Hoạt Sát

Chương 36 - Cát Bụi Võ Lâm

trước
tiếp

Trương Quảng đứng chắp tay sau lưng nhìn về hướng đông. Chàng đã đứng ở trong gian phòng xá này lâu rồi. Đôi thần nhãn của chàng dõi về cõi hư vô nào đó. Trong không gian im lặng tĩnh mịch của Vu Sơn, Trương Quảng cảm nhận một nỗi buồn phiền đang chất chồng trong tâm tưởng mình.

Chàng lẩm nhẩm nói:

– Hai trăm nhân mạng của Thiên Vân trang…

Thốt ra câu đó, Trương Quảng như thể nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi ngay trước mặt mình. Chàng như nghe được tiếng gào thét, tiếng kêu cứu khản giọng của những người thân. Những hình ảnh trong quá khứ càng lúc càng đọng rõ từng nét trong tâm Trương Quảng khiến đôi bàn tay chàng từ từ nắm chặt lại thành hai quả thôi quyền.

Trương Quảng từ từ khẽ buông một tiếng thở đài. Chàng lắc đầu như thể muốn xua đi những hình ảnh máu me trong đầu mình. Nhưng càng muốn xua đuổi những hình ảnh của ký ức, thì chúng lại càng hiện ra rõ mồn một.

A Di bước vào gian phòng xá.

– Chủ nhân… Người đã đứng ở đây lâu lắm rồi.

– Nàng để ý đến ta à?

– A Di luôn ở bên chủ nhân.

Trương Quảng nhìn lại nàng. Vẻ mặt xinh xắn nhưng vô cảm của A Di đập vào mắt chàng. Trương Quảng từ tốn nói:

– A Di… Ta muốn hỏi nàng một điều.

– Chủ nhân cứ hỏi… Bất cứ chuyện gì A Di biết, A Di sẽ trả lời chủ nhân.

Buông một tiếng thở dài, Trương Quảng nói:

– Nếu như có người nợ nàng huyết thù… Thì nàng sẽ trả lại bằng gì?

A Di nhìn Trương Quảng, nhỏ nhẻ nói:

– Nợ huyết thù thì phải trá bằng huyết thù…

Nghe A Di nói câu này, nụ cười mỉm gượng gạo hiện lên hai cánh môi của Trương Quảng. Chàng ôn nhu nói:

– Ta biết nàng sẽ trả lời câu hỏi của ta bằng lời nói này, nhưng sao ta vẫn cứ hỏi nàng.

– A Di trả lời chủ nhân bằng lòng thành thật của mình.

Trương Quảng gượng cười nói:

– Thế còn có sự trả thù nào khác không?

A Di lắc đầu.

– Không. Máu phải trả máu… ân phải trả ân… Mạng thì trả bằng mạng.

Trương Quảng buông tiếng thở dài. Chàng nhướng mày nói:

– Sự thành thật của A Di khiến Trương Quảng lạnh cả người.

– Chủ nhân hỏi… A Di phải trả lời.

– Nếu ta muốn có một cách thức khác… Một cách trả lời khác, nàng có cho ta lời giải đáp không?

– A Di khác chủ nhân.

Trương Quảng gượng cười lắc đầu nói:

– Hay nhất nàng đừng gọi ta là chủ nhân nữa.

Nàng cúi mặt nhìn xuống.

– Dạ…

Trương Quảng lại nhìn về hướng đông với vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. A Di hỏi:

– Khi mặt trời mọc chủ nhân bước vào tử địa vu sơn?

Trương Quảng gật đầu.

A Di hỏi tiếp – Chủ nhân cần A Di theo cùng chứ?

Trương Quảng lắc đầu.

– Không – A Di sẽ không theo chủ nhân.

– Đúng – A Di muốn theo chân chủ nhân… ít ra A Di cũng có thể làm được điều gì đó giúp cho chủ nhân.

– Đây là khoảng thời gian ta chờ đợi từ lâu rồi. Ta không muốn ai chen vào.

Trương Quảng khoanh tay trước ngực. Chàng từ tốn nói tiếp.

– Ta đã chờ đợi, nhưng sao đến khoảnh khắc cuối cùng… ta lại có nỗi bồn chồn khó tả Trương Quảng buông tiếng thở dài.

– Nàng hãy đi nghỉ đi…

– A Di muốn đứng đây với Trương đại ca.

Trương Quảng nhìn sững nàng.

– Nàng vừa gọi ta bằng gì vậy?

– Trương ca ca.

– A Di… Hay lắm… Trương Quảng thích nghe nàng xưng hô như thế này.

Chàng điểm nụ cười mỉm.

Tiểu Huệ xuất hiện bước vào gian phòng xá.

A Di thấy Tiểu Huệ xuất hiện liền nhún nhặn nói.

– Ca ca… A Di cáo từ.

Trương Quảng gật đầu.

Tiểu Huệ chờ A Di đi rồi, mới hỏi Trương Quảng:

– Trương huynh, Tiểu Huệ nghe nói huynh sẽ vào tử địa Vu Sơn tranh đoạt với các vị bang chủ Trương Quảng gật đầu:

– Tại sao lại là huynh. Bang chủ muốn gì chứ? Sao lại đưa huynh vào tử địa tranh đoạt với những người đó?

