắm sao?” Thượng Quan Thiên Dã nghe y nói vậy, tức giận:

– “Xin tiền bối nói rõ, có phải sư phụ vãn bối chết không rõ ràng không?” Tất Lăng Phong nói:

– “Đều không phải, có điều tục ngữ có câu:

– Lo buồn nhiều dễ sinh bệnh. Từ sau khi sư tổ ngươi chết đi, bao nhiêu năm qua y ngoài lo cường địch, trong thì bị đồng môn bức bách, phiền muộn liên tục như thế, không chết sớm mới kì quái!” Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:

– “Cái gì mà loạn trong giặc ngoài, mong lão tiền bối nói rõ!” Tất Lăng Phong nói:

– “Kì thật sư phụ ngươi vì lo lắng cường địch mà chết sớm, chỉ để lại một ngoại tôn, không đáng phải lo lắng, chuyện này để sau hãy nói. Sư phụ ngươi lo buồn thành bệnh, cứ như ta thấy có quá nửa là bị sư bá sư thúc ngươi bức bách mà ra.” Thượng Quan Thiên Dã hết sức kinh ngạc:

– “Sư bá sư thúc vì sao phải bức sư phụ vãn bối?” Tất Lăng Phong đáp:

– “Sư tổ ngươi lấy được Đạt Ma kiếm phổ, việc này hết sức bí mật, không hiểu Trí Viên trưởng lão nghe phong thanh ở đâu. Ông ta vốn nghĩ sư tổ ngươi nhất định truyền lại cho mình, không biết rằng kiếm phổ đã bị Vân Vũ Dương trộm mất. Sau khi sư tổ ngươi chết, ông ta đinh ninh kiếm phổ được truyền lại cho sư phụ ngươi, vì thế mà hết lần này đến lần khác tìm đến bức sư phụ ngươi giao ra kiếm phổ. Sư phụ ngươi một là nghĩ tình muội tử, hai là e ngại Vân Vũ Dương nên không tiện đem nội tình nói ra. Mấy vị sư bá sư thúc của ngươi không chỉ bức bách bằng lời, còn đòi tỷ thí võ công với sư phụ ngươi. Công phu hàm dưỡng của sư phụ ngươi lớn, nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi chắc chắn không nhịn được.” Thượng Quan Thiên Dã nhớ lại, từ lúc nhập môn, mỗi năm đều thấy sư bá sư thúc luân phiên đến. Sau khi bọn họ về, sư phụ lúc nào cũng uất ức không vui, dễ thường đến mười ngày nửa tháng, bất giác tin lời của Tất Lăng Phong vài phần.

Tất Lăng Phong lại tiếp:

– “Trí Viên trưởng lão bức ép sư phụ ngươi, kì thật còn có tâm cơ khác. Vũ Đương phái trước nay chia làm hai chi phái, đạo gia và tục gia. Trước sư tổ ngươi, chưởng môn đều là đạo gia đệ tử. Sư phụ ngươi văn võ tinh thông, chọn đệ tử tục gia làm chưởng môn, đám đạo sĩ lỗ mũi trâu đó không dám phàn nàn nhưng truyền đến sư phụ ngươi, bọn họ chắc chắn không nghĩ giống nhau nữa. Sở dĩ Trí Viên trưởng lão mở mật thư của ngươi ra xem, lại gấp rút triệu hồi tám tên đệ tử vân du về, chính là đợi sau khi thu hồi kiếm phổ, kêu ngươi cùng tám đệ tử cùng nhau luyện kiếm. Vũ Đương phái trọng nhất kiếm pháp, ha ha, đợi sau khi đệ tử của lão luyện thành, chỉ cần có một người thắng ngươi. Lúc đó, lão có thể lấy thân phận trưởng lão tuyên bố “truyền ngôi cần phải truyền hiền”, vậy là chức chưởng môn của ngươi có thể phế được rồi. Về sau chưởng môn Vũ Đương cũng do đạo gia đệ tử nắm giữ.” Thượng Quan Thiên Dã trong lòng cực kỳ tức giận nhưng vẫn còn bán tin bán nghi. Tất Lăng Phong thấy thế nói:

– “Ngươi nghĩ ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử? Hắc, hắc, không giấu gì ngươi, ta và quyển kiếm phổ đó cũng có một đoạn uyên nguyên. Sư phụ ngươi chết, ta đoán y tất có di mệnh bèn âm thầm bám theo ngươi đến tận Vũ Đương sơn. Ta vốn định trộm phong mật thư kia, còn chưa giành được đã thấy Trí Viên lấy xem rồi hủy mất. Không những thế, còn nghe lén được và bốn sư đệ nói chuyện. Sự tình này ta đã nói rất rõ ràng, tin hay không tin là tùy ngươi!” Thượng Quan Thiên Dã hận nhất những kẻ thiếu quang minh lỗi lạc, nghe xong liền kêu lớn:

– “Ta không thèm cái chức chưởng môn phái Vũ Đương!” hận đến nỗi muốn đem Trí Viên trưởng lão ra băm thành muôn mảnh.

Tất Lăng Phong vỗ tay nói:

– “Tốt, có chí khí, vậy Đạt Ma kiếm phổ ở đâu?” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Đạt Ma kiếm phổ là vật của sư tổ ta, kết cuộc vẫn phải thuộc về phái Vũ Đương. Vãn bối đã không thèm làm chưởng môn Vũ Đương thì kiếm phổ đó cũng không cần.” Tất Lăng Phong đột nhiên lạnh lùng:

– “Kì thật kiếm phổ đó không phải là của sư tổ ngươi!” Thượng Quan Thiên Dã kinh ngạc:

– “Cái gì? Sư phụ lúc lâm chung đã nói với vãn bối rất rõ ràng, Đạt Ma kiếm phổ là do sư tổ tìm thấy trong một thạch động, chẳng lẽ còn giả được ư?” Tất Lăng Phong đáp:

– “Nửa điểm là thật, nửa điểm là giả.” Lúc Thượng Quan Thiên Dã bái sư, sư tổ đã tạ thế, chỉ nghe các trưởng lão kể lại. Y tin tưởng sư tổ là một đại hiệp, đối với ông ta cực kỳ kính ngưỡng, người khác dám mở miệng bất kính, y nhất định không bỏ qua. Bây giờ nghe Tất Lăng Phong nói thế, y không khỏi rùng mình.

Tất Lăng Phong nhìn thần tình Thượng Quan Thiên Dã, nói:

– “Chẳng lẽ ngươi không chịu tin, nếu không phải ta tự mình chứng kiến, ta cũng không tin Mưu Độc Dật vì kiếm phổ này, gạt bỏ chuyện sanh tử quyết đấu với một vị đại hiệp tề danh cùng mình đương thời hết một ngày một đêm.” Thượng Quan Thiên Dã đáp:

– “Xin tiền bối nói rõ!” Tất Lăng Phong trầm ngâm đến nửa ngày mới trả lời:

