Hoa Thiên Cốt nhìn bầu trời nhuốm tím, yêu khí, tà khí, chướng khí, tinh khí, ô khí, tất cả đều bị hút vào trong lỗ đen cực lớn chứa mười món thần khí kia. Trên biển từng đợt sóng trào dâng, bầu trời sấm sét vang rền.
“Bắt đứa nghiệp chướng kia lại cho ta!” Ma Nghiêm nhìn Hoa Thiên Cốt giận dữ. Đề phòng bao lâu, Yêu Thần vẫn là bị nó thả ra, chẳng lẽ đây chính là số trời sao?
“Thiên Cốt!”
“Tiểu Cốt!”
…
Hoa Thiên Cốt không biết có bao nhiêu tiếng gọi mình, từ từ nhìn quanh một lượt. Nàng nhìn những gương mặt quen thuộc và khung cảnh hỗn loạn, phong vân biến sắc, sau đó lao vụt vào lỗ đen kia.
Sâu dưới đáy biển, Bạch Tử Họa vẫn lơ lửng như trước, tay áo khẽ đong đưa theo làn nước lạnh, quanh thân tỏa ra một vầng sáng, tựa như đang nằm trong một cỗ quan tài bằng thủy tinh cực lớn. Hồng Điệp đứng bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn bi thương.
Trăm tính vạn tính vẫn không tính đến Yêu thần lại là Hoa Thiên Cốt, trăm ngờ vạn ngờ cũng không ngờ tới con bé lại quyết tâm hi sinh, tác thành cho mình. Thì ra bao nhiêu năm qua, đứa trẻ ấy vẫn là Hoa Thiên Cốt đơn thuần, thiện lương lại hết mực kiên cường ngày nào. Chỉ có bản thân mình, đã sớm không phải là Hồng Điệp của ngày xưa nữa.
Nàng và Hoa Thiên Cốt đều yêu Bạch Tử Họa, nhưng từ giây phút yêu hắn, lòng nàng đã không thể chứa thêm điều gì nữa. Tiên giới, chúng sinh, thiên hạ không còn gì quan trọng. Yêu Thần có xuất thế không thì liên quan gì đến nàng? Còn Hoa Thiên Cốt yêu Bạch Tử Họa, cũng yêu cả chúng sinh thiên hạ mà hắn bảo hộ, quan tâm hắn, cho nên cũng quan tâm tới những gì hắn quan tâm. Nàng vì tình yêu mà mông muội, lúc nào cũng giằng xé trong đau đớn còn Hoa Thiên Cốt cho đi không cầu hồi báo, chỉ cầu người mình yêu được bình an.
Thế nhưng nàng lại cướp đi vị trí thuộc về Hoa Thiên Cốt, cướp đi tình yêu của Hoa Thiên Cốt, nàng thật sự có tư cách nắm giữ vị trí này sao? Vì sao Hoa Thiên Cốt có thể yêu hắn thầm lặng không oán không hối, mà tình yêu của nàng lại ích kỉ đến thế?
Bạch Tử Họa cuối cùng cũng dần tỉnh lại, Hồng Điệp vội vàng lau lệ trên khóe mắt.
“Tiểu Cốt đâu?”
Nàng nhìn hắn, môi run rẩy không nói nên lời.
“Sao lại thế này? Độc của ta…” Bạch Tử Họa vừa vận nội lực thì kinh ngạc nhận ra độc đã được giải hết. Chuyện này sao có thể?
“Tiểu Cốt đâu? Thần khí đâu?” Dự cảm không lành càng ngày càng nhiều, tim hắn như bị bóp nghẹt.
“Không kịp nữa rồi…” Nàng khẽ lắc đầu.
“Cái gì… không kịp nữa?” Bạch Tử Họa nhướng mày, quan vi mặt biển, ánh trăng ảm đạm, bầu trời nhuốm một màu tím ma quỷ. Phong ấn của mười món thần khí đã giải, phóng lên trên tụ lại thành một sức mạnh kinh thiên động địa, sóng cuộn ngất trời, gió giục mây vần. Trên mặt biển chi chít đầy người, đều bất lực im lặng xem tình thế phát triển.