Trương Quảng mỉm cười nói:

– Thượng Quan bang chủ đã qui ẩn giang hồ rồi… Nên người phải vào tử địa là Trương Quảng.

– Phải chăng huynh và bang chủ đã có sự sắp đặt rồi?

– Điều này Tiểu Huệ không cần biết.

Tiểu Huệ nheo mày nói:

– Tiểu Huệ không tin Thượng Quan Nghi bang chủ lại dễ dàng rửa tay qui ẩn giang hồ.

Mặc nhiên dâng nạp Kim Tiền bang cho người khác.

– Tiểu Huệ nghĩ sao cũng được.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:

– Huynh phải cho Tiểu Huệ biết.

– Nàng biết để làm gì?

– Trương huynh không biết Tiểu Huệ lo cho huynh à? Huynh vốn không có võ công mà.

– Điều đó không quan trọng.

– Huynh thờ ơ với mạng sống của mình sao? Vì nguyên cớ gì huynh lại tận tâm tận lực cho Kim Tiền bang… Nói cho Tiểu Huệ biết đi.

Chàng nhìn Tiểu Huệ mỉm cười:

– Trương Quảng chỉ nghĩ mình là người của Kim Tiền bang thôi.

Nàng lắc đầu:

– Không có nguyên nhân giản đơn như vậy đâu. Phải có cái gì khó hơn nữa…

Hai cánh môi của Tiểu Huệ mím lại. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Phải chăng Trương huynh vì… Vì Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư.

Trương Quảng mỉm cười lắc đầu:

– Nàng nghĩ như vậy à?

– Tiểu Huệ nghĩ như vậy. Chắc chắn huynh muốn lấy lòng Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư mà tận tụy với bang chủ.

– Nàng nghĩ sao cũng được.

Lời nói này của Trương Quảng khiến sắc diện Tiểu Huệ đỏ bừng.

– Tiểu Huệ đoán đúng ý của huynh chứ?

– Cứ cho là đúng có sao đâu.

Tiểu Huê nhìn sững vào mặt chàng.

– Hóa ra Trương huynh cũng là một kẻ háo sắc mà bất kể đến tính mạng của mình.

– Hê… Sao nàng nói vậy… Trương Quảng không giống như Chu Kiến Văn đâu?

Nàng hừ nhạt lắc đầu:

– Tiểu Huệ không tin… Tiểu Huệ không tin… Nhứt định Trương huynh đã yêu Thượng Quan Uyên Uyên rồi.

Nghe Tiểu Huệ thốt ra câu này, Trương Quảng chỉ còn biết lắc đầu.

Chàng nghiêm giọng nói:

– Nàng hãy quay về thư phòng của mình đi. Ta có những điều riêng của mình mà không thể nói ra với nàng.

Tiểu Huệ cau mày nhìn Trương Quảng.

Nàng toan mở lời thì Thượng Quan Nghi xuất hiện. Lão tằng hắng một tiếng.

Tiếng tằng hắng của Thượng Quan Nghi buột Tiểu Huệ phải nhìn lại. Nàng hơi bối rối khi nhận ra Kim Tiền bang chủ.

Tiểu Huệ ôm quyền xá:

– Tham kiến bang chủ.

Quan Nghi khoát tay:

– Hây… Tiểu Huệ… Lão phu đã rửa tay qui ẩn khỏi võ lâm giang hồ rồi, đâu còn là bang chủ Kim Tiền bang nữa. Sau này Kim Tiền bang sẽ thuộc về Minh chủ Lục đại bang.

Tiểu Huệ nghe lời nói này của Thượng Quan Nghi càng bối rối hơn. Nàng miễn cưỡng nói:

– Tiểu Huệ xin được cáo lui.

Thượng Quan Nghi khẽ gật đầu.

Lão chờ cho Tiểu Huệ đi khỏi rồi mới bước vào gian phòng xá, đến bên Trương Quảng – Trương hiền điệt đã chuẩn bị tất cả rồi chứ?

Trương Quảng nhìn Thượng Quang Nghi, ôm quyền nói:

– Vãn bối đã chuẩn bị rất kỹ, giờ chỉ đợi ngư ông kéo lưới thôi.

Quan Nghi mỉm cười nhìn chàng:

– Trương hiền điệt hành sự tốt lắm.

Lão nhìn Trương Quảng vuốt râu từ tốn nói:

– Hiền điệt… rất cả những con cá lớn đều chui vào lưới của ta chứ?

– Miếng mồi quá ngon nên cá phải chui vào thôi.

Chàng nghiêm giọng nói:

– Bang chủ định xử trí những con cá đó như thế nào?

Chắp tay sau lưng, Thượng Quan Nghi ôn nhu nói:

– Theo ý Trương Quảng thì xử trí như thế nào?

– Chuyện này thuộc về bang chủ thúc thúc… Trương Quảng không có chủ định trước.

Cá chui vào lưới, quyết định thuộc về bang chủ.

Thượng Quan Nghi vuốt râu nhìn về hướng đông. Lão suy nghĩ một lúc rồi nhìn lại Trương Quảng.

