Type: Bảo Quyên
Dao mổ lợn bổ tới như chớp, Phượng Tri Vi lại nhìn gương mặt kia, kinh hô.
Trong tiếng hô có mấy phần vui vẻ mấy phần nghi hoặc.
“Rắc”, con đao mổ lợn khí thế hung hang đã gãy thành hai đoạn trong tay Cố thiếu gia, người nọ tru lên một tiếng, bỗng chốc lao vọt lên, biến bản thân mình thành đao mà đâm tới.
Thân hình hắn vừa nảy lên, hai luồng sáng vàng đã theo đó bay ra, kêu lên chít chít giữa không trung, tám chiếc móng vuốt hung hãn định cào về phía mặt Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi chỉ quát: “Là ta!”
Tia sáng vàng chợt ngưng lại, hiện ra một đôi khỉ chỉ lớn bằng ngón tay, con mắt to cồ cộ trợn tròn lên nhìn chăm chăm vào Phượng Tri Vi, trong phút chốc mắt chúng sáng bừng, vui mừng kêu lên một tiếng “chít” muốn ôm nàng, rồi lại quên mất hình đang lơ lửng giữa không trung, thoáng cái đã rủ nhau rơi xuống.
Vừa vặn rơi vào bàn tay Phượng Tri Vi đã vươn ra chờ sẵn.
Phía bên kia Cố Nam Y lại vươn tay ra, chộp kẻ tấn công lại. thân htể cao lớn của người kia giãy giụa trong tay y, nhưng Cố Nam Y vẫn không hề động đậy.
Phượng Tri Vi nắm hai con khỉ, nhìn gương mặt sưng vù giấu sau mái tóc rối tung của người đối diện, hít sâu một hơi, bật cười mà nước mắt rưng rung.
Nàng nói: “Thuần Vu… ngươi còn sống, tốt quá rồi.”
Nàng dặn dò mấy câu đơn giản với đám quan viên đi cùng, Đào Thế Phong khấp khởi vui mừng ngoài ý muốn. Thuần Vu Mãnh thân phận bất phàm, cha hắn là Phó soái chinh Bắc, bây giờ mình cứu hắn, cũng xem như có một phần công lao.
Từ ngày đến Hoàng Hải, Phượng Tri Vi vẫn vương vấn buồn đau, nay cũng lộ ra nét vui vẻ chân thành. Từ khi lạc mất nhau dưới vách dựng của núi Kị Dương Lũng Tây, sự hi sinh của Thuần Vu Mãnh nàng vẫn luôn canh cánh trong long. Lúc nửa đêm trằn trọc không ngủ, nàng luôn nhớ tới thiếu niên kia sải bước về phía nàng trong nhà ăn của thư viện Thanh Minh. Mười mấy năm qua, hắn là người đầu tiên tiếp cận nàng mà không có ý đồ, hắn đã cho nàng cảm giác đặc biệt chân thành nhất.
Lần đầu tiên Phượng Tri Vi thật long cảm tạ trời xanh, ông trời thi thoảng vẫn có mắt.
Nhưng chỉ lát sau, nàng nhìn Thuần Vu Mãnh mà phát sầu – tên nhóc này bị làm sao thế?
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của hắn, đừng nói là nàng suýt nữa đã không nhận ra hắn, dù cha mẹ hắn tới đây cũng sẽ lầm tưởng là người lạ.
Chưa nói đến vẻ ngoài nhếch nhác của hắn, xem ra hắn đã bị người ta bắt làm tù binh, tù binh đương nhiên không được đối xử tốt lành gì. Có điều đám người kia giết người không chớp mắt, cớ sao lại không giết hắn? Rất rõ rang, thần trí của hắn có vấn đề, đến nàng còn chẳng nhận ra; hơn nữa mặt hắn sưng vù xanh tím, không giống như bị đánh đập, mà cứ như mắc phải chứng bệnh gì.
