Hồng Điệp

Chương 14 - Kiếp Nạn Trong Số Mệnh Của Ngươi! Khảo Nghiệm.

trước
tiếp

Tuyệt Tình điện, Trường Lưu sơn.

Hai lão giả mặc bạch y đối diện nhau chơi cờ.

“Sư huynh, Tử Họa tuy mới bái nhập môn hạ Trường Lưu nhưng nó từ nhỏ đã bái huynh làm sư phụ, huynh đối với nó không chỉ có tình sư đồ mà còn có tình phụ tử nhưng lần này nó gặp chuyện huynh vì sao lại không mảy may lo lắng?”

“Đây là kiếp nạn của nó!” Lão giả được gọi là sư huynh bình tĩnh vuốt râu, mắt không rời khỏi bàn cờ.

“Kiếp nạn gì? Chẳng lẽ…” Lão giả còn lại lo lắng hỏi, hoàn toàn không có tâm tình chơi cờ.

“Sinh tử kiếp!”

“Đây không phải là kiếp nạn để thăng lên làm tiên nhân sao? Nó hiện tại mới bao nhiêu tuổi, trở thành bán tiên đã lợi hại lắm rồi!” Lão giả còn lại nhảy dựng lên.

“Vốn dĩ kiếp nạn này không đến sớm như thế, ta xem xét Thiên cơ tính được chuyện này sở dĩ thay đổi là do một biến số. Chính là cô gái hậu nhân Tiên Linh tộc kia!” Lão giả được gọi là sư huynh thở dài nói “Tiên Linh tộc đã biến mất nhiều năm, trước kia xuất hiện một người dẫn tới một Yêu hậu thống nhất Yêu tộc hùng cứ ngàn năm. Hiện tại lại xuất hiện một người, không biết là phúc hay là họa đây?”

***

Bạch Tử Họa mở mắt, mơ hồ thấy nước chảy phía trước, xuất hiện một đạo bạch quang, sau đó, một bóng người hư ảo trống rỗng, giống như từ không gian xa xôi đột nhiên xuất hiện. Mãi cho đến trước người Bạch Tử Họa, hắn vẫn không thấy rõ bóng người trước mặt, bản thân lại giống như bị cố định một chỗ. Chỉ có thể thấy một cái bóng hư ảo như vậy, nhưng lại vô cùng chân thực.

“Ngươi là ai?”

“Ta…” Cái bóng ha hả cười một tiếng: “Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là … ta có thể làm cho ngươi đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Bạch Tử Họa tinh thần rung lên, nhưng ngay sau đó yên tĩnh trở lại: “Ta phải trả giá cái gì mới có thể đi ra?”

Ảo ảnh khẽ cười cười: “Ngươi rất thông minh”. Bạch Tử Họa khẽ hừ một tiếng.

“Bạch Tử Họa!”

Ảo ảnh kiên nhẫn ở ngồi xuống trước mặt Bạch Tử Họa, nói: “Ngươi biết khảo nghiệm để thăng lên làm tiên nhân chứ?”

“Ta biết, ngươi sẽ không nói là đây là khảo nghiệm của ta chứ?”

Ảo ảnh thản nhiên nói: “Đúng vậy! Ta nói cho ngươi biết, ta là tâm ma của ngươi mà khảo nghiệm của ngươi là sinh tử kiếp!”

Bạch Tử Họa không nói gì.

“Có phải ngươi cũng từng nghe nói không, muốn độ tình kiếp thì phải đoạn tình, muốn độ sinh tử kiếp phải đoạn sinh lộ. Ngươi hiện tại muốn độ sinh tử kiếp thì phải đoạn sinh lộ của một người” Ảo ảnh chậm rãi nói.

Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ngươi cho là vì sao nữ nhân kia lại xuất hiện trong ảo cảnh của ngươi?”

“Vì sao?”

“Là bởi vì… cô ta là kiếp nạn trong số mệnh của ngươi” Ảo ảnh ôn hòa nói “Chỉ cần ngươi tự tay hủy đi kiếp nạn này, ngươi liền có thể ra ngoài, còn thăng lên thành tiên nhân nữa.”

Bạch Tử Họa sắc mặt lạnh xuống, cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không làm?”