– Theo ý của đệ… Một khi Kim Tiền bang thâu tóm tất cả các bang phái kia rồi… Bổn bang chủ sẽ thưởng cho ngươi thứ gì nào đáng với công trạng của ngươi.

Trương Quảng ôm quyền:

– Bang chủ thúc thúc đã tin ở vãn bối… Tất vãn bối muốn đáp lại thịnh tâm của bang chủ… Không đòi hỏi bồi đáp điều gì.

Đặt tay lên vai Trương Quảng, Thượng Quan Nghi nghiêm giọng nói:

– Có công thì thưởng, có tội thì trừng phạt. Công trạng của Trương hiền điệt rất lớn.

Kim Tiền bang trở thành Lục đại bang, còn bổn nhân trở thành minh chủ… công trạng lớn như vậy khiến bổn nhân phải bối rối, không biết ban thưởng thứ gì cho xứng đáng với công trạng đó, nên bổn nhân phải đến đây để hỏi hiền điệt.

– Bang chủ thúc thúc có nhiệt tâm như vậy đã quá đủ đối với Trưởng Quảng rồi.

Thượng Quan Nghi bỏ tay khỏi vai Trương Quảng:

– Bổn nhân xem hiền điệt như Trương Lương năm nào phò Hán cao tổ.

Lão mỉm cười:

– Trương Lương thì ôm Hoành Thạch công ra đi… Hiền điệt đừng bắt chước Trương Lương đấy nhé.

– Vãn bối phận nhỏ không thể sánh bằng với Trương Lương được.

Thượng Quan Nghi cười khẩy một tiếng rồi nói:

– Trương hiền điệt… Bổn nhân có ý này.

Trương Quảng ôm quyền:

– Vãn bối đang nghe chỉ huấn của bang chủ.

– Bổn nhân rất trọng người tài… Nhứt là những thư sinh thông tuệ hơn người như hiền điệt… Thượng Quan Uyên Uyên đã đến tuổi cặp kê… Ta muốn Trương hiền điệt và Uyên Uyên… có mối giao hòa với nhau.

Lời đề nghị này của Thượng Quan Nghi khiến Trương Quảng phải bối rối Chàng miễn cưỡng nói:

– Bang chủ thúc thúc… Đây là một chuyện quan hệ trọng đại với Uyên Uyên tiểu thư.

Giao tình không thể ép buộc hay do người khác sắp xếp. Đó là sự đồng cảm của hai người.

Do đó vãn bối không dám đòi hỏi.

Thượng Quan Nghi khoát tay.

– Hây… sao hiền điệt gọi là đòi hỏi… Đây là ý của bổn nhân chứ hiền điệt có đòi hỏi gì đâu. Hiền điệt tận tâm tận sức là cho Kim Tiền bang thì sau này cũng lo cho Uyên Uyên như vậy… Bổn nhân yên tâm rồi. Chuyện xảy ra vừa rồi, bổn nhân đã rút được kinh nghiệm.

Thượng Quan Nghi im lặng một lúc rồi nói tiếp:

– Trời ban cho Uyên Uyên được một nhan sắc hơn người, nhưng chính nhan sắc đó có thể gieo họa cho Uyên Uyên. Bọn đạo họa tặc như một lũ trộm đạo rình rập chỉ chực chiếm đoạt Uyên Uyên mà thôi. Nếu bổn nhân muốn gả Uyên Uyên cho hiền điệt để hiền điệt quản lý lấy Uyên Uyên, đồng thời tránh được những con mắt dòm ngó của bọn đạo hoa tặc tiểu nhân bỉ ổi.

Trương Quảng ôm quyền:

– Bang chủ thúc thúc… Trương Quảng phận nhỏ mọn trong võ lâm giang hồ nên không dám nghĩ đến chuyện đại sự này. Với lại chưa chắc gì Uyên Uyên tiểu thư đã để tình cho vãn bối. Lúc này đại sự cũng chưa thành.

Thượng Quan Nghi vỗ vai chàng:

– Bổn nhân chỉ đế nghỉ như thế thôi, chứ đâu ép tình hiền điệt và Uyên Uyên ngay bây giờ. Ta và hiền điệt còn rất nhiều chuyện phải làm… Nhưng khi đại sự chu toàn… Bổn nhân sẽ tính đến chuyện riêng của hiền điệt và Uyên Uyên… Bổn nhân không ép nhưng muốn hiền điệt suy nghĩ kỹ.

Trương Quảng ôm quyền từ tốn nói:

– Trương Quảng sẽ suy nghĩ về điều này.

Thượng Quan Nghi mỉm cười:

– Bổn nhân muốn hiền điệt gặp Thượng Quan Uyên Uyên trước khi tiến hành đại sự.

Trương Quảng sững sờ hỏi:

– Uyên Uyên tiểu thư có mặt ở đây à?

Thượng Quan Nghi mỉm cười, gật đầu.

– Không chỉ có mặt ở đây mà còn rất muốn gặp hiền điệt.

Lão nhìn Trương Quảng:

– Hãy đối xử tốt với Uyên Uyên.

Nói dứt câu, Thượng Quan Nghi chắp tay sau lưng, thả bước ra gian phòng xá.

