Tiếng đàn của Tiêu Nhạc Bạch trong Minh Nguyệt điện bỗng nhiên vút cao, khiến cho mười ngón tay của Tần Cửu như bay lên, ra sức đàn tấu, tiếng đàn líu lo rồi dừng lại. Tiêu Nhạc Bạch thở dài một tiếng, lập tức cười khanh khách nói: “Sảng khoái sảng khoái! Đời này có thể có một đối thủ như vậy, quả nhiên là một điều may mắn! Tần Cửu, ngươi không hổ là nữ tử mà ta ngưỡng mộ trong lòng, sau này chúng ta sẽ tiếp tục so tài.”
Theo sau lời nói của hắn, Tiêu Nhạc Bạch thấp thoáng bên trong sự bảo hộ của vài bóng người đi ra ngoài. Các Kiêu Kỵ binh ngoài điện đã thoát khỏi ma âm khôi phục lại bình thường, xông lên muốn cản hắn lại, cũng không biết hắn đã ra tay thế nào, các Kiêu Kỵ binh ầm ầm văng ra ngoài. Hộ vệ Nhan Duật mang tới bắn mấy mũi tên về phía Tiêu Nhạc Bạch, khi mũi tên còn cách người hắn nửa thước, chỉ thấy hắn bỗng quay đầu, tay áo màu trắng như cánh buồm đoán gió, mang theo nội lực mạnh mẽ, phất một cái, tên ở bốn phía rơi xuống.
Đại ti nhạc lại có thân thủ như thế, đúng là làm kẻ khác giật mình.
Hộ vệ của Nhan Duật muốn đuổi theo, lại bị Nhan Duật ngăn lại. Hắn điềm nhiên nói: “Các ngươi không đuổi kịp hắn đâu, nhanh chóng phi ngựa đi báo cáo với Viên Bá, nhất định không được để hắn rời khỏi sơn trang.”
Hộ vệ tuân lệnh mà đi.
Nhan Duật thở dài một tiếng, trong lòng lại thầm ý thức được, e rằng, với võ công của Tiêu Nhạc Bạch, muốn ngăn hắn rời khỏi sơn trang không phải chuyện dễ dàng.
Khánh đế sớm không thể chịu nổi tiếng đàn, đã hôn mê bất tỉnh trên long ỷ. Trong điện vốn có sẵn ngự y, lúc này đang vội vàng vây quanh khám chữa cho Khánh đế. Huệ phi và cung nữ của bà dĩ nhiên đã thuận lợi thoát thân cùng Tiêu Nhạc Bạch, nhìn thấy chính mình đang bị các hộ vệ bao vậy, cung nữ của Thiên Thần Tông chỉ còn đường tiến lên liều chết.
Trong điện vô cùng náo loạn.
Nhan Duật bước nhanh về phía Tần Cửu.
“Đong” một tiếng, sợi dây đàn cuối cùng cũng đã đứt, Tần Cửu đột nhiên đứng dậy, mày nhíu thật sâu, bờ ngực phập phồng thở gấp, hai chân mềm nhũn vô lực.
Một khúc nhạc này đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của nàng, tuy rằng sau cùng nàng thắng được “Thiên tuyệt bát điều”, nhưng lại hao tổn không ít công lực. Nàng cảm thấy cơ thể mình như một đóa hoa bị giẫm nát, sau khi đứng dậy được một lúc, liền bắt đầu ngã ngồi xuống đất, cơ thể nhỏ bé yếu ớt nằm trên thảm nhung, co ro cuộn lại, váy áo đỏ thắm cùng mẫu đơn trên thảm nhung hòa hợp làm một phản chiếu thật mạnh, trông cực kỳ xinh đẹp.
Xinh đẹp như vậy càng tôn rõ hơn khuôn mặt tái nhợt như tuyết, cho dù đã trang điểm rất kĩ nhưng cũng không thể che giấu được sự suy yếu của nàng.
Hơi lạnh lại không chút lưu tình tóm lấy thần trí Nhan Duật, làm cho khuôn mặt tuấn tú luôn luôn hờ hững càng thêm rét lạnh. Ngày ấy ở võ trường, hình ảnh nàng nhảy từ trên tháp trúc xuống cùng với bộ dạng hiện tại của nàng vỗ cánh bay lên, cảm giác đó lại một lần nữa trỗi dậy trong hắn.