Ảo ảnh mỉm cười:

“Cô ta không chết, sớm muộn gì cũng là mối họa trong cuộc đời ngươi. Thậm chí cuộc đời ngươi còn có thể bị hủy trên tay cô ta nữa!”

“Mối họa trong cuộc đời ta?” Bạch Tử Họa cười lên lạnh lẽo.

“Đúng vậy!”

“Giết cô ta, từ bỏ mấy cái ý định ngu ngốc của ngươi đi! Chỉ cần cô ta chết, ngươi liền thuận lợi ra hỏi đây, thành tựu danh vị tiên nhân!” Âm thanh của ảo ảnh giống như ma âm vang lên bên tai Bạch Tử Họa. “Nếu ngươi không thể bỏ xuống, vĩnh viễn cũng không ra được!”

“Chỉ là một nữ nhân mà thôi, đáng giá để ngươi buông tha tất cả sao? Giết cô đi Bạch Tử Họa, giết cô ta, sẽ không còn ai chắn đường ngươi nữa!”

“Trong lòng ta, nàng hoàn toàn xứng đáng!” Bạch Tử Họa quả quyết, mắt nhắm lại, không muốn nghe những lời nói nhảm của ảo ảnh.

Ảo ảnh khẽ nở nụ cười: “Ngươi không khuất phục, ngươi vì cô ta hi sinh nhưng cô ta có thể hay không sẽ vì ngươi hi sinh?”

Bạch Tử Họa thờ ơ nói: “Chỉ cần ta sống, sẽ không để nàng chết! Bất luận kẻ nào, bao gồm ta, cũng không thể thương tổn nàng. Ta chết đi… vậy thì toàn bộ không sao cả! Bởi vì ta đã nhìn không thấy, cũng không quản được.”

Ảo ảnh chán nản: “Ngươi đã không thể hạ quyết định, thì tự nhiên có người tới giúp ngươi!” Vừa nói, tay của hắn vung lên.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi lập tức sẽ biết.”

Một trận rung chuyển bốc lên. Bạch Tử Họa kinh hãi nhìn Hồng Điệp ở ngay trước mặt mình. Ảo ảnh kia ha hả cười một tiếng, nói: “Để cô ta xuống thay ngươi quyết định, ta thật muốn biết cô ta sẽ lựa chọn thế nào?”

Bạch Tử Họa muốn nói lại phát hiện mình hiện tại không thể nói được, lo lắng nhìn về phía Hồng Điệp.

Hồng Điệp thấy Bạch Tử Họa ở đối diện thì hơi kinh ngạc, định tiến lên lại phát hiện mình không thể động đậy, suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết tình thế của Bạch Tử Họa không tốt cho lắm. Lại phát hiện ảo ảnh bồng bềnh trước mặt mình thì vô cùng kinh hãi, mất một lúc mới có thể trấn tĩnh.

“Ngươi nói cho hắn biết ngươi là thật hay là giả?” Ảo ảnh âm u nói.

Hồng Điệp cười lạnh: “Dựa vào cái gì?”

Hồng Điệp mặc dù nói năng bất thiện, nhưng cũng là người thông minh tuyệt đỉnh! Vừa thấy được tình huống như thế, vừa nghe đến câu hỏi này, liền đoán được Bạch Tử Họa bây giờ chính là lâm vào bên trong ảo cảnh. Hơn nữa rất có thể đang bị ảo ảnh này uy hiếp, tuyệt đối không thể thừa nhận. Bất kể tiểu tử này giở trò gì bà đây cũng không hợp tác, xem ngươi làm như thế nào?

“Nếu Bạch Tử Họa muốn ngươi chết vì hắn ngươi có bằng lòng không?” Ảo ảnh vui vẻ hỏi giống như đang chơi một trò chơi.

“Dĩ nhiên không muốn!” Hồng Điệp nhàn nhạt cười, thần sắc một mảnh bình tĩnh.

“Vì sao không muốn?” Ảo ảnh đắc ý hỏi, ánh mắt liếc nhìn Bạch Tử Họa.

“Ta là ta, hắn là hắn, nhưng mà sống chết của hắn liên quan gì đến ngươi? Ngươi có tư cách gì can dự vào?”