Lòng Bạch Tử Họa chợt lạnh: “Là nàng hóa giải phong ấn đúng không?” Hắn gằn từng tiếng, trong Lục giới này người có khả năng làm việc ấy, sợ rằng chỉ có mình nàng.
“Đúng thế.” Nàng cắn răng đáp.
Đôi mắt lạnh băng của hắn chiếu đến khiến tim nàng nghẹn lại, đã rất lâu không nhìn thấy ánh mắt này từ hắn rồi.
“Tại sao nàng lại trộm thần khí? Tại sao lại thả Yêu thần xuất thế? Còn có… Tiểu Cốt đâu?”
Tất cả là vì chàng đấy! Nàng rất muốn nói thế, lại nghĩ tới tình yêu vô tư cho đi, không oán không hối của Hoa Thiên Cốt, lời đến miệng lại là một lời khác.
“Đoạt thần cách!”
Bạch Tử Họa phất tay áo xoay người: “Đừng có dùng mấy lời như thế này để lừa ta. Nàng sớm đã có thần cách của Sát Phá Thiên, còn cần thần cách của Yêu thần làm gì?”
“Ta muốn đưa nó cho Sát Thiên Mạch.”
“Đưa cho Sát Thiên Mạch?” Mắt Bạch Tử Họa đột nhiên trở nên sắc lạnh như băng “Bấy lâu nay tất cả những gì nàng làm đều là vì Sát Thiên Mạch?”
“Có một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng có thể nói là như vậy.”
“Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa!” Bạch Tử Họa lạnh mặt nói. Nàng muốn nói gì, nói rằng tình cảm của nàng vốn dành cho Sát Thiên Mạch, trước giờ nàng vẫn luôn lừa gạt hắn sao?
“Tiểu Cốt giờ đang ở đâu?” Dường như lúc nãy hôn mê hắn nghe thấy tiếng Tiểu Cốt.
Hồng Điệp tinh ý cảm nhận một vết nứt dần xuất hiện trong mối quan hệ của mình với Bạch Tử Họa. Nàng cúi đầu nói không nên lời, chỉ đưa tay ra giao Đường Bảo đang hôn mê cho hắn. Bạch Tử Họa thấy Đường Bảo thì cực kì kinh ngạc, dù có đi đâu Hoa Thiên Cốt cũng mang nó theo.
“Tiểu Cốt… ở đâu?”
“Đừng lo, đồ đệ của chàng rất nhanh sẽ trở về” Nàng quay đầu đi, không muốn để Bạch Tử Họa thấy sự giằng xé trên mặt mình.
Khi Bạch Tử Họa chuẩn bị rời đi, nhìn Hồng Điệp thấp giọng nói: “Ta sẽ không tin…” Trừ khi hắn tận mắt nhìn thấy!
Nàng xót xa, suýt rơi nước mắt.
“Trở về thôi, ta sẽ không trách nàng đâu” Bạch Tử Họa thở dài.
Nàng hơi dừng lại, cuối cùng vẫn kiên quyết rời đi không quay đầu lại. Nàng do dự đủ lâu, cũng ích kỷ đủ lâu rồi, những thứ nàng đoạt mất của Hoa Thiên Cốt đã đến lúc phải trả cho nàng ấy, còn nàng, vẫn tiếp tục làm khách qua đường thôi…
Thần khí đã ở trên trời nhấm nuốt mây gió suốt một ngày, người của hai giới Tiên, Ma gần như đã đông đủ. Đông Phương Úc Khanh chạy tới, vẫn đi một mình như trước, sau đó không ngờ Hiên Viên Lãng cũng tới, còn mang theo hơn ngàn tinh binh. Tiên giới đều kinh ngạc, đế vương chốn nhân gian chẳng những tiên thuật cực cao, hơn nữa còn bồi dưỡng một đội quân binh tinh thông pháp thuật, huấn luyện nghiêm chỉnh, khí thế bức người, ngay cả yêu binh thiên binh cũng phải kiêng nể ba phần.