– “Sự tình này rất li kì. Lão đầu tử ta trừ phi có được bằng chứng xác thực, còn không thì nhất định không nói. Bất quá muốn tìm bằng chứng cũng không khó khăn gì. Kiếm phổ này quả thật cất trong một thạch động, vì thế mà lão phu nói lời sư tổ ngươi có nửa điểm là thật. Nhưng thật ra là do một vị thế ngoại cao nhân lúc lâm tử trịnh trọng phó thác cho Mưu Độc Dật cùng vị đại hiệp kia. Hôm đó vừa khéo hai người đều đến tìm bảo, sư tổ ngươi và ông ta đấu hết một ngày một đêm giành được kiếm phổ nhưng cũng bị bảo kiếm của ông ta đả thương. Sư tổ ngươi tham lam, còn muốn giành lấy bảo kiếm kia. Người đó tề danh cùng sư tổ ngươi, tuy bị ông ta dùng Thái Thanh Huyền công đả bại nhưng bảo kiếm không bị cướp mất. Chỉ là trên kiếm có hai viên ngọc đã bị sư tổ ngươi chặt đứt. Hiện tại hai viên ngọc đó nằm trong tay ta, bảo kiếm kia thì Vân Vũ Dương đang giữ. Đợi ta đến tìm Vân Vũ Dương lấy thanh kiếm kia đem về, ngươi xem thử vết trảo trên kiếm, còn được khảm lại hai viên ngọc khác thì sẽ minh bạch thôi. Được rồi, nghe tiếng ác đấu trước triền núi thì Vũ Đương ngũ lão tất sẽ bại. Tuy ta không phải địch thủ của Vân Vũ Dương nhưng nhân cơ hội này có thể đấu với hắn một trận. Ngươi ở đây chờ ta, trước lúc mặt trời lặn ta nhất định về tới, lúc đó sẽ đem hết sự tình nhất nhất nói cho ngươi nghe.” Những lời này đã gây ra phản ứng rất lớn trong lòng Thượng Quan Thiên Dã, y cảm thấy hoang mang, muốn tìm một người quang minh lỗi lạc, vì nghĩa quên thân thật không dễ. Tâm tình của y so với Trần Huyền Cơ lúc này đang chấn động vẫn còn thua xa. Trần Huyền Cơ nghe Tất Lăng Phong nói xong, cơ hồ kinh hãi đến chết, nghĩ thầm:

– “Đồng danh với Mưu Độc Dật ngoài ngoại tổ phụ Trần Định Phương của ta ra thì còn có ai nữa? Trên bảo kiếm của Vân Tố Tố xác thực có vết trảo, theo bút tích của ngoại tổ phụ để lại quả thật có hai viên ngọc làm vật trang trí. Bảo kiếm đó, bảo kiếm đó, chẳng lẽ thật là vật của ngoại tổ phụ? Vậy sao lại ở trong tay Vân Vũ Dương?” Đột nhiên Thượng Quan Thiên Dã thở dài:

– “Vãn bối biết ý định của lão tiền bối. Người mạo hiểm muốn đoạt phổ lấy kiếm trong tay Vân Vũ Dương không ngoài mục đích vì vãn bối. Bây giờ vãn bối cam tâm tình nguyện bái lão tiền bối làm sư phụ.” Thân là chưởng môn Vũ Đương phái – một trong những lãnh tụ võ lâm lại bái quái nhân này làm thầy, Trần Huyền Cơ không kềm được hoảng sợ. Y biết rõ tính tình Thượng Quan Thiên Dã, thấy hắn dập đầu ba cái làm lễ, biết rằng cục diện đã vô phương vãn hồi.

Tất Lăng Phong ha hả cười lớn, hỏi:

– “Ngươi có biết ta là ai không, ngươi bái ta làm thầy, không sợ sau này sẽ hối hận ư?” Thượng Quan Thiên Dã đáp:

– “Không cần biết tiền bối là ai, đệ tử nhất quyết đi theo sư phụ, xin thỉnh giáo đại danh của sư phụ.” Tất Lăng Phong càng cười lớn:

– “Ngươi đến danh tính lai lịch của ta cũng không biết, lại có thể tin cậy ta như vậy, cam tâm tình nguyện bái sư, ha ha, ngươi không những là đồ nhi ngoan, còn là tri kỷ trong đời ta nữa!” Trần Huyền Cơ nghĩ bụng:

– “Lời lẽ của quái nhân này cũng giống diện mạo của hắn, quả thật kì quái nhất trên đời!” Tất Lăng Phong sau khi cười, sắc diện đột ngột trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:

– “Ta là Tất Lăng Phong, hai mươi năm trước mọi người tôn xưng là Cái hiệp, nhưng ta bây giờ là đại đạo phóng hỏa giết người. Ngươi là đồ đệ của ta, tất phải theo ta làm cường đạo, ngươi thật không ân hận chứ?” Thượng Quan Thiên Dã rùng mình, hốt nhiên ngoài rừng truyền lại tiếng ca văng vẳng của Tiêu Vận Lan:

– “Trên trời mặt trăng đuổi theo mặt trời, dưới đất cô nương đuổi theo tình lang…” ca thanh ngắt quãng nhưng vẫn nghe được tiếng nàng ta gọi lớn “Huyền Cơ!”. Trong chốc lát, Thượng Quan Thiên Dã cảm thấy mọi thứ đều như tro bụi, đối với sư môn trước đây, sự nghiệp sau này, mối thâm tình nhiều năm cất giấu trong lòng, tất cả đều tan thành bọt biển. Tất Lăng Phong vẫn không có chút biểu cảm, lãnh đạm hỏi lại:

– “Ngươi thật không hối hận?” Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:

– “Thà gạt đời lấy tiếng làm hiệp sĩ, không bằng đại đạo phóng hỏa giết người. Thiên hạ náo loạn, trắng đen lẫn lộn, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm thì làm một đại đạo khiến người sợ hãi có gì không tốt?” Tất Lăng Phong gật đầu tiếp:

– “Rất đúng, rất đúng! Làm cường đạo đích thống khoái, ít nhất so với làm một chưởng môn tuân thủ quy củ còn tốt hơn nhiều. Được, từ nay về sau, ngươi là truyền nhân y bát của ta. Ta phải đến đòi Vân Vũ Dương kiếm phổ, lấy đó làm quà kiến diện cho con.” Thiết trượng chạm đất tinh tinh, tựa như vũ bão, thật là đến rồi đi như cơn gió, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trần Huyền Cơ từ trên cây nhảy xuống, kêu lên:

– “Thượng Quan huynh, tiểu đệ tìm huynh đến khổ!”, đang định hỏi xem Thượng Quan Thiên Dã hai ngày nay đã gặp phải chuyện gì, Thượng Quan Thiên Dã đột nhiên trừng mắt, lớn tiếng:

– “Ai cần ngươi tìm, người ta đau khổ vì ngươi ngươi có biết không?” Trần Huyền Cơ thất kinh, chỉ thấy Thượng Quan Thiên Dã đưa tay ra quát:

– “Vận Lan tỉ tỉ gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?” Trần Huyền Cơ nói:

– “Thượng Quan huynh, huynh, huynh nghe ta nói.” Thượng Quan Thiên Dã không thèm lí tới, cứ thao thao bất tuyệt:

– “Ngươi nếu còn có một chút tình bằng hữu với ta, mau tìm Vận Lan đến đây. Ta muốn các người trước mặt ta đính ước, như thế trong lòng ta mới yên tâm được!” Trần Huyền Cơ nói:

– “Bất kể chuyện gì, dù tan xương nát thịt tiểu để cũng không từ nan. Duy có việc này, thứ cho tiểu đệ ngàn vạn lần không thể tuân mệnh!” Thượng Quan Thiên Dã mày kiếm dựng đứng, thình lình rút hộ thủ câu ra, quát lên:

– “Ta đã quyết chí làm cường đạo, ngươi đã phụ lòng Vận Lan như thế; chi bằng để ta giết chết ngươi, cắt đứt ý niệm của Vận Lan, đỡ cho nàng suốt đời phải khổ vì tương tư. Nếu ngươi giết được ta thì ta khỏi phải thương tâm một đời.” Song câu bạt xuất kêu soèn soẹt nhưng Trần Huyền Cơ không tránh mà còn bước tới, Thượng Quan Thiên Dã thét:

– “Ngươi còn không rút kiếm ra?” Trần Huyền Cơ lắc đầu nói:

– “Chỉ cần huynh và Vận Lan không thương tâm, ta nguyện chết dưới câu của huynh!” Thượng Quan Thiên Dã giận dữ nói:

– “Ngươi, ngươi thà chết cũng không đáp lại Vận Lan, ngươi còn có trái tim không?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Trái tim ta sớm đã giao cho người khác rồi, huynh kêu ta lấy gì để đưa cho Vận Lan?” Thượng Quan Thiên Dã chấn động, nói:

– “Hóa ra ngươi quả thật bị nữ nhi của Vân Vũ Dương mê hoặc, hừ hừ, là bị con gái cừu nhân mê hoặc!” Trần Huyền Cơ hầm hầm tức giận:

– “Ngươi xem Tố Tố của ta là hạng người nào? Thượng Quan Thiên Dã ơi Thượng Quan Thiên Dã, ta thật đã nhìn lầm ngươi rồi!” Thượng Quan Thiên Dã kinh ngạc:

– “Cái gì?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Ngươi đối với Vận Lan tỷ tỷ một mối si tình, một nỗi khổ tâm. Ta còn nghĩ ngươi là một nam tử thấu tình, hóa ra ngươi không hề biết tình là vật gì?” Thượng Quan Thiên Dã lẩm bẩm:

– “Tình là vật gì? Tình là vật gì?” Y liếc mắt nhìn, thấy Trần Huyền Cơ ánh mắt sáng ngời, cảm xúc mãnh liệt khác thường, thao thao bất tuyệt:

– “Tình là gì? Chính là nàng còn quan trong hơn sinh mệnh của mình, lại càng không thể so được với chuyện vinh nhục thành bại! Đó là lấy tâm đổi tâm, bề ngoài là hai người, kì thật chỉ là một. Dù có trời long đất lở, vật đổi sao dời, mối chân tình đó cũng không thay đổi!” Thượng Quan Thiên Dã hoang mang tự nhủ:

– “Gì chứ, chẳng lẽ ta đối với Vận Lan không giống thế?” Trần Huyền Cơ nói tiếp:

– “Ta từ lần đầu tiên gặp Tố Tố đã giao phó bản thân cho nàng. Trên thế giới này ta chưa từng gặp qua thiếu nữ nào thuần khiết vô tà như vậy, là một thiếu nữ khiến người ta không thể nào quên. Ta tôn kính nàng cũng giống như đối với mẫu thân. Chỉ cần ta sống trên đời một ngày, ta tuyệt đối không để người khác nhục mạ nàng nửa câu. Hừ, ngươi sao dám kêu ta bỏ nàng để yêu người khác?” Thượng Quan Thiên Dã thì thào:

– “Chẳng lẽ cô nương ấy hơn hẳn Vận Lan?” Trần Huyền Cơ cười lớn:

– “Được a, cuối cùng ngươi cũng hiểu được chút ít. Trong mắt mỗi người, tình nhân của mình chính là nữ thần hoàn mĩ nhất, ta yêu Tố Tố cũng giống ngươi yêu Vận Lan, ngươi hiểu chưa?” Thượng Quan Thiên Dã ngây người, thình lình buông câu xuống đất, nắm lấy tay Trần Huyền Cơ khóc rống lên.

Trần Huyền Cơ không ngờ hán tử thô hào này lại thương tâm như vậy, song đúng là trong tình ái nam nhân thường có ý nghĩ giống nhau. Trong chốc lát, không cần nghĩ nhiều, Trần Huyền Cơ đã hiểu Thượng Quan Thiên Dã đau lòng vì nguyên do gì, liền nắm chặt hai tay Thượng Quan Thiên Dã, đối với y như huynh đệ thân thiết, hòa nhã nói:

– “Nếu Tố Tố yêu thích một người khác, ta chắc cũng sẽ giống như huynh bây giờ. Bất quá, Tố Tố thật lòng yêu ta, không có một sức mạnh nào có thể chia rẽ chúng ta được. Thiên Dã, huynh không nên vì Vận Lan mà buồn lòng, trên thế gian này không có người nào có thể yêu nàng bằng huynh được. Cổ ngữ có câu, lòng chân thành sẽ vượt qua mọi khó khăn, Vận Lan nhất định sẽ có ngày cảm động, cùng huynh kết hợp. Như thế hai người chúng ta đều được hạnh phúc cả đời. Huynh bất tất suy nghĩ vẩn vơ nữa. được, hảo huynh đệ, huynh nghe ta một lời, mau tới gặp nàng ta đi!” Thượng Quan Thiên Dã từ từ nín khóc, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng lẩm bẩm:

– “Ha, ngươi không biết Vận Lan chỉ yêu một mình ngươi. Ngươi kêu ta phải làm sao đây? Ta không muốn chia rẽ đôi thần tiên quyến thuộc các ngươi, nhưng ta cũng không muốn làm Vận Lan thương tâm.” Ngay lúc đó, đột nhiên có người cười lạnh:

– “Hai tên ngốc tiểu tử này khóc gì thế?” Hai người cơ hồ nhảy dựng lên, lập tức buông tay nhau ra, Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Ta khóc mặc ta, liên can gì đến ngươi!” ngẩng đầu nhìn thấy một người ước chừng năm mươi tuổi, thân hình khôi vĩ, mắt cú mũi ưng, thần quang lấp loáng, dường như trước đây đã từng gặp qua. Người đó cười ha hả:

– “Nguyên lai là tân chưởng môn phái Vũ Đương Thượng Quan Thiên Dã, trẻ tuổi đã là chưởng môn một phái, còn có gì không như ý nữa chứ?” Thượng Quan Thiên Dã hỏi:

– “Ngươi là ai? Ta làm chưởng môn hay không không cần ngươi quản!” Người kia vẫn cười:

– “Hắc, hóa ra là thế, chắc chắn Trí Viên trưởng lão muốn dành cái chức chưởng môn của ngươi cho đồ đệ của ông ta. Ngươi bất tất phải buồn phiền, ta và sư phụ ngươi có chút giao tình. Ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện.” Thượng Quan Thiên Dã không có kiên nhẫn, đang định phát tác, chỉ thấy người đó lại cười ha ha, chỉ tay vào Trần Huyền Cơ hỏi:

– “Ngươi nói cho ta biết lai lịch thân phận của tiểu tử này, hắn không phải là Trần Huyền Cơ phụng mật lệnh của Chu Công tìm Vân Vũ Dương đấy chứ? Ngươi có biết hắn và Vân Vũ Dương nói chuyện gì không? Có phải còn có một tên Thạch Thiên Đạc đến tìm Vân Vũ Dương không? Ta biết ngươi đến đòi Vân Vũ Dương trả kiếm phổ, hai ngày nay ngươi chắc chắn ở tại Vân gia, sao ta không thấy? Có nghe ta nói không? Mau mau trả lời ta!” Trần Huyền Cơ sớm đã nhận ra thanh âm và diện mục của người này, oai phong đáng ngạc nhiên, chính là người đã cùng về với Vân Vũ Dương, khẩn cầu Vân Vũ Dương giúp y tiễu trừ bộ thuộc của Trương Sĩ Thành

– Tổng chỉ huy Cẩm y vệ La Kim Phong, nghĩ thầm:

– “Hắn hạ sơn vừa đúng lúc Thạch Thiên Đạc và Thất Tu đạo nhân kế tiếp nhau lên núi, chắc chắn hắn đã phát hiện tung tích của Thạch Thiên Đạc. Lúc đó hắn không dám xuất hiện, nhưng hồi sau nghĩ lại, hắn và Vân Vũ Dương cấu kết với nhau nên quay trở lên thám thính tin tức. Nhưng mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt lần đầu tiên ra giang hồ, sao hắn lại biết tên mình?” Trần Huyền Cơ không biết rằng bản thân hắn đã bị một đại nội cao thủ khác ngấm ngầm theo dõi.