Ảo ảnh lộ vẻ mặt dữ tợn:

“Giờ phút này ngươi không chết, ta liền giết hắn!” Nói xong xuất ra một thanh kiếm chỉ vào cổ họng Bạch Tử Họa. “Hiện tại ngươi lựa chọn hoặc là tự sát để cứu hắn hoặc là rời đi, ta liền giết hắn!” Nói xong còn dùng lực đâm rách da thịt ở cổ Bạch Tử Họa, máu tươi rỉ ra.

“Ngươi dám!”

Hồng Điệp rống to, ánh mắt lo lắng sớm phá tan biểu tình hờ hững lúc nãy.

“Trong các ngươi, phải chết một người! Chỉ có thể sống một người! Bây giờ, đến phiên ngươi lựa chọn!”

“Chọn? Chọn cái đầu ngươi! Bà đây sợ ngươi chắc, ngươi lại đây chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, ngươi bại thì ngoan ngoãn thả người ra!”

“Xem ra ngươi không nguyện ý chết để cứu hắn, phải biết hắn vừa rồi vì ngươi sinh tử không màng đấy!”

“Giao tình giữa chúng ta còn chưa sâu đến mức đấy!” Hồng Điệp cười lạnh “Nhưng mà ngươi vì sao nhất định phải ép chúng ta tương tàn, chúng ta hiện tại tìm không thấy đường ra cùng lắm thì chết trong lòng này. Nếu sớm muộn gì cũng phải chết thì cần gì phải nghĩ nhiều cho đau đầu!”

Ảo ảnh sửng sốt nhìn nàng.

“Ngươi khiến chúng ta tương tàn cũng không được lợi gì cả, nhưng lại khẩn cấp nhất định ép chúng ta thành kẻ sống người chết rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ trước kia ngươi cũng bị người ta uy hiếp giống như vậy, hiện tại không cam lòng muốn phá hoại người khác?” Hồng Điệp lạnh lùng nhìn ảo ảnh.

Ảo ảnh thân thể kịch liệt lay động một chút, thanh âm rét lạnh như băng: “Ngươi nói nhảm!”

“Ta có nói nhảm hay không, trong lòng ngươi biết rõ!”

Ảo ảnh ngây người, cắn răng nói: “Ngươi bớt nói lời thừa đi, ngươi căn bản là không muốn hi sinh vì Bạch Tử Họa hiện tại kiếm cớ lấp liếm mà thôi!”

Hồng Điệp chanh chua nhìn vào ảo ảnh: “Có phải không, sao ta lại nhìn ra ngươi rất ghen tỵ nhỉ? Có phải ngươi thấy có người tình nguyện chết vì ta liền rất hâm mộ, cũng rất đố kị đúng không?”

“Ngươi lại nghĩ tới thứ gì?”

“Ta không có nghĩ ra gì… Chẳng qua là cảm giác, ngươi nên biết, cảm giác của nữ nhân rất tốt!” Hồng Điệp cười lạnh.

“Ngươi… ngươi không biết gì cả…” Ảo ảnh lảo đảo lui về phía sau, chật vật vạn phần.

Bạch Tử Họa tuy không thể động, cũng không thể nói chuyện nhưng hoàn toàn có thể thấy rõ tình hình trước mắt. Ảo ảnh kia tuyệt đối không phải là tâm ma của hắn, nhưng lại nhất định muốn hai người bọn hắn tương tàn, nếu không phải là e ngại hai người thì chính là như Hồng Điệp nói, đố kỵ. Ngẫm lại ảo ảnh này không tốn nhiều sức lực, dễ dàng tóm được hắn, như vậy nếu như muốn tiêu diệt bọn hắn cũng quá đơn giản, xem ra lời của Hồng Điệp tuy bất thiện nhưng là nàng cũng nhìn ra điểm này, cố ý khiến ảo ảnh kia tâm thần đại loạn giúp cả hai tìm kiếm một sinh lộ. Nàng quả thực rất thông minh!

Bạch Tử Họa hơi mỉm cười, sự lo lắng trong lòng cũng giảm bớt, lại không biết bộ dáng mình nhìn nàng có biết bao nhiêu là sủng nịnh.