Vì thế Tiên giới, Ma giới, Nhân giới vây xung quanh thần khí như cái kiềng ba chân, mỗi bên một suy nghĩ riêng, nhưng đều chỉ có thể án binh bất động. Tất cả lực chú ý đều đặt trên vấn đề bao giờ Yêu Thần xuất thế.
Yêu ma đương nhiên nóng lòng chờ mong, còn hai giới Nhân, Tiên theo dòng thời gian chuyển dịch thì càng thấp thỏm bất an. Thời điểm quan trọng Bạch Tử Họa lại không có ở đây, chúng tiên đành phải nhìn Ma Nghiêm, ngóng trông hắn quyết định hạ nhanh một mệnh lệnh. Yêu Thần chưa sống lại, cũng chưa hoàn toàn thành hình, hiện tại có lẽ còn chút hy vọng. Nếu đợi đến khi Yêu Thần định hình, bước ra từ thần khí, thì thật sự đành để trăm họ lầm than.
“Sư huynh!” Sênh Tiêu Mặc nhìn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm nhíu chặt mày, vết sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ.
“Ta nhận thấy hơi thở của Tử Họa, chờ một chút.”
“Nhị sư huynh không sao?” Sênh Tiêu Mặc vui mừng nói, đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi Hiên Viên Lãng và Đông Phương Úc Khanh biết Hoa Thiên Cốt thì đều giật mình. Hiên Viên Lãng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết phải ngăn cản Yêu Thần xuất thế. Đông Phương Úc Khanh thì biết tất cả, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản hoặc thay đổi sự việc.
Đông Phương Úc Khanh thở dài, nhìn lên trời. Hắn hận thân phận của mình, càng hận bản thân dù có biết nhiều hơn nữa cũng vĩnh viễn chỉ là một người quan sát, không thể can thiệp. Nhưng trong lòng hắn vẫn ôm hy vọng tha thiết, Cốt Đầu trước giờ vẫn đem đến thật nhiều kinh hỷ, hi vọng lần này cũng thế.
Đúng vào lúc này, một bóng áo trắng như tuyết bay vụt từ mặt biển lên, sóng nước theo hắn dấy thành cột dài nhỏ, vút lên cho tới khoảng không cao nhất. Bạch Tử Họa đứng trên cột nước nhìn xuống chúng sinh, tay áo tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị càng thêm vẻ thần thánh bất khả xâm phạm, tóc đen như mun, không ngừng bị gió thổi lên dung nhan tuyệt thế, con ngươi sáng như sao, lạnh lùng đảo qua mọi người, chân lũ yêu ma đều mềm nhũn, còn tiên nhân đều thần phục.
“Tôn thượng!”
Mọi người hò reo, sự lo lắng tuyệt vọng bao phủ đáy lòng giờ được bình ổn ít nhiều. Bóng áo trắng phấp phới của Bạch Tử Họa tựa như một luồng sáng, rọi lên bầu trời nhuốm sắc tím ma quỷ.
“Sư đệ, độc của đệ?” Ma Nghiêm truyền âm hỏi.
“Đã giải được rồi, không còn gì đáng ngại.”
Bạch Tử Họa nhìn lỗ đen, mở miệng nói: “Mặc dù phong ấn đã bị giải, Yêu Thần sắp xuất thế, nhưng mới chỉ giải trừ được sức mạnh của Yêu Thần trong thần khí mà chưa có thực thể. Để có thể chịu được sức mạnh lớn như thế, Yêu Thần cần ít nhất hai mươi mốt ngày đêm mới có thể chính thức thành hình. Chúng tiên hợp sức dù không hủy được lỗ đen, thì nhất định có thể khiến nguyên thần của nó bị thương nặng, lùi lại ngày xuất thế.”