Lão đi chưa bao lâu thì Thượng Quan Uyên Uyên xuất hiện. Nàng dừng bước ngay ngoài mái hiên phòng xá nhìn Trương Quảng Hai người đối mặt nhìn nhau.

Trương Quảng không chỉ lúng túng khi nhận được ánh mắt của Uyên Uyên. Một đôi mắt to đẹp tuyệt vời. Một khuôn mặt hoàn mỹ, một dáng người thanh thoát như mai, như liễu.

Chàng miễn cưỡng nói:

– Uyên Uyên tiểu thư…

Nàng bước vào gian phòng xá:

– Trương huynh không ngờ Uyên Uyên đến đây phải không?

– Trương Quảng rất bất ngờ… Trương Quảng những tưởng đâu Uyên Uyên tiểu thư còn ở biệt trang của nàng.

– Uyên Uyên đến vì có những điều muốn hỏi Trương huynh.

– Trương Quảng đang nghe nàng hỏi… Bất cứ điều gì tại hạ biết đều sẽ đáp ứng sự thắc mắc của nàng.

Nàng bước đến bên chàng. Hai người cùng dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Mùi xạ hương thoang thoảng từ người nàng theo gió đêm đưa vào khứu giác Trương Quảng. Mùi xạ hương thật nhẹ, thứ mùi không phải được tạo ra bằng chất hương của hoa, mà nó tự nhiên có từ cơ thể nàng.

Trương Quảng ngửi mùi xạ hương đó phải nghĩ thầm: “Hữu xạ tự nhiên hương”. Câu nói đó đúng là không sai với Thượng Quan Uyên Uyên”.

Nàng nhìn sang Trương Quảng ôn nhu hỏi:

– Trương huynh… Hãy nói cho Uyên Uyên biết sự thật… Chuyện xảy ra ở Hương sơn tự phải chăng là âm mưu nham hiểm của Chu Kiến Văn.

Câu hỏi đó của Uyên Uyên khiến Trương Quảng phải cau mày sa sầm.

Chàng từ từ quay mặt nhìn sang nàng:

– Uyên Uyên hỏi Trương Quảng câu đó… Hóa ra nàng vẫn không tin sự thật tại Hương Sơn tự?

Nàng lưỡng lự rồi nói:

– Trên đời này có rất nhiều điều khiến Uyên Uyên hoài nghi. Nhưng có một điều hôm nay Uyên Uyên phải thú thật với huynh.

– Nàng muốn nói với Trương Quảng điều gì?

Buông tiếng thở dài, Uyên Uyên nói:

– Tất cả những lời nói của lão nhân gia… Uyên Uyên đều hoài nghi.

Đôi chân mày Trương Quảng nhíu lại:

– Nàng hoài nghi lời nói của cha nàng?

Uyên Uyên gật đầu.

– Uyên Uyên biết cá tính của cha mình mà. Mặc dù người là đấng sinh thành nhưng…

Nàng buông tiếng thở dài:

– Phụ thân có những hành động buộc Uyên Uyên phải hoài nghi.

Trương Quảng mỉm cười rồi hỏi:

– Thiên hạ hoài nghi bang chủ là người gian trá. Nàng cũng tin vào lời nói của thiên hạ sao?

– Uyên Uyên không dám nói phụ thân là kẻ gian trá, mà chỉ có thể nói, người không có sự quang minh của một chính nhân quân tử đỉnh thiên lập địa.

Trương Quảng nhướng mày nhún vai:

– Thế Uyên Uyên nghĩ thế nào là chính nhân quân tử… Đầu đội trời chân đạp đất? Thế nào là gian trá?

Uyên Uyên nhìn sững chàng.

– Ơ…

Trương Quảng mỉm cười nhìn nàng. Chàng lắc đầu từ tốn nói:

– Bản chất của con người là thù hận và sợ hãi. Tham vọng và vị tha…Tình yêu và lòng ích kỷ… Những bản chất đó tạo nên con người. Thế thì chẳng có gì rạch ròi giữa gian trá và chính nhân quân tử. Không có gì rạch ròi cả đâu. Chỉ có mục đích sống như thế nào mới biết ai là người xấu, ai là kẻ tốt.

Thở hắt ra một tiếng, Trương Quảng nói tiếp:

– Ngay cả Trương Quảng, đôi khi cũng tự hỏi mình là con người như thế nào… Trương Quảng có phải là chính nhân quân tử hay là một kẻ gian trá?

Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Uyên Uyên có bao giờ tự hỏi câu hỏi đó với bản thân mình?

Nàng cúi đầu nhìn xuống mũi hài.

– Trương huynh đã chỉ cho Uyên Uyên biết cách nhìn lại mình.

– Vậy Trương Quảng hỏi Uyên Uyên… Kiến Văn là người như thế nào – Uyên Uyên luôn nghĩ huynh ấy là ân nhân đã cứu Uyên Uyên thoát khỏi cái họa độc nhân.

Trương Quảng gật đầu:

– Đó là một ý nghĩ tốt. Uyên Uyên phải tự mình nhìn thấy con người như thế nào. Nên đặt niềm tin vào con người, nhưng đừng bán mình cho vẻ hào nhoáng bên ngoài.