“Ha ha ha ha…” Ảo ảnh thê lương cười to “Cứ cho là các ngươi nhìn thấu chân tướng thì thế nào, ta nói cho các ngươi biết, chẳng có gì thay đổi hết, trong các ngươi chỉ có một người sống rời khỏi đây!”

“Ta đếm đến ba, các ngươi làm ra quyết định!” Ảo ảnh dữ tợn rít gào, đao quang kiếm ảnh cũng hiện ra chậm rãi vây lấy hai người. “Một… hai… ”

“Chậm đã!” Hồng Điệp thét lớn.

“Tiểu nha đầu ta biết ngươi rất thông minh nhưng trước thực lực tuyệt đối, mấy cái mưu mẹo của ngươi không có tác dụng đâu!” Âm thanh ảo ảnh từ lạnh lẽo đến thê lương, rồi lại phẫn nộ, giờ thì xơ xác tiêu điều, giống như không có sinh cơ khiến lòng người không khỏi run rẩy sợ hãi.

Hồng Điệp hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định, trực tiếp bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của Bạch Tử Họa ở đối diện:

“Ta chết, ngươi thả hắn ra!”

Bạch quang chợt lóe, một thanh kiếm sắc bén, hàn quang tỏa ra bốn phía lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước mặt Hồng Điệp. Cùng lúc đó nàng phát hiện mình đã có thể cử động.

“Ngươi tự sát đi!” Ảo ảnh có chút ngoài ý muốn, nhưng giọng điệu vẫn đắc chí không thôi.

Hồng Điệp không chút do dự liếc mắt nhìn ảo ảnh một cái, trực tiếp đem mũi kiếm đâm về vị trí trái tim mình. Nhưng là ngay trong khoảng khắc, phảng phất như thời gian ngừng lại khiến Hồng Điệp bị cố định ở động tác này. Mũi kiếm ngay trước ngực, chỉ thêm một chút nữa là sẽ đâm vào.

Ảo ảnh bồng bềnh trôi nổi đến gần Bạch Tử Họa, ôn òa nói:

“Vì để ngươi sống sót, cô ta tự nguyện hi sinh tính mạng mình, coi như cũng là người chí tình. Nếu như ta không ngăn cản, cô ta chắn chắn sẽ chết dưới nhát kiếm này, chết đến không thể chết hơn. Hiện tại ta đổi ý không muốn giết cô ta, nếu ngươi tự nguyện chết, ta sẽ tha cho cô ta, thế nào?”

Cùng lúc, một thanh kiếm màu bạc cũng xuất hiện trước mặt Bạch Tử Họa, bộ dáng giống thanh kiếm trong tay Hồng Điệp như đúc. Bạch Tử Họa phát hiện mình có thể nói, cũng có thể động rồi.

Hắn nắm lấy thanh kiếm, cười lạnh: “Ngươi quá coi thường ta!” Dùng một chút lực, liền vung đến cổ mình!

Chỉ là đúng lúc này bạch quang chợt lóe, hai thanh kiếm cùng lúc biến mất, Hồng Điệp cũng đã trở lại bình thường. Nàng vẫn chưa chết, sao có thể? Hồng Điệp kinh hãi thất sắc nhìn sang phía đối diện thấy Bạch Tử Họa đứng đấy nhìn lại về phía mình. Tên củ cải trắng này sẽ không ngốc đến mức giao ra thứ gì cho ảo ảnh này đấy chứ?

Đột nhiên thanh âm hư ảo vang lên bên tai, không vui không buồn:

“Có tình, lại không mù quáng. Vì tình chịu hi sinh, thật tâm thật ý. Vòng thứ nhất thật lòng, vượt qua kiểm tra!”

WTF? Ai giải thích giùm ta đây là cái chó má gì, nghe như tuyển công chức là thế éo nào? Hồng Điệp trong lòng hung hăng thầm chửi mười tám đời tổ tông kẻ bày ra cái trò này, lo lắng trong lòng cũng hơi buông xuống. Thì ra từ đầu đến cuối đều là một khảo nghiệm, như vậy… còn có hi vọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.