“Được!”
Tiếng Bạch Tử Họa không lớn, nhưng lại rành mạch truyền khắp bốn phương, phía dưới vang lên tiếng phụ họa không ngừng. Yêu ma bắt đầu có chút bối rối.
“Chúng tiên nghe lệnh ta, phóng mạnh chân hỏa, bát quái kiềm sấm sét, rải ra bốn phía Đông Tây Nam Bắc phá thiên trận.”
Ngay lập tức ánh kiếm bay vun vút trên không. Yêu ma hỗn loạn, lui thành một vòng nhỏ, vây xung quanh mười món thần khí, cầm lưỡi đao sắc nhọn trong tay, hướng về phía chúng tiên.
Mặt Hiên Viên Lãng biến sắc, biết Bạch Tử Họa kiên quyết, cho dù lỗ đen không sụp xuống thì cũng có thể khiến Yêu Thần bị thương khi đang lớn dần trong sồ thể. Đó cũng là phương án duy nhất bây giờ, nhưng Thiên Cốt còn ở bên trong! Làm thế nào bây giờ? Trong tình huống khó xử, Hiên Viên Lãng vung tay lên, hạ lệnh bảo vệ thần khí.
Thấy Nhân giới đột nhiên trở giáo, binh lính đứng thành một hàng với yêu ma, vững chắc vây quanh thần khí, Ma Nghiêm giận dữ: “Hiên Viên bệ hạ, đây là sao? Lẽ nào lần này ngài tới cũng là vì bảo vệ Yêu Thần xuất thế? Phải biết rằng Yêu Thần sát sinh bừa bãi, kẻ đứng mũi chịu sào chính là Nhân giới!”
Chúng binh cũng khó hiểu nhìn Hiên Viên Lãng, không biết bệ hạ có ý gì.
Hiên Viên Lãng lòng rối như tơ vò, lo lắng nhìn về phía Bạch Tử Họa: “Tôn thượng, Thiên Cốt cũng ở bên trong!”
Đúng lúc này một luồng sáng màu đỏ từ dưới biển lao vụt lên cũng nhập vào trong lỗ đen, người tinh ý liền nhận ra đây chính là vị Mao Sơn chưởng môn thần bí, không rõ nàng định làm gì.
Sắc mặt Bạch Tử Họa khẽ biến, Ma Nghiêm khinh thường hừ lạnh, Sênh Tiêu Mặc khẽ cau mày. Hoa Thiên Cốt thả ra Yêu thần vào trong đó thì cũng thôi đi, đằng này Mao Sơn chưởng môn cũng vô duyên vô cớ chạy vào, chẳng lẽ bọn họ quả thật là người cùng phe sao?
“Bạch Tử Họa! Ngươi dám làm tổn hại đến một sợi tóc của nàng, ta nhất định sẽ giết sạch đệ tử Trường Lưu sơn!” Sát Thiên Mạch hai mắt đỏ rực, cản trước người Bạch Tử Họa, tuốt trường kiếm ra, sát khí ngút trời. Lọn tóc rối tung không ngừng quất lên dung nhan tuyệt thế của hắn, mọi người ở đây đều lơ đễnh buông vũ khí.
Bạch Tử Họa nhớ tới mấy lời Hồng Điệp nói khi nãy, tuy tâm trí mách bảo hắn những lời này là giả nhưng giờ phút này nhìn thấy Sát Thiên Mạch, trong lòng vẫn có chút giận dữ.
“Chuyện này không đến lượt ngươi quản!” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, tuốt Hoành Sương kiếm khỏi vỏ, hai người cực kì căng thẳng.
Thấy Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch liên tục giằng co, vô cùng căng thẳng, tim mọi người đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu hai người có pháp lực cực mạnh của Tiên giới và Ma giới thực sự động thủ thì có thể biết trận này sẽ hùng tráng và phấn khích đến nhường nào.