Chàng nhìn nàng mỉm cười:

– Trương Quảng chỉ có mỗi ý đó để nói với Uyên Uyên. Còn quyết định sáng suốt thuộc về nàng. Sinh ra trên đời này thì ai cũng có số phận cả… Để cải lại số phận không dễ chút nào.

– Uyên Uyên sẽ ghi nhớ chỉ huấn này của Trương huynh.

Trương Quảng chắp tay sau lưng:

– Kiến Văn hẳn để lại trong Uyên Uyên một dấu ấn khó phai.

Nàng đỏ mặt, ngập ngừng nói:

– Huynh ấy đã bị thương vì Uyên Uyên.

Trương Quảng cười khẩy rồi nói:

– Anh hùng cứu mỹ nhân thì một chút nội thương không có gì đáng để nói. Thế Uyên Uyên nghĩ sao về cái chết của Dương Chí Ngạc trên Hương Sơn tự?

Uyên Uyên sững sờ trước lời nói này của Trương Quảng.

Buông một tiếng thở dài, Trương Quảng nói tiếp:

– Dương Chí Ngạc hẳn cũng vì trang giai nhân tuyệt sắc Uyên Uyên mà chết bởi độc chưởng của Cầu Bá Tuyên… Trương Quảng không biết cái chết của Chí Ngạc có để lại trong tâm nàng dấu ấn gì không?

Mặt Uyên Uyên đỏ bừng.

Trương Quảng mỉm cười:

– Lời nói của Trương Quảng khiến Uyên Uyên thẹn thùng à?

Câu nói này của Trương Quảng càng khiến nàng thẹn chín hơn. Nàng miễn cưỡng nói:

– Dương công tử vì Uyên Uyên mà chết… Uyên Uyên biết.

– Nhưng hẳn cái chết của Chí Ngạc chẳng để lại trong đầu Uyên Uyên dấu ấn nào cả…

Mà kiến Văn chỉ bị nội thương xoàng thôi… nàng đã lo lắng và hoài nghi cả lời nới của bang chủ… Nàng thấy có lạ không?

Chàng khoanh tay trước ngực:

– Tình cảm của con người khó nói lắm. Nhưng có thể Kiến Văn là một mỹ nam tử đã để lại dấu ấn trong tâm tưởng của Uyên Uyên. Một mỹ nam tử thì làm bất cứ điều gì cũng có thể là những việc làm của một trang anh hùng. Chí Ngạc không biết điều đó, nên y chết thật oan uổng.

Buông một tiếng thở dài, Trương Quảng nói:

– Dương Chí Ngọc đã không biết nhận ra cái y có và cái y không có. Tội nghiệp.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng…

– Nếu là huynh… Huynh có cứu Uyên Uyên không?

– Tại hạ đang tự hỏi Uyên Uyên là một xú nữ thì chẳng biết có vị anh hùng nào ra tay cứu mỹ nhân không. Nhưng sự thật nàng là một trang giai nhân sắc nước hương trời… Chính vì lẽ đó mà có biết bao nhiêu đấng mày râu… bán thân bán mạng để cứu nàng. Ai cũng có mục đích cả.

Trương Quảng im lặng một chút rồi nói:

– Đối với Trương Quảng ư… Chắc chắn Trương Quảng cũng sẽ cứu Uyên Uyên… Khi chỉ nhận biết nàng là giai nhân đẹp nhất trên đời này. Nhưng khi biết nàng là người trọng sắc nam nhân… Tại hạ cứu nhưng sẽ chẳng bao giờ để tình.

Mặt nàng đỏ bừng hơn.

Trương Quảng lắc dầu:

– Uyên Uyên đừng giận Trương Quảng… Bởi để tình cho một nữ nhân trọng sắc thì ta chẳng nhận được gì cả, mà chỉ nhận được sự giả dối và thấp hèn.

– Ý Trương huynh nói Uyên Uyên là kẻ trọng sắc.

– Trương Quảng không dám mạo phạm nghĩ như vậy… Nhưng Uyên Uyên đã hỏi Trương Quảng phải trả lời… Nàng hãy tự hỏi bản thân mình.

Uyên Uyên cúi gầm mặt xuống. Nàng lí nhí nói:

– Uyên Uyên sẽ tự hỏi lại mình.

Trương Quảng mỉm cười:

– Tất cả những gì Uyên Uyên muốn hỏi… Hẳn đã hỏi xong rồi chứ?

Nàng nhìn lại Trương Quảng, răng trên cắn vào môi dưới với vẻ sượng sùng khiên cưỡng.

Nàng miền cưỡng nói:

– Đa tạ Trương huynh đã chỉ giáo cho Uyên Uyên.

Trương Quảng lắc đầu:

– Uyên Uyên đừng nghĩ vậy… Trương Quảng không đủ nhân thần để chỉ huấn cho Uyên Uyên đâu.

Nàng ôm quyền nhỏ nhẻ nói:

– Uyên Uyên mong rằng sẽ sớm gặp lại Trương huynh.

– Trương Quảng cũng mong như vậy.

Nàng nhìn chàng:

– Huynh có cái gì lạ lắm?

– Mong rằng đó không phải là dấu ấn trong tâm tưởng của Uyên Uyên.

– Huynh bảo trọng.

Trương Quảng cau mày:

– Sao nàng lại nói Trương Quảng bảo trọng.

