Mộc Trà đeo cặp trên vai chậm rãi ra khỏi trường học. Cô không biết mình nên đi về đâu???
Tại sao Lãnh Hàn lại ở đây?? Hắn cũng xuyên,nguyên chủ của hắn ta là nam chủ. Nhìn bề ngoài thật sự rất giống Lãnh Hàn của thế kỉ21không khác một chút.
Mộc Trà xoa nhẹ mi tâm, cô nhìn xung quanh thì thấy bản thân mình đang đứng ở một cửa hàng.
Mộc Trà đẩy nhẹ cửa bước vào. Trên cánh cửa có dán thông báo tuyển nhân viên phục vụ buổi tối. Đây là công việc bán thời gian mà cô đang cần. Thời gian làm việc từ 4h chiều đến 8h tối. Rất hợp với cô.
Mộc Trà vui vẻ chào ông chủ
-Chào chú, có phải chú muốn tìm nhân viên phục vụ không?? Cháu muốn ứng tuyển.
Ông chủ khuôn mặt chữ điền, hiền từ ấm áp cười một cái
– Cháu làm được không vậy?
-Được, cháu đang phải kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ba cháu đã già, mẹ thì bệnh. Cháu phải kiếm tiền giúp gia đình vượt qua khó khăn.
Phục chưa?? Mộc Trà biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp kìa thật khiến người ta cảm thấy đáng thương. Không cần nói nhiều, ông chủ đã chọn cô làm nhân viên.
Mộc Trà vui mừng, ngày mai cô có thể đến làm việc.
Cô vui vẻ đi dạo trên đường. Bỗng có tiếng động gần đó, cô chăm chú lắng tai nghe.
Tiến lại gần thì phát hiện có hai con chó lông màu trắng nhìn rất kute.
Một con rất to
Con còn lại bé nhỏ vừa tầm ôm
Nhìn chúng trong rất đẹp mà lại bị bỏ rơi, cô quyết định đem chúng về nuôi.
Con chó to cô đặt tên Bạch Bạch, con chó nhỏ sẽ là tiểu Bạch.
Mộc Trà cúi người bế tiểu Bạch vào lòng. Bạch Bạch không hiểu tại sao cũng bám theo chân cô cọ cọ.
Mộc Trà vui vẻ cười sáng lạn. Cô ghé qua tiệm thức ăn động vật mua i ít thức ăn cho chó.
Vừa về đến nhà, cô thả tiểu Bạch xuống, vào bếp nấu bữa trưa.
Bạch Bạch nhìn ngó xung quanh rồi tiến đến chỗ cô tiếp tục cọ cọ.
Tiểu Bạch hào hứng đi xem nhà mới.
Cô mua cho chúng hai cái chuồng nhỏ đặt sát nhau tại phòng khách.
Bọn chúng cực kì thông minh nha, đi đại tiểu tiện cũng đúng chỗ mà cô sắp xếp.
Mộc Trà vui vẻ, cuối cùng cô cũng không phải cô đơn.
_______ Tối___________
Mộc Trà ôm tiểu Bạch trong lòng vuốt nhẹ lông, Bạch Bạch to Lớn nằm dưới chân cô in lặng.
Cảm giác dễ chịu thật. Mộc Trà nhớ ra trong nhà thiếu một vài thứ nên thả tiểu Bạch trong lòng xuống. Vơ tạm chiếc áo mỏng đóng cửa cẩn thận đi ra ngoài.
Mộc Trà huýt sáo vui vẻ, Cố Minh Hạo hai tay đút túi áo, lam mâu lạnh lẽo thu hút ánh nhìn mọi người xung quanh. Hắn lạnh lùng, ngang ngược nhưng lại có tài điều hành mọi thứ. Ăn chơi khỏi nói nhưng khi làm việc lại quyết đoán, lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn nhìn Mộc Trà trên môi bất giác nở một nụ cười. Cảm giác yêu thích ngắm nhìn cô, thấy cô vui trong lòng cũng vui vẻ theo.
Hắn tiến đến chỗ Mộc Trà tự nhiên mà khoát vai cô. Mộc Trà giật mình,khoé môi cô không ngừng giật giật khi nhìn thấy Cố Minh Hạo. Hắn chập dây thần kinh nào vậy??? Cô thật muốn đánh gãy tay hắn, nhưng bàn tay to lớn của hắn giữ chặt vai cô không chịu buông.
Cố Minh Hạo cười nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô.
– Trà nhi, em đi đâu vậy??
Mộc Trà hóa đá toàn tập trước hành động của hắn. Wtf!!!! Cái móe gì Vậy??
Cô trừng mắt nhìn hắn, không chút cảm xúc
– Tên khùng, anh làm gì vậy? Tôi khô.. ng… Ưm… Ưm…
Hắn mạnh bạo cúi xuống dày vò đôi môi căng mọng của cô. Đầu cô chính thức bùng nổ trống rỗng.
Nam chủ…hắn ta… Hắn…. Hắn hôn cô
Loạn rồi.!!!!!!
Cố Minh Hạo xoay cánh tay từ vai xuống eo cô, giữ thật chắc cô không để cô chạy mất.
Hắn trằn trọc, ra sức khi dễ môi cô. Lưỡi nhanh nhẹn tiến sâu bên trong khi cô còn đang ngơ ngác . Hắn nhanh chóng quấn lấy lưỡi cô ra sức chọc ghẹo.
Mộc Trà ú ớ, hai tay bị hắn khóa chặt. Tất cả những tiếng nói của cô đều bị dừng lại ở cổ họng.
Cố Minh Hạo luyến tiếc buông cô ra, nhìn môi cô sưng lên trong lòng thoả mãn.
Mộc Trà trừng mắt nhìn hắn, hàn khí bay quanh đỉnh đầu. Khuôn mặt đỏ bừng.
– Tên khốn, anh làm gì vậy?
– Hôn em.
Con người mặt dày, coi như cô thua. Mộc Trà đạp mạnh vào chân hắn rồi chạy đi với vận tốc bàn thờ. Cố Minh Hạo ôm chân nhăn mặt.
Trà nhi. Em chạy được lâu.