Hai phe đều không có ai lên tiếng, cũng không có ai dám lên can. Người duy nhất khó xử chính là Hiên Viên Lãng, bị kẹp giữa Tiên và Ma, Hoa Thiên Cốt và Yêu Thần, không biết làm thế nào cho phải. Từ đầu tới cuối hắn chỉ quan tâm Hoa Thiên Cốt, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, gánh vác hưng vong của Nhân gian, không thể tùy hứng tự quyết như trẻ con được. Hắn có thể không do dự chết vì Hoa Thiên Cốt, nhưng không có quyền quyết định bách tính nhân gian cũng phải giống mình. Hiên Viên Lãng nhíu mày, bắt đầu ghét thậm tệ thân phận của bản thân. Đường đường là đế vương của một giới mà ngay cả sức mạnh bảo vệ người mình thương yêu cũng không có, vô dụng biết bao!
Đột nhiên có một bóng trắng bước đến, không ngờ lại là Đông Phương Úc Khanh. Hắn không dùng thuật cưỡi gió đạp mây hay cưỡi kiếm cưỡi vật, chẳng biết dùng môn pháp gì mà có thể bay như chớp giật, qua lại tự nhiên trên không.
Hắn đột nhiên xen vào giữa, đối mặt với chí tôn của hai giới Tiên Ma mà không hề sợ hãi.
“Tôn thượng, Ma quân, đừng ra tay vội, nếu hai người đánh nhau, tiên ma phía dưới tất nhiên sẽ lâm vào tình trạng hỗn chiến, tử thương vô số. Yêu Thần còn chưa xuất thế thì trăm họ đã lầm than rồi…”
Đông Phương Úc Khanh nhìn về phía Bạch Tử Họa, nếu bình thường thì hắn có thể hơn Sát Thiên Mạch một bậc, nhưng lúc này độc vừa mới giải, nội lực còn chưa khôi phục hoàn toàn. Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết đâu.
Mắt Bạch Tử Họa vẫn lạnh tanh không chút tình cảm, chẳng ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Nếu có người Đông Phương Úc Khanh hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không thấu thì chắc chắn đó là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa không nhìn Đông Phương Úc Khanh, cũng không nhìn Sát Thiên Mạch mà nhìn lỗ đen cực lớn do mười món thần khí không ngừng xoay tròn trên không tạo nên.
“Ngươi bảo nên làm gì bây giờ?” Ngữ khí chắc nịch như thể không giống như đang hỏi, tựa như hắn đã sớm biết Đông Phương Úc Khanh sẽ chạy ra ngăn cản.
Đông Phương Úc Khanh khẽ giật mình rồi lập tức mỉm cười. Hắn nghĩ rằng mình đã ở rất cao, nhìn cả Lục giới từ bên ngoài, không gì có thể thoát khỏi mắt hắn, thì ra Bạch Tử Họa còn đứng trên chỗ cao hơn.
“Cái này còn phải xem ý Tôn thượng, Ma quân và bệ hạ thế nào. Mọi người đều biết, thời điểm Yêu Thần hoàn toàn thành hình và thoát ra ngoài chính là lúc nó yếu nhất. Lúc đó nếu mọi người hợp lực đánh tan thì tốt hơn cả.”
Sát Thiên Mạch trầm tư đáp: “Nhưng khi đó nó đã có thực thể cực mạnh, ngộ nhỡ có sai lầm hay bất cẩn, ngược lại có thể chọc giận nó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Huống hồ lúc đó cứu Hồng Điệp sẽ không còn kịp nữa. Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể kéo dài tới lúc đó mới hành động.”