– Uyên Uyên biết, sắp tới đây huynh sẽ vào tử địa lo đại cuộc của Kim Tiền bang.

– Lão nhân gia nói với nàng.

Uyên Uyên gật đầu.

Trương Quảng mỉm cười:

– Thế Uyên Uyên có lo lắng cho Trương Quảng không?

Nàng gật đầu:

– Có!

– Thế là Trương Quảng cũng đã để lại dấu ấn của Trương Quảng trong tâm tưởng Uyên Uyên rồi… Bước vào tử địa mà có được một trang giai nhân lo lắng cho mình… Trương Quảng mãn nguyện lắm rồi.

– Huynh dù sao cũng đã từng là ân nhân của Uyên Uyên.

Chàng nhún vai:

– Lời nói này của Uyên Uyên khiến Trương Quảng thất vọng.

– Tại sao?

Chàng cười khẩy rồi nói:

– Trương Quảng rất sợ mình giống Kiến Văn. Đừng bao giờ nghĩ chữ “ân” đối với Trương Quảng.

Nàng buông tiếng thở dài:

– Uyên Uyên sẽ nghe lời Trương huynh. Mong gặp lại.

Nàng nhìn chàng một lần nữa rồi mới quay bước rời phòng xá.

Trương Quảng nhìn theo sau Uyên Uyên. Dáng đi của nàng thật mềm mại thướt tha và toát ra sức quyến rũ khiến chàng không thể dời mắt nơi khác được.

Trương Quảng nhẩm nói: “Nàng đẹp quá. Trên đời này hẳn ít có một trang mỹ nữ như nàng… Không biết nhan sắc kia sẽ đem đến cho nàng những gì.”

Trương Quảng bất giác buông tiếng thở dài. Chàng có cảm nhận vừa đánh mất một vật báu vừa ở trong tay mình.

Rời gian Phong xá, Uyên Uyên vừa đi vừa suy ngẫm về những câu nói của Trương Quảng. Những lời nói của Trương Quảng buộc nàng phải suy nghĩ.

Trên mái ngói có tiếng huýt sáo rất nhỏ, nghe như tiếng rắn lục thổi sáo đêm.

Uyên Uyên dừng bước. Từ trên mái vòm một bóng người vận hắc y dạ hành lướt xuống bên cạnh nàng.

Người nọ có chiếc khăn lụa che mặt.

Uyên Uyên tròn mắt nhìn rồi buột miệng thốt:

– Kiến Văn…

– Kiến Văn ngỡ đâu nàng đã quên ta rồi chứ.

– Uyên Uyên không quên mà thậm chí còn muốn gặp Kiến Văn.

– Nàng muốn gặp ta ư?

Kiến Văn mỉm cười, rồi ôn nhu nói:

– Nàng muốn gặp ta để làm gì… Phải chăng nàng…

Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Uyên Uyên nói:

– Uyên Uyên gặp huynh để hỏi cho ra sự thật chuyện trên Hương Sơn tự.

Nàng nhìn chằm chằm Kiến Văn như thể muốn tìm sự thật trên mặt gã.

Kiến Văn nhìn trả lại nàng, y chắp tay sau lưng từ tốn hỏi:

– Người ta đã nói với nàng như thế nào về ta?

– Kiến Văn huynh hãy cho Uyên Uyên biết. Chuyện trên Hương Sơn tự là do huynh bày mưu. Có phải như vậy không?

– Nàng tin vào những lời của người ta chứ?… Người ta đã nói gì với nàng… Ai nói?

– Ai cũng biết sự thật trên Hương Sơn tự cả. Độc nhân chính là sư tôn của huynh. Và huynh…

Nàng ngập ngừng một lúc rồi nói:

– Còn huynh chính là đạo hoa tặc?

Kiến Văn mỉm cười:

– Nàng tin vào những lời họ nói không?

– Uyên Uyên muốn nghe huynh nói ra sự thật đó.

Kiến Văn mỉm cười:

– Được…Ta sẽ nói ra sự thật cho Uyên uyên biết.

Y nhìn nàng – Ở đây không tiện… Uyên Uyên theo ta chứ.

Uyên Uyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

Kiến Văn nắm tay nàng. Y dẫn Uyên Uyên đến một khu đất trống có bốn tàng cây đại thụ bao bọc bốn hướng. Y thả tay Uyên Uyên nói:

– Nàng biết… Nàng đẹp lắm không?

Uyên Uyên nhìn gã:

– Huynh hỏi điều đó để làm gì?

– Nói ra điều đó, Kiến Văn muốn cho nàng biết Kiến Văn rất mê nhan sắc của nàng.

Nhan sắc của nàng đã trở thành nỗi trăn trở của Kiến Văn. Ta luôn nghĩ đến nàng.

Uyên Uyên nghiêm giọng hỏi gã:

– Thế còn chuyện trên Hương Sơn tự?

– Ta đắm đuối nhan sắc của nàng nên bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm để sở hữu nhan sắc đó.

Mặt Uyên Uyên sa sầm:

– Nói như vậy Kiến Văn huynh đã thừa nhận những lời của thiên hạ nói.

– Một khi đã yêu thì người ta có thể làm bất cứ điều gì để có được tình yêu mà… Thì Kiến Văn cũng như người ta thôi.