Nguyên lai Chu Nguyên Chương rất tối kỵ bộ thuộc của Trương Sĩ Thành, ngoài việc phái La Kim Phong chiêu hàng Vân Vũ Dương còn phái người bí mật làm nội gián. Chu Công là thủ lĩnh đám cựu thuộc của Trương Sĩ Thành tại Giang Nam, trong nhà ông ta có người thông đồng với triều đình; sau khi Trần Huyền Cơ phụng mệnh xuất phát lập tức thông báo tình hình. May mà Trần Huyền Cơ cưỡi bảo mã, lại đi sớm hai ngày nên mới tránh được ba đại nội cao thủ do Chu Nguyên Chương phái đi truy đuổi. La Kim Phong hạ sơn thì gặp ba tên thuộc hạ, biết được tin tức của Trần Huyền Cơ. Sở dĩ y quay lại là vì hai việc. Thứ nhất là thám thính việc Thạch Thiên Đạc lên núi, thứ hai là tróc nã Trần Huyền Cơ về tra khảo.

Thượng Quan Thiên Dã tức giận:

– “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” La Kim Phong cười gằn:

– “Được a, ngươi có biết ta là ai không?” Thượng Quan Thiên Dã lúc này đã nhớ ra, nói lớn:

– “Ngươi là tổng chỉ huy Cẩm y vệ La Kim Phong, sư phụ ta nể mặt ngươi chứ ta thì không!” La Kim Phong cười hô hô, nói:

– “Cái ghế chưởng môn của ngươi còn ngồi chưa vững, chẳng lẽ ngươi không cần ta giúp? Ngươi đã biết thân phận của ta, có lí nào lại không biết thân phận vị bằng hữu này của ngươi? Hắn là di nghiệt của Trương Sĩ Thành cựu bộ, đã rơi vào tay ta thì còn có thể thoát được chăng? Ngươi nếu biết điều đem sự tình kể lại cho ta, chẳng những vì triều đình lập công, cái chức chưởng môn nhân của ngươi cũng không có ai dám động vào. Nhất cử lưỡng tiện, đối với ngươi chẳng phải là cực kỳ tiện lợi à?” Thượng Quan Thiên Dã tức đến bốc khiếu, quát lớn:

– “Im, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, Thượng Quan Thiên Dã ta nào phải hạng người mãi hữu cầu vinh!” La Kim Phong cười hắc hắc:

– “Rốt lại vẫn là chim non mới xuất đạo lần đầu. Tiểu tử ngươi quả nhiên chính là Trần Huyền Cơ?” Trần Huyền Cơ hỏi:

– “Là ta thì thế nào? Muốn gì thì cứ việc hỏi ta. Thượng Quan huynh, việc này không liên quan tới huynh, mau đi đi!” Trần Huyền Cơ biết La Kim Phong là đệ nhất cao thủ của Chu Nguyên Chương, Vân Vũ Dương đối với y rất tôn sùng, e rằng võ công không dưới Vân Vũ Dương. Hắn nhận hết mọi chuyện, chính là muốn Thượng Quan Thiên Dã thoát đi.

La Kim Phong cười lạnh:

– “Ta cũng không tin tiểu tử ngươi không nói thật. Thượng Quan Thiên Dã vì ngươi ba lần bốn lượt bỏ qua tiền đồ sáng lạn, ta tin ngươi không nói láo.” Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Thiên Dã lượm song câu lên, cao giọng:

– “Đại trượng phu sao có thể để người ta làm nhục, tên tiểu nhân này biến ta thành kẻ mãi hữu cầu vinh, nhục mạ ta quá đáng. Ta phải liều mạng với ngươi, Huyền Cơ, ngươi có việc trong người, mau đi đi!” La Kim Phong cười ha hả, nói:

– “Có nghĩa khí, có nghĩa khí! Hai tiểu tử các ngươi đều muốn giành chết. Bất tất phải giành nhau, hai ngươi không ai được chạy!”, song chưởng vỗ ra, tả thủ chộp Trần Huyền Cơ, hữu thủ nhằm Thượng Quan Thiên Dã, mục đích là bắt hết cả hai đem về tra khảo để đối chiếu khẩu cung.

Thượng Quan Thiên Dã xuất song câu trước nhưng bị tả chưởng của La Kim Phong vỗ trúng, song câu bật ngược trở lại, tả chưởng vẫn tiếp tục chộp đến trước ngực Thượng Quan Thiên Dã. Không ngờ Thượng Quan Thiên Dã cực kỳ dũng mãnh, không lùi mà còn sấn tới, song câu đan chéo, nhằm vào cổ tay La Kim Phong. Chưởng lực của La Kim Phong nếu dụng lực thật sự, ngực của Thượng Quan Thiên Dã tức khắc sẽ vỡ vụn. Nhưng hắn lại đánh liều mạng khiến La Kim Phong trù trừ. Nên biết Thượng Quan Thiên Dã rốt cuộc vẫn là chưởng môn phái Vũ Đương, nếu La Kim Phong đả thương y khác nào gây ra mối oán cừu rất lớn với Vũ Đương phái. Huống hồ La Kim Phong có ý bắt Thượng Quan Thiên Dã, từ hắn khai thác bí mật của Trần Huyền Cơ, lấy đó làm bằng chứng. Một chưởng này tuy sát thủ, kỳ thật bất quá chỉ uy hiếp mà thôi, không lường được Thượng Quan Thiên Dã không sợ chết, lại muốn lưỡng bại câu thương.

Nói thì chậm, thực tế lúc đó rất mau. Ngay lúc La Kim Phong còn đang trù trừ, Trần Huyền Cơ lập tức lĩnh hội kiếm quyết, vừa tránh khỏi hữu chưởng của La Kim Phong, kiếm thế nhẹ nhàng đâm ngược trở lại. Chợt nghe “soạt” một tiếng, La Kim Phong thu tay không kịp, ống tay áo trái đã bị Thượng Quan Thiên Dã cắt mất một đoạn.

La Kim Phong sắc mặt tái nhợt, quát lớn:

– “Được lắm, hai tên tiểu tử các ngươi muốn chết, lão gia sẽ cho các ngươi sống không được chết cũng không xong!” ống tay áo phất lên đánh bạt Thanh Cương kiếm của Trần Huyền Cơ, ba ngón tay đột ngột duỗi ra, phi thân lướt tới chụp vào mạch môn của Trần Huyền Cơ. Chiêu này âm độc vô tỉ, Thượng Quan Thiên Dã không kịp ứng cứu, liền hét lên một tiếng, tả thủ vươn ra; kim câu thoát khỏi tay hóa thành một đạo cầu vồng nhằm thẳng hậu tâm La Kim Phong. La Kim Phong động nộ, trở tay lại chụp lấy kim câu, miệng quát:

– “Hay cho tên tiểu tử không biết sống chết!” Cổ tay y chợt rung, rắc rắc, thanh kim câu bị y dùng nội gia chân lực chấn gãy nhưng Trần Huyền Cơ cũng nhờ đó thoát khỏi hiểm cảnh. La Kim Phong quát lớn một tiếng, đem đoạn kim câu gãy ném thẳng về hướng Thượng Quan Thiên Dã, ám tiễn này không phát ra tiếng, kình lực cực mạnh, công lực Thượng Quan Thiên Dã không cách gì ngăn chặn được.