Nhét Thuần Vu Mãnh đang gà khóc giãy giụa vào trong xe ngựa, quay về Khế Viên, triệu đại phu tới, đại phu nói có thể hắn đã ăn lầm có độc khiến cho thần kinh rối loạn, kê một đơn thuốc là ổn thôi. Phượng Tri Vi nhẹ nhõm thở phào, sau đó lại cảm thấy kì lạ. Ban đầu nàng cứ đinh ninh Thuần Vu Mãnh nhất định đã đói khát đến cùng cực mới đi ăn bậy cỏ cây, nhưng trông hắn nào có gầy yếu gì cho cam, hai bé khỉ cũng được nuôi béo tốt, đứng thẳng lên cũng cao gần bằng củ cải, trong hoàn cảnh này sao còn có thể ăn vớ va vớ vẩn cơ chứ, thật khiến người ta khó hiểu.
Bấy giờ tì nữ dâng thuốc lên cho nàng, Phượng Tri Vi giờ chẳng bị ai giám sát, đời nào chịu uống, tiện tay đặt sang một bên. Không ngở Thuần Vu Mãnh nhìn thấy, bèn bưng lên ừng ực uống hết, rồi còn thỏa mãn chép chép miệng, trông như dư vị còn chưa tan hết.
Phượng Tri Vi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, thuốc này từ mùi cho đến vị đều kinh khủng muốn chết luôn, có sao Thuần Vu Mãnh lại uống vui vẻ như thế chứ, nhìn vẻ mặt hắn còn tưởng đấy là quỳnh tương ngọc dịch không bằng.
Lòng nàng khẽ động, sai người mang mơ ngọt tới, đặt trước mặt Thuần Vu Mãnh. Quả nhiên Thuần Vu Mãnh như nhìn thấy phân, nháy mắt đã nhảy ra tránh tít đằng xa.
… Khứu giác lẫn vị giác của Thuần Vu Mãnh, hình như đều loạn hết rồi…
Nhớ tới “nhãn cổ” mà Ninh Dịch trúng phải, Phượng Tri Vi rơi vào trầm tư, lẽ nào Thuần Vu cũng đã trúng cổ?
Mắt tai miệng lưỡi mũi, thất khiếu thông nhau, nếu có thể giải được cổ độc của Thuần Vu Mãnh, thì phải chăng cũng giải được cho Ninh Dịch?
“Cố Huynh”, nàng quay đầu hỏi Cố Nam Y, “Vị danh y kia, đã đi chưa?”
Cố thiếu gia im lìm không nói, nếu y đã chọn cách im lặng, có nghĩa là y không muốn đáp nhưng cũng không muốn nói dối.
“Đây là bạn tốt của tôi,” Phượng Tri Vi chỉ vào Thuần Vu Mãnh, tha thiết cầu xin: “Vì cứu mạng tôi mới ra nông nỗi này, xin giúp tôi chuyển lời tới vị tiên sinh kia, dù phải trả cái giá nào tôi đều bằng long, mời ngài ấy ra tay cứu người.”
Cố thiếu gia “à” một tiếng, đi ra cửa.
Một lúc lâu sau mới trở về, lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
Phượng Tri Vi chán nản, hạng người nào mà khó nói chuyện đến thế chứ. Không chịu chữa cho Ninh Dịch thì cũng đành thôi, tại sao cũng không chịu chữa cho Thuần Vu Mãnh?
“Hắn nói, cô nương nên bớt hao tâm tổn trí vì kẻ khác thì hơn.” Cố thiếu gia thuật lại lời của vị kia.
Phượng Tri Vi ngẩn người – lẽ nào vị danh y kia đã đoán trúng tâm tư của nàng, biết nàng muốn thông qua phương pháp trị bệnh cho Thuần Vu để chữa cho Ninh Dịch?
Cớ sao hắn một mực không chịu dính dáng đến Ninh Dịch?
Nhớ lại quãng thời gian dài như thế, những người đi theo bên nàng ngoài Cố Nam Y ra, còn đâu trước sau vẫn không lộ diện. Rốt cuộc họ không muốn cho nàng biết, hay là không muốn cho Ninh Dịch biết?
Tuy Ninh Dịch quả thực không thể tính là cùng phe với nàng, phòng bị đối với y là chuyện bình thường, nhưng Phượng Tri Vi cứ cảm thấy trong sự phòng bị này hình như còn có nguyên nhân khác.