“Ma quân chớ nôn nóng, ý ta không phải là thời điểm Yêu Thần xuất thế sau hai mươi mốt ngày, lúc ấy quá mạo hiểm. Yêu Thần chưa có thực thể cũng giống như rắn lột xác vậy, thật ra đêm trăng tròn bảy ngày sau mới là lúc nó yếu nhất. Nếu lúc đó có thể huy động lực lượng của các giới có lẽ sẽ mở được một kẽ hở trong lỗ đen, tới lúc đó…”
“Tới lúc đó có thể đi vào rồi cứu người ra?” Cuối cùng Sát Thiên Mạch cũng mỉm cười.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Không chỉ như thế…”
“Nói không chừng có thể tiêu diệt hoàn toàn Yêu Thần trước khi nó kịp làm quen với yêu lực trong người đúng không?” Mắt Bạch Tử Họa đen như mực, sâu không thấy đáy nhìn Đông Phương Úc Khanh.
“Tôn thượng anh minh.” Đông Phương Úc Khanh cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.
“Ngươi sớm biết chuyện này, cũng đã tính toán ổn thỏa, cho nên ngay từ đầu đã không sợ Yêu Thần xuất thế, mặt khác còn ở đằng sau giật dây nàng đi trộm thần khí?” Bạch Tử Họa bỗng lạnh lùng nói.
Người bên ngoài tưởng rằng “nàng” trong lời Bạch Tử Họa là Hoa Thiên Cốt, cho nên cũng không ngạc nhiên, chỉ có Đông Phương Úc Khanh là rõ ràng, đường cong nơi khóe miệng càng rộng, híp mắt cười: “Tại hạ không hiểu Tôn thượng có ý gì?”
Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn hắn, thời gian lúc trước hắn vất vả kháng cự kịch độc, thời gian tỉnh táo cũng không nhiều nhưng vẫn cảm nhận được khí tức của Đông Phương Úc Khanh ở Tuyệt Tình điện. Nếu hắn đến thăm Hoa Thiên Cốt thì cũng thôi, đằng này lại thường xuyên gặp gỡ Hồng Điệp, cũng không nghe nói trước kia bọn họ có giao tình gì, khó mà không liên quan đến kế hoạch trộm thần khí của nàng.
“Ma quân, tuyệt đối không được!” Bọn Xuân Thu Bất Bại, Khoáng Dã Thiên vội vàng khuyên can. “Nếu Yêu thần bị tiêu diệt khi đó, thần cách cũng tan vỡ, ngài sẽ mất cơ hội ngồi trên thần vị!”
Vất vả lắm mới đợi được ngày Yêu Thần xuất thế, bọn chúng sợ hắn vì một nữ nhân mà khiến tất cả thất bại trong gang tấc.
“Ta có thể hợp tác với Tiên giới và Nhân giới, chỉ cần cứu được Hồng Điệp ra.”
Bạch Tử Họa có chút kinh ngạc nhìn hắn, mặt càng lạnh thêm.
“Ma quân!” Lam Vũ Lan Phong không ngờ mình hao tâm tổn trí bày ra tất cả lại bị hủy trong tay Hồng Điệp và Hoa Thiên Cốt.
Xuân Thu Bất Bại ngăn ả lại, ra hiệu đừng nóng vội, sau đó nhìn Vân Ế, cùng nở một nụ cười âm hiểm xảo quyệt, thật không hề uổng công!
Hiên Viên Lãng cũng ngỏ ý hợp tác, vừa cứu được Hoa Thiên Cốt ra ngoài lại vừa tránh họa Yêu Thần thì tốt quá rồi.
Vì thế mọi người lại nhìn về phía Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa lạnh lùng nói: “Nếu có thể giảm bớt thương vong đương nhiên là tốt nhất. Nếu có thể diệt Yêu Thần trước khi nó chân chính xuất hiện thì những điều khác đều không quan trọng.”
Sau khi đồng loạt nhất trí, người bên dưới cuối cùng cũng ngừng giằng co, lại bao quanh lỗ đen phòng bị cho nhau như trước.
Đợi…
Đợi đến đêm trăng tròn bảy ngày sau, thời khắc quyết định sẽ đến.