Trần Huyền Cơ vung kiếm phi thân lướt tới, chỉ nghe “tinh, tinh” hai tiếng, đốm lửa bay tứ tán. Nửa thanh kim câu tuy bị đánh rơi nhưng Thanh Cương kiếm của Trần Huyền Cơ cũng bị mẻ mất một miếng, hổ khẩu rách toạc chảy máu. Thượng Quan Thiên Dã trông thấy không khỏi kinh tâm, nghĩ:

– “Nếu không phải Trần Huyền Cơ dùng kiếm đánh bạt kim câu, chỉ e kim câu đã xuyên qua tim!” Hai người này vừa là tri kỷ lại vừa là oan gia, lúc này đều cảm kích, giúp nhau quên mình. Kiếm pháp của Trần Huyền Cơ kiêm gồm võ học của mấy nhà, Thượng Quan Thiên Dã tả câu hữu chưởng; kim câu khóa, đâm, ngoặc, xén; chưởng pháp trầm ổn kín kẽ, tất cả đều là bí truyền của Mưu Độc Dật , so với lúc sử dụng song câu uy lực không hề giảm sút. Hai người đồng tâm hiệp lực, chỉ thấy kiếm khí tựa cầu vồng, câu quang hơn tuyết, chốc lát đã đỡ đến chiêu thứ mười hai của La Kim Phong.

La Kim Phong tự thị là đệ nhất cao thủ đại nội, chẳng ngờ lại bị hai tên tiểu tử hậu sanh đỡ được mười hai chiêu, trong lòng đại nộ, sát cơ nổi lên. Trong chớp mắt, chưởng pháp thình lình thay đổi, nhanh như gió giật mưa giông, chưởng chỉ đâm tới, bên trong còn hàm chứa đao kiếm chen nhau, công thẳng vào giữa màn câu quang kiếm ảnh. Chưởng lực của y đã đến mức tùy tâm thu phát, đối với Thượng Quan Thiên Dã còn có chút lưu tình nhưng với Trần Huyền Cơ thì thẳng tay hạ sát thủ. Đấu thêm mấy chiêu, La Kim Phong tả chưởng ra chiêu “Nhân cách thiên hà”, ném Thượng Quan Thiên Dã ra ngoài vòng chiến, hữu chưởng ra chiêu “Ngũ đinh khai sơn”, ngũ chỉ hóa thành móc câu chộp xuống đầu vai Trần Huyền Cơ, bằng vào trảo này muốn bóp vỡ xương tỳ bà, phế bỏ võ công của Trần Huyền Cơ.

Thượng Quan Thiên Dã cuống cuồng lên, vội vàng huy động kim câu nhảy tới, nhưng chưởng lực của La Kim Phong nặng tựa ngàn cân, Thượng Quan Thiên Dã ra đòn mạnh mẽ như thế vẫn không tiến thêm được bước nào. Thượng Quan Thiên Dã tức giận đùng đùng, bất ngờ quát lớn một tiếng, lấy hết sức ném thanh kim câu còn lại nhằm vào năm ngón tay đang chực chờ chộp xuống vai Trần Huyền Cơ của La Kim Phong. Kim câu xé gió, La Kim Phong không nhịn được đành phải nhích qua một bước né tránh kim câu. Nhân cơ hội này, Trần Huyền Cơ lập tức trầm đầu vai xuống tránh khỏi một trảo này của La Kim Phong, lại thừa cơ ra chiêu “Cử hỏa liêu thiên”, trả lại một kiếm.

Lại nghe răng rắc, La Kim Phong một lần nữa đã bẻ kim câu thành hai, tả chưởng kích ra. Chưởng lực vừa nhả, Thượng Quan Thiên Dã thét lên, ngã lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh. Trần Huyền Cơ cả kinh khôn xiết, chiêu “Cử hỏa liêu thiên” còn chưa sử xong, song chỉ của La Kim Phong đã kẹp lấy thân kiếm, nửa đoạn kim câu đâm xuống “Kì môn huyệt” trước ngực Trần Huyền Cơ.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, thập phần nguy hiểm, vang lên một tiếng cười lạnh, kế đó là thanh âm dịu dàng của một nữ nhân:

– “Là kẻ nào dám làm loạn trước cửa Vân gia?” bất thình lình một viên đá bay tới đánh lệch kim câu trong tay La Kim Phong. La Kim Phong kinh hãi, nhìn kỹ lại, kêu lên:

– “Vân đại tẩu, tiểu tử này chính là thích khách đến hành thích Vân đại ca!” Trần Huyền Cơ đột nhiên thoát hiểm, ngẩng đầu nhìn cứ tưởng mình đang nằm mơ, quả thật chính là Vân phu nhân. Vân phu nhân mày liễu chau lại, sắc mặt vẫn còn vẻ sầu muộn tối qua nhưng lại có thêm vài phần tức giận, lạnh lẽo:

– “Ta không cần biết hắn là ai. Không cho phép ngươi hạ thủ trước mặt ta!” La Kim Phong ngạc nhiên biến sắc, bất thình lình ngửa mặt lên trời cười lớn:

– “Ta chỉ biết hắn là cừu nhân của Vân đại ca, hóa ra tẩu lại bao che cho hắn như vậy, xem như La mỗ ta đa sự!” tiếng cười chưa dứt, bóng người đã biến mất vào trong rừng.

Vân phu nhân đảo mắt, vẻ mặt u uất dần dần giãn ra, lộ ra nét tươi cười tự như đóa bách hợp nở trong u cốc, chú mục nhìn Trần Huyền Cơ. Trong mắt ánh lên vẻ vui sướng, hỏi:

– “Ngươi chính là Trần Huyền Cơ?” Trần Huyền Cơ còn đang mơ hồ, đột nhiên nghe bà ta hỏi, giật mình đáp:

– “Chính là vãn bối. A, Vân phu nhân, bà đã quay lại rồi?” y nói xong mới nhận ra đã lỡ lời, nghĩ thầm:

– “Vân phu nhân bỏ nhà ra đi, trong lòng nhất định rất thương tâm. Chuyện thương tâm thì tối kỵ để người khác biết, mình hỏi thế tức là đã biết rõ ẩn tình?” Vân phu nhân trái lại không để ý, chậm rãi nói:

– “Đúng thế. Ta đã quay lại, ta vì Tố Tố mà quay về. Trông thấy ngươi, tâm sự của ta đã gỡ bỏ được một nửa.” Trần Huyền Cơ giật thót, chỉ nghe Vân phu nhân vẫn tiếp tục nói:

– “Ngươi và Thượng Quan Thiên Dã nói gì, ta đều nghe thấy hết. Ngươi thật tình yêu Tố Tố?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Vãn bối và Tố Tố tuy biết nhau không được mấy ngày, nhưng vãn bối cảm nhận muội ấy là người thân cận nhất của mình. Vãn bối yêu Tố Tố còn hơn bản thân nữa!” Vân phu nhân gật đầu:

– “Duyên phận của hai ngươi quả thật thần kỳ. Tố Tố mặc dù không nói lời nào về ngươi, làm mẫu thân như ta vẫn cảm nhận được tình ý của nó. Ta xem ra nó đối với ngươi rất nặng lòng, đến lúc ngủ mơ cũng gọi tên ngươi!” Ngay lúc đó, có tiếng ca từ trên núi vọng xuống, thanh âm mỏng mảnh, mơ hồ, chính là Vân Tố Tố vì tìm Trần Huyền Cơ mà hát hai câu kinh thi này. Hai câu thơ tả cảnh chia tay lưu luyến xúc động lòng người, theo gió bay tới:

– “Một chú ngựa nhỏ trắng trắng, vào sân nhà ta ăn lúa non. Ngừng lại đi ngừng lại đi, hãy kéo dài niềm vui hôm nay. Này người kia, này người kia hỡi, bây giờ hãy cùng tôi vui chơi ở đây.