“Đi, tôi không nhọc long lo nghĩ thay người khác.” Phượng Tri Vi im lặng hồi lâu, rồi thản nhiên nói, “Tôi cũng tặng lại cho hắn một câu tương tư, tiên sinh vẫn nên bớt nhọc long lo nghĩ thay người khác thì hơn, Phượng Tri Vi chỉ là một nữ tử bình thường, không đảm đương nổi sự chăm sóc của các vị, về sau… vẫn nên thôi đi.”
Lời nàng vừa dứt, đã loáng thoáng nghe có tiếng động vang lên đâu đó. Cố thiếu gia lẳng lặng ngồi xuống, ăn hồ đào.
Phượng Tri Vi nhìn y.
Y nhìn Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi lại nhìn y.
Y lại nhìn Phượng Tri Vi.
Phượng Tri Vi cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ, nhắc nhở y: “Cố huynh, vừa rồi tôi nói thế, có nghĩa là tôi không cần ai bảo vệ.”
“Ờ.” Cố thiếu gia chuyên tâm ăn hồ đào, “Bọn họ đã biết rồi.”
Phượng Tri Vi dằn long xuống, “Bao gồm cả huynh nữa.”
Cố thiếu gia ngơi tay, ngó ngó nàng, sau đó rất rộng lượng mà ăn tiếp, “Không bao gồm.”
“Bao gồm.”
“Không bao gồm.” Cố thiếu gia đập vỡ vỏ hồ đào trên tay, “Ta là người của cô.”
Phượng Tri Vi hít sâu, “Huynh chính là huynh, không phải là người của ai hết, huynh phải làm chính bản thân huynh.”
“Cô không cần ta?”
Phượng Tri Vi “a” lên, cảm thấy hình không tài nào tiếp tục đối thoại với Cố thiếu gia.
Nàng không nói nên lời, Cố thiếu gia lại bắt đầu nghi hoặc.
“Cô không cần ta?” Y ngẩng đầu lên, nói ra nghi vấn với nóc nhà, nhưng giống như đang nói với bản thân mình, “Vậy thì ta, biết phải làm gì?”
“Làm chuyện Huynh muốn làm, hoặc là vân du bốn biển, hoặc là mở một cửa hàng nhỏ, hoặc là…” Phương Tri Vi khẽ nói, “… cưới một người vợ, sống qua ngày.”
Cố thiếu gia lại siu nghĩ cẩn thận một hồi, kiên quyết lắc đầu, không đếm xỉa đến nàng nữa, tiếp tục cúi đầu ăn hồ đào. Phượng Tri Vi đành thở dài.
Căn phòng im ắng một lúc lâu, trên đỉnh đầu có tiếng tay áo xé gió, Cố thiếu gia lại hỏi nàng: “Cô nói không cần ta, ta cảm thấy trong lòng có một khoảng trống, đó gọi là gì?”
Cố Nam Y khó được một lần chủ động hiếu học, Phượng Tri Vi lập tức lấy lại tinh thần, ân cần dạy bảo: “Đó gọi là mờ mịt.”
“À, mờ mịt.” Cố thiếu gia tiếp tục cố gắng tìm kiếm mờ mịt.
Trên đỉnh đầu có người khe khẽ thở dài, nói: “Vô ích thôi.”
Tiếng theo người hạ xuống, Phượng Tri Vi chỉ cảm thấy trước mắt có tà áo trắng thoáng phất lên, một người đã đứng trong phòng. quay lưng về phía nàng.
Thân hình cao gầy, mặc một bộ áo bào trắng khít người, dáng đứng thẳng mang một vẻ bình thản đặc biệt.
Phượng Tri Vi nhìn thân người nọ, mơ hồ cảm thấy quen mắt. Nàng chờ người ấy quay sang, người ấy quả thật cũng quay lại, nhưng trên mặt lại đeo một tấm gỗ. Đây rõ ràng là thứ mặt nạ kém cỏi nhất, nói thẳng ra cho nàng biết – ta cứ không muốn cho ngươi xem mặt đấy.
Nàng cười mỉm đứng lên, “Vị này chắc hẳn chính là vị tiên sinh đã cứu mạng tại hạ, xin hỏi tôn tính đại danh? Xin nhận của tại hạ một vái.”
Người kia đứng im phăng phắc, lặng lẽ nhìn nàng đăm đăm. Phượng Tri Vi tiến lên một bước, hai gối mềm xuống sắp sửa dập đầu.