Y mỉm cười.

Chân diện Uyên Uyên sa sầm hắn lại:

– Kiến Văn huynh đã thừa nhận mình là đạo hoa tặc, tiểu nhân bỉ ổi… Uyên Uyên quá ư thất vọng về huynh. Tại sao huynh không đường đường chính chính… mà lại giở thủ đoạn hạ lưu như vậy. Tình yêu không phải như huynh nghĩ đâu.

Nàng buông tiếng thở dài:

– Đúng ra với…

Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng ngập ngừng một lúc mới nói tiếp:

– Với phong thái và nhân dạng của Kiến Văn huynh… Có thể tạo được chữ tình trong Uyên Uyên mà.

Nàng đỏ mặt thẹn thùng:

– Nhưng bây giờ Kiến Văn huynh đã lộ ra cái chất…

Kiến Văn cướp lời nàng:

– Cái chất đạo hoa tặc phải không?

Y cười khẩy rồi nói tiếp:

– Ta có lẽ sống khác…Với ta xác thịt trên hết rồi mới đến tình yêu.

Câu nói này của Kiến Văn khiến Uyên Uyên sượng chín cả người.

Nàng miễn cưỡng nói:

– Uyên Uyên không ngờ huynh lại có ý nghĩ đó.

Nàng gắt gỏng nói tiếp:

– Trước đây Uyên Uyên không biết suy nghĩ của Kiến Văn huynh khi huynh đột ngột bỏ đi… Uyên Uyên luôn nghĩ đến Kiến Văn… nay đã biết rồi… Trong mắt Uyên Uyên… Kiến Văn huynh tầm thường lắm… Tầm thường lắm…

Nàng thối liền hai bộ, lắc đầu nói:

– Đừng bao giờ Kiến Văn gặp Uyên Uyên nữa, cáo từ.

Nàng nói rồi quay bước thì Kiến Văn đanh giọng gọi lại:

– Đứng lại!

Uyên Uyên dừng bước quay lại:

– Kiến Văn huynh còn muốn nói gì với Uyên Uyên nữa?

Kiến Văn hừ nhạt một tiếng rồi nghiêm giọng nói:

– Uyên Uyên… Kiến Văn cho nàng biết suy nghĩ của mình đâu phải để nàng bỏ đi dễ dàng như vậy được… Ta thật tình không cần nàng yêu ta, nhưng ta cũng không muốn bỏ một đóa hoa xinh đẹp như nàng.

Kiến Văn vừa nói vừa chớp động thân pháp. Thân ảnh của gã nhoáng một cái đã vồ tới Uyên Uyên, chỉ pháp điểm ra khống chế ngay tịnh huyệt của nàng.

Uyên Uyên biến sắc nói:

– Kiến Văn… Huynh định làm gì Uyên Uyên?

– Cái ta muốn là thể xác của Uyên Uyên, nên ta phải mang cái thể xác đó đi để hưởng thụ… Còn tình yêu của nàng… Sau này nàng muốn trao cho ai cũng được.

– Kiến Văn… Ngươi bỉ ổi như thế là cùng.

– Đạo hoa tặc thì có ai mà không bỉ ổi. Nếu không đoạt được thể xác của nàng thì ta đúng là có lỗi với bản thân mình.

Y nói rồi cười khẩy, vòng tay qua tiểu yêu của Uyên Uyên toan nhấc nâng lên để đưa đi, thì Trương Quảng từ sau một táng cây bước ra.

Chàng chấp tay sau lưng dõi mất nhìn Kiến Văn.

Sự xuất hiện của Trương Quảng khiến Kiến Văn đanh mặt.

Trương Quảng nói:

– Cái gì người ta không thích thì đừng bắt buộc người ta phải theo ý mình… Cái lẽ thường tình đó chắc Kiến Văn cũng biết chứ.

Hừ nhạt một tiếng, Kiến Văn nói:

– Trương Quảng… Ngươi đến đúng lúc đó..

Trương Quảng lắc đầu:

– Tại hạ đến rất đúng lúc để cản ý đồ sàm sỡ của các hạ đối với Uyên Uyên tiểu thư chứ.

Y cười khẩy một tiếng rồi nói:

– Kiến Văn không có cùng ý như công tử… Ta có ý khác.

– Các hạ có ý gì?

– Trương công tử đến rất đúng lúc để Kiến Văn lấy mạng Trương công tử.

Y nhếch môi nói tiếp:

– Ta muốn nói cho công tử biết… Người mà ta thích thú được giết chết chính là Trương công tử đó…

– Vậy sao?

Trương Quảng nhún vai:

– Nếu các hạ lấy được mạng của Trương Quảng thì xem như đã có cơ hội để thỏa mãn dục vọng xác thịt với Uyên Uyên. Nhưng tại hạ e rằng chuyện này Kiến Văn các hạ khó làm đó.

Kiến Văn ngửa mặt cười rồi nói:

– Khó làm? Trước đây khi chưa thụ học tuyệt công của Địa tuyệt, Kiến Văn vẫn có thể lấy mạng ngươi dễ như lấy đồ trong túi áo. Nay Kiến Văn đã luyện tuyệt công địa tuyệt lại không thể lấy mạng một thư sinh trói gà không chặt như ngươi à? Ngươi nói nghe lạ quá.