Đó là cảm giác như thế nào?
Là kinh hoàng !? Là không thể kiểm soát !? Là đau lòng !? Là sợ hãi !?
Nhan Duật lao nhanh qua, duỗi hai cánh tay ra, đỡ nàng ngồi dậy. Hắn để cho nàng tựa vào trước người hắn, nói với thuộc hạ của mình: “Mau bảo ngự y qua đây xem!”
Thuộc hạ của hắn đã theo hắn nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt hắn u ám như vậy, vội tóm đại một trong số các ngự y đang vây quanh Khánh đế, kéo hắn từ Minh Nguyệt điện sang Đan Hà điện. Gã ngự y này còn tưởng mình đã phạm phải tội gì, sắp bị Nghiêm vương quở trách, cho đến khi nhìn thấy Tần Cửu suy yếu tựa vào lòng Nhan Duật, lúc này mới hiểu vì sao hắn tìm đến mình, bên dưới ánh mắt chăm chú, vừa sắc bén vừa đáng sợ của Nhan Duật, lão run lẩy bẩy bắt đầu chẩn mạch cho Tần Cửu.
Lão ngự y biết tối nay Nghiêm vương đã lập được đại công, muốn biểu hiện một chút trước mặt hắn, ai ngờ chẩn mạch chốc lát, vẫn không biết rốt cuộc đây là bị bệnh gì, giống như bị nội thương, song lại tựa hồ không chỉ đơn thuần là nội thương.
Tần Cửu hé ra khuôn mặt tái nhợt như tro tàn, nàng nâng mi lên, nhìn Nhan Duật, chậm rãi nói: “Ta chỉ bị kinh động khí huyết thôi, không có gì đáng lo, không cần bắt mạch tiếp.”
Nhan Duật phất phất tay, cho lão ngự y lui xuống.
Tần Cửu nhìn Nhan Duật, đôi môi nhợt nhạt giãn ra một nụ cười gượng gạo, lại không hề biết trên môi còn vương một vệt máu đỏ tươi, “Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu vương gia, không biết có thể không?”
Nhan Duật nâng tay áo lau vết máu trên khóe môi cho nàng, cổ tay áo băng lăm thêu hoa văn bằng chỉ bạc lây dính một vệt đỏ tươi khiến lòng người sợ hãi, đôi mắt hắn mị lên, kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói, dịu dàng đáp: “Nàng nói đi!”
“Ta muốn mượn ôn tuyền ở Minh Nguyệt sơn trang dùng một lát.” Tần Cửu thở hào hển, trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.
Hôm nay chính là đêm trăng tròn, nàng đấu cầm với Tiêu Nhạc Bạch, đã bị nội thương nghiêm trọng. Nếu lúc này không nhanh chóng tu luyện “Bổ thiên tâm kinh”, chỉ sợ cơ thể không thể chịu đựng được. Mà hiện giờ, ôn tuyền ở gần nơi này nhất hiển nhiên là ôn tuyền của Minh Nguyệt sơn trang, cũng chính là ôn tuyền của hoàng gia.
“Muốn đồng nam tử ư?” Vẻ mặt Nhan Duật phức tạp, hỏi.
Trong lúc nói chuyện, Nhan Duật đã sớm bế Tần Cửu lên, đi thẳng ra khỏi Đan Hà điện.
Tần Cửu gật gật đầu, song, lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không nghĩ làm phiền vương gia, ta đã có Tỳ Ba rồi, cứ để hắn an bài là được. Chuyện ở Minh Nguyệt điện còn cần vương gia xử lý, vẫn nên để Tỳ Ba đưa ta đến ôn tuyền sẽ tốt hơn!” Tần Cửu yếu ớt nói, nói xong mấy câu này, cũng gần như cạn kiệt hơi sức, sắc mặt trắng bệch đến cực độ khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Tỳ Ba vẫn đi theo phía sau hai người, thấy thế chạy đến nói: “Vương gia, giao cho ta đi!”