Người ấy giật mình, cứ tưởng nàng chỉ muốn khom người, ai ngờ nàng lại chuẩn bị quỳ xuống, vội vàng nâng nàng dậy. Ống tay áo người kia cuốn lên gió nổi mây trôi, tư thái đặc biệt phiêu dật. Phượng Tri Vi nhìn chăm chú vào động tác kia, trong nháy mắt linh quang lóe lên, giật mình nói: “Là ông!”
Nháy mắt, trong đầu nhoáng lên một ống tay áo màu đen, mây bay cuồn cuộn, một cuốn sách được ném vào trong lòng nàng.
Chuyện đó xảy ra sau khi nàng bị trục xuất khỏi Thu phủ, làm tiểu tư trong kỹ viện, “ngẫu nhiên gặp gỡ” kẻ mặc áo bào đen trộng, bị ép uổng làm “nô bộc” một thời gian. Ở nơi đó, nàng học được thân pháp và võ công tâm pháp cơ bản, còn được môt cuốn sách thần bí giúp nàng một bước lên mây.
Nàng ở cùng hắc y nhân hơn một tháng, nàng nhớ rõ dòng khí biến hóa khi hắn thi triển võ công. Một người dù có cải trang muôn hình vạn trạng, thì võ công cũng không thể thay đổi.
Nàng vẫn nhớ, lần đó trong tiểu viện kia, nàng bị Ninh Dịch áp giải đi “tìm hung thủ”, đúng lúc gặp hắn đang “quyết đấu” với Cố Nam Y, sau đó trong cơn mông lung, nàng bị Cố Nam Y bắt đi mất.
Sau đó Cố Nam Y mơ mơ hồ hồ bị lạc đường, rồi y đánh mất bản thân, được nàng nhặt về, y cũng cứ thản nhiên bị nhặt về như thế, nhặt về đến tận bây giờ.
Nàng lại nhớ đến hôm Thái tử bắt ép Công chúa Thiều Ninh trên tĩnh trai, bên người hắn có một hắc y nhân, nhớ đêm đó Cố Nam Y có vẻ mặt khác lạ, từng giơ tay bóc vỏ cột nhà. Khi ấy trong lòng nàng còn cảm thấy lơ mơ không rõ, đến bây giờ cuối cùng cũng đã sáng tỏ – là hắn, ẩn núp bên cạnh Thái tử, Cố Nam Y đã quen biết hắn từ lâu, cho nên thấy ám hiệu trên cây cột bèn đưa tay bóc đi.
Ban đầu khi nhặt Cố Nam Y về, nàng cũng có lòng muốn dò xét, cứ tưởng đi không được bao xa sẽ có người đuổi theo, nhưng suốt dọc đường chẳng thấy ai cả.
Hóa ra gặp gỡ không phải do tình cờ, từng chỗ rẽ đều có người đang trăm phương nghìn kế chờ đợi ngươi, không dùng cách này cũng sẽ dùng cách khác, để “tình cờ” gặp ngươi.
Phượng Tri Vi nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt lại không có ý cười.
Nam tử đứng đối diện lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu mới bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Lại mắc bẫy của cô nương rồi.”
Trong chốc lát suy nghĩ của Phượng Tri Vi xoay chuyển như chớp, toàn bộ sự việc từ lúc rời phủ đến nay đều lướt qua một lần, nhất thời cảm thấy dường như tất cả những chuyện ban đầu có vẻ rất tự nhiên rất đơn giản, thì bây giờ xem ra đều đã phức tạp hơn nhiều. Dường như ngay từ đầu, nàng đã bước đi trên con đường được kẻ khác an bài; nàng cứ ngỡ xưa nay mình luôn làm chủ được bản thân, nhưng rất có thể vẫn luôn bị người thao túng.
Thứ cảm giác này không hề dễ chịu.
“Vì sao chứ?” Nàng yên lặng hồi lâu, rồi hỏi thẳng vào đề.
Bạch y nhân cúi người bắt mạch cho Thuần Vu Mãnh, thản nhiên đáp: “Cô nương, cần gì phải suy xét đến cùng, cô thấy cứ để như cũ không tốt sao?”
“Không tốt.” Phượng Tri Vi nói, “Không công không hưởng lộc, tôi không thể thản nhiên hưởng thụ sự bảo vệ này mà không truy hỏi nguyên do.”