“Chú ngựa nhỏ trắng trắng, hãy trở về thung lũng trong núi đi. Nhai một bó cỏ xanh. Người này đẹp như ngọc. Nhớ mang giùm tôi một lá thư nhé! Lòng tôi không còn yên tĩnh nữa rồi!” Trần Huyền Cơ nghe thấy, tâm thần như say, nước mắt chực trào ra không biết nên vui hay buồn. Tiếng ca phiêu tán trong rùng, không nhận ra được xuất phát từ đâu.

Vân phu nhân ngơ ngẩn một hồi, thở dài:

– “Tố Tố đối với ngươi quá đỗi thâm tình. Nó đang tìm ngươi, đáng tiếc là tìm không đúng hướng. Nghe tiếng ca thì chúng ta ở ngược hướng nó. Bất quá, sự tình cũng không đến nỗi khẩn cấp, nó không tìm thấy ngươi sẽ trở về nhà thôi.” Dừng lại một lát, nói tiếp:

– “Ta căn bản không muốn gặp lại Vân Vũ Dương, nhưng vì Tố Tố và ngươi, ta đành phải đi gặp hắn một lần. Hà, đi thôi!” Trần Huyền Cơ vừa bước lên một bước, lại dừng lại, lắc đầu:

– “Vãn bối không thể đi được!” Vân phu nhân nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Thượng Quan Thiên Dã vẫn còn nằm trên đất, mê man chưa tỉnh.

Vân phu nhân hỏi:

– “Ngươi không nỡ bỏ rơi hắn? Đúng thế, ta thật sự vui mừng vì ngươi có tình nghĩa như thế, có thể yên tâm giao Tố Tố cho ngươi được rồi. Được được, ta đi gặp Vũ Dương một mình. Vị bằng hữu này của ngươi cũng tốt lắm, đợi hắn tỉnh lại, các ngươi cũng đến đi.” Lời bà ta nói rất bình thản, tựa hồ thương thế Thượng Quan Thiên Dã chẳng có gì. Trần Huyền Cơ đợi bà ta đi khỏi, vội vàng chạy đến, thấy hai mắt Thượng Quan Thiên Dã nhắm chặt, chỉ còn một chút hơi thở mong manh.

Xem tới mạch tượng, chỉ thấy yếu nhược vô cùng, lại còn đứt đoạn, hỗn loạn hết sức. Trần Huyền Cơ khóc rống lên:

– “Thượng Quan huynh, là tiểu đệ liên lụy đến huynh!” hắn ôm Thượng Quan Thiên Dã chạy loạn cả lên, dậm chân hét:

– “Trời không có mắt, bao nhiêu người xấu thì không chết, sao lại bắt Thượng Quan huynh của ta!” nghĩ đến Thượng Quan Thiên Dã trẻ tuổi hào hùng, thành thật chân tình, càng khóc thương tâm hơn.

Đột nhiên Thượng Quan Thiên Dã mở bừng hai mắt, nhảy bật dậy, tức giận hét:

– “Hay cho tên tiểu tử Huyền Cơ ngươi, sao lại trù chết ta?” Trần Huyền Cơ ngẩn người hồi lâu, mừng rỡ kêu lên:

– “Huynh chưa có chết? Huynh chưa chết!” Thượng Quan Thiên Dã trừng mắt:

– “Ta đương nhiên chưa chết, ngưoi khóc cái gì?” Trần Huyền Cơ nín khóc, ngẩng lên trời xá dài, rồi cười to:

– “Đa ta ông trời, là ta trách nhầm ông!” Nguyên lai La Kim Phong vận dụng chưởng lực rất thần diệu, khống chế tùy tâm. Y đánh Thượng Quan Thiên Dã một chưởng hunh mãnh vô cùng nhưng kì thật không dám giết hắn. Chưởng phong vừa chạm người Thượng Quan Thiên Dã lập tức biến thành thủ pháp bế huyệt, chưởng lực thu hồi đến tám thành. Chưởng lực nhẹ như thế chỉ làm khí huyết lưu thông trì trệ nhất thời, không cần người cứu cũng tỉnh lại. Trần Huyền Cơ ôm hắn chạy khắp nơi, khí huyết vận hành trở lại, hắn đương nhiên hồi tỉnh.

Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Tên tiểu tử ngươi, kêu trời gọi đất, giả thần giả quỷ, định biến ta thành gì? Lão tặc La Kim Phong đâu?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Đã bỏ chạy rồi!” Thượng Quan Thiên Dã kinh ngạc:

– “Sao hắn lại bỏ ngươi chạy được?” Trần Huyền Cơ nói:

– “Không phải ta, là Vân phu nhân.” Thượng Quan Thiên Dã hỏi:

– “Vân phu nhân là ai?” Trần Huyền Cơ cười nói:

– “Ngoại trừ thê tử của Vân Vũ Dương, còn có ai là Vân phu nhân nữa?” Thượng Quan Thiên Dã ngạc nhien vô cùng:

– “Bà ta cứu ngươi?” Trần Huyền Cơ nói:

– “Chà, huynh đừng hỏi nhiều. Chúng ta mau đến Vân gia thôi!” Thượng Quan Thiên Dã trợn mắt, hỏi:

– “Đến đó làm gì?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Ta đến đòi nữ nhi của ông ta còn huynh thì đòi kiếm phổ.” Thượng Quan Thiên Dã lại nói:

– “Hắn chịu giao nữ nhi cho ngươi sao?” Trần Huyền Cơ nói:

– “Hắn áy náy trong lòng, lại hổ thẹn với thê tử, không thể không lấy lòng bà ta.” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Cái gì? Thì ra là Vân phu nhân đi cầu tình dùm ngươi. Được nha, tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật có bản lãnh, chưa gì đã liên kết với nhạc mẫu tương lai rồi!” Trần Huyền Cơ đỏ mặt:

– “Thượng Quan huynh lại cười đệ rồi!” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Ai thèm cười ngươi. Mau đem sự tình kể hết cho ta nghe, không được giấu diếm!” Trần Huyền Cơ đã biết tính Thượng Quan Thiên Dã, nếu không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi nửa bước. Chỉ đành đem hết sự tình từ lúc Vân phu nhân tới nói cho hắn nghe. Thượng Quan Thiên Dã ngơ ngẩn xuất thần, trong lòng hỗn loạn, vừa mừng cho Trần Huyền Cơ vừa thương tâm cho Tiêu Vận Lan, hồi lâu sau mới nói:

– “Tốt rồi, thôi ngươi đến đó đi.” Trần Huyền Cơ hỏi:

– “Còn huynh?” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Ta bây giờ chẳng còn hứng thú gì với kiếm phổ đó, lại nói ta không muốn nhận lãnh ân huệ của người khác. Ta không đi!” ba câu này như chém đinh chặt sắt. Trần Huyền Cơ không dám khuyên y thêm, ngây người nhìn y. Lòng hắn sớm đã đến bên cạnh Vân Tố Tố nhưng lại không nỡ lập tức li khai Thượng Quan Thiên Dã. Thượng Quan Thiên Dã cũng nhìn lại hắn, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói được câu nào. Trời đã ngả về chiều, gió núi nổi lên. Thượng Quan Thiên Dã vừa mới khôi phục khí huyết, cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên nắm lấy tay Trần Huyền Cơ hỏi:

– “Ngươi lạnh không?” Trần Huyền Cơ đáp:

– “Không, huynh lạnh ư?” Thượng Quan Thiên Dã nói:

– “Ta cũng không biết tại sao. Hà, gió thổi còn để lại bông tuyết rơi. Chúng ta ở trong này còn thấy lạnh, bên ngoài rừng chắc là lạnh lắm. Vận Lan tỉ tỉ trơ trọi một mình bên ngoài, không biết ngươi có sợ nàng ấy bị lạnh không?” Trần Huyền Cơ trong lòng đau xót, nói:

– “Thượng Quan huynh, đệ khẩn cầu huynh một chuyện!” Thượng Quan Thiên Dã gật đầu:

– “Nói đi!” Trần Huyền Cơ nói:

– “Huynh nghe đệ, hãy đi tìm Vận Lan tỉ tỉ đi!” Thượng Quan Thiên Dã im lặng không nói, lắc lắc đầu, qua một hồi lâu mới hạ giọng:

– “Huyền Cơ, ngươi không cần lo cho ta. Ta đã quyết ý kế thừa y bát của đại đạo Tất Lăng Phong, từ nay về sau ngươi làm hiệp sĩ của ngươi, ta làm cường đạo của ta. Hai chúng ta không liên can đến nhau nữa. Ngươi đi đi!” Trần Huyền Cơ biết y thương tâm vô cùng, nghĩ:

– “Người khác thất ý thì lánh thiện, hắn lại ẩn thân nơi cường đạo. Chiếu theo tính khí y mà nói, không biết từ nay về sau còn gây ra chuyện gì nữa? Thất ý lánh thiện còn tốt, trốn nơi hắc đạo thế này chỉ e hắn sẽ đi vào đường rẽ mất!” hắn suy nghĩ rất nhanh, buột miệng đáp:

– “Huynh không đi tìm Vận Lan tỉ tỉ, ta cũng không đi tìm Tố Tố!” Chợt nghe một tiếng cười lạnh, có người nói:

– “Không cần phải tìm, ta đến rồi đây!” Thượng Quan Thiên Dã kêu lên:

– “Vận Lan tỉ tỉ!” chỉ thấy Tiêu Vận Lan hai mắt sưng lên, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, lại ngửa mặt lên trời cười lớn, vẫy tay nói:

– “Thượng Quan Thiên Dã, ngươi đến đây! A, sao ngươi không đến? Nếu ngươi không đến, sẽ bỏ lỡ cơ hội thấy người ta thành thần tiên quyến thuộc!” Nếu là lúc bình thường, Thượng Quan Thiên Dã thấy nàng ta vẫy tay đã lập tức tuân theo. Nhưng mà lúc này, không chỉ Trần Huyền Cơ minh bạch, Thượng Quan Thiên Dã cũng nghe được trong lời nói của Tiêu Vận Lan hết sức phẫn kích nên mới nói ra những lời này. Chắc nàng ta đã đến từ nãy, Trần Huyền Cơ nói gì nàng ta đều nghe rõ cả.

Trần Huyền Cơ đứng trơ như khúc gỗ. Thượng Quan Thiên Dã lòng đau như cắt, kêu lên:

– “Vận Lan tỉ tỉ, ngươi, ngươi…” không biết phải khuyên giải nàng ta như thế nào. Tiêu Vận Lan lại cười như điên dại, so với khóc càng khiến người ta khó chịu vạn lần. Tiêu Vận Lan vẫn cười, đưa tay vẫy Thượng Quan Thiên Dã:

– “Đến đây, sao ngươi không đến? Cả ngươi cũng xem thường ta!” đột nhiên tiếng cười đã chuyển thành tiếng khóc, Tiêu Vận Lan hai tay che mặt, quay người chạy đi.

Thượng Quan Thiên Dã rốt cuộc không nhịn được, kêu lên:

– “Vận Lan tỉ tỉ, đợi ta, ta đến đây!” lập tức phi thân đuổi theo, hai người một trước một sau xuyên qua khỏi rừng cây, chỉ còn lại một mình Trần Huyền Cơ đứng ngây ở đó.

Trần Huyền Cơ thở dài, đưa mắt nhìn theo bóng hai người, nghĩ:

– “Trái tim ta sớm đã dành trọn cho Tố Tố, Lan tỉ, ta cả đời này cũng không trông mong tỉ tha thứ cho ta!” Lấy đất làm hương, âm thầm khấn cáo trời đất, xin bảo vệ cho mối lương duyên của bọn họ, nhớ lại vẻ mặt của Tiêu Vận Lan trong lòng không khỏi lạnh buốt. Chỉ e hảo sự không thành, hai người bọn họ không thành đôi thì mình cả đời cũng không giải tỏa được gút mắc này.

Nhất thời tư tưởng rối ren, y cảm thấy trên đời chuyện tình cảm lằng nhằng khó giải quyết nhất. Ráng chiều đã mất, trong rừng tối đen lành lạnh. Trần Huyền Cơ mơ mơ hồ hồ, niềm vui sắp gặp lại Vân Tố Tố cũng giảm đi rất nhiều. Nếu không nhờ nghĩ đến Vân Tố Tố, không được hi vọng gặp lại ý trung nhân chi trì, Trần Huyền Cơ đã vô lực đi tiếp.

Trần Huyền Cơ ra khỏi rừng, nhằm hướng Vân gia bước tới, trong lòng không khỏi thắc mắc:

– Tố Tố hiện tại ra sao? Vẫn còn đi tìm mình hay đã về nhà rồi? Vân phu nhân không biết đã nói những gì với trượng phu? Bà ta đã gặp nữ nhi chưa?” Vân Vũ Dương lúc này đang ở một mình trong thư phòng, tựa cửa nhìn hoa mai. Trải qua trận đại chiến tối hôm trước, trên cây chỉ còn thưa thớt vài đóa, trong sân chỗ nào cũng thấy thê lương. Góc tường là một nấm mộ đắp đất vàng, trong cảnh thê lương còn thêm vài phần quỷ khí.

Trong sân tĩnh lặng như tờ, Vân Vũ Dương thở dài, gọi:

– “Tố Tố!” gió đêm xuyên qua cửa sổ, văng vẳng đưa lại tiếng ca của Vân Tố Tố. Tố Tố đi tìm Trần Huyền Cơ còn chưa về.

Trong đầu Vân Vũ Dương lại hiện lên một cảnh. Y đem nửa viên tiểu hoàn đan hòa với bình Quỳnh hoa hồi dương tửu, gắng gượng chống đỡ. Cuối cùng, ở trong thạch động đem tội nghiệt ân hận cả đời của mình ra nói cho nữ nhi nghe, “đáng thương cho Tố Tố, có lẽ cho tới bây giờ cũng không tưởng được phụ thân là người vô tình vô nghĩa xấu xa như thế?” Vân Tố Tố kinh hãi, run rẩy, không những thương tâm, vẻ mặt cũng sợ hãi như chứng kiến tận mắt “ôi, ta thực không nên nói chuyện đáng sợ như vậy cho nó nghe, trái tim thuần khiết của nó vĩnh viễn bị bóng đen che mờ. Nếu ta không sám hối với nó, lỡ ta chết đi mà không vơi bớt được nỗi thống khổ trong lòng thì chết cũng không nhắm mắt.” “Tố Tố chảy nước mắt, nghe ta kể lại tội nghiệt đáng sợ đó. Ta im lặng lắng nghe nhưng nó không nói gì. Hà, con đang nghĩ gì vậy? sau khi ta nói xong, nó chỉ nghẹn ngào nói:

– “Gia gia, người đã mệt rồi, trong thạch động này tối đen rất sợ, con đỡ cha về nhà nghỉ ngơi một lát!” Tố Tố, sao con không trách ta, con thương yêu ta như vậy, con có biết trong lòng ta rất khó chịu không?” Sau khi đưa phụ thân về nhà, Tố Tố chờ phụ thân ngủ liền một mình ra ngoài. Vân Vũ Dương nhớ lại, trong lòng khẽ cười:

– “Con gái à, con tưởng ta không biết con đi tìm ai ư? Chẳng qua ta giả vờ ngủ để cho con đi thôi.” Gió thổi tới, Vân Vũ Dương đột nhiên lạnh người, nghĩ tiếp:

– “Tố Tố không biết có về hay không? Ta không xứng làm phụ thân nó, nó xem thường ta, ta cũng đành cam chịu. Nhưng nếu nó không về, ta sống một mình còn ý nghĩa gì nữa?” Vân Vũ Dương lúc này giống như người bệnh nặng, toàn thân không có một chút sức lực. Sân viện vắng lặng ghê người, hốt nhiên có bước chân vọng tới, Vân Vũ Dương ngẩng đầu nhìn, run giọng:

– “Bảo Châu, là nàng! Nàng đã về rồi!” Vân phu nhân gạt đám hoa mai, trầm mặc nhìn nấm mộ nửa khắc rồi chậm rãi tiến vào thư phòng. Trong thư phòng Vân Vũ Dương đã thắp một ngọn đèn sa, dưới ánh đèn chỉ thấy sắc mặt Vân phu nhân trắng bệch đến lạnh người.

Vân phu nhân tránh ánh mắt của trượng phu, tựa như đang đối diện với một người xa lạ, nhạt nhẽo hỏi:

– “Tố Tố đâu?” Vân Vũ Dương đáp:

– “Đã ra ngoài rồi, còn chưa thấy về. Bảo Châu, ta biết nàng rất buồn bực, lẽ ra tối qua ta không nên giết chết Thiên Đạc. Ta cả đời đã làm sai rất nhiều chuyện, ta không mong nàng tha thứ cho ta.” Vân phu nhân nói:

– “Chuyện đó giờ nói đã muộn rồi. Vũ Dương, ta bình sinh chưa hề cầu xin ngươi chuyện gì, hôm nay ta là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đáp ứng ta một chuyện.” Vân Vũ Dương biến sắc, run giọng:

– “Ta biết nàng cầu xin chuyện gì? Nàng muốn đưa Tố Tố đi theo?” Vân phu nhân lắc đầu:

– “Ta vốn muốn đưa Tố Tố đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tố Tố dù nguyện ý theo ta, ta cũng không thể làm cho nó sung sướng.” Vân Vũ Dương nói:

– “Nếu vậy nàng muốn để Tố Tố ở lại. Bảo Châu, nàng cũng ở lại đi!” Vân phu nhân vẫn tiếp tục nói:

– “Ta đã nghĩ rồi, nếu Tố Tố theo ngươi, ngươi cũng không làm nó hạnh phúc được.” Vân Vũ Dương ảm đạm nói:

– “Ta biết!” Vân phu nhân nói:

– “Ta biết ngươi thương yêu Tố Tố không kém gì ta, hai người chúng ta vì sao không thể nghĩ thay cho nó, làm cho nó được hạnh phúc?” Vân Vũ Dương im lặng không nói, Vân phu nhân lại tiếp:

– “Ngươi không bỏ được nó, chẳng lẽ ta bỏ được nó ư? Ta đã nghĩ rất nhiều rồi, nó chỉ có rời xa chúng ta là tốt nhất!” Vân Vũ Dương hừ một tiếng, buồn bã:

– “Ta hiểu ý của nàng rồi!” Vân phu nhân gật đầu:

– “Ngươi hiểu được thì tốt, trên thế giới này chỉ có một người có thể đem lại hạnh phúc cho Tố Tố!” Vân Vũ Dương kêu lên:

– “Trần Huyền Cơ!”. Vân phu nhân đáp:

– “Đúng thế, chính là gã thanh niên muốn giết ngươi!” Vân Vũ Dương lại im lặng không nói, Vân phu nhân không thèm lí tới, nói tiếp:

– “Ta đã quan sát con người hắn, hắn đối với bằng hữu xả thân không từ, đối với người yêu mến nhất định không phụ lòng. Đem Tố Tố giao cho hắn, ta thật sự rất yên tâm!” Vân Vũ Dương thở dài:

– “Hắn được một bọn bằng hữu đồng liêu của ta ngày trước dạy dỗ, chính là để hắn giết ta. Mối oán cừu này không sao hóa giải.” Vân phu nhân trầm giọng:

– “Hai mươi năm trước, ngươi khẩn cầu ta giúp ngươi trộm kiếm phổ của gia gia, ta đáp ứng ngươi, khi đó ngươi đã nói thế nào?” Vân Vũ Dương đáp:

– “Ta nói ta nguyện đáp ứng một ngàn một vạn yêu cầu của nàng. Nàng muốn gì, ta đều làm hết. Hai mươi năm qua, ta đã đối xử không phải với nàng.” Vân phu nhân nói:

– “Hai mươi năm qua, ta không đòi ngươi, cũng không cầu xin ngươi chuyện gì, bởi vì ta biết trong lòng ngươi không hề có ta!” Vân Vũ Dương trong lòng đau xót, định lên tiếng, chỉ nghe thê tử vẫn tiếp tục nói:

– “Mấy cái chuyện đó cũng không cần nhắc lại làm gì. Hiện tại ta chỉ cầu xin ngươi một chuyện, để cho Tố Tố theo Huyền Cơ cao chạy xa bay, tốt nhất là từ nay về sau không bao giờ trông thấy chúng ta nữa.” Vân Vũ Dương gật đầu:

– “Phải, để cho nó khỏi nhớ đến đã từng có một phụ thân khiến nó thương tâm như vậy. Bảo Châu, ta đáp ứng nàng. Kì thật, ta cũng có ý định để nó đi cùng Trần Huyền Cơ!” Vân phu nhân nghe xong liền xoay người bỏ đi. Vân Vũ Dương gọi:

– “Bảo Châu, nàng khoan hãy đi, Tố Tố sắp về rồi!” Vân phu nhân đáp:

– “Ta chỉ có một tâm nguyện đã hoàn thành này, sớm muộn gì cũng phải chia tay, hà tất phải gặp để nó lại đau lòng!” Vân Vũ Dương hỏi:

– “Nàng đi đâu?” Vân phu nhân đáp:

– “Ngươi giết người, ta thay ngươi trả nợ!” Vân Vũ Dương lẩm bẩm:

– “Thiên Đạc, Thiên Đạc, cuối cùng vẫn là ngươi thắng!” Vân phu nhân nghe y nói, liền quay đầu lại:

– “Ta xem Thiên Đạc là bằng hữu tốt nhất, tuyệt không có nửa điểm tư tình. Ngươi có biết trong nhà y còn cô nhi quả phụ không? Ta còn phải đem bức họa này đi, để cho hắn chết được nhắm mắt. Nếu không phải vì Tố Tố, đêm nay ta cũng không quay về đâu!” Vân Vũ Dương hữu khí vô lực, tựa cửa nói:

– “Hay lắm, Bảo Châu, nàng đi đi!” Sân viện trở lại yên tĩnh, Vân Vũ Dương cao giọng ngâm:

– “Sinh tử u minh hai cõi mờ mịt, sống tạm trên trần gian càng thương tâm, mai tàn trăng lạnh đối diện nhà, lệ rơi theo gió đau đứt ruột.” Tiếng ngâm chưa dứt, đột nhiên có tiếng người cười ảo não:

– “Vũ Dương huynh thật là có thi hứng a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.