Bước chân Nhan Duật có hơi chậm lại, cúi đầu nhìn nàng chăm chú một chốc, lại quay sang liếc thoáng qua Tỳ Ba, điềm nhiên nói: “Bản vương không muốn!” Dứt lời, ném cho Tỳ Ba một cái liếc xéo, ánh mắt sắc bén làm cho người ta co rút, bước chân cũng không chút ngừng nghỉ, sải bước đi thẳng về phía trước.
Tuy Tỳ Ba biết Tần Cửu và Nhan Duật từ đùa vui thành thật, nhưng vẫn lo lắng theo sát phía sau. Tần Cửu đang muốn tiếp tục từ chối, Nhan Duật đã thấp giọng nói: “Câm miệng! Đã thành ra thế này còn nói nhiều như vậy?” Giọng nói từ trước đến nay vẫn luôn trầm thấp mị hoặc lại đang ra sức kiềm chế những dao động.
Chiêu Bình công chúa từ trong điện đuổi theo phía sau, nhìn thấy Nhan Duật bế Tần Cửu dần dần đi xa, đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm thê lương có chút đăm chiêu.
Trên bầu trời đêm, một vòng trăng sáng bắt cao tại chân trời. Âm thanh của trận chiến bên ngoài dường như có chút vô hình truyền đến, nhưng cho dù là vậy, thì đối với Nhan Duật và Tần Cửu lúc này mà nói, tất cả tựa hồ đều thật xa xôi.
Ôn tuyền ở Minh Nguyệt sơn trang là dẫn từ mấy con suối lớn nhất của Cửu Mạn sơn vào, vừa bước vào ôn tuyền, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, chỉ thấy ba dòng suối xuôi theo thạch bích đổ ra ào ạt, tạo thành một làn hơi nước rất dày trong điện, bên cạnh hồ tắm có đặt mấy cái đèn ngọc lưu ly, lóe sáng trong làn sương trắng, mông lung mờ mịt, trông như cõi tiên.
Nhan Duật thật cẩn thận ôm Tần Cửu đặt xuống cái sập trúc bên cạnh ôn tuyền, hắn vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh nàng, hí mắt hỏi nàng: “Nàng cần bao nhiêu đồng nam tử để khôi phục công lực?”
Bên trong làn sương lờ mờ, vẻ mặt Nhan Duật đặc biệt nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm Tần Cửu, sự nghiêm trang đứng đắn giống như hắn đã thay đổi thành một người khác.
Tần Cửu có hơi sửng sốt một chút, nhấc tay giơ lên năm ngón tay.
“Năm?” Nhan Duật nhướng mày hỏi lại.
Tần Cửu gật đầu, chỉ ngóng trông hắn đi ra ngoài nhanh một chút, để Tỳ Ba giúp tìm năm đồng tử đến cho nàng. Đương nhiên, nàng thật ra không mấy trông đợi Nhan Duật sẽ vì chính mình đi tìm đồng nam tử.
Nhan Duật nhìn thấy Tần Cửu gật đầu, khóe môi liền giương lên một nụ cười cổ quái, hắn không nói nữa, mà đưa tay lần mò thắt lưng, kéo nhẹ một cái, đã cởi đai ngọc ra, thuận tay ném nó sang một bên sập, sau đó đến áo ngoài màu lam băng, kế là đến trung y màu ánh trăng và nội khố.
Cùng lắm, cùng lắm chỉ mới qua một cái chớp mắt, tên nhãi ranh này đã cởi sạch quần áo trên người đến một mảnh vải cũng không chừa.
Tần Cửu day day cái trán khẽ thở dài một tiếng khổ sở, dù đã biết rõ sẽ nhận được đáp án gì, nhưng nàng vẫn không cam lòng hỏi: “Vương gia, ngươi muốn làm gì?”
Nhan Duật với chân thử độ nóng của ôn tuyền, quay đầu nhìn Tần Cửu cười bảo: “Một mình ta cũng đã bằng mười đồng nam tử rồi, muốn năm, một mình ta là đủ!”
Tần Cửu ngả người nằm nghiêng trên sạp trúc, hí mắt quan sát Nhan Duật từ trên xuống dưới.