“Giờ không phải là lúc để nói.” Bạch y nhân nói, “Nhưng xin cô nương tin tưởng, chúng ta không muốn hại cô.”
“Tôi biết, mạng của tôi cũng do ông cứu.” Phượng Tri Vi cười, “Nhưng người đời có đôi khi, kẻ có lòng tốt lại hay làm hỏng chuyện, ông nói có phải không?”
“Cô nương chớ lo chuyện này.” Bạch y nhân cười, “Chúng ta sẽ không can thiệp vào bất cứ hành động nào của cô nương, chỉ bảo vệ tính mạng cô thôi.”
“Chính vì như thế, tôi lại càng không yên tâm.” Phượng Tri Vi thở dài, “Tôi có tài đức gì, mà được các vị bảo vệ như thế? Rồi tổn phúc giảm thọ, tôi không gánh vác nổi.”
“Có gánh vác nổi hay không, chúng ta tự khắc biết.” Bạch y nhân không hề tiếp thu mấy lời nói khách sáo của nàng, tập trung châm cứu cho Thuần Vu Mãnh, “Cô nương còn muốn ta cứu vị này không? Nếu không muốn, chúng ta không ngại đến sảnh trước rồi từ từ nói tiếp.”
Phượng Tri Vi giận quá hóa cười, quay đầu bước đi, “Tôi thầy tôi vẫn nên dạy bảo Cố huynh chu đáo thì hơn, rồi sẽ đến một ngày y nói rõ rang cho tôi hay.”
“Vậy là tốt nhất.” Ánh mắt nhuốm màu ưu thương của bạch y nhân lướt qua Cố Nam Y đang hờ hững ăn hồ đào, “Nếu có thể, ta sẵn sàng dùng toàn bộ bí mật, để đổi lại y có thể đặt chân vào khoảng trời đất này.”
Để gian phòng lại cho bạch y nhân, Phượng Tri Vi đứng dưới ánh nắng chiếu vào căn viện, nhắm mắt cảm nhận ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu vào mặt mình, dáng vẻ bình tỉnh mà lòng rối như tơ.
Những điều nàng đã lờ mờ đoán ra từ trước, đến hôm nay đã được chứng thực, nhưng nàng chẳng hề cảm thấy thoải mái như vừa được buông xuống một tảng đó to, mà trái lại càng thêm nặng nề – trên đời không có may mắn nào từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi việc xảy ra ắt phải có nguyên nhân của nó.
Nhưng xem ra, đám người này dù sao đi chăng nữa cũng không chịu cho nàng một đáp án ngay bây giờ.
Đè nén nỗi bất an tự đáy lòng, Phượng Tri Vi mang theo hai con bút hầu, trở lại nha môn Án sát sứ, quan sát mấy thi thể kia một lần nữa. Trước kia chính vì nàng trông thấy những vết cào trên cổ tay thi thể, nên mới liên tưởng tới bút hầu. Bây giờ xem ra, đám người này ắt hẳn chính là những kẻ đã truy sát họ ở Lũng Tây lúc trước, sau khi đại quân Ninh Dịch lên đường lại nuôi ý đồ ra tay lần nữa, rồi lại bỏ dở giữa chừng vì một loạt các hành động gần đây của quan phủ Hoàng Hải. Nhưng vì sao chúng không chạy về Mân Nam, mà lại đi theo hướng Phong Châu nằm ở trung tâm Hoàng Hải, để tự tìm đường chết? Thật khiến người ta có phần khó hiểu.
Nàng nhìn đăm đăm vào đôi mắt của mấy thi thể kia, giờ này nàng cuối cùng cũng hiểu ra vì sao mình lại cảm thấy quái lạ khi nhìn vào chúng. Thì ra họ bị “đại vương” giết, trước lúc lâm chung mắt đã mù rồi, cho nên ánh mắt mới kì lạ như thế.
Hiện giờ, con “đại vương” kia đang ở nơi đâu? Nó mở mắt ra ắt sẽ có người mù lòa, vậy nếu nó bị người ta đưa đến trước mặt ai đó, thì hậu quả sẽ ra sao? Nếu có thể tim ra “đại vương”, đôi mắt của Ninh Dịch liệu có nhanh chóng bình phục hay không?