Trương Quảng chau mày:

– Võ công địa tuyệt… Tại hạ mới nghe thứ võ công này lần đầu…

– Nghe thôi không bằng mắt thấy… Ngươi sẽ được thấy ngay đây thôi.

Chân diện Trương Quảng đanh hẳn lại.

Kiến Văn nói:

– Trương Quảng… ngươi chuẩn bị chết rồi chứ.

– Tạ hạ muốn biết võ công địa tuyệt như thế nào… Trong bách khoa toàn thư không có ghi lại thứ môn công phu này.

– Thế thì ngươi là người đầu tiên được biết thứ công phu địa tuyệt của Chu Kiến Văn.

Uyên Uyên hốt hoảng nói:

– Trương huynh… Mau chạy đi.

Kiến Văn mỉm cười rồi nói:

– Gã có chạy lên trời hay chui xuống đất thì cũng chết thôi.

Nói dứt câu, y thi triển khinh thuật thần kỳ. Thân ảnh của gã nhoáng lên, như thể bóng quỷ vô hình vồ tới Trương Quảng. Song thủ vươn ra biến hóa thành đôi ma trảo chụp thẳng vào vùng thượng đỉnh của Trương Quảng. Thủ pháp của Kiến Văn thật là quỉ dị, nhưng lại tiềm ẩn sự biến hóa lẫn sát chiêu bên trong.

Ma trảo chưa đến nhưng Trương Quảng cảm nhận ngay áp lực chết chóc vồ tới mình.

Kiến Văn nói:

– Ngươi rất may mắn được chết trong tay ta.

Gã vừa nói dứt câu thì chớp thấy một màn ảo khí xuất hiện đón lấy trảo công của gã.

Kiến Văn buột miệng nói:

– Ý…

Lời còn đọng trẽn miệng gã thì ma trảo đã chạm thẳng vào vùng ảo khí của Trương Quảng.

Đôi song thủ của Kiến Văn những tưởng như một quả búa nặng ngàn cân nện trực tiếp vào mười đầu ngón tay. Gã rú lên một tiếng lạng người thối về sau.

Gã phản xạ nhanh nhưng Trương Quảng còn nhanh hơn một bước. Hữu thủ của chàng vươn ra chộp ngay lấy vai Kiến Văn.

Thủ pháp của Trương Quảng nhanh đến độ Kiến Văn chỉ kịp thấy bóng trảo thì năm đầu chỉ pháp như vuốt chim ưng bấu lấy bờ vai gã rồi.

Kiến Văn hồn siêu phách lạc nghĩ thầm: “Sao có chuyện lạ kỳ như vậy?” Y vừa nghĩ vừa nghiến răng, lắc mạnh vai bằng một thứ ma thuật lòn ra khỏi trảo công của Trưởng Quảng.

– Xoạt.

Cùng với âm thanh đó, Kiến Văn cảm nhận bờ vai mình rát bỏng, như có nước sôi đổ vào. Cảm giác đó, y thừa biết đã bị trảo công của Trương Quảng bóc lấy một mảng thịt.

Kiến Văn nhăn mặt đạp mạnh chân xuống đất. Y vừa thi triển khinh công vừa nói:

– Ta sẽ quay lại tìm ngươi.

Khinh công của Kiến Văn khiến cho Trương Quảng phải sửng sốt nghếch mặt nhìn.

Chàng không sao tin được trên thế gian này lại có thứ khinh công tân kỳ như vậy. Chỉ vụt cái, thân ảnh của Kiến Văn đã vượt ngoài mười trượng rồi mất hút ngay trong tầm mắt Trương Quảng như thể lẫn vào hư không.

Trương Quảng đứng thừ ra như pho tượng. Chàng nghĩ thầm: “Võ công tuyệt địa… Nếu Kiến Văn luyện thành thứ công phu này thi trên đời này chẳng một ai khả dĩ là đối thủ của y.

Lúc đó…”.

Trương Quang không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi chàng đã có thể đoán ra kiếp họa đạo hoa tặc đang treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu võ lâm Buông tiếng thở dài, Trương Quảng bước lại gần bên Uyên Uyên giải huyệt cho nàng.

Chàng ôn nhu nói:

– Uyên Uyên… Sau này phải tránh mặt Kiến Vân đi… Nếu như nàng còn muốn giữ sự trong trắng của mình.

– Trương huynh… Uyên Uyên đã biết bộ mặt thật bỉ ổi của Kiên Văn… Y đã lộ nguyên hình rồi…

Trương Quảng mỉm cười.

Uyên Uyên nói:

– Nếu không có huynh…

Chàng lắc đầu không cho nàng nói.

– Kiến Văn sẽ còn quay lại tìm Uyên Uyên… Tiểu thư phải tự bảo trọng lấy mình.

– Còn huynh…

– Tại hạ không đáng lo bằng tiểu thư. Mặt trời đã gần lên rồi tại hạ cáo từ.

Trương Quảng nói rồi thi triển khinh công băng mình đi. Chàng để lại cho Uyên Uyên một sự ngơ ngẩn với những việc vừa xảy ra với nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.