Cơ thể thon dài cao ngất như điêu khắc từ ngọc mà thành, mái tóc đen nhánh tựa thác nước rủ xuống đến eo, hắn đứng trên bậc thềm đá giữa làn hơi nước, hơi nước mông lung lượn lờ quanh thân thể hắn nhìn qua có chút mờ ảo. Hắn quay đầu nhìn Tần Cửu cười không chút xấu hổ, một giọt nước như hạt châu từ trên trán hắn chậm rãi chạy dọc xuống khóe môi hơi vểnh lên. Đôi môi ấy mềm mại cạnh góc rõ ràng, không hẳn là mỏng chung quy vẫn là mọng, đường cong gấp khúc vạch ra một nụ cười hoàn mỹ mị hoặc thế gian.
Tần Cửu thở dài một tiếng, chống tay chậm chạp ngồi thẳng lên, từ từ nói: “Vương gia, có vài thứ ta muốn cảnh báo trước. Ta luyện công không phải trò đùa, nếu ngươi không phải đồng nam tử, ngươi sẽ hại ta, đồng thời cũng sẽ hại chính mình. Nếu ngươi là đồng nam tử, ngươi giúp ta luyện công, đối với ta dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng vẫn sẽ hại bản thân. Nói vậy, chắc vương gia cũng hiểu rồi nhỉ?”
Tần Cửu thật sự không tin Nhan Duật là đồng nam tử, kiểu người quyến luyến bụi hoa như hắn, như thế nào có thể không vương lấy một chiếc lá trên thân? Nói ra chẳng phải nghe rợn cả người sao. Lùi một vạn bước nói, cho dù hắn thật sự là đồng nam tử, nàng cũng không muốn cùng hắn luyện “Bổ thiên tâm kinh”. Vậy nên, nàng đem hậu quả nói thành thực nghiêm trọng, nàng không tin hắn sẽ vì nàng ngay cả tính mạng của mình cũng xem nhẹ.
Nhan Duật nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, ta là đồng nam tử. Thứ hai, ta cam tâm tình nguyện.”
Tần Cửu sau cùng cũng hiểu được, muốn tìm người khác là không có khả năng. Nhan Duật chắc chắn mình là đồng nam tử như vậy, xem ra đây đúng là thật, tuy rằng cảm thấy rất khó tin, nhưng lúc này nàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Nội lực mãnh liệt trong cơ thể nàng tỏ rõ nếu nàng còn không tu luyện “Bổ thiên tâm kinh”, chỉ e sẽ tức khắc tẩu hỏa nhập ma, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nàng vươn tay cởi xuống tầng tầng lớp lớp quần áo, đá rơi giày thêu xuống đất, trên người chỉ còn duy nhất chiếc yếm hồng phấn và tiết khố, chân trần đi vào trong nước, đưa lưng về phía Nhan Duật, để lộ ra những vết sẹo cùng đường cong duyên dáng trên lưng.
Nhan Duật ngồi trên bờ nhìn chằm chằm Tần Cửu, thấy nàng ở trong nước nhắm lại hai mắt, hiểu được hiện tại nàng đang vận công, hắn cũng không dám quấy nhiễu, mà ngồi trên sập trúc, gắt gao nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng, nghĩ khi cần sẽ giúp đỡ cho nàng. Đương nhiên, kỳ thật hắn cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc nàng sẽ lợi dụng đồng nam tử như hắn thế nào.
Tần Cửu đứng trong hồ nước, để nước ấm xua đi hơi lạnh trên người nàng, khắp người dần dần toát ra mồ hôi, nàng làm cho công lực chạy đến từng ngóc ngách huyết mạch nhỏ trong cơ thể, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trăng sáng trên đỉnh đầu rất tròn, vừa lúc trong trẻo vằng vặc. Nàng quay đầu nhìn Nhan Duật cười, “Ngươi xuống đây đi!”
Nhan Duật bước xuống nước, rẽ nước đi về phía Tần Cửu, bóng dáng của hắn xuyên qua làn hơi nước, cuối cùng cũng đến trước mặt nàng.