Nếu đám người này đã tới Phong Châu, thì thủ lĩnh vụ ám sát ở dịch trạm đêm ấy hẳn cũng ở quanh đó, “đại vương” chắc cũng ở chỗ hắn. Phượng Tri Vi trầm ngâm, nửa muốn lệnh cho quan phủ địa phương truy nã toàn thành, nữa lại sợ trong số quan phủ Hoàng Hải có gián điệp của Thường gia, một khi bí mật bị bật mí, tiết lộ chuyện Ninh Dịch mù lòa, thì trái lại sẽ gây ra tai họa, nên nhất thời vẫn còn do dự.
Ngón tay nàng vạch vạch dưới đất, nghĩ đến nơi phát hiện ra đám sát thủ mà quan phủ vừa tiết lộ, đó là núi Ô Cát – nơi giáp ranh giữa Hoàng Hải và Mân Nam, lại nghĩ đám người này tự dung chạy về Phong Châu, khác nào tự tìm đường chết, rốt cuộc chúng muốn tìm ai nương nhờ? Trong lòng mơ hồ có chút bất an, nàng vô thức viết một vài manh mối đang suy nghĩ xuống đất, tính toán xem phải làm sao để tìm được người trong im lặng.
Cố Nam Y ngồi xổm bên cạnh, ngắm gương mặt nhìn nghiêng cau mày trầm tư của nàng, bỗng cảm thấy vẻ mặt này tuy rất ưa nhìn, nhưng lại khiến người ta hơi khó chịu và bất an. Dáng vẻ ưu sầu ấy khiến người ta muốn đưa tay ra, vuốt phẳng nỗi phiền muộn in giữa đôi mày.
Y gặm hồ đào, nhìn mấy thi thể kia, nhìn chữ viết trên mặt đất, đột ngột bỏ hồ đào trong tay xuống, phóng thẳng ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Phượng Tri Vi nghe tiếng động này, mới bừng tỉnh ngoái lại, nhưng y đã chạy ra ngoài mất rồi. Nàng ngạc nhiên nhìn theo bóng y, không hiểu người này lại nổi điên cái gì nữa.
Lần này Cố thiếu gia đi suốt cả ngày, bặt vô âm tín. Ban đầu Phượng Tri Vi vẫn rất yên tâm, nàng thừa biết bên cạnh y bao giờ cũng có người đi theo bảo vệ, nhưng lâu dần cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Dù sao từ ngày quen nhau đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Cố thiếu gia chủ động rời xa nàng lâu đến thế.
Đêm đã về khuya, nàng vẫn chờ đợi trong phòng, đứng ngồi không yên. Nàng nghĩ ngày thường con người ấy vẫn luôn đi theo mình, thì mình không cảm thấy quan trọng cho lắm; nhưng một khi người ấy đột ngột rời xa mình, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy trống vắng.
Trên đỉnh đầu có tiếng tay áo xé gió, nàng bất thình lình đứng dậy.
“Rầm.”
Một kẻ tử trên nóc nhà rơi “bụp” xuống ngay dưới chân nàng.
Phượng Tri Vi hoảng hốt, trong nháy mắt trái tim nhảy vọt lên cổ họng, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, biến sắc.
Kẻ trên người cắm kim chi chit, đang rên rỉ lăn lộn dưới chân nàng, rõ ràng là tên thủ lĩnh sát thủ nàng từng lấy gạch đập ở dịch trạm đêm ấy.
Từ trên nóc nhà, Cố Nam Y nhẹ nhàng đáp xuống theo. Áo y vương bụi đất, hơi thở có phần bất ổn, hiển nhiên y đã bôn ba suốt một ngày dài.
Y đột ngột bỏ đi, chính là để kiếm tìm kẻ đó thay nàng sao?
Ánh mắt Phượng Tri Vi dừng lại trên thân thể cắm đầy kim của kẻ kia, vị trí cắm kim hết sức tinh diệu, cắm đâu cũng khiến kẻ khác đau đớn đến cực hạn mà thần trí vẫn còn tỉnh táo, đây là thủ đoạn thẩm vấn cao tay nhất. Nhưng đây không phải ngón nghề Cố thiếu gia am hiểu, gần như ngay lập tức, Phượng Tri Vi đã liên tưởng đến bạch y nhân y thuật ngút trời kia.
Thiếu gia vì nàng mà ra lệnh cho lực lượng ẩn nấp giúp đỡ tìm người ư?
Phượng Tri Vi hiểu rõ con người Cố Nam Y, trong từ điển của y không hề có hai chữ “chủ động”, y vĩnh viễn sẽ không ngồi đoán tâm tư của người khác để hành động, không ai có thể bắt ép y làm việc, y cũng không bao giờ bắt ép người ta làm việc. Nhưng lần này, hình như tất cả đều đã thay đổi.
Phượng Tri Vi mím môi, không hề hấp tập thẩm vấn tù binh, mà từ từ ngồi xuống, cẩn thận đưa tay ra phủi sạch bụi đất vương lên vạt áo y.
Cố thiếu gia ngọ nguậy hơi mất tự nhiên, hình như muốn né tránh, nhưng rốt cuộc vẫn không nhúc nhích.
Không khí trong phòng đông cứng lại có phần quái lạ, tiếng kêu khóc lăn lộn của tên tù binh nằm dưới đất cũng không thể phá vỡ.
Một lúc lâu sau, vẫn là Cố thiếu gia lui trước. Ánh mắt y chất chứa nét dịu dàng ấm áp mà bản thân y cũng chưa bao giờ nhận ra, dừng lại nơi đỉnh đầu Phượng Tri Vi.
Sau đó Phượng Tri Vi nghe y thốt lên: “Lữ Bác.”
Tháng Mười năm Trường Hi thứ mười sáu, sau khi Thường gia thua chạy tan tác ở Hoàng Hải, thì quân cờ cài cắm sâu nhất vào Hoàng Hải đã bị lôi ra ánh sáng, vào đúng thời khắc quan trọng. Một trong tam ti của Hoàng Hải, Đô chỉ huy sứ Lữ Bác hóa ra lại là mật thám của Thường gia, phụng mật lệnh của Thường gia, phái sát thủ đến Lũng Tây truy sát Sở vương và đại thần khâm sai. Đám sát thủ kia ra tay hụt, sau đó bị ép phải chạy tới Hoàng Hải tường đồng vách sắt, không còn đường lẩn trốn về Mân Nam, mới bí quá hóa liều muốn nương nhờ Lữ Bác, rồi bị bắt ở núi Ô Cát. Khi ấy Lữ Bác đang mua lương ở trấn Hội Long nằm cận kề núi Ô Cát, nhờ đó khâm sai đại thần Ngụy Tri tìm ra manh mối, bắt được thủ lĩnh sát thủ, bới ra chuyện bí mật và quan trọng này, truy ra Lữ Bác xem như có ảnh hưởng sâu xa. Do khi ấy Lữ Bác đang lo liệu lương thảo cho đại quân chinh Nam, cũng đã trộn lẫn thuốc độc trong lương thảo, nếu không nhờ Ngụy Tri phát hiện kịp thời, thu hồi quân lương trộn độc, đồng thời cấp tốc lấy lương thực dự trữ của thế gia bổ sung vào, thì đại quân chinh Nam ắt gặp kiếp nạn lớn.
Có thể nói, chuyện này căn bản càng đẩy nhanh sự diệt vong của Thường thị. Thường thị ẩn nấp mười mấy năm, chuẩn bị xuất ra chiêu sát thủ sau cùng để xoay chuyển tình htế, cuối cùng lại không chịu nổi một đòn liên thủ của Phượng Tri Vi và Cố Nam Y. Đúng là từ khi xảy ra vụ Lữ Bác, tất cả mọi người, bao gồm bản thân Thường thị, đều đã thấy ngày tàn của Thường thị sắp đến.
Sau khi Chu Hi Trung báo cáo việc này với triều đình, triều đình đã hạ xuống một chiếu chỉ khen ngợi dài dằng dặc. Cả triều đình đều đang bàn tán, vị khâm sai đại thân mười sáu tuổi này, sau khi hồi kinh ắt hẳn càng thêm nở mày nở mặt, thăng quan tiến chức thêm một bậc.
Nhưng Phượng Tri Vi lại không hề để ý đến những chuyện này, nàng chỉ quan tâm cách giải cổ độc. Cố Nam Y bắt được thủ lĩnh thích khách Mân Nam, cũng dùng chính thủ đoạn của hắn để bắt hắn giao “đại vương” ra, nhờ đó Phượng Tri Vi mới biết những chuyện Thuần Vu Mãnh đã trải qua – quả nhiên là bút hầu cứu hắn. Đêm đó Thuần Vu Mãnh liều chết ngăn cản, trọng thương đến hơn mười chỗ; cuối cùng khi nhóm thích khách kia chuẩn bị vung đao kết liễu hắn, thì bút hầu nhảy ra, đám thích khách lập tức giật mình hoảng sợ.
Trong truyền thuyết của Mân Nam, loại bút hầu này thật ra không phải là loài khi cưng cho người ta thưởng thức chơi đùa, mà là tổ tông của vạn loài độc Mân Nam. Loại tổ độc này, bản thân nó không mang độc, nhưng lại có thể uy hiếm các loại hoạt cổ1 của vu tộc Mân Nam, đi đến đâu vạn cổ tránh đường đến đó. Cổ và vật chủ tâm ý tương thông, tổ tông mà cổ sợ, thì vật chủ cũng không tài nào làm hại được, còn phải cung phụng chu đáo. Đám thích khách muốn thuần dưỡng bút hầu làm của riêng, bút hầu lại liều mạng che chở cho Thuần Vu Mãnh, nhờ đó Thuần Vu Mãnh mới giữ được mạng sống. Hắn bị bọn chúng đưa theo suốt dọc đường, cho đến sát vùng Phong Châu, những kẻ đó thân mình còn lo chẳng xuể, mới để cho Thuần Vu Mãnh trốn thoát.
1 Người sống luyện thành một dạng cổ, dùng làm “vỏ” để nuôi dưỡng một thứ cổ khác, vật chủ chính là chỉ bản thân người bị cấy cổ.
Còn thứ cổ mà Thuần Vu Mãnh trúng phải, chính là “thiệt cổ” dùng thi khí trong mộ cổ dưỡng thành; thứ này không phải là vật sống, bút hầu cũng đành bất lực.
Hiểu rõ lai lịch của thứ cổ kia, Phượng Tri Vi bèn giao thủ lĩnh thích khách cho bạch y nhân. Bạch y nhân tự xưng mình họ Tông tên Thần, Phượng Tri Vi nghĩ mãi cũng không ra trong thiên hạ có vị nào họ Tông tinh thông y thuật đến thế, chắc lại là một cái tên giả.
Ba ngày sau Thuần Vu Mãnh bắt đầu bình phục, cũng bắt đầu phân biệt các mùi như bình thường. Tông Thần lại nói vị giác của Thuần Vu Mãnh đã hỏng hẳn, từ nay về sau rất khó nếm được hương vị của đồ ăn. Phượng Tri Vi nghĩ bụng tên này tính ra vẫn còn thanh niên, đời này kiếp này không bao giờ thưởng thức được vị ngon của thức ăn nữa, bất giác trở nên buồn bã.
Cũng may Thuần Vu Mãnh là người tính tình phóng khoáng, sau khi tỉnh táo lại hắn không hề nhắc đến một câu, ăn gì cũng đều như hổ đói sói vồ, khiến người ta lầm tưởng khẩu vị của hắn vẫn hoàn toàn bình thường, dù đôi lúc sẽ nhầm lẫn gừng sống với thịt kho tàu, ăn uống ngon lành say sưa.
Sau khi chữa khỏi bệnh cho Thuần Vu Mãnh, Tông Thần liền bỏ đi, trước khi đi đã cho Phượng Tri Vi một gói giấy, nói là thuốc giải cổ mình nghiên cứu được. Phượng Tri Vi phái người phi khoái mã đưa tới Mân Nam, lại thêm mấy ngày, Yên Hoài Thạch vận lương từ đại quân chinh Nam trở về, cười hì hì tìm đến cửa.
Hắn ra sức lau mồ hôi, làm như vất vả khó nhọc lắm, rồi đẩy một cái hộp tinh xảo đến trước mặt Phượng Tri Vi, nháy nháy mắt với nàng.
“Hí hí! Có người tặng nó cho ngài!”